Tuyet Chuy Chuy Doan Sung Phan 2 Van Nghin Nut That
Chủy cung đã lâu chưa từng náo nhiệt như vậyTừ sau khi Thượng Quan Thiển quay về Cung môn, Cung Thượng Giác bảo Cung Viễn Chủy bớt đi Giác cung, mình trái lại đặc biệt chịu khó tới Chủy cungHơn nữa xung quanh Chủy cung ẩn giấu rất nhiều ám vệ, khiến nơi từ trước tới nay luôn lãnh đạm, u tĩnh lại trở nên cực kỳ có sức sốngLúc này Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử cùng dùng cơm với Cung Thượng Giác, chỉ cảm thấy trong lòng ấm ápCậu nhìn bàn trong phòng mình, nghĩ có phải nên mua bàn và đồ dùng mới khôngTrước đây Chủy cung chỉ có một mình cậu, bản thân cậu cũng rất ít khi quay về, bình thường ở Giác cung hoặc y quán, Chủy cung trái lại giống như trở thành nơi thỉnh thoảng mới tớiTrong phòng của cậu ở Chủy cung, thoạt nhìn đầy đủ đồ dùng, nhưng kỳ thực một mình ở còn được, cũng không thích hợp để tiếp kháchGiống như bây giờ, lúc Tuyết Trùng Tử và Cung Thượng Giác đều ở đây, Cung Viễn Chủy phát hiện rất nhiều chi tiết bình thường bị cậu bỏ quaCái bàn này dường như có chút nhỏ, lúc ba nam tử bọn họ cùng nhau dùng bữa, luôn cảm thấy chỗ có chút chật Ánh mắt liếc tới bộ chén trà, Cung Viễn Chủy cũng cảm thấy không quá ổn thỏaTrà tuy cũng coi như không tệ, nhưng nếu so với chất lượng trà chính thống để pha, thực sự có sự chênh lệch rất rõ ràngCung Viễn Chủy bình thường ở Chủy cung luôn sống tạm bợDù sao cậu từ trước tới nay quen đi Giác cung, mỗi lần đều cùng dùng bữa với Cung Thượng Giác, đồ ăn cực kỳ phong phú, thậm chí còn có Cung Thượng Giác chủ động pha trà cho cậuNhưng lúc tình huống thay đổi như bây giờ, Cung Viễn Chủy cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch và áy náy khó hiểu"Ca, chắc huynh không quen uống trà này đi ! Không thì.... ta đi ngâm cho huynh trà khác ?" Lúc Cung Viễn Chủy bất an hỏi lời này, là lúc cậu lần thứ ba thấy Cung Thượng Giác hơi nhíu mày khi uống trà Lại thấy Cung Thượng Giác buông chén trà xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, "Đừng nghĩ lung tung, đệ chuyên tâm ăn đi."Cung Viễn Chủy vẫn cảm thấy có chút không thoải máiCậu vừa ăn vừa lén liếc sắc mặt Cung Thượng Giác lúc dùng bữaTuyết Trùng Tử nhận thấy Cung Viễn Chủy không tập trung, không nhịn được dùng đũa gắp thịt vào trong bát Cung Viễn Chủy, "Đừng nhìn nữa, mau ăn đi. Ngươi đấy, chờ ăn xong thì nằm nghỉ ngơi một lúc."Cung Viễn Chủy mỉm cười với Tuyết Trùng Tử, nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trươngCậu lo lắng Cung Thượng Giác không quen uống trà của Chủy cung, cũng lo lắng Cung Thượng Giác vất vả đi qua đi lại, số lần tới Chủy cung tìm cậu tăng lên rõ rệt, liệu có lơ là công sự khôngCho dù Cung Viễn Chủy không nói rõ, nhưng trên mặt cậu dường như đều viết đầy tâm sựCung Thượng Giác là người tinh mắt, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười"Ca của đệ không kén chọn như vậy. Đệ bớt lo những chuyện này đi. Ăn cơm thì ăn nghiêm túc cho ta. Chờ ăn no thì làm theo lời Tuyết Trùng Tử, đệ sớm nghỉ ngơi cho ta. Tối qua ở trên núi cả đêm với thị vệ, buổi sáng lại tới Trưởng lão viện. Ta thấy sức lực của đệ đều sắp cạn rồi, sao còn có nhiều tâm tư suy nghĩ những chuyện phiền não này nữa." Cung Thượng Giác nóiCung Viễn Chủy bĩu môi, sắc mặt có chút phức tạpSau đấy, cậu lơ đãng nhớ tới chuyện mấy gia quy mới được Tuyết trưởng lão tuyên bố trong phòng nghị sự kia, không nhịn được mở miệng nói, "Ca, những gia quy mới mà Tuyết trưởng lão nói, chúng ta thực sự phải làm theo sao ?""Đều nói là gia quy mới lập tức có hiệu lực vào hôm nay, đương nhiên đã bắt đầu thực hiện rồi. Nếu đã như vậy, sao có thể không làm theo ? Đệ đấy, đừng luôn nghĩ lung tung. Không thể làm trái gia quy của Cung môn, chuyện gì cũng lấy lợi ích của Cung môn làm ưu tiên." Cung Thượng Giác nói xong, thấy Cung Viễn Chủy dường như còn có lời muốn nói, chủ động cướp lời, "Chuyện ta chịu phạt đã định, đệ đừng nhiều lời nữa.""Nhưng ----""Không nhưng nhị gì nữa. Ăn cơm đi !" Cung Thượng Giác thoáng nhấc mắt lên, cố tình liếc Tuyết Trùng Tử một cáiTuyết Trùng Tử thầm quan sát sắc mặt hai huynh đệ, yên lặng tiếp tục ăn cơm của mình, nhưng kỳ thực trong lòng y cũng có suy nghĩ của mình, Cung Thượng Giác dường như lén ra hiệu với y, có thể cũng muốn ngăn y nói ra lời gì đấyĐây là một trực giác rất kỳ quái, y nghĩCó lẽ, Cung Thượng Giác cũng không quá vừa lòng để Cung Viễn Chủy nhắc tới một số chuyện bọn họ chuẩn bị phải thương lượngTrong lòng Tuyết Trùng Tử cũng có rất nhiều nghi hoặc và hoang mang, nhưng y nhận được ám chỉ của Cung Thượng Giác, cũng kiên nhẫn chờ một chútChắc là, chờ tránh mặt Cung Viễn Chủy, lúc chỉ có y và Cung Thượng Giác, y hỏi toàn bộ nghi hoặc trong lòng là được"Ca, ta còn có một chuyện muốn hỏi." Cung Viễn Chủy thấp thỏm mở miệng, lập tức bị Cung Thượng Giác trừng một cái"Sao hôm nay đệ nói nhiều như vậy ?" Cung Thượng Giác cố tình lạnh mặt, liếc về phía Tuyết Trùng Tử vài lần, sau đó nén giận nói với Cung Viễn Chủy, "Sức kiên nhẫn của ta sau một buổi sáng cũng sắp hết rồi. Đệ muốn hỏi cái gì, chẳng lẽ thực sự gấp như vậy sao ? Muốn hỏi vào lúc này ?"Cung Viễn Chủy có chút sợ hãi mà lắc đầu, "Chỉ là.... Thôi đi. Không hỏi thì không hỏi." Tuy nói như vậy, nhưng Cung Viễn Chủy vẫn không nhịn được lẩm bẩm, "Trong những gia quy mới sửa, không phải cũng có gia quy liên quan tới ta sao. Ta chỉ muốn hỏi một chút.... Có phải có thể tham gia thử thách Tam Vực trước thời hạn không."Cung Thượng Giác dừng ăn lại, ánh mắt phức tạp nhìn Cung Viễn Chủy một lúcNgay cả Tuyết Trùng Tử bên cạnh cũng khó có khi nghiêm mặt quan sát Cung Viễn Chủy"Ngươi chẳng lẽ muốn tới núi sau tham gia thử thách Tam Vực trước thời hạn ?" Tuyết Trùng Tử tò mò hỏi, "Tuy ngươi bây giờ đã qua mười tám tuổi, cách thành niên cũng chưa tới hai năm, nhưng ----""Nhưng cái gì ?" Cung Viễn Chủy đột nhiên có chút không quá vui vẻ, không biết vì sao cậu luôn cảm giác Cung Thượng Giác và Tuyết Trùng Tử không quá tán thành chuyện của cậu"Nhưng ta cảm thấy có phải vẫn còn quá sớm, quá gấp rồi không ?" Tuyết Trùng Tử suy nghĩ rất nhanh một lần, luôn cảm thấy không quá yên tâmNhìn Tuyết Trùng Tử lo lắng cho mình, Cung Viễn Chủy cũng rất quấn quýt và khổ sởCậu thấp giọng nói, "Ta nghĩ.... những gia quy mới này không phải là sắp xếp cho ta sao ? Cảm giác đầu tiên của ta là như vậy. Hay là.... Tuyết Trùng Tử, huynh cảm thấy năng lực của ta vẫn chưa đủ để hoàn thành thử thách Tam Vực sao ?""Viễn Chủy, năng lực của ngươi thực sự không tệ. Nhưng, ta cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc." Tuyết Trùng Tử nóiCung Viễn Chủy nghe xong lời này, dường như lại vui vẻ hơn không ítCậu vội vàng tiếp lời, "Huynh yên tâm, ta đương nhiên cũng biết bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Ta muốn chờ sau khi chuyện ca ta chịu phạt xong, chờ thương thế của huynh ấy tốt hơn, ta trực tiếp tới núi sau ! Các huynh cảm thấy thế nào ?"Tuyết Trùng Tử đột nhiên yên tĩnh, sắc mặt y thoạt nhìn rất lo lắng, lại nhất thời không biết nên thuyết phục Cung Viễn Chủy thế nàoNhưng trái lại, Cung Thượng Giác không chút lưu tình cắt đứt ảo tưởng của Cung Viễn ChủyChỉ thấy Cung Thượng Giác trầm giọng nói, "Ta không đồng ý với suy nghĩ này của đệ. Cho nên, bỏ suy nghĩ đấy đi !""Ca....? Vì sao ?" Cung Viễn Chủy chưa từng nghĩ Cung Thượng Giác cư nhiên trực tiếp từ chối như vậyCậu vốn cho rằng muốn chuyện lấy được sự đồng ý của các cung chủ, đi núi sau tham gia thử thách Tam Vực cũng không phải là chuyện khó với cậu ! Lại không nghĩ, kết quả cư nhiên là như vậy"Ca, các trưởng lão đưa ra gia quy mới, ta còn cho rằng huynh đặc biệt suy nghĩ cho ta mà đề xuất ? Chẳng lẽ không phải sao ?" Cung Viễn Chủy không hiểuNếu Cung Thượng Giác phản đối, vì sao Cung môn lại có gia quy mới này ? Dù sao nhìn thế hệ hiện tại của các cung trong Cung môn, cũng chỉ có một mình cậu là người phù hợp hoàn toàn với gia quy mới này ! Không phải vậy sao ?Cung Thượng Giác lắc đầu, không định giải thích quá nhiều, lại giục Cung Viễn Chủy nghiêm túc dùng bữaTrong lòng Cung Viễn Chủy tức giận, cậu sốt ruột nhìn Tuyết Trùng Tử bên cạnh, vốn cho rằng Tuyết Trùng Tử sẽ nói giúp mình, lại không nghĩ Tuyết Trùng Tử cư nhiên đứng cùng bên với Cung Thượng Giác"Cung Viễn Chủy, chuyện này ta ủng hộ với quyết định của Giác công tử." Tuyết Trùng Tử thở dài nói, "Tuy ta không chắc suy nghĩ của Giác công tử là thế nào, nhưng với lập trường của ta, kỳ thực ta cũng không muốn ngươi tiếp nhận thử thách Tam Vực quá sớm. Là vì ta hiểu rất rõ bây giờ thực sự chưa phải là thời điểm tốt. Thực lực, tư chất của ngươi mặc dù tốt, nhưng dù sao gần đây quá nhiều chuyện ưu phiền, ta thực sự cảm thấy tố chất và trạng thái tâm lý của ngươi chưa phải là tốt nhất. Tạm thời không nhắc tới núi trước Cung môn vẫn có một số nguy cơ tai họa, hơn nữa các cung ở núi sau vẫn đang trong trạng thái hồi phục. Bây giờ cũng không thích hợp để hậu nhân Cung gia tham gia thử thách Tam Vực. Ngươi hiểu ý ta không ?"Nghe vậy, trong lòng Cung Viễn Chủy không quá phục, không nhịn được cáu kỉnh, "Nếu đã như vậy, vì sao còn sửa lại gia quy của Cung môn ? Đây là đang đùa ta sao ?! Hừ !" Cung Viễn Chủy ủy khuất nhìn Cung Thượng Giác, hỏi, "Ca, Tuyết Trùng Tử nghĩ như vậy. Vậy còn huynh ? Vì sao huynh phản đối ?"Cung Thượng Giác liếc Tuyết Trùng Tử một cái, mới nói với Cung Viễn Chủy, "Suy nghĩ của ta không khác, nhưng cũng không quá giống với Tuyết Trùng Tử. Thứ nhất, không đúng thời điểm. Núi trước và núi sau bây giờ đang loạn trong giặc ngoài, tạm thời không thích hợp để sắp xếp chuyện thử thách Tam Vực. Còn nữa, thứ hai, ta cảm thấy với thực lực và tâm tính của đệ bây giờ, cũng không thích hợp để tham gia thử thách Tam Vực. Ngoài ra, thứ ba, người đề xuất và ủng hộ lập ra gia quy mới này là Chấp Nhẫn và Tuyết trưởng lão, Nguyệt trưởng lão giữ thái độ trung lập, không có ý kiến gì. Mà ta kiên trì với ý kiến phản đối.""Vì sao ? Vì sao huynh lại phản đối ?" Cung Viễn Chủy hỏiCung Thượng Giác mím môi cười, nghiêm túc hỏi ngược lại, "Vậy vì sao ta phải ủng hộ ? Đệ có thể cho ta lý do không ?""Nhưng, nhưng.... Đây là gia quy có liên quan tới ta, có lợi cho ta...." Cung Viễn Chủy yếu ớt trả lời"Hừ. Thực sự có lợi cho đệ sao ? Sao ta không cảm thấy là như vậy." Cung Thượng Giác nói như đinh đóng cột, "Nói thật, ta chỉ cảm thấy gia quy mới này rất khó hiểu, hơn nữa cũng không có lợi gì cho người chưa thành niên của Cung gia. Vốn chuyện thông qua thử thách Tam Vực ngoại trừ là điều kiện cơ bản để làm Chấp Nhẫn, cũng là tượng trưng cho nam tử trưởng thành của Cung gia chân chính độc lập một phương. Với ta, Viễn Chủy, đệ còn quá nhỏ, không thích hợp làm chuyện này vào bây giờ. Nếu đệ muốn tới núi sau, vậy chờ sau khi đệ thành niên, tới lúc đó tâm trí của đệ cũng đủ thành thục, mạnh mẽ, đường đường chính chính, ta chắc chắn cũng không noi thêm lời phản đối nào."Cung Viễn Chủy nghe lời này, cả người đều mơ hồCậu ngây ngốc ngồi tại chỗ, không có khẩu vị tiếp tục ăn, trong đầu hỗn loạn không ngừng nghĩ lại những lời của Cung Thượng GiácRõ ràng đều là gia quy mới, nhưng Cung Thượng Giác cố chấp phản đối, khiến Cung Viễn Chủy cảm thấy ủy khuất và bất đắc dĩ, cũng đặc biệt cạn lờiCung Viễn Chủy bất an nhìn thoáng qua Tuyết Trùng Tử, phát hiện Tuyết Trùng Tử cũng có chút khác thườngTuyết Trùng Tử mặt không đổi sắc ngồi tại chỗ, không nói lời nào, khí chất đặc biệt nghiêm túc, lãnh đạm"Tuyết Trùng Tử....? Huynh không nói giúp ta sao ?" Cung Viễn Chủy nhỏ giọng xin giúp đỡLại không nghĩ, Tuyết Trùng Tử chỉ lắc đầu, "Ta vừa rồi cũng nói suy nghĩ của ta rồi. Tuy có thể không quá giống với Giác công tử, nhưng quyết định của ta và y đều đồng nhất. Còn nữa.... Cung Viễn Chủy, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không ?""Chuyện gì ?"Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng nói, "Chúng ta tạm thời không nhắc tới gia quy mới. Nhưng nhiều năm nay, nam tử Cung gia chỉ cần tới năm thành niên là có thể tới núi sau. Trong đó thử thách thứ ba còn có quy định, cần có thị vệ lục ngọc bên cạnh cung chủ tham gia thử thách cùng.""A ?! Chuyện này...." Sắc mặt Cung Viễn Chủy thoáng cái trở nên cổ quáiCậu bất an siết chặt tay, cả người thoạt nhìn khẩn trương lại bất lựcCung Thượng Giác trầm mặc, đúng lúc lên tiếng cắt ngang Tuyết Trùng Tử tiết lộ quá nhiều nội dung của thử thách, "Tuyết Trùng Tử, huynh nói quá nhiều rồi."Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ thở dài, "Đúng, ta quả thực nhiều lời rồi. Nhưng, lời ta muốn nói cũng đúng lúc có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng Cung Viễn Chủy, đủ để hắn chuẩn bị tâm lý cho chuyện thử thách.""Dừng tại đây đi !" Cung Thượng Giác bình thản nói, cho dù giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói đều mang thái độ không cho phản bác, "Dù sao ta cũng không định để đệ ấy tới núi sau tham gia thử thách Tam Vực trước thời hạn. Cho nên, bây giờ nói cái gì cũng là dư thừa, cần gì phải tự tìm phiền não, phá hỏng bầu không khí dùng bữa của chúng ta."Cung Thượng Giác thở dài nói, "Ăn cơm đi ! Đừng nói những lời vô nghĩa này nữa."Cung Viễn Chủy ủ rũ ngồi tại chỗ, cậu không đáp, nhưng rõ ràng cảm nhận được cậu không yên lòng"Cung Viễn Chủy, ngươi sao vậy ?" Tuyết Trùng Tử thấp giọng quan tâmCung Viễn Chủy dường như có chút ngây ngườiThấy vậy, Cung Thượng Giác và Tuyết Trùng Tử đều lo lắng, nhưng so với Tuyết Trùng Tử hoang mang, Cung Thượng Giác dường như đã nhìn thấuTuyết Trùng Tử liếc Cung Thượng Giác một cái, giống như đang muốn nhờ y giúp đỡCung Thượng Giác ung dung, dùng đũa gắp một miếng thịt vào trong bát Cung Viễn ChủyCung Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn Cung Thượng Giác, cả người mất hồn mất vía, thậm chí khóe mắt còn ngậm nước, thoạt nhìn cực kỳ đáng thươngTuyết Trùng Tử ở một bên rất lo lắng, nhưng Cung Thượng Giác vẫn vô cùng bình tĩnh"Ăn cơm đi ! Nghe lời." Cung Thượng Giác nói với Cung Viễn ChủyLúc này, Cung Viễn Chủy gật đầu, rốt cuộc lại cầm lấy bát đũaTuyết Trùng Tử càng cảm thấy quái dị, y nhìn chằm chằm biểu hiện khác thường của Cung Viễn Chủy, lại nhìn Cung Thượng Giác thần sắc lạnh lùng, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạnCung Thượng Giác lúc này cho Tuyết Trùng Tử một ánh mắt cảnh cáo không rõ, giống như đang không tiếng động nhắc nhở y đừng nhắc lại chủ đề nàyTuy Tuyết Trùng Tử không hiểu, nhưng cũng không định tiếp tục hỏi thêm vào lúc này nữaQua một lúc lâu, chờ ăn sắp xong, Cung Thượng Giác chủ động mở miệng, "Viễn Chủy, đệ mấy hôm trước không phải nói với ta rằng muốn trả lại ngọc bội cho Tuyết Trùng Tử sao ?""A ! Đúng. Còn có ngọc bội...." Cung Viễn Chủy như bừng tỉnh, theo bản năng gỡ ngọc bội màu vàng nhạt treo bên hông xuốngTuyết Trùng Tử lộ vẻ nghi hoặc, không kiềm chế được liếc Cung Thượng Giác một cái, lại thấy Cung Thượng Giác không để ý tới mìnhTrong lòng Tuyết Trùng Tử hoang mang, lại nhìn về phía Cung Viễn ChủyLúc này, chỉ thấy Cung Viễn Chủy cẩn thận đưa ngọc bội trong tay trả lại cho Tuyết Trùng Tử"Tuyết Trùng Tử, huynh vẫn nên cầm lại ngọc bội này đi !" Cung Viễn Chủy nói"Sao vậy....?" Tuyết Trùng Tử hỏiCung Viễn Chủy khẽ thở dài một hơi, mới nhẹ giọng giải thích, "Ca ta nói, ngọc bội này là vật riêng của huynh, cũng là thứ huynh rất quý trọng. Ta cầm không quá ổn, cũng sợ không cẩn thận làm hỏng hay bẩn. Tới lúc đấy, ta không bù lại được.... Cho nên, huynh cầm thì vẫn tốt hơn."Tuyết Trùng Tử nghe vậy không nhịn được liếc Cung Thượng Giác một cái, nhưng đối phương hoàn toàn là bộ dạng bình tĩnh, lạnh lùng, không có chút ý định muốn tiếp lờiTuyết Trùng Tử bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, quay lại nói tiếp với Cung Viễn Chủy, "Không sao, đây là ta đưa cho ngươi. Cho dù thực sự mất hay là hỏng, bẩn, vậy cũng không sao. Ngươi cầm đi ! Không sao.""Nhưng...." Cung Viễn Chủy không biết nên đáp lại cái gì, cũng không biết nên giải thích thế nàoCuối cùng, Cung Viễn Chủy dứt khoát nói, "Trên ngọc bội này có khắc chữ, "Hoa không nói, gió tự hiểu".... Ta luôn cảm thấy nó có ý nghĩa đặc biệt, ngọc bội này nhất định rất quan trọng với huynh. Ca ta cũng cảm thấy đây không phải là thứ ta nên cầm. Cho nên, vẫn trả lại cho huynh đi ! Nếu không, thực sự xảy ra chuyện gì, ta cũng không gánh vác được.""Nói lung tung cái gì vậy." Tuyết Trùng Tử không nhịn được bật cười, lắc đầuY lúc này lười nhìn về phía Cung Thượng Giác, chỉ kiên định treo ngọc bội tới bên hông Cung Viễn Chủy, sau đó lưu loát cột chặt ngọc bội vào đai phong của cậuCung Viễn Chủy vốn muốn từ chối, nhưng lại nghe thấy Tuyết Trùng Tử mở miệng nói, "Giữ cho ta ! Đừng nghĩ lung tung nữa.""Nhưng ----""Không nhưng nhị gì hết." Tuyết Trùng Tử nói như đinh đóng cột, "Đây đúng là vật riêng của ta, cũng rất quan trọng với ta. Nhưng, đây cũng là lý do ta đưa ngọc bội cho ngươi giữ thay ta.""Ừm ?""Còn nhớ lời lần trước ta nói với ngươi không ?" Tuyết Trùng Tử trấn an vuốt hai má Cung Viễn Chủy, ôn nhu nói, "Nếu ta bế quan, ngươi thực sự xảy ra chuyện gì gấp, ngọc bội này có lẽ có thể giúp ta bảo vệ ngươi. Phàm là người trong Cung môn nhận ra ngọc bội này, chắc chắn sẽ giúp ngươi vô điều kiện.""Tuy nói như vậy, nhưng ta cầm ngọc bội này.... sợ rằng không ổn." Cung Viễn Chủy vẫn có chút lo lắngCậu nhấc mắt lén nhìn Cung Thượng Giác một cái, lại bất ngờ thấy Cung Thượng Giác mang theo ý cười, dường như tâm tình cũng rất tốtCung Viễn Chủy tràn đầy hoang mang, cảm thấy vô cùng kỳ quái, "Ca....? Huynh đang cười cái gì ?"Cung Thượng Giác bị điểm tên, cả người run lên, lúc này mới hắng giọng giả bộ bình tĩnh, nghiêm mặt nói, "Không sao. Nếu Tuyết Trùng Tử cố tình muốn đưa ngọc bội cho đệ, vậy đệ dứt khoát nhận là được. Nếu thực sự làm mất hay hỏng, ta vừa rồi cũng nghe y chính miệng hứa rằng "không sao". Nếu đã như vậy, đệ cần gì phải tiếp tục từ chối ý tốt của y ?"Cung Thượng Giác nói xong, tao nhã cầm lấy ấm trà rót thêm trà cho Cung Viễn Chủy và mình, sau đấy còn không quên tiện tay rót đầy trà cho Tuyết Trùng Tử"Uống trà đi ! Tuyết Trùng Tử." Cung Thượng Giác cầm lấy chén trà của mình uống vài ngụm, trên mặt vẫn mang theo ý cười khiến người không nhìn ra thâm ýTuyết Trùng Tử mím môi khẽ cười, cầm chén trà theo, có chút cẩn trọng nói với Cung Thượng Giác, "Giác công tử, mời." Dứt lời, Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng thổi chén trà, chờ nước trà hơi nguội liền ngửa đầu chậm rãi uống một hơi cạn sạch nước trà ấm ápTrà ấm vừa phải, trong lòng cũng thoải mái hơn không ítTuyết Trùng Tử buông chén trà, không nhịn được trêu chọc Cung Thượng Giác mang theo ý cười, "Giác công tử thực sự dụng tâm lương khổ, sợ rằng một khắc không thử ta cũng cảm thấy không ổn.""Ha ha. Nhưng ta thấy huynh chơi cũng rất vui." Cung Thượng Giác ẩn ý nóiCung Viễn Chủy ở một bên nghe cuộc trò chuyện cổ quái giữa Cung Thượng Giác và Tuyết Trùng Tử, không khỏi nhíu chặt mày hỏi, "Hai huynh lại đang nói cái gì vậy ? Thần thần bí bí cái gì ? Sao ta không hiểu gì hết ?!"Lúc này, Cung Thượng Giác và Tuyết Trùng Tử không hẹn mà cùng liếc Cung Viễn Chủy một cái, lại nhìn đối phươngÁnh mắt bọn họ ngậm ý cười rõ ràng, lại dường như cũng không định giải thích với Cung Viễn ChủyChỉ thấy Tuyết Trùng Tử ôn nhu nói, "Không sao, cũng không phải là chuyện gì quan trọng, ngươi không cần để tâm."Lúc này thấy mọi người đều ăn xong, Cung Thượng Giác và Tuyết Trùng Tử cũng ăn ý cùng đứng dậy, dường như muốn rời đi"Hai huynh.... định đi luôn ?!" Cung Viễn Chủy khó hiểu cảm thấy có chút không nỡ"Ta còn có chuyện phải làm, tối nay sẽ không tới dùng bữa với đệ." Cung Thượng Giác nóiCung Viễn Chủy nghe vậy, sắc mặt tối xuống có thể thấy, "Ừ, ta biết rồi. Ca ca làm việc, ta tự ăn cơm, cũng sẽ tự tìm việc để làm. Huynh không cần lo lắng."Tuyết Trùng Tử nghĩ một lúc, ôn nhu nói, "Ta mấy ngày nay tương đối bận, có thể cũng không có thời gian tới tìm ngươi.""Cũng đúng, huynh phải chuẩn bị chuyện bế quan. Yên tâm, ta hiểu." Giọng Cung Viễn Chủy rầu rĩ, giống như khổ sở tới ngay lập tức sẽ khócRõ ràng vừa rồi chỗ này còn vô cùng náo nhiệt, nhưng không biết vì sao mới qua mấy canh giờ lại giống như toàn bộ thế gian chỉ còn lại một mình cô đơn, xung quanh đều là bầu không khí cô độc lại sầu não quanh quẩnThấy Cung Viễn Chủy buồn rầu như vậy, Tuyết Trùng Tử không biết nên an ủi thế nào, trái lại Cung Thượng Giác đúng lúc lên tiếng, "Tối nay mặc dù bận, nhưng nếu ngày mai cho phép, ta cũng có thể tới tìm đệ."Nghe thấy vậy, ánh mắt Cung Viễn Chủy lại đột nhiên sáng lên, "Thật không ?""Ừ." Cung Thượng Giác gật đầu, thay cho lời giao hẹnCung Viễn Chủy vốn vui vẻ, nhưng lập tức lại nghĩ tới Cung Thượng Giác mấy ngày nay qua lại vất vả, trong lòng cũng vô cớ sinh ra cảm giác áy náy khó có thể nói thành lời"Ca, huynh đừng lo lắng. Ta lớn như vậy rồi, cũng có thể tự chăm sóc bản thân. Nếu huynh bận thì cũng không cần cố tình tới đây, ta nói không chừng cũng phải đi y quán. Hạt giống Xuất Vân Trùng Liên mới tới tay ta không lâu, ta còn phải tiếp tục tốn tâm sức trồng. Không chừng mấy ngày nữa chờ ta sắp xếp xong công việc, ta còn bận rộn hơn hai huynh !" Cung Viễn Chủy nói lời này cũng là thậtVốn cung chủ Chủy cung là cậu kiêm nhiều vị trí, trong công việc cũng thích tự thân tự lực, khó có khi mượn tay người khácNếu để người khác tới làm thay, cậu quả thực cũng không thể yên tâmTuyết Trùng Tử nghe vậy, không khỏi cùng Cung Thượng Giác nhìn nhau một cáiTrong lòng hai bọn họ đều biết, nhưng rất nhiều chuyện tuy lo lắng nhưng dường như cũng khó có thể nói rõCung Viễn Chủy thân là người đứng đầu một cung, luôn có những trách nhiệm cần chính cậu gánh vácCó rất nhiều chuyện, cậu phải tự mình trải qua, tự mình trưởng thành, rất nhiều chuyện người khác cũng khó có thể nhúng tay vàoTuyết Trùng Tử không quá yên tâm, dặn dò, "Cung Viễn Chủy, tay ngươi có vết thương, đừng cậy mạnh. Nhớ trước khi vết thương khỏi hẳn, tạm thời đừng đụng vào nước. Hôm qua cũng cả đêm không ngủ rồi, ngươi chắc chắn rất mệt mỏi. Nghe lời, hôm nay cũng đừng bận rộn nữa, một lúc nữa nghỉ ngơi sớm đi.""Ừ, yên tâm. Ta biết nên làm thế nào." Cung Viễn Chủy nóiTuyết Trùng Tử do dự một chút, nói với Cung Viễn Chủy, "Tuy ta bận, nhưng nếu ngươi có việc muốn tìm ta, ngươi biết phải làm thế nào. Ta đã dạy ngươi, ngươi nhớ rồi chứ !""Đương nhiên nhớ rồi, huynh yên tâm." Cung Viễn Chủy cười nhu thuận, muốn để Tuyết Trùng Tử yên tâmCung Thượng Giác trầm tư một lúc, khó có khi lần nữa phá vỡ trầm mặc, "Vậy ta tiễn Tuyết Trùng Tử một đoạn. Đệ đấy, sớm nghỉ ngơi chút đi.""Được, ca." Cung Viễn Chủy có chút lưu luyến nhìn hai người trước mặt, trong lòng không khỏi có chút hiu quạnhNhưng nghĩ tới hai người đều quan tâm mình như vậy, Cung Viễn Chủy lại đột nhiên cảm thấy rất ấm lòngỞ trong Cung môn này, cậu không nên cảm thấy cô đơn như vậyDù sao bây giờ, cậu không chỉ có ca ca Cung Thượng Giác, còn có Tuyết Trùng Tử bao dung, yêu cậu như vậyTrước khi chi tay, Tuyết Trùng Tử quay đầu lại nhìn Cung Viễn Chủy, không một lời nói, nhưng Cung Viễn Chủy trong thoáng chốc này dường như đã hiểu tất cả lời trong lòng Tuyết Trùng Tử muốn nói với cậuSau đấy, Cung Viễn Chủy mỉm cườiTrong khoảnh khắc này, trái tim cậu không còn cảm giác cô đơn lạnh lẽo, trái lại tràn ngập tình ý ấm áp----------------------------------------------------Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz