ZingTruyen.Xyz

Vĩnh Biệt Nữ Thần

Chương 5.2 - Văn Thủy My

Hoang-Trung-Duc

"Celerwell Group đài thọ toàn bộ chi phí đi lại, sinh hoạt cơ bản, chỗ ở mới, trang thiết bị làm việc. Sẽ kí hợp đồng lao động mới với cháu. Mọi thủ tục khác với cấp quản lý, với nghiệp đoàn, sẽ có người xử lý ngay trong tuần này cho cháu."

"Dạ vâng. Nếu thật sự được giao trọng trách như vậy, cháu rất biết ơn. Bếp trưởng... à không, ông Yoon, cháu xin phép hỏi, vì sao lại có sự điều chuyển này ạ? Còn về công việc mới, liệu cháu có cần được đào tạo thêm không?"

"Ông và Mi-eun tất nhiên sẽ hỗ trợ đến khi cháu rành rẽ. Cứ yên tâm. Việc làm mới sẽ liên quan nhưng không gắn bó trực tiếp với phu nhân Kyoko."

Seok-rim ngừng lời một chút. Chắc là để nhìn sâu vào mắt My.

"Sáng nay, vô tình thôi, Thủy My à. Cháu là người cuối cùng ở bên Kyoko trước khi phu nhân dần tự thoát khỏi tâm trạng u ám. Giờ thì tâm lý của phu nhân đã ổn hơn rất nhiều rồi, và không nghi ngờ gì, điều đó bắt đầu từ cuộc gặp với cháu."

"Nó tiết lộ chắc chắn rằng, sự đồng điệu hay linh tính trong giao tiếp mà phu nhân có với Thủy My tác động rất tích cực đến sức khỏe tinh thần của bà ấy. Vai trò của cháu đã trở nên thật quan trọng. Cả chủ nhân và phu nhân đều cần cháu."

"Mà có lẽ cũng vì cháu là đồng hương Việt Nam của phu nhân nữa."

"Chuyện đó... là sao vậy ạ? Vậy ra phu nhân cũng là người gốc Việt sao ạ?" giọng Thủy My thốt lên, vừa sững sờ vừa xao xuyến.

Bên này, Qihyeon cũng bắt đầu sốt ruột. Seok-rim vẫn chưa vượt quá giới hạn, song ông ta nói chậm đến phát bực. Chẳng nhẽ không biết Kyoko có thể trở lại bất cứ lúc nào sao. Qihyeon cứ nấn ná, vừa cố lắng nghe tiếp vừa liếc ra cửa, bối rối như một gã chồng vụng trộm. Ông tự bật cười với chính mình. Một Qihyeon đầy vẻ khuất tất, lén nghe một cô gái để tìm cách che chở cho một phụ nữ khác. Một Qihyeon trớ trêu, đôi khi ngang ngược đến mức chính ông cũng không chịu nổi bản thân.

"Không chỉ gốc Việt. Bà còn mang quốc tịch Việt, như cháu vậy."

"Thật không ngờ..."

"Nhìn phu nhân Kyoko thanh nhã quá, lại nói tiếng Hàn giỏi như vậy, cháu cứ đinh ninh bà có gốc Hàn hoặc đến từ một nơi rất xa..."

"Ngạc nhiên phải không. Nhưng cháu My này, chuyện phu nhân sinh ra ở đâu không phải là một bí mật lớn. Kyoko đã khá nổi trong giới kinh doanh Nhật Bản từ rất lâu, đặc biệt trong lĩnh vực công nghệ và mỹ phẩm. Trước đó nữa, phu nhân còn là một nghệ sĩ trình diễn được đánh giá rất cao. Về quốc tịch - có thể công chúng ít biết rõ, nhưng trong giới thượng lưu thì điều đó chẳng có gì bất ngờ cả. Tuy nhiên..."

"Thủy My đừng nên chuyện gì biết cũng kể. Tốt nhất cứ tập trung vào công việc chính. Trên tàu này mỗi người đều có nhiệm vụ riêng và đều đã ký vào hợp đồng bảo mật thông tin tuyệt đối, cháu nhớ chứ?"

"Dạ, được mà. Cháu sẽ giữ kín tất cả."

"Tốt lắm. Tuyệt vời."

"Được rồi, ông thành thực chúc mừng cháu với vị trí mới. Nhưng này, hôm nay, mai và ngày kia nữa - ông vẫn sẽ giao cho cháu một nhiệm vụ - thật sự cực kỳ! Nhưng với tư cách bếp trưởng phân công cho nhân viên phục vụ trên tàu, chứ không phải một nghiên cứu viên ở Jeju đâu đấy."

"Vâng ạ, vậy thì lại quá dễ với cháu rồi." Thủy My vừa trả lời vừa cười khúc khích.

"Không hẳn đâu, đừng có chủ quan! Cháu nghe đây: hãy luôn ở gần, nhưng đừng lộ liễu. Nhỡ khi nào cảm thấy phu nhân Kyoko cần hỗ trợ gấp, cháu phải giúp ngay, không được chần chừ." Seok-rim hạ giọng thật thấp: "Sẽ có hai email mật tự hủy về hai quy trình riêng biệt cháu cần biết. Ông sẽ gửi ngay sau bữa trưa. Tùy tình hình, cháu sẽ biết khi nào cần áp dụng điều gì. Rõ chưa nào?"

"Bí ẩn quá nhỉ. Mà thôi ông đừng lo, cháu nhất định hết lòng hỗ trợ phu nhân. Thật lòng đấy, cháu thấy bà cực kỳ dễ mến, gần gũi và dịu dàng lắm. Ở cạnh một chút thôi cũng thấy lòng nhẹ tênh rồi..."

Qihyeon ngắt tín hiệu. Không có sự tĩnh lặng hay yên ả nào. Suy tư vẫn vây lấy ông. Dư âm cuộc trò chuyện đó vẫn quyện lại hỗn độn như bức tranh trừu tượng, chỉ có thể khám phá ra nó ở chặng cuối một chuyến thám hiểm kỳ lạ đầy những khúc quanh. Ta vừa xem gì nhỉ. Một bức họa phi lý nhưng quý giá, mà chỉ cần một nét cọ lệch cũng sẽ đẩy kẻ thưởng lãm vào một vùng tối không đoán định.

À, ông bạn già Seok-rim thật khéo léo, xử lý như một người viết thư tình giữa bom thời chiến. Rất tử tế, rất kiên nhẫn, và hoàn toàn không đúng lúc. Seok-rim có vẻ không sinh ra để hành động gấp gáp. Đặt ông ta vào một tình huống khẩn cấp, nhấn mạnh yêu cầu ngắn gọn và ta sẽ nhận được một loạt câu chấm lửng. Nhưng dù sao, kết quả nhiệm vụ thì thật tuyệt, không phàn nàn được gì. Quan trọng hơn nữa là tâm ý của Thủy My đã hướng về nàng. Cô gái ấy... phải công nhận ta vẫn chưa biết nên gọi là gì cho đúng. Nhân viên nhà bếp? Đồng hương? Người thấu cảm? Kẻ cứu vớt ký ức? Không, ta vốn chỉ cần thêm một mảnh ghép trung thành ngay lập tức, một tâm hồn thơ ngây giữa tình thế cấp bách tréo ngoe này. Còn lời nhận xét "giao tiếp đồng điệu đầy linh tính" ta gợi ý để Seok-rim rào đón giúp, cùng lắm chỉ là ảo tưởng mỹ miều ta tự huyễn hoặc bản thân mình đó thôi. May thay cho ta là Seok-rim không truyền đạt quá cường điệu. Nhưng ta nào có ngờ? Chỉ với một câu nói đơn giản gần cuối cùng, Thủy My đã vượt xa tất cả định nghĩa ta từng hình dung tới.

Vậy thì lại quá dễ với cháu rồi.

Ta đã nghe nó ở đâu đó rồi. Một tầng quên nhớ còn mờ mịt hơn cả tuổi trẻ đã rã mục từ lâu, già cỗi hơn cả tập đoàn HqisM mà ta đã băm nát xuân xanh để xây đắp trong cuồng nộ và hoang tưởng. Ta nhất định đã nghe thấy nó. Một đêm ga Seoul không gian vặn vẹo méo mó, cuộc đời chỉ còn lại mình ta. Tuyết đầu mùa rơi đầy vai tóc. Ta gào khản cháy cổ họng, trăm bóng người trôi ngang qua, không ai nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz