Van Yeu
"Anh thật tàn nhẫn!"Tư Kỳ lên tiếng, sau đó còn nhìn anh bằng ánh mắt mệt mỏi, Khánh Hào dường như chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào trong nó nữa."Trong khoảng thời gian này anh không thể nào nói được câu yêu thương với em sao?"Khánh Hào không trả lời câu hỏi của cô, anh vội rời khỏi phòng, không khí lúc này đột nhiên lại khiến anh cảm thấy khó chịu và ngột ngạt."Cô nghỉ ngơi đi! Tôi ra ngoài mua gì đó cho cô!"Anh vừa rời đi, Tư Kỳ liền bật cười, một nụ cười thật bi thương, nước mắt cũng không thể kìm nén lại nổi."Thôi nào Tống Tư Kỳ, sao mày lại phải khóc chứ?"Cô cố gắng bình tĩnh lại, cho dù cô có khóc cạn nước mắt, thì Khánh Hào cũng không bao giờ để tâm đến cô đâu.Tư Kỳ lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Tư Lập, cô sẽ chỉ nói cho một mình anh hai biết về việc cô bị bệnh và nhờ anh ấy giúp đỡ.Nhưng cuộc gọi đầu tiên, Tư Lập đã không bắt máy, cuộc gọi thứ hai, cũng không có tín hiệu gì."Không chừng là anh ấy đang bận!"Tư Kỳ thở dài, tự trách số phận của mình, có lẽ ngày mai cô nên tự bắt xe về thì hơn, sau đó sẽ ghé qua nhà nói lại chuyện này với anh hai."Khụ khụ..."Cô đưa tay chặn lại cơn ho lúc này, sau đó tiến đến chiếc bàn bên cạnh, rót nước ra uống."Mình mệt quá!"•••Tối hôm đó, Khánh Hào đột nhiên yêu cầu sẽ ở lại bệnh viện để tiện chăm sóc cho cô, điều này khiến cô vô cùng bất ngờ."Anh thật sự lo lắng cho em nên mới ở lại đấy à?"Tư Kỳ vẫn hỏi lại câu hỏi này, cô muốn anh có thể thừa nhận chuyện anh thật sự quan tâm đến cô, dù chỉ là giả thôi cũng được."Tôi sợ cô xảy ra chuyện thôi!""Nhưng ở đây có bác sĩ rồi mà!""Rồi sao? Muốn đuổi tôi hay gì?""Không có ạ!"Tư Kỳ lắc đầu, cô ngoan ngoãn nằm xuống giường, thỉnh thoảng còn nhìn trộm anh làm việc.Cô luôn hi vọng, cô và Khánh Hào có thể ở bên nhau như thế này mãi."Đã gọi cho anh hai cô chưa?""A...dạ rồi!"Cô ấp úng trả lời, thật ra cho dù có liên lạc lại được với Tư Lập nhưng theo như tin nhắn phản hồi của anh ấy, bởi vì anh ấy đang bận chuẩn bị cho sự kiện quan trọng của trường nên đã không thể bắt máy được, cô cũng không muốn làm phiền anh vào ngày hôm nay nên đã không nói về việc mình bị nhập viện."Cũng tốt! Vì ngày mai tôi cũng không rảnh để đón cô!"Tư Kỳ mỉm cười, cô còn mong đợi điều gì nữa chứ.•••Sáng hôm sau, Khánh Hào đã rời đi từ sớm, chỉ còn lại một mình Tư Kỳ trong bệnh viện."Cô thật sự muốn xuất viện đấy à?"- bác sĩ chữa trị cho cô lo lắng hỏi."Đúng vậy! Ông không cần phải lo, tôi chỉ xuất viện để về báo lại với gia đình và cùng bàn bạc với họ thôi, nếu tôi thu xếp kịp chắc chắn sẽ nhập viện phối hợp điều trị sớm mà.""Được rồi!"Tư Kỳ cảm ơn bác sĩ và nghe ông căn dặn thêm một số chuyện rồi mới rời đi.Cô tự bắt taxi, trở về nhà họ Tống để gặp anh hai.•••Đến nơi, Tư Kỳ có hơi chần chừ, không biết có nên nhấn chuông cửa hay không, bởi vì cô sợ người mở cửa không phải là anh hai mà là...ba.Đứng suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cô cũng phải nhấn chuông cửa, nếu có gặp ba, cô sẽ nói cô đến đây để tìm anh hai, chắc ba sẽ cho thôi.CẠCH...!Đúng như những gì cô dự đoán, người mở cửa chính là ba."B...ba!""Mày tới đây làm gì?""Con...muốn tìm anh hai!""Tư Lập không có ở đây!""Vậy bây giờ anh hai đang ở đâu vậy ạ?""Mày có tư cách gì mà gọi Tư Lập là anh hai? Còn nữa, mau biến đi, đừng đến đây để mà làm phiền nó!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz