Van Khoi
Đầu xuân năm thứ mười ba của Vân Nguyên, biên giới Thiên Dực – Ngọc Thương tổ chức một hội nghị hòa đàm, lấy danh nghĩa "duy trì giao thương" nhưng ai cũng hiểu rõ – nó là phép thử cuối cùng giữa chiến tranh và hòa bình.Địa điểm là Trạm Hoa Đình, một đình cổ nằm giữa lằn ranh hai nước, được bao quanh bởi rừng mai huyết rực đỏ. Từ xa nhìn lại, cánh rừng ấy như một vết thương rớm máu giữa nền tuyết trắng.An Vĩ tới trước, trong y phục xám tro không thêu rồng, chỉ có một phù hiệu hình lá nguyệt – biểu tượng cũ của Thái tử Thiên Dực trước thời An Minh. Hắn đứng dưới gốc mai, bàn tay chạm nhẹ vào thân cây đã nhuốm hồng."Cây hoa mai không chết dù tuyết có phủ ba năm." – hắn khẽ lẩm bẩm.Bên kia đình, đoàn Ngọc Thương đến sau. Dẫn đầu là Vân Nguyên – y phục trắng ngà, khoác áo lông chồn bạc, tóc búi đơn giản, chỉ cài một trâm ngọc khắc hình bút lông. Dáng nàng không quá cao, nhưng bước đi vững chãi, từng bước như dẫm vào trái tim kẻ đối diện.Họ chạm mặt.Không ai nói gì trong khoảnh khắc đầu tiên. Chỉ là đôi mắt... tìm nhau.Người hầu hai bên dựng màn che ngăn gió, các đại thần bắt đầu ngồi vào bàn đàm phán. Nhưng nơi tán mai ngoài đình, chỉ còn lại hai người.An Vĩ cúi nhẹ đầu, nửa cung kính, nửa dò xét."Công chúa... ta cứ ngỡ nàng sẽ không đến."Vân Nguyên nhìn thẳng hắn, thanh âm không chua không ngọt, chỉ lạnh như sương sớm:
"Nếu không đến, thì chẳng ai giữ được máu khỏi đổ. Ta không thích máu, thưa Thái tử."An Vĩ khẽ bật cười, nhưng nụ cười không chạm tới mắt."Vậy sao nàng giữ được hòa bình suốt mười ba năm qua, khi trong triều nàng đầy kẻ muốn chiến? Ta từng nghĩ... nàng chỉ biết nói đạo lý.""Ngài nghĩ đúng. Ta không giỏi kiếm, không xuất thân từ quân doanh. Nhưng đạo lý đôi khi là thứ duy nhất khiến lưỡi gươm dừng lại." – nàng ngẩng đầu – "Còn ngài, ngài nghĩ mình là ai khi dám lén gửi mật vệ đến đất ta?"Một cơn gió nhẹ thổi qua, kéo theo vài cánh mai đỏ rơi xuống vai nàng.An Vĩ im lặng rất lâu, rồi chậm rãi đáp:"Ta không đến vì lệnh vua. Ta đến vì một lời nàng từng nói... rằng trái tim chưa từng cúi đầu có thể giữ được ánh sáng trong đêm."Đôi mắt nàng khựng lại, thoáng run. Một kẻ chưa từng gặp nàng... lại nhớ chính xác từng lời như vậy."Ngài giữ những lời đó suốt bao lâu rồi?" – nàng hỏi."Bảy năm. Đủ để biết... không phải ai cũng có thể sống đúng với lời mình từng nói."Lần đầu tiên, nàng không đáp lại. Một cơn im lặng len vào giữa hai người, như một khoảng không không tên.Từ xa, tiếng tranh luận giữa các quan hai nước bắt đầu vang lên. Một tiếng đập bàn, một tiếng hô to phản bác, và rồi một trận cãi vã chính trị như mọi cuộc hội nghị khác.An Vĩ khẽ liếc về phía đó, rồi quay sang nàng:"Ta không tin vào hòa đàm. Nhưng ta tin vào ánh mắt nàng, tin rằng... nếu nàng nói còn có đường lùi, thì ta sẵn sàng đi ngược lại cả triều đình để tìm đường ấy."Vân Nguyên cúi đầu, khẽ nói, như chỉ đủ cho hai người nghe:"Vậy hãy giữ lời. Vì một ngày nào đó, ngài sẽ phải chọn giữa một điều quan trọng nào đó... và ngai vàng của ngài."Và trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, giữa những cánh mai đỏ như máu bay lượn, hắn khẽ chạm tay vào vỏ kiếm bên hông – không rút ra, chỉ chạm.Lời thề đầu tiên không nói bằng miệng. Mà bằng việc... hắn không rút kiếm.
"Nếu không đến, thì chẳng ai giữ được máu khỏi đổ. Ta không thích máu, thưa Thái tử."An Vĩ khẽ bật cười, nhưng nụ cười không chạm tới mắt."Vậy sao nàng giữ được hòa bình suốt mười ba năm qua, khi trong triều nàng đầy kẻ muốn chiến? Ta từng nghĩ... nàng chỉ biết nói đạo lý.""Ngài nghĩ đúng. Ta không giỏi kiếm, không xuất thân từ quân doanh. Nhưng đạo lý đôi khi là thứ duy nhất khiến lưỡi gươm dừng lại." – nàng ngẩng đầu – "Còn ngài, ngài nghĩ mình là ai khi dám lén gửi mật vệ đến đất ta?"Một cơn gió nhẹ thổi qua, kéo theo vài cánh mai đỏ rơi xuống vai nàng.An Vĩ im lặng rất lâu, rồi chậm rãi đáp:"Ta không đến vì lệnh vua. Ta đến vì một lời nàng từng nói... rằng trái tim chưa từng cúi đầu có thể giữ được ánh sáng trong đêm."Đôi mắt nàng khựng lại, thoáng run. Một kẻ chưa từng gặp nàng... lại nhớ chính xác từng lời như vậy."Ngài giữ những lời đó suốt bao lâu rồi?" – nàng hỏi."Bảy năm. Đủ để biết... không phải ai cũng có thể sống đúng với lời mình từng nói."Lần đầu tiên, nàng không đáp lại. Một cơn im lặng len vào giữa hai người, như một khoảng không không tên.Từ xa, tiếng tranh luận giữa các quan hai nước bắt đầu vang lên. Một tiếng đập bàn, một tiếng hô to phản bác, và rồi một trận cãi vã chính trị như mọi cuộc hội nghị khác.An Vĩ khẽ liếc về phía đó, rồi quay sang nàng:"Ta không tin vào hòa đàm. Nhưng ta tin vào ánh mắt nàng, tin rằng... nếu nàng nói còn có đường lùi, thì ta sẵn sàng đi ngược lại cả triều đình để tìm đường ấy."Vân Nguyên cúi đầu, khẽ nói, như chỉ đủ cho hai người nghe:"Vậy hãy giữ lời. Vì một ngày nào đó, ngài sẽ phải chọn giữa một điều quan trọng nào đó... và ngai vàng của ngài."Và trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, giữa những cánh mai đỏ như máu bay lượn, hắn khẽ chạm tay vào vỏ kiếm bên hông – không rút ra, chỉ chạm.Lời thề đầu tiên không nói bằng miệng. Mà bằng việc... hắn không rút kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz