ZingTruyen.Xyz

Ver Vkook Song Them Mot Kiep Van Phu Tam Chan Tinh






Thái Hanh vội vàng chạy ra sảnh chính, khách khứa vẫn tấp nập, vì coi trọng mặt mũi của vương gia nên không ít người đến Kim phủ lấy lòng. Lướt qua một vòng, hắn thấy đằng xa phụ thân mình đang uống rượu cùng một người khác. Vẫn như trong trí nhớ, phụ thân hắn lúc này vẫn hiên ngang, vì uống nhiều rượu nên mặt bắt đầu đỏ cũng không che được sự kiên cường và anh dũng của một vị tướng quân.





Kiếp trước lần cuối Thái Hanh được gặp phụ thân là lúc Kim phủ bị diệt môn, lúc đó phụ thân trên người đầy máu, chỉ còn hơi thở thoi thóp nằm trong biển lửa. Khi Thái Hanh chạy lại ông chỉ kịp cầm lấy tay hắn, chưa kịp nói đã trút hơi thở cuối cùng. Khóe mắt Thái Hanh cay cay, giờ nhìn thấy phụ thân đứng trước mặt mình như thế này thật là tốt.





Kim Thiên Vũ biết Thái Hanh đang nhìn mình nên cười lấy lệ với người trước mặt rồi rời đi trước, Thái Hanh nén đi giọt nước mắt cúi đầu xuống hành lễ với Kim Thiên Vũ.





"Phụ thân."





Kim Thiên Vũ gật đầu rồi vỗ vai Thái Hanh an ủi: "Ta biết là làm khó cho con, nhưng dù sao cũng đến bước này rồi haizz... Muộn rồi mau về phòng đi, cố gắng nhẫn nhịn đối xử với thế tử tốt một chút, đừng đắc tội vương gia."





Thái Hanh gật gật đầu, những lời này kiếp trước hắn đã nghe một lần. Chính vì nghe theo nên mọi việc càng ngày càng xấu đi, đến kiếp này hắn sẽ không làm như vậy nữa.





Kim Thiên Vũ thấy con trai thuận theo, không đành lòng thở ra một hơi dài, quay qua nói với Tu Kiệt: "Đưa công tử về phòng nghỉ ngơi đi."





Tu Kiệt bước lên phía trước: "Công tử, đi thôi."





Dù phụ thân đã đi khuất nhưng Thái Hanh vẫn không kìm được ngoái lại nhìn, lúc nãy nhìn thấy ông còn đứng trước mặt, suýt chút nữa không kìm được lao lên ôm chầm lấy. Cảm giác có lại tất cả thật là hạnh phúc, nếu đây là một giấc mơ hắn nguyện không bao giờ tỉnh.





Theo như trí nhớ khoảng thời gian này Giai Hy trở về quê ngoại ở Tân Giang, chưa thể vội vàng đi tìm nàng ấy ngay được. Thái Hanh suy tính trong đầu, dù gì cũng đã được sống lại thời gian còn dài, đợi hắn tính toán thật kĩ càng, sắp xếp mọi việc cẩn thận để không xảy ra thảm cảnh như kiếp trước.





Đứng trước cửa phòng đóng kín dán đầy chữ hỉ, Thái Hanh đẩy cửa bước vào. Tu Kiệt đóng cửa lại rồi lui ra ngoài.





Bảy năm trước, khi bước vào căn phòng này hắn từng có ý định giết luôn người đó. Nhờ một chút lý trí còn lại, hắn phải kìm nén sự tức giận, giả vờ tươi cười với nam nhân gọi là thê tử của hắn. Nhớ lúc đó Thái Hanh cầm lấy đôi tay của Chính Quốc, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của y nhẹ nhàng nói: "Sau đêm nay ngươi dù sao cũng đã trở thành người của ta, hơi khó chấp nhận nhưng dù gì cũng là phu thê, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."





"Ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi." Khi nói ra câu này Thái Hanh còn cảm thấy bản thân buồn nôn đến nghẹn cổ. Lúc đó chỉ nghĩ cứ đóng cho tốt vai của mình, sau này nghĩ lại mới thấy thật nực cười.





Giờ hắn đã khác, không còn là thiếu niên mười chín tuổi, trải qua rất nhiều chuyện thủ đoạn cũng hơn xưa, những chiêu trò rẻ tiền như nịnh nọt lấy lòng thật là vô nghĩa.





Chính Quốc ngồi trên giường, khăn đỏ đã bị ném sang một bên, trên người y là bộ hỷ phục, mái tóc đen dài được cột lại bằng một sợi dây màu đỏ. Nghe tiếng bước chân Chính Quốc khẽ ngước lên nhìn, vẫn là ánh mắt đó, gương mặt đó, một chút cũng không thay đổi.





Dù là Thái Hanh có hận Chính Quốc đến mức nào nhưng đó cũng là chuyện của kiếp trước, kiếp này hắn chỉ mong triệt để tránh xa người này ra là được, mọi ân oán, thù hận từ xưa kia hắn trả cũng trả đủ rồi.





Thái Hanh tránh đi ánh mắt của y, đứng từ xa, lạnh lùng nói: "Thế tử, ta không muốn có một chút quan hệ nào với ngươi cả."





Chỉ cần lúc này đủ tuyệt tình, y cũng sẽ không thích hắn.





Chính Quốc sắc mặt không thay đổi, nói: "Ta cũng thế."





Thái Hanh hơi giật mình vì câu trả lời, hắn biết vì sao vương gia cố ý ép buộc hôn sự này. Đáng lẽ giờ Chính Quốc phải tiếp cận hắn, lấy lòng hắn chứ, sao lại dửng dưng như vậy?





Thái Hanh nhíu mày, thôi kệ như vậy cũng tốt.





Chính Quốc nhìn hắn một chút rồi nói: "Ra ngoài."





Trong lúc đang mải suy nghĩ, Chính Quốc lại nói tiếp Thái Hanh giật mình nên ngơ ngác: "A... Hả?"





Chính Quốc nhắc lại: "Ta nói đi ra ngoài."





Thái Hanh khẽ cười, hóa ra lúc nãy không nghe nhầm, không phải chứ? Kiếp trước dù hắn không động chạm gì Chính Quốc nhưng vẫn được ngủ trên giường, sao kiếp này lại bị đẩy ra ngoài như vậy?





Hắn bất mãn hỏi lại: "Ngươi đuổi ta giờ này ta biết đi đâu?"





Chính Quốc không quan tâm vẫn vẻ mặt như cũ, nói: "Kim phủ thiếu chỗ như vậy? Ta không có thói quen ngủ với người không có quan hệ."





Chính Quốc không biết vì sao nhìn thấy Thái Hanh trong lòng liền cảm thấy khó chịu, chỉ muốn hắn đi càng nhanh càng tốt, lần trước cũng đã gặp một lần thấy bình thường, lần này tại sao lại cảm thấy bức bối như vậy?





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz