ZingTruyen.Xyz

Vệt Sáng Từ Bóng Tối

CHƯƠNG 16: LIÊN HOAN VÀ BẰNG KHEN

Phuongthanhmong1504

Ngày hôm sau không khí ở Cục cảnh sát vẫn còn ngập tràn sự hưng phấn và vui vẻ. Vụ án đã hoàn toàn kết thúc và mọi người đều cảm nhận được sự nhẹ nhõm sau những ngày dài làm việc không ngừng nghỉ. Sở trưởng Ngụy quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ để kỷ niệm chiến công và sự nỗ lực của toàn đội. Tin vừa được thông báo đã khiến không khí trong Cục cảnh sát lập tức náo nhiệt hơn bao giờ hết. Không phải ai cũng quan tâm đến đồ ăn hay rượu nhưng cảm giác được công nhận, được chúc mừng sau những ngày tháng căng thẳng lại khiến ai cũng thấy lòng nhẹ đi vài phần.

Bữa tiệc được tổ chức ngay tại hội trường tầng hai nơi mà bình thường chỉ dùng để họp tổng kết hay họp khẩn. Hôm nay ánh đèn được điều chỉnh ấm áp bàn dài trải khăn trắng tinh, thức ăn được đặt thành từng khay gọn gàng. Ngay cả Đồ Giang cũng phải mắt tròn mắt dẹt: "Chà, lần đầu tiên tôi thấy hội trường này giống nhà hàng thế này đấy!"

Sở trưởng Ngụy với nụ cười hiếm hoi đứng ở đầu bàn nói: "Các đồng chí, tôi không nói nhiều. Nhưng những gì mọi người làm được lần này không chỉ là phá một vụ án mà là bảo vệ được niềm tin của nhân dân vào lực lượng cảnh sát hình sự. Tôi rất tự hào!"

Đúng lúc đó Lưu Sênh sau khi hoàn thành báo cáo cuối cùng cô bước vào phòng hội nghị vẻ mặt vẫn giữ sự lạnh lùng quen thuộc nhưng trong mắt lại lóe lên một chút hài lòng. Cả đội hình sự đều đã có mặt cùng nhau ngồi quây quần quanh bàn, mọi người đang chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc. Đồ Giang và Thụy Điềm ngồi đối diện nhau trao đổi những câu chuyện vui vẻ. Đồ Giang không ngừng pha trò khiến Thụy Điềm phải ngửa người ra cười lớn.

"Lần sau anh còn nói thế, tôi không thèm uống với anh nữa đâu." Thụy Điềm nói trong giọng điệu tỏ vẻ khó chịu nhưng không giấu nổi nụ cười.

Đồ Giang chỉ cười khì khì rồi quay sang Lưu Sênh: "Cô có thể làm chứng cho tôi được không? Cô thấy không Thụy Điềm cứng đầu như thế mà tôi chẳng nói gì đã phải cười rồi."

Lưu Sênh không nói gì chỉ nhướn mày nhìn Đồ Giang rồi đưa tay nâng ly nước. Lục Dư Thần ngồi ở bên cạnh ánh mắt thâm trầm nhưng không thiếu sự tôn trọng dành cho cô. Hôm nay anh cũng không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà ngược lại ánh mắt ấy như đang biểu lộ sự hài lòng và nhẹ nhàng.

Anh khẽ nghiêng người như muốn chắn bớt luồng gió lạnh lùa từ điều hòa cho cô. Dáng ngồi thẳng lưng vai rộng và vững chãi toát lên khí chất vững vàng đặc trưng của một người đàn ông đã quen đối mặt với những điều tăm tối nhất của cuộc đời. Anh không nói nhiều lời cũng không có những cử chỉ quá đỗi quan tâm một cách phô trương nhưng chỉ một ánh mắt một cái nghiêng người ấy cũng đủ để khiến bất kỳ ai tinh ý cũng nhận ra sự quan tâm đặc biệt dành cho người bên cạnh.

Trong lúc mọi người vẫn đang trò chuyện rôm rả ánh mắt Lục Dư Thần vẫn không rời khỏi Lưu Sênh. Lưu Sênh dường như không hề hay biết có người đang chăm chú nhìn mình như thế. Cô vẫn thoải mái và tự nhiên ánh mắt sáng và gương mặt rạng rỡ.

Sở trưởng Ngụy tay cầm một chiếc hộp gỗ nho nhỏ. Ánh đèn từ trên trần chiếu xuống tạo nên một không gian trang trọng khi ấy mọi ánh mắt đều hướng về ông.

"Lưu Sênh." sở trưởng Ngụy lên tiếng giọng ông rõ ràng: "Cô đã hoàn thành một nhiệm vụ xuất sắc giải quyết vụ án này với sự kiên định và khả năng phán đoán đáng nể. Tôi rất tự hào khi có cô trong đội. Hôm nay tôi trao tặng cô một phần thưởng nhỏ như một sự ghi nhận xứng đáng cho những gì cô đã cống hiến."

Lưu Sênh đứng dậy ánh mắt cô không giấu được sự cảm động nhưng vẫn giữ sự mím môi đặc trưng. Cô cúi đầu nhẹ nhận lấy chiếc bằng khen từ tay sở trưởng: "Cảm ơn sở trưởng, đây là công sức của cả đội. Tôi chỉ là người làm nhiệm vụ của mình thôi."

Ngay sau đó mọi người vỗ tay không khí trong phòng bỗng trở nên ấm áp. Lưu Sênh cảm nhận được sự tôn trọng và sự yêu mến từ đồng đội điều này làm cô cảm thấy có chút gì đó bồi hồi và khó nói.

Lục Dư Thần đứng dậy mỉm cười khẽ nhìn cô ánh mắt không nói nên lời nhưng có vẻ như anh đang đánh giá và ghi nhận sự nỗ lực của cô. Lưu Sênh vô tình bắt gặp ánh mắt ấy trong thoáng chốc quay mặt đi, giả vờ như chưa từng nhìn thấy gì cả.

Chưa kịp để Lưu Sênh ngồi xuống Đồ Giang đã lại lên tiếng làm không khí nhẹ nhàng hơn hẳn: "Sở trưởng, sao không để tôi trao bằng khen cho cô ấy? Tôi chắc chắn sẽ có bài phát biểu hay ho hơn." Vừa nói vừa nghiêng đầu chọc tức Thụy Điềm.

Thụy Điềm nhướn mày bĩu môi: "Anh có thể thử nhưng tôi nghĩ sẽ chẳng ai nghe nổi cái bài phát biểu ấy đâu." Nói rồi Thụy Điềm quay sang Lưu Sênh: "Chúc mừng chị, Lưu Sênh. Em rất tự hào khi làm việc cùng chị."

Lưu Sênh cười nhẹ cảm ơn cô đồng nghiệp rồi quay sang nhìn Đồ Giang: "Nếu anh phát biểu, chắc tôi sẽ phải nhịn cười." Cô nói với vẻ trêu chọc.

Đồ Giang giả vờ giật mình: "Không phải chứ? Tôi rất nghiêm túc." Anh ấy nháy mắt một cái khiến Thụy Điềm không kìm được mà bật cười.

Khi mọi người đã quay lại ăn uống và trò chuyện vui vẻ, Hồ Tấn đứng lên và nói: "Chúc mừng Lưu Sênh, cô đúng là người tài năng." Anh ta đưa tay lên vỗ vỗ tay vào nhau, khiến mọi người chú ý theo động tác ấy.

Bữa tiệc cứ thế tiếp tục trong không khí vui vẻ. Mọi căng thẳng đã tan biến chỉ còn lại những câu chuyện hài hước những tiếng cười vui vẻ và những cái nhìn tràn đầy sự tôn trọng.

Lúc này Lục Dư Thần nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt xa xăm. Dù bữa tiệc vui vẻ như thế nào anh vẫn không thể không cảm thấy một sự lo lắng nho nhỏ trong lòng. Nhưng hôm nay không phải là lúc để nghĩ về những điều đó. Anh khẽ nhếch môi rồi quay về với hiện tại. Cả đội đã hoàn thành nhiệm vụ và họ có quyền tận hưởng những khoảnh khắc này.

Dù công việc không bao giờ kết thúc nhưng ít nhất hôm nay là lúc để tận hưởng những giây phút của sự chiến thắng và niềm vui. Anh quay lại nhìn Lưu Sênh ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng lại chứa đựng sự quan tâm không rõ ràng: "Cô có ngại không?" Anh hỏi giọng trầm thấp.

Lưu Sênh lắc đầu Lục Dư Thần châm một điếu thuốc nhẹ nhàng đưa lên môi rồi khẽ hít một hơi dài. Mùi thuốc lá len lỏi trong không khí, ánh mắt Lưu Sênh dừng lại trên điếu thuốc đang cháy trong tay anh. Cô không hề thấy phiền mà ngược lại một phần nào đó trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn khi thấy anh như vậy.

Anh nhẹ nhàng rút thêm một hơi thuốc cảm giác khói thuốc phả ra khiến anh như thoải mái hơn. Đôi mắt anh nhìn ra xa rồi quay lại nhìn cô giọng nói lại trầm xuống: "Xung quanh cô có nhiều nguy hiểm. Cô phải cẩn thận đấy."

Lưu Sênh im lặng cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng anh nhưng cô không hỏi thêm. Anh tiếp tục hút thuốc ánh mắt thâm trầm, đôi mày khẽ nhíu lại.

Trong lòng Lục Dư Thần có một suy nghĩ chợt loé lên. Anh vừa là pháp y vừa là nhà phân tích tâm lý nhưng chính điều này lại khiến anh trở thành mục tiêu của rất nhiều kẻ. Số người muốn lấy mạng anh nhiều vô kể anh biết mình không thể thiếu sự cảnh giác, đặc biệt là khi anh đang bảo vệ cô người phụ nữ duy nhất mà anh có thể không hề tính toán khi nhìn vào. Nhưng những nguy hiểm luôn tồn tại trong bóng tối và anh không thể để cô rơi vào tình huống mà anh không thể bảo vệ.

"Cẩn thận một chút." anh lẩm bẩm, đôi mắt tối lại: "Không phải ai cũng sẽ giữ khoảng cách với cô đâu."

"Ừm."

Anh lặng lẽ quan sát Lưu Sênh một lúc ánh mắt không thể giấu nổi sự dịu dàng. Mặc dù anh cố gắng kiềm chế nhưng hình như vẫn không thể ngừng nhìn cô. Đôi mắt anh như đã quen với sự lạnh lùng thế nhưng hôm nay lại có chút gì đó khác biệt. Một tia dịu dàng không thể che giấu. Bất chợt nhận ra mình đang nhìn cô quá chăm chú, anh thu lại tầm mắt cảm thấy có chút lỗ mãng. Anh nhanh chóng quay người đi nhưng ánh mắt của anh lại trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết.

Buổi tiệc kết thúc trong không khí ấm áp và dư âm của những tiếng cười còn vương lại. Mọi người lần lượt đứng dậy có người vỗ vai nhau, có người vẫn còn đang nói dở một câu chuyện hài hước nào đó. Những chiếc ly rỗng được thu dọn, ánh đèn trong phòng mờ dần đi nhường chỗ cho ánh sáng vàng dịu phủ lên không gian vốn vừa ồn ào náo nhiệt.

Khi tất cả mọi người đã rời đi chỉ còn lại anh và cô đứng dưới ánh đèn mờ ảo của bãi đỗ xe. Lục Dư Thần bước đến gần giọng anh vang lên trầm thấp có phần kiên quyết: "Tôi đưa cô về."

Lưu Sênh định bước lên chiếc xe nhưng khi vừa chuẩn bị ngồi vào ghế sau Lục Dư Thần lại lên tiếng giọng không có chút do dự: "Xem tôi là tài xế của cô à?"

Cô quay lại nhìn anh một lúc hơi ngạc nhiên nhưng cũng không muốn tranh cãi. Đành miễn cưỡng ngồi lên ghế lái bên cạnh với cảm giác vừa bất ngờ vừa hơi kỳ lạ. Không khí giữa họ thoáng chốc lặng đi chỉ còn lại tiếng động cơ nổ máy và vài âm thanh nhỏ xung quanh.

Khi Lưu Sênh vừa ngồi xuống ghế Lục Dư Thần quay lại ánh mắt không hề rời khỏi cô: "Ngồi trong xe như vậy rất nguy hiểm đấy."

Cô liếc nhìn anh giọng không chút e ngại: "Tôi tự biết mình làm gì."

Anh chỉ nhếch môi một nụ cười nhẹ nhàng nhưng không rõ ràng rồi thở dài một hơi: "Không phải là tôi lo cho cô mà là tôi không muốn gặp phải rắc rối không đáng có." Anh dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô không nói gì thêm nhưng vẫn không thể không cười một chút. Cả hai chìm vào im lặng cho đến khi Lục Dư Thần đột nhiên đóng cửa xe khiến cô bất ngờ. Cạch. Tiếng cửa xe khóa lại vang lên. Cô quay lại nhìn thấy anh đang áp sát người cô cảm giác nguy hiểm ập tới. Gần tới mức mà cô còn có thể nghe thấy nhịp tim và cả hơi thở của anh.

"Anh định làm gì?". Cảm giác hoảng sợ bùng lên khiến cô phải hỏi đối phương

"Còn có thể làm gì cô sao?". Lục Dư Thần khẽ cười không quên bồi thêm nhát dao: "Con gái các cô tùy ý lên xe đàn ông như thế này nguy hiểm lắm."

Lời nói của Lục Dư Thần khiến cảm giác hoảng sợ trong cô càng tăng lên tim cô đập rất nhanh hơn hết là người kia càng áp sát cô hơn. Trên người anh có mùi hương rất sạch sẽ hòa với đó là mùi thuốc lá nhè nhẹ như thể mùi hương tự nhiên mà không thứ nước hoa nam giới nào có thể thay thế được.

Gương mặt góc cạnh của anh ngày một lại gần hơn. Một bên gương mặt chìm vào trong bóng tối chỉ còn sống mũi cao thẳng và đường xương quai hàm sắc nét được tôn lên. Ánh mắt anh sâu thẳm lạnh lùng mà quyến rũ tựa biển đêm cuộn sóng ngầm.

Khoảng cách hai người dường như bị thu hẹp. Lục Dư Thần nghiêng người thân hình cao lớn áp sát cô. Hơi thở anh phả trên đỉnh đầu cô mang theo sự áp chế âm thầm nhưng mạnh mẽ. Lục Dư Thần không nói gì ánh mắt tối lại nhìn cô chăm chú, thế giới ngoài kia như tan biến chỉ còn lại khoảng cách rất gần. Từng sợi tóc mềm của cô khẽ lay động theo nhịp thở của anh. Anh thấp giọng nói, giọng trầm ấm len thẳng vào lòng người: "Ngồi yên"

Lưu Sênh khẽ nhắm mắt lại mỗi động tác của anh đều cực kì tự nhiên không vội vã, không lúng túng như thể hành động này đã quá quen thuộc. Trong khoảnh khắc đó, tay anh thoáng lướt nhẹ qua vai cô mang theo hơi ấm và cảm giác điện giật nhẹ khiến cô bất giác cứng người lại.

Dây an toàn được anh khéo léo vắt qua người cô "tách" một tiếng cài vào chốt, nhanh gọn dứt khoát: "Chưa thắt dây an toàn?" anh hỏi giọng trầm trầm: "Dọa cô sợ sao? Hửm?"

Lưu Sênh hơi bất ngờ trước hành động của anh cô thở phào nhưng cũng không thể không cảm thấy một chút thú vị. Cô im lặng đen mặt lại nhìn anh một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Lục Dư Thần chỉ khẽ cười sau đó là ánh mắt đầy tia trào phúng: "Muốn báo đáp tôi thế nào?"

Lưu Sênh: "..."

Sau đó Lục Dư Thần lái xe rời khỏi bãi đỗ trong suốt hành trình ấy không khí có phần yên tĩnh và gượng gạo. Lưu Sênh ngước nhìn anh tò mò về lý do anh có mặt tại hiện trường hôm ấy. Cô không thể không hỏi: "Tại sao anh lại có mặt ở hiện trường?"

Lục Dư Thần nhìn về phía trước miệng mấp máy một nụ cười nhỏ. Nhưng khuôn mặt góc cạnh của anh lại nghiêm túc lông mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Vì công việc." anh trả lời một cách bình thản, rồi quay đầu về phía cô: "Tôi không chỉ phân tích tâm lí. Đôi khi tôi cũng tham gia vào các cuộc điều tra để kiểm tra chứng cứ và phân tích hiện trường."

Câu trả lời của anh không khiến cô bất ngờ nhưng nó khiến cô thêm tò mò về công việc của anh: "Anh đang viết sách phải không? Tôi nghe nói anh sắp xuất bản một bộ sách về tâm lí học tội phạm."

Lục Dư Thần quay lại nhìn cô ánh mắt có chút ngạc nhiên: "Thật khéo, cô cũng biết à? Tôi viết sách và có vài bộ sách sẽ được mua bản quyền và khai máy quay trong có bộ đã chọn xong diễn viên."

Lưu Sênh: "Tôi nghĩ đó sẽ là một bộ phim thú vị, có thời gian tôi sẽ xem."

Lục Dư Thần nhìn cô một lúc rồi nhún vai: "Chắc cô sẽ không thích nó đâu. Bộ phim này có thể hơi rùng rợn."

Cô mỉm cười, ánh mắt dừng lại một chút: "Tôi không ngại xem."

Cả hai tiếp tục lái xe trong sự im lặng nhưng lần này không khí đã trở nên thoải mái hơn. Mặc dù họ không nói gì thêm nhưng trong lòng Lưu Sênh vẫn không thể không nghĩ về những lời của anh. Anh không giống những gì cô tưởng tượng và sự kết nối giữa họ dù chỉ mới bắt đầu lại khiến cô cảm thấy có điều gì đó rất đặc biệt.

Lục Dư Thần dừng xe trước một cửa hàng sang trọng ánh đèn từ bên trong chiếu sáng ra ngoài tạo thành một không gian ấm cúng nhưng cũng đầy quyền lực. Lưu Sênh ngồi trong xe mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Cảnh đêm phố xá trở nên nhộn nhịp hơn so với ban ngày.

Không lâu sau Lục Dư Thần trở lại xe tay cầm một hộp bánh sang trọng đặt lên đùi cô. Anh nhìn cô đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ lạ lùng: "Nghe Thụy Điềm nói cô thích ăn Golden Phoenix với lương cảnh sát mấy người mà nói cũng khó mà ăn được." anh nói giọng trầm và điềm đạm: "Vừa hay cô ăn rất ít, giữ lại ăn."

Anh đang chê tôi nghèo đấy à? Có nghèo cũng không đến lượt tên vô lại như anh nói. Lưu Sênh nhìn chiếc hộp bánh trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Hóa ra anh đã vượt qua hai hàng dài người trong cửa hàng để mua chiếc bánh này chỉ vì nhớ rằng cô thích nó.

Lục Dư Thần không chỉ là người đàn ông lạnh lùng, mà anh còn hiểu cô rất rõ dù cô không hề thổ lộ điều gì. Cô thầm cảm thán một người đàn ông như vậy đôi khi lại có những sự quan tâm tinh tế và sâu sắc mà cô không thể phủ nhận. Cô ngồi im lặng, nhìn anh một lúc lâu rồi khẽ mỉm cười cảm thấy lòng mình ấm lại. Con người này thật kì lạ đôi khi khiến khác tác tức giận mà cũng có khi khiến người khác cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Quả nhiên chuyên gia phân tích tâm lí học tội phạm có khác, kể cả là tâm lí của cảnh sát hình sự cũng có thể nắm bắt được.

Lục Dư Thần lái xe qua những con phố không khí trong xe bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường nhưng không gian này lại khiến Lưu Sênh cảm thấy có một sự bình yên khó tả. Cô thỉnh thoảng liếc nhìn anh từ khóe mắt cảm thấy có một điều gì đó không rõ ràng như thể có một sự kết nối không lời giữa hai người.

Khi xe dừng lại trước cửa nhà cô, anh nhìn cô đôi mắt thâm trầm như đang giấu đi điều gì đó: "Đến nơi rồi." Anh nói giọng trầm thấp nhưng không thiếu sự ấm áp.

Lưu Sênh mở cửa xe nhưng rồi lại dừng lại một chút không vội bước ra. Cô quay sang nhìn anh đôi mắt sắc bén lướt qua gương mặt anh: "Một lần nữa, cảm ơn anh."

Lục Dư Thần không đáp ngay mà chỉ nhìn cô dường như đang cân nhắc điều gì đó. Một lúc sau anh lên tiếng: "Cẩn thận nhé. Cô đã không để ý rằng đêm nay có rất nhiều người theo dõi cô trên đường về."

Lưu Sênh giật mình không nghĩ là mình lại bị theo dõi. Cô nhanh chóng gật đầu rồi bước ra khỏi xe. Nhưng ngay khi cô vừa đặt chân xuống vỉa hè Lục Dư Thần hạ cửa kính xe xuống ánh mắt anh lại nhìn cô một lần nữa.

Lưu Sênh nhìn vào đôi mắt của anh cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng mà anh muốn gửi gắm. Cô hơi ngập ngừng một chút rồi bước vào nhà nhưng trước khi đóng cửa cô nhìn lại lần cuối.

Lục Dư Thần nhìn theo bóng cô nỗi lo lắng trong mắt anh thoáng qua nhưng anh không nói gì thêm. Chiếc xe từ từ lăn bánh khuất dần vào màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz