" Đánh qq."
Buổi chiều không có lịch trình khác, Trì Chiếu đưa cô bé đến chơi ở sân cỏ dưới tầng. Thời tiết rất đẹp, mặt trời nấp sau những đám mây, tầng mây che đi những tia nắng gay gắt, để lại những tia nắng ấm áp chiếu xuống. Cô bé mượn quả bóng từ bên hậu cần để chơi, Trì Chiếu chơi cùng. Cô bé ở nhà hơn nửa tháng, lúc này khó tránh khỏi vui vẻ, tiếng cười vang lên không ngớt trên sân cỏ. Có nhân viên đi ngang qua, còn sẽ chơi cùng một lúc. Chơi vô cùng vui vẻ, cả người cô bé đều đổ mồ hôi, vừa chơi xong cô bé liền đói bụng, nhảy chân sáo chạy về căn cứ. Trì Chiếu là đi về căn cứ. Cô bé ở căn tin tầng 1, liền bị Úc Trầm bế cô bé đứng trước tủ lạnh ? Trì Vãn nhìn thấy cậu liền gọi: " Anh." Trì Chiếu đáp lại, nụ cười trên mặt thu lại một chút, gật đầu chào hỏi với Úc Trầm. " Tiểu Vãn qua đây, anh bế." Cô bé lắc đầu: " Em có thể tự đi được, cùng không phải là trẻ con nữa, vừa lúc nãy là anh trai giúp em lấy sữa bò." Nếu Trì Chiếu bế cô bé trái lại không có gì, nhưng người bế cô bé lại là Úc Trầm, Trì Chiếu sợ làm phiền Úc Trầm. " Lấy được chưa?" Cô bé quay đầu đi lấy hộp sữa bên hông tủ lạnh. " Lấy được rồi, anh trai có thể bỏ em xuống được không?" Trì Vãn cười với Úc Trầm. Ngược lại, cô bé vốn chỉ bảo anh lấy giúp đồ uống, không có ý bảo anh trai bế cô. Bởi vì cô bé mới vận động xong cả người đầy mồ hôi, sau đó anh trai không trả lời cô bé, ngược lại bế cô lên để cô tự lấy, không biết có làm anh trai khó chịu không? Trì Vãn ôm sữa bò, khuôn mặt nhăn lại, đang cảm thấy rất xấu hổ, bỏ lại một câu: " Em đi chơi đây" rồi chạy đi mất. Úc Trầm nói với Trì Vãn: " Mới chơi xong đừng uống lạnh, đợi một lúc rồi uống." Cô bé ngọt ngào đáp lại. Trì Chiếu có chút khát, thuận tiện mở tủ lạnh ra lấy một lon nước. Úc Trầm tay đặt trên quầy hàng, nói: " Tiểu Vãn rất ngoan." Trì Chiếu ngửa đầu uống ngụm nước, khoé mắt nhìn thấy Úc Trầm đang cười, hai người cách nhau không xa cũng không gần, sự dịu dàng trong nụ cười rất rõ ràng. Bọt khí xộc lên trong cổ họng, Trì Chiếu bị sạc ngay lập tức: " Khụ khụ ... khụ." Úc Trầm bước tới vỗ lưng cho cậu dễ hít thở, Trì Chiếu lùi một bước tránh khỏi, xua tay biểu thị không sao. Nước có ga trong tay Trì Chiếu cầm không chắc, nước có ga trượt ra từ cằm, vừa lạnh vừa dính. Trì Chiếu xua tay đi đến bồn rửa, vặn vòi nước, rửa sạch cằm. Úc Trầm vẫn đứng trước tủ lạnh, cánh tay duỗi ra phía trước vẫn chưa thu về, anh thản nhiên gập ngón tay đóng tủ lạnh lại, ánh mắt dừng trên người Trì Chiếu. Trì Chiếu đã tắt vòi nước, không có sự dinh dính của nước ngọt nhưng những giọt nước lại làm ướt cổ áo cậu. Trì Chiếu kéo cổ áo, cổ áo lệch sang một bên lộ ra một đoạn xương quai xanh. Đầu ngón tay bên người Úc Trầm khẽ động, người từ trước đến nay điềm tĩnh, tỉ mỉ như anh cũng có lúc hoảng loạn, anh rất nhanh chuyển dời ánh mắt sang nơi khác. Ánh mắt chuyển dời rồi nhưng cảnh tượng vừa nãy nhìn thấy lại lần nữa hiện ra. Ánh nắng chiếu xuống nơi mà thiếu niên đứng, lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn nhiễm ánh nắng, đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật không có khuyết điểm nào. Trì Chiếu đang nghĩ một lát nữa lên tầng thay áo. Đầu ngón tay Úc Trầm khẽ động, anh thuận tay lấy hai tờ khăn giấy đưa cho Trì Chiếu. " Lau chút đi." Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay Úc Trầm đột nhiên run lên. Úc Trầm đưa giấy ra, không ngờ vừa lúc Trì Chiếu nghiêng người lấy giấy, tay của hai người trái lại không chạm vào nhau. Chỉ là bàn tay đang duỗi ra của Úc Trầm giữa đường lại lật lên, cầm giấy trong tay lau đi giọt nước đang rớt xuống xương quai xanh. Đầu ngón tay lạnh, nhưng khí chạm đến mảng da đó lại nóng. Ngược lại, Trì Chiếu không có phản ứng gì quá lớn, đưa tay giữ khăn giấy, lấy thêm hai tờ khăn giấy nữa, đứng trở lại. Úc Trầm rút tay về, trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ như cũ, là nhiệt độ cơ thể của Trì Chiếu. Anh hơi đờ đẫn một chút, nghĩ, đứa trẻ Trì Chiếu này có phải gầy quá rồi không, chạm vào xương quai xanh thấy rất cộm, cô nhóc Trì Vãn vẫn mũm mĩm mà, gầy thế này, sau này làm sao có thể ôm được bạn gái. Sau này phải bảo dì giúp việc làm những món có dinh dưỡng bồi bổ cơ thể. Trì Chiếu đã lau xong nước ở dưới cằm và xương quai xanh: " Tôi đi trước đây." Cậu nói rất bình tĩnh nhưng bóng lưng cộng thêm đôi tai đỏ của cậu lại mang đến cảm giác bỏ chạy vì hoảng loạn. Úc Trầm hoàn hồn, gọi Trì Chiếu. " Nhóc Trì." Trì Chiếu quay đầu, sắc mặt ngạc nhiên thoáng qua rồi biến mất. " Ăn nhiều cơm chút." Âm cuối hạ xuống. Trì Chiếu không biết tại sao lại lôi chuyện ăn uống vào đây, còn đang rơi vào trạng thái bối rối khi nghe được tiếng gọi " Nhóc Trì" mà chưa phản ứng lại. Nhưng nghe được sự quan tâm từ lời nói của Úc Trầm, cậu qua quýt đáp lại " Biết rồi." Tiếng " Nhóc Trì" vừa nói ra, người hoảng loạn không chỉ mỗi Trì Chiếu, Úc Trầm cũng nhận thấy giọng mình chập chạp hơn trước. Sắp dính ra răng rồi, Úc Trầm bị cách nghĩ loé lên trong đầu làm giật mình một chút, rất nhanh liền đè ép lại. Lúc ăn cơm, Úc Trầm chú ý nhiều hơn một chút, phát hiện Trì Chiếu ăn cũng không ít, hơn nữa cũng không kén ăn. Anh hơi cảm thấy hoài nghi, đem Trì Chiếu quá gầu quy thành ăn không đủ nhiều, dùng đũa chung gắp cho Trì Chiếu mấy miếng thịt kho tàu lớn. Bên trên cô bé tha thiết mong chờ nhìn theo: " Anh trai, em cũng muốn." Bây giờ Trì Chiếu nghe thấy hai chữ " Anh trai" đều cảm thấy có chút da đầu tê rần. Vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên cô bé là đang gọi Úc Trầm. Úc Trầm cũng không có nặng bên này nhẹ bên kia, cũng gắp cho Trì Vãn, cô bé ăn đến hai bên má phồng lên. Nhìn lại Trì Chiếu, trên mặt cũng chả có miếng thịt nào, Úc Trầm nhìn chằm chằm một lúc. Sau khi ăn cơm, Trì Chiếu đưa Trì Vãn về nhà, sau đó quay lại căn cứ để chuẩn bị huấn luyện. Huấn luyện viên Lâm đang phân tích ở trong phòng huấn luyện. " HQ nổi tiếng là chiến đội thận trọng vững vàng như chó già trong Liên Minh, đấu luyện không cần phải quá căng thẳng, chúng ta luyện một chút hệ thống. Điểm đột phá của bọn họ là xạ thủ night của bọn họ, Tiểu Trì cậu đối tuyến với cậu ấy có thể học tập một chút. Được rồi cho tôi xem xem mấy cậu có tiến bộ hay không." Trì Chiếu nghe lời gật đầu, ấn tượng của Trì Chiếu về night của HQ còn dừng lại ở ván đối đầu giữa HQ và BUG trong giải đấu mùa xuân. Nói sao nhỉ, một đột hình không nên có quá nhiều điểm nòng cốt, HQ rõ ràng có thể lấy TOP và rừng làm nòng cốt, hơn nữa trong phiên bản này mà nói xạ thủ không quá nổi bật, xạ thủ night đã trở thành công cụ đẩy đường, nhưng mà thực lực cá nhân của night cũng không thể không thừa nhận. 8 giờ, hai đội bắt đầu kéo người vào phòng. Trước khi bắt đầu bên đối diện nói một câu: " night bên này hai ngày nay huấn luyện quá độ rồi, xạ thủ bên bọn tôi là đội viên đội hai tạm thời lên thay, mọi người không vấn đề gì chứ?" Chu Trừng Nhất nhìn thấy mắng lời thô tục ngày lập tức: " Cái quái gì đây ngày 16 bắt đầu hẹn chúng ta đấu luyện, luôn lấy thời gian gấp gáp để thoái thác đấu luyện với chúng ta, bây giờ hẹn xong rồi lại bảo người đội hai lên thay, coi thường ai đấy, đánh cái qq." Mặt huấn luyện viên Lâm tối sầm lại gọi Chu Trừng Nhất: " Tôi gọi điện hỏi một chút, chuyện này quả thật bên kia làm không ổn." Rõ ràng là coi thường việc đấu luyện với bọn cậu. Huấn luyện viên Lâm từ trước đến nay đều ôn hoà, nụ cười trên mặt chưa bao giờ ngừng lại, lúc dạy dỗ người khác cũng rất ôn tồn, lúc này cũng tức đến tối sầm mặt. Trì Chiếu ngồi ở vị trí của cậu, đột nhiên nảy sinh ra một cảm giác bất lực, cảm xúc tự trách bủa vây lấy cậu. Với tư cách là một chiến đội mạnh trong tổ S, bây giờ lại phải đối mặt với việc không thể hẹn đấu luyện, hẹn được rồi lại rơi vào tình huống phải nhìn sắc mặc của người khác. Không có gì khác ngoài bởi vì việc cậu gia nhập. Cậu rũ mắt xuống, cũng không biết nói gì. " Nhóc Trì, uống nước." Úc Trầm đột nhiên nói, vặn nắp một bình nước khoáng rồi đưa đến bên miệng cậu. Úc Trầm cố gắng đè nén lại giọng điệu của mình, nhưng lời vừa nói cũng không che giấu được giọng điệu không tức giận, nhưng động tác lại dịu dàng, miệng chai còn cách 20cm mới chạm đến môi cậu. Cảm xúc của Trì Chiếu biến mất trong chốc lát, cậu vô thức liếm môi, quả nhiên sắp bị nẻ. Cậu nghĩ như thế, giơ tay nhận lấy chai nước khoáng, khẽ mấp máy môi: " Cảm ơn Úc đội." Úc Trầm hài lòng thu tay về. Trì Chiếu mới tiếp xúc với giới này không lâu, đấu luyện gây ra những trò khiến người khác chán ghét rất nhiều, HQ đây là đang nhìn người mà đối đãi. Anh không thể để Trì Chiếu rơi vào ngõ cụt. Chu Trừng Nhất ở phía đối diện đang mắng chửi thì chú ý đến động tác nhỏ của hai người, ngay lập tức cà lăm: " Không phải, hai người đây ... hai người đó đang làm gì thế?" Cậu túm ngay góc áo của Vu Kim Ngôn bên cạnh hỏi. Vu Kim Ngôn cũng nhìn qua, cười một cách lịch sự: " Giữa các đội viên thì quan tâm lẫn nhau, có vấn đề gì không?" Chu Trừng Nhất gãi gãi đầu. Mặc dù từ trước đến nay Úc Trầm làm việc rất điềm tĩnh, nhưng có chừng mực. Thế nhưng bây giời đối với Trì Chiếu, có phải quá săn sóc rồi không, có hơi vượt qua phạm vi chăm sóc đội viên mới rồi đi? Lúc mà cậu mới đến ST một nửa của đãi ngộ này cũng không có. Chu Trừng Nhất rơi xuống giọt nước mắt ngưỡng mộ. Ai không muốn được đội trưởng chu đáo như Úc Trầm chăm sóc từng chuyện như thế chứ? Nếu là cậu thì cậu nằm mặc kệ sự đời ngay lập tức. Đúng vào lúc này, huấn luyện viên Lâm đã gọi điện xong quay lại, sắc mặt có thể nói là rất khó coi. " Ý của chiến đội bọn họ là thích đánh thì đánh, dù sao thì night cũng không ở căn cứ." Lần này Tống Ưng Hứa cũng không thể ngồi yên nữa: " Thích đánh thì đánh, đánh cái qq." Lão Lâm nhìn bọn họ, rồi hỏi ý định của Úc Trầm: " Úc đội, cậu cảm thấy" Úc Trầm cười nhẹ, giọng nói hiếm khi lạnh lùng như thế: "Đánh qq." Úc Trầm rất ít khi nói lời thô tục, vừa mở miệng đã không cảm thấy lạc quẻ, dường như vốn trên người chu đáo, thận trọng, ôn hoà đột nhiên thêm một tia hoang dã, ngược lại vô cùng quyến rũ. Lời này vừa ra mọi người trong phòng huấn luyện đều cười. Chu Trừng Nhất cao giọng: " Đúng đúng đúng, đợi giải đấu mùa thu xem bọn mình làm sao đánh bại bọn họ." Huấn luyện viên Lâm cũng có ý như thế, quan tâm một chút: " Không có đấu luyện mà từng người vẫn vui ha, được rồi được rồi, mặc dù không đấu luyện với HQ, nhưng bây giờ tôi sẽ hẹn với Lão Nghiêm một chút, bây giờ có thể đánh thì nhanh chóng đánh." Có lẽ bởi vì chuyện này của HQ làm nhiệt huyết trong lòng mọi người không nhỏ, đấu luyện với HM đánh vô cùng hung dữ, toàn bộ ván game đều combat không ngừng. Hai bên hẹn BO5, đội ST dễ dàng giành chiến thắng với tỷ số 3-0, hiệu quả của hệ thống mới luyện cực kỳ tốt. Đấu luyện kết thúc, Nghiêm Túc bên kia gọi điện qua đây. Huấn luyện viên Lâm nghe điện thoại còn bật loa ngoài. " Không phải, ST các cậu hôm nay ăn chất kích thích gì mà đánh ác như thế, đánh đến nỗi toàn bộ đội viên chiến đội chúng tôi mất hết ý chí chiến đấu, các cậu một chút cơ hội cũng không cho, cẩn thận lần sau tôi không hẹn đấu luyện với các cậu nữa." Nghiêm Túc cười nói, chỉ cần không phải thua giải đấu chính thức thì sẽ không mất mặt, bình thường thu nhiều chút cũng sẽ nhớ lâu hơn, đây chính là nguyên nhân mà lần trước ST đấu luyện thua mà huấn luyện viên Lâm cũng không tức giận.Tác giả có điều muốn nói: " Thầy Úc chưa nhận ra, Nhóc Trì càng không nhận ra, chỉ tập trung đánh chuyên nghiệp haha."