CHƯƠNG 39: XUẤT KÍCH
Trong nhà kho ngầm của cục cảnh sát, dãy kệ kim loại dài tăm tắp những tấm áo chống đạn được treo ngay ngắn. Những tấm áo chống đạn dày cộm được từng chiếc một đều sạch sẽ, ngăn nắp, phản chiếu ánh sáng lấp lóa. Các thành viên của tổ chuyên án nối đuôi nhau bước vào, gương mặt ai cũng đanh lại ánh mắt tập trung cao độ. Từng người nhanh chóng tìm đến vị trí của mình cởi bỏ áo khoác thường phục xỏ tay vào lớp giáp bảo hộ màu đen được thiết kế riêng cho tác chiến. Những tiếng khóa kéo lách cách tiếng vũ khí va chạm vào nhau tạo nên một thứ âm thanh kim loại khô khốc đầy nhịp điệu âm thanh của sự chuẩn bị, của sự sẵn sàng trước khi bước vào hiểm địa.Hồ Tấn là người đầu tiên khoác áo xong nhanh chống kiểm tra lại khẩu súng ngắn đeo bên hông điều chỉnh dây đai vai, rồi quay sang giúp Thụy Điềm gài chốt an toàn ở phía sau áo chống đạn. Thụy Điềm mái tóc đen dài được buộc gọn gàng sau gáy ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy. Đồ Giang vừa siết chặt găng tay vừa liếc nhìn cả hai, rồi hừ nhẹ một tiếng bỏ qua tình thế này mà bước đến quầy tiếp tế để nhận tai nghe liên lạc.Không khí trong kho ngầm mỗi lúc một dồn dập, từng người đều cảm nhận được một thứ gì đó đang chờ đợi họ ở phía trước không chỉ là nguy hiểm mà còn là sự thật, là công lý, là kết thúc của chuỗi những ngày đẫm máu. Không ai biết rõ họ sẽ đối mặt với điều gì, từ giây phút này họ không được phép do dự, không được phép lùi bước.Lục Dư Thần siết chặt đai áo chiếc bộ đàm mini gắn chặt trên vai trái. Anh cũng kiểm tra súng điện, nạp thêm một băng đạn gây mê. Bên cạnh Lưu Sênh cũng khoác lên người chiếc áo giáp màu đen khuôn mặt cô bình tĩnh, ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lùng khó tả."Kiểm tra lần cuối." Trương Ngọc Minh ra lệnh, giọng dứt khoát: "Bộ đàm, vũ khí, đèn pin, thiết bị thu mẫu đầy đủ chưa?""Rõ!" Tất cả đồng thanh.Đồ Giang đeo găng tay da, quay sang trêu chọc Thụy Điềm: "Bạn gái cưng, đừng để bị bắt gặp nữa đấy nhé."Thụy Điềm lườm Đồ Giang một cái, gài chắc chiếc mũ bảo vệ: "Bị bắt cũng không đến lượt anh cứu. Ai thèm làm bạn gái anh."Đồ Giang bật cười ha hả, vỗ tay một cái rõ to, như thể vừa nghe được câu nói hay nhất trong ngày. Làm bộ ôm ngực: "Ôi chao đau lòng quá. Tàn nhẫn vậy ai mà chịu nổi!"Thụy Điềm lườm Đồ Giang lần nữa lần này lửa trong mắt đã thấy rõ rệt: "Anh thử nói thêm một câu nữa xem!"Đồ Giang vội giơ hai tay đầu hàng nhưng miệng vẫn không tha: "Thôi được rồi, lỡ lát nữa vào hiện trường, bắn nhầm thì Đồ Giang này không kêu oan được."Không khí trong phòng bỗng căng ra một nhịp. Lục Dư Thần đang kiểm tra bản đồ tác chiến, khẽ hắng giọng trầm thấp nhưng lạnh: "Đồ Giang."Chỉ vỏn vẹn hai từ, không cao giọng cũng không cần thêm bất cứ lời răn đe nào. Nhưng ánh mắt Lục Dư Thần quét qua đủ khiến Đồ Giang cứng đơ lưng, vội vàng thu lại nụ cười trên môi."Rõ, thưa sếp." Đồ Giang lẩm bẩm quay mặt đi nhưng khóe môi vẫn còn cong cong như thể đùa dai chưa xong. Thụy Điềm hừ lạnh một tiếng rồi liếc nhìn Lục Dư Thần đầy biết ơn rồi đeo mũ bảo vệ, gài chặt lại thiết bị liên lạc. Cả đội cười khẽ, tiếng cười trầm thấp, ngắn gọn sau đó nhanh chóng chìm vào bầu không khí căng thẳng. Bầu không khí nghiêm túc nhanh chóng trở lại, chỉ còn lại tiếng kiểm tra vũ khí và hơi thở nén chặt. Nhưng trong lòng Thụy Điềm, vẫn có một tia ấm áp len vào dù chỉ là một câu nói đơn giản từ Lục Dư Thần, nhưng cũng đủ khiến Thụy Điềm cảm thấy được đứng về phía.Hồ Tấn bước tới xe, kiểm tra lần cuối các thiết bị phá khóa, băng keo, súng stun liếc nhìn đồng hồ: "Xuất phát" Lục Dư Thần ra lệnh.Cửa kho mở tung. Bốn chiếc xe màu đen không biển số lao vút ra khỏi cục cảnh sát như những bóng ma. Bánh xe nghiến chặt mặt đường ẩm ướt dưới ánh đèn đường yếu ớt. Trên xe Lưu Sênh cài tai nghe bộ đàm ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.Lục Dư Thần ngồi bên ghế lái tay vững vàng giữ vô lăng. Qua ánh đèn nhòe nhoẹt nét mặt anh lạnh băng như thép: "Bảy phút nữa đến nơi" Anh báo cáo bằng giọng trầm thấp."Nhớ kỹ không manh động khi chưa có lệnh" Lưu Sênh nhắc nhở: "Chúng ta cần chứng cứ sống."Đêm nay hoặc là kéo cả ổ tội ác ra ánh sáng, hoặc là bị vùi sâu hơn vào bóng tối. Xe chạy xuyên màn đêm cuộc chiến cuối cùng sắp bắt đầu. Xe của đội tác chiến dừng lại cách studio "Nhất Ảnh" khoảng một km. Mọi người rời khỏi xe đi theo các chỉ dẫn một cách lặng lẽ, không một tiếng động. Những bước chân nhẹ, ánh mắt của họ sắc như dao luôn tìm kiếm và sẵn sàng hành động khi có lệnh.Lục Dư Thần đứng đầu nhóm ra hiệu cho Lưu Sênh di chuyển qua con hẻm nhỏ. Các thành viên khác cũng bắt đầu triển khai vị trí của mình, bao vây khu vực studio từ mọi hướng. Hồ Tấn và Đồ Giang ở một góc khuất sẵn sàng tác chiến khi cần thiết.Thụy Điềm và Đồ Giang sau khi thay đổi trang phục và giả làm cặp đôi đã được đưa vào trong studio từ trước. Họ đứng một cách tự nhiên, như những khách hàng bình thường, nhưng sự thật là trong mỗi lời nói, ánh mắt và cử chỉ của họ đều thận trọng và đầy nghi ngờ. Mỗi bước đi của họ đều cẩn thận tìm hiểu từng ngóc ngách của studio.Mọi thứ bắt đầu trở nên căng thẳng. Đột nhiên trong bóng tối có một tiếng động khẽ vang lên. Lục Dư Thần khẽ nhíu mày ra hiệu cho đội trưởng Trương Ngọc Minh qua bộ đàm."Nhóm bên trong báo cáo tình hình" Anh nói ngắn gọn.Trương Ngọc Minh trả lời qua bộ đàm giọng trầm và lạnh lẽo: "Tình hình bình thường không có gì bất thường. Tiến vào trong theo kế hoạch.""Tiến vào từ phía sau." Lục Dư Thần nhắc lại, đôi mắt của anh quét qua xung quanh tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy mối nguy hiểm.Bước vào trong studio không gian im lặng đến lạ thường. Những nhân viên làm việc ở đây không biết rằng mình đang bị theo dõi bị vây kín từ mọi phía. Không ai hay biết rằng đêm nay có một cuộc truy lùng không khoan nhượng đang diễn ra trong bóng tối.Thụy Điềm đứng gần quầy tiếp tân không để lộ bất kỳ điều gì bất thường. Cô ấy quan sát kỹ từng nhân viên, từng hành động của họ. Đồ Giang đứng bên cạnh luôn sẵn sàng nếu có dấu hiệu cần phải rút lui nhanh chóng.Trong khi đó Lục Dư Thần và Lưu Sênh tiếp cận từ phía sau vào một cửa nhỏ dẫn đến kho lưu trữ. Cả hai di chuyển không để lại bất kỳ dấu vết nào. Lục Dư Thần dừng lại, ánh mắt anh như dán chặt vào một chiếc cửa sổ nhỏ trên tường: "Chắc chắn có gì đó ở bên trong" Anh thì thầm.Lưu Sênh gật đầu đôi tay khẽ nắm chặt tay súng điện. "Chúng ta chỉ có một cơ hội không thể để lộ dấu vết."Họ tiếp tục di chuyển đến một khu vực tách biệt, nơi có những hộp chứa đầy mỹ phẩm và các sản phẩm không rõ nguồn gốc. Lục Dư Thần nhanh chóng kiểm tra xung quanh chắc chắn không có ai theo dõi. Anh khẽ mở một hộp sản phẩm dưỡng da ánh mắt lạnh lẽo quét qua thành phần trong khi Lưu Sênh giữ vững vị trí canh gác."Một mẫu phẩm lại không có gì bất thường." Lục Dư Thần thì thầm, giọng anh không hề có sự thỏa mãn: "Cứ như thể chúng đã chuẩn bị sẵn cho việc này."Ngay khi Lục Dư Thần định đóng lại chiếc hộp anh bỗng cảm thấy có gì đó khác lạ. Anh quay lại và ra hiệu cho Lưu Sênh tiến vào gần hơn. Một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, giống như một cánh cửa mở ra. Đúng lúc đó một ánh đèn yếu ớt chiếu sáng từ phía xa. Họ không lỡ bỏ qua cơ hội.Lục Dư Thần vội vàng di chuyển về phía ánh sáng mọi thứ trở nên cấp bách và nguy hiểm hơn bao giờ hết.Cánh cửa sắt khẽ kêu lên một tiếng, Lục Dư Thần dừng lại mắt anh căng thẳng, tay cầm chắc súng điện. Lưu Sênh nín thở đôi mắt của cô vẫn không rời khỏi bóng tối phía trước. Không thể rời mắt khỏi những dấu vết mờ nhạt đang dần hiện ra. Phía bên này Thụy Điềm len lỏi qua hành lang bên hông studio, ánh sáng đèn mờ hắt qua những khung cửa nhỏ tạo thành những vệt sáng đứt quãng dưới chân. Thụy Điềm áp sát tường, bước chân nhẹ nhàng mắt liên tục đảo quanh quan sát lối đi. Trên bản đồ mà đội chuyên án cung cấp đã đánh dấu một đường đi tắt lối thông phụ dẫn ra sau khu vực nhà kho kỹ thuật nơi có thể tiếp cận hệ thống điện trung tâm mà không gây chú ý.Khi rẽ qua góc hành lang bất chợt một bóng người to lớn xuất hiện ngay đầu kia. Là một tên bảo vệ lần trước gây khó dễ cho Thụy Điềm đây mà. Không giống mấy người vừa lơ đễnh đứng gác ngoài cửa, gã này có thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn sau lớp áo bảo hộ đen. Trên tay hắn còn cầm bộ đàm và ánh mắt sắc như dao lập tức khóa chặt lấy Thụy Điềm."Lý Vận?" Hắn bước nhanh tới giọng khàn đặc chứa đầy nghi ngờ. "Khu vực này cấm vào!"Thụy Điềm lập tức giữ vẻ bình tĩnh, cố gắng làm ra vẻ nhân viên hậu trường đi lạc Nhưng gã bảo vệ đã siết chặt tay cầm bộ đàm, ánh mắt tối sầm: "Không có nhân sự nào mới được báo hôm nay cả. Cô tới đây để điều tra?"Ngay lúc đó, gã vứt bộ đàm sang một bên, lao tới Thụy Điềm lập tức nghiêng người né đòn tấn công thẳng vào ngực, lưng va vào tường, nhưng nhanh chóng lấy lại thế, bật dậy. Tấn Thụy Điềm không thể dùng súng vì điều đó sẽ khiến cả studio náo loạn. Phải đấu tay không với tên bảo vệ to cao, lực lưỡng này.Gã vung tay tung cú đấm nặng như búa nhưng Thụy Điềm lùi về một bước, xoay người đạp vào đầu gối hắn khiến hắn loạng choạng. Không dừng lại Tấn Thụy Điềm tung thêm một cú đá móc ngang vào hông, khiến gã lùi lại một đoạn. Nhưng gã ta phản ứng rất nhanh vung cánh tay đập vào vai khiến Thụy Điềm lùi ra sau vài bước, tay phải tê dại đi trong chốc lát.Cơn đau nhói khiến mắt Thụy Điềm tối sầm một thoáng nhưng bản năng chiến đấu lập tức bật dậy nghiến răng, đổi tay trái xoay người né tiếp cú đá vòng cầu tiếp theo của gã đồng thời dùng cùi chỏ phản công trúng xương quai hàm hắn.Gã lảo đảo, máu rỉ ra nơi khóe môi. Lần này gã không còn lơ là nữa ánh mắt trở nên tàn độc. "Con nhãi chết tiệt."Không để hắn kịp bật lại Thụy Điềm nhanh như chớp lấy ra một đoạn baton ngắn giấu trong áo, bật chốt phóng tới, đập mạnh vào tay phải đang cầm dùi cui của hắn. Tiếng kim loại rơi chan chát. Hắn rú lên, tay run bắn.Nhưng tên bảo vệ này không phải dạng dễ bị khuất phục.Gã cắn răng chịu đau lập tức nghiến chặt quai hàm xoay người dùng vai húc mạnh vào Thụy Điềm. Thụy Điềm lùi lại một bước, chưa kịp phản ứng thì một cú đấm như trời giáng đã nện thẳng vào bụng khiến Thụy Điềm khụy gối. Không khí trong phổi bị ép ra gần hết Thụy Điềm hổn hển, ánh mắt vẫn sắc bén.Tên bảo vệ nắm lấy cơ hội gầm lên rồi lao tới như một con thú điên. Gã dùng toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên người ghì chặt hai tay Thụy Điềm xuống nền xi măng lạnh ngắt. Đòn đánh vừa rồi khiến Thụy Điềm mất thăng bằng, giờ đây dù cố vùng vẫy nhưng lại chẳng thể thoát nổi vòng tay rắn như gọng kìm."Cứng đầu hả con ranh? Muốn chết lắm rồi phải không?"Gã nghiến răng đè mạnh gối lên chân Thụy Điềm một tay siết cổ tay cô ấy, tay còn lại mò ra sau lưng tìm dây rút bản to treo ở thắt lưng. Gương mặt gã lộ rõ vẻ đắc ý hơi thở dồn dập như đang săn mồi. Không gian phía sau dường như tối sầm chỉ còn tiếng thở gấp và tiếng kim loại va chạm lanh lảnh vang vọng trong hành lang vắng.Thụy Điềm cố nén tiếng rên, hơi thở rối loạn vì cú thúc mạnh vào bụng, chống một tay xuống nền xi măng lạnh ngắt bên tai là tiếng thở hổn hển của gã bảo vệ. Máu từ khóe môi chảy xuống cằm ánh mắt Tấn Thụy Điềm vẫn rực lửa dù cơ thể đau đớn đến run rẩy.Gã bảo vệ nhếch miệng cười tàn độc. Tay trái của hắn giữ chặt lấy bả vai Thụy Điềm dùng sức cơ thể mà đè xuống. Tay phải dù run rẩy sau cú đập của baton vẫn cố gắng lần mò móc ra vật gì đó là một con dao bấm được giấu trong vạt áo.Thụy Điềm nghiến răng cố vùng ra nhưng đôi giày quân dụng của Thụy Điềm đã bị đá văng từ lúc giằng co, chân trượt đi trên vũng nước loang lổ. Lưng Thụy Điềm gần như đã bị ép chặt xuống sàn mà không thể nào vùng vẫy được. Lúc này đây Thụy Điềm chợt có một thoáng nghĩ rằng lần này mình khó mà thoát được.Ngay lúc ấy có một tiếng động lớn vang lên chói tai và sắc lạnh tựa tiếng kim loại rơi mạnh xuống sàn bê tông. Trong tích tắc một bóng đen xẹt qua nhanh. Gã bảo vệ đột ngột bị một lực cực mạnh kéo giật ra phía sau cả cơ thể hắn bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Gã không kịp kêu lên một tiếng nào, đôi mắt còn chưa kịp chớp đã bị kéo tụt vào khoảng không phía sau mất hút vào bóng tối lạnh lẽo và đầy rình rập.Thân hình cao lớn của Đồ Giang xuất hiện phía sau gã, một tay hắn nắm cổ áo bảo vệ tay kia ghì lấy vai hắn kéo lùi về sau tránh xa Thụy Điềm. Chỉ trong tích tắc gã bảo vệ bị ném mạnh vào tường, đập lưng vào tường kêu "rầm" một tiếng rồi rơi phịch xuống đất."Người của tao mày dám động vào?" Đồ Giang cúi xuống nụ cười quen thuộc hiện lên nơi khóe môi nhưng ánh mắt thì lạnh như băng: "Chán sống rồi phải không?"Gã bảo vệ lồm cồm bò dậy ánh mắt đỏ ngầu vì đau đớn và tức giận. Không một lời cảnh cáo gã rút con dao bấm ra, lao tới như con thú bị thương.Nhưng Đồ Giang đã quá quen với những kiểu tấn công kiểu này. Hắn nghiêng người né đòn, tay trái túm cổ tay đối phương xoay ngược ra sau khiến dao rơi xuống. Ngay lập tức hắn tung một cú đá ngang vào hông gã khiến đối phương bật ngửa va vào thùng rác thép gần đó.Không để gã có thời gian hoàn hồn Đồ Giang tiến tới, những cú đấm thẳng cực mạnh giáng liên tiếp vào giữa mặt khiến gã đổ nhào xuống đất lần nữa. Tuy nhiên gã bảo vệ không phải loại dễ bị khuất phục. Hắn lăn một vòng vớ lấy thanh dùi cui lúc nãy rơi ra, bật dậy quật mạnh một nhát vào đầu Đồ Giang.Đồ Giang đưa tay trái lên đỡ tiếng dùi cui va vào cánh tay vang chát chúa nhưng hắn chỉ nhíu mày một chút rồi dùng tay phải đấm ngược lại. Cú đấm xoay người mang theo lực toàn thân khiến gã bảo vệ chao đảo, bật máu miệng.Đồ Giang cười nhạt đạp mạnh vào khuỷu chân đối phương khiến gã khuỵu xuống. Rồi hắn kẹp cổ gã bằng tay trái, dùng đòn khóa siết cổ từ phía sau. Mặt gã bảo vệ lúc này tím tái vì thiếu hơn cộng thêm tay đồ giang cứng như thép khóa chặt ở cổ khiến gã không sao mà thở được.Gã giãy giụa tay vung loạn. Một cú cùi chỏ đập ngược vào bụng Đồ Giang, khiến hắn lùi lại nửa bước. Hắn lập tức phản công bằng một cú quét chân cực nhanh động tác dứt khoát như một người từng luyện thực chiến nhiều năm. Gã bảo vệ ngã nhào ra phía sau gáy đập mạnh xuống sàn.Thụy Điềm vẫn còn thở gấp ngồi dựa vào tường, mắt nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mắt. Đồ Giang không cho đối phương bất cứ cơ hội nào hắn tung thêm hai cú đá vào tay cầm dùi cui và ngực gã, khiến tên bảo vệ rên lên đau đớn ôm ngực thở dốc.Gã bảo vệ cố lồm cồm bò dậy định lao lên lần nữa thì Đồ Giang đã tung ra đòn kết liễu một cú đá bay ngang vào cằm khiến đầu gã văng sang bên cả thân người đổ gục như bao tải.Đồ Giang lập tức lao tới, không chút do dự quỳ gối đè lên ngực gã, cánh tay vạm vỡ vung lên liên tiếp, từng cú đấm nặng nề giáng xuống khuôn mặt đang cố gào rú trong hoảng loạn. Máu từ mũi và miệng gã bắn ra, vệt đỏ loang lổ trên nền xám xịt. Không dừng lại Đồ Giang xoay nắm đấm chuyển hướng xuống cạnh sườn nơi sẽ gây đau đớn cực độ. Mỗi cú đấm đều dứt khoát, dồn hết sức lực và phẫn nộ: "Mày ăn gan hùm hả?" Đồ Giang gằn từng chữ ánh mắt đỏ ngầu không giống với lúc thường ngày. Gã đàn ông chỉ có thể rên rỉ tay co giật trong tuyệt vọng Đồ Giang vẫn không buông tha trút hết căm phẫn lên kẻ đại diện cho sự ghê tởm và vô nhân tính của toàn bộ nơi này.Không khí im lặng trong vài giây. Chỉ còn tiếng thở hổn hển của Thụy Điềm mùi mồ hôi mùi máu và mùi căng thẳng tanh lạnh lửng lơ trong không khí. Đồ Giang nghiến răng, ánh mắt đỏ ngầu từng cú đấm nện xuống như muốn nghiền nát cả xương sọ gã đàn ông dưới sàn. Máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả tay Đồ Giang. Cạnh sườn, sống mũi, gò má của gã gần như biến dạng, tiếng rên rỉ tắt lịm trong cổ họng.Bỗng từ phía sau, Thụy Điềm lao tới, hai tay vòng qua ôm chặt lấy eo Đồ Giang, kéo người giật về: "Đồ Giang, dừng lại! Dừng tay đi, anh nghe tôi nói." Giọng Thụy Điềm run lên: "Sẽ chết người đó."Hơi thở gấp gáp của Thụy Điềm phả vào lưng Đồ Giang cánh tay nhỏ bé cố giữ lấy cơn cuồng nộ đang bùng cháy. Đồ Giang khựng lại vai run lên vì giận dữ. Rồi Đồ Giang gầm khẽ, rút nắm tay đẫm máu về đứng bật dậy ánh mắt vẫn hằn lên sự căm phẫn chưa nguôi. Đồ Giang đứng thẳng người, phủi tay như thể vừa giải quyết xong một chuyện cỏn con. Đồ Giang quay lại nhìn về chỗ Thụy Điềm."Cô ổn chứ?" Hắn khẽ hỏi, ngồi xổm xuống.Thụy Điềm gật đầu yếu ớt ánh mắt vẫn chưa hết ngỡ ngàng môi lắp bắp: "Đồ Giang.""Ừm, không sao rồi." Đồ Giang vừa nói vừa lấy khăn tay trong túi ra lau vết máu nơi khóe môi Tấn Thụy Điềm. Lúc này động tác của hắn nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, vẻ mặt cũng không ngả ngớn nữa mà thay vào đó là sự nghiêm túc xen lẫn lo lắng. Bàn tay vẫn còn dính máu nắm lấy tay hắn. Đồ Giang kéo Thụy Điềm dậy nhẹ nhàng giúp cô ấy đứng vững chắc hơn. Thụy Điềm đứng thẳng nhìn Đồ Giang bằng ánh mắt ngạc nhiên. Bình thường vui vẻ không nghĩ hắn có thể hạ gục tên bảo vệ lực lưỡng kia, Thụy Điềm mà không cản có lẽ gã bảo vệ cũng không còn sống được dưới tay Đồ Giang.Thụy Điềm sợ hãi đến nỗi bật khóc vòng tay ôm chặt lấy Đồ Giang như thể nếu buông ra hắn sẽ hóa thành dã thú mà không ai có thể kiềm chế được nữa. Giọng cô nghẹn ngào, gần như van nài: "Đồ Giang anh vì tôi mà đánh chết tên bảo vệ thì sao?"Đồ Giang nghe thấy tiếng khóc nức nở ấy cả thân hình đang căng cứng. Nắm đấm đang giơ cao trên không trung ngập ngừng trong thoáng chốc, rồi buông thõng xuống: "Ở trước mặt tôi còn lo lắng cho người đàn ông khác?"Thụy Điềm vẫn nức nở: "Chỉ là... chỉ là..."Đồ Giang cúi xuống nhìn Thụy Điềm đôi mắt đẫm nước, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi, môi mím chặt. Hít sâu một hơi rồi đưa nâng mặt Thụy Điềm lên, tay lau nước mắt giọng trầm thấp nhưng dịu dàng, đầy dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc. Tôi ở đây rồi không ai làm gì cô được đâu."Nắm tay Đồ Giang vẫn còn run vì cơn giận chưa tan nhưng trong đáy mắt là ánh nhìn dịu lại chỉ dành cho một mình Thụy Điềm. Thụy Điềm vẫn sụt sùi trong vòng tay Đồ Giang còn hắn thì chỉ khẽ vỗ nhẹ lên lưng Thụy Điềm cứ như thế che chắn cho cô ấy trước cả thế giới đang hỗn loạn phía sau."Được rồi, đừng khóc nữa. Nước mắt cô ướt hết áo tôi rồi." Đồ Giang cười nhẹ, giọng trêu chọc mang theo cả sự bao dung.Thụy Điềm vẫn bám chặt lấy hắn đầu dụi vào ngực Đồ Giang như một chú mèo nhỏ bị giật mình vì tiếng sấm. Đồ Giang khẽ siết tay ôm cô ấy chặt thêm chút nữa, ngón tay vô thức vuốt ve mái tóc mềm rối loạn của Thụy Điềm, giọng trầm ấm xen lẫn trêu trọc: "Cô khóc nhìn mặt như quả mướp đắng vậy đó."Thụy Điềm mím môi, giận dỗi đấm nhẹ lên ngực hắn một cái. Hắn khẽ cười, tay bắt lấy tay Thụy Điềm rồi không ngừng vỗ nhẹ lưng Tấn Thụy Điềm trấn an như dỗ dành một đứa trẻ. Đồ Giang chết tiệt, dám so sánh mình với quả mướp đắng. Giận mặt cũng giống mướp đắng, khóc cũng giống quả mướp đắng. Có mà anh giống quả mướp đắng thì có. Thụy Điềm tức đến nghẹn họng, nước mắt chưa kịp khô đã bị một câu của hắn làm cho nghẹn lại lần nữa. Giận thì giận thật mà buồn cười cũng buồn cười. Mướp đắng cái đầu anh! Anh thử tự soi gương đi xem mà ở đây chê tôi.Giây phút đó dù máu vẫn loang dưới nền, dù tiếng còi xe cảnh sát tiếng người xôn xao, vẫn vang vọng khắp không gian nhưng trong vòng tay Đồ Giang thì Thụy Điềm chỉ nghe thấy nhịp tim hắn vừa vững chãi lại rõ ràng và dịu dàng. Ánh mắt hai người giao nhau một lúc. Thụy Điềm mím môi trong ánh mắt có chút gì đó lạ lẫm một dạng cảm xúc rất mỏng, rất khó nói ra thành lời.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz