[VÂN DUYÊN] ĐỨA TRẺ CỦA KHÁNH VÂN
52
Tối về đến nhà, Khánh Vân đã mệt muốn thở không ra hơi thì đã thấy Kim Duyên gọi đến.
- Alo, chị nghe nè Duyên. - Khánh Vân nằm bệt lên nệm.
- Chị về đến nhà chưa? - Kim Duyên tựa như nũng nịu mà hỏi.
- Chị vừa về đến nhà... - Khánh Vân nghe giọng em như vậy, thầm nghĩ em đang lười nhác mà đối mặt với một đống giấy tờ rồi...
- Ưm...em nhớ chị.
Khánh Vân nghe em nói vậy, gương mặt đột nhiên có một hơi ấm đến ửng hồng lên. Thì ra, Kim Duyên vẫn đáng yêu như vậy...
- À chị nè, chị thấy em đặt tên như vậy có hay không? - Kim Duyên hí hửng mà hỏi, đồng thời buông luôn cây bút trong tay xuống.
- Bé Chợt?
- Đúng, là bé Chợt đó!
- Tại sao lại đặt là bé Chợt vậy? - Khánh Vân cũng tò mò muốn biết nguồn gốc của cái tên này.
- Hì hì, chị đoán thử xem. - Kim Duyên bay hẳn lên giường mà nằm, không còn quan tâm mớ giấy tờ chóng mặt đó.
- Hm...chưa nghĩ ra được. - Khánh Vân nghĩ ngợi một hồi rồi nói qua điện thoại, chuyện này cô đã nghĩ từ chiều rồi chứ không phải bây giờ mới nghĩ.
- Em đặt là 'Bé Chợt' cũng vì rất nhiều lý do nha. Nhiều khi chị đi giao hoa, có khi 'chợt' chạy ngang qua công ty mà gặp em. Có khi em 'chợt' đi đến quán rượu, đi đến nhà của chị. Có khi chị lại 'chợt' đến nhà của em thì sao. Nhưng mà, quan trọng nhất là, luôn có một khoảng thời gian, chị sẽ 'chợt' nhớ đến em.
- Chị luôn nhớ đến em mà... - Khánh Vân nghe lý do của em liền mỉm cười. Cô cũng là nói thật lòng, không cần là 'chợt' đâu, hẳn là 'luôn luôn' nhớ đến em.
- Đồ dẻo miệng! - Kim Duyên nghe cô tâm tình thì cảm giác trong lòng như được rót mật vào tim vậy.
Cả hai trò chuyện qua điện thoại thôi nhưng cũng đủ mãn nguyện, vui thích tựa như người yêu nằm ở bên cạnh.
- Ngày mai em muốn ăn bánh.
- ... Ngày mai chị sẽ làm bánh cho em ăn. - Khánh Vân nhẩm thầm thời gian, nếu thức sớm thì cũng có thể làm kịp lúc để mang đến cho em.
- Em không ngủ được... - Kim Duyên thủ thỉ nói qua điện thoại.
- Sao vậy? Có bị khó chịu ở đâu không?
- Không...chỉ là không có chị bên cạnh, em ngủ không được. - Kim Duyên cũng là nói thật. Hai tháng kia không có cô đúng là em bị khó ngủ thật. Hai đêm qua, cô đều ở bên cạnh em, chăm chút cho giấc ngủ của em, bây giờ đột nhiên lại không có, không thể tránh khỏi cảm giác trống vắng và mất mát.
- Bé Chợt, bây giờ chị 'chợt' nhận ra là em vẫn còn rất trẻ con nha. - Khánh Vân phì cười trong điện thoại.
- Aaaaa, không có nha! Em đã lớn rồi mà... - Kim Duyên lăn qua lăn lại trên giường, miệng không ngừng phủ định lời Khánh Vân nói.
- Rồi rồi, em đúng là lớn rồi, lớn xác nhưng tâm hồn vẫn còn nhỏ lắm! - Khánh Vân đang mệt nhưng chọc em lại khiến cô thấy vui và thoải mái đến cười thành tiếng.
- Không được nói em như vậy! - Kim Duyên giận dỗi.
- Được được, không chọc em nữa.
Hai người trò chuyện thêm một hồi lâu thì Khánh Vân chợt thấy Kim Duyên yên lặng, cô cũng im một chút thì nghe được tiếng thở đều đều của em, biết là em đã ngủ nên cũng tắt máy.
Chỉ vừa mới bốn giờ sáng thì Khánh Vân đã thức dậy và đi mua nguyên liệu về làm bánh. Cô đi dạo một vòng lại tay xách nách mang về nhà, bày ra cả đống thứ rồi bắt đầu loay hoay một trận. Khánh Vân không có lò để nướng bánh nên chỉ làm một chiếc bánh trái cây. Cô pha bột rồi đem nó lên chảo rán thành một lớp mỏng, cứ thế mà làm rất nhiều lớp như vậy. Xong phần bánh, Khánh Vân lại chuyển ra làm kem, rồi cắt dâu tây, thơm, xoài thành miếng vừa ăn rồi bắt đầu trang trí. Một lớp bánh rồi một lớp kem, trên lớp kem là trái cây, cứ thế cho đến hết nguyên liệu. Khánh Vân còn chuẩn bị thêm một chai nước ép dưa hấu cho em. Hoàn tất xong cũng đã đến giờ.
Khánh Vân ước lượng thời gian để đi đến công ty, vừa đến cổng cũng đã gặp mẹ và em cũng vừa bước xuống xe.
- A, chị Vân! - Kim Duyên vừa bước xuống xe đã thấy Khánh Vân đứng trước cổng, tay còn cầm một túi to đợi em, quan trọng nhất chính là nụ cười của cô!
- Khánh Vân, cô đến công ty sớm vậy? - bà cố ý đưa Kim Duyên đến sớm để chuẩn bị cho công việc, không ngờ lại thấy Khánh Vân đến công ty còn sớm hơn cả mẹ con bà.
- Dạ, con cũng vừa đến thôi ạ. - Khánh Vân cúi chào bà rồi lại len lén liếc nhìn em ở phía sau, vì em ấy cũng đang mỉm cười nhìn cô kia mà.
Bà thấy Khánh Vân dường như không nhìn đến mình mà chỉ nhìn đến con gái ở phía sau lưng thì thở dài. Bà đang có suy nghĩ là, liệu Khánh Vân có phải là còn chưa quên được công việc cũ hay không đây?
Bà lại hơi liếc nhìn đứa con gái phía sau lưng. Ơ kìa, sao con gái bà lại cười với Khánh Vân? Bà cũng ngán ngẩm lắc đầu, tối qua em đã nói là em nhớ hết mọi chuyện, thậm chí là nhớ được Khánh Vân là ai. Em còn trách móc bà vì đã giấu em nữa chứ! Haiz, con gái bà sinh ra mà lại không hiểu bà sao?
Bà cũng vì sự an toàn của em và cô nên mới làm vậy. Từ cái hôm mà 'tái ngộ' chồng cũ ở bệnh viện, khi ông ấy nói chuyện với Khánh Vân thì bà cũng đã nghe được toàn bộ câu chuyện. Bà thầm nghĩ, nếu để Kim Duyên biết được Khánh Vân đã từng có mối quan hệ như thế nào với em thì hẳn hai người sẽ 'bám' nhau như lúc trước mất. Như thế thì cả Khánh Vân và Kim Duyên đều ở tình thế bất lợi. Bà không mạnh ở thế lực ngầm, và biết chắc rằng chồng cũ có rất nhiều quan hệ và tay trong với bọn xã hội đen. Không biết là ông có 'chiêu trò' gì nhưng ông cứ mãi nằng nặc đòi Khánh Vân phải để ông gặp riêng Kim Duyên. Lúc đó, bà nghĩ Khánh Vân sẽ lưỡng lự vì ông ấy đưa ra điều kiện và số tiền rất lớn, không phải bà không tin cô nhưng ai rồi cũng sẽ vì đồng tiền mà sống thôi. Nhưng thật không ngờ, Khánh Vân không hề do dự mà từ chối ông, thậm chí còn khiến ông phải bẽ mặt. Bà làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho em, nhưng em lại đang dỗi bà vì chuyện này, cũng thật là oan ức cho bà quá chứ?
- Hai đứa...haiz, hai đứa cứ tự nhiên đi. Mẹ đi vào trước đây. - bà thật không thể chịu nổi khi phải đứng giữa như thế này, liền đi vào trước.
Kim Duyên đợi mẹ đi hẳn vào thang máy rồi mới chạy đến bên cạnh Khánh Vân.
- Sao hôm nay chị đến sớm vậy? - vừa nói, em vừa kéo tay cô vào công ty, tránh để bên ngoài có người dòm ngó.
- Chẳng phải em cũng đến sớm sao? - Khánh Vân cũng mỉm cười nhìn em.
- Hm...tại vì mẹ sợ em gặp phải cái tên Gia Khang biến thái đó nên cố tình đi sớm. Còn chị thì sao?
- Chị muốn cho em một bất ngờ, định đi sớm chuẩn bị một chút, nhưng không ngờ... - Khánh Vân giả vờ tiếc nuối.
- Bất ngờ sao? Vậy thì một chút em sẽ đứng bên ngoài, còn chị thì cứ việc làm đồ ở bên trong đi. Em sẽ không vào mà nhìn lén đâu! - đứng trong thang máy, Kim Duyên vờ lấy tay che hai mắt lại. Khánh Vân phì cười vì hành động đó của em. Bởi vì em là bé Chợt nên làm những hành động đáng yêu này cũng là bất chợt sao?
- Haha, không cần đâu, dù sao thì chị cũng chỉ mới nghĩ vậy thôi chứ không có ý tưởng gì để thực hiện hết.
*Ting*
Thang máy cũng vừa đến nơi, cả hai tay trong tay bước vào phòng làm việc, lại không nhìn đến phía cửa phòng làm việc Chủ tịch đang hé mở.
'Con gái mình và Khánh Vân...'
Bà bỗng dưng có cái suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai cô gái này, có lẽ là giống như Ngọc Ngân và Tú Hảo, hay là Phương Khánh và Nam Em sao?
Bà lặng lẽ đóng cửa lại, đi đến vị trí của mình ngồi mà suy nghĩ thấu đáo một lần nữa. Tình yêu đồng giới bây giờ cũng không còn hà khắc nữa, hẳn là do hai cặp kia quá đẹp đôi nên khiến bà có cái nhìn tích cực về tình yêu đồng giới, cũng có thể là do vết xe đổ của bà năm xưa và vấn đề mà Gia Khang gây ra cho em, lại khiến cho bà cũng không muốn Kim Duyên tiếp cận với đàn ông quá nhiều. Kim Duyên có thể nói là còn quá non nớt với sự đời đi, nếu không nhờ Khánh Vân thì em cũng đã mất luôn cái quý giá của cuộc đời rồi!
Bà lắc lắc đầu, cũng suy nghĩ về Khánh Vân. Cô tốt tính, cũng rất kiên nhẫn, quyết đoán và...cũng hợp với con gái bà! Không hiểu vì sao bà lại cảm thấy như vậy, nhưng với đôi mắt nhìn người của bà thì đúng là như vậy. Giả sử, bây giờ Kim Duyên chưa tìm được một người để làm chỗ dựa tinh thần, bỗng chốc em bị sự quan tâm và chiêu trò của người ta để dẫn dắt em vào bẫy thì chắc chắn là em sẽ không có đường ra. Bà cũng không thể ở bên cạnh để bảo vệ em mãi mãi được. Nhưng nhìn Khánh Vân xem, cô so với em cũng chỉ hơn một tuổi, lại có thời gian chăm sóc và bên cạnh em, hiểu được em, biết cách để làm em vui, thậm chí là còn bảo vệ em được. Bà ngẫm lại những lần Kim Duyên bị quấy rối, gần như đều là Khánh Vân giải cứu em. Bà còn nghĩ rằng Khánh Vân có gắn rada hay sao, mà mỗi lần đều kịp thời để trợ giúp em như vậy, tần suất làm việc còn cao hơn cả vệ sĩ mà bà thuê!
Hay là, giữa con gái bà và Khánh Vân không có xảy ra mối quan hệ như vậy? Hai cô gái cũng có thể do hợp ý nhau nên thân thiết với nhau cơ mà, cũng có thời gian chung đụng nên xem nhau như chị em chăng?
Bà vội lắc đầu để không suy nghĩ đến nữa. Dù Kim Duyên có thích ai hay làm bạn với ai thì bà cũng tôn trọng quyết định và sự tự do của em.
Cũng vì còn khá sớm nên Ngọc Ngân và Tú Hảo chưa vào làm, đã thế còn thuận lợi cho Khánh Vân và Kim Duyên được tận hưởng cuộc sống của hai người.
Khánh Vân mang hộp bánh ra, lấy phần bánh đã được chia sẵn cho em, đưa em luôn cái muỗng mà cô chuẩn bị.
- Nè, em ăn đi.
Kim Duyên cũng không vội, cầm đĩa bánh lên mà ngắm nghía một hồi. Màu sắc thì bắt mắt, trang trí cũng khá tỉ mỉ, trái cây tươi và còn mọng nước, kem trắng lại mịn màng, không có chỗ nào để chê!
Kim Duyên ăn một miếng rồi lại một miếng, cảm giác ngon miệng cùng hạnh phúc khiến em cười tít mắt. Khánh Vân thấy em ăn ngon như vậy cũng không làm phiền em, cầm ly nước của em mà rót nước ép ra, để sẵn kế bên để em uống. Khánh Vân không biết hương vị chiếc bánh mình làm ra như thế nào, nhưng nhìn thấy em ăn như vậy thì có lẽ không tệ. Khánh Vân chưa ăn sáng, cái bụng của cô cũng đang biểu tình kia kìa, nhưng nhìn em ăn thì cô lại thấy no luôn rồi.
- Aaaa, không được! Em mà ăn nữa thì sẽ béo lên mất! - Kim Duyên đã ăn hết hai phần bánh nhưng vẫn còn muốn ăn thêm.
- Có sao đâu, chị cũng muốn vỗ béo em một chút, như vậy thì...ôm mới thích! - ba từ cuối, Khánh Vân tiến lại gần em, thì thầm rồi hôn lên đôi môi của em, tuy nhanh chóng thoát ra nhưng vẫn cảm nhận được vị kem. Ừm, độ ngọt cũng vừa đủ đó chứ!
- Chị... - Kim Duyên ngượng ngùng muốn đẩy Khánh Vân ra, nhưng thấy cô cười như vậy thì rụt tay lại. Hôn thôi mà, cũng đâu phải lần đầu đâu, tại sao em lại ngại chứ?
- Nhưng em đã ăn hai phần rồi...
- Chị làm nhiều lắm, em cứ ăn thêm đi. - Khánh Vân cũng vì sợ em còn đói, mà khi không thoả mãn được cơn thèm thì bức rứt và khó chịu lắm, nên cô lấy thêm một phần ra và để trước mặt em, miễn cho em từ chối.
- Hay là, chị ăn chung với em đi, như vậy thì em sẽ không lo sợ việc béo lên một mình! - Kim Duyên vừa nói lại vừa đưa muỗng bánh lên trước miệng cô.
Khánh Vân chần chừ một chút rồi cũng ăn. Kim Duyên thuận đà đó nên cứ cô một muỗng rồi em một muỗng, chẳng mấy chốc thì đã hết phần bánh đó.
- Khánh Vân, chị thật là...em mà lười biếng, không chịu làm rồi mẹ mắng em thì chị phải chịu trách nhiệm đó! - Kim Duyên ngồi tựa vào Khánh Vân, lười nhác mà nói với cô.
- Haha, nếu được thì chị còn muốn chịu trách nhiệm với em cả đời!
Lời nói chân thành và ấm áp của Khánh Vân như mê hoặc Kim Duyên. Em đột nhiên nhắm mắt lại, ngày càng tiến về cô. Khánh Vân cũng nhắm mắt mình lại, đến khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì tiếng mở cửa thật mạnh đã làm hai người choàng tỉnh mà tách nhau ra.
- Oa, hai người đến sớm vậy? - Ngọc Ngân tươi cười, nắm tay Tú Hảo bước vào.
- Oh...mặt hai người hơi đỏ nha! - Ngọc Ngân nhìn hai người mặt đỏ ửng lên, cử chỉ ngượng nghịu, không khí lại có phần ám muội thì ngờ ngợ ra được điều gì.
- Ahaha, xin lỗi vì đã làm phiền! Hai người cứ tự nhiên, xem hai đứa tôi là không khí được rồi nha! - Ngọc Ngân cầm tay Tú Hảo về bàn làm việc, tay còn lại che mắt Tú Hảo trong khi mắt cô vẫn mở to như trêu chọc hai người họ.
- Aaa, tại chị hết đó! - Kim Duyên đánh vào vai Khánh Vân rồi giận dỗi, lấy tài liệu ra xem.
Khánh Vân thật dở khóc dở cười, là em đang rù quến cô xong rồi lại đổ lỗi cho cô sao? Nhưng không sao, cô dung túng cho mọi hành động của em!
Thanh Phong không muốn Bảo Trân biết được việc làm của mình, cậu không muốn nàng bị liên lụy. Tất cả cũng là do cậu sơ xuất, nói chuyện điện thoại với người đi theo Kim Duyên mà không để ý là nàng ở bên cạnh. Bảo Trân đợi Thanh Phong nói chuyện điện thoại xong liền gặn hỏi, vì nàng nghe có liên quan đến Khánh Vân nữa. Nàng vốn xem Khánh Vân là bạn bè nên không muốn cô phải chịu thiệt thòi, mà cái tên người yêu với suy nghĩ thiển cận của nàng thì hẳn sẽ không đủ lực cùng chiêu trò để bảo vệ hai người họ rồi. Bảo Trân sau khi hâm doạ một trận thì Thanh Phong mới co rúm mà khai báo. Một bên cậu nghe theo lời ba mà làm, chỉ riêng việc theo dõi và muốn Khánh Vân phải van xin ông thì cậu lại lén làm điều ngược lại. Thanh Phong cảm thấy Khánh Vân rất tốt, không đáng để bị làm hại, với lại cô cũng đã chăm sóc rất tốt cho chị của cậu nên không việc gì lại hại cô cả. Bảo Trân nghe xong, trong đầu suy tính một chút rồi đi tìm Bảo Trang để nói chuyện.
-----------------------------
Mình muốn dứt truyện này rồi đó!!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz