Tuyen Tap Nhung Thu Chi Trong Tuong Tuong
Kiệt - một thiếu gia ngậm thìa vàng từ nhỏ, gia cảnh không cần bàn cãi, hiện tại cha hắn là một chủ tịch công ty, còn hắn nắm một chân giám đốc công ty. Chỉ cần cha hắn về hưu, hắn sẽ lập tức được chuyển nhượng toàn bộ công ty. Nhà hắn hiện tại đang có hàng trăm người làm cho hắn. Riêng có một cậu người hầu duy nhất có thân hình nhỏ nhắn, năng động, tính tình vui vẻ, kĩ lưỡng, do chính tay hắn lựa chọn, được hắn đặc cách cho phục vụ riêng cho hắn. Cậu ấy thường sẽ làm những việc như dọn dẹp phòng của hắn, nấu cơm, chăm sóc cho hắn, vâng vâng và mây mây, toàn những việc chẳng ai được phép đụng vào. Và Kiệt thường gọi cậu ấy với một cái tên thân thuộc, Thịnh.Trước đây, khi Thịnh vẫn chỉ là một đứa trẻ ở độ tuổi mới lớn, mồ côi không nơi nương tựa, được buôn bán như hàng hoá ở chợ nô lệ. Với cảnh hàng ngày bị người khác hành hạ, đụng chạm hay thậm chí làm những chuyện đồi bại đến mức vô nhân tính, đồ ăn thì bữa có bữa không. Đối với Thịnh của ngày ấy, người không ra người, vật chẳng ra vật, thì sự xuất hiện của gia đình Kiệt như mở ra cánh cổng thiên đường cho cuộc đời của cậu. Họ đã đồng ý mua cậu về và cho làm người hầu riêng của Kiệt. Đổi lại thì cậu sẽ được họ nuôi nấn, cho ăn ngủ nghỉ đàng hoàng như một con người thực thụ. Họ nuôi cậu như con của họ, vì cậu còn nhỏ. Tuổi của hai người cũng không cách biệt là mấy. Khi mới về nhà Kiệt, Thịnh cũng chỉ mới 11 tuổi, còn Kiệt thì cũng chỉ nhỏ hơn 2 tuổi. Vì tuổi tác sít sao, hai đứa trẻ ấy nhanh chóng làm thân, mặc dù đến cuối cùng hai người vẫn chỉ là cậu chủ và người hầu mà thôi...Ngày này qua ngày nọ, năm này sang năm khác, ngót nghét cũng gần 12 năm rồi. Từ lúc hai người qua 18 tuổi, khi Thịnh cũng đã hiểu và biết được mối quan hệ của họ là như thế nào. Cậu bắt đầu giữ một khoảng cách nhất định với cậu chủ, làm rõ giới hạn của họ. Cậu tập trung hơn vào công việc người làm của mình, Kiệt cũng chẳng mấy khi ở nhà, bận bịu với việc công sở. Họ không còn là những đứa trẻ, lúc nào cũng nô đùa thơ ngây, cũng chẳng còn mấy thì giờ để nhìn lấy nhau một cái, huống chi là ngồi lại bên nhau như ngày trước..._______________________________________Cứ nghĩ mọi thứ vẫn sẽ trôi qua như vậy, chủ là chủ, hầu là hầu, không hơn không kém. Nhưng gần đây có vẻ công ty đã ổn định trở lại, vì vậy Kiệt cũng dành thời gian ở nhà nhiều hơn. Thịnh có vẻ không quan tâm, cho đến khi Kiệt bắt đầu tiếp cận cậu, để ý cậu hơn. Thế là hai người lại bắt đầu trò chuyện...Dần đà, hai người cũng đã thân nhau hơn, dù không bằng lúc bé. Nhưng Kiệt lại bắt đầu có một số hành động thân mật hơn với cậu. Như vuốt tóc cậu, hay ôm cậu từ đằng sau. Đôi lúc hắn ta cũng hôn nhẹ lên vành tai em, khiến Thịnh khá ngượng ngùng..._______________________________________Ngày 13, tháng 7, 19 giờ 42 phútHôm nay Kiệt đi làm về khá sớm. Thịnh vẫn chuẩn bị cơm tối cho hắn như mọi ngày. Khi hắn đã xử lý xong bữa ăn, cậu gom hết bát dĩa đi rửa. Khi đang rửa chén, đột nhiên có một vòng tay từ từ vòng qua, ôm cậu từ phía sau...- Thịnh, tối nay, 9 giờ, đến phòng gặp tôi. - Kiệt nhẹ nhàng ôm eo Thịnh, thì thầm vào tai cậu. Bị hơi thở ấm nóng của Kiệt phả vào tai, cộng với một tông điệu vừa nhẹ nhàng, lại có chút ma mị, khiến Thịnh ngại đến đỏ bừng cả mặt, nhưng không kém phần bất an. Nhưng cậu vẫn gật đầu đáp lại:- Dạ vâng, thưa cậu chủ...tôi biết rồi ạ...
Kiệt thấy vậy thì cười thầm trong lòng. Hắn buông eo Thịnh ra đi về phòng của mình, để Thịnh lại phía sau với ánh mắt dõi theo bóng lưng khuất dần của hắn...
_______________________________________Tối đó, sau khi hoàn thành xong xuôi mọi việc, cậu mới âm thầm lặng lẽ, từng bước từng bước đi lên căn phòng của tên thiếu gia tài phiệt kia. Một vài giọt mồ hơi rơi xuống từ trán cậu, cậu cũng hồi hộp, nhưng chẳng tránh khỏi lo lắng. Cậu đang không biết chuyện gì có thể xảy ra nếu cậu đặt chân vào căn phòng đó. Thịnh nhẹ nhàng gõ 3 tiếng lên chiếc cửa gỗ...cốc, cốc, cốc...rồi đứng đó, chờ đợi phản hồi từ bên kia trong sự im lặng...- Cửa không khóa, cậu vào đi.Giọng của Kiệt vang lên ở đầu bên kia. Thịnh cẩn thận đẩy cánh cửa rồi thận trọng bước vào. Cậu thấy tên thiếu gia kia đang cởi trần, hiện chỉ đang quấn mỗi chiếc khăn tắm để che nửa phần thân dưới của bản thân. Mặt Thịnh chuyển màu hồng nhạt, không tránh khỏi xấu hổ mà quay đi chỗ khác:- Ngại ngùng gì chứ? Cứ làm quen dần đi là vừa. Không lâu nữa, cậu sẽ thấy toàn bộ cái cơ thể ngọc ngà này ở một dạng nguyên thuỷ nhất của nó mà thôi~Kiệt nói với giọng điệu cợt nhã, nhếch mép cười. Còn Thịnh thì hoang mang, không nhận ra được ý đồ thực sự của Kiệt.- Ý của cậu chủ là sao ạ...? Ah...Chưa kịp đợi Thịnh phản ứng lại, Kiệt lao vào, đè Thịnh xuống rồi ghim cậu xuống giường. Cậu bỗng cảm thấy có điềm không lành rồi. Cậu thử cố vùng vẫy để thoát thân, nhưng không may, làm vậy chỉ khiến tên kia đè cậu xuống còn mạnh hơn. Khuôn mặt của Thịnh đột nhiên biến sắc, nhợt nhạt và tràn ngập sự sợ hãi:- C-cậu chủ...? Cậu làm gì vậy, sao lại...?!Kiệt nhẹ nhàng luồn tay vào trong quần của Thịnh, từ từ rờ mó từng ngóc ngách. Thịnh cố gắng nắm lấy tay của Kiệt, dùng hết sức để ngăn hắn tiếp tục. Nhưng sức lực của cậu chẳng thấm thía vào đâu. Hắn vẫn tiếp tục đụng chạm bên trong quần của cậu, rồi cởi nó hẳn ra. Xong hắn lại nhanh chóng gỡ từng cúc áo một của cậu, khiến cậu chẳng còn mảnh vải nào che thân, khoe ra hết cả cái cơ thể trắng trẻo nuột nà kia. Còn quần áo cậu thì nằm vương vãi khắp sàn nhà lạnh lẽo.- Đừng lo. Tôi sẽ nhẹ nhàng với cậu thôi.Tên thiếu gia kia nhẹ nhàng đút hai ngón tay vào trong "bông cúc" bé nhỏ của cậu. Thịnh không kìm được mà rùng mình, cố gắng dùng hết sức để đạp Kiệt ra nhưng không thành. Hắn nắm lấy chân cậu, gác lên vai của mình và tiếp tục "công việc" còn dang dở.- Yên nào...Thả lỏng ra chút đi...- C-cậu chủ...đừng...khó chịu quá...Kiệt có thể cảm nhận được chiếc l.ỗ nhỏ xinh của Thịnh đang siết chặt quanh ngón tay hắn, bên trong thì đang co thắt khá nhiều. Có vẻ, bé con của hắn vẫn chưa quen với việc này lắm.- Chịu đựng một chút rồi sẽ quen thôi. Nếu không lúc sau người bị đau sẽ là em chứ chẳng phải tôi đâu~Nói rồi, Kiệt vô tư chọc ngoáy, làm mọi thứ để nới lỏng được cửa sau của cậu ra. Hắn nhẹ nhàng ấn từng ngóc ngách bên trong, chỉ để tìm được điểm kích thích quan trọng của cậu:- Ah...tìm thấy rồi.Hắn ta ấn mạnh vào một điểm lồi ở bên trong của Thịnh. Đó chính là một trong những dây thần kinh chính tạo ra khoái cảm cho nam, thường được gọi là điểm P. Khi bị ấn vào nơi đó, cảm giác cứ như vừa có một luồn điện chạy dọc theo sống lưng vậy, Thịnh không khống chế được mà giật nảy cả người, bất giác rên lên một tiếng:- Uhm~...cậu...cậu chủ, d-dừng lại đi mà...Câu van xin này của Thịnh nghe cứ như mật rót vào tai, khiến Kiệt cảm thấy mãn nguyện biết bao. Hắn rút hai ngón tay ra khỏi cửa sau của cậu. Thịnh chưa cảm nhận sự trống trải được bao lâu thì đột ngột, Kiệt cởi chiếc khăn quấn mình từ nãy đến giờ ra, để lộ cự vật của bản thân mình, thứ đã cương cứng, dựng thẳng lên từ bao giờ. Cậu nhìn thấy nó, hốt hoảng tột cùng:- Cậu chủ...! L-làm thế này không được đâu...- Không được? Sao lại không được nhỉ?Kiệt nhanh chóng giữ lấy eo của Thịnh, rồi đâm cự vật vào trong. Hắn chẳng mảy may làm từ từ để cậu thích nghi với con quái vật ấy, mà một phát lại lút cán vào bên trong. Dù đã được nới ra trước, nhưng chẳng ai lại có thể chịu được cái thứ ấy lút cán ngay ban đầu cả. Thịnh cảm nhận được vật thể to lớn kia bên trong mình, đau quá...cậu không nhịn được mà báu thật mạnh vào vai của Kiệt:- Đ-đau..đau quá...c-cậu chủ..!- Tch...chặt quá...thả lỏng ra bớt nào...cậu mà cứ thế, gãy con tôi mất.Thịnh sợ, sợ lắm. Không chỉ sợ, mà còn đau. Những giọt nước mắt bắt đầu dâng lên trong đôi mắt của cậu. Rồi Kiệt bắt đầu đẩy hông, từ từ nhẹ nhàng. Từng cú thúc là từng đợt đau nhói đến tận xương tuỷ. Thịnh sợ đến mức nhắm tịt cả mắt, cố gắng ngăn lại những giọt nước mắt đang trào trực trên khoé mi...Dần dần, những cú thúc trở nên mạnh mẽ hơn, với tần suất nhiều hơn. Toàn thân cậu run rẩy trong nỗi lo sợ và sự đau đớn. Hai bàn tay cậu báu chặt vào hai vai của hắn, móng tay của cậu ấn sâu vào trong da thịt của hắn. Cơn đau càng lớn, Thịnh báu càng mạnh, như thể muốn Kiệt cảm nhận một phần nỗi đau mà hắn đang gây ra cho cậu. Thịnh báu mạnh đến nỗi để lại dấu hằn trên vai hắn, thậm chí còn rỉ máu. Còn về Kiệt, hắn đang tận hưởng những khoái cảm mà bên trong Thịnh đem lại cho hắn. Kiệt còn chẳng mảy may quan tâm rằng Thịnh đã làm hắn chảy máu, mấy vết thương bé tẹo ấy không là gì với hắn cả. Hắn đẩy hông ngày một sâu hơn, cảm nhận được bên trong của Thịnh thắt lại từng đợt, từng đợt. Rồi hắn cuối nhẹ xuống, chẳng ngần ngại mà cắn mạnh vào cổ của cậu, để lại một dấu răng còn rơm rớm máu...- A-ah~...cậu chủ...đau...Nghe như vậy, Kiệt chỉ cười khẩy. Tiếng rên ấy như tiếp thêm năng lượng cho hắn, những cú thúc của hắn đột nhiên tràn đầy sinh lực, cứ như hắn đã dồn hết lực chỉ để thúc vào bên trong của Thịnh. Cậu cảm giác cứ như là cậu sắp bị xé toạt ra đến nơi. Cậu thở hổn hển, bên trong cậu co bóp liên tục. Rồi cậu cảm nhận một thứ gì đó, lạ lắm. "Cậu nhỏ" của cậu bắt đầu giật nhẹ, đồng nghĩa với việc cậu sắp chạm đến "đỉnh" rồi. Vậy mà tên khốn kia còn tiếp tục đâm vào bên trong, ngày càng sâu và nhanh hơn. Có lẽ hắn cũng sắp rồi...- Cậu chủ...uhm~...làm ơn, c-chậm lại đi mà...tôi s-sắp...Thịnh cố gắng van xin trong vô vọng, nước mắt chảy hai hàng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Toàn thân cậu run lẩy bẩy. Cậu khóc rồi, vì vừa phải chịu đựng những cơn đau khốn kiếp và cái sự tuyệt vọng đến tột cùng này. Cậu yếu đến mức không kháng cự nổi, cậu khó chịu lắm, nhưng cậu đâu làm gì được đây? Lỡ như cậu vô tình làm phật ý hắn, khiến hắn không vừa lòng, rồi hắn đuổi việc thì sao? Đến lúc đó thì chả còn nơi để về, chả còn gì để mà sống cả...Còn đối với tên Kiệt khốn kiếp kia ấy hả? Từng lời van xin nài nỉ của cậu chả có ý nghĩa gì với hắn, hắn thích thì hắn cứ làm. Và hắn cũng chẳng để yên cho cậu như này mãi. Mỗi lần van xin, mỗi câu khóc lóc của Thịnh thì hắn sẽ lại đâm nhanh hơn một chút, lại mạnh hơn một chút, chủ yếu để xem cậu phản ứng thế nào thôi.- Muốn bắ.n thì cứ việc bắ.n, tôi không cấm cậu đâu.Kiệt thì thầm vào tai Thịnh, những cú thúc ngày một sâu dần. Hắn có thế cảm nhận chính con c#c của bản thân ngay bên trong bụng của cậu. Thịnh không kìm lại được nữa, giật nảy mình rồi bắ.n ra một dòng t.inh trắng đục. Thịnh kiệt sức mà gục luôn xuống giường. Không lâu sau thì hắn cũng xuất t.inh. Hắn bắ.n hết vào bên trong, lấp đầy hậu môn của cậu bằng "nòi giống" của mình. Rồi từ từ hắn rút phân thân của mình ra khỏi người cậu, kéo theo dòng t.inh đặc quện, chảy ra từ chiếc l.ỗ bé nhỏ đáng thương kia...Thịnh kiệt sức, ngã gục xuống giường. Cậu mệt đến mức ngất đi, cơ thể cậu nằm im bất động. Nước mắt vẫn đọng lại hai hàng trên gò má ấy...
Còn về tên kia? Nghĩ xem hắn ta làm gì cơ chứ! Hắn vô tâm đến mức chỉ rút c#c của mình ra, vệ sinh lại bản thân đàng hoàng rồi rời đi. Kiệt còn chả thèm để ý đến Thịnh, còn chẳng mảy may giúp cậu mặc lại bộ đồ của cậu. Tên tàn độc đó thậm chí còn không làm được điều nhỏ nhất cho cậu là moi hết tinh trùng bên trong người của cậu ra*. Khốn kiếp...
*(nếu để tinh trùng ở trong hậu môn quá lâu có thể gây nên hiện tượng bị đau, chướng bụng)
________________________________________Sáng hôm sau - Ngày 14 tháng 7, lúc 8 giờ 23 phútBình minh đến, mặt trời mọc lên, ngày mới tới rồi. Những tia nắng chiếu qua cửa sổ, thẳng vào mắt của Thịnh. Không tránh được, Thịnh từ từ tỉnh dậy. Cậu thấy toàn thân mình ê ẩm, nhức nhói không miêu miêu tả được bằng lời. Không những thế, bụng của cậu cũng cảm thấy khó chịu. Thịnh thả hai chân xuống giường, muốn đi vào phòng tắm để vệ sinh bản thân. Nhưng vừa đứng lên, cậu chao đảo đến suýt ngã. Hai tay cậu bám vào tường cố gắng giữ lấy điểm tựa, hai chân cậu run rẩy, gần như chẳng còn chút sức nào để di chuyển. Tất cả chỉ có thể là do buổi tối hôm qua, do tên thiếu gia chết tiệt kia...Thịnh lê bước, từng chút từng chút một tiến tới phòng tắm. Cậu đánh răng, súc miệng, sau đó lại thả mình vào bồn nước ấm. Thịnh thở dài, không còn cách nào khác mà phải tự thân vận động, moi móc hết "trung tình" của Kiệt ra khỏi cơ thể. Khi cậu vệ sinh bản thân xong, lúc đang thay đồ, cậu vô tình nhìn thấy bản thân mình trong gương. Cậu thấy trên cổ mình có một dấu răng còn hơi ửng đỏ, không cần nói ta cũng biết là do ai làm ra. Vết cắn đó không quá sâu, nhưng đủ để làm Thịnh chảy máu một chút vào tối hôm qua và cho cậu một cái cảm giác nóng nóng rát rát vào sáng hôm nay. Cậu cá chắc rằng nó sẽ không biến mất sớm đâu, ít thì 2 ngày, còn lâu thì chắc phải tốn cả tuần mất...Thịnh vẫn còn khá mệt, đương nhiên rồi. Bị làm ra nông nỗi này thì không mệt cũng lạ. Nhưng cậu vẫn không dám nghỉ ngơi. Cậu khoác lên mình bộ đồng phục, rồi từ từ lết đi xuống bếp. Cậu thật sự không đi nổi, chỉ có thể lết đi từng bước. Thịnh hỏi bác quản gia thì biết là Kiệt sẽ không có ở nhà, tối hắn mới về. Thế cũng tốt, vậy thì Thịnh sẽ đỡ được ít việc, không cần nấu bữa sáng hay bữa trưa gì cho hắn cả. Cậu bắt đầu dọn dẹp. Bắt đầu từ phòng khách, đến phòng của Kiệt. Lúc phải dọn phòng của Kiệt, cậu cũng phải dọn luôn cả tàn cuộc của buổi tối hôm qua. Cậu nhìn lại mọi thứ hắn và cậu đã làm, cảm thấy thật nhục nhã. Cậu phải tự tay lau dọn đống t1nh trù.ng của bản thân, lau chúng đi trong sự ghê tởm dành cho Kiệt, và chính bản thân cậu. Dọn xong đống hỗn độn ấy, cậu mới dám đi về phòng, dọn dẹp phòng của bản thân...Sau khi hoàn thành công việc, toàn thân cậu như rã rời, gần như kiệt sức. Tay chân cậu không còn vững nữa. Thịnh liền thả mình lên giường, để đảm bảo bản thân không vì mệt quá mà ngất đi. Thịnh nhắm nghiền đôi mắt của cậu lại, cảm giác thật mệt mỏi. Cậu không kiềm được mà nhớ đến đêm hôm qua, nước mắt cũng không kiềm được mà tuôn trào. Thịnh bật khóc, hoàn toàn vô vọng. Cậu đã bị chính cậu chủ của mình, người đã cưu mang cậu ngày nhỏ, người cậu luôn đặt toàn bộ tin tưởng vào, giờ đây lại làm những thứ kinh khủng ấy với cậu. Chính hắn, chính hắn đã lấy đi trinh tiết của cậu. Chính hắn đã vấy bẩn, đã làm nhem nhuốc, đã làm mất đi sự trong trắng của một cậu thanh niên tuổi 23. Nhớ lại đêm ấy chỉ khiến cậu buồn nôn đến chết. Nhưng cậu phải làm sao đây? Thịnh đâu thể phảng kháng lại nổi. Mà có phảng kháng được, bỏ trốn đi thì cậu biết đi đâu cơ chứ, cậu chẳng có nơi nào để về cả...
_______________________________________________17 giờ 52 phút cùng ngày
Chiều hôm ấy, cậu vẫn đi nấu bữa tối cho hắn như bình thường. Nhưng hôm nay, khi hắn về, cậu chỉ gật đầu chào, chẳng mở lời lấy một câu. Giờ cơm tối, cậu dọn cơm ra cho hắn, vẫn không hé răng nửa lời. Kiệt biết chuyện gì đang diễn ra ở đây, vì chính hắn là người khơi màu nó cơ mà, nhưng hắn không nói. Hắn ta vẫn bình thản ngồi ăn như bình thường, tưởng như chưa từng có gì xảy ra. Cho đến lúc hắn ăn xong, Thịnh đi lại, lấy tất cả bát đĩa dơ và mang đi rửa. Lúc này hắn đi lại đằng sau lưng cậu, thì thầm vào tai cậu:- Nên nhớ, cậu ở đây là để phục vụ tôi. Đừng hòng mơ mộng đến chuyện phản kháng. Nếu không thì kết cục của cậu ra sao, tôi không dám báo trước đâu cho cậu đây, hoa nhỏ.Hắn nói một cách vừa ấm áp, nhưng lại vừa như đe dọa. Kiệt nhẹ nhàng quay người Thịnh lại để hai người họ mắt đối mặt nhau, Thịnh chẳng thể tránh mắt đi đâu cả. Bàn tay hắn từ từ nâng cằm của cậu lên, tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má mềm mịn của cậu. Kiệt nghiêng lại gần Thịnh, thì thầm vào tai cậu:- Tôi sẽ không để mọi thứ kết thúc đơn giản như thế này đâu, hoa nhỏ à~ Cậu tốt hơn cứ chuẩn bị trước tinh thần để làm tình và phục vụ cậu chủ của cậu bất cứ lúc nào đi ha~Kiệt chỉ cười khẩy một cái, liếm nhẹ vành tai của Thịnh, rồi hắn cất bước rời đi. Để lại cậu ở đây, sự căm hận, hoảng loạn và lo sợ dâng trào trong lồng ngực cậu. Cậu sẽ chẳng thể đoán được hành động tiếp theo của hắn. Chuyện gì sắp đến với cậu, cậu không biết. Cậu chỉ biết rằng những ngày tháng sau này của mình sẽ chẳng bao giờ được yên ổn nữa...__________________________________Mọi thứ cứ như vậy trôi qua. Cậu cố gắng tránh mặt hắn, chứ có điên mới bám lấy hắn. Lúc trước, với cậu, Kiệt là ân nhân, là người đã cứu rỗi cuộc đời cậu khỏi chốn địa ngục, khiến cậu lúc nào cũng muốn làm hắn ta vui vẻ. Nhưng bây giờ, cảm giác như chính tay hắn mới là kẻ sắp biến nơi đây thành "địa ngục" dành riêng cho cậu...Kiệt bắt đầu làm khó dễ cậu. Mỗi khi dọn phòng cho hắn, Thịnh sẽ bị bắt lại và nghe hắn bắt lỗi, từ lỗi nhỏ đến lỗi lớn, hợp lí đến vô lí tột cùng. Thịnh chỉ có thể đứng đó nghe những lời trách mắng ấy. Rồi khi Kiệt đi làm về, hắn sẽ lại giận cá chém thớt. Bữa nào mà khó chịu hơn nữa thì hắn sẽ đùng đùng vào nhà, không nói không rằng gì mà lôi Thịnh một mạch lên phòng. Xong hắn sẽ quẳng cậu lên giường, đè cậu ra làm tình không thương tiếc. Mỗi lần làm tình với Kiệt là một lần chết đi sống lại. Thà Kiệt làm như bao người khác còn chấp nhận được, mà hắn đâu có bình thường thế. Hắn gần như biến một con người khác với tên Kiệt thường ngày, lịch sự, sang trọng. Mỗi khi nhắc đến làm tình, hắn là là một tên điên bệnh hoạn. Mỗi ngày một chỗ khác, một tư thế khác, một thời gian khác. Từ nhà bếp đến phòng khách, từ kiểu truyền thống đến doggy, dù hoàng hôn hay bình minh. Cũng nhờ hắn mà giờ đây, trên người Thịnh chỗ nào cũng có dấu tích của hắn. Không phải dấu hôn thì cũng là vết cắn, cũng có khi là vết bầm do hắn ghì cậu xuống quá mức, cái nào cái nấy cũng rất đậm và phải mất ít nhất cả tuần mới mờ đi được. Nhưng có mà mơ, vì dấu cũ chưa kịp mất thì đã có thêm cả tá dấu mới rồi. Không những vậy, chiếc lỗ bé xinh của Thịnh lúc nào cũng nhức nhối, rát rát tận sâu bên trong...__________________________________Ngày 3 tháng 8, lúc 22 giờ 56 phút
Cũng trễ rồi, Thịnh đã kết thúc ca làm của mình. Vì cậu là người hầu riêng của Kiệt, nên cậu được hắn làm phước, xây cho một phòng riêng. Cậu trở về phòng, thay sang đồ bộ cho nó thoải mái nghỉ ngơi. Nhưng lúc cậu vừa thả mình xuống giường, chuông điện thoại của cậu đột nhiên reo lên. Cậu thắc mắc "giờ này ai lại gọi cho mình nhỉ...?". Thịnh mò lấy chiếc điện thoại. Cậu nhìn tên người gọi, nó hiển thị lên "Cậu chủ-Kiệt". Thịnh hơi bất ngờ, tự hỏi sao cậu chủ lại gọi giờ này, gần nửa đêm rồi cơ mà...? Nhưng cậu vẫn bắt máy, đương nhiên rồi, vì nhỡ có chuyện khẩn cấp rồi sao:- Dạ cậu chủ, tôi nghe?- Xuống nhà...mở cửa cho tôi...hic...nhanh lên...Thịnh nghe vậy có chút ngạc nhiên, nó không tốn quá lâu để cậu nhận ra rằng, Kiệt say rồi. Nhờ vào cách nói chuyển của hắn cộng với cái giọng điệu vốn đã khó ưa, nay còn chảy nhựa của hắn, và có lẫn cả tiếng nấc cụt, thì chỉ có thể hắn vừa đi uống rượu về. Thịnh chạy xuống nhà dưới, đương nhiên là không nhanh lắm, đương nhiên là nhờ vào những đêm làm tình trước. Cậu còn không để ý rằng bản thân vẫn đang mặc bộ đồ ngủ của mình, một chiếc áo thun trắng oversize mỏng manh và chiếc quần đùi ngắn, gần như lộ hết cả cặp đùi trắng nõn nà của cậu. Mà Thịnh cũng chẳng bận tâm chuyện đó lắm, ưu tiên công việc trước đã. Cậu lấy chìa khoá, mở khoá cửa ra cho Kiệt vào nhà.- Cậu chủ mới về ạ.Thịnh giữ cửa, đợi cho Kiệt vào nhà. Cậu thấy mặt hắn ta có hơi đỏ, người thì nồng nặc mùi rượu. Nó xộc lên mũi Thịnh làm cậu ho khan, cậu không thích mùi rượu cho lắm. Kiệt bước vào nhà, đồng thời đóng cửa lại. Hắn chẳng nói một lời, nhìn Thịnh từ đầu đến chân. Rồi đột nhiên hắn nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu một mạch vào thẳng trong nhà tắm.- Cậu chủ ơi...vô đây làm gì vậy ạ...Thịnh hỏi, tiếng cậu nhỏ như một lời thì thầm vào tai, như sợ rằng sẽ bị hắn mắng. Nhưng hắn nhìn cậu, đáp lại một cách ngắn gọn xúc tích nhất:- Tắm cho tôi.- H-Hả...?Kiệt nhìn Thịnh chằm chằm. Hắn có vẻ không cọc cằn như thường ngày, chắc là tại đang say. Thịnh cảm thấy hơi lo, nhưng cũng đỡ được một phần khi nhận thấy Kiệt không khó chịu.- Nhưng mà giờ trễ lắm rồi cậu chủ...nhỡ cậu bị bệnh thì sao ạ?Thịnh hỏi, nhìn hắn với ánh mắt lo lắng. Bây giờ cũng đã gần nửa đêm, không cẩn thận chắc chắn cũng bị cảm hay trúng gió cho xem...- Bệnh thì uống thuốc. Xong cậu chăm tôi, có gì đâu mà lo. Cùng lắm thì bị cảm thôi. Bộ tôi cho cậu ở đây để làm cảnh hay sao?Thịnh do dự suy nghĩ một lúc, rồi cậu cũng gật đầu. Cậu nhìn hắn, đợi hắn tự cởi y phục của mình. Chứ cậu nào đâu dám làm, Nhưng đợi mãi, hắn chẳng làm gì cả, ngược lại còn quay qua hỏi cậu:- Cậu nhìn cái gì? Cởi đồ cho tôi đi chứ...?- Ủa...tôi tưởng-- Không có tưởng gì hết, làm nhanh lên...!Thịnh giật mình, gật đầu lia lịa. Nhưng cậu cứ thấy nó cấn cấn thế nào ấy. Đúng là hắn với cậu có từng thân mật với nhau thật, nhưng mà hắn thật sự có thể để cho một người không máu mủ, không ruột thịt, không thân thiết gì tự ý đụng chạm vào cơ thể của hắn như thế này ư? Chắc tại vì hắn đang say nhỉ...say đến ngu muội luôn rồi...Thịnh gạt những suy nghĩ đó qua một bên, phải ưu tiên việc chính trước đã, kẻo không lại rước hoạ vào thân. Cậu tiến một bước về phía Kiệt, rồi từ từ nhấc áo của hắn lên rồi cởi ra. Hắn để yên cho cậu làm. Cởi áo xong, Thịnh lại nhìn lên Kiệt với ánh mắt e ngại:- Cậu chủ tự cởi nốt phần còn lại đi ạ...- Không, cậu cởi cho tôi. Có cái gì cởi hết ra, làm đi."Có cái gì cởi hết" là ý gì đây? Nghĩa là Thịnh phải cởi quần cho hắn, từ quần ngoài đến quần trong luôn hay gì? Chắn hắn điên thật rồi. Mấy lúc như này cậu cũng muốn chửi hắn lắm chớ, cậu chỉ sợ hắn nổi khùng thôi..nên thôi, đành chịu vậy. Thịnh cắn chặt môi, bắt đầu cởi dây nịt của hắn trước. Rồi cởi quần ngoài, cuối cùng là nội y bên trong. Lúc cậu cởi nội y cho hắn, cậu cởi nhanh hết mức có thể, xong thì nhắm tịt mắt, quay mặt đi.- Cậu ngại gì chứ...cũng đã thấy hết rồi còn đâu...Kiệt nói, giọng có vẻ nhẹ nhàng và hơi...mè nheo hở? Chắc là thế. Hắn kéo cậu lại gần, mùi cồn nồng nặc toả ra trong từng hơi thở của hắn.- Vào việc chính đi...- Dạ...Kiệt bước vào buồng tắm, Thịnh bị kéo theo ngay sau. Hắn ngồi vào bồn tắm. Nhà Kiệt giàu nức đố đổ vách, nên có mỗi cái bồn tắm thôi là to như cái giường cỡ lớn rồi. Thịnh mở vòi, xả nước vào bồn tắm. Rồi cậu với lên lấy cái vòi sen, chỉnh cho nước ấm để Kiệt không bị bệnh, rồi từ từ xối nước lên người của hắn. Cậu xối người của hắn trước rồi hỏi:- Cậu chủ có muốn gội đầu luôn không ạ?- Có...gội luôn cho tôi đi.Thịnh nhẹ nhành xối tiếp lên tóc của hắn. Xong rồi cậu tắt nước, lấy ít dầu gội lên tay rồi từ từ thoa lên tóc của Kiệt. Còn Kiệt thì ngồi đấy, đắm chìm trong hơi men và tận hưởng sự thoải mái mà Thịnh mang lại. Thịnh chầm chậm gội đầu cho Kiệt, đảm bảo từng chuyển động của mình thật nhẹ nhàng và đem lại sự thoải mái cho cậu chủ. Đồng thời đảm bảo tóc của hắn sẽ sạch đẹp gọn gàng đến mọi góc ngách. Xong rồi Thịnh lại mở nước, xả trôi hết xà phòng đi...Sau đó, Thịnh lại lấy một ít dầu xả lên tay, lập lại các bước như cũ nhưng thập chí còn nhẹ nhàng hơn lúc gội. Khi gội đầu xả tóc đều xong xuôi, Thịnh lại lên tiếng:- Dạ xong rồi cậu chủ ơi...tôi để cậu chủ ở đây để cậu tự tắm nhé...?- Khoan đã...Kiệt đột nhiên giữ tay Thịnh lại, rồi kéo cậu lọt tỏm vào bồn tắm cùng hắn. Thịnh rùng mình nhẹ khi đột nhiên bị kéo vào trong bồn nước như thế. Bây giờ toàn thân cậu ướt sũng, bản thân cậu thì đang ngồi kên đùi của Kiệt. Chiếc áo trắng mỏng của cậu sau khi thấm nước thì dính vào người cậu, và phần nào trong suốt hơn, làm cho hắn có thể nhìn thấy luôn bên trong.Hắn nhẹ nhàng luồn tay phải vào trong lớp áo mỏng của cậu, rồi trượt một cái để cởi nó ra. Còn tay trái của hắn đương nhiên cũng chẳng để rảnh rang. Hắn luồn tay vào trong quần Thịnh theo đường sống lưng, tiếp cận ngay hai "quả đào" căng mọng, láng mịn ấy, rồi hắn cũng nhẹ nhàng tuột ra.Bây giờ, chỉ còn hai con người khoả thân cùng nhau ở bên dưới mặt nước. Kiệt ôm chặt Thịnh trong vòng tay của mình, rúc vào cổ của cậu và tận hưởng mùi hương nhẹ thơm ngọt ngào ấy:- Ở lại đây với tôi đi...Thịnh ngơ cả người ra, không biết phải nói gì thêm. Nhưng bỗng nhưng, cậu cảm thấy được có cái gì đó nó hơi...cấn cấn, ngay dưới mông cậu. Nhưng "cấn" ở đây không còn là nghĩa bóng nữa, mà thật sự là nghĩa đen, rất đen là đằng khác. Thịnh bất giác nhìn xuống, thân dưới của cậu đang đặt ngay trên dương vật của hắn. Và bây giờ thì cậu biết chắc cái gì đang cấn rồi đấy...- Này Thịnh...cậu có giận tôi những gì tôi đã làm không...?- H-hả...chuyện gì cơ ạ?- Chuyện tôi xâm hại tình dục cậu, rồi sau đó đe doạ cậu...và chuỗi ngày lạm dụng cậu...Đột ngột quá, cứ tưởng như não Thịnh vừa ngưng nhận thêm thông tin vậy. Phải tốn vài giây cậu mới kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cậu nhìn Kiệt với một ánh nhìn hoang mang...- Tôi có quá quắt lắm không khi nói ra những lời đe doạ đó...? Cậu coi tôi chỉ như một tên khốn nạn khi làm những điều biến thái đó với cậu thôi, đúng không...?- Cậu chủ...đừng nói thế chứ ạ...t-tôi đâu có nghĩ thếThịnh xua tay, tỏ vẻ như mọi thứ đều ổn. Nhưng Kiệt có thể nhìn thấy hết tất cả, qua nụ cười giả tạo đó, qua giọng điệu lo lắng đó, thế là quá đủ để Kiệt có thể nhận ra được cảm xúc thật ở sâu bên trong của cậu...- Thịnh, đừng dối lòng mình nữa, cậu ghét tôi lắm, đúng chứ...?Hắn cầm lấy một bàn tay cậu, áp lên má của chính mình. "Cậu ấy ấm quá..." hắn thầm nghĩ, rồi hôn nhẹ vào lòng bàn tay em. Hơi men quá mạnh khiến hắn trở nên đôi phần khác lạ hơn con người bình thường của hắn. Cảm xúc kìm nén bấy lâu của hắn, sắp không chịu được nữa được nữa và sẽ sớm nổ tung như một quả bong bóng mà thôi.- Liệu bây giờ tôi xin lỗi, có còn kịp không, Thịnh nhỉ...? Làm ơn, tôi xin lỗi...cậu đừng ghét tôi, nhé...?Kiệt không khống chế bản thân được nữa, nước mắt chảy dọc từ khoé mắt của Kiệt. Bàn tay hắn siết chặt quanh bàn tay bé nhỏ của Thịnh. Thịnh trở nên bối rối trước cảnh tượng lạ lẫm đầy ngẫu nhiên này. Cậu chủ...thật sự khóc vì cậu sao? Khó tin quá...- C-cậu chủ...cậu đừng khóc...tôi không ghét cậu đâu...cậu đừng khóc mà...Thịnh nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Kiệt. Cậu khá sốc khi thấy hắn đột nhiên trở thành một người khác như vậy chỉ vì hắn đang say. Nhưng thôi, cũng không tệ lắm, ít nhất vẫn khá hơn lúc bình thường...- Tôi không tin cậu được...lúc nào cậu cũng nói dối tôi cả...cậu chứng minh đi...Rồi Thịnh cảm thấy bàn tay của Kiệt đột nhiên trượt dọc theo sống lưng cậu, khiến cậu rùng mình nhẹ. Xong lại lướt lên phía trước, nhẹ nhàng kéo cậu lại gần hơn, ép sát cơ thể của Thịnh vào bản thân hắn. Áp sát lại gần, rồi đôi môi hắn sượt nhẹ qua môi cậu.- Tôi hôn cậu có được không...? Như một bằng chứng...rằng cậu không nói dối tôi...- Dạ...cậu chủ muốn hôn thì cứ hôn, t-tôi đâu dám can...Kiệt nhẹ nhàng áp môi của hắn lên môi cậu. Một khởi đầu nhẹ nhàng, rồi hắn nhẹ nhàng liếm môi cậu, tỏ ý muốn tiến sâu vào. Thịnh không kìm được, đôi má chuyển màu ửng hồng, nhưng rồi môi cậu cũng hé mở, để Kiệt có thể khám phá mọi thứ hắn muốn. Thấy Thịnh cũng hưởng ứng, Kiệt nhanh chóng tận dụng thời cơ trước khi cậu kịp đổi ý, luồn lưỡi qua hàng phòng vệ, thâm nhập sâu vào bên trong khoang miệng của Thịnh. Lưỡi của hắn quấn lấy lưỡi của cậu, xoắn vào tuột ra liên tục nhờ sự trơn trượt của nước bọt. Kiệt cứ nhấp môi ra, nhấp môi vào. Nhưng hắn dại gì mà cứ từ tốn thế này. Nụ hôn của hắn dần dần trở nên mãnh liệt hơn, với nhiều khát vọng hơn. Nụ hôn cứ kéo dài, Kiệt thì chẳng cho cậu một khoảng không nào để thở. Cậu dần hết hơi, khẽ rên nhẹ để tỏ ý kêu Kiệt dừng lại. Hắn cũng hiểu ý, dù muốn tiếp tục nhưng cậu vẫn quan trọng hơn nên cũng đàng tách ra trong sự tiếc nuối. Nhưng không sao, hôn thì để tí nữa hôn tiếp cũng chẳng chết ai cả, chứ Thịnh mà có chuyện gì thì có Kiệt chết đấy.- Mhm...hah~...môi cậu mềm thật đó...
Hắn nói khẽ khi đôi môi hắn luyến tiếc tách ta khỏi cậu. Thịnh thì đang thở gấp, mặt vẫn hơi đỏ vì ban nãy thiếu hơi. Cậu im lặng, ngượng ngùng đến mức chẳng thốt nên lời...
__________________________________
Kiệt thấy vậy thì cười thầm trong lòng. Hắn buông eo Thịnh ra đi về phòng của mình, để Thịnh lại phía sau với ánh mắt dõi theo bóng lưng khuất dần của hắn...
_______________________________________Tối đó, sau khi hoàn thành xong xuôi mọi việc, cậu mới âm thầm lặng lẽ, từng bước từng bước đi lên căn phòng của tên thiếu gia tài phiệt kia. Một vài giọt mồ hơi rơi xuống từ trán cậu, cậu cũng hồi hộp, nhưng chẳng tránh khỏi lo lắng. Cậu đang không biết chuyện gì có thể xảy ra nếu cậu đặt chân vào căn phòng đó. Thịnh nhẹ nhàng gõ 3 tiếng lên chiếc cửa gỗ...cốc, cốc, cốc...rồi đứng đó, chờ đợi phản hồi từ bên kia trong sự im lặng...- Cửa không khóa, cậu vào đi.Giọng của Kiệt vang lên ở đầu bên kia. Thịnh cẩn thận đẩy cánh cửa rồi thận trọng bước vào. Cậu thấy tên thiếu gia kia đang cởi trần, hiện chỉ đang quấn mỗi chiếc khăn tắm để che nửa phần thân dưới của bản thân. Mặt Thịnh chuyển màu hồng nhạt, không tránh khỏi xấu hổ mà quay đi chỗ khác:- Ngại ngùng gì chứ? Cứ làm quen dần đi là vừa. Không lâu nữa, cậu sẽ thấy toàn bộ cái cơ thể ngọc ngà này ở một dạng nguyên thuỷ nhất của nó mà thôi~Kiệt nói với giọng điệu cợt nhã, nhếch mép cười. Còn Thịnh thì hoang mang, không nhận ra được ý đồ thực sự của Kiệt.- Ý của cậu chủ là sao ạ...? Ah...Chưa kịp đợi Thịnh phản ứng lại, Kiệt lao vào, đè Thịnh xuống rồi ghim cậu xuống giường. Cậu bỗng cảm thấy có điềm không lành rồi. Cậu thử cố vùng vẫy để thoát thân, nhưng không may, làm vậy chỉ khiến tên kia đè cậu xuống còn mạnh hơn. Khuôn mặt của Thịnh đột nhiên biến sắc, nhợt nhạt và tràn ngập sự sợ hãi:- C-cậu chủ...? Cậu làm gì vậy, sao lại...?!Kiệt nhẹ nhàng luồn tay vào trong quần của Thịnh, từ từ rờ mó từng ngóc ngách. Thịnh cố gắng nắm lấy tay của Kiệt, dùng hết sức để ngăn hắn tiếp tục. Nhưng sức lực của cậu chẳng thấm thía vào đâu. Hắn vẫn tiếp tục đụng chạm bên trong quần của cậu, rồi cởi nó hẳn ra. Xong hắn lại nhanh chóng gỡ từng cúc áo một của cậu, khiến cậu chẳng còn mảnh vải nào che thân, khoe ra hết cả cái cơ thể trắng trẻo nuột nà kia. Còn quần áo cậu thì nằm vương vãi khắp sàn nhà lạnh lẽo.- Đừng lo. Tôi sẽ nhẹ nhàng với cậu thôi.Tên thiếu gia kia nhẹ nhàng đút hai ngón tay vào trong "bông cúc" bé nhỏ của cậu. Thịnh không kìm được mà rùng mình, cố gắng dùng hết sức để đạp Kiệt ra nhưng không thành. Hắn nắm lấy chân cậu, gác lên vai của mình và tiếp tục "công việc" còn dang dở.- Yên nào...Thả lỏng ra chút đi...- C-cậu chủ...đừng...khó chịu quá...Kiệt có thể cảm nhận được chiếc l.ỗ nhỏ xinh của Thịnh đang siết chặt quanh ngón tay hắn, bên trong thì đang co thắt khá nhiều. Có vẻ, bé con của hắn vẫn chưa quen với việc này lắm.- Chịu đựng một chút rồi sẽ quen thôi. Nếu không lúc sau người bị đau sẽ là em chứ chẳng phải tôi đâu~Nói rồi, Kiệt vô tư chọc ngoáy, làm mọi thứ để nới lỏng được cửa sau của cậu ra. Hắn nhẹ nhàng ấn từng ngóc ngách bên trong, chỉ để tìm được điểm kích thích quan trọng của cậu:- Ah...tìm thấy rồi.Hắn ta ấn mạnh vào một điểm lồi ở bên trong của Thịnh. Đó chính là một trong những dây thần kinh chính tạo ra khoái cảm cho nam, thường được gọi là điểm P. Khi bị ấn vào nơi đó, cảm giác cứ như vừa có một luồn điện chạy dọc theo sống lưng vậy, Thịnh không khống chế được mà giật nảy cả người, bất giác rên lên một tiếng:- Uhm~...cậu...cậu chủ, d-dừng lại đi mà...Câu van xin này của Thịnh nghe cứ như mật rót vào tai, khiến Kiệt cảm thấy mãn nguyện biết bao. Hắn rút hai ngón tay ra khỏi cửa sau của cậu. Thịnh chưa cảm nhận sự trống trải được bao lâu thì đột ngột, Kiệt cởi chiếc khăn quấn mình từ nãy đến giờ ra, để lộ cự vật của bản thân mình, thứ đã cương cứng, dựng thẳng lên từ bao giờ. Cậu nhìn thấy nó, hốt hoảng tột cùng:- Cậu chủ...! L-làm thế này không được đâu...- Không được? Sao lại không được nhỉ?Kiệt nhanh chóng giữ lấy eo của Thịnh, rồi đâm cự vật vào trong. Hắn chẳng mảy may làm từ từ để cậu thích nghi với con quái vật ấy, mà một phát lại lút cán vào bên trong. Dù đã được nới ra trước, nhưng chẳng ai lại có thể chịu được cái thứ ấy lút cán ngay ban đầu cả. Thịnh cảm nhận được vật thể to lớn kia bên trong mình, đau quá...cậu không nhịn được mà báu thật mạnh vào vai của Kiệt:- Đ-đau..đau quá...c-cậu chủ..!- Tch...chặt quá...thả lỏng ra bớt nào...cậu mà cứ thế, gãy con tôi mất.Thịnh sợ, sợ lắm. Không chỉ sợ, mà còn đau. Những giọt nước mắt bắt đầu dâng lên trong đôi mắt của cậu. Rồi Kiệt bắt đầu đẩy hông, từ từ nhẹ nhàng. Từng cú thúc là từng đợt đau nhói đến tận xương tuỷ. Thịnh sợ đến mức nhắm tịt cả mắt, cố gắng ngăn lại những giọt nước mắt đang trào trực trên khoé mi...Dần dần, những cú thúc trở nên mạnh mẽ hơn, với tần suất nhiều hơn. Toàn thân cậu run rẩy trong nỗi lo sợ và sự đau đớn. Hai bàn tay cậu báu chặt vào hai vai của hắn, móng tay của cậu ấn sâu vào trong da thịt của hắn. Cơn đau càng lớn, Thịnh báu càng mạnh, như thể muốn Kiệt cảm nhận một phần nỗi đau mà hắn đang gây ra cho cậu. Thịnh báu mạnh đến nỗi để lại dấu hằn trên vai hắn, thậm chí còn rỉ máu. Còn về Kiệt, hắn đang tận hưởng những khoái cảm mà bên trong Thịnh đem lại cho hắn. Kiệt còn chẳng mảy may quan tâm rằng Thịnh đã làm hắn chảy máu, mấy vết thương bé tẹo ấy không là gì với hắn cả. Hắn đẩy hông ngày một sâu hơn, cảm nhận được bên trong của Thịnh thắt lại từng đợt, từng đợt. Rồi hắn cuối nhẹ xuống, chẳng ngần ngại mà cắn mạnh vào cổ của cậu, để lại một dấu răng còn rơm rớm máu...- A-ah~...cậu chủ...đau...Nghe như vậy, Kiệt chỉ cười khẩy. Tiếng rên ấy như tiếp thêm năng lượng cho hắn, những cú thúc của hắn đột nhiên tràn đầy sinh lực, cứ như hắn đã dồn hết lực chỉ để thúc vào bên trong của Thịnh. Cậu cảm giác cứ như là cậu sắp bị xé toạt ra đến nơi. Cậu thở hổn hển, bên trong cậu co bóp liên tục. Rồi cậu cảm nhận một thứ gì đó, lạ lắm. "Cậu nhỏ" của cậu bắt đầu giật nhẹ, đồng nghĩa với việc cậu sắp chạm đến "đỉnh" rồi. Vậy mà tên khốn kia còn tiếp tục đâm vào bên trong, ngày càng sâu và nhanh hơn. Có lẽ hắn cũng sắp rồi...- Cậu chủ...uhm~...làm ơn, c-chậm lại đi mà...tôi s-sắp...Thịnh cố gắng van xin trong vô vọng, nước mắt chảy hai hàng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Toàn thân cậu run lẩy bẩy. Cậu khóc rồi, vì vừa phải chịu đựng những cơn đau khốn kiếp và cái sự tuyệt vọng đến tột cùng này. Cậu yếu đến mức không kháng cự nổi, cậu khó chịu lắm, nhưng cậu đâu làm gì được đây? Lỡ như cậu vô tình làm phật ý hắn, khiến hắn không vừa lòng, rồi hắn đuổi việc thì sao? Đến lúc đó thì chả còn nơi để về, chả còn gì để mà sống cả...Còn đối với tên Kiệt khốn kiếp kia ấy hả? Từng lời van xin nài nỉ của cậu chả có ý nghĩa gì với hắn, hắn thích thì hắn cứ làm. Và hắn cũng chẳng để yên cho cậu như này mãi. Mỗi lần van xin, mỗi câu khóc lóc của Thịnh thì hắn sẽ lại đâm nhanh hơn một chút, lại mạnh hơn một chút, chủ yếu để xem cậu phản ứng thế nào thôi.- Muốn bắ.n thì cứ việc bắ.n, tôi không cấm cậu đâu.Kiệt thì thầm vào tai Thịnh, những cú thúc ngày một sâu dần. Hắn có thế cảm nhận chính con c#c của bản thân ngay bên trong bụng của cậu. Thịnh không kìm lại được nữa, giật nảy mình rồi bắ.n ra một dòng t.inh trắng đục. Thịnh kiệt sức mà gục luôn xuống giường. Không lâu sau thì hắn cũng xuất t.inh. Hắn bắ.n hết vào bên trong, lấp đầy hậu môn của cậu bằng "nòi giống" của mình. Rồi từ từ hắn rút phân thân của mình ra khỏi người cậu, kéo theo dòng t.inh đặc quện, chảy ra từ chiếc l.ỗ bé nhỏ đáng thương kia...Thịnh kiệt sức, ngã gục xuống giường. Cậu mệt đến mức ngất đi, cơ thể cậu nằm im bất động. Nước mắt vẫn đọng lại hai hàng trên gò má ấy...
Còn về tên kia? Nghĩ xem hắn ta làm gì cơ chứ! Hắn vô tâm đến mức chỉ rút c#c của mình ra, vệ sinh lại bản thân đàng hoàng rồi rời đi. Kiệt còn chả thèm để ý đến Thịnh, còn chẳng mảy may giúp cậu mặc lại bộ đồ của cậu. Tên tàn độc đó thậm chí còn không làm được điều nhỏ nhất cho cậu là moi hết tinh trùng bên trong người của cậu ra*. Khốn kiếp...
*(nếu để tinh trùng ở trong hậu môn quá lâu có thể gây nên hiện tượng bị đau, chướng bụng)
________________________________________Sáng hôm sau - Ngày 14 tháng 7, lúc 8 giờ 23 phútBình minh đến, mặt trời mọc lên, ngày mới tới rồi. Những tia nắng chiếu qua cửa sổ, thẳng vào mắt của Thịnh. Không tránh được, Thịnh từ từ tỉnh dậy. Cậu thấy toàn thân mình ê ẩm, nhức nhói không miêu miêu tả được bằng lời. Không những thế, bụng của cậu cũng cảm thấy khó chịu. Thịnh thả hai chân xuống giường, muốn đi vào phòng tắm để vệ sinh bản thân. Nhưng vừa đứng lên, cậu chao đảo đến suýt ngã. Hai tay cậu bám vào tường cố gắng giữ lấy điểm tựa, hai chân cậu run rẩy, gần như chẳng còn chút sức nào để di chuyển. Tất cả chỉ có thể là do buổi tối hôm qua, do tên thiếu gia chết tiệt kia...Thịnh lê bước, từng chút từng chút một tiến tới phòng tắm. Cậu đánh răng, súc miệng, sau đó lại thả mình vào bồn nước ấm. Thịnh thở dài, không còn cách nào khác mà phải tự thân vận động, moi móc hết "trung tình" của Kiệt ra khỏi cơ thể. Khi cậu vệ sinh bản thân xong, lúc đang thay đồ, cậu vô tình nhìn thấy bản thân mình trong gương. Cậu thấy trên cổ mình có một dấu răng còn hơi ửng đỏ, không cần nói ta cũng biết là do ai làm ra. Vết cắn đó không quá sâu, nhưng đủ để làm Thịnh chảy máu một chút vào tối hôm qua và cho cậu một cái cảm giác nóng nóng rát rát vào sáng hôm nay. Cậu cá chắc rằng nó sẽ không biến mất sớm đâu, ít thì 2 ngày, còn lâu thì chắc phải tốn cả tuần mất...Thịnh vẫn còn khá mệt, đương nhiên rồi. Bị làm ra nông nỗi này thì không mệt cũng lạ. Nhưng cậu vẫn không dám nghỉ ngơi. Cậu khoác lên mình bộ đồng phục, rồi từ từ lết đi xuống bếp. Cậu thật sự không đi nổi, chỉ có thể lết đi từng bước. Thịnh hỏi bác quản gia thì biết là Kiệt sẽ không có ở nhà, tối hắn mới về. Thế cũng tốt, vậy thì Thịnh sẽ đỡ được ít việc, không cần nấu bữa sáng hay bữa trưa gì cho hắn cả. Cậu bắt đầu dọn dẹp. Bắt đầu từ phòng khách, đến phòng của Kiệt. Lúc phải dọn phòng của Kiệt, cậu cũng phải dọn luôn cả tàn cuộc của buổi tối hôm qua. Cậu nhìn lại mọi thứ hắn và cậu đã làm, cảm thấy thật nhục nhã. Cậu phải tự tay lau dọn đống t1nh trù.ng của bản thân, lau chúng đi trong sự ghê tởm dành cho Kiệt, và chính bản thân cậu. Dọn xong đống hỗn độn ấy, cậu mới dám đi về phòng, dọn dẹp phòng của bản thân...Sau khi hoàn thành công việc, toàn thân cậu như rã rời, gần như kiệt sức. Tay chân cậu không còn vững nữa. Thịnh liền thả mình lên giường, để đảm bảo bản thân không vì mệt quá mà ngất đi. Thịnh nhắm nghiền đôi mắt của cậu lại, cảm giác thật mệt mỏi. Cậu không kiềm được mà nhớ đến đêm hôm qua, nước mắt cũng không kiềm được mà tuôn trào. Thịnh bật khóc, hoàn toàn vô vọng. Cậu đã bị chính cậu chủ của mình, người đã cưu mang cậu ngày nhỏ, người cậu luôn đặt toàn bộ tin tưởng vào, giờ đây lại làm những thứ kinh khủng ấy với cậu. Chính hắn, chính hắn đã lấy đi trinh tiết của cậu. Chính hắn đã vấy bẩn, đã làm nhem nhuốc, đã làm mất đi sự trong trắng của một cậu thanh niên tuổi 23. Nhớ lại đêm ấy chỉ khiến cậu buồn nôn đến chết. Nhưng cậu phải làm sao đây? Thịnh đâu thể phảng kháng lại nổi. Mà có phảng kháng được, bỏ trốn đi thì cậu biết đi đâu cơ chứ, cậu chẳng có nơi nào để về cả...
_______________________________________________17 giờ 52 phút cùng ngày
Chiều hôm ấy, cậu vẫn đi nấu bữa tối cho hắn như bình thường. Nhưng hôm nay, khi hắn về, cậu chỉ gật đầu chào, chẳng mở lời lấy một câu. Giờ cơm tối, cậu dọn cơm ra cho hắn, vẫn không hé răng nửa lời. Kiệt biết chuyện gì đang diễn ra ở đây, vì chính hắn là người khơi màu nó cơ mà, nhưng hắn không nói. Hắn ta vẫn bình thản ngồi ăn như bình thường, tưởng như chưa từng có gì xảy ra. Cho đến lúc hắn ăn xong, Thịnh đi lại, lấy tất cả bát đĩa dơ và mang đi rửa. Lúc này hắn đi lại đằng sau lưng cậu, thì thầm vào tai cậu:- Nên nhớ, cậu ở đây là để phục vụ tôi. Đừng hòng mơ mộng đến chuyện phản kháng. Nếu không thì kết cục của cậu ra sao, tôi không dám báo trước đâu cho cậu đây, hoa nhỏ.Hắn nói một cách vừa ấm áp, nhưng lại vừa như đe dọa. Kiệt nhẹ nhàng quay người Thịnh lại để hai người họ mắt đối mặt nhau, Thịnh chẳng thể tránh mắt đi đâu cả. Bàn tay hắn từ từ nâng cằm của cậu lên, tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má mềm mịn của cậu. Kiệt nghiêng lại gần Thịnh, thì thầm vào tai cậu:- Tôi sẽ không để mọi thứ kết thúc đơn giản như thế này đâu, hoa nhỏ à~ Cậu tốt hơn cứ chuẩn bị trước tinh thần để làm tình và phục vụ cậu chủ của cậu bất cứ lúc nào đi ha~Kiệt chỉ cười khẩy một cái, liếm nhẹ vành tai của Thịnh, rồi hắn cất bước rời đi. Để lại cậu ở đây, sự căm hận, hoảng loạn và lo sợ dâng trào trong lồng ngực cậu. Cậu sẽ chẳng thể đoán được hành động tiếp theo của hắn. Chuyện gì sắp đến với cậu, cậu không biết. Cậu chỉ biết rằng những ngày tháng sau này của mình sẽ chẳng bao giờ được yên ổn nữa...__________________________________Mọi thứ cứ như vậy trôi qua. Cậu cố gắng tránh mặt hắn, chứ có điên mới bám lấy hắn. Lúc trước, với cậu, Kiệt là ân nhân, là người đã cứu rỗi cuộc đời cậu khỏi chốn địa ngục, khiến cậu lúc nào cũng muốn làm hắn ta vui vẻ. Nhưng bây giờ, cảm giác như chính tay hắn mới là kẻ sắp biến nơi đây thành "địa ngục" dành riêng cho cậu...Kiệt bắt đầu làm khó dễ cậu. Mỗi khi dọn phòng cho hắn, Thịnh sẽ bị bắt lại và nghe hắn bắt lỗi, từ lỗi nhỏ đến lỗi lớn, hợp lí đến vô lí tột cùng. Thịnh chỉ có thể đứng đó nghe những lời trách mắng ấy. Rồi khi Kiệt đi làm về, hắn sẽ lại giận cá chém thớt. Bữa nào mà khó chịu hơn nữa thì hắn sẽ đùng đùng vào nhà, không nói không rằng gì mà lôi Thịnh một mạch lên phòng. Xong hắn sẽ quẳng cậu lên giường, đè cậu ra làm tình không thương tiếc. Mỗi lần làm tình với Kiệt là một lần chết đi sống lại. Thà Kiệt làm như bao người khác còn chấp nhận được, mà hắn đâu có bình thường thế. Hắn gần như biến một con người khác với tên Kiệt thường ngày, lịch sự, sang trọng. Mỗi khi nhắc đến làm tình, hắn là là một tên điên bệnh hoạn. Mỗi ngày một chỗ khác, một tư thế khác, một thời gian khác. Từ nhà bếp đến phòng khách, từ kiểu truyền thống đến doggy, dù hoàng hôn hay bình minh. Cũng nhờ hắn mà giờ đây, trên người Thịnh chỗ nào cũng có dấu tích của hắn. Không phải dấu hôn thì cũng là vết cắn, cũng có khi là vết bầm do hắn ghì cậu xuống quá mức, cái nào cái nấy cũng rất đậm và phải mất ít nhất cả tuần mới mờ đi được. Nhưng có mà mơ, vì dấu cũ chưa kịp mất thì đã có thêm cả tá dấu mới rồi. Không những vậy, chiếc lỗ bé xinh của Thịnh lúc nào cũng nhức nhối, rát rát tận sâu bên trong...__________________________________Ngày 3 tháng 8, lúc 22 giờ 56 phút
Cũng trễ rồi, Thịnh đã kết thúc ca làm của mình. Vì cậu là người hầu riêng của Kiệt, nên cậu được hắn làm phước, xây cho một phòng riêng. Cậu trở về phòng, thay sang đồ bộ cho nó thoải mái nghỉ ngơi. Nhưng lúc cậu vừa thả mình xuống giường, chuông điện thoại của cậu đột nhiên reo lên. Cậu thắc mắc "giờ này ai lại gọi cho mình nhỉ...?". Thịnh mò lấy chiếc điện thoại. Cậu nhìn tên người gọi, nó hiển thị lên "Cậu chủ-Kiệt". Thịnh hơi bất ngờ, tự hỏi sao cậu chủ lại gọi giờ này, gần nửa đêm rồi cơ mà...? Nhưng cậu vẫn bắt máy, đương nhiên rồi, vì nhỡ có chuyện khẩn cấp rồi sao:- Dạ cậu chủ, tôi nghe?- Xuống nhà...mở cửa cho tôi...hic...nhanh lên...Thịnh nghe vậy có chút ngạc nhiên, nó không tốn quá lâu để cậu nhận ra rằng, Kiệt say rồi. Nhờ vào cách nói chuyển của hắn cộng với cái giọng điệu vốn đã khó ưa, nay còn chảy nhựa của hắn, và có lẫn cả tiếng nấc cụt, thì chỉ có thể hắn vừa đi uống rượu về. Thịnh chạy xuống nhà dưới, đương nhiên là không nhanh lắm, đương nhiên là nhờ vào những đêm làm tình trước. Cậu còn không để ý rằng bản thân vẫn đang mặc bộ đồ ngủ của mình, một chiếc áo thun trắng oversize mỏng manh và chiếc quần đùi ngắn, gần như lộ hết cả cặp đùi trắng nõn nà của cậu. Mà Thịnh cũng chẳng bận tâm chuyện đó lắm, ưu tiên công việc trước đã. Cậu lấy chìa khoá, mở khoá cửa ra cho Kiệt vào nhà.- Cậu chủ mới về ạ.Thịnh giữ cửa, đợi cho Kiệt vào nhà. Cậu thấy mặt hắn ta có hơi đỏ, người thì nồng nặc mùi rượu. Nó xộc lên mũi Thịnh làm cậu ho khan, cậu không thích mùi rượu cho lắm. Kiệt bước vào nhà, đồng thời đóng cửa lại. Hắn chẳng nói một lời, nhìn Thịnh từ đầu đến chân. Rồi đột nhiên hắn nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu một mạch vào thẳng trong nhà tắm.- Cậu chủ ơi...vô đây làm gì vậy ạ...Thịnh hỏi, tiếng cậu nhỏ như một lời thì thầm vào tai, như sợ rằng sẽ bị hắn mắng. Nhưng hắn nhìn cậu, đáp lại một cách ngắn gọn xúc tích nhất:- Tắm cho tôi.- H-Hả...?Kiệt nhìn Thịnh chằm chằm. Hắn có vẻ không cọc cằn như thường ngày, chắc là tại đang say. Thịnh cảm thấy hơi lo, nhưng cũng đỡ được một phần khi nhận thấy Kiệt không khó chịu.- Nhưng mà giờ trễ lắm rồi cậu chủ...nhỡ cậu bị bệnh thì sao ạ?Thịnh hỏi, nhìn hắn với ánh mắt lo lắng. Bây giờ cũng đã gần nửa đêm, không cẩn thận chắc chắn cũng bị cảm hay trúng gió cho xem...- Bệnh thì uống thuốc. Xong cậu chăm tôi, có gì đâu mà lo. Cùng lắm thì bị cảm thôi. Bộ tôi cho cậu ở đây để làm cảnh hay sao?Thịnh do dự suy nghĩ một lúc, rồi cậu cũng gật đầu. Cậu nhìn hắn, đợi hắn tự cởi y phục của mình. Chứ cậu nào đâu dám làm, Nhưng đợi mãi, hắn chẳng làm gì cả, ngược lại còn quay qua hỏi cậu:- Cậu nhìn cái gì? Cởi đồ cho tôi đi chứ...?- Ủa...tôi tưởng-- Không có tưởng gì hết, làm nhanh lên...!Thịnh giật mình, gật đầu lia lịa. Nhưng cậu cứ thấy nó cấn cấn thế nào ấy. Đúng là hắn với cậu có từng thân mật với nhau thật, nhưng mà hắn thật sự có thể để cho một người không máu mủ, không ruột thịt, không thân thiết gì tự ý đụng chạm vào cơ thể của hắn như thế này ư? Chắc tại vì hắn đang say nhỉ...say đến ngu muội luôn rồi...Thịnh gạt những suy nghĩ đó qua một bên, phải ưu tiên việc chính trước đã, kẻo không lại rước hoạ vào thân. Cậu tiến một bước về phía Kiệt, rồi từ từ nhấc áo của hắn lên rồi cởi ra. Hắn để yên cho cậu làm. Cởi áo xong, Thịnh lại nhìn lên Kiệt với ánh mắt e ngại:- Cậu chủ tự cởi nốt phần còn lại đi ạ...- Không, cậu cởi cho tôi. Có cái gì cởi hết ra, làm đi."Có cái gì cởi hết" là ý gì đây? Nghĩa là Thịnh phải cởi quần cho hắn, từ quần ngoài đến quần trong luôn hay gì? Chắn hắn điên thật rồi. Mấy lúc như này cậu cũng muốn chửi hắn lắm chớ, cậu chỉ sợ hắn nổi khùng thôi..nên thôi, đành chịu vậy. Thịnh cắn chặt môi, bắt đầu cởi dây nịt của hắn trước. Rồi cởi quần ngoài, cuối cùng là nội y bên trong. Lúc cậu cởi nội y cho hắn, cậu cởi nhanh hết mức có thể, xong thì nhắm tịt mắt, quay mặt đi.- Cậu ngại gì chứ...cũng đã thấy hết rồi còn đâu...Kiệt nói, giọng có vẻ nhẹ nhàng và hơi...mè nheo hở? Chắc là thế. Hắn kéo cậu lại gần, mùi cồn nồng nặc toả ra trong từng hơi thở của hắn.- Vào việc chính đi...- Dạ...Kiệt bước vào buồng tắm, Thịnh bị kéo theo ngay sau. Hắn ngồi vào bồn tắm. Nhà Kiệt giàu nức đố đổ vách, nên có mỗi cái bồn tắm thôi là to như cái giường cỡ lớn rồi. Thịnh mở vòi, xả nước vào bồn tắm. Rồi cậu với lên lấy cái vòi sen, chỉnh cho nước ấm để Kiệt không bị bệnh, rồi từ từ xối nước lên người của hắn. Cậu xối người của hắn trước rồi hỏi:- Cậu chủ có muốn gội đầu luôn không ạ?- Có...gội luôn cho tôi đi.Thịnh nhẹ nhành xối tiếp lên tóc của hắn. Xong rồi cậu tắt nước, lấy ít dầu gội lên tay rồi từ từ thoa lên tóc của Kiệt. Còn Kiệt thì ngồi đấy, đắm chìm trong hơi men và tận hưởng sự thoải mái mà Thịnh mang lại. Thịnh chầm chậm gội đầu cho Kiệt, đảm bảo từng chuyển động của mình thật nhẹ nhàng và đem lại sự thoải mái cho cậu chủ. Đồng thời đảm bảo tóc của hắn sẽ sạch đẹp gọn gàng đến mọi góc ngách. Xong rồi Thịnh lại mở nước, xả trôi hết xà phòng đi...Sau đó, Thịnh lại lấy một ít dầu xả lên tay, lập lại các bước như cũ nhưng thập chí còn nhẹ nhàng hơn lúc gội. Khi gội đầu xả tóc đều xong xuôi, Thịnh lại lên tiếng:- Dạ xong rồi cậu chủ ơi...tôi để cậu chủ ở đây để cậu tự tắm nhé...?- Khoan đã...Kiệt đột nhiên giữ tay Thịnh lại, rồi kéo cậu lọt tỏm vào bồn tắm cùng hắn. Thịnh rùng mình nhẹ khi đột nhiên bị kéo vào trong bồn nước như thế. Bây giờ toàn thân cậu ướt sũng, bản thân cậu thì đang ngồi kên đùi của Kiệt. Chiếc áo trắng mỏng của cậu sau khi thấm nước thì dính vào người cậu, và phần nào trong suốt hơn, làm cho hắn có thể nhìn thấy luôn bên trong.Hắn nhẹ nhàng luồn tay phải vào trong lớp áo mỏng của cậu, rồi trượt một cái để cởi nó ra. Còn tay trái của hắn đương nhiên cũng chẳng để rảnh rang. Hắn luồn tay vào trong quần Thịnh theo đường sống lưng, tiếp cận ngay hai "quả đào" căng mọng, láng mịn ấy, rồi hắn cũng nhẹ nhàng tuột ra.Bây giờ, chỉ còn hai con người khoả thân cùng nhau ở bên dưới mặt nước. Kiệt ôm chặt Thịnh trong vòng tay của mình, rúc vào cổ của cậu và tận hưởng mùi hương nhẹ thơm ngọt ngào ấy:- Ở lại đây với tôi đi...Thịnh ngơ cả người ra, không biết phải nói gì thêm. Nhưng bỗng nhưng, cậu cảm thấy được có cái gì đó nó hơi...cấn cấn, ngay dưới mông cậu. Nhưng "cấn" ở đây không còn là nghĩa bóng nữa, mà thật sự là nghĩa đen, rất đen là đằng khác. Thịnh bất giác nhìn xuống, thân dưới của cậu đang đặt ngay trên dương vật của hắn. Và bây giờ thì cậu biết chắc cái gì đang cấn rồi đấy...- Này Thịnh...cậu có giận tôi những gì tôi đã làm không...?- H-hả...chuyện gì cơ ạ?- Chuyện tôi xâm hại tình dục cậu, rồi sau đó đe doạ cậu...và chuỗi ngày lạm dụng cậu...Đột ngột quá, cứ tưởng như não Thịnh vừa ngưng nhận thêm thông tin vậy. Phải tốn vài giây cậu mới kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cậu nhìn Kiệt với một ánh nhìn hoang mang...- Tôi có quá quắt lắm không khi nói ra những lời đe doạ đó...? Cậu coi tôi chỉ như một tên khốn nạn khi làm những điều biến thái đó với cậu thôi, đúng không...?- Cậu chủ...đừng nói thế chứ ạ...t-tôi đâu có nghĩ thếThịnh xua tay, tỏ vẻ như mọi thứ đều ổn. Nhưng Kiệt có thể nhìn thấy hết tất cả, qua nụ cười giả tạo đó, qua giọng điệu lo lắng đó, thế là quá đủ để Kiệt có thể nhận ra được cảm xúc thật ở sâu bên trong của cậu...- Thịnh, đừng dối lòng mình nữa, cậu ghét tôi lắm, đúng chứ...?Hắn cầm lấy một bàn tay cậu, áp lên má của chính mình. "Cậu ấy ấm quá..." hắn thầm nghĩ, rồi hôn nhẹ vào lòng bàn tay em. Hơi men quá mạnh khiến hắn trở nên đôi phần khác lạ hơn con người bình thường của hắn. Cảm xúc kìm nén bấy lâu của hắn, sắp không chịu được nữa được nữa và sẽ sớm nổ tung như một quả bong bóng mà thôi.- Liệu bây giờ tôi xin lỗi, có còn kịp không, Thịnh nhỉ...? Làm ơn, tôi xin lỗi...cậu đừng ghét tôi, nhé...?Kiệt không khống chế bản thân được nữa, nước mắt chảy dọc từ khoé mắt của Kiệt. Bàn tay hắn siết chặt quanh bàn tay bé nhỏ của Thịnh. Thịnh trở nên bối rối trước cảnh tượng lạ lẫm đầy ngẫu nhiên này. Cậu chủ...thật sự khóc vì cậu sao? Khó tin quá...- C-cậu chủ...cậu đừng khóc...tôi không ghét cậu đâu...cậu đừng khóc mà...Thịnh nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Kiệt. Cậu khá sốc khi thấy hắn đột nhiên trở thành một người khác như vậy chỉ vì hắn đang say. Nhưng thôi, cũng không tệ lắm, ít nhất vẫn khá hơn lúc bình thường...- Tôi không tin cậu được...lúc nào cậu cũng nói dối tôi cả...cậu chứng minh đi...Rồi Thịnh cảm thấy bàn tay của Kiệt đột nhiên trượt dọc theo sống lưng cậu, khiến cậu rùng mình nhẹ. Xong lại lướt lên phía trước, nhẹ nhàng kéo cậu lại gần hơn, ép sát cơ thể của Thịnh vào bản thân hắn. Áp sát lại gần, rồi đôi môi hắn sượt nhẹ qua môi cậu.- Tôi hôn cậu có được không...? Như một bằng chứng...rằng cậu không nói dối tôi...- Dạ...cậu chủ muốn hôn thì cứ hôn, t-tôi đâu dám can...Kiệt nhẹ nhàng áp môi của hắn lên môi cậu. Một khởi đầu nhẹ nhàng, rồi hắn nhẹ nhàng liếm môi cậu, tỏ ý muốn tiến sâu vào. Thịnh không kìm được, đôi má chuyển màu ửng hồng, nhưng rồi môi cậu cũng hé mở, để Kiệt có thể khám phá mọi thứ hắn muốn. Thấy Thịnh cũng hưởng ứng, Kiệt nhanh chóng tận dụng thời cơ trước khi cậu kịp đổi ý, luồn lưỡi qua hàng phòng vệ, thâm nhập sâu vào bên trong khoang miệng của Thịnh. Lưỡi của hắn quấn lấy lưỡi của cậu, xoắn vào tuột ra liên tục nhờ sự trơn trượt của nước bọt. Kiệt cứ nhấp môi ra, nhấp môi vào. Nhưng hắn dại gì mà cứ từ tốn thế này. Nụ hôn của hắn dần dần trở nên mãnh liệt hơn, với nhiều khát vọng hơn. Nụ hôn cứ kéo dài, Kiệt thì chẳng cho cậu một khoảng không nào để thở. Cậu dần hết hơi, khẽ rên nhẹ để tỏ ý kêu Kiệt dừng lại. Hắn cũng hiểu ý, dù muốn tiếp tục nhưng cậu vẫn quan trọng hơn nên cũng đàng tách ra trong sự tiếc nuối. Nhưng không sao, hôn thì để tí nữa hôn tiếp cũng chẳng chết ai cả, chứ Thịnh mà có chuyện gì thì có Kiệt chết đấy.- Mhm...hah~...môi cậu mềm thật đó...
Hắn nói khẽ khi đôi môi hắn luyến tiếc tách ta khỏi cậu. Thịnh thì đang thở gấp, mặt vẫn hơi đỏ vì ban nãy thiếu hơi. Cậu im lặng, ngượng ngùng đến mức chẳng thốt nên lời...
__________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz