ZingTruyen.Xyz

Vi Doi

Ngồi bên ngoài phòng sinh, anh hết đứng lên lại ngồi xuống, hết đi sang trái lại quẹo sang phải. Có bác sĩ thấy anh lo lắng, bèn an ủi, nhưng anh vẫn không sao an tâm được.

Những người vào cùng lượt với cô đã được đẩy ra, những người vào sau cô cũng đã được đẩy ra. Chỉ còn cô trong phòng sinh.

Bàn tay anh nắm chặt, nhìn chiếc đồng hồ trên tay mà mặt tái mét.

Ba giờ sáng cô vỡ nước ối, được đưa vào bệnh viện, đến giờ đã là tám giờ tối mà vẫn chưa sinh. Mười bảy tiếng đồng hồ quằn quại đớn đau. Chỉ nghĩ thôi mà anh đã không chịu được.

Bỗng nhiên, một bác sĩ đẩy cửa phòng ra, hỏi ai là người nhà của chị. Anh vội vàng lao đến ngay, tưởng cô đã sinh rồi, nào ngờ vị bác sĩ lại đưa cho anh một tờ giấy, bảo anh kí, kí để chị sinh mổ.

Bàn tay anh run rẩy, cầm bút kí tên mà chữ kí vốn rồng bay phượng múa đẹp đẽ vô cùng lại thành những nét nghệch ngoạc như đứa trẻ mới tập tành viết chữ.

Anh kí xong, lại gần một bức tường, dựa vào tường từ từ trượt xuống rồi ngồi luôn ở đó. Bên cạnh anh vang lên tiếng rì rầm. Anh quay sang, là một bác gái chừng năm mươi mấy tuổi, đang cầm mặt dây chuyền khắc thành hình tượng Phật mà cầu nguyện cho con gái và đứa cháu sắp ra đời của mình.

Anh chắp tay, cũng học theo bác gái kia, cầu nguyện cho hai mẹ con cô. Trước giờ, anh không tin Phật, cũng chẳng tin Chúa. Anh chỉ tin mình, tôn chỉ của anh là cầu thần cầu thánh cầu người chẳng bằng cầu mình.

Nào ngờ được lại có ngày anh cầu Phật. Chỉ cần mẹ con cô bình an, anh nguyện tin Phật, năm năm dâng lễ, tháng tháng dâng hương.

Khi người ta gặp phải những trắc trở nằm ngoài tầm kiểm soát, thì họ lại có xu hướng cầu xin thánh thần. Không cầu chính mình được, đành phải mượn một chốn xa xăm để kí thác niềm tin mà hi vọng.

.

Cô vốn là con một, lại nhà con nhà giàu, mười đầu ngón tay chẳng bao giờ dính nước. Từ khi yêu anh, cô lại có thêm rất nhiều những cái đầu tiên: Lần đầu tiên nấu cơm, lần đầu tiên xào rau, lần đầu tiên rửa chén...

Anh là một chàng trai mồ côi, kham khổ từ bé. Những gì khổ cực, anh đều đã trải qua.

Có lần, anh cầm bàn tay thon dài đã có những vết chai của cô, hỏi cô, rằng anh có xứng để cô phải hi sinh nhiều thế không.

Cô mỉm cười dịu dàng, nói có, rồi lại khẳng định, rằng anh xứng đáng. Cô tuy vụng về chuyện bếp núc, nhưng lại rất nhạy cảm, cô biết anh tự ti, cũng biết anh sợ mình không xứng với cô, nên khi hai người bên nhau, cô luôn cố gắng vun vén vẹn tròn để anh bớt âu lo về sự chênh lệch giữa hai bên.

Những gì cô làm, anh đều biết rõ, chỉ là anh âm thầm giữ lấy, chứ không nói ra.

Cô sợ đau. Khi hai người tính chuyện đám cưới, cô còn đùa bảo hay sau này xin con nuôi về nuôi, chứ cô sợ đau, chẳng dám sinh. Thế mà khi gần ngày sinh, cô lại đề nghị sinh tự nhiên chứ không sinh mổ, chỉ vì cô nghe người ta nói sinh tự nhiên tốt cho bé hơn...

.

Ngồi ngoài phòng sinh, tự nhiên anh lại nhớ đến lần đầu tiên đến nhà cô ra mắt bố mẹ cô. Khi đó, anh lo lắng đủ điều, còn cô ở bên anh, lẳng lặng nắm lấy tay anh.

Bố mẹ cô không phải người nặng vật chất, xem trọng môn đăng hộ đối. Họ chỉ hỏi anh tên tuổi, quê quán, nghề nghiệp, hướng phát triển rồi gia cảnh. Anh trả lời từng cái một.

Cuối cùng, khi cô xuống bếp bưng đồ ăn lên. Bố cô mới hỏi anh một câu mà anh nhớ mãi:

"Cậu xứng để con gái tôi phó thác cả đời hay không?"

Khi đó, anh đáp lại như sau:

"Thưa bác, chuyện tương lai con không dám nói trước. Con chỉ hứa với bác, con sống một ngày, sẽ lo cho cô ấy một ngày."

Anh không hay hứa hẹn, nhưng chính những người không hay hứa hẹn lại là những người giữ lời hứa nhất. Ngày đó anh hứa, với tư cách một người đàn ông, cũng với tư cách một người yêu cô.

Sau đó, họ lấy nhau, rồi có con. Ngày mà anh biết mình được làm cha, anh ôm lấy cô, cẩn thận đặt cô lên giường. Anh sờ chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của cô, cười hề hề như thằng ngốc:

"Em ơi, anh được làm cha rồi!"

.

Đang mải mê nghĩ ngợi, vị bác sĩ ban nãy đưa tờ giấy kí tên cho anh đã lên tiếng:

"Người nhà của chị N V T đâu, chị T sinh rồi. Mẹ tròn con vuông nhé."

Niềm vui bỗng chốc vỡ òa, anh lao đến, chỉ kịp nhìn mặt con mình một cái rồi lại chạy đến bên cô.

Cô mệt mỏi nằm đó, nhưng trên môi lại là nụ cười rạng ngời hạnh phúc. Anh siết lấy tay cô, thì thầm:

"Em ơi, vất vả rồi..."

Lộ Hi Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz