ZingTruyen.Xyz

Vkook Love

Bụng nhỏ phình phình trướng trướng, bị chứa đầy nướƈ ŧıểυ của cậu và nam nhân, vừa nhức vừa thốn. Một cơn buồn tiểu gấp gáp xông đến nhưng Bùi Tư Niên cảm thấy cậu không cực kỳ mót, dường như vẫn có thể tiếp tục kiềm chế một lát. Loại cảm giác kỳ quái này chậm rãi hóa thành tính dục làm khuôn mặt nhỏ của cậu hồng lên vùi lòng lồng ngực Lý Cảnh cọ xát hai chân liên tục. Lý Cảnh cũng liền ôm cậu, cầm lấy một quyển sách dính đầy bụi trên giá xuống tùy ý lật xem.

"Lý Cảnh" Bùi Tư Niên nhẹ nhàng gọi một tiếng, lén lút ôm lấy eo đối phương, "Về sau hai ta sẽ không bị nhốt cả đời ở đây chứ?"

"Hửm?" Hắn lật một trang sách, trên người còn mang cảm giác thoải mái sau khi được thỏa mãn tính dục, "Hiển nhiên đó là việc không có khả năng."

"Ưm, vậy thì tốt." Tiểu gia hỏa còn tưởng rằng hai người có thể được ra ngoài cùng nhau, gật gật đầu nói, "Vậy chờ đến khi ngươi không còn bị nhốt ở nơi này, ta dẫn ngươi đến chỗ nương ta ăn điểm tâm nhé."

Có lẽ cậu nổi lên nhớ nhung với mẫu thân mình mà trong mắt toát lên biểu tình buồn bã, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nương ta nấu cơm ăn ngon lắm ta sẽ làm món bánh hoa sen sở trường của nương cho ngươi ăn."

"Đứa ngốc." Lý Cảnh cười khẽ, "Ngươi nghĩ gì vậy? Vô luận thế nào thì Hoàng đế cũng không thể tha cho phế Thái tử bất trung bất hiếu. Chờ đến ngày ta và ngươi ra khỏi điện Trường Xuân cũng chính là ngày đầu rơi xuống đất."

Hắn cố ý dọa tiểu gia hỏa này.

Quả nhiên Bùi Tư Niên ngẩng phắt đầu nhìn hắn, đôi mắt đong đầy nỗi hoang mang, sau đó dâng lên hoảng sợ. Cánh môi tiểu gia hỏa run run, lắc lắc đầu như không thể tin được, nhưng sau khi nhận được đáp án khẳng định từ vẻ mặt nam nhân nước mắt trào lên trong khoảnh khắc. Cậu hít thở dồn dập, sau đó nghẹn ngào hỏi: "Thât sao? Chúng ta phải chết ở nơi này?"

"Có lẽ là vậy." Lý Cảnh tiếp tục mỉm cười giống như vốn không hề sợ chết.

Vật nhỏ lập tức khóc lên, nước mắt lưng tròng vùi trong lòng hắn, vừa khóc vừa lau nước mắt, trong miệng còn nỉ non "Không muốn chết" đại loại như vậy. Cậu thật sự sợ kinh khủng, ngay cả Lý Cảnh buông sách ôm lấy cậu cũng không ngừng khóc lại được. Dĩ nhiên Lý Cảnh không thể nói cho cậu tính toán của mình, bởi vậy cũng chỉ ôm lấy người mà hôn hôn, lại bế ra ngoài tiết ra nướƈ ŧıểυ trong bụng. Bùi Tư Niên tiếc thương số phận mình đến lúc phải xong, khóc lóc đến tận khi chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm cậu đều không thể ngủ an ổn, mới sáng sớm hôm sau đã tỉnh.

Kỳ thật Lý Cảnh ngủ rất cạn, lúc cảm giác được vật nhỏ trong lồng ngực kéo cánh tay hắn ra một cách chậm rì rì thì hắn đã tỉnh dậy, nhưng vẫn nhắm mắt định xem Bùi Tư Niên sẽ làm gì. Hắn vẫn giữ hoài nghi với tiểu gia hỏa như cũ, dù sao thì Bùi Tư Niên cũng là con trai thứ ba của ngự sử Bùi Hữu Nhân, vô luận có ra sao thì cũng không phải là người ở bên phe hắn. Nhưng hắn cũng có chút nghi hoặc, dù rằng đối với người ngoài hắn có cái danh háo sắc nhưng tên ngự sử này cũng không đến mức đem con trai ruột của mình lại mặc cho hắn khi dễ chứ. Bùi Tư Niên chùi chùi nước mắt, xuống giường trong sự yên lặng.

Dù chăn không được ấm áp lại còn mang theo cảm giác âm lãnh do không bị dùng trong thời gian dài, nhưng cả đêm cầu đều cuộn tròn trong lồng ngực Lý Cảnh, do đó cũng rất ấm áp. Chỉ tiếc là khi nghĩ đến việc có thể mình không còn sống được bao lâu thì tiểu gia hỏa cũng không còn tâm trạng để vui vẻ việc được ngủ chung với Cảnh ca ca.

Cậu mặc đồ ngủ đi đến trắc điện, tìm kiếm nửa buổi trong nơi giống thư phòng mới có thể thấy được giấy bút, cậu lại nhặt một khối mực vỡ tự mình mài lấy, bắt đầu ghé vào bàn nghiêm túc viết thư.

Cậu cho rằng Lý Cảnh còn ngủ, căn bản không biết rằng trên nóc nhà đang có người giám sát mình.

Bùi Tư Niên nỗ lực viết một lúc lâu.

Cậu đọc sách không nhiều lắm, chữ biết viết cũng ít, lại không muốn mẫu thân biết việc mình sắp chết, bởi vậy phải vắt hết óc suy nghĩ cách viết câu, mô tả ngày đầu tiên mình đến điện Trường Xuân đã vui vẻ náo nhiệt như được lên phố xem hội chùa thế nào. Cậu bịa ra những cung nữ, thái giám vốn không hề có thật, lại kể Cảnh ca ca vẫn anh tuấn soái khí như trước kia, đối xử với cậu tốt như với đệ đệ ruột thịt. Bọn họ cùng nhau đọc sách cổ, đối phương còn nắm tay dạy cậu viết chữ, ngày trôi qua thật sự không thể tốt hơn được nữa. Cuối cùng cậu còn cẩn thận thể hiện tưởng niệm của mình với mẫu thân, hy vọng nương mình có thể ăn được ngủ ngon trong phủ, không bị đại phu nhận khi dễ.

Cậu viết liên tục ba trang.

Tuy rằng giấy viết không đẹp đẽ thanh nhã, lại còn dính không ít mực nhem nhuốc nhưng Bùi Tư Niên vẫn cẩn thận thu lấy phong thư, lén lút chạy tới trong viện chờ thái giám đưa đồ ăn sáng đến. Quả nhiên Thái giám từ từ thong thả đi đến, tùy tiện nhét hộp cơm vào khe cửa. Ở trong cung, việc phải đi đưa cơm cho những lãnh cung kiểu này là việc xui xẻo cực kỳ, hắn cũng không định chần chừ lâu lắc ở đây. Kết quả nhìn thấy một phong thư vươn ra từ khe cửa, lại còn vẫy vẫy tới lui.

"Ngươi tốt bụng giúp ta gửi lá thư được không?" Bùi Tư Niên lắp bắp nói, cậu hơi thấy lúng túng, không biết phải nên như thế nào mua chuộc người khác, chỉ có thể cởi Ngọc Quan Âm được đeo trên cổ mình xuống đưa qua, "Đưa đến Bùi phủ ở thành Nam, nói thị vệ gác cửa đưa cho Nguyễn nương là được."

Thái giám kia nhướng mày.

Tỉ lệ của khối ngọc này không tệ, hắn lập tức lộ ra nụ cười, vừa nhận lấy hai thứ đồ kia vừa cười khì khì đáp "Được rồi". Bùi Tư Niên nhẹ nhàng thở phào, cảm ơn hắn rất lâu. Cậu giống như rốt cuộc đã thấy an tâm, cũng không khóc mà lau lau tay chuẩn bị đi đào khoai tây buổi sáng. Mà thái giám ngoài cửa đang cầm thư và ngọc bội lại trực tiếp vứt lá thư xuống mặt đất.

"Phi! Cũng không chịu xem lại bản thân mình là cái thứ gì, còn sai sử Bổn công công." Hắn mắng một câu, nhét ngọc Quan Âm vào trong ngực, bước nhanh rời đi.

Trước cửa điện Trường Xuân lại an tĩnh xuống.

Phong thư kia rất nhẹ, bị gió thổi qua liên bay lên, nhưng cũng không bay đi xa đã bị một bóng đen nhanh chóng cầm đi. Trong viện, Bùi Tư Niên ngồi xồm trên mặt đất nghiêm túc đào khoai tây, mà trong điện, ảnh vệ đang thấp giọng báo cáo sự tình với Lý Cảnh.

"Y vào tiền trắc điện viết lá thư, sau đó lại thu mua thái giám thay y gửi thư đến phủ ngự sử. Thuộc hạ nghi ngờ Bùi Tư Niên này vẫn là gian tế ngự sử phái tới, hẳn là truyền mật báo trở lại."

"Vậy sao?" Lý Cảnh nhướng mày, nhấp nhẹ một hớp nước trà, "Truyền tin mật gì?"

"Thuộc hạ ngu dốt, không thể nhìn ra." Ảnh vệ đưa phong thư ba tờ giấy qua tới. Nam nhân cong cong môi, đọc lướt qua với tốc độ rất nhanh. Hắn đã từng gặp qua vô số mật báo giả danh thư nhà, nhưng phong thư trước mắt này hiển nhiên không phải vậy. Lúc nhìn thoáng qua những lời nói dối mà Bùi Tư Niên viết lên để làm an lòng mẫu thân, hắn không kiềm được bật cười lên.

"Này tính là gì chứ, ngươi gửi phong thư này đi, trực tiếp đưa đến tay nương của y cũng được."

"Cũng đừng làm cho tiểu gia hỏa hiếu thuận này phải đau lòng."

Ảnh vệ tuân lệnh lập tức đáp ứng. Mà Bùi Tư Niên ngoài phòng cũng vừa mới đào khoai tây xong, nhóm lửa nướng mấy củ. Cậu bưng khoai tây nóng bỏng tay vào phòng, nhìn thấy Lý Cảnh đã tỉnh lập tức chạy đến.

"Lý Cảnh, dùng bữa sáng nè!"

"Hửm?" Nam nhân đưa mắt nhìn cậu, bỗng nhiên híp đôi mắt, ôm người trọn vào lòng mình, cố ý bắt nạt cậu: "Sao lại không kêu Cảnh ca ca? Hửm?"

Trong mắt Bùi Tư Niên hiện lên choáng váng.

Cậu đã rất cẩn thận, chưa từng lỡ lời gọi như vậy nên không biết đối phương nghe được ba chữ này từ đâu. Gương mặt đỏ ửng lên trong nháy mắt giống như cặp mông bị đánh đến đỏ hôm qua. Cậu ấp úng không nói nên lời, kết quả liền bị nam nhân hoàn toàn bế lên giường.

Mấy cũ khoai tây lăn bịch bịch xuống chăn rồi ngưng lại.

Lý Cảnh cong môi, duỗi tay xâm nhập vào qυầи ɭóŧ cậu.

Mông tiểu gia hỏa tròn trĩnh, dù những nơi khác trên người đều thật mảnh khảnh, nhưng chỗ này lại có thịt, nhéo lên còn thấy mềm như bông, giống hệt như một khối đậu hủ nộn. Hắn xoa nắn nhẹ mấy cái không chút khách khí, bàn tay to cơ hồ bao trùm toàn bộ bờ mông, đầu ngón tay chạm đến cái bướm ẩn núp ngay chính giữa. Bùi Tư Niên giật mình thở hổn hển lên, không còn băn khoăn việc "Cảnh ca ca" nữa mà nhanh chóng duỗi tay xuống muốn kéo quần mình lên. Nhưng mà cậu còn chưa kịp kéo lên đã lập tức bị nam nhân tụt hẳn xuống, làm ngọc mông xinh xắn trắng nõn lộ ra hoàn toàn.

Do được bôi thuốc mỡ nên lúc này không bị đỏ dủ chỉ một chút.

"Ngươi ngươi làm gì chứ?" Cậu lắp bắp, đôi mắt trợn tròn lên.

"Đương nhiên là ŧɦασ ngươi." Giữa đũng quần nam nhân đã cương cứng, độ nóng rẫy cực độ cũng có thể cảm nhận được cách lớp vải vóc. Từ trước đến giờ những lúc hắn nhất trụ kình thiên đến độ nào cũng không có hành vi phóng đãng như vậy, hiếm khi lại lôi kéo người khác quấn quýt cùng mình. Nhưng chỉ có độc nhất vật nhỏ Bùi Tư Niên này, chỉ cần cậu động đậy trước mặt hắn thì Lý Cảnh lại không nhịn được mà muốn tóm cậu lại hung hăng khi dễ, bắt nạt cậu đến lúc muốn khóc cũng không khóc ra tiếng mới tốt.

"A?!" Bùi Tư Niên sợ hãi lập tức muốn chạy. Hôm qua thật sự cậu bị ŧɦασ quá tàn nhẫn, toàn bộ cái bướm đều bị ŧɦασ mở ra, dù đã bôi thuốc nhưng lúc này cũng còn hồng hồng, bộ dáng hoàn toàn như đã bị ŧɦασ nhừ. Nhưng sức lực cậu sao có thể so sánh được với nam nhân, mắt cá chân trực tiếp bị tóm lấy kéo lại trên giường, qυầи ɭóŧ không thể không bị tuột ra hoàn toàn. Có lẽ Lý Cảnh cũng không tính mặc tiếp y phục vướng bận liền cởi sạch sẽ cho cả hai, thân thể trần trụi của hắn áp đảo vật nhỏ nóng hầm hập trong lồng ngực.

"Sao nào, ngươi không muốn?" Tay hắn đã cắm giữa hai chân Bùi Tư Niên, ấn ngay vào giữa hai mép huyệŧ sờ qua sờ lại mấy cái. Bướm nhỏ ướt nhẹp, bị sờ soạng cũng không phản kháng mà chỉ run run chảy thêm càng nhiều nước dịch, giống như cực kỳ hưng phấn. Bùi Tư Niên cũng nhẹ thở gấp lên, sau đó cắn môi dưới, oan ức bừng bừng mà nhìn hắn.

"Ta tới là để kêu ngươi dùng bữa, không phải kêu ngươi cɦịƈɦ ta!"

"Ừm, nhưng trước tiên vẫn nên giải quyết chuyện phòng the thì tốt hơn, miễn cho cái bướm dâm này của ngươi quá mức hư không." Lý Cảnh nghiêm trang ra quyết định trình tự trước sau, động tác trên tay cũng không ngừng lại, liên tục nhồi giữa hai mép huyệŧ thọc vào rút ra. Hộŧ ɭε phía trước bị nhấn lên làm tiểu gia hỏa mềm oặt thở hổn hển. Cậu căn bản không có sức chống cự với nam nhân, chỉ có thể khụt khịt cái mũi, mở ra hai chân có chút không tình nguyện.

"Ngươi ngươi sẽ không muốn lại đánh ta chứ?"

"Chỉ đánh mười roi, ngoan."

Quả nhiên Lý Cảnh còn muốn đánh cậu.

Việc mà nam nhân trước mắt thích nhất chính là làm cái huyệŧ hồng nhạt này trở nên sưng phồng nở to thành màu đỏ tươi như gợi mời ƈôи ŧɦịŧ hắn mau ŧɦασ vào bên trong đi. Hắn nhìn lướt qua đống đồ vật có thể lựa chọn, lại không lấy roi xòe hôm qua mà lại cầm một cái vợt trông giống như thước làm từ gỗ đàn. Bùi Tư Niên có chút sợ hãi nhưng mông cậu lại thấy chờ mong, run run rẩy rẩy mở chân ra chờ đợi mười roi kia đánh xuống. Đầu tiên Lý Cảnh bôi thuốc mỡ lên thước sau đó mới thấp giọng dặn cậu: "Nào, tự mình vạch huyệŧ nứиɠ ra."

"Bổn vương muốn đánh cái huyệŧ ɖâʍ tiện của ngươi."

"Ưʍ." Bùi Tư Niên đỏ mặt, chậm rì rì đưa bàn tay xuống.

Dù là lần đầu tiên làm chuyện như thế này nhưng cậu vẫn hiểu mà không cần thầy dạy, dùng tay mình chậm rãi tách hai mép huyệŧ ra, làm lỗ huyệŧ hoàn toàn hiện ra tô hô. Niêm mạc bị ép dẹp lộ ra màu hồng nhạt thật sự đẹp cực kỳ. Chim nhỏ đằng trước có lẽ cũng thấy hưng phấn, vậy mà lại hơi cương cứng dựng lên bụng nhỏ, hộc ra một giọt dịch nhầy.

"Ngươi nhẹ một chút nhé"

"Ngoan." Lý Cảnh cười trấn an, dùng thước khảy khảy chim nhỏ của cậu.

Gỗ lạnh lẽo vỗ đánh mấy phát lên mầm nhỏ của Bùi Tư Niên, tuy rằng không có dùng bao nhiêu sức nhưng cũng làm cậu khẩn trương đến căng cứng toàn thân.

Cậu không biết nam nhân có thể sẽ đánh chỗ này của mình hay không, nhưng nếu hắn đánh mạnh thật chỉ sợ sẽ làm nó hỏng mất luôn. Cậu suy nghĩ với vẻ mặt rối rắm miên man, kết quả thước liền đánh một chút lên đầu khấc của cậu ------

"Á!" Đầu khấc mẫn cảm bị đau đến rút chui lại về trong bao qυყ đầυ trong nháy mắt.

Cậu đau dến thở dốc, chân cũng rụt lên theo bản năng, mà Lý Cảnh lại lập tức thấp giọng yêu cậu cậu tiếp tục tách bướm ra thật rộng.

Bùi Tư Niên oan ức khóc nhưng lại không dám khóc quá lớn tiếng, chỉ có thể tiếp tục banh huyệŧ mình ra, ngoan ngoãn mở chân chờ đợi phát đánh tiếp theo. Có lẽ nam nhân cũng không muốn đánh mầm nhỏ của cậu đến hỏng mà chỉ khi dễ một chút như vậy, sau đó lại để thước trên huyệŧ cậu một lần nữa, nhẹ nhàng cọ xát qua lại.

"Huyệŧ nhỏ có muốn đánh hay không?" Hắn cười hỏi cậu.

Bùi Tư Niên khóc lóc gật gật đầu, "Muốn muốn đánh"

Thước lập tức đánh lên, chính xác dừng trên thịt mềm ngay ở giữa, đánh cho toàn bộ miệng huyệŧ đều sưng phì lên. Bùi Tư Niên đau đến ngưỡng cổ lên, hô hấp dồn dập như sắp chết đến nơi. Mông cậu run rẩy kịch liệt, trong nháy mắt một dòng nước trong suốt chảy ra từ bên trong lỗ. Nhưng cậu biết rằng mình không thể khép chân lại, chỉ vừa khóc lóc vừa kháng cự lại bản năng cơ thể, tiếp tục dâng mông lõα ɭồ cho đối phương.

"Hu hu đau quá đau quá"

Lý Cảnh nheo mắt, cười nói, "Kêu Cảnh ca ca liền không đau nữa."

Dứt lời hắn lại đánh một cái, nhưng lần này là đánh lên hộŧ ɭε. Bùi Tư Niên càng run rẩy kịch liệt hơn, cái huyệŧ bị đánh đã bắt đầu đái ra ướt dầm dề. Hôm qua cậu đã bị đánh mất khống chế, dĩ nhiên hôm nay lại càng thêm dễ dàng, tức khắc sụt sùi hô lên "Cảnh ca ca". Cậu cho rằng như vậy sẽ có thể làm đối phương đánh nhẹ đi một ít, nào biết lại càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ tính dục của nam nhân.

"Ngoan." Lý Cảnh dỗ một câu, lại giơ tay đánh xuống.

Lực đạo của hắn cực mạnh, chỉ mấy cái đã đánh bướm nộn đến không ra hình dánh, mép trong cũng bị đánh đỏ hồng lồ lộ ra ngoài. Bùi Tư Niên chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ mức độ này, khóc dồn dập vài tiếng rồi ngay sau đó đạt cực khoái triều xuy lên, nước sướng phun ra từ đáy huyệŧ vừa nhanh ào ào vừa nhiều giống như đi tiểu. Kỳ thật Lý Cảnh vẫn còn có ba bốn phát cuối cùng chưa đánh, nhưng hô hấp hắn đã thô nặng lên, lập tức ném thước trong tay đi, nhắm ƈôи ŧɦịŧ thọc ŧɦασ vào cái huyệŧ mềm đang triều xuy kia đến lút cán. Lỗ huyệŧ nhỏ đang run rẩy cao trào vậy mà lại bị ƈôи ŧɦịŧ thô bự đột nhiên nhồi vào lại càng thêm hưng phấn lợi hại, một cơn kɦoáı ƈảʍ trực tiếp lan tràn khắp nơi.

Bùi Tư Niên cơ hồ bị cơn cao trào suиɠ sướиɠ kịch liệt này làm cho chết ngất đi, mà Lý Cảnh cũng không chần chừ, cắm tới chỗ sâu nhất trong huyệŧ cậu rồi hung hăng dập nắc mấy phát. Nước trong lỗ phun phụt phụt chảy xuôi ra ngoài, cậu chổng mông cao cao lên phối hợp ăn ƈôи ŧɦịŧ khủng kia, giống như trời sinh đã dính liền với nhau.

Tiểu gia hỏa rêи ɾỉ, giọng còn mang theo nức nở.

"Hu hu Cảnh ca ca! Quá sâu! Cắm vào quá sâu rồi! A huyệŧ ɖâʍ tiện phải bị cắm nát bên trong nát bét hết mất!"

"Đứa nhỏ ngốc" Nam nhân thấp giọng nỉ non, eo mông lại càng thêm dùng sức nắc xuống. Tiếng động hắn va chạm trên mông Bùi Tư Niên cũng đã cực lớn, huống hồ thân thể cả hai lại cọ nhau đụng trên giường, làm chiếc giường xưa cũ bị lung lay phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt ầm ĩ. Huyệŧ nhỏ căn bản không dừng cơn triều xuy lại được, trước sau bắn nước sướng loạn xạ, rất nhanh đã làm khăn trải giường bị ướt một mảng lớn. Lý Cảnh cũng bị cái huyệŧ nộn kẹp đến sảng khoái, ŧɦασ cậu vừa mạnh vừa nhanh. Huyệŧ bị ŧɦασ thành một lỗ tròn dầm dề nước.

"A ca ca ca ca" Cậu không có sức lực kêu thêm cái gì, cơ hồ treo hoàn toàn trên người đối phương, chân giơ cao cao bị ŧɦασ. Mông nhỏ vỗn đã bị đánh đến đỏ, lúc này lại bị hai viên trứng dái đập lên không ngừng nên càng đỏ tươi như máu, màu đỏ điểm xuyết giữa cặp mông trắng như ngọc tạo thành hình ảnh xinh đẹp không gì sánh được. Lý Cảnh trực tiếp đè cậu tàn nhẫn cɦịƈɦ gần nửa canh giờ, đến sau khi dục niệm đã hơi được thỏa mãn mới chậm lại tốc độ. Bùi Tư Niên rầm rì lay động trên dưới theo hắn, ngay cả hai củ khoai tây chính mình nướng cũng bỏ quên mất một bên.

Nhưng thế mà Lý Cảnh lại nghĩ đến chúng.

Nam nhân híp đôi mắt, bỗng nhiên nảy ra tính toán cực kỳ ác liệt, mà Bùi Tư Niên trong lòng hắn vẫn đang hoàn toàn sa vào bên trong tình ái, hốt hoảng nhìn hắn bằng đôi mắt trợn tròn. Hắn bỗng nhiên lui ra ngoài, rút toàn bộ ƈôи ŧɦịŧ ra khỏi lỗ bướm ướt mềm kia, việc này làm cho Bùi Tư Niên đã quen bị ƈôи ŧɦịŧ dập ŧɦασ trong cơ thể mờ mịt mở mắt.

"Ưm? Ca ca?" Cậu gọi lên khàn khàn, tiếng nói cũng có chút nhũn ra.

"Tới." Lý Cảnh cầm một củ khoai tây đã nướng chín trong tay.

Lúc nãy khoai tây còn có chút nóng, nhưng sau khi để nửa canh giờ đã nguội lại, nhiều nhất cũng chỉ hơi ấm ở giữa thôi. Hắn lột vỏ ngoài ra rất dễ dàng làm lộ ra khoai tây mềm mại bên trong. Bùi Tư Niên còn có chút bất mãn vì đối phương đột nhiên rời đi, cậu lắc mông muốn ƈôи ŧɦịŧ kia tiếp tục ŧɦασ vào. Kết quả nam nhân liền banh huyệŧ cậu ra, bắt đầu có ý định nhét toàn bộ cũ khoai tây vào trong.

"Hả? A?" Bùi Tư Niên dồn dập kêu một tiếng, "Làm gì nha? Sau lại nhét cái này vào trong chứ!"

"Dùng nước dâm trong bướm nứиɠ của ngươi nghiền một cái." Lý Cảnh cười, ấn khoai tây vào từng chút từng chút.

Khoai tây đã chín dĩ nhiên là mềm, chỉ mới nhét vào cũng đã nát thành khối nhỏ, nhão nhão dính dính trét đầy toàn bộ miệng huyệŧ. Bùi Tư Niên không thích loại cảm giác bị vật lạ nhét vào thế này, rầm rì muốn né tránh nhưng trong chớp mắt thân thể nam nhân lại bao phủ lấy cậu, đồng thời cắm ƈôи ŧɦịŧ vào thân thể cậu. Lập tức cái huyệŧ bị nhồi nhiều thứ đến vậy, cậu lập tức căng trướng đến nhăn mày, run run đạp đạp chân.

"Không muốn không muốn như vậy đâu!"

Hai chân đều bị ấn đè trước ngực.

Tựa hồ Lý Cảnh đã có chủ ý quyết định muốn nghiền nát khoai tây trong bướm cậu, chỉ dập vài cái đã ŧɦασ chỗ sâu trong bướm đến nhũn ra, Khoai tây trong huyệŧ theo động tác bị quấy loạn liên tục, vừa bị ƈôи ŧɦịŧ bự nghiền nát bên trong vừa tràn ra ngoài theo miệng huyệŧ. Nếp uốn trong huyệŧ đều bị khoai tây nhồi đầy, Bùi Tư Niên khóc cực kỳ lợi hại, cho dù sướng đến run rẩy vẫn lẩm bẩm "Không muốn." Nhưng cậu sao thoát được đối phương, chỉ có thể bị đè tiếp trên giường hoàn toàn để hắn ŧɦασ mình.

"Ca ca bướm sắp hỏng rồi bướm sắp hỏng rồi"

"Cái bướm dâm tiện không phải thích như vậy sao?" Lý Cảnh hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng liếp láp thịt mềm nơi khóe môi, "Ngoan, đợi chút cho ngươi ăn đồ ăn sáng ngon miệng, về sau không bao giờ ăn khoai tây nữa."

"Hu hu" khoai tây trong huyệŧ bị ngoáy loạn phùn phụt, căn bản không có chỗ tụ lại mà chỉ có thể bị tán ra khắp bốn phía. Vốn dĩ còn mấy khối lớn lúc này đã thật sự bị ƈôи ŧɦịŧ nghiền nát bét, toàn bộ biến thành dạng bùn nhão nhồi đầy trong huyệŧ, thậm chí tuồn theo hướng cổ đáy huyệŧ. Bùi Tư Niên sợ Lý Cảnh cũng ŧɦασ mở đáy huyệŧ mình làm khoai tây tràn vào. Nhưng nam nhân tựa hồ cũng không định bắt nạt cậu như vậy, trước sau chỉ ŧɦασ ở lỗ huyệŧ.

----------oOo----------
« Chương Trước
Chương Tiếp »
Homedammyedit[Edit Đam mỹ][Song tính-Thô tục] Túi khóc nhỏ9.
GIỚI THIỆU
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất.
TEXT LINK
Ngôn Tình, Đam Mỹ

LIÊN HỆ
Tìm Kiếm  Giới Thiệu   FQA

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz