Tuyet Chuy Chuy Doan Sung Phan 2 Van Nghin Nut That
"Ca ca, huynh đặc biệt tới đây là có chuyện muốn nói với ta sao ?" Cung Viễn Chủy hỏiCung Thượng Giác chỉ cảm thấy buồn cười khó hiểu, không khỏi lắc đầu thở dài, "Đệ đấy, sao không ở Chủy cung nghỉ ngơi cho tốt ? Tối qua cả đêm không ngủ còn chưa đủ sao, hôm nay cũng muốn thức thâu đêm ?""Cũng không phải. Ta chỉ là không ngủ được, cho nên tùy tiện xem dược thư." Cung Viễn Chủy cảm giác Cung Thượng Giác không quá vừa lòng với cậu mệt nhọc như vậy, bắt đầu thu dọn lại dược thư trên bànĐộng tác của cậu cẩn trọng mà nhanh chóng, thoáng cái thu dọn chỉnh tề mặt bàn tán loạn"Còn có cái này." Cung Thượng Giác nhắc nhở một tiếng, tiện tay trả lại dược thư vừa cầm cho Cung Viễn ChủyCung Viễn Chủy vui vẻ cười, nụ cười sáng lạn khiến cả người cậu giống như cũng sáng lênCung Thượng Giác cầm chén trà nóng hầm hập, chần chờ một lúc, mới giống như thuận miệng hỏi, "Đệ và Tuyết Trùng Tử quyết định như vậy ? Thực sự không hối hận nữa ?""Đương nhiên không hối hận ! Ta nghiêm túc ! Y cũng nghiêm túc !" Cung Viễn Chủy thoạt nhìn có chút khẩn trương, cậu không quá hiểu vì sao Cung Thượng Giác lại hỏi cậu cái nàyCung Thượng Giác cũng không giải thích quá nhiều, chỉ là có chút đăm chiêu gật đầu, nhẹ nhàng mở miệng nói tiếp, "Vậy được, sau này chuyện của đệ và y, ta sẽ không hỏi nhiều nữa. Chỉ là....""Chỉ là cái gì ?""Đệ nhớ sau này đừng quá ấu trĩ nữa.""Ta ? Ấu trĩ ?""Không phải vậy sao ? Chỉ với tính tình này của đệ, Tuyết Trùng Tử có thể nhịn được, ta cũng rất khâm phục y.""Ca, huynh nói cái gì vậy ?" Cung Viễn Chủy như có chút bất mãn, dù sao cũng bị ca ca nhà mình nói vậyCung Viễn Chủy nghiêm túc suy nghĩ một chút, ánh mắt có chút u oán liếc Cung Thượng Giác, "Ca ca, huynh vẫn không quá xem trọng ta và Tuyết Trùng Tử sao ?"Cung Thượng Giác cẩn thận suy xét một chút, lúc mở miệng vẫn có chút tránh né, "Trước kia tuy không quá tán thành, nhưng bây giờ thấy hai đệ tiến triển xem chừng cũng rất tốt. Chỉ là nói thật, chuyện sau này ai biết trước được ? Dù sao, đệ chỉ cần nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, ta cũng ở bên cạnh đệ."Nghe xong lời này, Cung Viễn Chủy cũng không cảm thấy phiền muộn nữaTrên mặt cậu lộ ra nụ cười ngượng ngùng, ở dưới ánh nến, gương mặt trẻ tuổi tuấn tú cũng sinh động hơn không ít"Dù sao Tuyết Trùng Tử lớn hơn chúng ta, có rất nhiều chuyện y hiểu rõ hơn đệ, cũng nghĩ sâu hơn đệ. Nói thật, ta cảm thấy y rất tốt. Ít nhất đối với đệ, ta cảm thấy y có thể giúp đệ không ít. Nếu đệ có thể chung đụng với y, có y ở bên cạnh, giúp ta trông chừng đệ, ta quả thực yên tâm hơn rất nhiều." Cung Thượng Giác khó có khi khen ngợi thật lòng, những lời này Cung Viễn Chủy cũng chưa từng nghe thấyCung Viễn Chủy chỉ cảm thấy vừa mừng vừa lo, Cung Thượng Giác có thể đánh giá tốt về Tuyết Trùng Tử như vậy, là điều Cung Viễn Chủy chưa từng nghĩ tớiCung Thượng Giác, "Chẳng qua đệ chung quy còn trẻ, cũng chưa trải qua nhiều chuyện. Nhưng chuyện tình cảm, ta cũng không có gì để dạy đệ, dù sao chính ta cũng hỗn loạn.""Ca." Cung Viễn Chủy không nỡ để Cung Thượng Giác chán nản như vậy, lập tức trấn an vài câu, thậm chí cũng thầm mắng Thượng Quan Thiển trong lòngNói tới cũng đều là do Thượng Quan Thiển, không thì cũng không khiến Cung Thượng Giác mất tinh thần như vậy"Lỗi đều của nữ nhân Thượng Quan Thiển kia ! Huynh tội gì phải tự trách bản thân ?" Cung Viễn Chủy nóiCung Thượng Giác lại lắc đầu cười, nói, "Nhưng đệ biết không ? Nếu nói tới chuyện tình cảm, vốn cũng không có đúng sai. Chỉ đổ lỗi cho gặp nhau hận muộn, chỉ trách yêu không đúng thời điểm. Gặp đúng người đúng vào sai thời điểm nhất định sẽ khó có kết quả. Nhưng ta luôn không tin vào số mệnh. Ta muốn tranh đấu với vận mệnh, xem rốt cuộc ai thắng, ai thua.""Nghe thật phức tạp...." Cung Viễn Chủy cái hiểu cái không, nhưng dường như có chút đồng cảmNhưng cẩn thận nghĩ lại, vẫn cảm thấy có rất nhiều khác biệt"Tình huống của huynh khác với ta và Tuyết Trùng Tử." Cung Viễn Chủy lắc đầu nói, "Nhưng mặc kệ thế nào, ta hy vọng ca ca có thể vui vẻ !"Nhìn Cung Viễn Chủy nghiêm túc, Cung Thượng Giác không nhịn được nhấc lên ý cười ôn nhuY buông chén trà trong tay xuống, vươn tay xoa đầu Cung Viễn Chủy, "Chỉ cần đệ sống tốt, ta yên tâm rồi. Chỉ cần có thể yên tâm, ta đương nhiên sẽ vui vẻ.""Ca ca yên tâm, ta sẽ sống thật tốt !" Cung Viễn Chủy hứa hẹnCung Thượng Giác bị chọc cho cười thành tiếngY vỗ nhẹ má Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng mà thâm ý dặn dò, "Chuyện tình cảm khó tránh khỏi có khó khăn. Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ta cũng hy vọng đệ có thể dùng lý trí để đối đãi, đừng hành sự kích động, tránh cho hối hận, tiếc nuối cả đời.""Ca ca, sao đột nhiên nghiêm túc như vậy....? Ta và Tuyết Trùng Tử rất tốt. Y đối với ta rất tốt, cũng rất thương ta, giống như huynh nhìn thấy lúc ban ngày. Y tuyệt đối sẽ không bắt nạt ta ! Huynh yên tâm đi."Cung Thượng Giác nhún vai, đáp lại, "Ta sợ đệ bắt nạt y.""A ? Huynh sợ ta bắt nạt y ?!" Cung Viễn Chủy bĩu môi, đột nhiên lại cảm thấy Cung Thượng Giác có phải hiểu nhầm cậu gì không, hoặc có lẽ cậu chưa từng hiểu hết Cung Thượng Giác"Ca, sao ta có thể bắt nạt Tuyết Trùng Tử được ?" Cung Viễn Chủy giải thích cho mìnhCung Thượng Giác thoáng cái cắt đứt suy nghĩ của Cung Viễn Chủy, "Vậy chuyện ban ngày, đệ giải thích thế nào ? Dùng thủ đoạn uy hiếp Tuyết Trùng Tử, đệ cho rằng đệ là ai ? Đệ cho rằng y là ai ? A.... Viễn Chủy, tuy đệ chưa thành niên, nhưng dù sao cũng trưởng thành sớm, yêu sớm. Đệ bây giờ cũng không phải một mình, hành sự càng không thể mất khống chế như vậy nữa. Chẳng lẽ đệ chưa từng suy xét cảm nhận của y và ta sao ? Nếu đệ thực sự xảy ra chuyện gì, đệ cho rằng Tuyết Trùng Tử phải ăn nói thế nào với ta ? Ta sẽ đuổi tận giết tuyệt y thế nào ?""Ta.... Ta chỉ nhất thời tức giận mới có thể làm như vậy. Ca, ta đồng ý với huynh, sau này sẽ không làm như vậy với Tuyết Trùng Tử nữa. Ta hứa.""Ừ." Cung Thượng Giác lại thở dài một hơi, lúc này mới nghiêm mặt nói, "Tuyết Trùng Tử hỏi ta, bảo đệ từng nói với y rằng ta cho phép đệ lấy mình thử độc.""A, đúng. Nhưng ta cũng nói thật.""Tuy nói như vậy không sai, nhưng ta bây giờ phải nói với đệ "chuyện khác biệt giữa tính cách và quan niệm"." Cung Thượng Giác ôn nhu giải thích, "Tính cách của hai đệ khác nhau, tuổi tác chênh lệch tương đối lớn, cho nên cách hành sự và suy nghĩ cũng sẽ có không ít khác biệt. Nếu thực sự muốn tiếp tục, sớm muộn gì cũng sẽ đối diện với mâu thuẫn và khúc mắc, mà những chuyện này các đệ phải tự mình đối diện."Cung Viễn Chủy cẩn thận suy nghĩ lời của Cung Thượng Giác, không khỏi lộ ra vẻ ưu sầuCung Thượng Giác lại nói tiếp, "Mặc dù chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng ta cũng không phải lo lắng vô cớ mà dọa đệ. Viễn Chủy, ta bây giờ nói những lời này với đệ, chỉ là hy vọng đệ có thể lĩnh ngộ, cũng cảnh giác, đừng bước vào vết xe đổ của ta."Tuy không thực sự hiểu rõ, nhưng Cung Viễn Chủy vẫn nhu thuận đáp, "Ca, huynh yên tâm. Ta đều hiểu lời huynh nói.""Hiểu cái gì ?" Cung Thượng Giác hỏi lại"Đây.... Ta hiểu.... hiểu...." Cung Viễn Chủy nghĩ một lúc, nói, "Ta hiểu giữa ta và Tuyết Trùng Tử có thể sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, nhưng mặc kệ thế nào, ta nhất định sẽ cùng y giải quyết và vượt qua, sẽ không khiến nhau tiếc nuối.""Hừ. Nói rất rõ ràng." Cung Thượng Giác mỉm cười, trêu chọc, "Không biết tới lúc đó có thực sự làm được như vậy không.""Ca ca không tin ta ?""Muốn nghe ta nói thật ?""Đương nhiên ! Huynh nói đi.""....So với đệ, ta vẫn tin Tuyết Trùng Tử hơn." Cung Thượng Giác không nhịn được xoa đầu Cung Viễn Chủy, khẽ cười nói, "Mà thôi. Đệ vẫn tiếp tục vô ưu vô lự đi ! Dù sao Tuyết Trùng Tử tự chọn đệ, bây giờ cũng tới mức này rồi, sớm không còn đường lui nữa. Sau này mặc kệ chịu khổ bao nhiêu, y cũng phải chịu cho ta !""Ừ !" Cung Viễn Chủy đầu tiên là đáp tiếng theo bản năng, nhưng lập tức, cậu phát hiện không quá thích hợpSao nghe lời này không quá đúng ! "Ca, nghe huynh nói như vậy, sao dường như ta cảm giác huynh cho rằng Tuyết Trùng Tử chung đụng với ta sẽ rất vất vả, sẽ rất khổ sở ?"Cung Thượng Giác không đáp, chỉ tiện tay cầm lấy chén trà, uống vài ngụm trà nhuận họngCung Viễn Chủy cái hiểu cái không, rầu rĩ không vui, cậu chớp mắt nhìn Cung Thượng Giác, nhưng Cung Thượng Giác giống như hạ quyết tâm không tiếp tục nói vấn đề này nữa"Hừ." Cung Viễn Chủy buồn bực hừ một tiếng, có chút phiền muộn nghĩ lại những lời Cung Thượng Giác nóiSau đấy, lại nghe thấy tiếng Cung Thượng Giác vang lênCung Thượng Giác lại tiếp tục nhắc nhở, "Cho dù Tuyết Trùng Tử chung đụng với đệ, nhưng y dù sao cũng vẫn là cung chủ núi sau. Đệ cũng tự chú ý chút, đừng vượt quá giới hạn, ỷ lại y chiều đệ mà ép y làm chuyện gì trái với gia quy. Nghe không ?""A....""Có những lời y không tiện nói. Nhưng ta dù sao cũng là ca ca của đệ, ta nói với đệ chắc cũng không sao." Cung Thượng Giác hít sâu một hơi, trầm tư một lúc, mới dùng tương đối dễ hiểu, nói tiếp, "Núi trước và núi sau của Cung môn tuy nói là một thể, nhưng kỳ thực đều có chức trách và quyền hạn của mình. Không khác với núi trước của chúng ta, ba gia tộc ở núi sau của bọn họ cũng đồng tâm hiệp lực. Bọn họ có sứ mệnh của mình, cũng có truyền thống và bí mật bọn họ phải bảo vệ.""Thì sao ? Vì sao ca ca đột nhiên nói những cái này với ta ?""Ta muốn nhắc nhở đệ sự khác biệt giữa đệ và Tuyết Trùng Tử. Cho dù tình cảm thực sự thân mật, sớm chiều chung đụng, đệ cũng sẽ từ từ nhận ra, đệ có lẽ một chút cũng không hiểu y.""Ta.... sẽ nhận ra, ta có lẽ một chút cũng không hiểu y ?" Cung Viễn Chủy lặp lại lời của Cung Thượng Giác, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn. Đây là một cảm giác quen thuộc như đã từng trải quaĐúng vậy, quả thực có rất nhiều lúcMỗi lần cậu nhắc tới chuyện ở núi sau, Tuyết Trùng Tử đều đặc biệt phòng bị"Nhưng cho dù như vậy cũng không sao. Dù sao ta sớm muộn gì cũng sẽ có ngày trưởng thành, chờ ta tới lúc thành niên, ta có tư cách tới núi sau tham gia thử thách, như vậy ta có thể biết được bí mật của núi sau. Giống như ca ca các huynh, đúng không ?" Cung Viễn Chủy nóiNhưng bất đắc dĩ, suy nghĩ của Cung Thượng Giác lại khác Cung Viễn ChủyCung Thượng Giác lại hỏi, "Nhưng nếu.... đệ định sẵn cả đời này cũng không nhìn thấu bí mật Tuyết Trùng Tử muốn giấu thì sao ? Cho dù đệ tới lúc thành niên, đã trải qua thử thách Tam Vực, nhưng cuối cùng, những bí mật ở núi sau kia vẫn chung quy khó có thể nói rõ với đệ thì sao ?""Ta chưa từng nghĩ tới chuyện này." Cung Viễn Chủy có chút hoang mang, cậu nhíu chặt mày, nhưng không phản bác nhiềuCậu nghĩ, nếu Cung Thượng Giác tốn sức thao thao bất tuyệt với cậu như vậy, chắc chắn sẽ có khả năng nàyCó lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ phát hiện tất cả lời của Cung Thượng Giác đều đúngTới lúc đó, cậu mới có thể bừng tỉnh mà nhớ lại, vì sao bọn họ luôn nói năng cẩn trọng với cậu, đều có lý do không thể nói rõ chân tướng với cậu"Nhưng mặc kệ thế nào cũng vậy, chúng ta đều là người Cung môn. Mục tiêu của chúng ta là giống nhau, đúng không ?" Cung Viễn Chủy nóiCung Thượng Giác nghe vậy bật cườiY vui mừng nhìn đệ đệ mình một tay nuôi dạy, tâm tình thỏa mãn không thể giải thích, "Đệ nói đúng. Bất luận thế nào, chúng ta đều là người Cung môn. Mục tiêu của chúng ta nhất định sẽ giống nhau.""Vậy là được rồi." Cung Viễn Chủy hoàn toàn thả lỏngSuy nghĩ cẩn thận lại chuyện này, Cung Viễn Chủy còn có một tâm sự khác, cũng không nhịn được muốn chia sẻ với Cung Thượng Giác, cũng muốn hỏi ý kiến của Cung Thượng Giác"Ca, ta có thể hỏi huynh một chuyện không ?""Đệ nói đi.""Là chuyện về Tuyết Trùng Tử." Cung Viễn Chủy sắp xếp lại suy nghĩ, suy xét nên nói thế nào, "Ta muốn hỏi huynh, huynh có thể cho ta một vài lời khuyên không.""Ừm ? Cụ thể là chuyện gì ?""Việc bế quan của Tuyết Trùng Tử luôn trì hoãn, kỳ thực là có ẩn tình. Nhìn từ công pháp hiện tại của y, có lẽ nếu muốn khôi phục võ công, sợ rằng sẽ đi theo con đường cũ." Cung Viễn Chủy nghĩ thầm, nếu đã tới mức độ này, dứt khoát nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòngSau đấy, cậu cố gắng giải thích tình huống bây giờ, chuyện mình lo lắng và chuyện Tuyết Trùng Tử băn khoăn với Cung Thượng GiácNghe xong đầu đuôi câu chuyện, Cung Thượng Giác chỉ trầm mặc một chút, nhưng lập tức gương mặt nghiêm túc của y lại giãn ra không ít"Chỉ việc này cũng đáng để đệ lo lắng như vậy sao ?" Cung Thượng Giác không kìm được lắc đầu bật cười, "Cho nên, còn khiến đệ lo lắng tới nửa đêm không ngủ được, tới y quán thắp nến đọc dược thư, tìm cách giải quyết cho y sao ?""Ta đương nhiên lo lắng. Vốn ta cảm thấy không sao. Nhưng Tuyết Trùng Tử hết lần này tới lần khác không buông xuống được, y lo lắng mình biến thành tiểu hài tử, lại lo lắng sau này lại mất ký ức, y lo lắng không thể chăm sóc được ta, lo lắng không thể thực hiện được lời hứa với huynh. Ca, Tuyết Trùng Tử lo lắng và quan tâm như vậy, đều là vì ta. Nếu đã như vậy, ta sao có thể yên tâm được ?"Cung Thượng Giác nghe vậy cười, cuối cùng cho Cung Viễn Chủy bốn chữ"Tự tìm phiền não.""Cái gì ?""Ta bảo đệ tự tìm phiền não." Cung Thượng Giác bất đắc dĩ nói, "Tuyết Trùng Tử sẽ tự có cách của mình, không cần đệ suy nghĩ miên man, bận rộn làm chuyện lung tung.""Sao có thể nói là ta suy nghĩ miên man ? Lời ta nói, huynh rốt cuộc có hiểu không vậy ? Công pháp của Tuyết Trùng Tử ----""Công pháp của y, y tự nghĩ cách. Nếu đệ thực sự muốn giúp y, vậy chăm sóc tốt bản thân, đừng để y phân tâm." Cung Thượng Giác khẽ cười, "Y có lẽ thực sự dỡ xuống phòng bị ở trước mặt đệ, nhưng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Đệ nghe là được rồi, không cần lo lắng quá độ.""Nhưng ----""Không nhưng nhị nữa." Cung Thượng Giác nhún vai, "Chỉ có đệ thích tự tìm phiền não. Y cho dù nhất thời nghĩ không rõ, nhưng lập tức sẽ có rất nhiều cách, không đáng để đệ lo lắng cho y như vậy.""Ta ----""Được rồi." Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy không phục lại tự buồn bực, không khỏi lắc đầu cười thầm, "Viễn Chủy, đệ muốn nghe ta nói thật không ?""Cái gì mà nói thật ?""Tuyết Trùng Tử được công nhận là người đứng đầu thế hệ này ở núi sau.""Thì sao ? Đây có nghĩa là gì ? Cho dù y là người đứng đầu núi sau, chẳng lẽ không thể có lúc yếu ớt, bất lực sao ? Y cũng là người, y cũng biết sợ. Ta cảm nhận được nỗi sợ của y.... Y nói y sợ mình quên ta, y nói nghiêm túc." Cung Viễn Chủy nghĩ tới sắc mặt Tuyết Trùng Tử lúc nói lời này, liền cảm thấy đau lòng tới khó có thể kiềm chế đượcCung Thượng Giác lắc đầu, thở dài, "Đệ vẫn không hiểu được ý của ta.""Cái gì ?""Tuyết Trùng Tử được công nhận là người đứng đầu thế hệ này ở núi sau." Cung Thượng Giác lặp lại một lần, sau đó hỏi Cung Viễn Chủy, "Vậy đệ cảm thấy, người được công nhận là đứng đầu núi sau, chẳng lẽ thực sự yếu ớt như vậy sao ? Chỉ vì một chút suy sụp và khó khăn cũng có thể ép y tới đường cùng ?"Cung Viễn Chủy khẽ nhíu mày, giống như có chút hiểu, lại vẫn chưa thể hiểu được toàn bộMột lúc lâu sau, Cung Viễn Chủy nhẹ giọng hỏi, "Cho nên, ý của ca ca là bảo ta không cần lo lắng. Vì huynh muốn nói, Tuyết Trùng Tử có năng lực tự giải quyết phiền não, sau đó vượt qua khó khăn sao ?""Ừ. Chính là điều ta muốn nói." Cung Thượng Giác đứng dậy, khoanh tay trước ngựcY khẽ cười nhìn Cung Viễn Chủy, "Cho nên, chuyện của y để y tự đi giải quyết đi ! Chuyện đệ cần làm là chăm sóc bản thân thật tốt. Đừng để y phiền lòng, cũng đừng để y phân tâm. Chỉ có như vậy, y mới có thể chuyên tâm với chuyện của mình, cũng có thể nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết hơn. Ta nói nhiều như vậy, chỉ có một câu muốn hỏi đệ, đệ có làm được không ?""Ta làm được." Cung Viễn Chủy lúc này thực sự buông lỏngCậu cười vui vẻ, đứng lên sóng vai với Cung Thượng Giác, "Ca, ta sẽ chăm sóc tốt bản thân. Không chỉ vì Tuyết Trùng Tử, cũng vì huynh."Cung Thượng Giác nghe lời này, trong lòng thực sự vui vẻ, "Nếu nghĩ thông rồi cũng không cần tiếp tục ở lại đây nữa. Mau thu dọn đi ! Cùng ta quay về Giác cung.""Được !" Cung Viễn Chủy lập tức đồng ý, nhưng lúc đang thu dọn đồ, lại bất tri bất giác nghĩ tới cái gì đấyCậu hơi sửng sốt, chần chờ mở miệng, "Ca ca, huynh.... huynh muốn ta quay về Giác cung ? Hay là huynh không cẩn thận nói nhầm rồi ?"Cung Thượng Giác thở dài một hơi, sau đó mỉm cười nói, "Không phải nói nhầm, ta nói thật lòng. Lúc ta vừa tới y quán còn nghiêm túc nghĩ. Sau khi suy nghĩ chăn kỹ, ta cảm thấy đệ quay về Giác cung như bình thường mới là tốt nhất. Trước đây là ta lo lắng không đâu, tự tìm phiền não rồi." "Vậy.... Vậy.... Nhưng Thượng Quan Thiển thì sao ? Nàng ta dù sao cũng đang ở Giác cung. Huynh không sợ ta không cẩn thận đụng phải nàng ta, hay vì kích động mà nói năng mạo phạm nàng ta sao ?" Cung Viễn Chủy thấp thỏm hỏiCung Thượng Giác mím môi cười, lắc đầu, "Không cần lo lắng. Ta biết đệ có chừng mực, cũng biết đệ chưa bao giờ muốn để ta lo lắng. Giống như đệ vừa nói, đệ có thể chăm sóc tốt bản thân. Đúng không ?""Ừ, ta làm được ! Ta đồng ý với huynh. Cho dù quay về Giác cung, cũng tuyệt đối không khiến huynh khó xử, để huynh phiền lòng vì ta." Cung Viễn Chủy cuối cùng cười rạng rỡGiống như cảm xúc tiêu cực tích lũy trong lòng quá nhiều thoáng cái đều biến mấtTất cả đều sẽ từ từ trở nên tốt hơnGiống như lời Tuyết Trùng Tử luôn nói với cậu----------------------------------------------------Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz