ZingTruyen.Xyz

Tuyet Thanh Hoa


Chương 6:

"Đó chính là mẫu thân của ngươi đó!"

Một lão bà có gương mặt cay nghiệt nhìn nàng, lạnh lùng nói:

"Nàng ta không cần ngươi. Cũng chẳng ai cần ngươi cả..."

Tiểu Nguyệt đau đớn nhìn bà ta không muốn chấp nhận sự thật, nàng muốn phản bác nhưng nàng không biết nói, chỉ có thể bịt tai của mình lại để không nghe nữa nhưng những lời nói ác độc ấy vẫn cứ vang vào tai nàng:

"... ngươi bị vứt bỏ..."

Tiểu Nguyệt đến giờ vẫn mê man, trong cơn mê, nàng cứ lẩm nhẩm:

- ...đừng...

Trần Duy Cẩn sốt ruột quát tháo:

- Đại phu đâu? Sao còn chưa đến?

- Vương gia, đại phu đang trên đường tới.

- Mau đưa hắn tới ngay lập tức, bằng không các ngươi cũng cút đi được rồi.

Tiểu Nguyệt nằm trên giường gặp ác mộng, nàng nhăn mày đầy đau khổ, bật tiếng rên:

- ... không cần...

Trần Duy Cẩn nghe được, liền chạy tới bên giường hỏi:

- Không cần cái gì?

- ... không cần... Tiểu Nguyệt... mẫu... thân... không cần... Tiểu...

Trần Duy Cẩn biết Tiểu Nguyệt đang gặp ác mộng, nàng đang mơ thấy gì mà lại đau khổ đến như vậy.

- ...không ai cần...

Từng lời, từng lời của nàng lọt vào tai Trần Duy Cẩn, chân mày Trần Duy Cẩn càng lúc càng nhíu chặt, thầm rủa cả nhà Lương thừa tướng, không biết đã làm gì lại khiến nàng bị ám ảnh tới như vậy.

Không biết xui khiến thế nào, hắn lại lên tiếng nói:

- Không ai cần nàng nhưng ta cần nàng, Tiểu Nguyệt. Ta cần nàng.

Lời nói trấn an của Trần Duy Cẩn như liều thuốc an thần, ngay lập tức, Tiểu Nguyệt liền bình tĩnh lại, không giãy giụa nữa, hô hấp đều lại. Trần Duy Cẩn thấy vậy, nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi.

Đúng lúc ấy, Hoàn lão không biết trốn đâu từ sáng giờ lại vọt vào khóc lóc ỉ ôi.

- Ôi, Tiểu Nguyệt... Là lão gia gia hại con, sao lại để con đi chung với tên tiểu tử thối này chứ, chỉ mới có một lúc mà con đã sống dở chết dở thế này... là gia gia hại con...oa oa...

Tâm tình mới vừa hạ xuống, bây giờ Trần Duy Cẩn lại muốn bùng phát. Hàn khí từ người hắn toát ra như muốn làm mấy người tì nữ hầu cận phía sau đông cứng lại, trong lòng gào thét:

"Lão thái gia ơi, xin người, xin người đừng chọc vương gia nữa mà..."

May thay, đại phu đã bị Thanh Phong "xách" về tới. Chân vừa chạm xuống đất, chưa kịp định thần, lão đã bị lôi đến trước giường bệnh.

- Đại phu, đại phu. Mau đến xem bệnh đi.

Đại phu choáng váng mặt mày, khóc không ra nước mắt.

Sau khi chẩn bệnh xong, đại phu khẽ chau mày nhìn Trần Duy Cẩn một cái rồi thở dài:

- Vị cô nương này phát sốt do dinh dưỡng không đủ thời gian dài, lại bị hoảng sợ tột độ. Bây giờ, ta sẽ ghi đơn thuốc hạ sốt, nhưng còn thân thể thì phải tĩnh dưỡng...

Trần Duy Cẩn nghe xong lại càng đen mặt, dinh dưỡng không đủ? Là bị bỏ đói sao? Hắn không cho nàng ăn no?

Hoàn lão lại càng khóc dữ dội.

- Oa oa oa..., Tiểu Nguyệt nha đầu ơi, là do lão không tốt, ngươi đã bị người ta bỏ đói thế mà còn chừa đồ ăn lại cho lão, lại sợ lão đói. Oa oa oa... là lão đầu ta hại ngươi...

Tay Trần Duy Cẩn nắm lại phát ra tiếng răng rắc, trừng mắt với Thanh Ca ra lệnh:

- Thanh Ca! Đưa lão thái gia về phòng, để vương phi nghỉ ngơi.

Thanh Ca thật muốn khóc, sao lúc nào việc khó khăn cũng là của nàng? Dù rất muốn phản bác nhưng nàng cũng phải tuân theo. Thanh Ca chợt bừng ra, vương gia đã nói Tiểu Nguyệt là vương phi, có phải ngài đã chấp nhận nàng?

- Lão thái gia, ngài theo Thanh Ca về phòng đi.

- Không được. Ta phải ở lại canh chừng Tiểu Nguyệt. Ai biết tên tiểu tử thối kia lại làm gì nàng...

- Lão thái gia, vương phi bây giờ cần nghỉ ngơi. Nếu ngài ở lại đây, vương phi sẽ không thể nghỉ ngơi được, như vậy, nàng sẽ không thể hết bệnh. Nàng không khỏi bệnh, sẽ không ai chơi với ngài đâu.

Thanh Ca từ từ chuyển từ nài nỉ sang hăm doạ. Quả nhiên, có tác dụng liền.

- Ta ở lại Tiểu Nguyệt sẽ không khỏi bệnh sao? Sẽ không chơi với ta nữa à?

Thanh Ca đau khổ gật đầu.

Lần này, lại đến lượt lão lôi kéo Thanh Ca đi.

- Vậy ngươi mau dẫn ta đi đi. Để cho Tiểu Nguyệt nghỉ ngơi.

Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại Tiểu Nguyệt và Trần Duy Cẩn. Trần Duy Cẩn đưa tay lên bóp trán, hắn lên tiếng gọi:

- Thanh phong.

- Có thuộc hạ.

- Ta muốn toàn bộ tư liệu về quãng thời gian của nàng khi sống ở Lương phủ đặt trên bàn ta vào sáng mai.

- Thuộc hạ đã hiểu.

Nói rồi, Thanh Phong liền vụt biến mất trong bóng đêm.

Trần Duy Cẩn lúc này mới thả lỏng người, tiến đến bên giường nhìn Tiểu Nguyệt. Hắn đưa tay lên sờ mặt nàng, tự hỏi:

- Rốt cuộc phải đối xử với nàng thế nào đây.

Hắn rút tay về, định xoay người đi thì bất ngờ bị Tiểu Nguyệt nắm tay lại, trong giấc mơ bất an nói:

- Đừng đi...

Trần Duy Cẩn ngây người.

Thôi được rồi, hắn sẽ ở lại với nàng một lúc vậy. Chỉ một lúc thôi đó.

-----------------

Mơ màng mở mắt ra, Trần Duy Cẩn chỉ có một cảm giác, đêm qua hắn đã ngủ rất ngon. Hình như đây không phải là phòng của hắn? Và thứ mềm mềm, ấm ấm trong lòng hắn?

Nhìn thấy giương mặt đang say ngủ của Tiểu Nguyệt trong lòng, hắn càng khó hiểu... Đêm qua, Tiểu Nguyệt đã níu tay hắn lại? Hắn dự định sẽ ở lại một lúc rồi đi. Rồi sau đó... sau đó... hắn ngủ quên mất? Lại xem Tiểu Nguyệt là gối ôm? Hay hắn trở thành gối ôm?

Dù trong lòng đang phân vân đủ thứ nhưng tay Trần Duy Cẩn vẫn ôm lấy Tiểu Nguyệt không có ý định buông ra. Đột ngột, Tiểu Nguyệt trở mình làm Trần Duy Cẩn giật nẩy mình mà buông tay phóng xuống giường, mặt hắn trắng bệch mà tim lại đập thình thịch.

Cái tình cảnh gì đây?

Chột dạ? Không phải!

- Vương gia.

Thanh Ca ngoài cửa nghe tiếng động bên trong thì lên tiếng gọi. Trần Duy Cẩn cố bình tâm lại, cho gọi vào:

- Vào đi.

Thanh Ca mở cửa bước vào, trên tay đang bưng chén cháo và thuốc của Tiểu Nguyệt. Thanh Ca hỏi:

- Hôm nay, vương gia sẽ ăn sáng ở đây sao?

Nghe vậy, Trần Duy Cẩn sững người, hình như việc hắn đêm qua đã ngủ tại đây dường như ai cũng biết?

- Không. Không cần.

Trần Duy Cẩn liền đáp rồi nhanh chanh tháo chạy khỏi phòng.

Thanh Ca nhìn theo bóng của Trần Duy Cẩn mất hút thì nhíu mày suy nghĩ: không cần cái gì? Không ăn sáng hay không ăn ở đây? Vương gia thật khó hiểu quá.

Theo thói quen, Trần Duy Cẩn đi đến thư phòng. Thanh Phong đã chờ sẵn ở đó.

Nhìn biểu tình bất mãn hiếm gặp của Thanh Phong, Trần Cẩn Duy dường như cũng đoán được phần nào. Hắn an vị rồi bắt đầu lật từng trang giấy mà Thanh Phong đã để sẵn trên bàn.

Càng đọc mày hắn càng nhíu chặt. Thật không ngờ trên đời lại có loại người như vậy, đọc xong hắn đập tay mạnh xuống bàn.

- Vương gia...

- Ngươi lui xuống trước đi.

Thanh Phong liền biến mất khỏi thư phòng. Còn lại một mình, Trần Duy Cẩn tựa lưng vào ghế dựa, chau mày suy nghĩ.

Tiểu Nguyệt?

Cái tên này nàng có từ khi nào?

Chương 7:

Lương thừa tướng lúc gần bốn mươi tuổi vẫn không sinh được một mụn con trai, con gái lúc đó cũng chỉ có một người là Lương Quế Chi. Hắn liên tục nạp ba người thiếp cũng không ai sinh được đứa con nào. Sau này, hắn lại tiếp tục nạp thêm một nữ tử trẻ tuổi chính là tứ di nương. Không uổng công mong chờ, nàng thật có tin mừng. Tứ di nương cũng rất hy vọng nhờ vào đứa con này mà địa vị của nàng được nâng cao. Một ngày kia, nàng trở dạ, sinh được một đứa con trai. Bà mụ vui mừng mang ra cho Lương thừa tướng xem, nào ngờ lúc đó, Lương phu nhân lại muốn bắt con đi. Tứ di nương đương nhiên không đồng ý, muốn xông ra nói lý lẽ, nào ngờ trong bụng của nàng vẫn còn một đứa nhỏ nữa.

Vậy là trong lúc tứ di nương đau đớn sinh đứa bé thứ hai ra, đứa con trai nàng mong đợi đã trở thành con thừa tự của Lương phu nhân. Đứa bé sinh sau lại là con gái. Nàng căm hận, nếu không có nó, nàng đã giữ được con trai của mình nên trút hết oán hận của mình lên mình đứa bé đó. Lương thừa tướng vui mừng vì mình có con trai, đâu màng ngó ngàng tới con gái sinh sau kia. Thế là, đứa bé đó, vô hình đã bị bỏ rơi.

Tứ di nương không ngó ngàng, đứa bé ngay cả tên cũng không có đó được giao cho một vú già nuôi dưỡng. Ba năm sau, bà vú mất, tại cái viện cũ kỹ hẻo lánh tới heo chó cũng không thèm ngó tới đó chỉ còn lại một đứa bé không biết nói. Dù sao trên danh nghĩa vẫn là con của thừa tướng, cũng không thể bỏ đói tới chết được. Mỗi ngày, bên nhà bếp đưa một bát cơm thừa tới cho nó, nếu quên, nó chỉ có thể chịu, không thể lại được gì, không những vậy còn chịu sự khinh bỉ của bọn nô tài. Nếu thích, chúng cũng có thể mắng nhiếc, đánh đập. Cứ như vậy, sống sót ngày này qua ngày khác.

Bởi vì không có ai dạy dỗ, nên đến năm nàng năm, sáu tuổi nó vẫn không biết nói chuyện. Mọi người nghĩ rằng nó là kẻ ngốc nên càng đối xử tệ với nó hơn. Trong đó, có cả đại tỷ Lương Quế Chi và những di nương khác.

Mười mấy năm sau, khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, người ta mới nhớ tới sự tồn tại của nàng. Cho nàng ăn uống, tắm rửa, nói rằng nàng sẽ thành hôn với Uy vương. Và cũng nhờ đó, họ mới cho nàng một cái tên: Tiểu Nguyệt.

-----------

Lúc trưa, Trần Duy Cẩn đến căn phòng hôm qua cho Tiểu Nguyệt ngủ tạm. Đền gần đã nghe tiếng huyên náo của Hoàn lão.

- Này, Tiểu Nguyệt, Hoàn gia gia có đồ chơi mới cho ngươi nè. Ngươi xem xem...

Bước vào phòng, khắp nơi toàn là những thứ hồ nháo không biết Hoàn lão lấy ra từ đâu. Thấy Trần Duy Cẩn đứng đó, Tiểu Nguyệt liền im lặng, thu mình lại. Hoàn lão bực mình gắt gỏng:

- Tên tiểu tử thối này, mới sáng sớm đã làm bộ mặt đen thui đó cho ai xem hả?

Trần Duy Cẩn nhíu mày. Không so đo với Hoàn lão, quay sang nói với Thanh Ca:

- Nếu nàng đã tỉnh rồi thì đưa nàng ta về Ưu trì viện đi.

Thanh Ca và Hoàn lão nghe xong liền biến sắc, không hiểu sao Trần Duy Cẩn lại đổi ý nữa rồi. Thanh Ca không nhiều lời bắt đầu thu xếp đồ đạc cho Tiểu Nguyệt, Hoàn lão thì đi theo hắn nói lý lẽ, chỉ có Tiểu Nguyệt vẫn an tĩnh ngồi đó như mọi chuyện không liên can tới mình.

Cuối cùng, Hoàn lão cũng đuổi kịp Trần Duy Cẩn. Lão gắt gỏng:

- Tên tiểu tử ngươi lại định làm trò gì vậy?

- Gia gia, việc này không liên can đến ngài. Xin ngài đừng chú ý tới.

- Tiểu tử ngươi... muốn chọc tức lão già này mà. Tiểu Nguyệt như vậy nếu như lão già ta không để ý tới thì ai quan tâm nàng chứ.

- Ngài cũng biết rõ nàng ta như vậy sao còn cố ý ráng ghép cho tôn tử.

Trần Duy Cẩn cuối cùng không chịu nổi nữa mà lớn tiếng nói ra nguyên do. Hoàn lão bất ngờ đứng ngây ra, cuối cùng cũng hiểu được.

- Hoá ra, ngươi chê nàng không xứng với ngươi.

- Gia gia, xin ngài hãy hiểu tình thế bây giờ của tôn tử đi. Ta sẽ không để nàng ta biến thành điểm yếu của mình được. Thê tử của ta chí ít cũng là một người biết tự bảo vệ cho mình. Đến cả chuyện đó nàng còn không làm được, thử hỏi làm sao để ta chấp nhận nàng được.

Hoàn lão im lặng, thất vọng nói:

- Nếu ngay cả một người ngươi thích, ngươi cũng không thể bảo vệ được. Vậy rốt cuộc, ngươi liều mạng trở nên mạnh hơn để làm gì? Ngươi đã lầm rồi. Không phải Tiểu Nguyệt không xứng với ngươi, mà chính ngươi mới không xứng đáng với nàng.

Nói xong, Hoàn lão bỏ đi, bỏ lại Trần Duy Cẩn đứng trơ ở đó một mình. Đến khi hoàn hồn, hắn xiết chặt hai tay để ngăn sự giận dữ của bản thân.

--------------

Trở về Ưu Trì viện, Hoàn lão lí nhí nói như nhận lỗi:

- Haizzzz, Tiểu Nguyệt à. Là do lão không tính toán tốt, làm ngươi chịu khổ rồi.

Tiểu Nguyệt lắc đầu.

- Tiểu Nguyệt không khổ.

Nghĩ nàng đang an ủi mình, Hoàn lão lại càng ray rứt.

- Tiểu Nguyệt không khổ. Mỗi ngày đều có cơm ăn.

- Đứa ngốc. Yêu cầu của ngươi chỉ có vậy thôi sao?

Nàng khờ khạo gật đầu.

Từ ngày hôm đó, Tiểu Nguyệt tiếp tục ở Ưu Trì viện, nhưng cuộc sống được cải thiện, cơm nước được đưa đến đều đặn, thức ăn cũng phong phú hơn, lại có thêm một nô tì mỗi ngày tới dọn dẹp dù không bao giờ mở miệng nói với Tiểu Nguyệt một câu nào. Bởi vi, Uy vương lại ra lệnh rất kỳ lạ: không cho các nàng nói chuyện với Tiểu Nguyệt, ai vi phạm loạn côn đánh chết.

Khi nghe lệnh đó, Thanh Ca lẩm bẩm tự hỏi:

- Vương gia là sợ nàng sẽ tiếp xúc với bên ngoài hay lo sợ những người kia sẽ nói điều không hay với Tiểu Nguyệt cô nương?

Chương 8:

- Gia.

Thanh Phong lên tiếng gọi, đánh thức Trần Duy Cẩn từ trong suy nghĩ về. Thanh Phong bẩm báo:

- Hôm nay, là ngày thành hôn của thái tử. Gia có muốn đi dự không?

Nghe vậy, Trần Duy Cẩn lên tiếng hừ lạnh:

- Đã đến rồi sao.

Trần Duy Cẩn trầm ngâm một lúc lại hỏi:

- Thanh Phong, ngươi nói: gần đây, thế lực của thái tử như thế nào?

Thanh Phong suy nghĩ rồi đáp:

- Như mặt trời ban trưa.

Trần Duy Cẩn cười lạnh:

- Ừ. Vô cùng rực rỡ, vì có sự đồng ý ngầm của lão hoàng đế, ngày càng thêm đắc chí nữa là khác.

Xong, lại quay sang nói với Thanh Phong:

- Ngươi cứ chuẩn bị đi. Cũng không nên để thái tử có thành kiến không tốt.

- Dạ, vậy còn vương... phi?

Nghe hỏi đến Tiểu Nguyệt, Trần Duy Cẩn lại ngẩn người. Thời gian gần đây, hắn đã cố không nghĩ đến nàng, nhưng mỗi lúc đi ngủ, lại vô thức tìm kế bên. Mỗi lần như thế hắn lại phì cười, chỉ mới có một lần lại làm hắn không thể quên sao? Hắn đang tiếc nuối? Luyến tiếc cảm giác ấm áp khi nàng ở trong lòng hắn sao?

--------------

Bước chân vào Ưu Trì viện, liền bắt gặp Tiểu Nguyệt đang ngồi thẫn thờ ở một góc sân. Phải. Hắn rất ghét, rất ghét những người vô dụng như vậy, chẳng biết làm gì cả, không thể tự bảo vệ bản thân mình mặc người khác chém giết. Hắn rất ghét. Nhưng, tại sao khi thấy Tiểu Nguyệt như vậy, hắn lại khó chịu? Là đau lòng sao? Bởi vì, ngay từ đầu, chẳng ai dạy nàng cách phải sinh tồn như thế nào? Đến cả một điều cơ bản nhất nàng cũng chẳng biết, thế mà, lại có thể sống sót hơn mười lăm năm trên đời, có phải là kỳ tích không? Lại càng thần kỳ hơn, dù bị đối xử như vậy, nàng lại không mang lòng hận thù những người đó. Bởi vì, cả hận nàng cũng không biết hay sao?

Nàng từng nói "Ta không khổ!" là vì cả khổ là gì cũng không hiểu?

Nhìn thấy Trần Duy Cẩn, Tiểu Nguyệt muốn lên tiếng gọi, nhưng nàng suy nghĩ mãi cũng không biết gọi hắn là gì. Rồi lại bắt chước như Thanh Ca gọi:

- Vương... gia?

Hắn thật sự không biết cách để đối xử với nàng mà. Lẽ ra hắn không cần thiết phải tới đây mà chỉ cần sai người qua dặn dò nhưng hắn lại đích thân tới, càng lúc hắn càng không hiểu mình muốn gì.

- Hôm nay là ngày thành thân của thái tử và Lương Quế Chi. Nàng có muốn đi dự không?

- Quế Chi?

Cái tên này nàng ấn tượng.

- Phải. Chính là người đã đàn khúc nhạc trên yến tiệc.

Nghe vậy, cả người Tiểu Nguyệt liền run lên.

Thấy nàng sợ hãi như vậy, hắn muốn tiến tới an ủi nhưng chỉ trong tích tắc, hắn lại lùi bước.

Mãi một lúc sau, Tiểu Nguyệt mới khó khăn gật đầu nói:

- Tiểu Nguyệt muốn đi.

Nhìn bộ dạng sợ sệt của nàng vậy mà vẫn kiên cường muốn đi? Nàng muốn thấy gì chứ?

----------------

Đến tối, Trần Duy Cẩn đưa Tiểu Nguyệt đến phủ thái tử. Hoàng đế và hoàng hậu là người chủ hôn cũng đã tại vị. Phủ thái tử hôm nay được trang hoàng long trọng, khắp nơi được dán đầy chữ hỉ đỏ thẳm, mùi hoa thơm lẫn trong mùi rượu thoang thoảng khắp nơi.

Khách khứa đã đến đầy đủ, lúc này chắc là thái tử đã rước tân nương về tới đi. Trong lúc chờ đợi, từng nhóm người tụ hợp cười đùa.

Tiếng trống kèn đột ngột vang lên, tân lang dắt theo tân nương từ bên ngoài tiến vào, mọi người liền bước vào vị trí của mình.

Theo lời bà mai mối, tân lang tân nương bắt đầu hành lễ bái thiên địa, phụ mẫu. Sau khi lạy xong ba lạy, kết thúc buổi lễ, tân nương được đưa vào phòng tân hôn. Thái tử thì bị mọi người lôi kéo chuốc rượu. Một lúc sau, hoàng thượng và hoàng hậu vui vẻ di giá hồi cung. Buổi tiệc lên cao trào.

Mặc cho xung quanh có nháo nhiệt đến thế nào thì ở bàn của Uy vương vẫn trầm mặc như vậy. Trần Duy Cẩn không tiếp rượu với ai cũng chẳng người nào dám tiến lên mời rượu hắn. Hắn thong thả ngồi nhấp một ngụm rượu vừa quan sát Tiểu Nguyệt nãy giờ vẫn đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó.

- Rốt cuộc nàng muốn gặp ai?

Trần Duy Cẩn lên tiếng hỏi.

Tiểu Nguyệt trầm ngâm trong chốc lát mới hỏi:

- Thừa tướng và... tứ di nương không tới sao?

Trần Duy Cẩn nhíu mày, nàng muốn gặp họ sao?

- Không.

Tiểu Nguyệt "Ờ" một tiếng lại cúi đầu.

Từ trước đến giờ, nàng cũng không mấy khi gặp được họ, nàng vẫn còn mong chờ sao? Trong vô thức vẫn mong muốn được sự yêu thương của phụ mẫu? Nhưng đáng tiếc, họ đối với nàng vô tình. Dù có gặp lại, họ không đối xử tệ với thì cũng tiếp tục lợi dụng nàng mà thôi. Trần Duy Cẩn nẩy quyết định: sẽ không bao giờ để nàng có gặp lại họ nữa.

------------------

Sau khi dự hôn lễ được một lúc, Uy vương và vương phi ra về.

Ra ngoài xe, Trần Duy Cẩn phân phó cho Thanh Ca đưa Tiểu Nguyệt về nhà còn hắn lại tiến cung.

Trong thư phòng. Trần Duy Cẩn bước tới thỉnh an:

- Hạ thần tham kiến hoàng thượng.

Lão hoàng đế không nhìn, thuận miệng nói:

- Uy vương, bình thân.

- Tạ hoàng thượng.

Để cho Trần Duy Cẩn đứng chờ một bên, lão hoàng đế vẫn chăm chú đọc các tấu chương không để ý đến hắn. Mãi một lúc lâu sau, hoàng đế mới lên tiếng hỏi:

- Duy Cẩn năm nay đã được hai mươi tuổi đi?

- Hồi hoàng thượng, nhờ ơn hoàng thượng, hạ thần đã được hai mươi.

Hoàng đế thả lỏng người, long khí thu lại, vẻ mặt hiền hoà như một trưởng bối đang dạy bảo:

- Ngươi cũng không còn nhỏ. Nên sớm có vài đứa nhỏ rồi, Trần gia trước nay đều độc đinh, ngươi phải cố gắng nhiều...

- Tạ ân hoàng thượng đã lo lắng, Trần gia mãi mãi tận trung mới có thể cảm tạ ân nghĩa của hoàng thượng.

- Ha ha... đứa nhỏ này luôn nghiêm túc như vậy.

Trần Duy Cẩn im lặng. Cảm thấy đã đủ, lão hoàng đế không nói chuyện phiếm nữa, lão trầm ngâm nói:

- Uy vương, ngươi có biết thời gian gần đây có nhiều tấu chương khởi tội nhiều vị quan đại thần tham nhũng, cướp bóc...?

Giọng của lão hoàng đế vang lên đều đều không tỏ rõ cảm xúc, nhưng Trần Duy Cẩn tự hiểu tâm tình lão không tốt.

- Thần ngu dốt.

- Trẫm muốn giao việc này cho ngươi. Phải truy ra rõ ngọn nguồn, không được bao che.

Trần Duy Cẩn liền quỳ xuống tâu:

- Xin bệ hạ thu hồi thánh lệnh, hạ thần tự nhận thấy không đủ khả năng.

Hoàng đế trên cao đưa mắt nhìn xuống toan tính.

- Ngươi nghi ngờ mắt nhìn người của trẫm sao?

- Thần không dám.

Lão hoàng đế buông lõng nói:

- Uy vương. Trẫm tin chắc, việc này giao cho ngươi là tốt nhất. Ngươi nhất định sẽ không phụ lòng trẫm.

Trần Duy Cẩn vẫn cúi thấp đầu, không ai thấy được biểu tình của hắn, hắn chắp tay cung kính nói:

- Thần tuân mệnh.

Chương 9:

Khi Trần Duy Cẩn về đến phủ thì trời đã khuya. Sau khi rửa mặt, thay đổi y phục, hắn chưa cảm thấy buồn ngủ, cứ ngồi ở ghế mềm cầm quyển sách lên đọc,nhưng tâm tình hắn đang rối loạn, một chữ cũng không vào được. Bỗng nhiên, hắn lại nhớ tới Tiểu Nguyệt. Lần cung yến trước, sau khi trở về nàng đã phát sốt, không biết lần này có sao không, nàng lại không biết chăm sóc cho bản thân mình... Càng nghĩ, hắn lại không an tâm, quăng quyển sách xuống rồi ra khỏi phòng.

Một lúc sau, Trần Duy Cẩn lại xuất hiện ở Ưu Trì viện, hắn đã quen thuộc nơi này, không cần thắp đèn hắn vẫn có thể thong thả đi lại.

Tiểu Nguyệt đang ngủ trên giường, cả người co ro lại, miệng mấp máy nói:

- ... lạnh...

Hắn sợ nàng lại phát sốt nên ngồi xuống cạnh giường đưa sờ vào trán nàng, bình an là vẫn mạnh khoẻ. Cảm thấy có hơi ấm bên cạnh, Tiểu Nguyệt liền vô thức bắt lấy. Thấy nàng lại chụp lấy tay mình, Trần Duy Cẩn cười khổ.

- Đúng là đứa ngốc mà.

Nhưng Tiểu Nguyệt vẫn cảm thấy không đủ, càng lúc càng nép sát vào người hắn, biến hắn thành gối ôm. Nghĩ như vậy, Trần Duy Cẩn bất đắc dĩ không biết nên khóc hay cười.

Và chính hắn cũng biết mình lưu luyến hơi ấm của nàng. Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy cả người đã thả lỏng, không cần lo nghĩ gì cả. Cởi bỏ giầy, nằm lên giường, ôm lấy nàng vào lòng và nhắm mắt lại, một giấc ngủ không mộng mị.

-------------

Tiểu Nguyệt mở mắt dậy liền thấy bên cạnh mình có một người khác làm nàng sợ giật nẩy mình, nhìn lại thì nhận ra là Trần Duy Cẩn nàng liền an tâm, không quấy.

Nhìn thấy bộ dạng nàng ngoan ngoãn như vậy, Trần Duy Cẩn dở khóc dở cười, nàng tin tưởng hắn vậy sao?

- Tiểu Nguyệt.

Nghe tiếng gọi, con thỏ nhỏ trong lòng Trần Duy Cẩn đưa mắt lên nhìn.

- Nàng gọi ta là gì?

Đã từng gọi một lần nên nàng theo đó mà đáp lại:

- Vương...

Trần Duy Cẩn lập tức phản bác, bắt đầu công cuộc cải tạo của hắn:

- Nàng có biết đã thành thân với ta?

Tiểu Nguyệt gật đầu.

- Vậy nàng đã thành thê tử của ta?

Lại gật đầu.

- Nàng có biết thê tử gọi phu quân là gì không?

Nàng lắc đầu.

- Là tướng công.

- Tướng công?

- Ừ. Ta là tướng công của nàng. Là trời của nàng. Lời ta nói nàng phải nghe và cũng chỉ được tin tưởng lời ta nói thôi. Hiểu không?

Trần Duy Cẩn vừa dụ dỗ vừa thuyết phục. Cảm giác dạy Tiểu Nguyệt nghe lời mình cũng là điều thú vị.

Tiểu Nguyệt nhu thuận gật đầu. Nhưng, nàng vẫn thắc mắc:

- Không phải là Trần Duy Cẩn sao? Không thể gọi Duy Cẩn giống Tiểu Nguyệt sao?

Hắn thở dài bất lực hỏi:

- Nàng muốn gọi thế nào?

Tiểu Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ, cứ lẩm bẩm:

- Tướng công? Duy Cẩn? Cẩn!

Như đã tìm ra đáp án nàng muốn, nàng bất giác nhìn hắn nở nụ cười, khẽ gọi:

- Cẩn.

Chương 10:

Trong thư phòng, Thanh Phong biến mất nhiều ngày nay đã quay trở về phục mệnh. Trần Duy Cẩn lên tiếng hỏi:

- Kết quả thế nào?

- Gia, vật chứng đã lấy được, nhân chứng cũng đã cứu trở về. Nhưng mà...

Thấy Thanh Phong ngập ngừng, Trần Duy Cẩn trừng mắt ra lệnh:

- Nói!

- Gia, càng điều tra sâu càng liên can đến nhiều người, nhất là bên vây cánh ngoại thích của thái tử. Thuộc hạ e... thái tử sẽ không để yên.

Điều Thanh Phong e ngại cũng không phải không có lý, Trần Duy Cẩn cũng hiểu nhưng tình thế bây giờ bắt buộc hắn không thể dừng tay được, hắn khẽ thở ra một hơi và nghiêm nghị nói:

- Điều này đã được đoán trước rồi, ngươi không cần lo lắng, cứ chuyên tâm làm việc của mình.

- Dạ.

Sau khi bàn giao mọi thứ, Thanh Phong lui ra ngoài.

Chỉ còn lại một mình trong phòng, Trần Duy Cẩn lẩm bẩm:

- Nếu làm tốt thì đắc tội với thái tử, không làm thì cả ngày hôm nay cũng không qua khỏi... Hoàng thượng, ngài thật sự muốn ta một mất một còn với thái tử? Là ngài tin tưởng khả năng của ta hay là... để mất một con cờ với ngài cũng không quan trọng...

Đang suy tư thì Trần Duy Cẩn nghe tiếng gọi:

- Cẩn.

Nhận ra giọng của Tiểu Nguyệt, hắn lên tiếng cho nàng vào. Tiểu Nguyệt từ bên ngoài chạy ùa vào, lay tay hắn nói:

- Ăn cơm. Đến giờ cơm.

Trần Duy Cẩn ngạc nhiên hỏi lại:

- Nàng vẫn chưa ăn? Chờ ta đến giờ?

Tiểu Nguyệt gật đầu nói:

- Cẩn đã nói sẽ cùng ăn nha.

Ờ, làm sao hắn có thể quên chứ, nói với nàng bất cứ điều gì nàng điều nhớ kỹ và làm y theo đó, xem như đây cũng là... một ưu điểm có được không?

Hoàn lão nãy giờ đã ngồi ở bàn ăn la ó, thấy Trần Duy Cẩn bước vào liền bộc phát:

- Tiểu tử, ngươi muốn để lão già đói chết phải không?

- Gia gia, người có thể ăn trước mà.

- Tiểu tử ngươi còn dám cãi lại. Tại nha đầu khờ này cứ khăng khăng phải chờ ngươi, nếu không lão già ta mà chịu thiệt vậy sao.

Nghe vậy, Trần Duy Cẩn quay sang nói với Tiểu Nguyệt:

- Sau này, nếu ta bận việc, nàng hãy dùng cơm trước, không cần chờ ta.

Tiểu Nguyệt mỉm cười đáp:

- Đã nói là cùng ăn nha.

Trần Duy Cẩn thở dài, hắn nhận ra thêm một điều: muốn Tiểu Nguyệt thay đổi suy nghĩ của mình về một chuyện đã xác định là cần cả một quá trình.

------------

Dùng cơm xong, Trần Duy Cẩn ngồi lại cùng Tiểu Nguyệt.

- Chàng không bận việc sao?

- Không có gì gấp, ta ở cùng nàng một lúc cũng được.

Nhưng hắn lập tức liền hối hận, sao lại có thể quên nữa rồi. Tiểu Nguyệt chẳng hề có một thú vui tiêu khiển gì, lúc nào cũng ngồ thẩn người, mông lung nhìn về phía trước, không biết là đang ngắm cây cỏ hay cái gì nữa. Hắn tuyệt không có khả năng để hiểu được bức tường trước mặt có gì đẹp đâu.

Có lẽ, hắn phải dạy nàng một món gì đó.

Thi từ thì sao? Có quá sức không?

Cầm kỳ? Lỡ nàng chỉ ngồi ngẩn người nhìn cây đàn?

Hoạ? Trong thế giới của nàng có màu sắc gì đây?

Hắn lại cảm thấy đau đầu. Cũng mở miệng hỏi:

- Nàng có muốn học chữ không?

Bất ngờ thay, Tiểu Nguyệt lại đáp:

- Chữ? Tiểu Nguyệt biết nha.

Hắn nhíu mày, làm sao nàng lại biết được? Ở biệt viện đó có ai dạy nàng?

- Nói ta nghe, làm sao nàng biết?

- Là Lãng thúc dạy nha.

- Lãng thúc?

- Ờ. Lãng thúc. Ông ấy bị lạc và đói đến ngất. Tiểu Nguyệt mang cơm cho ông ấy ăn.

- Vậy sao?

- Ông ấy nói Tiểu Nguyệt không bị câm nha. Dạy Tiểu Nguyệt nói chuyện.

Trần Duy Cẩn có thể hiểu đại loại là, có một người đã trốn trong viện của nàng và hắn ta bị thương, Tiểu Nguyệt lại nghĩ hắn ta bị bỏ đói giống mình nên đã cho cơm hắn ăn. Hắn còn biết cả y thuật, để đền đáp nàng nên đã dạy Tiểu Nguyệt nói chuyện, khi đó, Tiểu Nguyệt khoảng chừng năm, sáu tuổi đi.

- Sau này, ông ta có lại tìm nàng không?

Tiểu Nguyệt lắc đầu.

- Không có. Liệu Lãng thúc có bị đói đến xỉu nữa không?

Trần Duy Cẩn vuốt đầu nàng an ủi:

- Không đâu. Nàng không cần lo lắng.

- Thật sao?

- Lời của ta nói nàng không tin?

- Tin.

Nhiều lúc hắn có cảm giác, như vậy cũng tốt. Tiểu nương tử của hắn thuần khiết như tờ giấy trắng tuỳ hắn muốn vẽ lên đó màu sắc gì cũng được, hắn sẽ từ từ, từ từ dạy nàng. Cảm giác cũng không tệ nha.

Nếu nàng không có khả năng bảo vệ mình thì ta sẽ bảo vệ cho nàng.

--------------

Trên triều, không khí đang diễn ra một cách căng thẳng.

- Phụ hoàng, nhi thần nghĩ chuyện này tạm thời không cần làm lớn chuyện.

Thái tử Nam Thiên Nhất đứng ra nói.

Phùng thượng thư liền phản bác:

- Thái tử, đây là vụ án lớn đã liên luỵ biết bao nhiêu người. Bây giờ, nếu không xử phạt minh bạch làm sao có thể ăn nói với dân chúng?

Nam Thiên Nhất liền cãi lại:

- Phùng đại nhân cũng biết liên can rất nhiều người? Nếu không xử lý ổn thoả thì triều đình sẽ ra sao? Ngài có nghĩ đến việc đó không?

- Thái tử, thiên tử phạm pháp xử tội như thứ dân. Bây giờ chỉ vì liên can vài vị quan lớn trong triều mà ngài lại muốn nhún nhường? Vậy ai còn tin tưởng vào quốc pháp nữa?

- Phùng thượng thư! Ông...

- Thái tử, xin ngài hãy công tâm. Ngài bảo vệ những người đó là vì nghĩ cho triều đình hay vì nghĩ cho ngài?

- Phùng thượng thư, ông đừng làm quá đà. Ông nói như vậy là ám chỉ bổn thái tử thiên vị sao?

Toàn bộ chứng cứ phạm tội tham ô, cướp bóc dân lành ở vùng Tây Bắc đã nằm vào tay lão hoàng đế. Mấy ngày nay, trên triều đình lúc nào cũng diễn ra những cuộc tranh cãi gay gắt giữ các vị quan đại thần.

Phùng thượng thư là một vị quan chính trực, trước giờ chưa từng bỏ qua những kẻ gây tội ác nên nhất mực chủ trường phải đưa tất cả ra ánh sáng, trừng phạt theo đúng pháp luật. Thái tử Nam Thiên Nhất lại dẫn đầu phe nhóm chủ trương không nên làm lớn chuyện, chỉ cần răng đe những người đã phạm tội và bắt họ phải chuộc lỗi. Đã tranh cãi mấy ngày nay vẫn chưa có ai nào chịu nhường nhịn.

Phùng thượng thư đối mặt với thái tự với bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, hùng hồn nói:

- Trong lòng mỗi người tự hiểu ý định của mình.

Thái tử Nam Thiên Nhất giận nhăn mày. Đương nhiên biết Phùng thượng thư là đang mỉa mai mình. Những người bị định tội lần này phần lớn đều là người của hắn, trong đó có cả biểu cửu, em bên ngoại của mẫu thân hắn. Đó đều là thế lực và là nguồn cung cấp tài lực của hắn đó. Làm sao hắn có thể ngồi yên được.

Vài vị quan khác cũng góp lời vào, càng lúc càng cãi nhau náo nhiệt.

Hoàng đế nhàn nhã ngồi trên bệ rồng xem hai bên đấu đá nhau. Lại liếc mắt nhìn Uy vương, người đã gây ra cục diện này vẫn đứng yên chỗ của mình, không nói một tiếng, bàng quan với tất cả.

Hoàng đế khẽ nhếch mép cười, cục diện này hắn đã nghĩ tới chỉ là không ngờ hắn vẫn là xem thường năng lực của Uy vương, thật không ngờ tên tiểu tử bình thường bất động đó đến khi hành động lại quyết liệt như vậy. Quả thật là không niệm tình riêng.

Thấy hai bên đã cãi đủ, hoàng đế mới hét lên:

- Tất cả im hết cho trẫm!

Hai bên quan văn võ lúc này mới giật mình nhận ra nãy giờ mình đã quên mất đang ở đâu, có người còn đang nắm tóc nắm tai của nhau. Bị tiếng thét của lão hoàng đế làm giật mình mà tách ra, cả người chật vật không chịu nổi, có người quần áo xốc xếch, mũ mão lệch sang bên.

Lão hoàng đế không giận mà nghiêm nói:

- Các ngươi xem các ngươi giống cái gì? Đây là triều đình sao? Nếu không biết người ta còn tưởng các ngươi đang diễn hí kịch.

Mấy quan đại thần xấu hổ cúi mặt thấp xuống, không ai dám lên tiếng, run rẫy mỗi khi ánh mắt của lão hoàng đế đảo qua.

Thái tử Nam Thiên Nhất vẫn chưa chịu thua, lên tiếng gọi:

- Phụ hoàng...

Nhưng hắn chưa kịp nói đã bị lão hoàng đế ngắt lời:

- Đủ rồi! Trẫm không muốn nghe các ngươi biện minh nữa.

Nam Thiên Nhất nghe vậy đành im miệng, trong lòng tức tối không thôi.

Lúc này, hoàng đế mới nhìn sang Uy vương, hỏi:

- Uy vương có ý kiến gì?

Mọi người liền tập trung sự chú ý về Uy vương. Hừ, hắn chính là người gây ra chuyện này, khiến mọi người đấu nhau đầu rơi sứt trán mà bây giờ hắn lại tỏ thái độ như cái gì cũng không liên quan đến mình.

- Uy vương, theo ý khanh, việc này nên giải quyết thế nào?

Trần Duy Cẩn chịu đựng tất cả ánh mắt mọi người trong điện tập trung về phía mình, vẫn không biến sắc nhưng trong lòng thầm rủa: các ngươi nghĩ ta có quyền quyết định sao? Lão hoàng đế cáo già lại bắt ta đứng mũi chịu sào.

Trần Duy Cẩn tới nay vẫn luôn phân vân phán đoán ý đồ của lão hoàng đế. Lão làm vậy là có ý gì? Để rèn luyện cho thái tử? Cho thái tử một bài học, không được để ngoại thích lộng hành? Hay là hắn đã muốn phế bỏ thái tử...?

Chỉ cần hắn đi sai một bước, không chỉ là đắc tội với thái tử, mà còn trở thành cái gai trong mắt lão hoàng đế.

- Khởi bẩm hoàng thượng. Vụ án này quá lớn, hạ thần tự nhận thấy là không có khả năng giải quyết...

Thái tử nghe vậy liền an tâm, nhếch mép cười.

"Tốt cho Uy vương. Vẫn còn biết đâu là người không thể đắc tội."

Ai ngờ chưa kịp đắc chí, Uy vương Trần Duy Cẩn lại tiếp tục nói:

- ... Nhưng thần cả gan cúi xin hoàng thượng hãy trừng trị đúng người đúng tội theo pháp luật của Nam Quốc. Như vậy, mới khiến dân chúng tin phục, Nam Quốc trường tồn.

Hoàng đế khẽ nheo mắt, trong đáy mắt soẹt qua một tia tính toán nhanh đến mức không ai phát hiện. Lão vỗ mạnh tay xuống quát:

- Tốt. Thân là trụ cột của Nam Quốc, phải như vậy. Các ngươi hằng năm hưởng bổng lộc triều đình, trẫm tự nhận không để các ngươi sống thiếu thốn mà còn dám cả gan tham ô, hối lộ, cướp bóc, cưỡng gian trong giang sơn của trẫm. Các ngươi quả là không xem trẫm vào mắt!

Giọng của lão hoàng đế càng lúc càng trầm trọng, chúng quan hoảng sợ quỳ rạp xuống run sợ, không dám ngẩng đầu lên.

- Truyền lệnh! Kẻ chủ mưu: tru di tam tộc! Kẻ liên quan theo tội nặng nhẹ mà tước bỏ danh hiệu, tịch biên nhà cửa, giáng làm nô! Không ai được thoát tội!

Lập tức, liền có người to gan liều chết can ngăn:

- Hoàng thương, xin suy nghĩ lại!

- Hoàng thượng...

Lão hoàng đế trừng mắt nói:

- Triều đình của trẫm thà rằng không có chứ quyết không chứa chấp những kẻ mắt chó! Bãi triều!

Lão hoàng đế đã hạ quyết định, biết không thể thay đổi được nữa, người đành ôm hận, người thở dài.

Lão hoàng đế quyết liệt bước ra khỏi chánh điện, không thèm liếc mắt lại một lần. Bá quan quỳ xuống hô:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Đợi lão hoàng đế đi xa rồi, Trần Duy Cẩn mới ngước mặt lên, liền nhìn thấy ánh mắt căm hận của thái tử Nam Thiên Nhất. Trần Duy Cẩn xem như không thấy, lui về.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz