ZingTruyen.Xyz

Vi Yeu Ma Den

ó 𝔰ĩ 𝔱𝔫à𝔬 đ𝔞𝔫𝔤 đọ𝔠 𝔨𝔥ô𝔫𝔤 𝔫𝔥ỉ?

Tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy chào hỏi. Kể cả Yoon Ha cũng rất ngạc nhiên khi thấy Seok Jin bước vào đây mà còn đến bên cạnh cô nữa, cô cúi đầu im lặng.

Kim Seok Jin vẫn phớt lờ mọi ánh mắt mà tiến thẳng đến bên Yoon Ha, giám đốc Hwan một phen đứng tim. Cả người ông run lên cầm cập nhưng rồi ông nhìn thấy nụ cười của Seok Jin nở ra trên miệng nhưng không phải dành cho ông mà cho người nãy giờ bị ông mắng.

Yoon Ha thấy Seok Jin bước đến bên cạnh mình tự nhiên miệng lại thốt ra câu hỏi vẻ hơi khó chịu:

- Sao anh lại đến đây?

- Anh gọi cho em nhiều lần mà không được nên ghé đến đây để xem sao – Seok Jin cười nói.

Han Yoon Ha nhíu mày, cô vội chạy đến xem điện thoại, màn hình sáng trưng, không hề có cuộc gọi nào. Cô hiểu là Seok Jin thấy cô bị mắng nên đến giải vây, cũng không còn khó chịu khi Seok Jin phá vỡ giao ước giả vờ không quen biết nhau của họ. Cô bèn giả vờ nói:

- Điện thoại em hết pin – Rồi cô hỏi thêm – Tan họp rồi sao?

- Ừhm, về nhà em sẽ nói với em – Seok Jin gật đầu mĩm cười – Anh đi đây.

Rồi cậu quay sang giám đốc Hwan nói:

- Đã quấy rầy lúc mọi người làm việc rồi.

- Dạ, không có – Giám đốc Hwan vội nói.

Tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh thân mật của hai người họ, khi Seok Jin ra đi, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Yoon Ha. Cô cuối đầu quay về chỗ ngồi. Giám đốc Hwan cũng hoảng hốt quay về phòng mình.

Bên ngoài, ở một góc khuất, có người chứng kiến cảnh đó, tay siết chặt tài liệu, lòng đau nhói.



Tập đoàn KT.

- Thưa chủ tịch, đại diện bên tập đoàn Dae Hyung muốn gặp ngài ạ - Người trợ lí cao lớn mặc bộ vest đen trang trọng nhưng đang thận trọng báo cáo từng lời của mình cho chủ tịch của mình nghe.

Vị chủ tịch già, mái tóc đã điểm sương nhưng đầu óc vẫn vô cùng minh mẫn, nét mặt hiền hòa nhưng cũng chất chứa sự gian hùm của người lăn lộn thương trường lâu năm. Điều đặc biệt ở ông mà người trợ lí thấy ấn tượng đó là đôi mắt sáng nhưng phản phất u buồn, như luyến tiếc một điều gì đó.

Vị chủ tịch nghe trợ lí báo cáo ông khẽ cười, ông biết tập đoàn Dae Hyung tìm ông vì chuyện gì. Lô đất đó đối với ông chẳng có giá trị gì cả, nhưng về lâu dài nhà nước sẽ mở rộng đô thị về hướng lô đất đó. Vậy thì nếu đặt thêm một trụ sở công ty nằm ở đó thì về sau sẽ vô cùng thuận lợi.

Tập đoàn Dae Hyung đương nhiên cũng biết, lô đất đó có thế mạnh gì cho nên họ mới quyết tâm mua nó và chuẩn bị xây dựng thành nhà máy khai thác.

Từ trước đến nay, hai tập đoàn vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy. Nhưng vì tập đoàn ông đang mở rộng phương thức kinh doanh nên cần thêm người hợp tác. Nhưng tập đoàn Dae Hyung hơn hai năm trước quá mạnh về mặt hàng đó nên tập đoàn ông bị đánh bại. Lần này ông quyết tâm giành lại thế đứng cho mình. Và giờ đây ông đã thắng.

Lô đất đó, có thể nhường lại nhưng cái chính là ông muốn dập tắt cái nhuệ khí đang bừng bừng của tập đoàn Dae Hyung, hạ bệ nó để họ biết rằng núi cao còn có núi cao hơn.

Người trợ lí vẫn nhẫn nại đứng đó chờ đợi vị chủ tịch của mình cho câu trả lời, vị chủ tịch cuối cùng cũng lên tiếng nói:

- Thông báo với họ, tôi đi công tác bên Hồng Không rồi, hai tuần nữa mới về. Có gì đợi sau hai tuần rồi mới tính đi.

- Dạ! tôi đi thông báo ngay thưa chủ tịch.

- Gọi tổng giám đốc vào đây cho tôi – Vị chủ tịch già ra lệnh.

- Dạ, tôi sẽ gọi tổng giám đốc đến – Người trợ lí đứng nghiêm trang nói.

- Được rồi, cậu ra ngoài đi – Vị chủ tịch khoát tay.

Người trợ lí cúi đầu chào rồi lui ra. Vị chủ tịch còn lại một mình, nỗi buồn chợt ập đến, ông bỗng thở dài.

" Hơn 40 năm rồi, người tóc bạc còn nhưng người tóc xanh đã mất. Ông nhất định tìm lại giọt máu cúi cùng của con trai ông trở về. Đây là điều ông luôn canh cánh trong lòng, khiến cho ông quyết định ở lại làm việc ở Hàn Quốc mà không trở về Hồng Kông nữa."

Ông Bang Si Hyuk – nguyên là tổng giám đốc của tập đoàn KT cũng là con trai của vị chủ tịch kia. Ông mở cửa bước vào phòng thấy chiếc ghế xoay của ba mình đang xoay lại nhìn về phía tấm kính trong suốt kia. Ông biết ba mình đang nhớ đến người con trai thất lạc của ông, người anh mà ông chưa từng biết mặt. Ông nhẹ nhàng bước đến, trầm giọng hỏi:

- Ba cho gọi con.

Nghe tiếng nói vị chủ tịch bỗng giật mình, thoát khỏi sự buồn bã trầm mặc xoay người lại nói:

- Tới rồi à.

Ông Si Hyuk khẽ gật đầu.

- Việc điều tra tới đâu rồi?

Ông Si Hyuk thở dài, ông biết ngay là ba ông cho gọi ong tới là vì chuyện này mà.

- Vẫn chưa tìm được thưa ba. Hai mẹ con họ luôn thay đổi chỗ ở để tránh bọn cho vay nên rất khó dò la. Nhưng sang nay con vừa nhận được tin đã tìm ra nghĩa trang chôn cất " anh hai". Cũng là nơi chon cất mẹ lớn. Con vừa định thông báo cho bà thì ba gọi con đến.

- Thật sao? – Ông Bang vừa nghe con trai báo cáo tin đó, lòng ông chợt trào lên cảm xúc vui mừng. Cuối cùng ông cũng biết được nơi chon cất con trai ông. Đứa con mà ông đã bỏ rơi, đứa con mà ông có lỗi biết bao. Vậy là ông cũng có thể ăn nói với người vợ đã khuất của mình rồi. Nhưng, ông vẫn chưa tìm ra giọt máu mà con trai ông để lại. Vậy thì ông làm sao ăn nói với con trai ông đây. Ông chợt thở dài đau long.

- Ba đừng buồn nữa, con đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Bây giờ con đưa ba đi đến thăm mộ "anh Hai" – Ông Si Hyuk thấy vẻ mặt bi thương của cha mình liền an ủi, mặc dù ông chưa biết mặt và cũng chẳng có cảm tình gì với người anh hai chưa biết mặt của mình. Nhưng ông vẫn rất kính trọng người đó.

Ông Bang khẽ gật đầu đứng lên rồi ra đi.

Tại nghĩa trang.

Ông Bang đứng trước mộ của đứa con trai rất lâu trong xúc động. Một người vốn cứng cõi đã. Lâu chưa từng rơi nước mắt như ông vậy mà bây giờ nước mắt cứ tuôn rơi.

Ông nhìn hình của đứa con trai trên mộ, đứa con trai rất giống ông thời còn trẻ. Tấm lòng mong nhớ đứa con trai chưa từng gặp mặt của ông bỗng vỡ òa trong cảm xúc. Thì ra bấy lâu nay con trai ông và vợ ông cùng nằm một nơi mà ông không biết. Ông ngẩng đầu nhìn trời than khóc:

- Bà ơi, chắc bà và con đã nhận ra nhau rồi. Chắc là hai người đã gặp nhau rồi. vậy mà bà lại không cho tôi biết. Có phải bà vẫn còn giận tôi giận tôi đi mãi mới trở về. Cho nên bà đã để cho tôi đau khổ bằng ấy năm trời. Dằng vặc bằng ấy năm, đến bây giờ mới chịu cho tôi biết.

Sau khi điều tra rất lâu, ông mới biết đứa con trai ông đã mất, ông chết lặng cả người khi nghe hung tin ấy. Lòng đau đớn tự trách vô cùng.

Nước mắt của một ông lão như ông không biết có còn được nhiều hay không, nhưng ông Bang cứ thế đứng khóc rồi khụy xụp xuống trước mộ đưa con trai mình. Ông đưa tay vuốt nhẹ gương mặt con trai trên ngôi mộ, long tự nhủ.

- Con yên tâm, ba nhất định tìm cho ra vợ con con. Ba sẽ chăm sóc cho họ, bù đắp cho họ.

Ông ngồi đó rất lâu. Ông Si Hyuk đứng bên cạnh, ông cũng thắp ch anh trai mình một nén nhanh rồi nói:

- Dù chúng ta chưa từng gặp mặt, anh vẫn là anh trai của em. Em nhất định sẽ tìm ra con gái anh và chăm sóc nó như con gái em. Anh cứ yên tâm.

Lát sau, ông đưa ông Bang về vì ông sợ bệnh tim của ông cụ tái phát vì kích động quá nhiều.

Đi tới những bậc cầu thang ông nhìn về mộ vợ quá cố của mình thương cảm một lần. Rồi bỗng nhiên một gương mặt đã lâu lắm rồi ông không gặp chợt quét qua đầu ông. Cái cô bé có gương mặt thánh thiện u buồn mà ông đã gặp. Không hiểu tại sao ông lại cảm thấy rất gần gũi. Cũng có nhiều lần hỏi thăm nhưng cô bé ấy vẫn bặt tăm.

- Han Yoon Ha, giờ cháu sao rồi?

Khi vào trong xe, ông Bang sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng giọng lạnh lùng hỏi:

- Thằng quỷ kia chừng nào mới về?!

- Dạ! Con đã gọi điện bảo nó về rồi. Nay mai nó sẽ về thôi.

- Cái thằng chỉ biết lêu lổng bên ngoài. Gọi nó về, bảo nó lập tức về công ty làm. Nếu không thì bảo nó dẹp luôn cái sở thích đó đi – Ông Bang hừ mũi mắng.

- Dạ, con sẽ cho người lôi đầu nó về.


Yoon Ha tan sở vừa ra khỏi công ty đã nhận được tin nhắn.

- Yoonie, làm ơn giúp chị.Chị đợi em ở chỗ cũ, em tớ nhanh nha.

Yoon Ha nhìn tin nhắn liền vội bắt taxi đi ngay. Vừa đến nơi cô đã gặp ngay chị Ha đang đứng đợi cô. Vừa thấy chị Ha, Yoon Ha lặp tức gọi:

- Chị!

Chị vừa thấy Yoon Ha thì mừng rỡ chạy đến, mắt rưng rưng nói:

- Chị biết là gây phiền phức cho em lắm nhưng mà chị ngoài em ra chị không còn biết nhờ ai hết.

Yoon Ha nhìn chị cảm thương nói:

- Không sao đâu chị, chị là bạn chị Ji Hyo, em giúp chị chũng như chị ấy giúp chị thôi. Chị cần bao nhiêu?

- Em có thể cho chị mượn 3 triệu hay không. Tại vì con chị bị bệnh cần tiền đi khám - Chị e ngại nói.

Yoon Ha không ngần ngại móc bóp lấy tiền đưa cho chị 5 triệu. Chị thấy vậy vội rụt tay lại từ chối:

- Không được đâu, 3 triệu kia không biết khi nào chị mới trả được. Em đưa cho chi 5 triệu làm sao chị trả được.

- Chị, 3 triệu kia là em cho chị mượn. Còn 2 triệu kia là em thay chị Ji Hyo cho con chị để chữa bệnh. Chị cứ cầm lấy đi, nhưng dấu đừng để cho anh ấy biết nha chị.

Nghe Yoon Ha nhắc tới chồng, chị vội ôm mặt khóc nức nở. Cô biết chị đang rất đau khổ. Cô lặng người thở dài.

Chị và chị Ji Hyo là hai người cùng quê. Chị sớm lấy chồng rồi theo chồng vào đây lập nghiệp, ai dè lấy phải tên khốn nạn. Hắn ta chẳng những không chịu đi làm mà thậm chí còn bắt chị phải làm gái kiếm tiền về nuôi hắn. Con của họ cứ ốm đau bệnh tật, hắn ta chẳng những không thương mà còn cướp tiền chữa bệnh của con để đi ăn nhậu.

Ji Hyo đã nhiều lần khuyện chị nên bỏ chồng ẵm con đến nhà Ji Hyo cùng nhau nương tựa. Nhưng chị bảo:" Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó". Chị cũng không dám đến chỗ Ji Hyo làm vì sợ chồng đến đó gây phiền phức. Cho nên chị vẫn theo đuổi cái nghề bán thân nhục nhã.

Hai chị em trò chuyện hồi lâu, cuối cùng chia tay. Nhìn tấm lưng gầy gò của chị, Yoon Ha thấy thương xót vô cùng. Nhìn lại trời thì đã tối, cô vội vàng đi ra về.

Chờ hoài mà không thấy bóng chiếc taxi nào. Yoon Ha vừa lo lắng vừa dòm ngó tìm xe taxi. Gọi điện nãy giờ mà taxi vẫn chưa đến. Đang lúc lo lắng thì cô nghe tiếng gọi:

- Này em gái! Một giờ của em mất bao nhiêu tiền.

Nghe tiếng gọi ở phía sau, Yoon Ha lặng cả người, toàn thân lạnh toát. Bởi cô biết nơi này là nơi nào, có những hạng người nào.

Yoon Ha giả vờ không nghe thấy, cô cắm cúi bỏ đi. Nhưng đằng sau lưng vẫn tiếp tục vang lên tiếng gọi:

- Này, tôi có thể trả gấp đôi, em ra giá đi.

Cô tái cả mặt, môi run run, chân sải bước thiệt nhanh, dần dần bước chân đã thành bước chạy. Nhưng vừa chạy được mấy bước thì cô tông sầm vào một người đàn ông. Cô bị bật lại phía sau, suýt tí nữa là đo đất. Cô vội cúi đầu xin lỗi rối rít định tiếp tục chạy ra khỏi chỗ này. Nhưng...

- Ồ cô em xinh ghê, anh chưa từng gặp em, em mới vào nghề à. Đừng sợ, sau này anh sẽ bảo kê cho em, chỉ cần em chịu khó hầu hạ anh thoải mái thì anh bảo đảm không có đứa nào dám động vào em đâu – Giọng nham nhở của gã đàn ông mà Yoon Ha vừa tông vào vang lên cùng với nụ cười dâm đãng.

Cô sợ hãi nhìn ông ta. Ông ta đang nhìn cô với cặp mắt háu đói, đêm ở đây vắng lặng vô cùng, mặc dù trời chưa đến 8 giờ, càng khiến cho Yoon Ha sợ hãi. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, hắn có cái mặt to bè, một hàm râu gớm ghiếc không được cắt tỉa gọn gàng. Đặc biệt là cánh tay của gã đầy long, trên vòm ngực cũng có. Trông gã nhớp nhúa hệt một tên ăn mày ghê tởm cả tuần chưa tắm rửa.

Han Yoon Ha thụt lùi lại mấy bước, cô không biết phải làm sao, phía sau có người, đằng trước cũng có người, lại không có ai đáng tin cậy để cô kêu cứu, tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cô đưa tay vào túi, mò mẫm cái điện thoại. Cô không dám ngang nhiên cầm điện thoại ra để kêu cứu cho nên theo thói quen, cô mò bàn phím bấm số 1 rồi gọi. Nhưng cô chợt nhận ra, số điện thoại đó dường như đã không còn nữa rồi. Nỗi thất vọng dâng trào cũng nỗi tuyệt vọng dâng cao.

Trong khi cô còn đang sợ hãi thì cánh tay của gã đàn ông trước mặt đã tóm lấy tay cô, gã khẽ cười nham nhở nói:

- Ngoan đi, theo anh, sau này anh sẽ ưu tiên cho em..!

Kim Seok Jin ( BTS )

Bang Si Hyuk ( BigHit ent )

Park Ji Hyo ( TWICE )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz