CHƯƠNG 7: HIỆN TRƯỜNG TIẾP THEO
Ánh sáng nhạt của buổi chiều tà dần dần mờ đi nhường chỗ cho bóng tối bao phủ lên khu rừng rậm rạp. Lưu Sênh cùng tổ chuyên án đứng yên lặng, ánh mắt của mỗi người đều chăm chú quan sát xung quanh, những chiếc đèn pin soi rọi mọi ngóc ngách kể cả nơi tối tăm nhất. Địa điểm lần này mà họ đang đến là nơi được cho là có thể liên quan đến hung thủ một khu vực vắng vẻ, hoang vu. Lục Dư Thần đứng ngay cạnh Lưu Sênh, đôi mắt của anh lướt qua từng chi tiết nhỏ, cư nhiên anh chẳng bỏ sót bất kỳ dấu vết nào dù là mờ nhạt nhất. Anh không nói lời nào hẳn đó là sự tập trung và tỉ mỉ của anh là điều không ai có thể phủ nhận. Lưu Sênh nhìn anh một lát, cảm giác đang có một thứ gì đó lạ lùng nhen lên từ tận sâu thăm thẳm trong lòng. Một cảm giác căng thẳng lan tỏa mặt khác chính cô cũng không thể lý giải được tại sao lại có cảm giác này.Phải, chính là cảm giác này, có gì đó quen thuộc mà rất đỗi mơ hồ.
Thụy Điềm và Cảnh Lâm Vĩ cũng đang làm nhiệm vụ của mình, mỗi người tìm kiếm dấu vết từ những ngóc ngách khác nhau. Ánh mắt của Cảnh Lâm Vĩ thỉnh thoảng lại lướt qua Lục Dư Thần, dường như anh ta vẫn còn có những điều chưa rõ về người đàn ông này. Sâu trong đáy mắt Cảnh Lâm Vĩ có gì đó kiêng dè vị chuyên gia tâm lý được mời tới này. Trong khi đó Thụy Điềm thì luôn chú ý đến mọi hành động của Lục Dư Thần đôi mắt sáng ngời đầy sự ngưỡng mộ và cả trân trọng. Sở dĩ cả đội bắt tay vào điều tra là thời gian tìm hung thủ đang rất gấp rút.
Lưu Sênh chợt nhớ lại những phân tích của Lục Dư Thần về hung thủ rằng hắn không chỉ là một kẻ có bản lĩnh mà còn là một người rất kiên nhẫn. Cô cảm thấy có lý trong từng lời anh nói và bây giờ cô cũng đang tìm kiếm những dấu vết đó, những thứ mà có thể chỉ có người hiểu rõ tâm lý tội phạm mới nhận ra.
Điều kỳ lạ là cho đến lúc này họ vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ điều gì mới mẻ. Ở một viễn cảnh khác, nhân viên cấp dưới do sự chỉ đạo của Lưu Sênh, đang lùng sục đối tượng được chỉ điểm. Mọi thứ vẫn như cũ chìm trong im lặng đáng sợ.
Ngay khi câu nói của cô vừa dứt, một tia sáng lóe lên từ chiếc đèn pin của Thụy Điềm khiến mọi người đều dừng lại: "Có gì đó!" cô gái gọi lớn, giọng Tấn Thụy Điềm tràn đầy sự hy vọng.
Mọi người nhanh chóng tiến lại gần, những bước chân nhanh chóng dừng lại trước một dấu vết kỳ lạ. Đó là một mảnh vải rách dính đầy bùn đất được tìm thấy ở một góc khuất của khu rừng. Nó trông khớp một phần trong bộ váy trắng của nạn nhân vả lại lạ thay nó lại không giống bất kỳ loại vải nào mà họ đã từng nhìn thấy.
Lưu Sênh cúi xuống nhìn vào mảnh vải với sự chú ý tỉ mỉ: "Đây không phải là vải bình thường." cô nói, giọng chắc chắn: "Nó có thể là vật chứng quan trọng. Đưa nó về phòng khám nghiệm."
Lục Dư Thần đứng lặng lẽ bên cạnh cô, không nói gì ngay rồi ánh mắt của anh vẫn chăm chú vào mảnh vải ấy. Anh như có thể nhìn thấu mọi chi tiết dù là nhỏ nhất tìm kiếm những điểm mấu chốt trong sự im lặng.
Cảnh Lâm Vĩ tiến lại gần bắt đầu phân tích mảnh vải bằng những kỹ thuật pháp y của mình: "Nếu đây là vải từ một chiếc áo khoác chúng ta có thể tìm được mẫu DNA. Đây có thể là dấu vết của hung thủ." ánh mắt không khỏi lóe lên sự tinh tường.
Tấn Thụy Điềm ngồi xuống bắt đầu ghi chép lại những quan sát của mình: "Gửi mẫu này đến phòng phân tích DNA. Tôi mong đó sẽ là một manh mối quan trọng."
Sau khi mọi thứ đã được ghi nhận và lấy mẫu tổ chuyên án lại tiếp tục tìm kiếm. Lưu Sênh cảm thấy có gì đó không ổn một cảm giác cứ nhoi nhói trong lòng mình. Mảnh vải này chắc chắn có liên quan đến hung thủ, vậy đây có phải là dấu vết cuối cùng hay chỉ là một phần trong trò chơi tinh vi mà hắn đang giăng ra?
Đây là hiện trường thứ bao nhiêu rồi, tên hung thủ mãi chưa ló đầu ra. Một điều duy nhất hung thủ đang rất gần và chỉ một chút nữa thôi mọi thứ sẽ sáng tỏ. Sau đó tất cả mọi người chia nhau ra tìm kiếm thêm, Tấn Thụy Điềm và Cảnh Lâm Vĩ đi cùng nhau.Lục Dư Thần bước trước sải chân đều đặn thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn người đi phía sau. Lưu Sênh cũng chẳng phải kiểu yếu ớt hay hay vấp ngã. Cô đi vững thậm chí còn nhẹ hơn anh rất nhiều. Vậy mà từ lúc rời khỏi hiện trường Lục Dư Thần lại cố ý đi trước cô không nhanh không chậm nhưng luôn giữ khoảng cách sao cho vừa đủ để nếu có gì xảy ra anh có thể kịp chắn trước cô. Lục Dư Thần vừa cao, chân lại dài đi đằng trước dẫn đường có lúc Lưu Sênh không đi theo kịp bước chân anh. Khi chỉ còn lại bóng lưng người đàn ông ấy Lưu Sênh mới sửng sốt sải những bước dài để theo kịp anh, vừa bước nhanh vừa thở hổn hển: "Anh đi chậm lại chút được không?""Ai bắt cô phải đi theo tôi?" Anh trả lời, tuy nhiên bước chân đã chậm hơn một chút. Câu nói chẳng khác gì lời khiêu khích khiến Lưu Sênh bực mình muốn mắng người ngay lập tức. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đã nhận ra bước chân anh chậm lại hơn trước. Con người này đúng là, nói một đằng làm một lẻo. Trong ngoài bất nhất."Này. Không phải anh định bỏ tôi lại đấy chứ?" Lục Dư Thần quay đầu lại vẻ mặt chẳng hề áy náy mà còn thấp thoáng ý cười: "Đội trưởng đội cảnh sát cũng có ngày phải hỏi câu này à?" Anh nhướng mày giọng nói vang lên trong Lưu Sênh tức nghẹn môi mím lại. Lục Dư Thần nghiêng đầu nhìn cô giọng nói trầm thấp mang theo chút giễu cợt: "Muốn tới bên tôi?" Khóe môi anh cong lên đầy khiêu khích: "Hoan nghênh."Ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt anh càng làm cho nụ cười kia thêm đáng ghét trong mắt Lưu Sênh. Cô hít một hơi thật sâu bước tới nhưng cố tình đứng cách xa anh hẳn một góc. Lục Dư Thần liếc qua vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên rồi anh khẽ cười, giọng trầm vang lên đầy ẩn ý: "Ghét bỏ gì mà đứng xa thế?"Lưu Sênh không thèm đáp lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước mặt tức giận do làn da trắng nên gương mặt ấy trở nên ửng đỏ. Nhưng Lục Dư Thần đâu phải loại người dễ dàng buông tha anh bất ngờ nghiêng người sang thân hình cao lớn hơi đổ về phía cô mùi nước khử khuẩn nhàn nhạt từ người anh thoáng lướt qua khiến cô vô thức lùi nửa bước."Tôi ăn thịt được cô à?" Anh hỏi nhỏ giọng thấp đến mức gần như là một lời thì thầm, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai cô.Lưu Sênh mặt sa sầm, tay gần như muốn chụp lấy khẩu súng bên hông nếu không phải đang tra án thì cô cũng nã một viên đạn vào đầu tên cợt nhả không đúng nơi đúng lúc này."Tránh ra." Giọng cô lạnh lẽo vang lên từng chữ đều rõ ràng.Lục Dư Thần không những không lui mà còn nhìn cô với ánh mắt gần như vô tội Lưu Sênh nghiến răng ánh mắt như muốn đốt cháy cái nụ cười vô lại kia. Một ngày nào đó tôi sẽ cho anh một bài học nhớ đời, không thì tôi không xứng làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự nữa rồi cô tiến lên phía trước mặt kệ con người này ở phía sau.Lục Dư Thần ung dung nhét tay vào túi quần giọng nói chậm rãi vang lên phía sau lưng cô: "Đi đứng chậm thôi đội trưởng. Ngã giữa rừng thì không hay đâu mất hết hình tượng cảnh sát mẫu mực đấy.""Không cần anh lo."Người đàn ông nhoẻn miệng cười nhẹ, ngay sau đó anh áp sát người cô. Khoảng cách của hai người được thu hẹp lại, nghe kĩ có thể cảm nhận được nhịp tim của Lưu Sênh đang tăng lên."Tối hôm đó ngủ ngon không?" Giọng Lục Dư Thần trầm thấp, mang theo sự sắc bén khiến người ta khó đoán.Lưu Sênh nhíu mày, lùi lại nửa bước nhưng gáy đã chạm vào mép tường phía sau, cô ngước lên nhìn anh: "Anh có ý gì?"Lục Dư Thần vẫn giữ nguyên tư thế vây góc, ánh mắt bình thản đến mức đáng ghét. Anh cúi xuống thêm một chút, giọng nói kề sát tai cô: "Đêm hôm đó trông cô căng thẳng lắm. Có kích thích không?"Lưu Sênh mở to mắt nhìn người đàn ông điển trai trước mặt, đôi đồng tử hơi rung lên vì bất ngờ lẫn tức tối. Cô hít một hơi sâu cố trấn tĩnh bản thân, ấy vậy hơi thở vẫn còn vương chút run rẩy. Trong khi đó, Lục Dư Thần chẳng hề có ý định lùi lại anh còn nghiêng người ép sát cô hơn nữa, khiến khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận hơi ấm da thịt."Trả lời!" Lục Dư Thần nghiêm giọng.Lưu Sênh đè nén sự khó chịu đang dâng lên tận cổ. Cô ngẩng mặt, cố lấy lại khí thế: "Đương nhiên là tôi ngủ ngon rồi, ngon đến mức tôi chẳng để bụng chuyện tối hôm đó."Khóe môi Lục Dư Thần khẽ nhếch lên, một nụ cười chẳng rõ là giễu cợt hay không nữa: "À, vậy xin hỏi tối hôm đó tôi đã làm gì cô đội trưởng đây nhỉ? Sao tôi không nhớ nữa?"Lưu Sênh mím môi, bàn tay siết chặt lại. Gã khốn, làm gì anh còn không rõ sao?Giọng Lưu Sênh không lớn, mỗi chữ đều nén chặt sự phẫn nộ và căng thẳng: "Tôi nói này, anh làm gì thì anh phải biết chứ? Anh ra tay hại người đúng không? Tối hôm đó tôi gắn máy máy ghi âm ở cúc áo, tất cả những lời anh nói với tôi, hành động anh làm với tôi chính là bằng chứng buộc tội anh."Thoáng thấy vẻ mặt sa sầm của Lục Dư Thần, cô có chút gì đó đắc ý. Đôi mắt anh vốn trầm ổn giờ này đã sẫm màu, ánh nhìn sắc bén ấy bị ai đó chọc thẳng vào điểm yếu. Cả đường nét trên gương mặt anh dường như tối lại. Hiển nhiên rồi, cô phải thầm cảm ơn sự chuẩn bị chu đáo của bản thân mình.Cô khoanh tay, nhướn mày: "Vậy anh còn gì để nói không, chuyên gia tâm lý?"Lục Dư Thần nâng mí mắt nhìn Lưu Sênh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, cô lại hỏi thêm: "Tôi có thể khẳng định anh và người trong đoạn video giống nhau đến 80%."Lục Dư Thần hơi cúi đầu, giọng nhàn nhạt: "Cho nên?"Lưu Sênh: "Cho nên tôi với anh không còn gì để nói với nhau cả." Cô dứt khoát.Lục Dư Thần hừ lạnh một tiếng: "Khả năng tôi với cô còn rất nhiều chuyện để nói với nhau rồi."Lưu Sênh ngước mắt lên nhìn anh. Cô nhận ra, ánh mắt anh sâu không thấy đấy ẩn chứa trong đó có sự khóa đoán và nguy hiểm bủa vây lấy cô.Lục Dư Thần nghiêng người, bàn tay đặt lên bức tường phía sau lưng cô, anh đã kịp khóa chặt không gian để cô có thể tránh đi.Anh nói: "Nếu tôi đúng là người đàn ông trong đoạn video đó, tôi đem đến cho đám cảnh sát mấy người làm gì? Tôi có cần bê đá tự đập vào đầu mình thế không?"Phải rồi, nếu anh chính là người đàn ông ở hiện trường được camera ghi lại thì sao anh có thể tự tay mình giao cho cảnh sát được, nhưng chính hiện trường hôm ấy gã này đã... (khụ khụ) cô mà. Lưu Sênh bắt đầu cảm thấy mơ hồ và rối ren nhân lên ngày càng nhiều.Lưu cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, cô mở miệng lắp bắp: "Lúc đó anh... anh...""Nói đi, tôi làm gì cô?" Ngữ khí anh trầm thấp, hơi thở phả nhẹ lên môi cô khiến toàn thân cô như có một luồng điện chạy dọc sống lưng.Lưu Sênh cắn môi, hít sâu một hơi rồi cất tiếng: "Lúc đó... anh nói... cách xử lí thi thể của tôi. Chính anh đã tự thừa nhận rồi còn gì?"Lục Dư Thần bật cười, áp sát cô hơn: "Cô đội trưởng đội cảnh sát à, cô đã bao nhiêu tuổi, tám tuổi? Lời nói như thế mà cô cũng ngây thơ tin, bây giờ tôi nói tôi là bố cô, cô cũng tin là thật?"Lưu Sênh cảm thấy ấm ức, cảm giác như một học sinh đang mắc lỗi bị giáo viên bắt được. Lục Dư Thần lại tiếp tục: "Dọa cô sợ à? Khiến cô chủ động tới hiện trường không phải lỗi của tôi, nhưng làm cô sợ đó là lỗi của tôi rồi."Cảm xúc ấm ức, tủi thân và tức giận trộn lẫn khiến cả người Lưu Sênh căng cứng, nhất thời xịt keo ngay tại chỗ, chưa thể phản bác lại người đàn ông này. Trong khi đó, Lục Dư Thần vẫn nhìn cô với ánh mắt đầy uy hiếp bình tĩnh, sắc bén hoàn toàn chiếm thế chủ động. Vẻ mặt anh không hề thay đổi, chính sự im lặng này khiến cô càng mất tự tin hơn, anh tiến sát gần cô hơn nữa ngay cả chiếc bóng cũng phủ lên cả người cô.Lục Dư Thần nhìn vào ngực cô sau đó anh lỗ mãng hơn với tay lên khu vực cấm kị đó. Lưu Sênh giật mình quát: "Anh làm gì đó?"Lục Dư Thần bắt lấy tay cô, khóa chặt ra sau lưng tay còn lại của anh giựt đứt chiếc cúc áo của cô. Sức lực của anh mạnh đến mức khiến cô không thể cử động được.Thì ra, chiếc cúc áo nhấp nháy ánh đỏ ở hàng trên cùng ấy chính là máy ghi âm mini được Lưu Sênh giấu ở đó. Lục Dư Thần kéo ra vứt xuống đất, mũi giày đen bóng của người đàn ông đáp xuống làm vi mạch nơi ấy ngừng hoạt động. Shit! Gã khốn này làm cái quái gì vậy?Cô hoảng hốt, giãy giụa cố thoát khỏi bàn tay đang siết chặt mình. Nhưng có giãy giụa mạnh thế nào cũng không thoát được bàn tay cứng như thép đó.Lục Dư Thần cúi xuống nhặt chiếc cúc chứa camera mini bị hỏng lên, anh cầm tay cô đặt chiếc cúc lên đó, lúc này động tác của anh hết sức dịu dàng. Người đàn ông này đang vừa đấm vừa xoa đấy ư?Giọng anh trầm thấp vang lên, chậm rãi tựa đang dỗ dành một đứa trẻ: "Lần sau đã đe dọa người khác thì đừng nói cho họ biết trong tay cô có chứng cứ, biết không?"Sau đó anh liếc nhìn gương mặt Lưu Sênh, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc, hàng mi khẽ run và đôi môi mím chặt cố kìm lại cảm xúc. Lục Dư Thần thu lại bộ dạng hung dữ của mình, còn hung dữ nữa chắc cô gái nhỏ này khóc mất. Không, không làm sao anh có thể để cô khóc được. Bởi phụ nữ là để yêu thường mà, vâng, hẳn là như vậy rồi.Lưu Sênh mặc kệ anh muốn nói gì thì nói, cô đẩy người anh ra sau đó đi nhanh về phía trước. Con người này đẹp thì đẹp thật, giỏi thì giỏi thật nhưng miệng lưỡi quá sắc bén, đúng là có thể đánh gục cả đội trưởng đội cảnh sát. Lưu Sênh hít một hơi thật sâu tự nhủ phải bình tĩnh. Cô đã trải qua bao nhiêu khóa huấn luyện áp lực cao bao nhiêu lần đối mặt tội phạm tâm lý bất ổn, vậy mà chỉ cần một lúc ở gần tên này huyết áp cô bỗng chốc tăng vọt.Phía sau Lục Dư Thần vẫn ung dung bước theo như không có hề hấn gì.***
Trong khi nhóm chuyên án tiếp tục tìm kiếm các manh mối mới sự căng thẳng trong không khí cũng không ngừng gia tăng. Lưu Sênh biết rằng vụ án này càng ngày càng trở nên phức tạp hơn. Nhưng cô không sợ hãi cô là một cảnh sát và nhiệm vụ của cô là mang lại công lý cho những nạn nhân, dù đối mặt với bất kỳ khó khăn nào.
Cô nhìn lên bầu trời đen kịt tự nhủ rằng, không ai có thể chạy thoát mãi được. Sớm muộn gì hung thủ cũng sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật.
Ánh sáng trong phòng họp chuyên án mờ ấm đèn huỳnh quang phản chiếu trên mặt bàn, Lưu Sênh đứng khoanh tay trước bảng trắng ánh mắt nghiêm túc nhìn trên bảng những tấm ảnh chụp hiện trường, mẫu vật, mảnh vải, hình nạn nhân và cả sơ đồ khu rừng được dán chi chít nối liền bởi những sợi chỉ đỏ.
Cửa phòng bật mở một người đàn ông cao, gầy, tóc nâu nhạt mặc sơ mi tối màu bước vào với dáng vẻ thong thả: "Xin lỗi vì đến trễ. Tôi là Đồ Giang trợ lý riêng của chuyên gia tâm lý. Cũng là thám tử tư do cấp trên phái đến hỗ trợ vụ án." Đồ Giang mỉm cười nhạt, giọng nói có phần điềm tĩnh.
Cùng lúc đó một chàng trai trẻ bước vào theo sau ôm một chiếc laptop mỏng, mắt nhìn thẳng vào bảng dữ liệu: "Tôi là Hồ Tấn chuyên viên giải mã kỹ thuật số. Vừa giải được đoạn mã trong ổ cứng cũ thu từ hiện trường hôm trước."
Lục Dư Thần liếc mắt nhìn cả hai không nói gì nhiều, gật đầu nhẹ: "Tốt, vào việc luôn đi."
Không khí trong phòng lập tức nghiêm lại. Hồ Tấn mở laptop kết nối với màn hình lớn. Trên đó hiện ra một chuỗi ký tự dài xen lẫn các biểu tượng và số liệu. Cậu giải thích nhanh: "Đây là một đoạn mã hóa dạng cổ điển pha trộn kỹ thuật số hiện đại. Dựa vào ký hiệu có thể thấy nó là một dạng nhật ký số. Tôi đã giải được một phần."
Màn hình chớp một cái hiện ra dòng chữ: "Ngày thứ ba mươi lăm. cô ta khóc lóc cầu xin. Tôi thích nghe tiếng khóc đó bởi nó như một bản nhạc ngọt ngào."
Một luồng khí lạnh bao trùm căn phòng Cảnh Lâm Vĩ cau mày: "Hắn ghi lại từng ngày sao?"
Hồ Tấn gật đầu: "Có vẻ vậy hắn ám ảnh với nạn nhân và cũng rất giỏi che giấu dấu vết số."
Đồ Giang bước đến bảng trắng nhìn sơ đồ hiện trường rồi xoay bút chỉ vào một điểm cách hiện trường hai km: "Tôi từng điều tra một vụ án ở phía nam với motif tương tự. Hung thủ cũng dùng nơi này làm điểm đánh lạc hướng còn thật sự giấu nạn nhân ở vị trí khác. Cô Sênh nếu đúng hướng này tôi đề xuất mở rộng tìm kiếm theo vòng xoáy ngược, tính từ hướng gió hôm xảy ra án."
Lưu Sênh nhìn sang Lục Dư Thần, anh vẫn im lặng mắt nhìn về mảnh vải đang được phân tích dưới kính hiển vi. Cuối cùng anh lên tiếng giọng trầm ổn: "Hắn thích kiểm soát từng dấu vết hắn để lại đều có dụng ý và việc để lại mảnh vải kia không phải vô tình rồi."
"Thử xem chúng ta đủ thông minh để theo kịp hắn không." Anh nói rồi nhìn về phía Đồ Giang: "Cậu có thể kiểm tra các vụ án cưỡng hiếp và sát hại có yếu tố bệnh lý trong năm năm trở lại đây, đặc biệt những vụ có xu hướng theo dõi lâu dài."
"Rõ." Đồ Giang ghi chép nhanh, ánh mắt nhanh nhạy.
Lưu Sênh xoay người rút từ túi áo ra một tấm ảnh cũ chụp một vết xăm mờ trên bả vai nạn nhân, một biểu tượng kỳ lạ như hai hình tròn đan xen ở giữa có vết cắt nhỏ.
"Tôi thấy biểu tượng này quen lắm" cô nói: "Nhưng chưa nhớ ra ở đâu. Hồ Tấn phải chứ? Anh thử quét mẫu này qua các cơ sở dữ liệu hình xăm tội phạm xem có tiến triển gì chưa?"
"Được." Hồ Tấn gõ lạch cạch trên bàn phím.
Tại phòng làm việc tạm thời của tổ chuyên án Đồ Giang đang ngồi ngả người trên ghế xoay, chân bắt chéo tay lật xem từng tấm ảnh hiện trường với vẻ mặt gần như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. "Cái tên này đúng là có tâm hồn nghệ sĩ." Anh huýt sáo khe khẽ rồi nhấc lên một ảnh chụp dấu giày in mờ trên nền đất bùn: "Xem đi dấu giày như vẽ tranh. Dẫm một phát rồi nhấc lên nhẹ nhàng. Đến tội phạm mà còn yêu sự tinh tế thế này thì bảo sao các cô gái thời nay cũng thích người ga lăng, tinh tế."Đồ Giang kéo ghế gần lại về phía Tấn Thụy Điềm: "Tôi nói phải không cô Điềm?" Thụy Điềm đang ghi chép bỗng dừng bút liếc nhìn Đồ Giang một cái: "Anh có thể nghiêm túc được không? Đây là hiện trường án mạng không phải buổi trà chiều đàm đạo gu thẩm mỹ." Đồ Giang ngẩng đầu cười chẳng chút nao núng trước ánh nhìn lạnh tanh kia: "Cô Thụy Điềm phải không? Tôi đùa tí cho bớt căng thẳng thôi mà. Làm việc với những vụ như thế này không xả áp lực thì chết vì stress trước khi bắt được hung thủ." "Vậy thay vì đùa anh thử tìm manh mối giúp tôi đi. Mấy sợi tóc thu được hôm qua cần xác minh giới tính. Nếu là nam thì khả năng cao có thể là liên quan đến hung thủ." Tấn Thụy Điềm đáp lại giọng bình thản nhưng rõ ràng có sự bực bội. Đồ Giang nghiêng đầu lại nheo mắt nhìn cô ấy: "Cô bé, lúc nào cũng nghiêm túc nhỉ? Biết không nếu cô chịu cười nhiều hơn một chút thì vụ án này sẽ bớt được phần căng thẳng hơn. Cô xem, phải cười lên thì cuộc sống mới tươi vui, muôn màu vạn trạng chứ lại..." Thụy Điềm bật cười khẩy: "Vậy anh bớt nói nhảm một chút, có khi tôi sẽ coi anh là một thám tử đàng hoàng. Anh ít nói một lời chẳng ai nói anh bị câm cả." Đồ Giang cười ha hả giơ tay đầu hàng: "Thôi được rồi không dám đấu khẩu nữa. Tôi đi xem lại dữ liệu camera. Hy vọng tìm được gã đó."
Thụy Điềm lắc đầu nhưng khóe môi đã nhếch nhẹ một cái. Còn Đồ Giang thì sao? Sau khi rà soát một hồi, vẫn vừa huýt sáo vừa bước đến gần bàn làm việc của Tấn Thụy Điềm vừa ngáp dài một cái uể oải. Khi thấy Thụy Điềm đang chăm chú ghi chú mẫu DNA thu thập từ hiện trường, Đồ Giang khẽ nghiêng đầu ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch. Bất ngờ anh giơ hai ngón tay lên tạo thành hình khẩu súng đưa ngang tầm mắt hướng về phía cô ấy.
"Đoàng!" Đồ Giang bắn khẽ một tiếng môi cong lên thành nụ cười trêu chọc: "Đồng chí Tấn Thụy Điềm tử vong tại chỗ vì quá nghiêm túc."
Thụy Điềm ngẩng lên liếc Đồ Giang bằng nửa con mắt: "Anh mà còn làm mấy trò trẻ con đó lần nữa, tôi sẽ thật sự cho anh biết cảm giác bị bắn là như nào đấy. Tôi không ngại cho anh mất phát đạn vào đầu đâu."
"Ui giọng điệu lạnh thế. Cô ăn phải thuốc súng đấy à?" Đồ Giang hạ tay xuống vờ ôm ngực như vừa bị thương.
"Còn một câu nữa là tôi báo đội trưởng trói anh lại giao cho đội pháp y nghiên cứu tâm lý tội phạm sống đấy." Thụy Điềm đáp lại ngắn gọn rồi tiếp tục với bảng dữ liệu. Đồ Giang bật cười lùi lại mấy bước vừa đi vừa lẩm bẩm. Đúng là chớ nên chọc vào hổ cái, đặc biệt là những cô gái làm trong lĩnh vực này mà.
Thụy Điềm và Cảnh Lâm Vĩ cũng đang làm nhiệm vụ của mình, mỗi người tìm kiếm dấu vết từ những ngóc ngách khác nhau. Ánh mắt của Cảnh Lâm Vĩ thỉnh thoảng lại lướt qua Lục Dư Thần, dường như anh ta vẫn còn có những điều chưa rõ về người đàn ông này. Sâu trong đáy mắt Cảnh Lâm Vĩ có gì đó kiêng dè vị chuyên gia tâm lý được mời tới này. Trong khi đó Thụy Điềm thì luôn chú ý đến mọi hành động của Lục Dư Thần đôi mắt sáng ngời đầy sự ngưỡng mộ và cả trân trọng. Sở dĩ cả đội bắt tay vào điều tra là thời gian tìm hung thủ đang rất gấp rút.
Lưu Sênh chợt nhớ lại những phân tích của Lục Dư Thần về hung thủ rằng hắn không chỉ là một kẻ có bản lĩnh mà còn là một người rất kiên nhẫn. Cô cảm thấy có lý trong từng lời anh nói và bây giờ cô cũng đang tìm kiếm những dấu vết đó, những thứ mà có thể chỉ có người hiểu rõ tâm lý tội phạm mới nhận ra.
Điều kỳ lạ là cho đến lúc này họ vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ điều gì mới mẻ. Ở một viễn cảnh khác, nhân viên cấp dưới do sự chỉ đạo của Lưu Sênh, đang lùng sục đối tượng được chỉ điểm. Mọi thứ vẫn như cũ chìm trong im lặng đáng sợ.
Ngay khi câu nói của cô vừa dứt, một tia sáng lóe lên từ chiếc đèn pin của Thụy Điềm khiến mọi người đều dừng lại: "Có gì đó!" cô gái gọi lớn, giọng Tấn Thụy Điềm tràn đầy sự hy vọng.
Mọi người nhanh chóng tiến lại gần, những bước chân nhanh chóng dừng lại trước một dấu vết kỳ lạ. Đó là một mảnh vải rách dính đầy bùn đất được tìm thấy ở một góc khuất của khu rừng. Nó trông khớp một phần trong bộ váy trắng của nạn nhân vả lại lạ thay nó lại không giống bất kỳ loại vải nào mà họ đã từng nhìn thấy.
Lưu Sênh cúi xuống nhìn vào mảnh vải với sự chú ý tỉ mỉ: "Đây không phải là vải bình thường." cô nói, giọng chắc chắn: "Nó có thể là vật chứng quan trọng. Đưa nó về phòng khám nghiệm."
Lục Dư Thần đứng lặng lẽ bên cạnh cô, không nói gì ngay rồi ánh mắt của anh vẫn chăm chú vào mảnh vải ấy. Anh như có thể nhìn thấu mọi chi tiết dù là nhỏ nhất tìm kiếm những điểm mấu chốt trong sự im lặng.
Cảnh Lâm Vĩ tiến lại gần bắt đầu phân tích mảnh vải bằng những kỹ thuật pháp y của mình: "Nếu đây là vải từ một chiếc áo khoác chúng ta có thể tìm được mẫu DNA. Đây có thể là dấu vết của hung thủ." ánh mắt không khỏi lóe lên sự tinh tường.
Tấn Thụy Điềm ngồi xuống bắt đầu ghi chép lại những quan sát của mình: "Gửi mẫu này đến phòng phân tích DNA. Tôi mong đó sẽ là một manh mối quan trọng."
Sau khi mọi thứ đã được ghi nhận và lấy mẫu tổ chuyên án lại tiếp tục tìm kiếm. Lưu Sênh cảm thấy có gì đó không ổn một cảm giác cứ nhoi nhói trong lòng mình. Mảnh vải này chắc chắn có liên quan đến hung thủ, vậy đây có phải là dấu vết cuối cùng hay chỉ là một phần trong trò chơi tinh vi mà hắn đang giăng ra?
Đây là hiện trường thứ bao nhiêu rồi, tên hung thủ mãi chưa ló đầu ra. Một điều duy nhất hung thủ đang rất gần và chỉ một chút nữa thôi mọi thứ sẽ sáng tỏ. Sau đó tất cả mọi người chia nhau ra tìm kiếm thêm, Tấn Thụy Điềm và Cảnh Lâm Vĩ đi cùng nhau.Lục Dư Thần bước trước sải chân đều đặn thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn người đi phía sau. Lưu Sênh cũng chẳng phải kiểu yếu ớt hay hay vấp ngã. Cô đi vững thậm chí còn nhẹ hơn anh rất nhiều. Vậy mà từ lúc rời khỏi hiện trường Lục Dư Thần lại cố ý đi trước cô không nhanh không chậm nhưng luôn giữ khoảng cách sao cho vừa đủ để nếu có gì xảy ra anh có thể kịp chắn trước cô. Lục Dư Thần vừa cao, chân lại dài đi đằng trước dẫn đường có lúc Lưu Sênh không đi theo kịp bước chân anh. Khi chỉ còn lại bóng lưng người đàn ông ấy Lưu Sênh mới sửng sốt sải những bước dài để theo kịp anh, vừa bước nhanh vừa thở hổn hển: "Anh đi chậm lại chút được không?""Ai bắt cô phải đi theo tôi?" Anh trả lời, tuy nhiên bước chân đã chậm hơn một chút. Câu nói chẳng khác gì lời khiêu khích khiến Lưu Sênh bực mình muốn mắng người ngay lập tức. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đã nhận ra bước chân anh chậm lại hơn trước. Con người này đúng là, nói một đằng làm một lẻo. Trong ngoài bất nhất."Này. Không phải anh định bỏ tôi lại đấy chứ?" Lục Dư Thần quay đầu lại vẻ mặt chẳng hề áy náy mà còn thấp thoáng ý cười: "Đội trưởng đội cảnh sát cũng có ngày phải hỏi câu này à?" Anh nhướng mày giọng nói vang lên trong Lưu Sênh tức nghẹn môi mím lại. Lục Dư Thần nghiêng đầu nhìn cô giọng nói trầm thấp mang theo chút giễu cợt: "Muốn tới bên tôi?" Khóe môi anh cong lên đầy khiêu khích: "Hoan nghênh."Ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt anh càng làm cho nụ cười kia thêm đáng ghét trong mắt Lưu Sênh. Cô hít một hơi thật sâu bước tới nhưng cố tình đứng cách xa anh hẳn một góc. Lục Dư Thần liếc qua vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên rồi anh khẽ cười, giọng trầm vang lên đầy ẩn ý: "Ghét bỏ gì mà đứng xa thế?"Lưu Sênh không thèm đáp lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước mặt tức giận do làn da trắng nên gương mặt ấy trở nên ửng đỏ. Nhưng Lục Dư Thần đâu phải loại người dễ dàng buông tha anh bất ngờ nghiêng người sang thân hình cao lớn hơi đổ về phía cô mùi nước khử khuẩn nhàn nhạt từ người anh thoáng lướt qua khiến cô vô thức lùi nửa bước."Tôi ăn thịt được cô à?" Anh hỏi nhỏ giọng thấp đến mức gần như là một lời thì thầm, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai cô.Lưu Sênh mặt sa sầm, tay gần như muốn chụp lấy khẩu súng bên hông nếu không phải đang tra án thì cô cũng nã một viên đạn vào đầu tên cợt nhả không đúng nơi đúng lúc này."Tránh ra." Giọng cô lạnh lẽo vang lên từng chữ đều rõ ràng.Lục Dư Thần không những không lui mà còn nhìn cô với ánh mắt gần như vô tội Lưu Sênh nghiến răng ánh mắt như muốn đốt cháy cái nụ cười vô lại kia. Một ngày nào đó tôi sẽ cho anh một bài học nhớ đời, không thì tôi không xứng làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự nữa rồi cô tiến lên phía trước mặt kệ con người này ở phía sau.Lục Dư Thần ung dung nhét tay vào túi quần giọng nói chậm rãi vang lên phía sau lưng cô: "Đi đứng chậm thôi đội trưởng. Ngã giữa rừng thì không hay đâu mất hết hình tượng cảnh sát mẫu mực đấy.""Không cần anh lo."Người đàn ông nhoẻn miệng cười nhẹ, ngay sau đó anh áp sát người cô. Khoảng cách của hai người được thu hẹp lại, nghe kĩ có thể cảm nhận được nhịp tim của Lưu Sênh đang tăng lên."Tối hôm đó ngủ ngon không?" Giọng Lục Dư Thần trầm thấp, mang theo sự sắc bén khiến người ta khó đoán.Lưu Sênh nhíu mày, lùi lại nửa bước nhưng gáy đã chạm vào mép tường phía sau, cô ngước lên nhìn anh: "Anh có ý gì?"Lục Dư Thần vẫn giữ nguyên tư thế vây góc, ánh mắt bình thản đến mức đáng ghét. Anh cúi xuống thêm một chút, giọng nói kề sát tai cô: "Đêm hôm đó trông cô căng thẳng lắm. Có kích thích không?"Lưu Sênh mở to mắt nhìn người đàn ông điển trai trước mặt, đôi đồng tử hơi rung lên vì bất ngờ lẫn tức tối. Cô hít một hơi sâu cố trấn tĩnh bản thân, ấy vậy hơi thở vẫn còn vương chút run rẩy. Trong khi đó, Lục Dư Thần chẳng hề có ý định lùi lại anh còn nghiêng người ép sát cô hơn nữa, khiến khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận hơi ấm da thịt."Trả lời!" Lục Dư Thần nghiêm giọng.Lưu Sênh đè nén sự khó chịu đang dâng lên tận cổ. Cô ngẩng mặt, cố lấy lại khí thế: "Đương nhiên là tôi ngủ ngon rồi, ngon đến mức tôi chẳng để bụng chuyện tối hôm đó."Khóe môi Lục Dư Thần khẽ nhếch lên, một nụ cười chẳng rõ là giễu cợt hay không nữa: "À, vậy xin hỏi tối hôm đó tôi đã làm gì cô đội trưởng đây nhỉ? Sao tôi không nhớ nữa?"Lưu Sênh mím môi, bàn tay siết chặt lại. Gã khốn, làm gì anh còn không rõ sao?Giọng Lưu Sênh không lớn, mỗi chữ đều nén chặt sự phẫn nộ và căng thẳng: "Tôi nói này, anh làm gì thì anh phải biết chứ? Anh ra tay hại người đúng không? Tối hôm đó tôi gắn máy máy ghi âm ở cúc áo, tất cả những lời anh nói với tôi, hành động anh làm với tôi chính là bằng chứng buộc tội anh."Thoáng thấy vẻ mặt sa sầm của Lục Dư Thần, cô có chút gì đó đắc ý. Đôi mắt anh vốn trầm ổn giờ này đã sẫm màu, ánh nhìn sắc bén ấy bị ai đó chọc thẳng vào điểm yếu. Cả đường nét trên gương mặt anh dường như tối lại. Hiển nhiên rồi, cô phải thầm cảm ơn sự chuẩn bị chu đáo của bản thân mình.Cô khoanh tay, nhướn mày: "Vậy anh còn gì để nói không, chuyên gia tâm lý?"Lục Dư Thần nâng mí mắt nhìn Lưu Sênh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, cô lại hỏi thêm: "Tôi có thể khẳng định anh và người trong đoạn video giống nhau đến 80%."Lục Dư Thần hơi cúi đầu, giọng nhàn nhạt: "Cho nên?"Lưu Sênh: "Cho nên tôi với anh không còn gì để nói với nhau cả." Cô dứt khoát.Lục Dư Thần hừ lạnh một tiếng: "Khả năng tôi với cô còn rất nhiều chuyện để nói với nhau rồi."Lưu Sênh ngước mắt lên nhìn anh. Cô nhận ra, ánh mắt anh sâu không thấy đấy ẩn chứa trong đó có sự khóa đoán và nguy hiểm bủa vây lấy cô.Lục Dư Thần nghiêng người, bàn tay đặt lên bức tường phía sau lưng cô, anh đã kịp khóa chặt không gian để cô có thể tránh đi.Anh nói: "Nếu tôi đúng là người đàn ông trong đoạn video đó, tôi đem đến cho đám cảnh sát mấy người làm gì? Tôi có cần bê đá tự đập vào đầu mình thế không?"Phải rồi, nếu anh chính là người đàn ông ở hiện trường được camera ghi lại thì sao anh có thể tự tay mình giao cho cảnh sát được, nhưng chính hiện trường hôm ấy gã này đã... (khụ khụ) cô mà. Lưu Sênh bắt đầu cảm thấy mơ hồ và rối ren nhân lên ngày càng nhiều.Lưu cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, cô mở miệng lắp bắp: "Lúc đó anh... anh...""Nói đi, tôi làm gì cô?" Ngữ khí anh trầm thấp, hơi thở phả nhẹ lên môi cô khiến toàn thân cô như có một luồng điện chạy dọc sống lưng.Lưu Sênh cắn môi, hít sâu một hơi rồi cất tiếng: "Lúc đó... anh nói... cách xử lí thi thể của tôi. Chính anh đã tự thừa nhận rồi còn gì?"Lục Dư Thần bật cười, áp sát cô hơn: "Cô đội trưởng đội cảnh sát à, cô đã bao nhiêu tuổi, tám tuổi? Lời nói như thế mà cô cũng ngây thơ tin, bây giờ tôi nói tôi là bố cô, cô cũng tin là thật?"Lưu Sênh cảm thấy ấm ức, cảm giác như một học sinh đang mắc lỗi bị giáo viên bắt được. Lục Dư Thần lại tiếp tục: "Dọa cô sợ à? Khiến cô chủ động tới hiện trường không phải lỗi của tôi, nhưng làm cô sợ đó là lỗi của tôi rồi."Cảm xúc ấm ức, tủi thân và tức giận trộn lẫn khiến cả người Lưu Sênh căng cứng, nhất thời xịt keo ngay tại chỗ, chưa thể phản bác lại người đàn ông này. Trong khi đó, Lục Dư Thần vẫn nhìn cô với ánh mắt đầy uy hiếp bình tĩnh, sắc bén hoàn toàn chiếm thế chủ động. Vẻ mặt anh không hề thay đổi, chính sự im lặng này khiến cô càng mất tự tin hơn, anh tiến sát gần cô hơn nữa ngay cả chiếc bóng cũng phủ lên cả người cô.Lục Dư Thần nhìn vào ngực cô sau đó anh lỗ mãng hơn với tay lên khu vực cấm kị đó. Lưu Sênh giật mình quát: "Anh làm gì đó?"Lục Dư Thần bắt lấy tay cô, khóa chặt ra sau lưng tay còn lại của anh giựt đứt chiếc cúc áo của cô. Sức lực của anh mạnh đến mức khiến cô không thể cử động được.Thì ra, chiếc cúc áo nhấp nháy ánh đỏ ở hàng trên cùng ấy chính là máy ghi âm mini được Lưu Sênh giấu ở đó. Lục Dư Thần kéo ra vứt xuống đất, mũi giày đen bóng của người đàn ông đáp xuống làm vi mạch nơi ấy ngừng hoạt động. Shit! Gã khốn này làm cái quái gì vậy?Cô hoảng hốt, giãy giụa cố thoát khỏi bàn tay đang siết chặt mình. Nhưng có giãy giụa mạnh thế nào cũng không thoát được bàn tay cứng như thép đó.Lục Dư Thần cúi xuống nhặt chiếc cúc chứa camera mini bị hỏng lên, anh cầm tay cô đặt chiếc cúc lên đó, lúc này động tác của anh hết sức dịu dàng. Người đàn ông này đang vừa đấm vừa xoa đấy ư?Giọng anh trầm thấp vang lên, chậm rãi tựa đang dỗ dành một đứa trẻ: "Lần sau đã đe dọa người khác thì đừng nói cho họ biết trong tay cô có chứng cứ, biết không?"Sau đó anh liếc nhìn gương mặt Lưu Sênh, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc, hàng mi khẽ run và đôi môi mím chặt cố kìm lại cảm xúc. Lục Dư Thần thu lại bộ dạng hung dữ của mình, còn hung dữ nữa chắc cô gái nhỏ này khóc mất. Không, không làm sao anh có thể để cô khóc được. Bởi phụ nữ là để yêu thường mà, vâng, hẳn là như vậy rồi.Lưu Sênh mặc kệ anh muốn nói gì thì nói, cô đẩy người anh ra sau đó đi nhanh về phía trước. Con người này đẹp thì đẹp thật, giỏi thì giỏi thật nhưng miệng lưỡi quá sắc bén, đúng là có thể đánh gục cả đội trưởng đội cảnh sát. Lưu Sênh hít một hơi thật sâu tự nhủ phải bình tĩnh. Cô đã trải qua bao nhiêu khóa huấn luyện áp lực cao bao nhiêu lần đối mặt tội phạm tâm lý bất ổn, vậy mà chỉ cần một lúc ở gần tên này huyết áp cô bỗng chốc tăng vọt.Phía sau Lục Dư Thần vẫn ung dung bước theo như không có hề hấn gì.***
Trong khi nhóm chuyên án tiếp tục tìm kiếm các manh mối mới sự căng thẳng trong không khí cũng không ngừng gia tăng. Lưu Sênh biết rằng vụ án này càng ngày càng trở nên phức tạp hơn. Nhưng cô không sợ hãi cô là một cảnh sát và nhiệm vụ của cô là mang lại công lý cho những nạn nhân, dù đối mặt với bất kỳ khó khăn nào.
Cô nhìn lên bầu trời đen kịt tự nhủ rằng, không ai có thể chạy thoát mãi được. Sớm muộn gì hung thủ cũng sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật.
Ánh sáng trong phòng họp chuyên án mờ ấm đèn huỳnh quang phản chiếu trên mặt bàn, Lưu Sênh đứng khoanh tay trước bảng trắng ánh mắt nghiêm túc nhìn trên bảng những tấm ảnh chụp hiện trường, mẫu vật, mảnh vải, hình nạn nhân và cả sơ đồ khu rừng được dán chi chít nối liền bởi những sợi chỉ đỏ.
Cửa phòng bật mở một người đàn ông cao, gầy, tóc nâu nhạt mặc sơ mi tối màu bước vào với dáng vẻ thong thả: "Xin lỗi vì đến trễ. Tôi là Đồ Giang trợ lý riêng của chuyên gia tâm lý. Cũng là thám tử tư do cấp trên phái đến hỗ trợ vụ án." Đồ Giang mỉm cười nhạt, giọng nói có phần điềm tĩnh.
Cùng lúc đó một chàng trai trẻ bước vào theo sau ôm một chiếc laptop mỏng, mắt nhìn thẳng vào bảng dữ liệu: "Tôi là Hồ Tấn chuyên viên giải mã kỹ thuật số. Vừa giải được đoạn mã trong ổ cứng cũ thu từ hiện trường hôm trước."
Lục Dư Thần liếc mắt nhìn cả hai không nói gì nhiều, gật đầu nhẹ: "Tốt, vào việc luôn đi."
Không khí trong phòng lập tức nghiêm lại. Hồ Tấn mở laptop kết nối với màn hình lớn. Trên đó hiện ra một chuỗi ký tự dài xen lẫn các biểu tượng và số liệu. Cậu giải thích nhanh: "Đây là một đoạn mã hóa dạng cổ điển pha trộn kỹ thuật số hiện đại. Dựa vào ký hiệu có thể thấy nó là một dạng nhật ký số. Tôi đã giải được một phần."
Màn hình chớp một cái hiện ra dòng chữ: "Ngày thứ ba mươi lăm. cô ta khóc lóc cầu xin. Tôi thích nghe tiếng khóc đó bởi nó như một bản nhạc ngọt ngào."
Một luồng khí lạnh bao trùm căn phòng Cảnh Lâm Vĩ cau mày: "Hắn ghi lại từng ngày sao?"
Hồ Tấn gật đầu: "Có vẻ vậy hắn ám ảnh với nạn nhân và cũng rất giỏi che giấu dấu vết số."
Đồ Giang bước đến bảng trắng nhìn sơ đồ hiện trường rồi xoay bút chỉ vào một điểm cách hiện trường hai km: "Tôi từng điều tra một vụ án ở phía nam với motif tương tự. Hung thủ cũng dùng nơi này làm điểm đánh lạc hướng còn thật sự giấu nạn nhân ở vị trí khác. Cô Sênh nếu đúng hướng này tôi đề xuất mở rộng tìm kiếm theo vòng xoáy ngược, tính từ hướng gió hôm xảy ra án."
Lưu Sênh nhìn sang Lục Dư Thần, anh vẫn im lặng mắt nhìn về mảnh vải đang được phân tích dưới kính hiển vi. Cuối cùng anh lên tiếng giọng trầm ổn: "Hắn thích kiểm soát từng dấu vết hắn để lại đều có dụng ý và việc để lại mảnh vải kia không phải vô tình rồi."
"Thử xem chúng ta đủ thông minh để theo kịp hắn không." Anh nói rồi nhìn về phía Đồ Giang: "Cậu có thể kiểm tra các vụ án cưỡng hiếp và sát hại có yếu tố bệnh lý trong năm năm trở lại đây, đặc biệt những vụ có xu hướng theo dõi lâu dài."
"Rõ." Đồ Giang ghi chép nhanh, ánh mắt nhanh nhạy.
Lưu Sênh xoay người rút từ túi áo ra một tấm ảnh cũ chụp một vết xăm mờ trên bả vai nạn nhân, một biểu tượng kỳ lạ như hai hình tròn đan xen ở giữa có vết cắt nhỏ.
"Tôi thấy biểu tượng này quen lắm" cô nói: "Nhưng chưa nhớ ra ở đâu. Hồ Tấn phải chứ? Anh thử quét mẫu này qua các cơ sở dữ liệu hình xăm tội phạm xem có tiến triển gì chưa?"
"Được." Hồ Tấn gõ lạch cạch trên bàn phím.
Tại phòng làm việc tạm thời của tổ chuyên án Đồ Giang đang ngồi ngả người trên ghế xoay, chân bắt chéo tay lật xem từng tấm ảnh hiện trường với vẻ mặt gần như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. "Cái tên này đúng là có tâm hồn nghệ sĩ." Anh huýt sáo khe khẽ rồi nhấc lên một ảnh chụp dấu giày in mờ trên nền đất bùn: "Xem đi dấu giày như vẽ tranh. Dẫm một phát rồi nhấc lên nhẹ nhàng. Đến tội phạm mà còn yêu sự tinh tế thế này thì bảo sao các cô gái thời nay cũng thích người ga lăng, tinh tế."Đồ Giang kéo ghế gần lại về phía Tấn Thụy Điềm: "Tôi nói phải không cô Điềm?" Thụy Điềm đang ghi chép bỗng dừng bút liếc nhìn Đồ Giang một cái: "Anh có thể nghiêm túc được không? Đây là hiện trường án mạng không phải buổi trà chiều đàm đạo gu thẩm mỹ." Đồ Giang ngẩng đầu cười chẳng chút nao núng trước ánh nhìn lạnh tanh kia: "Cô Thụy Điềm phải không? Tôi đùa tí cho bớt căng thẳng thôi mà. Làm việc với những vụ như thế này không xả áp lực thì chết vì stress trước khi bắt được hung thủ." "Vậy thay vì đùa anh thử tìm manh mối giúp tôi đi. Mấy sợi tóc thu được hôm qua cần xác minh giới tính. Nếu là nam thì khả năng cao có thể là liên quan đến hung thủ." Tấn Thụy Điềm đáp lại giọng bình thản nhưng rõ ràng có sự bực bội. Đồ Giang nghiêng đầu lại nheo mắt nhìn cô ấy: "Cô bé, lúc nào cũng nghiêm túc nhỉ? Biết không nếu cô chịu cười nhiều hơn một chút thì vụ án này sẽ bớt được phần căng thẳng hơn. Cô xem, phải cười lên thì cuộc sống mới tươi vui, muôn màu vạn trạng chứ lại..." Thụy Điềm bật cười khẩy: "Vậy anh bớt nói nhảm một chút, có khi tôi sẽ coi anh là một thám tử đàng hoàng. Anh ít nói một lời chẳng ai nói anh bị câm cả." Đồ Giang cười ha hả giơ tay đầu hàng: "Thôi được rồi không dám đấu khẩu nữa. Tôi đi xem lại dữ liệu camera. Hy vọng tìm được gã đó."
Thụy Điềm lắc đầu nhưng khóe môi đã nhếch nhẹ một cái. Còn Đồ Giang thì sao? Sau khi rà soát một hồi, vẫn vừa huýt sáo vừa bước đến gần bàn làm việc của Tấn Thụy Điềm vừa ngáp dài một cái uể oải. Khi thấy Thụy Điềm đang chăm chú ghi chú mẫu DNA thu thập từ hiện trường, Đồ Giang khẽ nghiêng đầu ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch. Bất ngờ anh giơ hai ngón tay lên tạo thành hình khẩu súng đưa ngang tầm mắt hướng về phía cô ấy.
"Đoàng!" Đồ Giang bắn khẽ một tiếng môi cong lên thành nụ cười trêu chọc: "Đồng chí Tấn Thụy Điềm tử vong tại chỗ vì quá nghiêm túc."
Thụy Điềm ngẩng lên liếc Đồ Giang bằng nửa con mắt: "Anh mà còn làm mấy trò trẻ con đó lần nữa, tôi sẽ thật sự cho anh biết cảm giác bị bắn là như nào đấy. Tôi không ngại cho anh mất phát đạn vào đầu đâu."
"Ui giọng điệu lạnh thế. Cô ăn phải thuốc súng đấy à?" Đồ Giang hạ tay xuống vờ ôm ngực như vừa bị thương.
"Còn một câu nữa là tôi báo đội trưởng trói anh lại giao cho đội pháp y nghiên cứu tâm lý tội phạm sống đấy." Thụy Điềm đáp lại ngắn gọn rồi tiếp tục với bảng dữ liệu. Đồ Giang bật cười lùi lại mấy bước vừa đi vừa lẩm bẩm. Đúng là chớ nên chọc vào hổ cái, đặc biệt là những cô gái làm trong lĩnh vực này mà.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz