ZingTruyen.Xyz

Vkook Chuyen Ver Cau Vo Luu Manh Cua Tong Tai Lanh Lung

Trong phòng làm việc của Kim Tại Hưởng, sau khi thấy hai người  mới vào đã yên vị trên ghế salon, anh mới từ từ đứng lên đi đến trước mặt 2 người nói:
" Chào Chủ Tịch Tuấn." Còn người ngồi kế bên cạnh ông Chủ Tịch Tuấn ngay cả nhìn sơ 1 cái hắn cũng không nhìn. Người kia cũng không vì vậy mà để bụng chuyện đó, người nọ ngước lên nhìn Tại Hưởng xong cũng không có biểu hiện gì, lại cúi xuống nhìn vào tập tài liệu trên tay mình. Ông Tuấn Thiên Nam, cũng lên tiếng chào hỏi:
" Chào Tổng Giám Đốc Kim, hôm nay tôi đến đây để bàn về hợp đồng của chúng ta."
"Được." Hắn gật đầu, cả hạ bên đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, người bước vào tất nhiên là thư ký của hắn Tú Doãn rồi, cô ả mang cafe vào nhìn thấy tướng đi của ả, người kia nhếch cười nghĩ (Đúng là hạ đẳng vẫn là hạ đẳng). Mắt thấy người kia đang cười khinh bỉ mình Tú Doãn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ngặt nổi ở đây đang có mục tiêu của cô ả nên ngoài việc nuốt ngược cục tức xuống thì ả chẳng thể làm gì. Cố gắng nở nụ cười quyến rũ nhất e lệ nhất với Kim Tại Hưởng và ông Tuấn, đã thế còn cố tình khom người xuống để khoe ra vòng 1 đẫy đà của mình mà thực ra thì là chỉ là nhân tạo. Nụ cười trên khuôn mặt người kia càng mở rộng, người đó vừa cười vừa nói với ông Tuấn:
" Ba, ba nhìn xem hàng giả mà còn cố phơi bày ra nữa...hihi."
"Chí Mẫn". Ông Tuấn khẽ mắng yêu con trai , nhưng trên môi lại nở nụ cười nhẹ
Tại Hưởng bây giờ mới lơ đãng nhìn người con trai trước mặt, xinh đẹp và có nét dịu dàng, nhưng đối với hắn tất cả đều bình thường không có gì cuốn hút cả.
Tú Doãn tức đến đỏ mặt, cô ta cố cười dịu dàng nói:
" Thiếu gia tại sao lại nói tôi như vậy, tôi nhớ mình đâu làm gì đắt tội đến cậu chứ."
"Oh, tôi nhớ mình đâu có nói tên cô đâu, này là cô tự nói đấy nhé."Chí Mẫn chớp mắt ngây thơ vô số tội nói.
"Cậu....."Tú Doãn cứng họng nói không được vì Chí Mẫn nói quá đúng.
"Đủ rồi, ra ngoài."Tại Hưỡng mặt đầy hắc tuyến, cô ta không biết suy nghĩ sao? Lại đi cãi nhau với khách hàng của hắn chứ.
"Em xin lỗi." Ả nghe giọng Tại Hưởng  có vẻ tức giận, lúc này mới biết là mình đang ở nơi nào.
"Ra ngoài." Giọng hắn lùng nói 
"Dạ, xin phép."Cô ả vội cúi người rồi đúng ra, không quên lườm người được gọi là Chĩ Mẫn một cái cháy cả mặt. Nhưng đáp lại ánh mắt của cô ả là 1 nụ cười thách thức của Nó(Chí Mẫn).
"Chúng ta tiếp tục."Tại Hưởng nói, hắn không muốn tốn thời gian nữa
"Được." Ông Tuấn gật đầu
Cuộc thương thảo lại diễn ra, lâu lâu Chí Mẫn mới lên tiếng, và xem ra mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp, hợp đồng được ký kết thành công. Tiễn 2 cha con ông Tuấn ra về rồi, lúc này Tại Hưởng mới thả lỏng người dựa vào ghế, ánh mắt hắn âm trầm suy nghĩ, tại sao Hắn lại cảm thấy người tên Chí Mẫn lúc nãy có nét gì đó giống với người thiếu niên móc túi mà hắn đã gặp nhưng hắn lại không biết họ giống nhau ở điểm nào.

Đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm, hắn cảm thấy thật sự mệt mỏi lắm rồi, việc tìm kiếm một người con trai khi chỉ có một manh mối là nốt ruồi son nằm ở lòng bàn tay phải nghe qua có vẻ như là bất khả thi, nhưng cho dù là vậy hắn vẫn quyết tâm phải tìm được người, dù là bao lâu hắn vẫn chờ.

Tiếng điện thoại cắt ngang suy nghĩ của hắn, nhìn vào màn hình khuôn mặt hắn khôi phục vẻ điềm tỉnh:
" Chuyện gì?"
"Hưởng, cậu đang ở đâu, tối nay đi uống với mình vài ly nhé."Bên kia giọng của Hạc Thảo vang lên nghe qua giống như là anh đang có chuyện buồn lắm vậy.
"Được, gặp ở đâu?" Hắn cũng không từ chối, cũng đã 1 tuần nay ngoài ngày hắn đi đón Hạc Thảo ở sân bay thì cho đến bây giờ hắn cũng không có gặp mặt Hạc Thảo nữa, vì Tập đoàn của hắn giai đoạn này rất nhiều việc cần hắn quản lý, nên dù muốn hay không hắn cũng không thể bỏ được.
"BAR Fire đi, 8h gặp." Nghe hắn đồng ý đi uống với mình Hạc Thảo mừng rơn, thật sự 1 tuần nay anh cảm thấy rất chán nản nha, ba mẹ thì giục lấy vợ, bạn bè thì không có ai thân thiết ngoài Hắn mà anh gọi cho Hắn mấy ngày nay mà vẫn không gặp được, anh ức chế đến nỗi sắp phát điên rồi.
"Được."

Cúp máy hắn thở dài, xoay ghế lại hướng mặt ra phía cửa sổ ánh mắt hắn lóe lên 1 tia ấm áp lạ thường mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, môi hắn khẽ động phát ra 1 câu nói:
" Cậu nhóc của tôi, em đang làm gì, tôi  thật sự rất mệt mỏi với trò trốn tìm của em rồi "
(@_@)

Tuấn Chung Quốc đang ngồi trên ghế bỗng nhiên hắc hơi một cái, Doãn Kì thấy vậy liền hỏi han:
" Này, sao vậy  bệnh à?"
"Không có tao bình thường, à mà tối nay tao sẽ dẫn mày đi đến 1 nơi rất vui." Chung Quốc ngồi dựa ra ghế nói
"Đi đâu vậy ?" Yoongi  tò mò
"BAR." Cậu cười cười miệng nhả ra 1 từ nhẹ tênh.
"Hả BAR? Đệ vào đó mắt tiền lắm đó, huống hồ chi mấy chỗ như vậy không phải muốn vào là vào được đâu."Y nghe cậu nói đi BAR thì giật mình, Y có nghe nói về cái gọi là BAR này rồi, rất phức tạp nha.
"Mày yên tâm tao tự biết mình làm gì mày chỉ cần nghe theo lời tao là được, biết chưa?" Chung Quốc lườm Y , cậu không thích người nào nói nhiều.
"Nhưng mà...." Y đang định nói tiếp nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cậu thì vội im lặng không dám nói nữa.(bin:hãy trả sì quẹt lại đây cho tui=.=)
"Biết im lặng là tốt, còn cái này cho mày."Cậu đưa cho Doãn một cái phong bì, Y không biết bên trong có gì nên tò mò mở ra, và rồi Y kinh ngạc khi nhìn thấy thứ bên trong, đó là...tiền rất nhiều tiền từ trước đến nay Y chưa bao giờ cầm được số tiền lớn như vậy.

Y vội trả lại cho Chung Quốc và nói:
" Tuấn đệ, cái này tôi không thể nhận được, đệ đã cho tôi ở nhờ là tôi đã  mang ơn đệ lắm rồi, còn cái này ...tôi không thể nhận..."
"Tôi có nói là cho mày đâu mà nhận với không nhận hả?"  Chung Quốc trừng mắt nhìn Y, cái thằng chưa gì mà đã ba chớp ba hớp rồi.
"Vậy  đưa tôi làm gì?" Doãn Kỳ khó hiểu nhìn cậu
"Tôi đưa mày để gửi về cho bác gái với 2 đứa em mày ở nhà, chứ bữa giờ mày có kiếm được bao nhiêu tiền đâu mà gửi chứ."
Chung Quốc xoay mặt qua nơi khác nói.
"Nhưng mà tôi không thể nhận được."Doãn Kỳ khó xử nhìn cậu, tuy rằng Y thực sự rất cần tiền nhưng Y không muốn nhận tiền của cậu.
"Tại sao không thể? Tôi nói được là được, cầm đi tôi mỏi tay lắm rồi đó." Cậu biết  Y ngại nhưng bạn bè thì có gì đâu mà ngại chứ.
"Nhưng tôi....."
"Sao mà mày mê nói 'nhưng ' quá vậy lúc nào cũng 'Nhưng..Nhưng ..' mệt chết đi được, thôi nếu vậy thì cứ xem như tao cho mày mượn khi nào có thì đưa lại cho tao." Chung quốc bực mình nói
"Nhưng...thôi được rồi tôi sẽ nhận cám ơn đệ." Doãn Kì cúi mặt nói
"Ghớm lại còn cám với chả ơn."Nghe thấy Doãn Kì bằng lòng nhận tiền trong lòng Chung Quốc vui lắm nhưng ngoài mặt vẫn dửng dưng như không có việc gì thôi.

"Mà tiền này ở đâu đệ có vậy?" Doản kì khó hiểu hòi
"Nếu như mày muốn biết thì tao nói, đây là tiền của 2 thằng ngu tao gặp ở sân bay đó, tao công nhận 2 thằng ngu dễ sợ, bị mất bóp mà cũng không biết..hahahha..."Chung Quốc kể về chiến tích trong nghề đạo chích của mình.
"Hahaha..."Doãn Kỳ nghe mà cũng cười sặc sụa không ngừng.
"Thôi giờ tao ngủ chút, tối nay sẽ vui lắm cho xem." Cậu nói rồi cất bước đi vào phòng, bây giờ căn phòng khách chỉ còn một mình Doãn KỲ ngồi đó suy nghĩ rất nhiều,Y  hạ quyết tâm nhất định sẽ làm mọi chuyện mà Cậu muốn để báo đáp ân tình này và cũng vì Y yêu Cậu
(*_*)
Cùng lúc đó, Ngọc Ly đang ngồi trong phòng của một khách sạn ở thành phố S, cô ta đi chơi và vô tình đến thành phố này, thì có điện thoại, là bạn cuả cô ta gọi, cô ta nhếch môi cười bắt máy.
" Alo...chuyện gì vậy?"
"Ngọc Ly, cậu nghe tin gì chưa ?" Bên kia giọng nói ỏng ẹo vang lên
"Tin gì?" Cô ta nhíu mày hỏi
:Là chuyện, thằng nhóc đối thủ truyền kiếp của cậu đã về nước rồi đó."
"Cái gì? Ý cậu là thằng Chí Mẫn nó đi du học về rồi hả? Có thật không?" Ngọc Ly đứng bật dậy, cô ta cầu mong là bạn mình sẽ nói là không phải, nhưng....
"Thật, trưa nay mình mới gặp nó đi shopping mà, nó còn nhếch môi cười với mình nữa đó."Người bên kia gật đầu chắc chắn
"Uhm..mình biết rồi, thôi nha mình có việc bận rồi, tối nay rảnh không đi BAR với mình."
"Ok, mấy giờ, ở đâu?"
"BAR Fire, 7h30 nhé."
"Ok"
Cúp máy Ngọc Ly bóp chặt cái điện thoại trên tay mình, ánh mắt cô ta như muốn giết người, giọng cô ta vang lên đầy đáng sợ:
" Chí Mẫn, mày đã đi rồi thì còn về làm gì, nhưng mà nếu như mày muốn tự tìm lấy đau đớn, thì tao sẽ không tiếc mà ban phát đau đớn cho mày."
(#_#)
Hồi tưởng
3 Năm trước
Khi Kim Tại Hưởng đã đi du học, Ngọc Ly cho dù rất muốn đi theo nhưng gia đình cô ta không cho, nên cô ta buộc lòng ở lại. Suốt 1 năm trời cô ta cặp hết người này cho đến người khác, lúc đó cô ta cũng được xem là hoa khôi của trường đại học này. Nhưng rồi bỗng 1 ngày mọi chuyện thay đổi, trường cô ta có tân sinh viên mới, 1 người con trai xinh đẹp với dáng người thanh cao, giọng nói dịu dàng làm cho mọi người cảm thấy yêu mến,dường như cậu ta chiếm được toàn bộ trái tim gái lẫn trai trong cái trường này. Cô ta từ từ bị bỏ rơi không ai chú ý đến nữa, và bạn trai của cô ta cũng lần lượt nói lời chia tay,cô ta tìm hiểu mới biết bọn họ chia tay mình để theo đuổi tân sinh viên nhỏ hơn cô ta 1 tuổi kia. Cô ta tức giận đi tìm Tuấn Chí Mẫn thanh toán thì chỉ nhận được câu trả lời rất nhẹ nhàng từ cậu ta:
" Chị muốn biết thì tự mình đi hỏi bọn họ ý, tìm tôi làm gì? Muốn đánh ghen à? Chị có bản lĩnh đó sao?"
"Mày nghĩ mày là ai? Tao mà sợ mày à?" Ngọc Ly nhìn CHí Mẫn bằng ánh mắt khinh thường.
Chị có ngon thì thử đụng vào tôi xem. Chí Mẫn vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng của mình mà trả lời cô ta.
Và đúng như lời Tuấn Chí Mẫn nói, cho dù cô ta có cho người đánh hay hãm hại Nó thì mọi chuyện vẫn không thực hiện được, ngược lại những người nghe lời cô ta kiếm chuyện với Chí Mẩn thì ngay ngày hôm sau lập tức xin chuyển trường và không ai thấy họ nữa. Và dù không muốn nhưng cô ta cũng phải im lặng không dám làm gì Chí Mẫnnữa, cho đến ngày Chí Mẫn đi du học.
____________________________
Edit:bin
👉🌟 và fll ta nhé😉

Ta thích anh ý với MV này lắm luôn nà😂

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz