Vegaspete Ngu Cung Cau Dem Nay
Vegas vẫn nhớ như in lần đầu tiên mà hắn gặp Pete, ngày mà họ vẫn còn là những đứa trẻ.Hôm ấy là sinh nhật của Pete. Vegas khoác lên mình bộ quần áo do bố hắn chuẩn bị, được vuốt keo tóc láng bóng trước khi tiến vào ngôi nhà với món quà được gói cẩn thận trên tay. Cậu nhóc Vegas sáu tuổi khi ấy còn nhớ rõ cái cảm giác bị choáng ngợp bởi vẻ lộng lẫy và đồ sộ tại nơi diễn ra bữa tiệc. Nó nhớ mình đã há hốc ra sao trước chùm đèn lóng lánh sáng rực trên trần nhà, trước những vòng hoa và đám bong bóng trang trí xung quanh, trước quầy buffet to tổ bố mà ba mẹ Pete đã chuẩn bị để chúc mừng sinh nhật lần thứ sáu của con trai mình."Ở đây đẹp thật con nhỉ?" - bố Vegas lên tiếng hỏi nó.Vegas gật đầu, thằng bé đưa mắt tò mò nhìn một lượt xung quanh căn nhà. Xung quanh nó là những đứa trẻ khác ăn vận đẹp đẽ, ngồi cạnh bố mẹ. Chúng trò chuyện với nhau xung quanh chiếc bàn lớn đặt ở chính giữa căn phòng."Một ngày nào đó con cũng sẽ ở cùng đẳng cấp với họ. Vậy nên hãy cố gắng mà học cho thật giỏi."Thằng bé sáu tuổi lúc ấy không hiểu lắm về những gì bố mình nói, thế nhưng vẫn gật đầu và đi theo ông. Nó không muốn bị bỏ lại một mình.Họ vừa chuyển chỗ ở đến nơi đây, Vegas lúc đó hầu như không quen ai cả."Ôi Gun yêu quý, lâu lắm rồi không gặp!" - giọng một người phụ nữ truyền tới. Tóc ngắn, đôi tai nổi bật với cặp khuyên ngọc trai sáng bóng. "Em thật vui khi được gặp anh!"Ông Gun, bố của Vegas, ôm lấy người phụ nữ và gật đầu lịch thiệp chào chồng của bà ấy cạnh bên trước khi ông xin phép rời đi tiếp khách. Vegas lập tức nhận ra người phụ nữ ấy chính là Yuna, mẹ Pete, cũng là nữ chủ nhân của căn dinh thự xa hoa này."Con là Vegas phải không?" - Yuna hỏi Vegas, bà ngồi thấp xuống cho cùng chiều cao với thằng bé. "Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ nhỉ? Cô là Yuna, mẹ của Pete."Vegas nhìn Yuna với cặp mắt lạnh lẽo, thái độ dửng dưng mà nó hay bày ra mỗi khi gặp người lạ. Yuna cười nhẹ rồi xoa đầu thằng bé."Thằng bé không hoạt ngôn lắm", ông Gun giải thích."Vậy em chắc là thằng bé sẽ thích Pete lắm." - Yuna cười trừ. "Nó còn chẳng chịu ra khỏi phòng để chào khách nữa kìa."Vegas bắt đầu mất hứng thú với chủ đề mà hai người lớn trước mắt nó đang bàn về. Nó hỏi bố liệu mình có thể tự đi lấy thức không. Ngay khi nhận được cái gật đầu từ ông Gun, thằng bé lập tức rời khỏi.Nhóc con với bộ quần áo đen lí lắc chạy đến chiếc bàn lớn. Đôi tay nhỏ bắt đầu lấy thức ăn đặt lên đĩa trong khi liên tục liếm môi trong sự háo hức. Ở đây có mini-pizza, bánh ngọt, burger; có mọi thứ để có thể thỏa mãn một thằng nhóc sáu tuổi.Rồi với một bộ dạng kín đáo, nhóc Vegas đưa mắt trái phải để đảm bảo không ai đang nhìn mình. Nó bắt đầu nhét vài cái bánh mì vào túi quần yếm."Mày đang làm gì vậy?"Một giọng nói vang lên. Vegas nhanh chóng buông cái mini-burger mà mình đang cầm giữa hai ngón tay xuống. Hai mắt nó kinh ngạc khi thấy mình đang đối diện với một thằng bé bằng tuổi."Ừm...""Mày đang ăn cắp phải không?" - thằng bé mới xuất hiện nhíu chặt mày nhìn Vegas."Tao không có?!""Tao thấy rõ ràng mà" - thằng bé quả quyết. "Mày đang lén bỏ bánh vào túi quần của mày! Có cả mini-burger nữa!"Giọng thằng bé ngày càng lớn, gây sự chú ý đến mọi người xung quanh."Tao sẽ đi mách mẹ!" - nhóc con mới xuất hiện trông không có vẻ gì là sẽ nhún nhường. "Và mày sẽ bị trừng phạt! Mẹ nói rằng mấy đứa ăn cắp sẽ bị bắt! Và mày sẽ phải ngồi tù!"Nhận thấy ở trung tâm của sự náo động là con trai mình, ông Gun nhanh chóng chạy đến chỗ hai đứa nhóc."Hai đứa có chuyện gì vậy?""Nó là đồ ăn cắp!" - Pete lặp lại, chỉ ngón tay buộc tội về phía Vegas đang đứng với khuôn mặt hoàn toàn vô cảm.Ở một góc nào đó, bà Yuna cũng chạy đến trong sự hoang mang."Gì vậy Pete? Con đang nói gì vậy?" - Yuna nhìn Pete. Con trai lại gây chuyện gì nữa đây?"Thằng này nó ăn cắp đồ ăn của mình đó mẹ!" - Pete giải thích, mũi nhóc con hếch lên tỏ vẻ giận dữ. "Chính mắt con bắt tận tay nó. Nó lấy và bỏ vào túi quần!"Thay vì tức giận với Vegas, bà Yuna bật cười rời đi để lại nhóc Pete trong sự ngơ ngác."Con đừng có mà thô lỗ với bạn mới như vậy, Pete. Bạn chỉ đói bụng thôi mà, đâu có gì sai trái khi ăn lúc đói, phải không con?""Nhưng mà mẹ...""Không, không lý do gì ở đây cả. Con nên giữ im lặng. Con làm phiền bạn đủ rồi đấy." - Yuna cắt ngang thằng bé. "Xin lỗi nhanh lên!""Nhưng con có làm gì sai đâu?""Xin lỗi bạn mau, Pete."Với vẻ mặt phụng phịu, nhóc Pete quay sang Vegas rồi lẩm bẩm trong sự miễn cưỡng."Tôi xin lỗi."Yuna hài lòng, bà bảo Pete đi chơi đâu đó và không được làm phiền Vegas nữa. Nở nụ cười xin lỗi, bà tặng cho Vegas cả một hộp lớn bánh kẹo, không quên đảm bảo rằng nó luôn được chào đón ở đây và khẳng định Pete chỉ là một thằng nhóc được nuông chiều đến hư đốn.Ngược lại, ông Gun thì lại không mấy hài lòng. Ông đi xung quanh xin lỗi mọi người khi con mình gây ra náo động, xấu hổ khi nó làm bẽ mặt mình vào bữa tiệc đầu tiên mà ông được mời tham dự. Trên đường về nhà, ông phạt Vegas không được xem TV trong một tháng khiến thằng nhỏ suýt bật khóc khi nghĩ đến số tập phim Bảy Viên Ngọc Rồng mà nó sẽ bỏ lỡ.Giá như mọi chuyện chỉ kết thúc tại đó, nhưng không, những ngày tồi tệ nhất mới chính thức bắt đầu kể từ hôm xảy ra sự việc ở bữa tiệc.Thật ra thì sau đó, ông Gun luôn nhắc về Pete trước mặt Vegas.Nó sẽ bắt đầu như sau: Vegas đang làm một thứ ngớ ngẩn gì đó, và bố nó sẽ xuất hiện rồi nói cho nó nghe rằng Pete giỏi hơn nó như thế nào về mọi mặt.Con nhìn Pete mà xem, ông thường lặp đi lặp lại với cái tông giọng đau khổ. Thằng bé chơi được piano và saxophone. Nó còn biết bơi lội, tennis và thậm chí là đánh golf rất cừ. Quan trọng hơn hết, thằng bé là một học sinh giỏi. Nó còn đến giúp bà trồng dâu ở trang trại vào cuối tuần. Pete hay bảo bố mẹ dắt đi bảo tàng vì thằng bé đam mê nghệ thuật, ở cái tuổi nhỏ xíu của nó ư!? Thằng bé giỏi giao tiếp, tốt bụng, lịch sự, cười xinh xắn và còn rất ngoan!Thường thì những lời này luôn bị Vegas bỏ ngoài tai, bởi càng nghe lâu thì thằng nhỏ càng biết nó phải làm gì. Gật đầu tiếp thu khi cần thiết, và xin lỗi bố nó sau mỗi lần ông hoàn thành bài ca ca ngợi "quý ngài" Pete vĩ đại.Ở trường cũng không hơn là bao. Vegas bị vây xung quanh bởi đám bạn của Pete, bởi những người yêu quý Pete, hoặc thậm chí là thần tượng Pete như thể cậu ta là Đức Chúa tái sinh. Đây thật sự là ác mộng khi bất cứ nơi nào mà Vegas đến, Pete và đám người tôn thờ cậu ta vẫn luôn xuất hiện xung quanh.May mắn khi Vegas gặp được Pol, thằng bạn cùng lớp có biệt danh Hươu Cao Cổ với cái chiều cao khác người của nó. Hai đứa nhóc thường ăn cơm cùng nhau ở căn tin trường và chơi game ở phòng của Vegas. Pol là người bạn duy nhất mà Vegas có khi học tiểu học cho đến tận cấp 2. Ít nhất là Vegas thấy nó tốt hơn nhiều so với việc làm bạn với đám fan của Pete.Cho đến khi họ lên đến trung học...Tuổi dậy thì khiến Vegas lột xác hoàn toàn. Hắn nhanh chóng trở nên nổi tiếng theo một cách dĩ nhiên: Cậu trai với khuôn mặt đẹp mã và body nóng bỏng. Thế nhưng với chừng ấy danh tiếng có được, Vegas vẫn ghét Pete, với tất cả mô và tế bào trên cơ thể."Sao mày ghét nó tới vậy?" - Pol hỏi Vegas khi miệng đang nhồm nhoàm toàn sandwich."Mày không mệt khi cứ hỏi tao câu đó à?""Không. Nói cho tao biết tại sao mày ghét nó và tao sẽ ngừng hỏi.""Lo chuyện của mày đi."Và câu chuyện kết thúc tại đây. Pol đã thử vô số lần để cạy miệng Vegas thế nhưng hắn chưa bao giờ hé răng nói với người bạn duy nhất của mình rằng hắn coi thường Pete bởi vì hắn ghen tị, ghen tị với điểm số cao ngất của Pete, với gia đình hạnh phúc của Pete, và với những người bạn hoàn hảo của Pete.Vegas nhíu mày."Tao và nó học cùng một lớp." - Vegas lên tông giọng nghi hoặc. "Thế đéo nào mà không biết là tao có tồn tại chứ?""Ừ thì, tao cũng không biết. Hôm trước tao nghe Pati than là con nhỏ sẽ làm dự án nhóm chung với mày, rồi thằng Pete quay sang hỏi nó: Vegas là ai vậy?"Không còn hứng để ăn, Vegas đặt đĩa sandwich lên kệ chén ở căn tin rồi rời đi. Khuôn mặt không biểu cảm, bên trong thâm tâm kia là cơn giận dữ cuồn cuộn đang được hắn kìm nén. Nhớ lại xem hắn đã phải đồng tình với bố mình như thế nào mỗi khi ông "thôi miên" hắn với Pete tài giỏi này, Pete ngoan ngoãn nọ trong khi thằng điên Pete đó đến cuối cùng còn không biết hắn là ai.Thật đáng thương, nhỉ?!Thú thực thì Vegas chưa từng thấy bị sỉ nhục như thế này kể từ cái sinh nhật lần thứ sáu năm đó của Pete.Hắn bắt đầu muốn thấy Pete cũng bị sỉ nhục.Theo cách tồi tệ nhất.Hắn tự hứa với mình rằng, một ngày nào đó, hắn sẽ làm Pete khóc đến sưng húp cả mắt và gào thét đến khản cả họng vì đau đớn.Chỉ là hắn chưa biết phải làm thế nào.Chắc sẽ vui lắm, bởi nguyên nhân khiến hắn đau khổ luôn là Pete. Như thể thằng đó xuất hiện trên đời này chỉ để coi thường hắn.Và kể từ đó, Vegas quyết tâm hắn sẽ cho Pete thấy rằng, đúng vậy, Vegas hắn có tồn tại.Trong giờ học, hắn ném giấy vào lưng Pete mỗi khi giáo viên quay mặt lên bảng. Hắn xịt keo dán lên ghế của cậu, ngay cả khi biết rằng giáo viên sẽ mắng hắn mỗi ngày. Hắn biết những thứ đó nghe thật ngớ ngẩn và trẻ con nhưng thật sự thì, Vegas hắn vẫn còn là trẻ con mà. Hắn cũng đâu bao giờ khoe khoang là mình đã trưởng thành, vẫn còn xem Spongebob khi bản thân đang mười tám đấy thôi.Và bởi vì Vegas đã ghét Pete, điều mà Pete có thể làm chính là ghét ngược lại Vegas.Đó là cách mà mối quan hệ của họ tiếp diễn trong những tháng ngày trước khi bước chân vào đại học: Sự ghê tởm, ghen tị và khinh thường lẫn nhau.Cho đến cuối cùng khi trái tim thiếu vắng tình yêu, hãy lấp đầy nó với sự ghét bỏ và theo một cách nào đó, mọi thứ chắc sẽ khá hơn.
....Đại học.Vegas thở dài một hơi rồi đặt hành lý xuống sau lưng, hắn đang tìm đường đến ký túc xá.Hắn hy vọng có thể tìm được một người bạn cùng phòng tử tế và sống ngăn nắp. Nếu có thứ khiến hắn không chịu đựng được khi dưới sống chung với người khác thì đó chính là sự bừa bộn và không tôn trọng riêng tư của người khác. Vegas là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, hắn muốn mọi thứ luôn được đặt trong tầm kiểm soát.Cậu thiếu niên mười tám Vegas dò hỏi đường đến phòng 2844. Một cậu trai dễ thương chỉ đường cho hắn, dẫn Vegas đi dọc hành lang và không ngừng nháy mắt đến sắp rách cả mí như muốn ra sức dụ dỗ. Vegas đáng lý ra nên cho cậu ấy số điện thoại nhưng nghĩ lại thì ở đây hắn hứng thú với chuyện học hành hơn là qua lại với một con người.Đến trước phòng, dãy số 2844 nổi bần bật trên nền gỗ mới của cánh cửa. Vegas rút chìa khoá ra và tra vào ổ. Hắn nghĩ mình là người đến đầu tiên bởi lúc này còn khá sớm. Hắn đâu ngờ rằng ngay khi vừa bước vào phòng ngủ lại bắt gặp người mà hắn nghĩ bản thân sẽ không bao giờ gặp lại sau khi tốt nghiệp trung học."Đùa nhau sao...?" - người bạn cùng phòng lên tiếng, giọng nghẹn đặc sự không hài lòng.Phải, là Pete.Vegas vẫn đứng chôn chân trước cửa với chùm chìa khoá còn đong đưa trong không trung. Hắn hít một hơi thật sâu trước khi bước vào đối diện với Pete.Tiếng kéo bánh xe vali cót két là thứ âm thanh văng vẳng duy nhất trong phòng lúc này. Vegas bỏ chìa khoá vào túi, cố gắng không nhìn về phía Pete nhằm tránh rủi ro hắn sẽ không kìm được mà nhào vào tẩn cậu một trận.Hắn vẫn không tin được giữa một rừng một biển một đại ngàn sinh viên nhập học, hắn lại vớ phải Pete - thằng nhà giàu khốn nạn nhất trần đời - làm bạn cùng phòng."...cậu làm gì ở đây vậy?" - Pete lên tiếng, có vẻ như cậu không để tâm lắm đến sự im lặng của Vegas."Thấy tôi mở cửa phòng kia mà, đoán xem tôi đang làm gì ở đây? Có bị ngu không khi một vấn đề đơn giản như thế này cũng phải hỏi?"Pete chậc lưỡi, phiền thật đấy! Cậu nhíu mày, mím chặt môi - thói quen mỗi khi cảm thấy khó chịu mà cậu đã có từ nhỏ.Vegas để ý như không để ý, Pete nhuộm tóc cậu ta màu hồng! Lúc còn ở trung học, cậu ta hay thay đổi màu tóc hai tuần một lần, từ trắng bạch kim đến xám khói sang đỏ tươi rồi tím sáng. Vegas kịp quay mặt sang chỗ khác trước khi Pete nhận ra hắn đang nhìn chằm chằm cậu, ai biết được cái thói kiêu kỳ của cậu ta sẽ nghĩ gì nếu hắn bị phát hiện?"Không, nhất định là có nhầm lẫn. Không lý nào cậu lại là bạn cùng phòng với tôi."- Pete phủ nhận.Vegas nhướng mày khi hắn dựng lại vali đồ của mình lên chiếc giường còn trống duy nhất trong phòng."Tin tôi đi, tôi cũng không vui vẻ hơn cậu là bao đâu.""Cậu không hiểu, tôi không thể ở cùng cậu được. Tôi sẽ chết chắc.""Vẫn không thay đổi gì nhỉ?" - Vegas chế giễu. "Vẫn cái thói nghiêm trọng hóa vấn đề như hồi còn ở trung học.""Im ngay, tôi không đùa đâu. Chỉ là... chỉ là chuyện này rất quan trọng. Bạn cùng phòng phải là người mà tôi có thể hoà hợp được...""Tại sao?" - Vegas cắt ngang, bật ra một nụ cười khinh bỉ. "Định dụ dỗ nó thành bạn tình à? Một món đồ chơi để thoả mãn cậu trong khi bố mẹ lại đang còng lưng trả tiền để nhà trường cho cậu tốt nghiệp?"Pete giận đỏ bừng mặt. Trong một khoảnh khắc, Vegas buộc phải thốt lên rằng mái tóc hồng của cậu ta trông cũng không đến nỗi tệ, bởi ít nhất nó phù hợp với khuôn mặt của Pete hiện tại."Cậu còn chưa dọn đồ ra xong mà đã làm tôi phát điên!!" - Pete rít qua kẽ răng. "Fuck you, Vegas, cậu không biết một cái thá gì về tôi đâu đồ khốn!""Ừ đúng, có vẻ như chúng ta không sống cùng trong một khu từ khi cả hai lên 6, nhỉ?!"Pete ném cái gối về phía Vegas, hắn chụp được và cười lớn. Sẽ dối lòng nếu nói hắn không nhớ những trận cãi nhau vớ vẩn với tên nhóc tóc hồng kia, nhưng hắn không nghĩ quá nhiều về nó. Pete bật dậy khỏi giường và đi ra ngoài, cửa bị đóng sầm một cách mạnh bạo trước mặt hắn.Cuối cùng cũng có chút bình yên, Vegas dành thời gian sắp xếp đống hành lý của mình. Một lố áo thun trắng, hoodie đen và vài cái quần lót. Sau khi cất xong mọi thứ vào chiếc tủ ọp ẹp, hắn thả mình xuống bộ khăn trải giường sạch sẽ vừa mới thay và chợp mắt. Những sinh viên khác chắc bây giờ đang đến thăm thú khuôn viên trường, thế nhưng Vegas lại muốn ngủ bù cho đống thời gian mà hắn đã làm tình với Tawan đêm qua.Ngày mai là ngày đầu tiên của năm học, hắn cần phải chỉn chu một chút....Pete chưa bao giờ thấy giận dữ như lúc này, hầm hầm đi thẳng tới phòng quản lý. Cậu nghe ai đó gọi tên mình trên đường nhưng không thèm quan tâm mà cắm mặt đi thẳng.Thông thường, Pete sẽ dừng lại để chào hỏi người đó và thậm chí là xã giao với họ, thế nhưng cậu không thể vào lúc này. Cậu không thể tử tế và niềm nở được nữa khi bạn cùng phòng của cậu lại chính là Vegas!Đến nơi, Pete hơi bất ngờ dừng lại vài giây khi thấy Sun, một trong rất nhiều những gã bạn trai cũ của cậu, đang đứng sau bàn tiếp tân."Chào Pete, lâu quá không gặp em." - Sun nặn ra nụ cười xã giao thật trân."Anh làm việc ở đây à?" - Cậu hỏi thăm lấy lệ, mặc dù biết chắc câu trả lời."Ừ, anh bị đuổi việc chỗ cũ rồi một người bạn cho anh làm tạm ở này cho đến khi tìm được việc mới. Em học ở trường này hả? Năm mấy rồi?"Pete liếm môi, phớt lờ cái nhìn chằm chằm của Sun vào cậu."Năm nhất. À mà anh có biết làm sao để chuyển phòng không?"Cậu biết mặc dù Sun cố tỏ ra vui vẻ, thật ra gã chưa thể vượt qua chuyện cũ. Nó thể hiện rành rành qua cách gã ngồi thẳng, cách mà gã nhìn không rời vào môi cậu, cách mà gã luôn liên tục xoa gáy để che đi sự ngại ngùng. Gã vẫn như thế, không hề thay đổi, giống như hầu hết những người tình lúc trước."Không được đâu, phòng full hết rồi. Tại sao vậy, em có vấn đề gì à?""Em muốn đổi phòng...""Ôi, anh Sun xin lỗi em nhé. Ngày mai bắt đầu năm học mới rồi và việc đổi phòng muộn như này là điều bất khả thi."Pete nhận ra cái giọng giả vờ thương xót chết tiệt của anh ta. Cậu nên biết từ đầu chứ nhỉ? Rằng chuyện này có quá nhiều điểm khả nghi và sự trùng hợp."Không thể tin được?! Là anh làm đúng không thằng khốn? Anh là người đã sắp tôi và Vegas chung một phòng?""Anh không hiểu em đang nói gì hết." - Sun phủ nhận trong khi miệng anh ta lại nở một nụ cười giả trân ý bảo chính anh ta là người làm việc đó."Anh bao nhiêu tuổi rồi hả cái đồ ngu đần? Quên chuyện cũ đi chứ, khốn nạn!""Ok, em la lối xong chưa?""Chưa, chưa xong đâu. Tôi muốn nói chuyện với quản lý." - Pete cãi lại và nhận được cái cười mỉa khác từ phía Sun."Em nghĩ em vẫn đang học phổ thông à? Tỉnh dậy đi ông cháu ơi. Ở đây không có chuyện chỉ cần em úm ba la búng tay một cái là mọi chuyện sẽ theo ý mình đâu.""Anh thật thảm hại đó. Nếu anh nghĩ đây là cách mà anh có thể làm để trả đũa tôi thì đi mà chọc ngón tay vào lỗ đít của mình còn khả thi hơn đó thằng khốn.""Ai bảo tôi muốn trả thù em?" - Sun lại rặn một nụ cười mỉa khác. "Tôi đã từ lâu không còn để tâm tới cậu trai bé nhỏ năm nào tự động dâng mông mình cho một con cúc cu già chỉ vì muốn làm người lớn."Pete bật cười trước những lời gã đàn ông vừa thốt ra. Đầu óc gã chẳng nghĩ được gì ngoài việc đó ư? Chẳng phải gã đang rành rành thừa nhận rằng gã vẫn ngày đêm nhớ cậu đó hay sao?"Anh con mẹ nó là đồ ngu đần khốn nạn!" - Pete giơ ngón giữa về phía gã trước khi cậu rời đi. ..."Chà, vậy là từ bây giờ chúng ta phải kẹt ở cái xó này cùng nhau rồi nhỉ? Tôi nghĩ cần có quy định chung."Pete đã trở về phòng được vài phút từ văn phòng của gã Sun, đang giận run người và lẩm bẩm nguyền rủa gã bạn trai cũ. Vegas lập tức hiểu ra rằng cậu ta đã không đòi được thứ mà cậu ta muốn. Thay vì đâm đầu vào cãi nhau cho thêm rắc rối, Vegas quyết định sáng suốt là bàn với Pete về quy định sống chung của hai người. Vẫn như cũ, dù là đối với Pete hay bất kỳ ai, Vegas sẽ không sống chung với người không đáp ứng được những yêu cầu của hắn."Thoải mái đi, chúng ta ở chung trong một phòng, cũng không phải là kết hôn."- Pete nhắm hờ mắt."Tôi cũng không ghét bản thân đến mức buộc tôi phải lấy cậu.""Ha, vui đấy. Cậu chắc phải may mắn lắm mới có được tôi đó Vegas."Vegas chọn phớt lờ, hắn không thể phủ nhận rằng Pete có cuộc sống thú vị và nhộn nhịp hơn hắn; và cũng bởi vì hắn biết rằng tham gia vào một cuộc tranh luận khác với Pete sẽ chỉ làm trì hoãn việc đề xuất quy định mà hắn muốn."Đầu tiên, không cho bất kỳ ai vào phòng. Tôi không quan tâm nếu đó là bạn hay là người thân của cậu sắp chết hoặc đó là di nguyện của họ để được nhìn thấy phòng cậu trước khi lìa đời. Không một ai được phép đặt chân vào phòng."Pete vòng tay ôm hai chân vào trong người, cằm đặt giữa hai đầu gối. Cậu nhướng mày."Tại sao?""Bởi vì mời người khác vào phòng đồng nghĩa với tôi phải chịu đựng với tất cả những tiếng ồn mà họ tạo ra, hơn nữa đừng quên tôi sẽ là người dọn dẹp đống lộn xộn mà họ sẽ để lại." - Vegas trả lời không do dự. "Và bạn trai, bạn gái hoặc bất cứ ai kiểu vậy, tôi không muốn cậu lôi họ về đây làm tình. Và please, nếu cậu muốn thủ dâm, hãy làm trong phòng tắm và treo một chiếc tất lên trên cửa để tôi biết. Không rên rỉ hay bất cứ âm thanh nào tương tự, tai tôi không muốn nghe thấy mấy cái chết tiệt đó.""Hết rồi đúng không?""Đừng có mơ. Thứ hai, không để đồ đạc bừa bãi trong phòng. Tôi muốn mọi thứ phải sạch sẽ. Bởi vì bị viêm mũi dị ứng nên mũi tôi nhạy cảm với mùi gấp ba lần so với người bình thường. Tôi rất sợ bụi, khói thuốc lá và phấn hoa."Pete nhìn Vegas chằm chằm như thể đang cố hiểu xem hắn vừa nói gì."Vậy cậu sẽ làm sao để tặng hoa cho bạn trai khi cậu bị dị ứng như vậy?"Vegas chớp mắt, hắn còn nghĩ Pete sẽ chế giễu, trêu chọc hoặc ngạc nhiên. Ai ngờ thằng này lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy. "Tôi chưa bao giờ tặng hoa vì không có ai để tặng. Tôi không hẹn hò." - Vegas nhún vai. "Cậu đâm chọt tôi xong rồi phải không?"Pete liếc Vegas đến cháy cả mắt nhưng không nói thêm gì."Thứ ba, cậu phải luôn mang theo chìa khoá bởi tôi hay đeo tai nghe khi làm bài tập. Và cả khi không đeo tai nghe, tôi sẽ đi ngủ. Vậy nên đừng trông chờ tôi sẽ mở cửa cho cậu. Thứ tư, không được động vào đồ của tôi, tôi không thích cho người khác mượn đồ và cũng không có ý định mượn đồ của người khác."Sau một hồi giải thích cái sớ dài ngoằn về những việc làm và không làm của Vegas, hắn dành chút giây thời gian để Pete thốt lên mấy câu than vãn vô nghĩa như thường lệ. Tuy nhiên, Pete phớt lờ tất cả và "gửi" đến hắn một yêu cầu đặc biệt duy nhất:"Tôi chỉ có một yêu cầu thôi Vegas: Cậu phải ngủ ở phòng mỗi đêm. Không có ngoại lệ."Vegas khó hiểu cau mày."Cái gì cơ?""Cậu không thể qua đêm bên ngoài, dưới bất kỳ trường hợp nào, cậu phải có mặt ở phòng vào mỗi tối.""Nhưng tại sao lại quan tâm việc tôi ngủ ở đây hoặc là ở đâu chứ?"Pete nhìn xa xăm rồi nhìn vào móng tay mình làm vẻ buồn chán."Cậu không cần biết."
....Đại học.Vegas thở dài một hơi rồi đặt hành lý xuống sau lưng, hắn đang tìm đường đến ký túc xá.Hắn hy vọng có thể tìm được một người bạn cùng phòng tử tế và sống ngăn nắp. Nếu có thứ khiến hắn không chịu đựng được khi dưới sống chung với người khác thì đó chính là sự bừa bộn và không tôn trọng riêng tư của người khác. Vegas là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, hắn muốn mọi thứ luôn được đặt trong tầm kiểm soát.Cậu thiếu niên mười tám Vegas dò hỏi đường đến phòng 2844. Một cậu trai dễ thương chỉ đường cho hắn, dẫn Vegas đi dọc hành lang và không ngừng nháy mắt đến sắp rách cả mí như muốn ra sức dụ dỗ. Vegas đáng lý ra nên cho cậu ấy số điện thoại nhưng nghĩ lại thì ở đây hắn hứng thú với chuyện học hành hơn là qua lại với một con người.Đến trước phòng, dãy số 2844 nổi bần bật trên nền gỗ mới của cánh cửa. Vegas rút chìa khoá ra và tra vào ổ. Hắn nghĩ mình là người đến đầu tiên bởi lúc này còn khá sớm. Hắn đâu ngờ rằng ngay khi vừa bước vào phòng ngủ lại bắt gặp người mà hắn nghĩ bản thân sẽ không bao giờ gặp lại sau khi tốt nghiệp trung học."Đùa nhau sao...?" - người bạn cùng phòng lên tiếng, giọng nghẹn đặc sự không hài lòng.Phải, là Pete.Vegas vẫn đứng chôn chân trước cửa với chùm chìa khoá còn đong đưa trong không trung. Hắn hít một hơi thật sâu trước khi bước vào đối diện với Pete.Tiếng kéo bánh xe vali cót két là thứ âm thanh văng vẳng duy nhất trong phòng lúc này. Vegas bỏ chìa khoá vào túi, cố gắng không nhìn về phía Pete nhằm tránh rủi ro hắn sẽ không kìm được mà nhào vào tẩn cậu một trận.Hắn vẫn không tin được giữa một rừng một biển một đại ngàn sinh viên nhập học, hắn lại vớ phải Pete - thằng nhà giàu khốn nạn nhất trần đời - làm bạn cùng phòng."...cậu làm gì ở đây vậy?" - Pete lên tiếng, có vẻ như cậu không để tâm lắm đến sự im lặng của Vegas."Thấy tôi mở cửa phòng kia mà, đoán xem tôi đang làm gì ở đây? Có bị ngu không khi một vấn đề đơn giản như thế này cũng phải hỏi?"Pete chậc lưỡi, phiền thật đấy! Cậu nhíu mày, mím chặt môi - thói quen mỗi khi cảm thấy khó chịu mà cậu đã có từ nhỏ.Vegas để ý như không để ý, Pete nhuộm tóc cậu ta màu hồng! Lúc còn ở trung học, cậu ta hay thay đổi màu tóc hai tuần một lần, từ trắng bạch kim đến xám khói sang đỏ tươi rồi tím sáng. Vegas kịp quay mặt sang chỗ khác trước khi Pete nhận ra hắn đang nhìn chằm chằm cậu, ai biết được cái thói kiêu kỳ của cậu ta sẽ nghĩ gì nếu hắn bị phát hiện?"Không, nhất định là có nhầm lẫn. Không lý nào cậu lại là bạn cùng phòng với tôi."- Pete phủ nhận.Vegas nhướng mày khi hắn dựng lại vali đồ của mình lên chiếc giường còn trống duy nhất trong phòng."Tin tôi đi, tôi cũng không vui vẻ hơn cậu là bao đâu.""Cậu không hiểu, tôi không thể ở cùng cậu được. Tôi sẽ chết chắc.""Vẫn không thay đổi gì nhỉ?" - Vegas chế giễu. "Vẫn cái thói nghiêm trọng hóa vấn đề như hồi còn ở trung học.""Im ngay, tôi không đùa đâu. Chỉ là... chỉ là chuyện này rất quan trọng. Bạn cùng phòng phải là người mà tôi có thể hoà hợp được...""Tại sao?" - Vegas cắt ngang, bật ra một nụ cười khinh bỉ. "Định dụ dỗ nó thành bạn tình à? Một món đồ chơi để thoả mãn cậu trong khi bố mẹ lại đang còng lưng trả tiền để nhà trường cho cậu tốt nghiệp?"Pete giận đỏ bừng mặt. Trong một khoảnh khắc, Vegas buộc phải thốt lên rằng mái tóc hồng của cậu ta trông cũng không đến nỗi tệ, bởi ít nhất nó phù hợp với khuôn mặt của Pete hiện tại."Cậu còn chưa dọn đồ ra xong mà đã làm tôi phát điên!!" - Pete rít qua kẽ răng. "Fuck you, Vegas, cậu không biết một cái thá gì về tôi đâu đồ khốn!""Ừ đúng, có vẻ như chúng ta không sống cùng trong một khu từ khi cả hai lên 6, nhỉ?!"Pete ném cái gối về phía Vegas, hắn chụp được và cười lớn. Sẽ dối lòng nếu nói hắn không nhớ những trận cãi nhau vớ vẩn với tên nhóc tóc hồng kia, nhưng hắn không nghĩ quá nhiều về nó. Pete bật dậy khỏi giường và đi ra ngoài, cửa bị đóng sầm một cách mạnh bạo trước mặt hắn.Cuối cùng cũng có chút bình yên, Vegas dành thời gian sắp xếp đống hành lý của mình. Một lố áo thun trắng, hoodie đen và vài cái quần lót. Sau khi cất xong mọi thứ vào chiếc tủ ọp ẹp, hắn thả mình xuống bộ khăn trải giường sạch sẽ vừa mới thay và chợp mắt. Những sinh viên khác chắc bây giờ đang đến thăm thú khuôn viên trường, thế nhưng Vegas lại muốn ngủ bù cho đống thời gian mà hắn đã làm tình với Tawan đêm qua.Ngày mai là ngày đầu tiên của năm học, hắn cần phải chỉn chu một chút....Pete chưa bao giờ thấy giận dữ như lúc này, hầm hầm đi thẳng tới phòng quản lý. Cậu nghe ai đó gọi tên mình trên đường nhưng không thèm quan tâm mà cắm mặt đi thẳng.Thông thường, Pete sẽ dừng lại để chào hỏi người đó và thậm chí là xã giao với họ, thế nhưng cậu không thể vào lúc này. Cậu không thể tử tế và niềm nở được nữa khi bạn cùng phòng của cậu lại chính là Vegas!Đến nơi, Pete hơi bất ngờ dừng lại vài giây khi thấy Sun, một trong rất nhiều những gã bạn trai cũ của cậu, đang đứng sau bàn tiếp tân."Chào Pete, lâu quá không gặp em." - Sun nặn ra nụ cười xã giao thật trân."Anh làm việc ở đây à?" - Cậu hỏi thăm lấy lệ, mặc dù biết chắc câu trả lời."Ừ, anh bị đuổi việc chỗ cũ rồi một người bạn cho anh làm tạm ở này cho đến khi tìm được việc mới. Em học ở trường này hả? Năm mấy rồi?"Pete liếm môi, phớt lờ cái nhìn chằm chằm của Sun vào cậu."Năm nhất. À mà anh có biết làm sao để chuyển phòng không?"Cậu biết mặc dù Sun cố tỏ ra vui vẻ, thật ra gã chưa thể vượt qua chuyện cũ. Nó thể hiện rành rành qua cách gã ngồi thẳng, cách mà gã nhìn không rời vào môi cậu, cách mà gã luôn liên tục xoa gáy để che đi sự ngại ngùng. Gã vẫn như thế, không hề thay đổi, giống như hầu hết những người tình lúc trước."Không được đâu, phòng full hết rồi. Tại sao vậy, em có vấn đề gì à?""Em muốn đổi phòng...""Ôi, anh Sun xin lỗi em nhé. Ngày mai bắt đầu năm học mới rồi và việc đổi phòng muộn như này là điều bất khả thi."Pete nhận ra cái giọng giả vờ thương xót chết tiệt của anh ta. Cậu nên biết từ đầu chứ nhỉ? Rằng chuyện này có quá nhiều điểm khả nghi và sự trùng hợp."Không thể tin được?! Là anh làm đúng không thằng khốn? Anh là người đã sắp tôi và Vegas chung một phòng?""Anh không hiểu em đang nói gì hết." - Sun phủ nhận trong khi miệng anh ta lại nở một nụ cười giả trân ý bảo chính anh ta là người làm việc đó."Anh bao nhiêu tuổi rồi hả cái đồ ngu đần? Quên chuyện cũ đi chứ, khốn nạn!""Ok, em la lối xong chưa?""Chưa, chưa xong đâu. Tôi muốn nói chuyện với quản lý." - Pete cãi lại và nhận được cái cười mỉa khác từ phía Sun."Em nghĩ em vẫn đang học phổ thông à? Tỉnh dậy đi ông cháu ơi. Ở đây không có chuyện chỉ cần em úm ba la búng tay một cái là mọi chuyện sẽ theo ý mình đâu.""Anh thật thảm hại đó. Nếu anh nghĩ đây là cách mà anh có thể làm để trả đũa tôi thì đi mà chọc ngón tay vào lỗ đít của mình còn khả thi hơn đó thằng khốn.""Ai bảo tôi muốn trả thù em?" - Sun lại rặn một nụ cười mỉa khác. "Tôi đã từ lâu không còn để tâm tới cậu trai bé nhỏ năm nào tự động dâng mông mình cho một con cúc cu già chỉ vì muốn làm người lớn."Pete bật cười trước những lời gã đàn ông vừa thốt ra. Đầu óc gã chẳng nghĩ được gì ngoài việc đó ư? Chẳng phải gã đang rành rành thừa nhận rằng gã vẫn ngày đêm nhớ cậu đó hay sao?"Anh con mẹ nó là đồ ngu đần khốn nạn!" - Pete giơ ngón giữa về phía gã trước khi cậu rời đi. ..."Chà, vậy là từ bây giờ chúng ta phải kẹt ở cái xó này cùng nhau rồi nhỉ? Tôi nghĩ cần có quy định chung."Pete đã trở về phòng được vài phút từ văn phòng của gã Sun, đang giận run người và lẩm bẩm nguyền rủa gã bạn trai cũ. Vegas lập tức hiểu ra rằng cậu ta đã không đòi được thứ mà cậu ta muốn. Thay vì đâm đầu vào cãi nhau cho thêm rắc rối, Vegas quyết định sáng suốt là bàn với Pete về quy định sống chung của hai người. Vẫn như cũ, dù là đối với Pete hay bất kỳ ai, Vegas sẽ không sống chung với người không đáp ứng được những yêu cầu của hắn."Thoải mái đi, chúng ta ở chung trong một phòng, cũng không phải là kết hôn."- Pete nhắm hờ mắt."Tôi cũng không ghét bản thân đến mức buộc tôi phải lấy cậu.""Ha, vui đấy. Cậu chắc phải may mắn lắm mới có được tôi đó Vegas."Vegas chọn phớt lờ, hắn không thể phủ nhận rằng Pete có cuộc sống thú vị và nhộn nhịp hơn hắn; và cũng bởi vì hắn biết rằng tham gia vào một cuộc tranh luận khác với Pete sẽ chỉ làm trì hoãn việc đề xuất quy định mà hắn muốn."Đầu tiên, không cho bất kỳ ai vào phòng. Tôi không quan tâm nếu đó là bạn hay là người thân của cậu sắp chết hoặc đó là di nguyện của họ để được nhìn thấy phòng cậu trước khi lìa đời. Không một ai được phép đặt chân vào phòng."Pete vòng tay ôm hai chân vào trong người, cằm đặt giữa hai đầu gối. Cậu nhướng mày."Tại sao?""Bởi vì mời người khác vào phòng đồng nghĩa với tôi phải chịu đựng với tất cả những tiếng ồn mà họ tạo ra, hơn nữa đừng quên tôi sẽ là người dọn dẹp đống lộn xộn mà họ sẽ để lại." - Vegas trả lời không do dự. "Và bạn trai, bạn gái hoặc bất cứ ai kiểu vậy, tôi không muốn cậu lôi họ về đây làm tình. Và please, nếu cậu muốn thủ dâm, hãy làm trong phòng tắm và treo một chiếc tất lên trên cửa để tôi biết. Không rên rỉ hay bất cứ âm thanh nào tương tự, tai tôi không muốn nghe thấy mấy cái chết tiệt đó.""Hết rồi đúng không?""Đừng có mơ. Thứ hai, không để đồ đạc bừa bãi trong phòng. Tôi muốn mọi thứ phải sạch sẽ. Bởi vì bị viêm mũi dị ứng nên mũi tôi nhạy cảm với mùi gấp ba lần so với người bình thường. Tôi rất sợ bụi, khói thuốc lá và phấn hoa."Pete nhìn Vegas chằm chằm như thể đang cố hiểu xem hắn vừa nói gì."Vậy cậu sẽ làm sao để tặng hoa cho bạn trai khi cậu bị dị ứng như vậy?"Vegas chớp mắt, hắn còn nghĩ Pete sẽ chế giễu, trêu chọc hoặc ngạc nhiên. Ai ngờ thằng này lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy. "Tôi chưa bao giờ tặng hoa vì không có ai để tặng. Tôi không hẹn hò." - Vegas nhún vai. "Cậu đâm chọt tôi xong rồi phải không?"Pete liếc Vegas đến cháy cả mắt nhưng không nói thêm gì."Thứ ba, cậu phải luôn mang theo chìa khoá bởi tôi hay đeo tai nghe khi làm bài tập. Và cả khi không đeo tai nghe, tôi sẽ đi ngủ. Vậy nên đừng trông chờ tôi sẽ mở cửa cho cậu. Thứ tư, không được động vào đồ của tôi, tôi không thích cho người khác mượn đồ và cũng không có ý định mượn đồ của người khác."Sau một hồi giải thích cái sớ dài ngoằn về những việc làm và không làm của Vegas, hắn dành chút giây thời gian để Pete thốt lên mấy câu than vãn vô nghĩa như thường lệ. Tuy nhiên, Pete phớt lờ tất cả và "gửi" đến hắn một yêu cầu đặc biệt duy nhất:"Tôi chỉ có một yêu cầu thôi Vegas: Cậu phải ngủ ở phòng mỗi đêm. Không có ngoại lệ."Vegas khó hiểu cau mày."Cái gì cơ?""Cậu không thể qua đêm bên ngoài, dưới bất kỳ trường hợp nào, cậu phải có mặt ở phòng vào mỗi tối.""Nhưng tại sao lại quan tâm việc tôi ngủ ở đây hoặc là ở đâu chứ?"Pete nhìn xa xăm rồi nhìn vào móng tay mình làm vẻ buồn chán."Cậu không cần biết."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz