ZingTruyen.Xyz

Vkook Chuyen Ver Yeu Em

Chuông cửa vang, Chính Quốc mở cửa ra, chỉ thấy một nam nhân cao lớn tuấn mỹ, thân cao đại khái có đến một thước chín, như là vương tử trong chuyện đồng thoại xưa đi tới, tao nhã mang theo một chút lạnh lùng.

Cậu cũng không quen biết anh ta, nhưng anh ta cùng người mà cậu quen có điểm giống nhau, đều có một đôi mắt xanh biếc hồ thu, xinh đẹp mà mê người.

Vương tử mở miệng. - "Xin hỏi là Điền Chính Quốc phải không?"

"Vâng, xin hỏi anh là...?" - Điền Chính Quốc có chút nghi hoặc, nếu anh ta biết cậu, không thể một chút ấn tượng cũng không có, người xuất sắc như thế, gặp qua một lần sẽ nhớ rõ.

"Vậy xin hỏi Kim Thái Hanh..."

"Là ai?" - Kim Thái Hanh vừa vặn đi tới, lên tiếng cắt ngang lời của vương tử.

Điền Chính Quốc nghiêng người. - "Hình như là tìm anh đấy?"

Kim Thái Hanh vừa thấy vương tử, ánh mắt lộ ra nội liễm khôn khéo, cong lên nụ cười khách khí tiêu chuẩn. - "Là anh sao."

"Không mời tôi vào nhà ngồi sao?"

"Hiện tại là thời gian riêng tư."

Vương tử xuất ra một phần hợp đồng. - "Dùng cái này trao đổi nửa giờ của anh vậy."

Kim Thái Hanh lập tức mở cửa. - "Mời vào, tuỳ tiện ngồi, tôi giúp anh pha một tách cà phê, nghe nói...anh không uống cà phê đóng lon, đường chỉ có thể thêm một viên."

Vương tử nghe thấy lời anh nói, tao nhã ngồi xuống tựa hồ hơi cương một chút, rất nhanh liền khôi phục trấn định, nhưng đã bị Kim Thái Hanh xem ở trong mắt.

"Cám ơn."

Kim Thái Hanh lôi kéo Điền Chính Quốc vào phòng bếp. - "Em pha cà phê đi, thêm năm viên đường, năm thìa nãi tinh."

"Sao không giống với lời anh nói lúc nãy?"

"Chiếu theo anh nói mà làm."

Điền Chính Quốc nhíu này. - "Anh ta là ai vậy?"

"Anderson."

Cậu kinh ngạc dừng lại động tác. - "Là anh ta?"

"Cũng là anh trai của tình nhân bạn em, Trịnh Hạo Thiên."

"Khó trách em cảm thấy anh ta nhìn quen mắt, nghe Hạo Thạc nói, anh trai anh ta trường kỳ ở Mĩ Quốc, anh đã gặp qua?"

"Thời điểm anh quay lại công ty đã từng gặp mặt qua. Anh ta giúp anh rất nhiều, Phác Chí Mẫn không phải đã nói anh trai Trịnh Hạo Thạc mỗi ngày ở lại công ty anh sao?"

"Vậy anh cùng anh ta có quan hệ gì?"

Thái Hanh cười cười, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: "Đến trông chừng Khải, công ty này tuy là do anh mở, nhưng Khải giúp rất nhiều, không chỉ ra tiền còn ra lực, có thể nói là cổ đông kiêm người đối ngoại. Nhưng cậu ấy cũng không theo anh yêu cầu cổ phần công ty, tiền lương cũng là theo quy định mà lãnh hàng tháng."

"Đối với anh tốt như thế?" - Chính Quốc híp mắt. - "Anh cùng anh ta..."

"Bạn tốt, thuần tuý chỉ là bạn tốt. Trước đây đã nghĩ giới thiệu cho hai người quen nhau, nhưng Khải vẫn không nhín ra được thời gian. Những chuyện khác tối nay nói tiếp."

"Hừ, được rồi." - Chính Quốc đem cà phê đưa cho Thái Hanh.

"Đứa ngốc, đừng ghen, nếu cậu ấy cùng anh có cái gì mờ ám, cậu ta chịu giúp anh cùng em sao?" - Anh hất cằm ra ngoài. - "Có chăng chính là anh ta, không phải anh." - Anh hướng cậu nháy mắt mấy cái, bưng cà phê đi ra ngoài.

"Cám ơn." - Vương tử nhìn nhìn cà phê, nhíu mày; bưng cà phê lên nhấp một ngụm, mi mặt nhăn càng lợi hại hơn.

"Uống không ngon?"

"Cùng anh nói không giống nhau."

Thái Hanh cười. - "Đúng là không giống nhau, bất quá cậu ta vẫn rất muốn cho anh biết cậu ta thích uống dạng cà phê như thế nào." - Anh tựa vào ghế sô pha. - "Trịnh tiên sinh hôm nay đến đây muốn đàm cái gì?"

Trịnh Hạo Thiên đem hợp đồng đưa đến trước mặt anh. - "Hợp đồng một năm với Trịnh thị."

Kim Thái Hanh cầm lấy hợp đồng xem từng cái. - "Nếu có thể sửa lại ba năm, vậy thì tốt quá." - Anh đem hợp đồng đặt lên bàn.

"Chúng ta chưa bao giờ hợp tác qua, một năm thì thích hợp hơn."

Kim Thái Hanh đem hợp đồng trả trở về. - "Vậy thì, Trịnh tiên sinh, ba mươi phút này, tôi cũng chỉ có thể chiêu đãi anh tách cà phê thôi."

"Anh không cần bản hợp đồng này?"

Kim Thái Hanh nhún vai. - "Cùng Trịnh thị ký ước, là một con đường có bảo đảm, cũng là con đường duy nhất."

"Bội ước, sửa cùng các người ký ước, còn một lần liền ký một năm, là tôi đã nhượng bộ lớn nhất. Tôi nghĩ Kim tiên sinh không rõ ràng lắm, dù sao ngay từ đầu người cùng tôi đàm không phải anh, tôi muốn cậu ta phải tự mình đến đàm cùng tôi." - Vương tử tựa hồ ẩn nhẫn lửa giận.

"Thật có lỗi, gian công ty này là do tôi phụ trách. Còn có, căn cứ theo tư liệu của tôi, là Trịnh tiên sinh đối cậu ấy bội ước trước."

"Cậu ta rốt cuộc muốn tôi làm gì đây?" - Vương tử nhắm mắt, cắn răng nói.

"Trên cơ bản, cậu ấy đã không nghĩ tới ký bản hợp đồng này. Cậu ấy nói, ba năm anh nhất định sẽ không ký, cho dù cuối cùng đáp ứng ký, tôi đây sẽ đem hợp đồng sửa đổi thành năm năm, rồi tới mười năm." - Kim Thái Hanh liễm mi tươi cười. - "Nói ngắn gọn, tôi sẽ không hợp tác với Trịnh thị, tôi nghĩ ba mươi phút này anh đã chiếm được tư tấn tối quý giá, hơn nữa tuyệt không lãng phí của anh một đồng tiền nào, mời về cho."

Điền Chính Quốc ở một bên, khó được cơ hội nhìn thấy bộ dáng Kim Thái Hanh đàm công việc, cường thế mà quyết đoán, còn có một loại khí thế rất uy người, đây là điều bình thường không thấy được ở Kim Thái Hanh.

Nam nhân kiệt xuất như vậy, là nam nhân của cậu.

"Tin hay không tôi sẽ làm cho công ty anh đóng cửa, phải quay đầu lại quỳ cầu tôi?"

Thái Hanh cười. - "Trịnh tiên sinh, ngài là đang nói đùa sao?"

"Nếu công ty bị hủy, cậu ta không thể không ra mặt."

"Trịnh tiên sinh, ngài đánh giá sai hai kiện sự. Thứ nhất, tôi có thể lo liệu; thứ hai, công ty đối cậu ấy không có lực ảnh hưởng."

Vương tử trầm mặc vài phút. - "Kim Thái Hanh, chỉ cần anh nói cho tôi biết cậu ta ở nơi nào, anh đề điều kiện gì, tôi có thể suy xét."

"Chỉ cần anh có thể trả lời tôi ba vấn đề, tôi sẽ nói cho anh biết."

"Ba vấn đề gì?"

"Thứ nhất, sinh nhật cậu ta; thứ hai, món ăn cậu ấy thích; thứ ba... tên tiếng Trung của cậu ấy." - Khi Kim Thái Hanh nói ra vấn đề thứ ba, Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn anh.

Đây có thể xem như làm khó, bất quá là nói về hai cái trước, còn vấn đề thứ ba làm cho người ta kinh ngạc không thôi, tựa hồ có một chút hương vị chua xót.

Vương tử nắm chặt tay, rồi lại thả lỏng, cứ như thế mấy lần, mới nghênh tiếp ánh mắt Kim Thái Hanh.

"Cậu ấy thích ăn ngọt."

"Đây là từ cà phê phỏng đoán ra, tôi tính đối với anh không tồi đi. Đúng vậy, cậu ấy thích ăn ngọt, xác thực mà nói, cậu ấy sợ khổ, một chút khổ đều chịu không nổi, bởi vì mới trước đây thân thể cậu ấy không phải tốt lắm, ngoại trừ dùng thuốc tây ra, vì điều dưỡng thân thể, từng nếm qua nhiều năm thuốc Đông y. Điều này tôi nghĩ Trịnh tiên sinh cũng không biết đúng không? Không sao cả, vậy thì xin hỏi đến vấn đề thứ hai, trong lòng anh có đáp án không?"

Vương tử trầm mặc.

"Không có, vậy mời trở về đi. Tôi sẽ không để lộ tin tức của cậu ấy cho người luôn đối với cậu ấy thờ ơ, Trịnh tiên sinh có bản lĩnh như thế, tìm một người chắc không khó."

"Cậu ấy hiểu lầm rồi, tôi không có kết hôn."

"Cho nên anh dùng việc này để thử cậu ấy? Thử cậu ấy đối với anh rốt cuộc có bao nhiêu tình?" - Thái Hanh thanh âm trầm xuống vài phần, ánh mắt lại loé hàn quang. - "Tôi đây liền hảo tâm nói cho anh biết một chút, cậu ấy nghĩ tới sau khi anh kết hôn sẽ rời Mĩ Quốc, nhưng chưa từng nghĩ tới đoạn tuyệt quan hệ với anh. Hoàn toàn biến mất như thế, là bởi vì do anh buộc cậu ấy. Nếu anh đã biết cậu ấy thích anh, lại một lần... rồi hai, ba lần lợi dụng cậu ấy, tôi sẽ không tha thứ cho anh, anh đừng mong từ nơi tôi mà biết tin tức cậu ấy."

Đáy mắt vương tử chợt loé thống khổ cùng sợ hãi rồi biến mất, cuối cùng tiếng nói toát ra một chút yếu đuối. - "... Nếu nói tôi cầu anh thì sao?"

Thái Hanh nghe anh ta nói như thế, hừ lạnh một tiếng đứng dậy rời khỏi. Chính Quốc cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ ra tiếng an ủi, lại cảm thấy như lời Thái Hanh nói, nam nhân này căn bản trừng phạt đúng tội.

Ngay lúc hai người lâm vào trầm mặc, một phong thơ phóng tới trước mặt vương tử.

"Cậu ấy nói anh tuyệt không dễ dàng nói ra lời cầu xin người khác, nếu anh mở miệng cầu tôi, vậy đem thư này giao cho anh. Nếu anh còn có lương tâm, từ phong thư này bắt đầu tìm và trân trọng cậu ấy đi."

Đợi cho vương tử cầm lá thư rời khỏi, Chính Quốc ngồi vào bên cạnh anh, nắm tay anh. - "Đừng nóng giận."

Thái Hanh nắm chặt tay cậu, đáy mắt lộ vẻ khổ sở. - "Kỳ thật anh không tư cách mắng anh ta, anh đối với em tàn nhẫn liền giống như anh ta đối cậu ấy, anh đang tức giận chính mình."

"Đừng nghĩ như thế."

"Thế nhưng, Khải cùng em giống nhau, đều tốt như vậy. Em không nói gì liền tha thứ cho anh, hiện tại có hối hận không?"

Chính Quốc cười vuốt ve mặt anh. - "Ít nhất anh còn biết tên của em, sinh nhật của em, biết em thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, biết em dễ dàng đau dạ dày, hiểu bệnh của em còn rõ hơn so với em. Biết em thích nam nhân, cũng không chán ghét em, đối với em phi thường tốt. Anh chỉ là hơi ngốc một chút, kỳ thật đối em không kém."

Thái Hanh được cậu vuốt ve cảm nhận được ôn nhu, anh nhắm mắt nhích lại gần cậu. - "Quốc, ôm chặt anh đi, anh có điểm không thoải mái."

Điền Chính Quốc ôm chặt anh. - "Muốn em thoa thuốc cho hay không?"

"Vừa nãy đã sát qua, không sao, anh đã hẹn với bác sĩ rồi, đến lúc đó hỏi lại xem sao."

"Vậy hiện tại anh phải làm sao đây?"

"Em ôm anh, ôm chặt một chút."

Chính Quốc dùng sức ôm chặt anh. - "Như vậy hữu dụng sao?"

"Nếu không chúng ta làm chuyện khác vậy, dời đi lực chú ý?"

"Anh muốn làm cái gì?" - Chính Quốc bỗng nhiên đỏ mặt, thấp giọng hỏi. - "Chúng ta đây trở về phòng?"

"Đứa ngốc, thân thể em sẽ chịu không được, nơi đó của em còn có điểm sưng đỏ."

Điền Chính Quốc đỏ mặt. - "Tốt hơn nhiều, có thể."

Thái Hanh ở trong ngực cậu cọ cọ. - "Quốc, anh muốn uống chút rượu."

"Thân thể của anh, có thể chứ?"

"Không sao, anh muốn uống."

Kết quả, không chỉ là một chút rượu, bất quá khi Kim Thái Hanh say khướt, khó được vào đêm mưa dầm lại có một giấc ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz