6
---
Mèo Già Và Cún Con: Ánh Nắng Ấm Áp---Trong căn hộ nhỏ xinh giữa Sài Gòn nhộn nhịp, Steven Nguyễn - hay còn gọi là "chú mèo già" trong mắt fan đang nằm dài trên ghế sofa, mắt lim dim dưới ánh đèn vàng ấm áp.Chú đã qua tuổi 40, nhưng vẫn giữ vẻ chững chạc, đôi mắt sâu hút hồn như chú mèo lười biếng chỉ thích cuộn tròn ngủ đông. Bộ phim *Mưa Đỏ* đã kết thúc từ lâu, nhưng dư âm của nó vẫn còn, đặc biệt là với Đỗ Nhật Hoàng một "cún con" năng động, luôn quẫy đuôi quanh anh.Hôm nay là cuối tuần,Hoàng về nhà sớm sau buổi tập nhảy. Cậu bước vào cửa, tay xách túi đồ ăn vặt, miệng cười toe toét: "Anh ơi, em về rồi! Hôm nay em mua bánh mì kẹp thịt nướng và sinh tố dâu tây cho anh nè. Anh thích không?"Steven mở một mắt, nhìn cậu với vẻ mặt "bất lực" quen thuộc. "Cún con, anh đang ngủ mà. Sao lúc nào em cũng nhảy nhót như thế? Yên tĩnh chút đi." Nhưng giọng anh dịu dàng, không hề cáu kỉnh thật sự. Chú ngồi dậy, vươn vai như mèo duỗi người, và đón lấy túi đồ từ tay cậu.Nhật Hoàng không để chú yên. Cậu lao vào ôm chầm lấy Steven từ phía sau, cọ cọ má vào lưng anh như chú cún con đòi vuốt ve. "Chú mèo già lười biếng! Em nhớ chú cả ngày hôm nay. Nhảy mệt lắm, nhưng nghĩ đến về nhà ôm chú là em lại có động lực liền." Cậu cười khúc khích, hơi thở ấm áp phả vào cổ Steven, khiến chú khẽ run nhẹ.Steven đỏ mặt, cố gắng giữ vẻ "cool" nhưng thất bại thảm hại. "Thôi mà, em lớn rồi, đừng có làm nũng như trẻ con nữa." Chú quay lại, kéo cậu ngồi xuống sofa, nhưng thay vì đẩy ra, chú lại ôm cậu vào lòng.Hoàng vui vẻ cuộn tròn trong vòng tay anh, đầu tựa ngực Steven, lắng nghe nhịp tim đều đặn.Họ ngồi như thế một lúc, im lặng nhưng ấm áp. Nhật Hoàng thì thầm: "Chú biết không, em thích chú như mèo già vì chú hay giả vờ lạnh lùng, nhưng thật ra chú siêu ấm áp. Như cái ôm này nè, em nghiện luôn ấy." Cậu ngẩng lên, chớp mắt long lanh, và Steven không nhịn được, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu."Em là cún con hư hỏng, lúc nào cũng dụ anh." Steven cười, tay vuốt ve mái tóc rối bù của Nhật Hoàng. "Nhưng anh thích thế. Không có em, chú mèo già này buồn chán lắm."---
Buổi tối ấy, họ cùng ăn tối dưới ánh nến tự chế (Hoàng đòi romantic😒), xem lại *Mưa Đỏ* và cười ngặt nghẽo với những cảnh "đối đầu" của chính mình. Hoàng dụ chú chơi game, rồi lại dụ chú ôm ngủ. Steven giả vờ cằn nhằn, nhưng cuối cùng luôn chiều theo, vì cậu là nguồn năng lượng, là ánh nắng xua tan mọi mệt mỏi của anh.Sáng hôm sau, khi mặt trời chiếu qua cửa sổ, Nhật Hoàng tỉnh dậy trước, nhìn Steven ngủ say với vẻ mặt bình yên. Cậu thì thầm: "Em yêu chú nhất trên đời." Và Steven, dù đang ngủ, vẫn mỉm cười mơ màng, như biết rằng cậu cún con này đã biến cuộc đời anh thành một câu chuyện ngọt ngào mãi mãi.---Cưng vãi... vừa viết vừa cười tủm tỉm
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz