Vi Yeu Ver Moi Tinh Lichaeng Jensoo
Mùa đông tựa như giấc mơ của em chớp mắt đã trôi qua. Mới hôm nào tuyết đầu mùa rơi, em còn chật vật ôm Lili bé đỏ hỏn chen chúc trên tàu điện xe bus đi làm ở tiệm bánh nhỏ vô danh. Hiện giờ thời tiết ấm áp, đứa bé của em bụ bẫm kháu khỉnh, còn nơi làm việc của em cũng chính là nơi mà em từng không dám mơ đến. Người đem cuộc đời em lật sang trang mới nọ cũng đến bên em trong lúc giá rét ấy. Nàng đang ngồi trước cửa kính văn phòng, ôm con gái em trong lòng và đọc truyện cổ tích. Nắng ấm phủ lấy băng ghế dài. Giọng đọc của nàng truyền cảm sinh động xen với tiếng bi bô trong trẻo của đứa bé. Chaeyoung mắt nhìn chằm chằm bản kế hoạch khai trương tiệm bánh trên tay, tâm tư đều đặt trọn trên băng ghế dài bên khung cửa sổ......Không giống như văn phòng Chủ tịch yên tĩnh thong thả, không khí trong văn phòng của Giám đốc điều hành căng như dây đàn...Việc quyết toán thuế của tập đoàn không thuận lợi, số tiền chênh lệch rất nghiêm trọng, phòng kế toán bị Giám đốc điều hành triệu tập yêu cầu giải trình, ai nấy lo đến mất ăn mất ngủ."Hạch toán sai tài khoản phạt bao nhiêu tiền?""Làm nhầm chứng từ kế toán có bị đi tù không?""Tội phạm kinh tế đi tù tối đa bao nhiêu năm?"– Kế toán Song, lịch sử tìm kiếm của anh làm sao vậy? Anh không thể suy nghĩ tích cực lên một chút hay sao? – Kế toán Park.
– Tôi chỉ chuẩn bị tinh thần thôi mà... – Kế toán Song mặt mày lo lắng. ... Văn phòng Giám đốc xì xào tiếng nói chuyện, đại diện các phòng ban đều có mặt đông đủ, mà nhân vật chính trưởng phòng kế toán chưa thấy đâu. Bọn họ rất bức xúc. Sai sót của phòng kế toán nếu không thể sửa chữa có thể khiến công sức cả năm qua của bọn họ đổ sông đổ bể. Bọn họ rất nóng lòng muốn lập tức chất vấn kế toán trưởng. Nhưng mà kế toán trưởng vừa xuất hiện, bong bóng bức xúc của bọn họ liền xẹp đi quá nửa...Kim Jennie mang một đôi giày bệt, gương mặt trang điểm rất nhẹ tựa như không. Mà quan trọng nhất là... nàng ta mặc đầm babydoll*!Giống như đang rất rõ ràng cảnh cáo bọn họ, đừng gây chuyện với phòng kế toán, coi chừng mục giảm trừ trong bảng lương của các người nhiều thêm mấy khoản!(*) Đầm babydoll mặc lên giống đầm bầu. So với việc kế toán trưởng có bầu nghỉ đẻ nợ lương cả công ty, bọn họ cảm thấy quyết toán thuế xảy ra nhầm lẫn chỉ là chuyện nhỏ...Ừm... Thực là chuyện nhỏ... Không có gì quá đáng lắm... Đều có thể sửa chữa được... So với mấy ngàn đô tiền lương quần quật kiếm suốt cả tháng kia quả thực nhỏ đến không đáng kể đến...Jisoo híp mắt nhìn nàng người yêu tinh quái. Thật biết cách chơi người khác. Nắm rõ cấp dưới của mình làm việc sai sót, cho nên làm ra bộ dạng này để doạ người khác không dám tức giận, không dám đổ lỗi cho phòng kế toán. Thật thông minh. Ngay cả chị biết rõ nàng ta không mang thai mà cũng quên mất mấy lời mắng mỏ vừa nghĩ ra rồi. Được lắm kế toán Kim. Em lúc nào cũng đúng. Người sai là tôi. Sai đến không thể sửa chữa được!Em đúng vì đã chọn tôi. Tôi sai vì không làm gì được em...– Bây giờ sai sót đã xảy ra rồi, truy cứu trách nhiệm cũng không giải quyết được vấn đề gì. Chúng ta nên nghĩ xem khắc phục thế nào thì hơn. – Ai đó rốt cục mở lời. Jisoo gật gù hài lòng. Thật đúng ý chị. ...Cánh cửa văn phòng khép lại. Jennie chớp mắt gỡ xuống dáng vẻ làm việc nghiêm túc chuyên nghiệp, nhấc mông ngồi vào lòng Jisoo, tay câu lấy cổ chị. – Giám đốc Kim, không phải lỗi của tôi. – Nàng thò tay vào trong áo, quăng bra màu đen xuống sàn, đem nơi mềm mại nhất nũng nịu dụi vào lòng Jisoo.
– Kế toán trưởng, cô nói gì vậy? Không phải cô rất rõ sao? Người làm quản lý được trả lương cao hơn người nhân viên để chịu trách nhiệm cho những việc mà mình không làm. Cô biết mà?
– Thật sao? – Nàng thì thầm, quần nhỏ màu đen rơi xuống cạnh chiếc bra cùng màu. – Vậy Giám đốc là cấp trên của tôi, chị sẽ chịu trách nhiệm cho những việc tôi làm đúng không?– Đương nhiên rồi. – Jisoo nói bằng cái miệng ngậm đầy một khối thịt mềm. – Tôi sẽ có trách nhiệm, nhưng kế toán Kim không thể tránh khỏi gánh hậu quả đâu.– Ahh... đáng chết! Bỏ bớt một ngón mau!
– Tôi không phải thánh nhân, không phải không có lúc nào làm biếng. – Em xấu hổ bộ dạng mất mặt của mình bị người ta nhìn thấy, giọng có ý oán giận người kia, thoắt ẩn thoắt hiện cứ xuất hiện ở nhà em như bóng ma không biết đâu mà lần. – Chân em làm sao lạnh như vậy? – Nàng vô tình chạm tay vào bàn chân em. Lạnh ngắt!
– Tôi không biết! – Em vẫn còn oán giận, nhưng quả thật không biết vì sao mình bị chứng lạnh tay chân kia. – Mới đây hay lâu rồi? – Nàng mở tủ quần áo, đảo mắt tìm quanh.
– Sinh Lili xong liền thay đổi cơ địa. – Từ nay đi ngủ nên mang vớ. Nàng đặt chân em lên đùi mình tỉ mỉ mang vớ vào. Em rất nhanh lại mặt đỏ tai hồng, phát hiện ra mình ăn mặc có chút tuỳ tiện lỗ liễu, rất không tự nhiên bế Lili lên che ngực. Đứa bé theo thói quen quờ quạng lung tung sờ khối thịt mềm, lần này em bắt cái tay hư của nó lại đặt đi chỗ khác. – Ngại cái gì chứ, cũng không phải là tôi không có thứ đó. – Nàng cười động tác máy móc của em. Em mặt càng đỏ. Đương nhiên cùng là nữ nhân, chị cũng giống tôi rồi, nhưng chị đồng tính luyến ái, so với nam nhân không phải cùng một giuộc đều có dục vọng với thân thể phụ nữ sao? Chị còn ngang nhiên câu dẫn tôi, cũng không phải là không có khả năng sẽ xâm phạm đến tôi, tôi tự thấy cần phải bảo vệ lấy mình!Em nghĩ vậy liền bĩu môi, nàng rõ ràng thích em còn làm như mình thanh tâm quả dục. Nàng vì theo đuổi em vứt bỏ tôn nghiêm chính mình, em dù giả mù giả điếc cũng không thể không cảm nhận thấy. Chỉ là em vẫn chưa cách nào tiếp nhận được, vướng bận trong lòng em vẫn còn ngổn ngang. – Nghĩ gì vậy? Bôi xấu tôi ở trong đầu đó sao?
– Đúng vậy đó. Chị không phải tới đây tìm tôi có chuyện chứ?– Không có chuyện thì không thể tìm em sao? – Nàng bỗng nhiên lại nhấc bổng em cùng Lili ngồi lên đùi mình.
– S... sếp... – Em giật cả mình, mình có phải là đã gầy đến nhẹ như cọng lông hay không?– Xưng hô lại! – Hai tay nàng ở trên eo thon cố ý bóp mạnh hơn một chút, thích thú cảm nhận thân thể Chaeng biến hoá cứng ngắc. – Chị... chị... Thả tôi xuống...– Ừm... – Nàng hài lòng, nhấc em ra khỏi, đứng dậy thu xếp lại gối mền trên giường. – Không phải sắp tới sẽ xuất ngoại lần đầu sao? Chuẩn bị một chút đi, lát nữa cùng tôi ra ngoài mua sắm mấy thứ. Hẳn là em cũng không muốn bị giữ lại sân bay vì mang nhầm mặt hàng không được phép đấy chứ?
– À... đ... được...Em thả Lili vào nôi, chạy tọt vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Nàng ở giường vừa sắp xếp gối mền vừa thầm tự phục trình độ ứng biến của mình, từ bao giờ có thể nhanh như vậy bịa ra cớ để quấn lấy em cả buổi sáng. Chỉ trách Chaeng quá ngây thơ dễ tin người, nhân vật VIP như Lisa nói một câu thì cái gì cũng có, làm gì cần đến trước mỗi chuyến bay đều phải sắm sửa chuẩn bị như vậy!
– Lần sau chị chắc chắn sẽ nhớ ghi âm lời nàng cầu xin gửi cho chủ tịch để em trị nàng chừa thói kiêu ngạo. – Jennie đem chăn sofa đắp cho người yêu, gian tà cười với Lisa. Nàng mà nghe được giọng điệu van xin thống khổ ấy của Jisoo chắc là bị dọa chết mất. Rốt cục tới lúc dọn bàn ăn thì Jisoo cũng tỉnh táo lại. Sắp tới chị xuất ngoại, Jennie không có phận sự gì đi theo, thành ra không nỡ xa nhau, càng gần ngày đi càng quấn lấy nhau không rời nửa bước. Vừa mới được nàng yêu chiều, hormone nữ tính trong người hình như chưa có giảm xuống, Jisoo như cọng bún mềm quấn chặt lấy nàng, đeo bám người nàng từ phòng bếp ra bàn ăn. Chaeng có chút không ngờ đến, giám đốc nữ cường nhân thường ngày chỉ tay năm ngón lúc ở bên người yêu cũng có thể thành ra bộ dạng này. Đầu óc em chợt mờ mịt nghĩ lung lung đến bộ dạng Lisa lúc như vậy, mặt mũi liền rần rần đỏ lên. Sao lại nghĩ mấy chuyện bậy bạ hết sức như vậy được chứ!– Jisoo, chị nên chừng mực một chút. – Lisa không khó nhận thấy dáng vẻ bối rối của em, chỉ có điều em không có như nàng nghĩ. Là đang đỏ mặt chuyện khác kia!Em thấy thật có lỗi với nàng, mình ở trong mắt người trong sáng biết bao nhiêu! So với nàng, em đã có một đứa con rồi, thế nào nàng cứ nghĩ em còn non nớt!
– Tôi chỉ chuẩn bị tinh thần thôi mà... – Kế toán Song mặt mày lo lắng. ... Văn phòng Giám đốc xì xào tiếng nói chuyện, đại diện các phòng ban đều có mặt đông đủ, mà nhân vật chính trưởng phòng kế toán chưa thấy đâu. Bọn họ rất bức xúc. Sai sót của phòng kế toán nếu không thể sửa chữa có thể khiến công sức cả năm qua của bọn họ đổ sông đổ bể. Bọn họ rất nóng lòng muốn lập tức chất vấn kế toán trưởng. Nhưng mà kế toán trưởng vừa xuất hiện, bong bóng bức xúc của bọn họ liền xẹp đi quá nửa...Kim Jennie mang một đôi giày bệt, gương mặt trang điểm rất nhẹ tựa như không. Mà quan trọng nhất là... nàng ta mặc đầm babydoll*!Giống như đang rất rõ ràng cảnh cáo bọn họ, đừng gây chuyện với phòng kế toán, coi chừng mục giảm trừ trong bảng lương của các người nhiều thêm mấy khoản!(*) Đầm babydoll mặc lên giống đầm bầu. So với việc kế toán trưởng có bầu nghỉ đẻ nợ lương cả công ty, bọn họ cảm thấy quyết toán thuế xảy ra nhầm lẫn chỉ là chuyện nhỏ...Ừm... Thực là chuyện nhỏ... Không có gì quá đáng lắm... Đều có thể sửa chữa được... So với mấy ngàn đô tiền lương quần quật kiếm suốt cả tháng kia quả thực nhỏ đến không đáng kể đến...Jisoo híp mắt nhìn nàng người yêu tinh quái. Thật biết cách chơi người khác. Nắm rõ cấp dưới của mình làm việc sai sót, cho nên làm ra bộ dạng này để doạ người khác không dám tức giận, không dám đổ lỗi cho phòng kế toán. Thật thông minh. Ngay cả chị biết rõ nàng ta không mang thai mà cũng quên mất mấy lời mắng mỏ vừa nghĩ ra rồi. Được lắm kế toán Kim. Em lúc nào cũng đúng. Người sai là tôi. Sai đến không thể sửa chữa được!Em đúng vì đã chọn tôi. Tôi sai vì không làm gì được em...– Bây giờ sai sót đã xảy ra rồi, truy cứu trách nhiệm cũng không giải quyết được vấn đề gì. Chúng ta nên nghĩ xem khắc phục thế nào thì hơn. – Ai đó rốt cục mở lời. Jisoo gật gù hài lòng. Thật đúng ý chị. ...Cánh cửa văn phòng khép lại. Jennie chớp mắt gỡ xuống dáng vẻ làm việc nghiêm túc chuyên nghiệp, nhấc mông ngồi vào lòng Jisoo, tay câu lấy cổ chị. – Giám đốc Kim, không phải lỗi của tôi. – Nàng thò tay vào trong áo, quăng bra màu đen xuống sàn, đem nơi mềm mại nhất nũng nịu dụi vào lòng Jisoo.
– Kế toán trưởng, cô nói gì vậy? Không phải cô rất rõ sao? Người làm quản lý được trả lương cao hơn người nhân viên để chịu trách nhiệm cho những việc mà mình không làm. Cô biết mà?
– Thật sao? – Nàng thì thầm, quần nhỏ màu đen rơi xuống cạnh chiếc bra cùng màu. – Vậy Giám đốc là cấp trên của tôi, chị sẽ chịu trách nhiệm cho những việc tôi làm đúng không?– Đương nhiên rồi. – Jisoo nói bằng cái miệng ngậm đầy một khối thịt mềm. – Tôi sẽ có trách nhiệm, nhưng kế toán Kim không thể tránh khỏi gánh hậu quả đâu.– Ahh... đáng chết! Bỏ bớt một ngón mau!
*
– Tôi không phải thánh nhân, không phải không có lúc nào làm biếng. – Em xấu hổ bộ dạng mất mặt của mình bị người ta nhìn thấy, giọng có ý oán giận người kia, thoắt ẩn thoắt hiện cứ xuất hiện ở nhà em như bóng ma không biết đâu mà lần. – Chân em làm sao lạnh như vậy? – Nàng vô tình chạm tay vào bàn chân em. Lạnh ngắt!
– Tôi không biết! – Em vẫn còn oán giận, nhưng quả thật không biết vì sao mình bị chứng lạnh tay chân kia. – Mới đây hay lâu rồi? – Nàng mở tủ quần áo, đảo mắt tìm quanh.
– Sinh Lili xong liền thay đổi cơ địa. – Từ nay đi ngủ nên mang vớ. Nàng đặt chân em lên đùi mình tỉ mỉ mang vớ vào. Em rất nhanh lại mặt đỏ tai hồng, phát hiện ra mình ăn mặc có chút tuỳ tiện lỗ liễu, rất không tự nhiên bế Lili lên che ngực. Đứa bé theo thói quen quờ quạng lung tung sờ khối thịt mềm, lần này em bắt cái tay hư của nó lại đặt đi chỗ khác. – Ngại cái gì chứ, cũng không phải là tôi không có thứ đó. – Nàng cười động tác máy móc của em. Em mặt càng đỏ. Đương nhiên cùng là nữ nhân, chị cũng giống tôi rồi, nhưng chị đồng tính luyến ái, so với nam nhân không phải cùng một giuộc đều có dục vọng với thân thể phụ nữ sao? Chị còn ngang nhiên câu dẫn tôi, cũng không phải là không có khả năng sẽ xâm phạm đến tôi, tôi tự thấy cần phải bảo vệ lấy mình!Em nghĩ vậy liền bĩu môi, nàng rõ ràng thích em còn làm như mình thanh tâm quả dục. Nàng vì theo đuổi em vứt bỏ tôn nghiêm chính mình, em dù giả mù giả điếc cũng không thể không cảm nhận thấy. Chỉ là em vẫn chưa cách nào tiếp nhận được, vướng bận trong lòng em vẫn còn ngổn ngang. – Nghĩ gì vậy? Bôi xấu tôi ở trong đầu đó sao?
– Đúng vậy đó. Chị không phải tới đây tìm tôi có chuyện chứ?– Không có chuyện thì không thể tìm em sao? – Nàng bỗng nhiên lại nhấc bổng em cùng Lili ngồi lên đùi mình.
– S... sếp... – Em giật cả mình, mình có phải là đã gầy đến nhẹ như cọng lông hay không?– Xưng hô lại! – Hai tay nàng ở trên eo thon cố ý bóp mạnh hơn một chút, thích thú cảm nhận thân thể Chaeng biến hoá cứng ngắc. – Chị... chị... Thả tôi xuống...– Ừm... – Nàng hài lòng, nhấc em ra khỏi, đứng dậy thu xếp lại gối mền trên giường. – Không phải sắp tới sẽ xuất ngoại lần đầu sao? Chuẩn bị một chút đi, lát nữa cùng tôi ra ngoài mua sắm mấy thứ. Hẳn là em cũng không muốn bị giữ lại sân bay vì mang nhầm mặt hàng không được phép đấy chứ?
– À... đ... được...Em thả Lili vào nôi, chạy tọt vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Nàng ở giường vừa sắp xếp gối mền vừa thầm tự phục trình độ ứng biến của mình, từ bao giờ có thể nhanh như vậy bịa ra cớ để quấn lấy em cả buổi sáng. Chỉ trách Chaeng quá ngây thơ dễ tin người, nhân vật VIP như Lisa nói một câu thì cái gì cũng có, làm gì cần đến trước mỗi chuyến bay đều phải sắm sửa chuẩn bị như vậy!
*
– Lần sau chị chắc chắn sẽ nhớ ghi âm lời nàng cầu xin gửi cho chủ tịch để em trị nàng chừa thói kiêu ngạo. – Jennie đem chăn sofa đắp cho người yêu, gian tà cười với Lisa. Nàng mà nghe được giọng điệu van xin thống khổ ấy của Jisoo chắc là bị dọa chết mất. Rốt cục tới lúc dọn bàn ăn thì Jisoo cũng tỉnh táo lại. Sắp tới chị xuất ngoại, Jennie không có phận sự gì đi theo, thành ra không nỡ xa nhau, càng gần ngày đi càng quấn lấy nhau không rời nửa bước. Vừa mới được nàng yêu chiều, hormone nữ tính trong người hình như chưa có giảm xuống, Jisoo như cọng bún mềm quấn chặt lấy nàng, đeo bám người nàng từ phòng bếp ra bàn ăn. Chaeng có chút không ngờ đến, giám đốc nữ cường nhân thường ngày chỉ tay năm ngón lúc ở bên người yêu cũng có thể thành ra bộ dạng này. Đầu óc em chợt mờ mịt nghĩ lung lung đến bộ dạng Lisa lúc như vậy, mặt mũi liền rần rần đỏ lên. Sao lại nghĩ mấy chuyện bậy bạ hết sức như vậy được chứ!– Jisoo, chị nên chừng mực một chút. – Lisa không khó nhận thấy dáng vẻ bối rối của em, chỉ có điều em không có như nàng nghĩ. Là đang đỏ mặt chuyện khác kia!Em thấy thật có lỗi với nàng, mình ở trong mắt người trong sáng biết bao nhiêu! So với nàng, em đã có một đứa con rồi, thế nào nàng cứ nghĩ em còn non nớt!
*
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz