CHƯƠNG 51: RỜI TRƯỜNG BẮN
Tiếng súng vừa dứt không gian trường bắn lại trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Lưu Sênh hít một hơi thật sâu cảm nhận mùi thuốc súng còn vương nhẹ trên đầu ngón tay khi cô gập súng lại một cách cẩn thận. Đôi mắt cô vẫn còn ánh lên vẻ tập trung cao độ đôi vai thả lỏng dần theo từng nhịp thở.Bên cạnh cô là Lục Dư Thần đứng sừng sững như một bức tượng đen tuyền, trong ánh chiều tà gương mặt anh vừa cứng cỏi lại vừa tinh tế ánh mắt sâu thẳm khiến ai nhìn cũng khó lòng mà rời mắt nổi. Đường nét trên khuôn mặt anh hài hòa đến từng chi tiết chiếc cằm thon gọn, sống mũi cao thanh thoát. Dưới ánh nắng khiển vẻ uy nghi, nghiêm nghị càng được tôn lên. Khóe môi mím lại thành một đường mỏng, bờ vai căng khẽ, lồng ngực nhấp nhô theo từng nhịp thở của anh.Anh nghiêng đầu nhìn cô nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi đầy cuốn hút giọng nói trầm ấm vang lên giữa không khí tĩnh lặng: "Hôm nay có cố gắng, cần giữ vững tâm trí là có thể bắn trúng mọi mục tiêu."Lưu Sênh ngước lên ánh mắt giao nhau giữa họ khiến cô cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ. Nhưng cô vẫn cố giữ sự nghiêm nghị của mình nửa đùa nửa thật: "Có vẻ như anh hợp với súng hơn là làm pháp y và chuyên gia phân tích tâm lí."Lục Dư Thần cười khẽ ánh mắt lóe lên sự tinh quái: "Pháp y không chỉ làm việc với xác chết tôi còn biết cách bảo vệ bản thân và những người quan trọng."Lưu Sênh mỉm cười nhẹ bước xuống sân trường bắn cùng anh. Cơn gió nhẹ thổi qua, làm bay nhẹ những sợi tóc đen của anh khiến anh trông giống một chàng hiệp sĩ trong tranh vẽ. Còn Lưu Sênh lúc này tựa như một chiến binh nữ bước ra từ trang sách mang vẻ đẹp của sự kỷ luật, của tinh thần thép và cả những vết thương không thể thấy được bằng mắt thường. Cô không phải kiểu đẹp khiến người khác rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dù thế càng nhìn càng bị cuốn vào. Nét đẹp ấy không rực rỡ, không tỏa sáng chói lóa, mà âm thầm sắc bén đủ để khắc sâu vào đại dương tâm trí người khác, con người ta phải bận tâm mà không thể rời mắt được."Ngày mai cô luyện tiếp chứ?" Anh hỏi giọng nói trầm lắng tựa nguyện ước được đồng hành cùng cô."Có thể." Cô đáp lòng bỗng dưng ấm áp khi nhìn anh.Bất ngờ là sau đó anh nhìn cô ánh mắt sâu thẳm ấm áp muốn truyền cho cô sức mạnh lẫn sự bình yên: "Khoảng cách ba mét là hợp lý ở trường bắn nhưng đôi khi ta cần tiến gần hơn mới hiểu nhau thật sự."Ai thèm tiến gần anh? Lưu Sênh đỏ mặt tim đập nhanh. Ánh mắt cô chăm chú nhìn thẳng vào anh muốn tìm câu trả lời trong đó. Đôi mắt ấy không rực lửa giận dữ cũng không đẫm nước như người ta thường thấy trong những giây phút đau lòng. Nó chỉ đơn giản là chăm chú và sắc bén. Hơn hết đôi mắt người đàn ông này quá khó đoán.Lục Dư Thần khẽ mỉm cười giọng nói dịu dàng: "Dù trong công việc hay cuộc sống giữ vững tinh thần mới là điều quan trọng nhất. Tôi sẽ luôn bên cạnh để giúp cô nếu cô cho phép."Hai người bước ra khỏi cổng trường bắn bóng họ kéo dài dưới ánh hoàng hôn hòa quyện vào nhau tạo nên một bức tranh đẹp đẽ đầy ấm áp và hứa hẹn. Cảnh vật xung quanh chầm chậm trôi trong khoảnh khắc ấy chỉ có hai người cùng với một sự yên bình hiếm thấy trong cuộc đời đầy những khó khăn và thử thách.Lưu Sênh ngước nhìn anh đôi mắt vẫn còn ánh lên những nghi vấn chưa được giải đáp. Cô bỗng nhiên hỏi: "Anh từng nghĩ về tâm lý của Vũ Hồng Diên trong vụ án trước chưa? Chúng ta đã có đủ bằng chứng về hành vi và động cơ nhưng điều làm tôi khó hiểu nhất là tâm lý của họ khi quan hệ tình dục ba người. Tại sao Hứa Đạo Nham, Nhật Sâm và Vũ Hồng Diên lại có những biểu hiện tâm lý như vậy?"Lục Dư Thần dừng lại ánh mắt thoáng chút trầm tư anh nhìn thẳng vào cô rồi chậm rãi nói: "Vì tâm lý con người đặc biệt khi dính líu đến những hành vi lệch chuẩn xã hội và dục vọng. Tôi sẽ phân tích từng người một để cô có thể hiểu rõ hơn."Anh dừng lại một chút nhìn xa xăm về phía chân trời rồi bắt đầu: "Đầu tiên là Hứa Đạo Nham một người có vẻ ngoài điềm tĩnh, lịch lãm, một bác sĩ ngoại khoa đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp. Tuy nhiên bên trong con người ấy lại chứa đựng những lớp tâm lý phức tạp do quá trình sống và những biến cố cá nhân."Anh tiếp tục giọng nói thâm trầm: "Hắn có thể mang trong mình cảm giác tuyệt vọng, sự kìm nén về mặt cảm xúc. Việc tham gia vào mối quan hệ ba người như vậy với Nhật Sâm và Vũ Hồng Diên không chỉ là dục vọng đơn thuần mà còn là cách anh ta giải thoát khỏi áp lực, thể hiện quyền lực và sự chi phối trên cả hai người kia. Đây cũng là một cách để anh ta khẳng định bản thân dù cho bên ngoài có vẻ điềm tĩnh, kiểm soát."Lưu Sênh lắng nghe chăm chú rồi hỏi: "Vậy còn Nhật Sâm? Anh ta rõ ràng rất quyền lực đứng trên đỉnh cao xã hội tại sao lại chấp nhận việc này?"Lục Dư Thần mỉm cười nhẹ và trả lời: "Nhật Sâm là kiểu người thích kiểm soát mọi thứ nhưng trong tâm lý của những kẻ như anh ta, đôi khi sự kiểm soát ấy bị đảo lộn trong các mối quan hệ đặc biệt. Tham gia vào mối quan hệ ba người này có thể là cách để anh ta thử thách giới hạn bản thân vừa thỏa mãn dục vọng vừa giữ được sự thống trị trên đối phương. Đặc biệt mối quan hệ này còn có thể tạo ra sự lệ thuộc tâm lý giữa ba người, đây là một vòng luẩn quẩn quyền lực và cảm xúc lẫn lộn."Anh dừng lại nhìn Lưu Sênh với ánh mắt đầy thấu hiểu: "Còn Vũ Hồng Diên, cô ta là người dễ tổn thương nhất trong ba người. Tâm lý của cô ta chịu ảnh hưởng mạnh mẽ từ sự kiểm soát của hai người đàn ông kia dẫn đến sự méo mó trong nhận thức về giá trị bản thân và tình dục. Việc tham gia vào mối quan hệ như vậy không đơn thuần là sự lựa chọn mà nhiều hơn là sự ép buộc, thỏa hiệp để tồn tại trong một môi trường đầy áp lực và nguy hiểm."Anh nhìn sâu vào mắt cô giọng nói trở nên dịu dàng hơn: "Những người này, với tâm lý phức tạp và rối loạn thường dẫn đến những hành động cực đoan. Đây cũng là nguyên nhân sâu xa khiến vụ án trở nên phức tạp hơn."Lưu Sênh im lặng cảm nhận sự thấu hiểu và sắc bén trong lời phân tích của anh. Trong lòng cô hình ảnh Lục Dư Thần không chỉ là một pháp y tài năng mà còn là một người đàn ông mạnh mẽ sâu sắc và lí luận sắc bén.Anh nhẹ nhàng khẽ cười, một phần anh đã đọc được suy nghĩ của cô: "Có những điều không thể giải thích chỉ bằng lý trí mà phải cảm nhận bằng cả trái tim."Lưu Sênh nhìn anh ánh mắt lấp lánh tò mò: "Anh nghĩ sao về cách những tổn thương tâm lý có thể biến một người bình thường thành kẻ như họ? Làm sao một người đứng đỉnh cao như Nhật Sâm lại tự biến mình thành một phần của mớ hỗn độn ấy?"Lục Dư Thần gật đầu chậm rãi ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một thế giới bí ẩn: "Tâm lý con người không bao giờ đơn giản nhất là khi họ đối mặt với những nỗi đau sâu thẳm mà người khác không nhìn thấy. Nhật Sâm có thể đã bị cô lập trong thế giới quyền lực và thành công mà ông ta xây dựng khiến ông ta phải tìm cách xả stress hoặc thậm chí tự trừng phạt mình bằng những hành vi lệch chuẩn."Anh dừng lại giọng nói trầm xuống: "Cảm giác cô đơn, sợ hãi mất kiểm soát kết hợp cùng nỗi ám ảnh về hình ảnh hoàn hảo mà ông ta phải giữ trước xã hội có thể khiến Nhật Sâm chấp nhận những trải nghiệm mà bình thường người khác sẽ tránh xa."Lưu Sênh thở dài vẻ mặt chất chứa nhiều suy nghĩ. Cô tiếp tục hỏi: "Còn Hứa Đạo Nham thì sao? Anh ta vừa thông minh lại vừa tàn nhẫn không chỉ phạm tội mà còn làm những điều kinh khủng hơn. Tâm lý của một người này sẽ ra sao?"Lục Dư Thần nhìn về phía xa ánh mắt anh trở nên sắc lạnh hơn: "Hứa Đạo Nham có một lớp vỏ bọc hoàn hảo nhưng bên trong là một tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng. Sự tàn nhẫn của anh ta không phải chỉ vì bản tính xấu xa mà có thể là cách để anh ta tự bảo vệ mình khỏi bị tổn thương thêm. Tâm lý của Nham thường bị phân mảnh tạo ra những lớp nhân cách khác nhau để đối phó với thực tại."Lục Dư Thần vẻ mặt trầm tư như đang khơi mở từng lớp phức tạp của tâm hồn đen tối ấy. Anh nói: "Ba người đó, xét về mặt tâm lý đều mang trong mình những dạng rối loạn nhân cách phức tạp trong đó phổ biến nhất là rối loạn nhân cách phân liệt và rối loạn nhân cách chống đối xã hội."Anh giải thích rõ ràng: "Rối loạn nhân cách phân liệt hay còn gọi là phân liệt cảm xúc khiến cho họ có những nhân cách tách biệt. Nói một cách đơn giản là trong cùng một con người có thể tồn tại nhiều nhân cách khác nhau mỗi nhân cách ấy có thể có suy nghĩ, cảm xúc và hành động khác nhau hoàn toàn. Điều này làm họ trở nên khó đoán và rất nguy hiểm vì hành động của họ không tuân theo logic hay đạo đức thông thường."Lưu Sênh cau mày: "Như vậy trong họ có một phần không nhận thức được chính mình?"Lục Dư Thần tiếp tục: "Đúng vậy. Họ không hoàn toàn kiểm soát được các hành động của mình vì những 'bản ngã' khác nhau đó có thể xung đột với nhau."Anh dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Còn rối loạn nhân cách chống đối xã hội thì lại liên quan đến việc họ không tuân thủ chuẩn mực đạo đức xã hội cũng không hề biết ăn năn hối cải thường có hành vi phạm pháp một cách có chủ đích, thậm chí sẵn sàng lợi dụng người khác để đạt được mục đích cá nhân."Cô tôi ngậm ngùi: "Vũ Hồng Diên cô ta rõ ràng không có sự cảm thông hay lòng trắc ẩn nào đối với nạn nhân."Lục Dư Thần gật đầu: "Phải không coi người khác là con người, chỉ như những công cụ hoặc vật thí nghiệm cho những thôi thúc đen tối trong đầu. Đó là dấu hiệu điển hình của rối loạn nhân cách chống đối xã hội."Lục Dư Thần nhìn thẳng vào Lưu Sênh giọng trầm ấm: "Có lẽ điều đáng sợ nhất những người như vậy rất khó có thể chữa trị nếu không có sự quyết tâm nội tại và sự can thiệp sớm."Cô thở dài ánh mắt chùng xuống: "Có lẽ chính vì vậy mà họ sa lầy vào những hành vi điên rồ và tội ác kinh hoàng. Họ bị mắc kẹt trong một vòng xoáy tăm tối không lối thoát."Anh nhấn mạnh: "Họ không chỉ làm hại người khác mà còn tự hủy hoại chính bản thân mình từ bên trong. Bởi mỗi một hành vi tàn nhẫn gây ra cho người khác thực chất cũng không khác nào một nhát dao đâm ngược trở lại vào tâm trí chính họ, khiến tâm hồn dần mục ruỗng. Sự ám ảnh và lệch lạc ngày một chồng chất đến khi quay đầu lại thì không còn nhận ra bản thân mình là ai nữa. Họ tự biến mình thành tù nhân của chính ham muốn đen tối, sống lay lắt trong vòng lặp giữa khoái cảm bệnh hoạn cùng sự trống rỗng khôn cùng. Cái chết đến với họ đôi khi không cần hình phạt của pháp luật, mà bắt đầu ngay từ giây phút họ để cho lương tâm bị hủy diệt."Lưu Sênh ngước nhìn anh ánh mắt dần ấm áp hơn. Lưu Sênh thoáng suy nghĩ chẳng trách anh lại được mời về Cục cảnh sát của cô làm việc.Lục Dư Thần mỉm cười ánh mắt dịu dàng tràn đầy sức mạnh: "Việc hiểu và cảm thông không phải là để tha thứ cho những tội ác mà để chúng ta biết rõ hơn con người để không lặp lại những sai lầm ấy. Hơn cả là để chúng ta có sức mạnh mà tiếp tục bước về phía trước."Lưu Sênh bước chậm bên cạnh Lục Dư Thần đầu óc vẫn còn vấn vương những suy nghĩ chưa thể gỡ bỏ. Sau một hồi im lặng cô lên tiếng: "Có điều này tôi vẫn chưa thực sự phân biệt được rõ tâm thần phân liệt, nhân cách phân liệt và đa nhân cách ba thứ đó khác nhau như thế nào?"Lục Dư Thần khẽ nghiêng đầu liếc cô, ánh mắt sáng dịu đi dưới ánh nắng đầu chiều. Anh đáp bằng chất giọng trầm ổn: "Đây là câu hỏi mà rất nhiều người kể cả trong ngành cũng hay nhầm lẫn."Anh dừng lại dưới tán cây ven đường nhìn thẳng vào cô vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn."Thứ nhất tâm thần phân liệt hay còn gọi là schizophrenia là một loại rối loạn tâm thần nặng. Người mắc bệnh này có thể nghe thấy những giọng nói không tồn tại có ảo giác, ảo tưởng, suy nghĩ rối loạn và mất kết nối với thực tế. Họ thường không nhận thức được bản thân đang bệnh. Đây là một căn bệnh lý sinh học liên quan đến sự mất cân bằng hóa học trong não bộ."Lưu Sênh gật đầu, mắt chăm chú dõi theo từng lời anh nói. "Vậy là tâm thần phân liệt không phải là có nhiều nhân cách không?" cô hỏi."Không." Lục Dư Thần xác nhận lại: "Đó là một hiểu nhầm rất phổ biến. Người mắc tâm thần phân liệt thường có một bản ngã nhưng bản ngã ấy bị rối loạn về tư duy cảm xúc và tri giác. Họ có thể nghĩ mình là người khác nhưng không phải do có nhiều nhân cách mà là vì họ không còn khả năng phân biệt thực và ảo."Anh tiếp tục: "Còn thứ hai, rối loạn nhân cách phân liệt schizoid personality disorder là một loại rối loạn nhân cách, không phải bệnh tâm thần. Những người này rất lạnh lùng sống tách biệt xã hội, không thích hoặc không cần các mối quan hệ thân mật và hầu như không thể biểu lộ cảm xúc. Họ sống trong thế giới riêng, khép kín. Không có ảo giác hay mất kết nối thực tại như tâm thần phân liệt, nhưng cũng rất khó tiếp cận và hiểu họ.""Tôi có thể hiểu là không có cảm xúc không?" Lưu Sênh khẽ hỏi."Họ vẫn cảm xúc, nhưng cực kỳ kín đáo và khó biểu hiện ra ngoài. Nhìn từ bên ngoài thì gần như không ai đoán được họ đang nghĩ gì hay muốn gì. Những người như thế rất khó có thể độc tâm được họ."Lục Dư Thần hơi cúi đầu về phía cô, ánh mắt sâu như hút lấy tâm trí cô: "Cuối cùng là rối loạn đa nhân cách hay chính xác hơn là rối loạn nhận dạng phân ly hay còn gọi là Dissociative Identity Disorder. Đây là trường hợp hiếm gặp ở một người có hai hoặc nhiều danh tính riêng biệt tồn tại trong cùng một cơ thể. Mỗi nhân cách có tên riêng, giới tính, tuổi tác, giọng nói và hành vi khác nhau thậm chí một số nhân cách còn không biết đến sự tồn tại của nhân cách khác."Lưu Sênh khẽ cau mày: "Vậy họ là ai thật sự trong số đó?"Lục Dư Thần khẽ cười: "Cũng chính là câu hỏi mà giới tâm lý học vẫn đang tìm lời giải. Nhân cách gốc có thể không còn là nhân cách mạnh nhất hoặc có khi đã bị chôn vùi quá sâu vì chấn thương tâm lý nặng nề trong quá khứ. Mỗi nhân cách thường được hình thành để bảo vệ cá nhân khỏi ký ức tổn thương hoặc nguy hiểm cực độ."Anh ngừng lại vài giây, rồi nói thêm: "Điều quan trọng là tâm thần phân liệt là bệnh cần phải sử dụng thuốc. Rối loạn nhân cách phân liệt là lối sống lệch lạc, rất khó trị liệu. Còn đa nhân cách là cơ chế tự bảo vệ bản thân khỏi sang chấn phức tạp khá nguy hiểm nhưng có thể can thiệp bằng liệu pháp tâm lý dài hạn."Lưu Sênh trầm trồ trước lượng khối lượng kiến thức tâm lí ấy. Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Vậy còn Hứa Đạo Nham? Theo anh hắn ta có biểu hiện gì thuộc nhóm này không?"Lục Dư Thần trầm mặc trong vài giây rồi đáp: "Kiểm soát hoàn toàn hành vi của mình không có ảo giác hay mất trí nhớ từng phần. Hành vi của hắn nghiêng về rối loạn nhân cách chống đối xã hội (ASPD) kết hợp với rối loạn ái kỷ (narcissistic traits). Tức là hắn hoàn toàn tỉnh táo nhưng vô cảm không biết hối hận không cảm thấy tội lỗi khi làm hại người khác."Anh nhấn mạnh thêm: "Một người mắc DID có thể hành động sai trái mà không ý thức được, vì một nhân cách khác đang kiểm soát họ. Nhưng một kẻ mắc rối loạn nhân cách chống đối xã hội thì hành động ác độc với chủ ý rõ ràng và thường cảm thấy tự hào vì điều đó."Lưu Sênh nhìn anh chăm chú đôi môi mím chặt. Sự phân tích sắc lạnh ấy không khiến cô lạnh sống lưng mà khiến cô càng nhận ra vẻ đẹp nội tâm của anh cái đẹp không chỉ nằm ở gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt sâu hút như mặt nước yên ả trước giông bão, mà còn ở một điều thầm lặng: trái tim anh luôn nhìn rõ sự thật, dù nó tàn nhẫn.Lưu Sênh im lặng một lúc lâu. Gió thổi nhẹ qua tóc cô, mang theo cả dòng suy nghĩ nặng nề."Trương Minh, tài xế cũ của anh" cô chậm rãi nói: "Anh nghĩ thuộc dạng nào?""Có thể là kết hợp." Giọng anh trầm hơn: "Tâm thần phân liệt thì không. Nhưng có xu hướng của rối loạn nhân cách phân liệt sống khép kín xa cách với người thường, lặng lẽ thu thập nạn nhân như một dạng kiểm soát."Lục Dư Thần nhìn cô một lúc lâu. Nắng chiều chiếu qua sống mũi cao, làn da trắng nhạt như ngọc sứ, ánh mắt sắc mà buồn. Lưu Sênh cũng nhìn anh, cảm nhận được sự vững chãi và tinh thần kiên cường trong từng lời nói. Cảm giác ấy ấm áp lan tỏa, giữa hai con người vốn dĩ đang chống chọi với bóng tối của những vụ án phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz