Vkook Longfic Anh Chi Muon Co Con Voi Em
Chap này dành tặng bạn @SinnieTrinh0.
__________________________
Taehyung ngay lập tức đã vòng tay ôm trọn lấy Jungkook từ phía sau, sự ổn định trong chất giọng trầm thấp của anh sắp chẳng thể giữ được thêm một phút giây nào.
-"Em đi đâu, đừng đi, xin em đấy..."
Tiểu Bối ngơ mặt nhìn ba Taehyung đang gục đầu xuống vai của ba Jungkook, thằng bé vươn bàn tay nhỏ nhắn chạm nhẹ vào mái tóc anh hỏi han.-"Ba Jungkook với ba Taehyung vẫn chưa làm hòa à?"
Vài giây sau không thấy anh và cậu đáp lại, Tiểu Bối rụt tay về ngước mắt lên nhìn ba Jungkook, thằng bé tiếp tục nói.
-"Ba Jungkook nể mặt con đừng giận ba Taehyung nữa nhé!"
Jungkook nghe xong liền hôn nhẹ vào trán của tiểu bảo bối, mấy lời lẽ ngây ngô từ khuôn miệng xinh xắn ấy phát ra cũng khiến trái tim cậu phần nào bị lay động, bất chợt nhớ lại khoảng thời gian vừa rồi không biết bản thân đã phải trải qua bao nhiêu buồn bã, tủi hờn. Dù giận nhưng cả hai chưa bao giờ nỡ buông lời tuyệt tình với nhau, chính là vì từ trước đến giờ anh và cậu vẫn luôn một lòng một dạ yêu thương gắn bó, cũng chính là vì sự im lặng của cậu đã giết chết những cảm xúc ghen tuông còn sót ẩn trong con người anh.
-"Taehyung, tạm xa nhau một thời gian đi, em..."
-"Jeon Jungkook, anh cần em!" Taehyung ngắt lời cậu, gạt bỏ hết từng câu chữ đau lòng ấy ở ngoài tai, anh vòng tay siết lấy Jungkook chặt hơn nữa.
-"Taehyung, nếu anh tôn trọng quyết định của em thì mau buông em ra!" Jungkook rành mạch nói, tuy không gắng sức vùng vẫy trong vòng tay của anh, nhưng lý trí của cậu thì lại chính là như vậy.
Taehyung hiểu rõ tính cách bướng bỉnh của Jungkook, đừng nói tới ly thân, chỉ cần bây giờ anh nới lỏng vòng tay một chút thôi thì chắc chắn sẽ chẳng thể giữ được cậu.
Taehyung xưa nay đối với Jungkook điều gì anh cũng đều có thể nhường nhịn bỏ qua, nhưng hôm nay, chuyện cậu muốn ly thân thì có chết anh cũng sẽ không đồng ý.
Cô bé người làm đang dọn tuyết cùng mọi người đột nhiên cúi lưng đặt chiếc xẻng xuống nền sân trắng xóa, sau đó chạy lại chỗ của cậu chủ và cậu Jungkook, cô bé bế tiểu bảo bối từ tay cậu rồi ngọt giọng dỗ dành.
-"Ngoan ngoan, chị mang Tiểu Bối ra đắp người tuyết chơi để hai baba còn nói chuyện riêng nhé!"
Chẳng đợi thằng bé phản ứng, cô bé trước khi bế Tiểu Bối đi còn không quên nháy mắt với cậu chủ một cái. Jungkook chân tay bỗng chốc cứng đờ, ngay đến cả Bánh Quy cũng hùa vào chơi cùng với Tiểu Bối, Taehyung lợi dụng thời cơ liền bế bổng cậu đi lên trên phòng của hai vợ chồng.
-"KIM TAEHYUNG, ANH..."
Jungkook bấy giờ mới giật mình, cậu đánh anh, đấm anh, phía trước, phía sau, nào là lưng, nào là ngực, còn cắn cắn vài cái ở phần bả vai của Taehyung cho tới khi anh bế được cậu vào trong phòng, lúc này Taehyung mới dám thở nhẹ một tiếng.
Anh buông Jungkook ngã xuống giường, cậu lập tức bật dậy, dù biết rằng ý định chạy thoát thành công gần như chỉ là con số không.
-"Taehyung, em nói rồi, em muốn ly thân..."
-"Nhưng anh không đồng ý, Jeon Jungkook, để xem hôm nay anh nên trừng trị cái tính bướng bỉnh của em như thế nào đây!"
Taehyung nói xong liền tiếp tục đẩy cậu nằm xuống giường, Jungkook có chút hoảng sợ vì sự bạo dạn này, hai cổ tay của cậu trong chớp nhoáng cũng bị giữ chặt sang hai bên, cơ thể Jungkook vì sức nặng của cơ thể anh đè nén mà chẳng thể giãy giụa.
-"Taehyung, mau buông tôi ra!"
Anh bất ngờ mở to mắt nhìn cậu.
-"Jeon Jungkook, em thử nhắc lại câu đó xem!"
Chiếc quần jean cứ thế dần dần được anh kéo qua hẳn đầu gối, Taehyung nâng chân Jungkook lên, đưa cự vật của mình một nhịp đâm vào sâu bên trong cậu.
-"Aaa..." Jungkook gồng cứng người cắn môi lại, cảm nhận phần bụng dưới hơi trướng lên, nước mắt dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn đong đầy lăn dài qua khóe mi.
Cậu phản kháng những cái vỗ về, rồi cả những động tác ôn nhu vuốt ve của anh, nhưng vô thức vẫn hé miệng rên khẽ vì bên dưới ra vào quá mãnh liệt.
-"Đừng bướng nữa, sẽ rất đau!"
Taehyung nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai Jungkook, hơi thở nóng rẫy phả đều xung quanh nơi vành tai đang ửng đỏ của cậu.
Jungkook mím chặt môi, cậu lắc đầu.
-"Dừng lại đi...aa..."
Taehyung chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt Jungkook, hai tay cậu đặt vào ngực anh, rõ ràng là Jungkook kiên quyết không muốn cùng anh làm loại chuyện này, nhưng dòng khoái cảm trong người cậu cứ mỗi lúc một tăng lên.
Jungkook chẳng thể nào đẩy được Taehyung ra, những cú thúc mạnh mẽ từ anh vẫn dồn dập tiến tới.
Bỗng nhiên, nơi bụng dưới của cậu truyền đến vài cơn đau co thắt dữ dội, đôi môi Jungkook mấp máy một cách khó nhọc.
-"Taehyung..."
-"Thả lỏng đi Jungkook" Taehyung vừa nói, vừa điều chỉnh tốc độ ra vào nhịp nhàng hơn, nhưng ngay sau đó liền dừng lại vì thấy sắc mặt cậu lúc này cực kì tệ.
-"Bụng em...đau..." Jungkook gắng sức lên tiếng, hai tay cậu chợt buông thõng xuống giường, ở nơi đó máu của cậu đang chảy ra không ít.
Taehyung cảm xúc trong lòng như xoắn cuộn lại vào nhau. Vợ anh, không lẽ...là đang mang thai sao?
Giây phút ấy tâm trạng anh đã vô cùng hoảng loạn, chỉ có thể nhanh chóng đưa cậu tới bệnh viện kịp thời với hy vọng cả cậu và đứa con trong bụng đều bình an vô sự.
Quản gia biết chuyện, liền nhờ cô bé người làm bế Tiểu Bối rồi cùng ông đi đến bệnh viện với cậu chủ.
Cô bé ngồi trong xe mà không ngừng nức nở tự trách bản thân, Tiểu Bối thấy cô bé khóc, thằng bé sợ, cũng cứ thế ôm chặt lấy cô bé mà khóc òa lên.
Sau hơn hai tiếng chờ đợi, cuối cùng bác sĩ cũng mở cửa phòng cấp cứu bước ra. Taehyung đã ấp ủ không biết bao nhiêu niềm hy vọng vào người bác sĩ này, câu hỏi gấp gáp tựa trong vài tích tắc đã cất lên.
-"Bác sĩ, vợ và con tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ không trả lời, quản gia đứng bên cạnh chẳng hiểu vì cớ gì mà cậu chủ lại bị mắng xối xả nhiều đến như vậy.
Jungkook nằm ở trong phòng vừa lờ mờ tỉnh dậy, tác dụng của thuốc gây mê vẫn còn lưu lại một chút khiến đầu óc cậu hơi lâng lâng, nhưng cũng đủ ý thức được hai cô y tá xung quanh đang thu dọn một số đồ đạc, hình như họ sắp chuyển cậu sang phòng hồi sức.
Lúc được đưa vào phòng cấp cứu, Jungkook chưa hẳn đã ngất đi, khi ấy cậu mới biết chắc rằng bản thân đang mang thai, còn nghe thấy tiếng thở dài của bác sĩ, rất khó để có thể giữ được đứa bé trong bụng cậu, sau đó thì Jungkook hoàn toàn không nhớ gì cả.
Tuyết vẫn rơi mà chẳng hề có dấu hiệu ngừng nghỉ, thời tiết lạnh như thế này chỉ cần một cái va đập nhẹ cũng đã làm cho con người ta cảm giác đau tới thấu xương.
Trái tim Jungkook bây giờ như muốn vỡ vụn thành từng mảnh, rốt cuộc thì tự làm tổn thương nhau mới chính là điều đau đớn nhất trên thế gian.
Cậu đặt tay lên bụng, bất chợt cậu lại nghĩ đến anh, Jungkook hướng ánh nhìn yếu ớt về phía cánh cửa, nước mắt cậu cũng vì thế mà trào ra thật nhiều.
Đứa con của cậu, không biết liệu có ổn hay không...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz