Chương 9 - Lặng im
Những ngày cuối tháng Sáu, lịch học dần thưa. Thư viện vẫn sáng đèn, vẫn có người ra vào, nhưng vị trí quen thuộc đối diện cô lại trống không suốt nhiều tuần liền.
Những ngày sau kỳ thi cuối, Giai Nghi vẫn đều đặn đến thư viện, nhưng không còn trông đợi ai đến cùng nữa.
Tạ Dư Phàm bận – rất bận.
Anh không còn nhắn tin kể cô nghe chuyện trong ngày, cũng chẳng hỏi bài cô đã học tới đâu. Tin nhắn gần nhất giữa họ dừng lại ở một câu hỏi đơn giản:
"Anh có tổ chức lễ tốt nghiệp không?"
Câu trả lời đến vài tiếng sau:
"Chưa biết nữa."
Không thêm một dòng nào khác. Lạnh nhạt. Xa cách. Và cô nhận ra, lần đầu tiên kể từ khi gặp anh... mình không còn biết anh đang nghĩ gì.
Từng ngày trôi qua, cô vẫn đều đặn học hành, vẫn ghi chép, vẫn làm bài tập, nhưng cảm giác trống rỗng cứ thế len vào từng buổi trưa ngồi một mình giữa thư viện yên ắng.
Cô từng định hỏi anh có cần giúp gì cho khóa luận không. Nhưng chưa kịp gõ hết dòng tin nhắn, cô đã xóa đi. Bởi cô biết anh sẽ từ chối – như mọi lần gần đây. Và đúng như cô nghĩ: mỗi lần cô hỏi "Anh đang làm gì?", câu trả lời luôn giống nhau.
"Đang chuẩn bị khóa luận, hơi ngợp chút."
"Phải đi họp nhóm."
"Mai có hẹn với thầy hướng dẫn."
Không thêm. Không bớt.
Cô không gặp được anh trong trường nữa. Dường như anh biến mất. Giai Nghi không trách, nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu. Cô không muốn nghĩ rằng khoảng cách giữa họ đang lớn dần – nhưng rõ ràng là vậy.
Một phần trong cô vẫn luôn tự nhủ: anh ấy chỉ bận thôi. Nhưng một phần khác – yếu ớt và cô đơn hơn – thì lặng lẽ thì thầm:
"Hay là... mình đã không còn quan trọng nữa rồi?"
Cô bắt đầu học một mình. Lâu lâu sẽ có Trạch Dương ngồi học cùng, vừa bày tài liệu luật tố tụng, vừa bày chuyện tào lao. Thỉnh thoảng, anh lôi cô ra sân thể dục đánh cầu giải stress. Tay cầm vợt nhưng miệng không ngừng đùa dai, kiểu người nói bậy nhưng lòng không có gì xấu xa.
Một chiều muộn, khi hai người đang đánh cầu, Trạch Dương bất chợt nhắc tới Tạ Dư Phàm. Anh nói rằng hôm trước họp CLB, nghe mấy anh trong khoa kể Dư Phàm đang được cân nhắc suất thực tập ở Nam Thành. Một trong những suất rất khó có được.
Cô giật mình, không kịp đỡ cú cầu, nó bật thẳng vào trán. Ngồi xuống nền, tay ôm trán, miệng cười gượng nhưng lòng thì hoảng loạn.
Rất nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu cô. Suất thực tập ở Nam Thành. Chuyện anh chưa từng nhắc tới. Một hướng đi khác – một thành phố khác – một tương lai mà cô không hề được biết, không hề được tính vào trong đó.
Sáng lễ tốt nghiệp, Giai Nghi vẫn đến – nhưng không phải vì anh, mà vì những anh chị tiền bối trong CLB. Cô mặc sơ mi trắng, quần jeans đơn giản, tay cầm bó hoa nhỏ mua vội. Trong lòng chỉ định: đưa hoa, chúc mừng, rồi lặng lẽ về.
Nhưng khi vừa bước vào hội trường, cô khựng lại.
Trên bục sân khấu, giữa tiếng vỗ tay vang dội, Tạ Dư Phàm xuất hiện. Cùng với anh là một nam sinh và một nữ sinh nổi bật – chị ấy tên Hồng Ân. Màn hình phía sau rực rỡ dòng chữ:
"Tuyên dương nhóm sinh viên có đề tài nghiên cứu luật thực tiễn xuất sắc."
"Được chọn trình bày tại chung kết quốc gia."
Người dẫn chương trình mời Tạ Dư Phàm – trưởng nhóm nghiên cứu – thay mặt ba người phát biểu.
Anh bước tới micro.
Ánh đèn rọi lên dáng người cao thẳng trong bộ sơ mi trắng cài khuy cổ chỉnh tề. Giọng nói của anh vang lên, rõ ràng và bình tĩnh. Anh cảm ơn khoa Luật, thầy cô, những người đồng hành. Anh nói về đề tài nghiên cứu – về cơ chế bảo vệ nhân chứng vị thành niên – về những ngày mệt mỏi và cả niềm tin vào công lý nằm ngoài sách vở.
Cả khán phòng im lặng.
Rồi một tràng pháo tay vang lên – không phải kiểu vỗ tay lễ nghi, mà là tiếng đồng tình sâu sắc.
Tạ Dư Phàm cúi đầu chào, rồi lùi lại một bước.
Trên sân khấu, ánh sáng bao phủ anh và những người đồng hành như một vòng hào quang vô hình. Những gương mặt rạng rỡ, kiêu hãnh. Những ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo.
Dưới sân, trong đám đông, Lâm Giai Nghi đứng lặng.
Đôi mắt cô không rời khỏi anh – người từng kiên nhẫn ngồi cùng cô trong thư viện, từng lặng lẽ gạch dòng đỏ trong tập luật hình sự, từng hứa sẽ mời cô cà phê nếu cô học tới năm ba.
Cô từng nghĩ mình hiểu anh. Nhưng khi đứng nhìn anh từ xa, ở một nơi cô không còn chạm tới được nữa... cô mới nhận ra, mình chưa từng thực sự biết gì về thế giới của anh.
Anh từng bước lên vì công lý. Cô ngưỡng mộ điều đó. Ngưỡng mộ đến nghẹn ngào. Nhưng xen trong sự ngưỡng mộ ấy là một cơn đau âm ỉ. Cô đứng bên lề, tay cầm bó hoa nhỏ, chẳng ai nhìn thấy. Còn anh – đứng trên sân khấu, tay cầm bằng khen, ánh đèn rọi sáng.
Giai Nghi thấy mình... lạc lõng. Không phải vì ghen. Mà là vì tự ti.
Cô – người từng được anh dẫn qua từng điều luật, từng được nghe những dự định lấp lánh của anh – giờ bỗng dưng trở thành người chẳng biết gì về cuộc đời anh nữa. Chị ấy – người đứng cạnh anh – xinh đẹp, tự tin, rực rỡ. Mẹ anh còn vỗ vai chị, cười thân thiết như đã quen lâu.
Còn cô, đứng bên bậc thềm, chẳng ai chào, chẳng ai mời vào. Như một người dưng.
Giữa sân trường nhốn nháo, Tạ Dư Phàm từ hội trường bước ra. Tay cầm tấm bằng khen, mắt tìm quanh... rồi dừng lại nơi góc xa nhất – nơi có Giai Nghi đang đứng cạnh Trạch Dương.
Anh bước nhanh tới, gọi tên cô. Cô quay lại, mắt đỏ hoe.
Anh chưa kịp nói điều gì, thì cô đã quay sang Trạch Dương, giọng nhỏ như thì thầm. Cô bảo mình hơi đau đầu, hỏi anh có thể đi được chưa.
Trạch Dương im lặng một lúc, rồi đưa tay ra đón lấy bó hoa từ cô.
Không cần hỏi, không cần ép – anh biết rõ, cô không muốn đứng lại thêm giây nào nữa.
Tạ Dư Phàm đứng lặng. Giữa khung cảnh đông vui, anh bỗng như người bị bỏ lại.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, trong mắt anh ánh lên điều gì đó – không phải tiếc nuối, mà là một sự thật lạnh lùng đang ùa tới: Người từng chờ anh giờ đã quay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz