Van Nhan
Link: https://archiveofourown.org/works/47162059/chapters/118827451Author: zxcy825Ai cũng không biết, con vợ cả tướng mạo thô bỉ của Nhan gia, là chó của ta.Ta đi theo sau hắn mỗi ngày, giống như một cái bóng, gắt gao bám theo vị nam tử tính tình rộng rãi lại có tướng mạo xấu xí theo lời trong miệng đám hạ nhân kia.Người khác thường nói, Nhan Lương xấu.Nhưng ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Nhan Lương đều mang theo vài phần cung kính, trái lại với khi nhìn ta, lộ ra thèm thuồng cùng khinh thường.Loại đồ vật như mỹ mạo, giữa loạn thế thật sự không đáng giá nhắc tới. Ta vẫn luôn ghét bỏ gương mặt này, mãi cho đến một ngày phát hiện huynh trưởng lúc xem cái túi da đấy, đáy mắt không che dấu được nóng rực. Thì ra cũng có vài phần tác dụng. Mỗi khi hắn nhìn ta như vậy, ta đều sẽ cười nhẹ một cái làm hồi đáp.Nhan Lương chính là ôn thuần như thế, thứ biểu tình rẻ tiền này, cũng có thể làm vành tai hắn đỏ bừng.Hắn từ trước đến nay ít khi nói cười, trước mắt người khác là một tiểu tướng quân kiêu dũng và kỳ quái. Nhưng ta thường đứng đằng sau hắn, chính mắt thấy hắn hốt hoảng quay đi chỗ khác khi ta nhìn chăm chú hắn, thấy một mảnh da nhỏ sau tai hắn, bừng lên ráng màu đỏ mà chỉ có khi trời đón chạng vạng đến.Ta thong dong chui vào giường hắn, quay đầu lại nhìn ánh mắt do dự của hắn, cười nói: "Nhan Lương, ta là tôi tớ của ngươi. Đây là việc ta nên làm"Ta kéo hắn đi lên, giúp hắn cởi quần áo. Khi Nhan Lương nằm vào trong lòng ngực ta, thân thể ấm áp là vậy.Mùa đông rét lạnh như này, hắn căn bản không cần người tới giúp hắn xua đuổi giá lạnh.Người cần là ta.Nhưng ta càng muốn bày ra tư thái một lòng vì hắnTựa như tôi tớ không thể dễ dàng gọi tên họ chủ nhân.Ta đây liền càng muốn kêu hắn Nhan Lương.Nhan Lương, Nhan Lương, Nhan Lương......Cái chữ "Lương" này quả thực vì hắn mà được tạo ra.Thiện lương Nhan Lương, ôn lương Nhan Lương, Văn Xú Nhan Lương. Tiểu cẩu yêu cầu chủ nhân của hắn kêu tên hắn một lần lại một lần, kêu đến khi hắn quen thuộc thanh âm cùng ngữ điệu của chủ nhân, thẳng cho đến khi ngôn ngữ nung đốt ra vết sẹo thuộc về ta lên linh hồn hắn.Hắn nằm ở bên gối ta, khi cùng giường ngủ, hắn thuận theo y như một cái cục đá chất phác."Nhan Lương, nằm gần ta chút." Ta nói, " Chúng ta là huynh đệ, ngươi đừng sợ."Lời này nói kỳ thật thực cổ quái.Đừng sợ. Một người làm con vợ cả vạn chúng chú mục như Nhan Lương, sao có thể sẽ sợ một tên thứ đệ làm tôi tớ.Nhưng ta nhìn được thân hình đưa lưng về phía ta của hắn run rẩy rất nhẹ, sống lưng rộng lớn như núi, tư thế đĩnh bạt tựa tùng trúc. Ta tùy ý nói mất câu, là có thể phá hủy cái dáng thẳng uổng có bao nhiêu kiên cường này. Ta ôm lấy hắn từ đằng sau, tóc dài rũ như hải tảo quấn quanh, bám trụ lấy hắn."Nhan lương, nhìn ta."Hắn không quay đầu lại.Ta có chút không vui, xoay người ngồi trên người hắn, ở trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, gợi lên hàm dưới của hắn, khiến cho trong ánh mắt hắn chỉ có thể chịu chứa ta."Nhan Lương, nghe lời.""Đừng ép ta hiện tại làm ngươi."==================================Ban đêm bốn bề vắng lặng, Nhan Lương quỳ gối trước mặt ta, hèn mọn lại thành kính mà hôn môi mũi chân ta. Ta rũ mắt xuống, thỏa mãn mà nhìn người ban ngày yêu cầu ta hầu hạ pha trà mặc quần áo, ban đêm lại an tĩnh lại nghe lời làm con chó vẫy đuôi lấy lòng trước mặt ta.Mặt mày hắn thật là đáng yêu, bóng đen nồng đậm trải dài trên khuôn mặt hắn, miêu tả ra từng đường cong ấm áp dịu dàng.Rõ ràng là một nam nhân thẳng thắn cứng rắn, tựa đao tựa kiếm ngồi uống máu trên lưng ngựa, lại có một đôi mắt thâm tình như vậy.Mặc cho là ai được Nhan Lương nhìn chăm chú như vậy, đều sẽ cảm thấy rằng hắn yêu ngươi sâu sắc.Ta lại chán ghét ánh mắt như vậy."Không cần nhìn ta như thế."Ta đạp lên cây thịt đứng thẳng của hắn, ác liệt nghiền nát dục vọng đang trướng đến đỏ bừng của hắn, "Nhan Lương, không có sự cho phép của ta, ngươi xứng được xem mặt của chủ nhân sao?"Căn dương vật thô to, nóng bỏng, đỏ bừng, gân guốc mạch máu phình to kia rỉ ra thứ nước trong suốt nhớp nháp dưới chân ta.Hắn hổ thẹn cúi đầu.Nhưng nghe lời ôn nhuận như vậy, cũng không phải cái ta muốn nhìn đếnThật là làm người bực bội.Bất luận là hắn mạo phạm hay quy thuận, đều làm ý niệm hủy hoại hắn của ta trở nên phá lệ mãnh liệt."Đồ đê tiện, bị người hầu giẫm đạp, liền sướng như vậy?"Khóe môi ta gợi lên một tiếng cười khẽ, mũi chân không chút để ý lướt qua trứng dái rũ ở hai bên sườn hắn, thong thả mà dịu dàng dẫm đạp, xem tiểu cẩu trước mặt dâm đến chảy nước. Ta lòng đầy ác ý mà tăng lực mạnh thêm vài phần. "A......"Nhan Lương kêu rên một tiếng vì bị trúng chỗ yếu ớt, nửa nằm ở trên mặt đất, ta nắm tóc của hắn lên, cưỡng bách hắn ngửa đầu. "Quỳ ngoan nào"Ta vỗ mặt hắn hai cái, không nhẹ không nặng, phát ra thanh âm rõ ràng vang vọng.Đó là sự âu yếm ta thưởng cho hắn.Đáy mắt Nhan Lương chảy ra lớp sương mù ướt dầm dề, hắn lại một lần nữa quỳ thẳng, mở hai chân ra tùy ý ta đùa bỡn"Nhan Lương ngoan, đúng là chó ngoan của ta"Ta đứng dậy cười, vờn quanh hắn một vòng, như là thưởng thức một bức danh họa độc thuộc về ta."Thưởng cái gì thì được nhỉ?"Ta trái lo phải nghĩ, đột nhiên linh cảm lóe lên, lấy từ trong ngắn kéo ra hai chiếc nhẫn bạc tinh xảo rung động leng keng."Ngày mai mang theo chúng nó ra trận, như nào?"Nhan Lương nhìn chằm chằm nhẫn bạc sáng lấp lánh trong tay ta, đồng tử bỗng chốc co chặt lại, trên mặt nhất thời trở nên đỏ bừng."Sẽ, sẽ vang......""Ta biết." Ta cười, tự tay xuyên nhẫn bạc qua lỗ nhỏ sớm đã được xỏ tốt ở núm vú trên ngực hắn, "Ta thực thích nghe thanh âm chúng nó va chạm trên thân thể ngươi"Như là nghĩ đến cái gì, mặt Nhan Lương như muốn xuất huyết ra ngoài.Ta thở dài, tay khảy bộ ngực rắn chắc của hắn, nhẹ nhàng kéo đầu vú treo đầy vật phẩm trang sức của hắn , "Chỉ ngẫm lại thôi cũng có thể cứng, Nhan Lương, ngươi cũng thật là dâm đãng""Nằm sấp xuống." "Ta biết ngươi chờ mong thật lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz