Tuyen Tap Doan Van Cua Phu Hoa
Năm trước viết một thiên bản thảo tạp chí, hiện tại nhìn xem thật là... quá tra, dù sao bản thảo tạp chí đều là loại kịch bản này _(:з" ∠)_ năm nay đã thi đại học xong, gần đây vội vàng không gõ được chữ mấy, đăng cái đoản văn này an ủi các nàng ~ moah moah ~Thể loại: xuyên khôngPhần 1Theo thống kê, trên thế giới, mỗi năm có gần mười triệu người mất tích vì nhiều lý do khác nhau. Và Diệp Hoan đã trở thành một trong số mười triệu người này.Khi Diệp Hoan tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trong một trảng rừng trống, xung quanh là những tán cây cao, trên bầu trời có... ba mặt trời.Diệp Hoan là một nữ hán tử có bản lĩnh vững vàng, bình nước ở công ty cũng thường là cô thay. Sau khi xem xét tình hình hiện tại, cô bắt đầu tìm kiếm một lối thoát.Đi được một đoạn, Diệp Hoan đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông và một con dã thú đang nằm ở bãi đất trống trước mặt. Con dã thú đã chết, lồng ngực của người đàn ông vẫn còn đang phập phồng.Người đàn ông này có mái tóc dài bù xù, mặc quần áo rách rưới, cũng không nhìn ra được dáng vẻ. Đôi chân của hắn để trần, chi chít những vết thương cũ đã lành, đôi tay hắn bê bết máu.Bàn tay của hắn trông không giống tay người, lòng bàn tay không chỉ lớn mà còn thô ráp, móng tay dài và sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lùng nguy hiểm. Và dưới lớp quần áo tồi tàn, cô nhìn thấy vài cái vảy sáng màu trên cánh tay hắn.Nhìn thấy những cái vảy đó, Diệp Hoan vươn tay vén tóc hắn, liền nhìn thấy một khuôn mặt của một con người. Đường nét trên khuôn mặt rất sâu sắc và nam tính, nhưng trên cổ hắn cũng có vảy sáng màu, trên ngực có một vết thương đang chảy máu.Diệp Hoan tò mò sờ lên lớp vảy lộ ra bên cạnh vết thương, người đàn ông đang hôn mê bất giác co giật, cảnh giác mở mắt ra. Diệp Hoan chưa kịp nhìn rõ thì hắn đã lùi lại, há miệng gầm lên một tiếng dọa nạt với cô như dã thú.Nhưng mới gầm được nửa chừng, hắn lại đột ngột dừng lại, há cái miệng đầy răng sắc nhọn sáng như tuyết ra và sững sờ ở đó, nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan với ánh mắt đầy khó hiểu.Diệp Hoan đứng ở đó không dám nhúc nhích, cô bình tĩnh nhìn răng nanh dị thường đột nhiên xuất hiện ở trong miệng người đàn ông, mắt nhìn quanh tìm lối thoát thân.Người đàn ông bối rối nhìn Diệp Hoan một hồi, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì, sau đó hai mắt chợt sáng lên, thu hàm răng sắc bén lại, biến trở lại thành răng người như trước.Tiếp theo, Diệp Hoan lo lắng nhìn người đàn ông đang dùng đôi tay thô kệch kia, kéo kéo bộ quần áo rách nát đến mức không thể nào rách nát hơn, cẩn thận từng bước đến gần cô, dừng lại xem cô có phản ứng gì không, thấy cô không có phản ứng mới tiếp tục đến gần.Cho dù người đàn ông này vừa giết một con dã thú to lớn, trên tay vẫn còn dính máu, nhưng trong tiềm thức Diệp Hoan cảm thấy người này có lẽ không có ác ý với cô.Bởi vì đôi mắt sáng của hắn sắp biến thành bóng đèn nhỏ, khi hắn lại gần cô một chút, lại khiến cho Diệp Hoan nghĩ đến con chó săn to lớn mà bà ngoại từng nuôi, mỗi lần nhìn thấy cô, nó đều kẹp chặt đuôi như thế này, ngập ngừng đến gần, thử dò xét, sau đó cọ cọ vào ống quần của cô.Diệp Hoan vừa nghĩ tới đây, liền nhìn thấy người đàn ông đầu bù tóc rối tiến đến, đột nhiên cúi người ôm lấy chân cô xoa xoa, giọng trầm thấp kêu một tiếng: "Mẹ."Phần 2Diệp Hoan bị hắn bắt lấy, mang về một cái tổ lớn được làm bằng cành cây và mấy thứ lặt vặt khác. Ngồi trên đống lá khô, cô nhìn hắn, mắt to trừng mắt nhỏ.Người đàn ông này trông khá ổn, nhưng đầu tóc rối bù. Điểm thu hút nhất trên gương mặt hắn chính là đôi mắt đen sáng lấp lánh, dễ dàng đọc thấu cảm xúc bên trong. Ví dụ như bây giờ, hắn giống như một con chó lớn háo hức nhìn cục xương trong bát, muốn chạm vào cô nhưng lại không dám chạm vào cô.Diệp Hoan đột nhiên cảm thấy buồn cười, "Anh có thể hiểu được tôi không?"Khi nghe cô nói, người đàn ông có vẻ vui mừng hơn, mở to mắt nhìn cô."Anh có biết tôi đang nói gì không?"Người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô, hai mắt sáng lên, cho Diệp Hoan ảo giác nhìn thấy con chó lớn đang thè lưỡi vẫy đuôi."Vậy tên anh là gì?" Diệp Hoan hỏi vài câu, nhìn hắn như nhìn một con chó lớn. Diệp Hoan chắc chắn rằng hắn không thể hiểu được mình, đành bực bội im lặng.Nhưng ngay khi cô dừng lại, người đàn ông lập tức "ô" một tiếng, tủi thân cúi đầu về phía trước, dụi dụi vào cô. Diệp Hoan mất cảnh giác, bị hắn dụi đến ngã thẳng vào trong cái tổ mềm mại."Anh có muốn nghe tôi nói không?" Diệp Hoan đứng dậy hỏi. Mặc dù người đàn ông không trả lời, nhưng Diệp Hoan biết mình đã đoán đúng khi nhìn thấy ánh mắt đột nhiên tràn đầy năng lượng của hắn. Lúc này, bụng cô đột nhiên phát ra tiếng ùng ục, sau đó, giống như một bản song ca, một loạt tiếng ùng ục lớn hơn cũng phát ra từ bụng người đàn ông.Người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài tha xác con dã thú về, dễ dàng cắn xé, nhanh chóng cầm những miếng thịt đẫm máu trở lại.Sau khi vui vẻ chia sẻ một nửa với cô, hắn bắt đầu cắn miếng thịt bằng những chiếc răng thú sắc nhọn. Diệp Hoan đói bụng nhưng cũng không muốn ăn thịt sống, hoàn toàn không đụng vào, vô thức nhíu mày nhìn người đàn ông ăn nó.Người đàn ông để ý thấy, hắn dường như cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của người khác, sau khi nhận thấy sự ghê tởm của cô, hắn cứng đờ cả người. Sau đó, có chút giống như một đứa trẻ mắc lỗi, hắn lấy miếng thịt trong miệng mình ra, luống cuống nhìn cô, trong mắt có chút ngây thơ và sợ hãi.Rõ ràng lúc này trên miệng hắn vẫn còn vết máu, nhìn hắn bạo tàn đến đáng sợ, nhưng Diệp Hoan lại có cảm giác rằng mình vừa bắt nạt hắn. Cô đẩy miếng thịt đến bên hắn, còn mình nép vào đống lá khô xù xù và nhắm mắt lại.Người đàn ông dường như hiểu ý cô muốn cho hắn ăn, nhưng đôi mắt đen của hắn nhìn Diệp Hoan nằm trong góc, cuối cùng vẫn không động vào miếng thịt. Hắn cúi đầu ôm bụng, do dự nằm xuống dưới đống lá khô của Diệp Hoan mà cuộn tròn.Diệp Hoan đói bụng còn chưa ngủ được, nửa đêm đột nhiên nghe thấy tiếng hắn rên rỉ, không khỏi ngồi dậy bò qua sờ sờ hắn, hắn cũng không tỉnh lại. Dùng sức lật hắn lại, Diệp Hoan thấy vết thương của hắn đã không còn chảy máu, nhưng lỗ thủng nhìn vẫn thật đáng sợ, vảy mịn xung quanh vết thương nóng ran. Như thể cảm nhận được cô đang ở gần, người đàn ông nhắm mắt lại và nghiêng người về phía trước để xoa tay cô, và sau đó lại bất động.Diệp Hoan cũng không rút tay ra, cứ thế ngồi yên tại chỗ, cho tới ngày hôm sau. Vừa tỉnh dậy, cô đã kéo hắn lại để xem xét vết thương đêm qua, cô kinh ngạc phát hiện vết thương đã lành, giờ đã mọc vảy sáng màu.Còn đang ngạc nhiên, Diệp Hoan đã nghe thấy tiếng rầm rì trong bụng hắn. Vì thế, cô đứng dậy, ra hiệu cho người đàn ông đi theo cô, đến bên xác con dã thú bên ngoài hang động. "Ăn đi."Người đàn ông không nhúc nhích, vẫn do dự nhìn cô."Ăn đi." Diệp Hoan đứng sang một bên không nhúc nhích, thúc giục người đàn ông mau ăn. Giọng cô lớn hơn một ít, người đàn ông chợt đỏ hoe mắt như một đứa trẻ sắp khóc. Diệp Hoan đột nhiên cảm thấy nhức đầu, cuối cùng lúng túng nhảy lên một hòn đá bên cạnh xoa đầu hắn: "Này, mau ăn đi."Người đàn ông sau đó mới cẩn thận ăn, lâu lâu lại lén nhìn cô. Sau khi ăn xong, hắn còn đặc biệt để lại một miếng béo ngậy cho Diệp Hoan, nhưng Diệp Hoan vẫn không muốn ăn, ủ rũ bảo hắn ăn hết, hắn ăn hết mà nước mắt lưng tròng như một cô vợ nhỏ đang tức giận.Hắn cảm thấy Diệp Hoan không thích ăn món này, nên sau khi ăn xong liền đưa Diệp Hoan ra ngoài tìm đồ ăn. Trên đường đi, Diệp Hoan nằm trên lưng hắn, lâu lâu hắn lại chỉ vào một con vật nào đó đi ngang qua và hỏi những câu như "Này?"Diệp Hoan chỉ lắc đầu, cuối cùng thì người đàn ông theo chỉ thị Diệp Hoan hái được một ít trái cây, no bụng rồi Diệp Hoan thấy hắn bẩn thỉu, liền đưa hắn xuống hồ cạn, dùng một cái lá to, múc nước rửa sạch.Người đàn ông giống như một đứa bé ngoan, ngồi đó để cho Diệp Hoan rửa cổ rửa lưng, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo giơ chân thì giơ chân, cô còn tìm một viên đá sắc bén mà gọt bớt tóc cho hắn. Mặc dù có vẻ như bị chó gặm, nhưng người đàn ông đã thoát khỏi mớ tóc dài, trông có vẻ rất vui.Sau khi ăn trái cây được vài ngày, Diệp Hoan đã tìm thấy một viên đá có thể đánh lửa.Phần 3"Đại Phúc!" Diệp Hoan quay đầu kêu lên, người đàn ông lập tức thu bàn tay đang ăn vụng lại, nhìn cô với vẻ vô tội, co vai lại rồi vùi mặt vào đầu gối.Từ khi có thể nhóm lửa, mỗi ngày người đàn ông đều săn được rất nhiều con mồi nhỏ ngon lành để Diệp Hoan nướng hoặc nấu, bởi vì những con mồi lớn thì không tiện nướng, nhưng nguyên nhân chính là Diệp Hoan sợ hắn bị thương, nên không cho hắn săn nhưng con mồi lớn đó.Diệp Hoan bước tới, nhỏ một chút mật cam lên thịt. Mật được lấy từ tổ ong mà hôm nọ người đàn ông đã mang về. Diệp Hoan để dành một ít cho hắn, còn lại dùng làm thịt nướng hoặc pha nước uống. Cô không tìm thấy các loại gia vị khác, nên chỉ có thể thử nướng thịt với những thứ này xem hương vị thế nào.Thịt nướng tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn, người đàn ông lại ngẩng mặt lên, khoanh tay ngồi đó ra sức hít hà."Đại Phúc, đói." Hắn cẩn thận dùng móng vuốt thô to kéo góc quần áo của Diệp Hoan, nhìn cô khao khát.Diệp Hoan đã bắt đầu dạy hắn nói từ mấy ngày trước, hắn học cũng rất nhanh, hiển nhiên là có trí tuệ không thua gì con người, nhưng ngoài thân hình cao lớn cường tráng này, hắn càng giống một đứa trẻ.Diệp Hoan đặt tên hắn là Đại Phúc cho tiện, giờ hắn cái gì cũng học theo cô, suốt ngày chỉ vào chính mình kêu "Đại Phúc, Đại Phúc", rồi chỉ vào cô kêu "Hoan Hoan". Diệp Hoan đã sửa lại là "Diệp Hoan" mấy lần, nhưng hắn không đổi, vẫn ngây ngô cười, kêu "Hoan Hoan".Bất kể như thế nào, vẫn tốt hơn là gọi mẹ, nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt, hắn ôm cô gọi "mẹ", Diệp Hoan vẫn chấp nhận cái tên "Hoan Hoan" hơn."Hoan Hoan, Đại Phúc, đói." Thấy Diệp Hoan không để ý đến mình, Đại Phúc tiến lại gần, ngồi xổm dưới đất ôm lấy chân cô, dùng đầu cọ cọ vào cô.Diệp Hoan tiện tay xoa xoa mái tóc đã ngắn đi rất nhiều của hắn, khéo léo kéo hắn sang một bên, đồng thời kéo quần áo hắn xuống, che đi những bộ phận vô tình để lộ ra ngoài.Bởi vì Diệp Hoan ngày nào cũng đi tắm, hắn cũng đi theo tắm, tuy rằng toàn thân sạch sẽ hơn nhiều, nhưng quần áo vốn đã rách nát lại càng thêm rách nát, căn bản không che được thân thể. Diệp Hoan chỉ đơn giản dùng những miếng giẻ rách đó quấn thành cái váy che phần thân dưới của hắn, mặc dù nếu hắn nhúc nhích một chút thì vẫn sẽ lộ hàng, nhưng cũng còn hơn là cứ lắc lư cái thứ đồ chơi trước mặt cô.Diệp Hoan ban đầu còn ngượng ngùng e thẹn, giờ đã có thể dùng tay che lại cái váy hếch lên của hắn, vẻ mặt bình thản.Sau khi họ dùng bữa xong, Đại Phúc đi hái trái cây cho Diệp Hoan, còn Diệp Hoan thì dọn dẹp đồ đạc bên bờ suối. Nhưng đang dọn rửa, Diệp Hoan đột nhiên có cảm giác bị người dòm ngó. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên và thấy một vài bóng người vụt qua giữa những tán cây.Bóng người? Diệp Hoan cũng không suy nghĩ, ném đồ trong tay xuống, đuổi theo. Cô háo hức muốn biết đó là nơi nào, và nếu có cơ hội về nhà, nếu có người ở đây, cô có thể học hỏi được gì đó từ họ.Với suy nghĩ này, Diệp Hoan đuổi theo những bóng người đó một quãng đường dài, nhưng họ đã biến mất trong nháy mắt. Diệp Hoan bình tĩnh trở lại, đột nhiên cảm thấy mình quá liều lĩnh, cô nhìn quanh một lượt thì thấy tệ nhất chính là không tìm được đường về.Đứng một mình trong khu rừng tối om, Diệp Hoan cảm thấy hơi chạnh lòng khi nghe thấy tiếng hú của những con vật không rõ ở đằng xa. Thường vào lúc này khi ở cùng Đại Phúc, dường như cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại chỉ có một mình, khu rừng rậm này đối với cô rất nguy hiểm. Diệp Hoan bắt đầu lo lắng rằng Đại Phúc sẽ buồn vì sự biến mất của cô, và càng lo lắng rằng hắn sẽ không đi tìm cô.Bản thân cô cũng không ngờ rằng trong khoảng thời gian ngắn, mình sẽ phụ thuộc vào Đại Phúc như vậy. Mặc dù cô tỏ ra là người chiếm ưu thế khi ở bên Đại Phúc, nhưng chỉ có Diệp Hoan mới hiểu rằng cô thực sự cần ở bên cạnh Đại Phúc như nắm chặt cọng cỏ cứu mạng. Nếu không có Đại Phúc, cô sẽ chết, Diệp Hoan không nghi ngờ gì nữa.Diệp Hoan ngồi tại chỗ, vùi mặt vào tay, nhưng cô chợt cảm thấy bị nhìn trộm. Lần này ngẩng đầu lên không thấy ai, cô đứng lên, dựa vào trên cây nhẹ giọng hỏi: "Ai?" Không có ai trả lời cô, trong rừng cây im lặng có chút dị thường.Trong bầu không khí ngưng trệ như vậy, Diệp Hoan càng cảnh giác, lúc này, từ xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm, phá vỡ sự yên tĩnh trong rừng cây. Diệp Hoan nghĩ âm thanh này giống như của Đại Phúc, chợt nghe được bụi cây xào xạc liền trở lại bình an vô sự, cảm giác nguy hiểm bị nhìn trộm liền biến mất.Phần 4Khi Đại Phúc đến, có vết máu trên cánh tay của hắn, nhưng đó không phải của hắn. Hắn có lẽ đã gặp một con dã thú nào đó trước khi đến, và răng nanh của hắn chưa được rút lại, hắn trông hơi dữ tợn.Nhưng Diệp Hoan cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy hắn, cũng không cảm thấy khó chịu với bộ dạng này của hắn.Đại Phúc đầu tiên là vui mừng khi nhìn thấy cô, sau đó có chút khổ sở nức nở một tiếng, ngồi xổm cách Diệp Hoan vài mét không dám tới gần."Hoan Hoan, không cần Đại Phúc, tức giận sao?"Đại Phúc nhìn như một đứa trẻ bị vứt bỏ, vẻ mặt luống cuống, tựa hồ có chút sợ cô tức giận nên không dám dựa vào gần cô. Sự mẫn cảm của hắn khiến người ta cảm thấy xót xa, có lẽ vì hắn cho rằng Diệp Hoan không muốn ở bên hắn nữa nên muốn rời đi, nhưng hắn luyến tiếc, hắn đi tìm cô rồi lại sợ cô sẽ tức giận.Hắn ngồi xổm nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen đầy u buồn cầu khẩn, trái tim Diệp Hoan chua xót, mềm nhũn khi nhìn hắn. Cô không nhịn được đi tới, ôm chầm lấy Đại Phúc, "Không phải là không cần anh, chỉ là tôi bị lạc đường thôi." Khi cô ôm lấy hắn, trái tim của Diệp Hoan mới hoàn toàn thả lỏng.Đại Phúc không biết nghe có hiểu không, hắn ôm chặt lấy eo cô, có chút rên rỉ nói: "Đại Phúc không ăn vụng, Hoan Hoan, đừng tức giận, đừng bỏ đi.""Ừ, không bỏ đi." Diệp Hoan ôm đầu hắn, buồn buồn nói.Đại Phúc có vẻ sợ hãi trước sự biến mất đột ngột của Diệp Hoan, biến thành một cái đuôi nhỏ hoàn toàn, trước đây Diệp Hoan có thể tự đi lại, bây giờ dù muốn đi vệ sinh cũng phải cố gắng hết sức mới có thể rời khỏi Đại Phúc. Ngay cả tắm rửa, hắn đều phải ở bên cạnh cô. Diệp Hoan thấy mình càng ngày càng không chịu nổi, cuối cùng chỉ có thể cho hắn đi theo, dù sao hắn cũng không biết gì.Trong nháy mắt đã trôi qua mấy tháng, thời gian chuyển mùa của thế giới này, dường như đã bước vào cuối thu.Diệp Hoan rùng mình khi một cơn gió lạnh thổi qua. Cô vẫn mặc quần áo mùa hè khi đến đây, bị gió thổi qua liền nổi da gà khắp người. Đại Phúc không sợ lạnh lắm, ngực, lưng, cổ, đùi và bắp chân đều có vảy nhỏ, giống với màu da.Diệp Hoan hừ lạnh, ngồi xổm xuống nướng thịt, Đại Phúc ậm ừ cúi người bên cạnh, lặng lẽ cản gió lạnh cho cô.Nếu Đại Phúc là một con quái vật, nó có lẽ là con quái vật hiền lành nhất. Diệp Hoan nhẹ tựa vào người hắn, ánh mắt mềm mại mà chính cô cũng không hề nhận ra.Đại Phúc bắt đầu làm tổ, hắn tìm thấy nhiều cành cây và lá cây mềm dẻo, làm cái tổ tròn to, kín gió, không kẽ hở, đồng thời kiếm thêm những phiến cỏ mềm và bông hơn để làm đệm cho Diệp Hoan có chỗ ngủ. Bản thân hắn vẫn nằm ngủ bên cạnh, vừa chặn cửa, vừa chắn gió lạnh.Diệp Hoan đến thế giới xa lạ này mà không biết gì, từ khi nhìn thấy Đại Phúc đã cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau, hắn luôn đối xử tốt với cô và nghe lời cô, nếu không có hắn thì cô đã chết đói.Không thể nói là không cảm động, chút nghi ngờ trong lòng Diệp Hoan cuối cùng cũng tiêu tan trong tiếng thở dài. Sau khi thời tiết càng ngày càng lạnh, cô liền kéo Đại Phúc ngủ trên bãi cỏ. Cô ngủ bên cạnh hắn, hai người đắp tấm da lông của con mồi mà hắn đã săn được.Dù trên người đầy vảy nhưng chạm vào không hề thấy lạnh, ngược lại càng ấm hơn khi thời tiết thay đổi, Diệp Hoan sẽ không tự giác nép vào lòng hắn mỗi khi hắn ngủ say. Cô lúc đầu thấy xấu hổ, nhưng mỗi đêm sau đó vẫn tự giác nép mình vào.Về phần Đại Phúc, hắn chỉ cần có thể ở bên cạnh Diệp Hoan liền cảm thấy hạnh phúc, kể từ khi Diệp Hoan ngủ cùng hắn, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt hắn không hề biến mất, mặc cho thời tiết lạnh giá, hắn vẫn tràn đầy năng lượng mỗi ngày.Khi trời trở nên lạnh hơn, việc săn bắt trở nên khó khăn hơn một chút. Diệp Hoan được bao bọc trong bộ lông dày và được Đại Phúc cõng đi săn, cô đợi hắn ở một nơi an toàn, cô sẽ đi vòng quanh và cũng tìm chút gì đó có thể ăn được.Một ngày nọ, khi chờ Đại Phúc đi săn trở về, Diệp Hoan tìm thấy một cái cây lúc lỉu quả màu đỏ. Theo lý thuyết, vào thời gian này thì quả đã phải rụng xuống, nhưng thế giới này khác thế giới mà cô từng biết, nên có thể tình huống này là bình thường.Diệp Hoan chưa bao giờ ăn trái cây kể từ khi trời bắt đầu có tuyết, hiện tại cô thực sự hạnh phúc khi nhìn thấy những trái cây này, sau khi Đại Phúc trở lại, cô bảo hắn hái gần hết trái cây và mang về nhà.Trái cây nhiều như vậy nhưng Đại Phúc chỉ ăn một trái, là nếm thử cho cô xem có độc hay không, hắn không sợ độc, ngay cả khi ăn động vật và thực vật có độc, hắn cũng chỉ choáng váng mà thôi. Sau khi nếm thử một trái, phát hiện không gì khác thường, hắn liền đưa hết trái cây cho Diệp Hoan.Diệp Hoan cảm thấy băn khoăn, nên bảo hắn ăn thêm vài trái, sau đó cô vui vẻ ăn nốt phần còn lại. Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, Đại Phúc ngồi ở bên cạnh ngây ngô cười với cô, không ngừng gọi "Hoan Hoan", trên mặt Diệp Hoan cũng nhiễm một nụ cười không thể giải thích được.Phần 5Nửa đêm, khi ngủ say, Diệp Hoan đột nhiên cảm thấy nóng bừng cả người, cô cau mày, có chút cáu kỉnh đá lớp da thú đang đắp. Tuy nhiên, khi tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài, cô vẫn cảm thấy cơ thể khô nóng như cũ.Đại Phúc bị cô đánh thức, mở to đôi mắt sáng ngời nghi hoặc gọi tên cô. Diệp Hoan không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến thế nào cũng tới gần hắn, còn học bộ dáng của hắn mà cọ cọ, làm như vậy khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đại Phúc nghĩ rằng cô đang chơi với hắn, cũng hạnh phúc ôm cô, cọ cọ.Chỉ là sự cọ xát này, cả hai đều không thể ngừng lại. Đầu óc Diệp Hoan bùng cháy, có chút bối rối, khi lấy lại được sự tỉnh táo, cô mới nhận ra mình đã vấy bẩn người ta rồi. Ngồi trên đống cỏ khô mềm mại, Diệp Hoan nhìn Đại Phúc ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cười ngây ngô có vẻ rất thỏa mãn, cô lại cảm thấy thân thể khó chịu, đột nhiên dùng đỡ lấy đầu mình, kêu lên một tiếng, ngã xuống đệm da thú, lấy tay bưng kín mặt.Dù như thế nào, ngay cả khi cô ngày càng thích dựa dẫm vào Đại Phúc, cô sẽ không đột nhiên phát điên và làm chuyện như vậy với hắn. Diệp Hoan đột nhiên nghĩ đến hôm nay mình ăn trái cây màu đỏ, chẳng lẽ là bị thứ đó ảnh hưởng sao?Đại Phúc sợ hãi trước cử động đột ngột của Diệp Hoan, hắn tỉnh lại từ trong khoái cảm kỳ lạ vừa rồi và lo lắng gọi tên cô. "Hoan Hoan, đói bụng sao? Đau, đau không?"Diệp Hoan nghe được thanh âm của hắn, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, như thế nào cũng không thể đối mặt với hắn, cứ chui ở trong đệm không dám đứng lên. Cô không đáp lại, Đại Phúc càng lo lắng hơn, hắn nằm xuống bên cạnh khuôn mặt đang che kín của Diệp Hoan, bụm má cố gắng nhìn biểu cảm của cô. Hắn nghĩ là Diệp Hoan bảo hắn dừng lại mà không được nên giờ cô rất giận hắn, hắn chỉ biết gọi tên cô bằng một giọng u uất mà van xin.Diệp Hoan nghe vậy suýt khóc, liền kìm nén được sự xấu hổ trăm năm có một của mình, ôm cổ hắn, có chút áy náy lau nước mắt cho hắn. "Quên đi, quên đi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."Mặc dù Đại Phúc học rất nhanh nhưng vẫn chưa hiểu rõ hết, đối với hắn thì Hoan Hoan để ý đến hắn là tốt rồi, nên hắn lại vui vẻ, ôm Diệp Hoan tiếp tục ngủ.Nhìn hắn ngủ rất say, vẻ mặt vô tư, Diệp Hoan cảm thấy dù sao cũng không có gì phải lo lắng. "Đại Phúc ngốc, thiếu tâm nhãn." Cô thì thầm, chạm vào má hắn, rồi đột nhiên rướn lên hôn rất nhẹ vào cằm hắn.Sau hai ngày, thời tiết càng lúc càng lạnh, Diệp Hoan không đi săn với Đại Phúc nữa mà ở trong hang kín tránh gió. Cô đang nghĩ làm sao để nối những tấm da lông thú đó chặt chẽ hơn thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài. Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn thấy tấm màn dày lay động, kỳ quái kêu lên: "Đại Phúc?"Không ai đáp lại. Diệp Hoan nắm lấy vật trong tay định đứng dậy, lại ngửi thấy một mùi hương lạ, liền lảo đảo ngã xuống đất, trước mắt tối đen.Khi tỉnh dậy, Diệp Hoan thấy mình bị nhốt trong một căn phòng trong suốt, bên ngoài có mười mấy sinh vật kỳ lạ giống sứa đang đi lại. Trước mặt chúng có rất nhiều chai lọ, dụng cụ không rõ nguồn gốc, trông giống như một phòng thí nghiệm, còn cô là... vật thí nghiệm trong lồng."Hoan Hoan, hoa!" Đại Phúc thận trọng nắm chặt những bông hoa hắn tìm thấy trong tuyết, gọi tên Diệp Hoan suốt đường về nhà. Hắn biết cô thích những thứ này nhất, nếu cô nhìn thấy nó thì sẽ rất vui, và hắn muốn nhìn thấy cô vui.Nhưng mà gần đến cửa nhà, Đại Phúc không thấy Diệp Hoan kéo màn bước ra như mọi khi, cười nói: "Đại Phúc, anh đã về rồi."Trong nhà trống không, ngoại trừ một hơi thở của Diệp Hoan để lại, còn có một mùi tanh rất nhẹ. Đột nhiên mắt Đại Phúc đỏ ngầu, hắn tức giận gầm lên một tiếng, ném hoa xuống và đuổi theo.Hắn nhớ rõ mùi tanh này, hắn thống hận nó. Vì từ khi còn rất nhỏ, hắn đã sống ở một nơi mà tất cả sinh vật đều có mùi tanh này, hắn đã bị chúng nhốt trong một căn phòng kính trong suốt, dùng những vật sắc nhọn đâm vào da và cắt thịt.Hắn vẫn còn mơ hồ nhớ rằng trước đây rất lâu, làn da của hắn cũng giống như Diệp Hoan, nhưng về sau vảy dần dần mọc dài ra, bàn tay trở nên thô to và có móng vuốt sắc bén. Hắn bị chúng tra tấn hàng ngày, đổ rất nhiều máu, vừa sợ hãi vừa tức giận, cuối cùng khi lớn lên, hắn đã phá vỡ căn phòng kính, giết những kẻ mỗi ngày khiến hắn tróc da bong thịt rồi chạy khỏi nơi đó.Nhưng bây giờ chúng đã cướp Hoan Hoan của hắn đi!Cứ nghĩ rằng Diệp Hoan sẽ ngày nào cũng phải chịu đựng nỗi đau như mình, Đại Phúc nóng lòng muốn giết những kẻ đã bắt cô đi.Phần 6Diệp Hoan không hiểu lời nói của những sinh vật này, nhưng cô phát hiện ra nhiều điều thông qua quan sát. Ví dụ, những sinh vật kỳ lạ bắt được cô đã theo dõi cuộc sống của cô và Đại Phúc, và cái cây mọc ra quả màu đỏ mà cô tìm thấy cũng là do chúng sắp xếp.Lúc đầu cô không hiểu chúng muốn làm gì, cho đến khi chúng chiếu chiếu trên bụng cô, nhìn thấy một vết mờ bên trong, Diệp Hoan đã có một suy đoán đáng sợ. Những sinh vật này muốn đứa con của cô và Đại Phúc, vậy thì việc chúng sắp đặt trái cây màu đỏ cũng rất hợp lý.Trước khi nhận mình có thai, Diệp Hoan đã biết số phận của đứa con trong bụng mình. Ánh mắt của đám sinh vật đó nhìn bụng cô vô cùng nhiệt tình, điều này khiến cho tim Diệp Hoan nhảy dựng lên.Cô không sợ chết nhưng cô không thể chấp nhận việc đứa con của mình và Đại Phúc bị chúng dùng làm vật thí nghiệm, nếu vậy cô thà tự tay giết đứa trẻ còn hơn. Cô cứng rắn quyết tâm không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cho dù cách mà đứa con đến với cô quá không thích hợp, nhưng cô đã là một người mẹ, vậy làm sao cô có thể tự tay giết nó được. Hơn nữa, những sinh vật đó trông chừng cô rất chặt chẽ nên sẽ không để cô có cơ hội làm như vậy."Đại Phúc, em phải làm sao đây." Diệp Hoan trùm chăn bông lên đầu, cuộn người lại, đặt hai tay lên vùng bụng đang dần phồng lên. Cô bị bắt ở đây cũng đã gần hai tháng rồi, cô không dám nghĩ đến Đại Phúc, sợ Đại Phúc nghĩ rằng cô không muốn ở bên hắn nên đã bỏ chạy.Cô hiểu sự phụ thuộc của Đại Phúc vào cô, nếu hắn thực sự hiểu lầm mình, cô chắc chắn hắn sẽ rất buồn. Nhưng đồng thời, cô cũng sợ Đại Phúc lao đến giải cứu mình nếu biết mình bị bắt. Đại Phúc ngốc kia, nếu không đối phó được chúng thì sao bây giờ. Cô không muốn thấy Đại Phúc khó chịu, cũng không muốn thấy hắn bị thương.Lúc này, Đại Phúc hai mắt đỏ ngầu, máu chảy đầm đìa, hắn vẫn đi tìm Diệp Hoan khắp nơi như phát điên.Những kẻ đó rất xảo quyệt, che giấu dấu vết khiến hắn rất khó tìm ra, mấy ngày nay hắn không hề nghỉ ngơi, dù có mệt cũng không thể dừng lại, Diệp Hoan rời xa hắn càng lâu, hắn càng cảm thấy hoảng hốt.Lần đầu tiên Đại Phúc cảm nhận được nỗi sợ hãi và lo lắng vô bờ bến, cũng như nỗi cô đơn khôn tả. Hắn đã từng sống một mình ở đây suốt một thời gian dài mà chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Nhưng Diệp Hoan đã xuất hiện, cô dạy hắn rất nhiều điều, khiến hắn cảm thấy vui vẻ mỗi ngày đều muốn cười, nhất cử nhất động của hắn đều vì cô mà thận trọng.Lần đầu tiên hắn hiểu được từ "cả đời" từ miệng của Diệp Hoan, Đại Phúc thầm nghĩ rằng hắn sẽ ở bên cô cả đời.Cho nên hắn đã làm việc chăm chỉ để học những gì cô dạy, muốn mình trở nên tốt hơn và muốn cô thích hắn hơn. Nhưng tại sao, tại sao những kẻ đó lại bắt cô đi! Tưởng tượng đến những tổn hại mà Diệp Hoan có thể phải chịu, khuôn mặt Đại Phúc dữ tợn, thân hình cao lớn cường tráng lướt qua khu rừng rậm như một cơn gió, tìm kiếm từng li từng tí một.Ngày hôm đó, Diệp Hoan thấy những sinh vật kia, không biết vì sao, đột nhiên bắt đầu vội vàng thu dọn tất cả tư liệu trong phòng, sau đó hai kẻ mang theo cô đi ra ngoài.Diệp Hoan nhận ra bọn họ phải rời khỏi nơi này, liền bắt đầu tuyệt vọng giãy giụa. Từ trước đến giờ cô không nhận ra mình nhớ Đại Phúc đến nhường nào, thật ra đáy lòng cô đang rất mong chờ Đại Phúc đột ngột xuất hiện để tìm cô, rồi đưa cô về nhà.Khi cô đang bị bọn họ đưa ra phòng, bên ngoài có tiếng chém giết vang lên, sau đó đột nhiên cô ngừng giãy giụa vì cô nhìn thấy Đại Phúc đã lâu không gặp từ xa.Hắn không biết làm sao mà tìm được nơi này, toàn thân đầy máu và vết thương, những chiếc răng nanh trong miệng khiến hắn trông thật gớm ghiếc, hắn gầm lên giận dữ với những sinh vật đang chặn đường.Đặc biệt là sau khi nhìn thấy cô, Đại Phúc càng thêm kích động, không để ý những đòn tấn công về phía mình, tuyệt vọng chạy đến bên cô.Diệp Hoan thì thào kêu một tiếng "Đại Phúc", cảm thấy mọi thứ đều xa xôi, chỉ có bóng dáng của người kia càng lúc càng rõ ràng. Cô bị hai kẻ lôi về phía một vật hình thoi, một nhóm quái vật khác tiến lên ngăn cản Đại Phúc. Nhìn thấy ánh mắt của Đại Phúc gắt gao theo sát cô, động tác đều loạn cả lên, trên người bị trúng thêm vài vết thuoeng nữa, trái tim cô run lên.Cô bỗng nhiên ôm bụng khẽ kêu một tiếng, toàn thân vô lực ngã xuống. Hành động của cô khiến hai kẻ đang bắt giữ cô kinh ngạc, phải tạm dừng lại và lấy một dụng cụ chuẩn bị chiếu lên bụng cô.Diệp Hoan, vẫn còn đang khóc vì đau đớn, bất ngờ nắm lấy dụng cụ kia và chọc mũi nhọn vào mắt của sinh vật giống như sứa, sau đó, khi chúng chưa kịp phản ứng, cô đã nghiến răng đứng dậy và nhanh chân chạy đến bên cạnh Đại Phúc.Đại Phúc hoảng sợ khi cô giả vờ kêu lên vì đau đớn, liều lĩnh lao vào một khoảng trống, chạy đến ôm lấy Diệp Hoan, gần như hộc máu.Những con quái vật hét lên gì đó, và bao vây họ như thể họ đã bị bắt. Tuy nhiên, Đại Phúc ôm chặt Diệp Hoan bằng một tay, khi nhìn thấy đôi má cô gầy đến hõm xuống, hắn thậm chí còn tức giận hơn trước, và lao về phía những con quái vật mà không hề né tránh.Phần 7Đó là một trận chiến khốc liệt. Diệp Hoan được Đại Phúc ôm chặt và không nhìn thấy nhưng từ mùi máu càng lúc càng nặng và giọng nói bị bóp nghẹt đầy đau đớn của Đại Phúc, cô có thể đoán được hoàn cảnh của hắn, nước mắt tuôn rơi trên tay hắn.Những con quái vật đó chết rất nhiều, Đại Phúc đang ôm Diệp Hoan dường như không hề cảm thấy đau đớn hay mệt mỏi, sự xuất hiện của hắn khiến những con quái vật do dự, cuối cùng những con còn lại bỏ cuộc, rời khỏi cuộc chiến vô bổ rồi lần lượt bỏ chạy.Khi tất thảy cát bụi đã lắng xuống, Diệp Hoan ngẩng đầu lên, khuôn mặt bê bết máu của Đại Phúc đã ở ngay trước mặt cô.Khi bắt gặp ánh mắt của cô, đầu tiên hắn mỉm cười, sau đó đôi mắt đỏ hoe đầy tủi thân, nhìn cô mà nước mắt lưng tròng. Khí thế hung ác đại sát tứ phương lúc trước biến mất sạch sẽ, giờ hắn giống như một đứa trẻ bị đau, mặc dù khó chịu, nhưng vẫn cố nín, khóc không ra tiếng, thật là tội nghiệp.Diệp Hoan chớp mắt, đầu tiên là liếc nhìn xung quanh một khu vực rộng lớn xác chết, sau đó quay lại nhìn Đại Phúc.Hắn dường như cảm thấy tủi thân hơn trước hành vi nhìn xung quanh của cô, còn chìa tay ra cho cô xem, "Hoan Hoan, đau."Không chỉ cánh tay, mà gần như toàn thân hắn đều bị thương, Diệp Hoan không dám tuỳ tiện chạm vào hắn. Nhưng sau khi cô sờ sờ vào má hắn, hắn ôm cô một cách mãn nguyện và cười, không ngừng hét lên vì sung sướng.Niềm vui mất đi mà lấy lại được khiến hắn quên đi nỗi đau trên người, chỉ mù mịt ôm bảo bối vào lòng, nở một nụ cười mãn nguyện, trong lòng Diệp Hoan mềm nhũn đến kỳ cục."Có vẻ như em sẽ phải nuôi dạy hai đứa trẻ rồi." Họ vẫn còn một chặng đường dài phía trước.Cô vươn một tay xoa đầu Đại Phúc, tay kia chạm vào phần bụng hơi phồng lên của mình và thở ra thật sâu, một nụ cười bất lực và mềm mại lộ ra trên khuôn mặt."Đại Phúc, cảm ơn anh đã đưa em về nhà." Cô nói, hôn lên đôi mắt sáng của hắn.Một người cao lớn ôm lấy người nhỏ nhắn dần dần khuất vào trong rừng rậm ẩn hiện, vẽ nên bóng dáng của hai người thân mật nép vào nhau trong ánh hoàng hôn.[ Hết ]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz