ZingTruyen.Xyz

Vĩnh viễn tại nhất khởi (Bảo bối 2)

Chương 21

cumeoamazon

"Cô, Cô cô cô, cô, Cô cô cô......"

Ở trong sân rải xuống một nắm thóc, Cung sư nương cho bảy, tám con gà ăn. Cung sư phó ở bên trong dược quán tọa trấn, thời gian đang là giữa tháng năm, trời nóng không ít, gần đây người bị cảm nắng và tiêu chảy đặc biệt nhiều, Cung sư phó cơ hồ mỗi ngày đều ở bên trong dược quán đợi. Cho gà ăn xong, Cung sư nương đi nhà bếp rửa tay, liền bắt đầu chuẩn bị đồ ăn giữa trưa. Đại đồ đệ qua năm mới liền về quê thăm người thân, hiện tại chỉ có nhị đồ đệ ở phía trước giúp Cung sư phó.

Vừa nghĩ đến đồ đệ, Cung sư nương liền không tự chủ nghĩ đến con nuôi Tiểu Bảo, vừa nghĩ đến Tiểu Bảo, Cung sư nương liền sẽ nghĩ đến chuyện vài năm trước kia. Ngày trôi qua thật mau, nháy mắt Tiểu Bảo rời đi đã hơn nửa năm. Cung sư nương thở dài một tiếng, trong mắt là thương cảm, cũng là lo lắng. Lần tới nhìn thấy Tiểu Bảo tử sẽ không biết là lúc nào. Làm nàng sốt ruột nhất cũng không phải rất cao hứng, là nàng cho rằng sau khi người kia chết, Tiểu Bảo chỉ là đơn thuần ở bên ngoài nhận thức ca ca, nào biết những người kia thế nhưng đều là phu quân của Tiểu Bảo!

Thế đạo bây giờ, nam tử và nam tử cùng một chỗ cũng không phải không có. Huống chi mối họa võ lâm Phan Linh Tước lúc trước chính là có tiếng thích nam sắc, không chỉ yêu thích, còn ở bên đường cường đoạt. Cung sư nương thân là thê tử của đại phu, cũng gặp qua loại nam tử này đến xem chẩn. Thế nhưng nàng như thế nào cũng chưa nghĩ tới một ngày kia Tiểu Bảo sẽ trở thành thê tử của nam nhân khác, thậm chí còn là bốn người! Tục ngữ nói một gái không lấy chồng phu, Tiểu Bảo lại có bốn vị phu quân, Cung sư nương rất là lo lắng bốn người kia có phải hay không lợi dụng Tiểu Bảo đơn thuần cố ý lừa gạt cậu, chiếm tiện nghi cậu.

Cung sư nương không phải không tin bốn người kia, biết bốn người kia chịu đau khổ qua, Cung sư nương cũng rất là đồng tình bọn họ. Nhưng đồng tình thì đồng tình, trên đời này người nào có thể chấp nhận một nam tử gả cho bốn nam tử khác? Tiểu Bảo đơn thuần không hiểu thế sự, Cung sư nương sợ cậu bị lừa, hoặc bị khi dễ. Hơn nửa năm này, Tiểu Bảo một phong thư đều chưa gửi đến, Cung sư nương có đầy bụng nghi vấn. Nàng muốn biết bốn người kia đến tột cùng là ôm tâm tư thế nào mà cưới Tiểu Bảo.

Con nuôi làm Cung sư nương không yên lòng, đến thân sinh nhi tử cũng đồng dạng làm nàng không yên lòng. Qua năm đều như vậy, tức phụ cũng không trở về một lần, càng đừng nói tôn tử. Nhi tử cùng Thượng Lam Khanh đi sau chỉ gửi về mấy phong thư báo bình an, hiện tại giống như cùng Thượng Lam Khanh đi dạo chơi. Nam tử tam thập nhi lập, đã qua ba mươi Cung Tử Lăng hiện tại bị thôi quan, nếu không thể mau chóng tìm một công việc tốt, con dâu sợ là thật không bỏ qua cho hắn. Cung sư nương muốn viết thư khuyên nhủ nhi tử tìm người khơi thông mối quan hệ, xem có thể hay không lại quay lại làm quan, là quan cửu phẩm tép riu cũng được, nhưng nàng ngay cả nhi tử ở nơi nào cũng không biết, thì như thế nào viết thư?

Hai nhi tử không một ai khiến nàng bớt lo, Cung sư nương nấu cơm tâm tư cũng không có, tùy tiện làm chút mì, tính toán giữa trưa ăn mì tương.

Từ phía trước, Cung sư nương nghe được tiếng của Cung sư phó: "Thanh Nga, ngươi mau ra đây!"

Chuyện gì a? Cung sư nương ném xuống chày cán bột, chạy ra phòng bếp: "Làm sao? Xem ngươi gấp cái gì."

"Ta không phải gấp, là cao hứng." Cung sư phó lấp lửng, đem thư trên tay đưa cho Cung sư nương, cũng nhỏ giọng nói: "Tiểu Bảo gởi thư."

"Cái gì !?"

Cung sư phó nhanh chóng làm một thủ thế cẩn thận, Cung sư nương nuốt xuống tiếng kêu, vui sướng nhìn lên. Vừa thấy chữ viế kia t, xác thực là của Tiểu Bảo. Cung sư nương kích động mắt nhìn Cung sư phó đồng dạng kích động không thôi, cúi đầu đọc thư. Tiểu Bảo viết không nhiều, chính là nói cho bọn họ cậu bình an về tới nhà, chỉ là sự tình trong nhà quá nhiều, cho nên hiện tại mới viết thư đến cho cha nuôi mẹ nuôi báo bình an. Cậu hiện tại rất tốt, các ca ca đều rất đau cậu, để cha nuôi mẹ nuôi yên tâm.

Xem xong tín, Cung sư nương cười đến không khép miệng: "Có thể xem như gởi thư, có thể xem như đến đây, này xem ta có thể yên tâm." Thấy Cung sư phó trên tay còn cầm một phong thư, nàng hỏi: "Thư là ai đưa tới được?"

Cung sư phó nói: "Không nhận biết. Người nọ chỉ nói có thư của ta, giao cho ta liền đi." Theo sau, hắn hạ giọng: "Phỏng chừng là vì tránh cho phiền toái. Ngươi cũng đừng hỏi nhiều. Đem thư này đốt đi thôi."

"Ta lại xem xem, lại xem xem." Cung sư nương lại đem thư nhìn mấy lần, lúc này mới đi đốt.

Thu đến thư của Tiểu Bảo, giữa những hàng chữ bên trong nhìn ra được Tiểu Bảo hiện tại thực hạnh phúc, Cung sư nương tâm cũng nhẹ nhõm không ít. Thực ra chỉ cần bốn người kia đối với Tiểu Bảo hảo, Tiểu Bảo chính mình cũng nguyện ý, nàng bận tâm nhiều cũng vô dụng a. Hơn nữa xem dạng này, Tiểu Bảo về sau tám phần là muốn ẩn cư, nếu là "Ẩn cư", bên ngoài thế tục cùng bọn họ không có quá nhiều can hệ lắm. Nghĩ như vậy, Cung sư nương cũng liền đã thấy đỡ hẳn ra. Trở lại phòng bếp, nhìn đến mì đã làm một nửa, Cung sư nương chuẩn bị giữa trưa lại xào thêm vài món ăn.

+++++

Cung sư phó cùng Cung sư nương thu đến phong thư này xác thực là Tiểu Bảo gửi đến. Kể đến chính là, sau khi từ Đào nguyên đi ra Tiểu Bảo thực nhớ thương cha nuôi mẹ nuôi. Thời điểm rời đi cậu che giấu cha nuôi mẹ nuôi rất nhiều chuyện, nghĩ đến liền áy náy không thôi, trước khi đi cậu còn lưu một phong thư như vậy, cha nuôi cùng mẹ nuôi khẳng định sẽ trách cậu. Nhiếp Chính bốn người biết việc này, cho nên sau khi đi ra bọn họ để cho Tiểu Bảo viết phong thư cấp Cung sư nương cùng Cung sư phó báo bình an. Tất nhiên có một số việc vẫn là không thể nói, nhưng viết phong thư gửi đi trong lòng Tiểu Bảo sẽ tốt hơn một chút. Có các ca ca duy trì, Tiểu Bảo yên tâm cấp cha nuôi cùng mẹ nuôi viết một phong thư, Nhiếp Chính vẫn là giao cho người của Nam An phủ giúp bọn hắn đem thư bí mật đưa đến trên tay Cung sư phó cùng Cung sư nương.

Bốn vị đồ đệ của Phàm Cốt vẫn đều lo lắng tình hình gần đây của sư phó cùng các sư đệ. Thời điểm không người trở về nên đã vận dụng lực lượng của Nam An phủ, biết được sư phó cùng các sư đệ hiện tại mạnh khỏe, hơn nữa còn nhiều ra một vị sư thúc chưa từng gặp mặt, phủ chủ Nam An phủ hướng đại quản gia ra lệnh, chỉ cần là chuyện của Nhiếp Chính bọn họ, chính là chuyện của Nam An phủ, nhất định phải tận tâm làm tốt. Lúc này Nhiếp Chính lại đi tìm bọn họ, người ở phân đường Nam An phủ tự nhiên là tận lực làm theo, từ đem thư giao đem thư trên tay bọn họ đến đưa cho Cung sư phó, trên đường tổng cộng chỉ dùng ba ngày.

Cấp cha nuôi mẹ nuôi gửi thư, Tiểu Bảo trong lòng dễ chịu hơn. Mang theo nỗi nhớ nhi tử, Tiểu Bảo cùng các ca ca một đường hướng Thiên Nhất giáo tiến đến. Thiên Nhất giáo nằm ở phía Bắc Thiên Sơn, đều đến tận quan ngoại. Một đường này, đường xá xa xôi, thuận lợi mà nói cũng phải ba, bốn tháng mới có thể đi tới đi lui Đào nguyên. Nhiếp Chính không có cố ý lợi dụng thế lực Nam An phủ, một khi để người biết Nam An phủ cùng bọn họ có quan hệ sẽ liên lụy ra không ít phiền toái, đặc biệt không thể để người biết phủ chủ Nam An phủ và tổng quản đều là đồ đệ của Phàm Cốt. Cho nên để Nam An phủ giúp bọn hắn gửi thư xong, bốn vị nhân người liền mang theo Tiểu Bảo tiếp tục gấp rút lên đường.

Ghé vào bên cửa sổ, Tiểu Bảo im lặng nhìn ngã tư đường ngoài cửa sổ. Cậu liền đem cửa sổ mở ra một nửa, miễn cho âm thanh bên ngoài ồn đến các ca ca đang nghỉ ngơi. Các ca ca buổi tối phải đánh xe, chỉ có cậu có thể bình thường ngủ. Lúc hừng đông, bọn họ vào ở khách điếm này. Tiểu Bảo ngủ một đường, trên giường lại nằm một canh giờ như thế nào cũng ngủ không được liền thức dậy. Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao hiện tại đều còn trên giường ngủ. Ban ngày ở khách điếm nghỉ ngơi một ngày, buổi tối bọn họ còn phải tiếp tục gấp rút lên đường.

Tiểu Bảo cười rộ lên, chính mình ăn chút lương khô. Không có ca ca bên cạnh, cậu sẽ không một mình trước đi ra ngoài. Ở trong Đào nguyên trụ lâu, thế giới bên ngoài đối với Tiểu Bảo mà nói là hoàn toàn xa lạ cùng ồn ào, cũng tràn ngập nguy hiểm. Chỉ việc cậu đã hai mươi mốt tuổi, chỉ việc cậu đã là cha của hai hài tử. Nhưng cậu tựa hồ càng nhát gan, cũng càng ỷ lại các ca ca. Đương nhiên, đối với chuyện này, bốn vị ca ca vui như mở cờ.

Đôi lông mi dài như hai cánh quạt nhỏ theo Tiểu Bảo tâm tự dao động mà khẽ run, khuôn mặt trắng nõn sớm đã không còn hắc ban khó coi trong quá khứ kia, liền như trên đồ sứ vậy làm người ta nhịn không được muốn đụng chạm. Bím tóc đen bóng tà tà buông ở bên cạnh, thân mình sau khi sinh sản qua đi đẫy đà hơn một ít, bởi vì tưởng niệm cùng mấy ngày liền gấp rút lên đường nên có chút gầy, nguyên bản cằm có chút thịt cũng nhọn bớt. Ánh mắt lưu chuyển, Tiểu Bảo không biết chính mình sẽ mang đến phượng tình cho người bên ngoài như thế nào, cậu đắm chìm trong nỗi nhớ nhi tử, đắm chìm trong nỗi nhớ cùng lo lắng cho nương. Cùng Tiểu Bảo mười ba tuổi rời đi Lâm phủ kia so sánh, hiện tại Tiểu Bảo là mĩ lệ thiếu niên là người ta kinh diễm. Khi im lặng cậu như một đóa nụ hồng tinh khôi, khi mỉm cười cậu lại như một đóa sơn trà nở rộ, thơm mà không gắt, mỹ mà không diễm.

Trong một cửa hàng, có một vị thiếu niên công tử thần sắc khiếp sợ nhìn tầng hai khách điếm đối diện ngã tư đường kia, bên trong cửa sổ khép hờ lộ ra người kia. Qua một lúc nhìn lâu sau, hắn xoa xoa ánh mắt, hoài nghi chính mình nhìn lầm. Khuôn mặt người ta ở trong trí nhớ của chính mình sớm đã trở nên thập phần mơ hồ, hoặc là nói, người kia với hắn chính là một sự tồn tại rất mơ hồ. Nhưng giờ phút này, khuôn mặt lộ ra từ phiến cửa sổ kia làm trong đầu hắn ký ức về người kia lập tức trở nên rõ ràng lên. Giống, rất giống; Không giống, lại thực không giống. Trong trí nhớ, người kia giống như nửa khuôn mặt là đen, nhưng người này mặt là dễ nhìn như vậy, câu nhân như vậy. Nhưng mắt mũi người này lại có bộ dáng cùng người kia cực kỳ rất giống. Sẽ là người kia sao? Sẽ sao?

Trên đường rất nhiều người, âm thanh cũng lớn. Tiểu Bảo từ trong tưởng niệm hồi thần, đóng cửa sổ, ngăn cách huyên náo bên ngoài. Thăm dò nhìn phòng trong một cái, im ắng, các ca ca còn đang ngủ. Tiểu Bảo đứng lên đi đến chỗ bọn họ đặt hành lý lật ra một quyển sách. Giày đặc chế phát ra tiếng động, Tiểu Bảo đi đường tuy rằng vẫn là khập khiễng, bất quá không phải rất lợi hại. Trở lại bên cửa sổ, Tiểu Bảo rót cho mình một tách trà. Bát trà bên trong từ từ bay lên nhiệt khí, tiếng lật sách xuất hiện, hết thảy đều là an bình như vậy.

+++++

"Tiểu Uy, nhìn cái gì vậy?"

Cửa hàng lão bản thấy nhi tử đứng ở cổng hai tay ôm hàng hóa muốn đưa đi ra ngoài, ngửa đầu không biết đối với nơi nào ngẩn người. Hắn đi ra khỏi quầy, đi đến bên cạnh nhi tử, ngẩng đầu hướng phương hướng nhi tử xem nhìn lại, lại không phát hiện chỗ dị thường. Thấy nhi tử còn ngửa đầu, hắn vỗ vỗ bả vai nhi tử: "Tiểu Uy, Tiểu Uy?"

Lương Uy giật mình một cái, hồi thần, thấy phụ thân đứng nhìn giống hắn, hắn nhất thời quẫn bách hô thanh: "Cha."

"Nhìn cái gì vậy?" Lương Đinh hỏi.

Lương Uy ánh mắt lờ đi, lắc đầu: "Không có gì. Cha, ta đưa hàng đi."

"Đi thôi." Lương Đinh nhìn nhi tử đi xa, lại hướng cái phương hướng kia nhìn qua, trong mắt là suy nghĩ sâu xa.

Mành vải trong cửa hàng bị người từ trong xốc lên, một vị tiểu cô nương hai, ba tuổi chạy bước nhỏ đi ra, phía sau có một vị phụ nhân. Nhìn đến hai người, Lương Đinh trên mặt lập tức hiện ra ôn nhu tươi cười.

"Cha." Tiểu nha đầu ngọt ngào kêu một tiếng. Lương Đinh đi qua khom người ôm lấy nữ nhi, đối với mặt nữ nhi chính là một ngụm.

Phụ nhân trên mặt là điềm tĩnh tươi cười, nàng đi tới nói: "Trời nóng, ta đi hiệu thuốc mua chút thảo dược thanh nhiệt, ngươi cùng Tiểu Uy cả ngày vội vàng trong cửa hàng, đừng trúng nắng."

Lương Đinh hiển nhiên thực thỏa mãn thê tử đối với hắn săn sóc, cầm tay thê tử nói: "Không có việc gì, hôm nay còn không tính là nóng. Ngược lại là ngươi đừng mệt."

"Sẽ không."

Gặp có khách nhân vào tới, phụ nhân đem nữ nhi ôm lại đây nói: "Ngươi vội vàng, ta đi hiệu thuốc bắc."

"Đi thôi."

Nhìn theo thê tử cùng nữ nhi rời đi, Lương Đinh trở lại sau quầy tiếp đón khách nhân.

Đây là một nhà chuyên môn bán sơn trân dã hóa. Năm năm trước, lão bản nương cùng trưởng tử từ nơi khác đến trên tiểu trấn này đặt chân, mở cửa hàng nhỏ. Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng lão bản nương là quả phụ, không nghĩ lão bản nương thế nhưng mang thai, mọi người mới biết được lão bản nương là có phu quân, chỉ là phu quân ở bên ngoài buôn bán không thể thường trở về. Lão bản nương lúc sinh sản thì lão bản trở lại. Kết quả sau khi lão bản nương sinh nữ nhi, lão bản liền lại đi ra ngoài buôn bán, mãi cho đến tháng chín năm trước mới trở về định cư, không lại đi ra ngoài.

Cửa hàng của Lương Đinh là một nhà bán sơn trân dã hóa duy nhất bên trong thôn trấn. Lương Đinh rất có bản sự, cũng không biết lấy từ đâu đến nhiều đồ vật như vậy, cho nên nhà hắn sinh ý vẫn không sai biệt lắm. Bất quá không biết vì cái gì, Lương Đinh cùng tức phụ đều không có ý định mở rộng sinh ý, liền ở một gian cửa hàng không lớn không nhỏ như vậy, buôn bán nhỏ qua ngày. Làm người ta thật sự không nghĩ ra Lương Đinh lúc trước là làm sinh ý gì mà không trở về nhà, thê tử sinh hạ nữ nhi còn chưa tới hai tháng hắn liền đi .

Đại nhi tử Lương Uy của Lương Đinh năm nay vừa tròn mười chín. Hắn đầu so với cha hắn còn cao hớn, thân hình cao ngất, anh tuấn phi thường, còn biết công phu. Trên thôn trấn tiểu cô nương thích hắn có thể từ cửa hàng nhà hắn xếp dài đến cửa thành đi. Nhưng Lương Uy đối với này chuyện nam nữ cũng không để bụng, cũng không thấy hắn đối cô nương nhà ai có hảo cảm. Cả ngày cùng cha hắn mở cửa hàng, giúp cha hắn đưa hàng, hoặc chính là một mình ở trong sân luyện võ. Bà mối không biết đưa bao nhiêu hồi môn đều bị Lương Uy mời đi ra ngoài.

Hắn ngược lại cũng không phải chất phác, chính là đối với người khác có điểm lãnh đạm như vậy, ở trong này nhiều năm như vậy, cũng không có hảo bằng hữu. Bất quá cũng không thể trách Lương Uy, cha cùng nương hắn đều là dạng tính tình này, cho dù là hàng xóm trái phải, bọn họ cũng là vẫn duy trì khoảng cách nhất định, không thân cận. Bất quá lâu ngày, mọi người cũng phát hiện bọn họ không phải xấu, chẳng qua trời sinh tính tình như vậy, các hàng xóm láng giềng dần dần cũng thành thói quen. Dù sao cũng là địa phương nhỏ, dân phong thuần phác, chỉ cần không phải người xấu, mọi người liền đều có thể tiếp nhận.

Nửa canh giờ sau, đưa hàng xong Lương Uy trở lại, một đầu mồ hôi, Lương Đinh vội vàng để hắn đến phía sau đi lau mặt. Lương Uy ở cổng ngừng một lát, lại hướng phía trước hắn lại nhìn phương hướng kia, lập tức trong mắt lóe qua thất vọng, lúc này mới đến phía sau cửa hàng lau mặt. Lương Đinh nhìn nhi tử rời đi, trong mắt là nghi hoặc, nhi tử nhìn thấy gì?

Đang buồn bực, Lương phu nhân ôm nữ nhi đi mua thảo dược trở lại, Lương Đinh lập tức đi tiếp nàng. Tiếp nhận nữ nhi, Lương Đinh nhìn mấy bao thảo dược trong tay thê tử, cười hỏi: "Mua những gì?"

Lương phu nhân đem thảo dược nâng lên để Lương Đinh ngửi ngửi, trả lời: "Cúc hoa, cam thảo, Kim Ngân hoa, Liên hương cùng Trúc Diệp. Ta pha ly trà cho ngươi, ngươi uống nhiều chút."

"Ngươi vừa trở về nghỉ ngơi một chút, không vội uống."

"Ta không mệt, dù sao cũng không có việc gì làm."

Lại đem nữ nhi ôm lại đây, không để nàng quấy rầy đến phụ thân làm sinh ý, Lương phu nhân đi ra sau pha trà. Đứng ở trong cửa hàng của mình, Lương Đinh thở ra một hơi sâu, trên mặt là ấm áp tươi cười. Hiện tại là ngày hắn tha thiết ước mơ nhiều năm.

Giữa trưa, Lương phu nhân làm mỳ lạnh, còn trộn tam đĩa rau trộn, nấu nồi canh bạc hà.

Tiểu trấn này gọi Phong Kiến trấn, ở phía nam, mùa hè đến sớm, trời rất nóng, buổi sáng mặt trời đi ra trên cơ bản liền muốn nóng. Ở trong sân nhà vợ chồng Lương Đinh có một cây long não, mùa hè ngồi ở dưới tàng cây ăn cơm ngược lại mát mẻ không ít. Chẳng qua hôm nay Lương Uy hiển nhiên có tâm sự, hắn một tay bưng bát, ăn một đũa mì liền sẽ ngẩn người một lát, chính là Lương phu nhân đều nhìn ra hắn khác thường.

"Tiểu Uy, làm sao? Nương thấy ngươi vẫn đang ngẩn người." Lương phu nhân nhịn không được hỏi.

Lương Uy hồi thần, có vẻ xấu hổ nói: "Này cái gì, chính là nghĩ đến một sự kiện." Dứt lời, hắn đại khẩu ăn mì, hiển nhiên không muốn nói.

Lương Đinh hướng phu nhân lắc lắc đầu, để nàng trước không nên hỏi. Lương phu nhân nói: "Ăn cơm trước, có chuyện gì thì trước ăn cơm chiều lại nghĩ."

"Ân." Lương Uy cúi đầu ăn cơm, không ngẩn người.

Lương phu nhân một bên chính mình ăn, một bên chiếu cố nữ nhi nhỏ tuổi. Huynh muội hai người kém nhau mười mấy tuổi, Lương Uy rất nhanh ăn xong cơm liền đem muội muội ôm lấy, để nương an tâm ăn cơm. Nhìn đến nhi tử có hiểu biết như vậy, Lương phu nhân rất vui mừng. Tiểu nha đầu ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi ca ca cũng không muốn tự mình ăn, muốn ca ca uy. Lương Uy rất có kiên nhẫn uy muội muội ăn cơm. Trước khi Lương Đinh trở về định cư, vẫn đều là Lương Uy giúp nương chiếu cố muội muội.

Một bữa cơm ăn xong, tiểu nha đầu muốn ngủ trưa. Lương Đinh đóng cửa hàng và thê tử cùng nhau mang tiểu nữ nhi ngủ, Lương Uy không có thói quen ngủ trưa, về trong phòng luyện chữ. Cũng khó trách Lương Uy ở trong này được các cô nương thích, ở địa phương nhỏ như vậy, Lương Uy cầm trong tay bút lông lại đối với giấy Tuyên Thành trên bàn ngẩn người. Một người đẩy cửa đi đến, có tiếng bước chân, Lương Uy ngẩng đầu nhìn đi, sau đó buông bút lông.

"Nương."

Vào người là Lương phu nhân, nàng trên tay bưng một ly trà lạnh, phóng tới trước mặt nhi tử. Thấy trên giấy một chữ đều không có, Lương phu nhân ngồi xuống, hỏi: "Tiểu Uy, ngươi hôm nay là làm sao? Cha ngươi nói ngươi từ buổi sáng liền vẫn tinh thần không yên. Hắn lo lắng ngươi, bảo ta tới hỏi thăm. Ngươi trưởng thành, hắn cũng không muốn cho ngươi cảm giác hắn còn coi ngươi là hài tử, nhưng hắn thật là không yên lòng ngươi."

"Để cha lo lắng ." Lương Uy tự trách một câu, sau đó cầm lấy ly trà nương cho hắn, uống một ngụm.

Phu nhân nhìn ra nhi tử có lời muốn nói, cũng không thúc giục.

Uống nửa ly trà, Lương Uy buông ly, do dự hỏi: "Nương, ngài biết...... Tiểu Bảo ca, y còn sống không?"

Lương phu nhân sắc mặt khi nhi tử nhắc tới "Tiểu Bảo ca" liền đột biến: "Ngươi như thế nào đang tốt đẹp, hỏi đến y......"

Lương Uy nhếch miệng: "Nương, y, còn sống không? Ta thực ra, không nhớ được bộ dáng y, chỉ là hôm nay, đột nhiên nghĩ tới."

Lương phu nhân trong mắt hiện lên thương cảm cùng thống khổ, nói: "Y lúc trước bởi vì cứu đi Nhiếp Chính mà bị Lâm Thịnh Chi đuổi giết, Nhiếp Chính còn sống, nương nghĩ y có lẽ còn sống. Nhưng y vẫn đều chưa lộ diện, y lại không có năng lực tự bảo vệ mình, nương cũng nghĩ qua có lẽ y đã không ở còn trên đời ." Lương phu nhân từ trong tay áo móc ra khăn tay xoa xoa khóe mắt, khàn giọng nói: "Nếu không phải bởi vì y duyên cớ, để nương thấy rõ Lâm Thịnh Chi chân diện mục, nương cùng ngươi mới có thể tránh được một kiếp, chỉ là tam nương, tứ nương cùng các đệ muội của ngươi ...... Bọn họ đều......"

"Nương !" Lương Uy vội vàng đi đến bên cạnh nương, ôm nương,"Đều qua, ngài đừng nghĩ. Chúng ta có thể sống sót một là nhờ phúc Tiểu Bảo ca, hai cũng là bởi vì vừa lúc gặp cha. Nếu Lâm Thịnh Chi không phải phái cha tới giết chúng ta, chúng ta cũng đã chết."

Lương phu nhân ôm lấy eo nhi tử, thống khổ không thôi. Chuyện cũ kia như một cái gai đóng ở trong lòng nàng, khiến nàng hiện tại đều không thể bỏ ra. Chỉ việc ác ma kia đã chết, nhưng bọn hắn một nhà vẫn phải cẩn thận sống qua ngày, sợ ác ma kia lưu lại cừu gia tìm đến cửa. Dưới sự an ủi của nhi tử, Lương phu nhân rất nhanh bình tĩnh lại. Rời đi cái ôm của nhi tử, Lương phu nhân nắm cánh tay nhi tử nói: "Tiểu Uy, ngươi cùng cha ngươi còn có muội muội ngươi là nương điểm tựa duy nhất hiện tại để dựa vào, nhất là muội muội ngươi, nàng còn nhỏ như vậy, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt chính mình."

"Nương, ngài yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt ngài cùng muội muội. Nương, ngài đi ngủ trưa đi, ta luyện tự."

"Tiểu Uy, thật sự không có việc gì sao?" Lương phu nhân không yên lòng.

Lương Uy cười nói: "Thật sự không có việc gì, chính là đột nhiên nghĩ tới. Nương, ta đưa ngài về phòng."

Lương phu nhân do nhi tử dìu ra ngoài. Trên cửa màn trúc xốc lên, Lương Đinh đứng ở cổng, hắn hiển nhiên vừa rồi cũng nghe rõ phòng trong nói chuyện. Lương Uy chỉ là sửng sốt, sau đó đem nương giao cho phụ thân. Lương Đinh cái gì cũng chưa nói, mang theo thê tử trở về phòng. Nhìn cha cùng nương vào phòng, Lương Uy thở ra một hơi, trong mắt là nghi hoặc. Người kia, sẽ là y sao?

+++++

Ngủ đến buổi chiều, bốn người mới ngủ đủ. Thực ra lấy bọn họ công lực hiện tại, bọn họ liền tính ngủ một canh giờ cũng đủ rồi. Chẳng qua buổi tối phải gấp rút lên đường, còn phải chiếu cố Tiểu Bảo, còn phải đề phòng phiền toái tới người, bốn người vẫn là quyết định muốn đem tinh thần dưỡng được ước chừng. Thời điểm giữa trưa, Tiểu Bảo gọi chủ quán một bát hồn đồn cùng mấy cái bánh thịt mang lên, cùng lần trước đi ra bất đồng, lúc này Tiểu Bảo không dễ dàng như vậy đói bụng, cũng không như vậy có thể ăn. Một chén hồn đồn liền đem bụng cậu phồng lên, bánh thịt tự nhiên là cấp các ca ca chuẩn bị.

Rửa mặt xong Lam Vô Nguyệt đẩy ra cửa sổ, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài nói: "Đại ca, chúng ta muốn hay không nghỉ tạm một ngày, giặt rửa quần áo?"

Nhiếp Chính cũng đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn, mắt lại nhìn sắc mặt Tiểu Bảo, nói: "Cũng tốt. Tuy nói gấp rút lên đường quan trọng, nhưng cũng đừng đem Bảo mệt chết. Còn có quần áo chúng ta cũng xác thực nên giặt rửa."

"Muốn hay không lại thuận tiện gột rửa thân mình đi?" Lam Vô Nguyệt lại đề nghị. Bọn họ trên đường đều là tùy tiện chà xát thân, nên hảo hảo gột rửa.

"Hảo, liền cùng nhau đi."

Vừa nghe đại ca quyết định nghỉ ngơi một ngày, Diệp Địch lập tức nói: "Đêm nay gọi một bàn đồ ăn tốt cấp Bảo Bảo bổ bổ."

Nhiếp Chính cười: "Hảo a. Ta cũng thèm."

Tiểu Bảo vốn muốn nói không cần , cậu ăn mì là được, kết quả vừa nghe Quỷ ca ca nói thèm, cậu liền đem lời nuốt trở về. Cậu có thể không ăn thịt, các ca ca không được. Không biết Nhiếp Chính là cố ý nói như vậy, hắn biết Tiểu Bảo sẽ không muốn.

"Ta đi hỏi chưởng quầy dưới lầu một chút có bồn hay không." Diệp Địch mở cửa đi ra ngoài.

A Mao đem quần áo bọn họ trên đường chưa kịp tẩy đều lấy ra, đợi lát nữa tắm xong thân mình liền cùng nhau giặt. Tiểu Bảo lên tiếng: "Ca ca, ăn bánh thịt, tạm lót dạ." Vừa nói, cậu vừa đem trúc lạp trên bàn cầm lên, phía dưới là một bàn bánh thịt.

Lam Vô Nguyệt liếm liếm miệng, thò tay liền cầm lên nhất cái: "Ta còn thật sự đói bụng. Bảo Bối, ngươi giữa trưa ăn cái gì?"

"Hồn đồn."

Tiểu Bảo cầm lấy nhất cái đưa cho Quỷ ca ca, sau đó lại cầm lấy nhất cái đi tìm Đại ca ca.

Nhiếp Chính cắn xuống một miếng bánh thịt, gật gật đầu: "Hương vị không sai, Bảo, ngươi ăn chưa?"

"Không có, bụng, ăn no." Tiểu Bảo uy Đại ca ca ăn, Đại ca ca đang sửa sang lại xiêm y.

Vừa nghe Tiểu Bảo chưa nếm qua, A Mao lập tức khoa tay múa chân, muốn Tiểu Bảo nếm thử. Tiểu Bảo một chút đều không để ý bánh trong tay là Đại ca ca đã nếm qua, cậu cắn một ngụm nhỏ nếm thử, tiếp tục uy Đại ca ca ăn. Bất quá có người ghen tị: "Bảo Bối, Mỹ nhân ca ca cũng muốn ngươi uy."

Tiểu Bảo mặt nhất thời đỏ.

Nhiếp Chính trừng mắt nhìn Lam Vô Nguyệt liếc nhìn: "Đều làm cha người ta còn không đứng đắn như vậy."

Lam Vô Nguyệt hợp lý hợp tình nói: "Ai nói làm cha liền phải đứng đắn. Lại nói, ta cùng Bảo Bối đứng đắn cái gì, đúng không Bảo Bối?"

Tiểu Bảo sẽ không trả lời, chỉ cảm thấy mặt nóng đến hoảng. A Mao mặc kệ Lam Vô Nguyệt, trực tiếp đem Tiểu Bảo ôm đến trên đùi, A Bảo còn chưa uy hắn xong đâu. Tháng năm tên kia liền thích trêu ghẹo A Bảo.

Lam Vô Nguyệt vừa thấy mặc kệ. Bước đi đến trước mặt A Mao đem bánh trong tay hắn đưa ra: "Bảo Bối, ngươi cũng uy Mỹ nhân ca ca."

Tiểu Bảo cổ đều đỏ. Một tay còn lại lấy qua bánh đã ăn một nửa của Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo thật đúng là uy. Lam Vô Nguyệt nhất thời cười ra, xem Tiểu Bảo thần sắc hoảng hốt, Tiểu Bảo chịu không nổi nhất chính là Mỹ nhân ca ca cười. Nhưng Lam Vô Nguyệt không chỉ không thu liễm, còn thực quá phận lại gần dùng miệng hôn miệng Tiểu Bảo một ngụm, hỏi: "Bảo Bối, ngươi yêu Mỹ Nhân ca ca sao?"

"Yêu......" Tiểu Bảo hồn đều bị câu đi, nơi nào còn có sức chống cự.

"Ha ha, có bao nhiêu yêu?"

"...... Yêu, Mỹ nhân ca ca......"

"A a a......"

A Mao nhìn không được, một cước đá qua. Lam Vô Nguyệt thoải mái tránh ra, cúi đầu trên bánh của chính mình lại cắn một ngụm. Nhiếp Chính bất đắc dĩ lắc đầu, tam đệ này, thật sự là không có cách nào khác nói hắn.

Diệp Địch trở lại, thật cao hứng nói: "Đại ca, khách điếm có bồn, bất quá ở phía sau viện, phải vòng đến hậu viện đi tẩy."

Nhiếp Chính nghĩ nghĩ nói: "Ở phía sau cũng hảo. Ngươi đi cùng chủ quán nói, chúng ta ăn cơm chiều xong liền đi tẩy. Làm cho bọn họ một lần nữa chuẩn bị một bồn sạch sẽ, còn có đừng gọi người khác đi vào, nếu cần cấp nhiều chút tiền ngươi liền cấp nhiều một chút."

"Ta đi nói." Diệp Địch lại đi ra ngoài.

Bên kia Lam Vô Nguyệt như hài tử đùa giỡn Tiểu Bảo, A Mao không ngừng đạp hắn. Nhiếp Chính lại lắc đầu. A Mao không thể nói chuyện, có một số việc muốn quản cũng quản không được. Mà tam đệ này là hoàn toàn không quản được.

Rất nhanh, Diệp Địch lại trở lại. Thanh toán thêm tiền, chủ quán liền buổi tối chuẩn bị một bồn nước sạch sẽ cho bọn họ, hơn nữa sẽ không để cho người khác đến quấy rầy bọn họ, bọn họ có thể ở bên trong yên tĩnh thanh tẩy. Đồng thời, chủ quán còn biết đưa thêm chút nước ấm, làm cho bọn họ thoải mái.

Bên này, Tiểu Bảo rốt cuộc uy hai ca ca ăn xong bánh thịt, bất quá mặt cũng hồng thành quả táo, không ngừng bị Lam Vô Nguyệt yêu cầu nói "Yêu Mỹ nhân ca ca". Diệp Địch trở về vừa nghe Tiểu Bảo cùng tam đệ nói "Yêu" , hắn lập tức cũng yêu cầu Tiểu Bảo nói "Thích Hảo ca ca". Ở trên chuyện này, Diệp Địch là tuyệt đối không có lý trí đáng nói. A Mao chịu không nổi hai người kia, ôm Tiểu Bảo liền đi. Nhiếp Chính lên tiếng: "Các ngươi đừng nháo Bảo. Vô Nguyệt, ngươi là nhàm chán liền luyện công đi."

Lam Vô Nguyệt không náo loạn, đi đến bên ghế ngồi xuống. Diệp Địch nghe đến Tiểu Bảo nói "Yêu Hảo ca ca" sau cũng không náo loạn, ngoan ngoãn ngồi xuống. Rốt cuộc được cứu, Tiểu Bảo được Đại ca ca mang đi rửa tay. Tuy rằng thực xấu hổ, bất quá cậu hiện tại nói chữ kia càng ngày càng dễ dàng. Mà vừa nghe Quỷ ca ca vừa rồi nói luyện công, Tiểu Bảo mới nghĩ đến chính mình quên một sự kiện rất trọng yếu.

"Ca ca, ta quên, luyện công ."

"Luyện công? Luyện cái gì công?" Lam Vô Nguyệt buồn bực hỏi.

Cấp Tiểu Bảo rửa tay A Mao đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn về phía Nhiếp Chính. Nhiếp Chính nghĩ tới.

"Vô Nguyệt, ngươi quên? Bảo muốn ở trong nước luyện công a."

"A !" Lam Vô Nguyệt vỗ đầu,"Ta quên."

"Ta cũng quên." Diệp Địch cũng vỗ đầu.

A Mao cấp Tiểu Bảo lau tay, đối với Nhiếp Chính khoa tay múa chân. Nhiếp Chính hỏi: "Bảo, ngươi có còn mơ thấy giấc mộng kia sao?"

Tiểu Bảo lắc đầu, có chút thương tâm, nương từ lần đó đến về sau cũng không lại xuất hiện qua.

Lam Vô Nguyệt hỏi: "Vậy Bảo Bối còn muốn tiếp tục luyện sao?"

"Ta muốn luyện, ta đáp ứng nương." Tiểu Bảo thực kiên trì. Cậu quên lâu như vậy đã rất xin lỗi nương.

Tiểu Bảo đều nói như vậy, bốn người khẳng định không thể nói không để cậu luyện. Nhiếp Chính nhân tiện nói: "Bảo, ngươi luyện công phải ở trong nước, muốn hay không đêm nay luyện. Về sau trên đường khi nào gặp hồ nước gì, ca ca nhất định mang ngươi đi luyện công."

"Ân," Các ca ca không phản đối, Tiểu Bảo liền an tâm.

Lam Vô Nguyệt lẩm bẩm: "Còn nói ngày mai nghỉ ngơi, đêm nay cùng Bảo Bối song tu đâu, xem ra là không được."

"Vô Nguyệt (Tam đệ)!"

Oanh ! Tiểu Bảo mặt lại một lần nóng lên.

Lam Vô Nguyệt lúc này thực đứng đắn nói: "Ta đều nghẹn vài tháng."

"Vô Nguyệt (Tam đệ)!"

A Mao đem Tiểu Bảo ôm vào buồng trong, rời xa gia hỏa không đứng đắn này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz