ZingTruyen.Xyz

Tuyen Co Trang Van Zhihu 2

10 

"Tẩu tẩu, tẩu nghĩ quá bẩ/n thỉ/u rồi, chúng ta đều coi Tô Vân là bạn chí cốt, nàng ấy không có tư tình gì với A Cảnh cả."

"Có phải tẩu hiểu lầm gì đó rồi không? Tẩu đừng ghe/n tuôn/g mù quáng, Tô Vân không có bụng dạ như vậy. Nàng ấy là người bênh vực lẽ phải, không như nhiều nữ tử r/ẻ rún/g."

"Đúng vậy, ta quen biết Tô Vân thời gian dài như vậy, nhưng chưa từng thấy nàng ấy khóc."

"Tẩu tẩu, tẩu xin lỗi Tô Vân, để chuyện này kết thúc đi, được không?"

Vừa nói, Dương Chiêu vừa đau lòng ôm nàng ta lại gần mình hơn.

Y phục của Tô Vân ướt đẫm, trở nên trong suốt, lộ ra chút sắc t/hịt. Sau khi bị ôm như vậy, bộ ngự/c của nàng ta lập tức áp chặt vào lồng ngự/c rắn chắc của Dương Chiêu. Tóc hai người vướng vào nhau, trông vô cùng triền miên.

Song, Tô Vân lại lạ đời mà bày ra dáng vẻ từ chối nhiều lần, nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ:

"Đừng giúp ta nữa, kẻo những nữ tử đó lại thấy ta ve vãn ngươi."

"Ta đã nói rồi, ngươi căn bản không hề coi ta là nữ nhân, nhưng bọn họ lại không tin."

Nghe xong những lời này, sắc mặt Dương Chiêu tối sầm lại, làm vẻ uy nghiêm nhìn lướt qua mọi người.

"Xem ai dám!"

Hắn ta là tiểu Thế Tử của phủ Vinh Thân Hầu, kiêm phó Thống soái quân đoàn 3 của quân đội An Khánh. Vì vậy, đối với thế gia đệ tử ở chốn kinh thành, lời của hắn ta rất có trọng lượng.

Ta vẫn lười biếng tựa vào lòng Hoắc Cảnh, liếc nhìn nhóm quý nữ.

Trong nhóm quý nữ, có một nữ tử vấn tóc kiểu hoa lan, váy tay dài rộng* viền bạc màu hồng trắng, dây đai hoa lê trắng nạm vàng.

*(大袖罗裙 Loại Hán phục có phần tay áo rộng, chân váy dài, được mặc nhiều vào thời Tống - Minh.)

Đoan trang hào sảng, dáng vẻ ngút ngàn.

Người này là thanh mai trúc mã đính hôn từ bé của Dương Chiêu - đích nữ Tướng phủ - Tô Oản.

Khi thấy ta dạy cho Tô Vân một bài học, nàng ấy chỉ im lặng đứng nhìn mà không ngăn cản ta.

Bây giờ, khi thấy Dương Chiêu tấn công ta, thấy Tô Vân ra vẻ nũng nịu như vậy, nàng ấy không nhịn được nữa.

Mỹ nhân bước tới, dùng một chút khéo léo, cứng rắn để kéo Tô Vân ra khỏi vòng tay của Dương Chiêu. Sau đó không chút do dự mà tát nàng ta một cái thật mạnh trước mặt mọi người.

"Tô Oản, ngươi làm gì vậy!"

Bị tát vào mặt một cách đột ngột không kịp chuẩn bị, Tô Vân không khỏi hét lên.

Trái lại, Dương Chiêu khi thấy Tô Oản thì có chút bối rối, vội vàng nắm lấy tay áo nàng ấy.

"Oản nhi, sao nàng lại ở đây?"

"Đây là chuyện gia đình của Tướng phủ, vẫn mong tiểu Thế tử đừng can thiệp vào."

Tô Oản vung tay áo, lạnh lùng hất hắn ta ra, giơ tay nhéo nhéo mặt Tô Vân, buộc nàng ta phải ngẩng đầu lên.

"Thèm muốn phu quân người khác, ngươi và mẫu thân ngươi, đều là loại hồ mị, đ/ê tiệ/n như nhau!"

"Tô Vân, ngươi đ/ê tiệ/n thế nào cũng không liên quan đến ta, nhưng còn chưa xuất giá mà đã dây dưa với nam nhân trước mặt mọi người, nếu ngươi làm bẩn thành danh của Tướng phủ, ta có hàng nghìn hàng vạn cách để g.i.ế/t c.h.ế/t ngươi. Ngươi có tin không?"

Nói xong, Tô Oản nháy mắt với hạ nhân đang đứng bên cạnh.

Người của Tướng phủ lập tức lấy áo choàng, qua loa quấn Tô Vân lại, sau đó bế nàng ta xuống, gây ra nhiều tiếng động.

"Oản nhi, nàng sao vậy? Trước đây nàng là người dịu dàng, rộng lượng nhất, sao hôm nay lại trở nên không phân rõ phải trái đúng sai như vậy?"

Có lẽ sợ hãi trước hành động kiên quyết của Tô Oản nên Dương Chiêu đã đứng đó rất lâu.

Sau khi tỉnh táo lại, hắn ta lập tức bộc phát chủ nghĩa đại nam tử, không khỏi cau mày mắng mỏ.

"Tiểu Thế tử lỡ lời rồi, không đến lượt ngươi dạy dỗ đích nữ Tướng phủ như ta."

Nghe vậy, Tô Oản chỉ nhẹ nhàng liếc hắn ta một cái, cũng không thèm cho hắn ta một sắc mặt tốt.

"Có phải Lan Kiều đã nói lung tung gì với nàng rồi không?"

"Đừng tin nàng ta, ta và Tô Vân không phải như nàng nghĩ đâu, ta chỉ coi nàng ấy như huynh đệ tốt, không hề dây dưa gì với nàng ấy cả."

Trước sự chứng kiến của hết thảy mọi người, Dương Chiêu cảm thấy bản thân bị s/ỉ nhụ/c, lạnh lùng bào chữa.

Nhưng Tô Oản cũng không để ý nhiều. Nàng ấy lấy chiếc trường bào gấm từ tay hạ nhân, ngồi xổm xuống khoác lên cho ta.

"Sau khi hồi phủ, ta sẽ bảo phụ thân hủy bỏ hôn ước của ta với ngươi. Dương Chiêu, ngươi không xứng với ta."

"Oản nhi, đừng nói những lời tức giận."

Dương Chiêu còn muốn tiến tới níu kéo nàng ấy, nhưng lại bị hộ vệ bên cạnh Hoắc Cảnh ngăn lại.

Sau khi đỡ ta ngồi xuống cạnh bàn đá, Hoắc Cảnh bước tới, lạnh lùng cảnh cáo.

"Dương Chiêu, từ nay về sau ta với ngươi không còn là huynh đệ tốt nữa, vẫn mong ngươi sẽ không tiếp tục mang Tô Vân đến làm phiền phu nhân ta."

"Hoắc Cảnh, ngươi cũng bị nữ nhân này mê hoặc! Quả nhiên Tô Vân nói không sai!"

"Ta thâý Lan Kiều này không phải một nữ nhân tốt đẹp gì! Từ khi ngươi cưới nàng ta, huynh đệ chúng ta liên tục mâu thuẫn!"

Nghe những lời vu khống ta, Hoắc Cảnh nắm chặt tay, toàn thân càng lạnh hơn.

Sau khi dặn dò hạ nhân chăm sóc tốt cho ta, hắn tóm lấy Dương Chiêu, kéo ra khỏi đình viện ven sông.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng la hét của Dương Chiêu, cùng với một số tiếng ồn ào khuyên bảo.

"Lan Kiều, ta biết muội đối xử tốt với ta, nhưng ta lại không nghĩ tới, muội vì ta mà sẵn sàng nhảy xuống nước, tạo ra một vở kịch lớn như vậy."

Tô Oản đứng tựa vào lan can hồi lâu, lặng lẽ ngắm nhìn sóng nước trong ao, ánh mắt thất thần.

Cuối cùng, lông mày nàng ấy cũng giãn ra, nàng ấy khẽ thở dài, bước tới chỗ ta và pha cho ta một tách trà nóng.

Ta cầm tách trà lên, uống hết trong một ngụm, nháy mắt với nàng ấy rồi mỉm cười.

"Nếu không tận mắt chứng kiến thì sao tỷ có thể từ bỏ Dương Chiêu?"

Hôm đó sau khi rời khỏi tửu lâu, ta đã viết một lá thư tay và gửi đến Tướng phủ cho Tô Oản.

Nhưng mà rất lâu sau nàng ấy vẫn chưa viết thư hồi âm, có lẽ là vì không thể buông bỏ mối tình thanh mai trúc mã nhiều năm.

Hôm nay là cơ hội hiếm có khó tìm, đương nhiên ta phải dùng chút thủ đoạn nhỏ, khiến nàng ấy nhìn rõ bộ mặt thật của Dương Chiêu trước khi xuất giá.

"Sau này có vấn đề gì thì cứ hỏi, ta sẽ giúp."

"Có chuyện này ta cần tỷ giúp."

Lúc này, đám đông ở thủy tạ đã giải tán, chỉ còn lại ta và nàng ấy.

Ta giơ tay chỉnh lại tóc mai lộn xộn của Tô Vân, cẩn thận căn dặn nàng ấy.

"Cuộc săn bắn mùa thu tháng tới sẽ do Thiên phủ lo liệu. Đệ đệ của tỷ nắm giữ chức trưởng Thiên phủ. Xin tỷ làm riêng một bản đồ phòng thủ bãi săn cho ta."

"Còn có, hãy cẩn thận với Tô Vân và Dương Chiêu."

"Được, ngày mai ta sẽ phái người đưa tới phủ tướng quân."

Tô Oản không biết tại sao ta lại đột nhiên nhắc tới cuộc săn bắn mùa thu ở đây, có chút khó hiểu.

Nhưng nàng ấy biết rõ bản chất của ta, thế nên đã ngay lập tức gật đầu đồng ý không chút do dự.

Đúng lúc này, Hoắc Cảnh đã dạy dỗ Dương Chiêu một bài học xong và quay lại, ta và Tô Oản chia tay nhau.

"Tại sao lại nhảy xuống nước? Lỡ như vô tình bị cảm lạnh thì phải làm sao?"

Hoắc Cảnh bế ta lên xe ngựa, cẩn thận dùng gấm lau sạch vết nước trên thái dương ta.

Ta mỉm cười ôm lấy chiếc eo thon của hắn, lăn lộn trong vòng tay hắn.

"Phu quân à, nay người ta làm được một việc lớn đấy!"

"Bầu trời của kinh thành này, sắp thay đổi rồi."

11 

Cuộc săn bắn mùa thu vốn là việc trọng đại của Hoàng gia.

Thế nhưng đương kim thánh thượng khoan dung nhân từ, hạ lệnh cho phép các quan đại thần trong triều được phép mang gia quyến của mình đi theo.

Ta mặc trang phục kỵ xạ đi theo Hoắc Cảnh đến bãi săn. Tại lều trại, quả nhiên ta nhìn thấy một vài bóng người quen thuộc.

Sau buổi hội ngâm thơ thưởng hoa, hành động của Tô Vân đã điệu thấp, khiêm tốn hơn rất nhiều.

Khi nhìn thấy ta, nàng ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đẩy đám đông ra và mỉm cười với ta.

"Tẩu tẩu, Hoắc Cảnh cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi, phủ Tướng quân có hắn, nhất định sẽ đứng đầu."

"Nếu hắn chỉ quan tâm đến việc săn bắt của bản thân mà không săn sóc tốt cho tẩu thì tẩu cứ nói với ta, ta sẽ giúp tẩu dạy cho hắn một bài học."

Ta lặng lẽ lùi lại vài bước, không khỏi nổi da gà vì tiếng gọi tẩu tẩu của nàng ta.

Lần trước nàng ta bị ngã xuống nước, não cũng bị úng nước luôn rồi?

Nhìn thấy hành vi ghét bỏ của ta, nàng ta bĩu môi định trả đũa nhưng nhanh chóng bị Dương Chiêu ở bên cạnh nhanh tay chặn lại.

Trước khi những người khác rời đi, Dương Chiêu liếc nhìn ta vài cái mà không để lại dấu vết.

Không có sự gián đoạn của họ, toàn bộ cuộc đi săn mùa thu dường như trở nên vô cùng thú vị.

Ta cưỡi hãn huyết bảo mã đi săn cùng Hoắc Cảnh trong rừng, trông vô cùng tiêu sái, phóng khoáng.

Khi chúng ta tiến sâu vào rừng, khung cảnh xung quanh càng trở nên yên tĩnh hơn.

Giữa lúc hỗn loạn, vài mũi tên lạnh lẽo lao ra từ trong bóng tối.

Hoắc Cảnh rút kiếm từ thắt lưng ra hạ gục từng người một, sau đó nhanh chóng bắt đầu chiến đấu với những người mặc đồ đen nhảy ra kia.

Thấy vậy, ta lấy khói báo động* từ trong cổ áo ra và đốt. Sau đó rút kiếm mềm ra và nhảy vào vòng vây.

*(Khói báo động: phân sói, thường đốt lên làm ám hiệu báo động.)

Mọi người ở kinh thành chỉ biết Hoắc Cảnh cưới nữ nhi của một thương gia Hoàng gia, nhưng lại không biết, từ nhỏ ta đã đọc thông thạo sách luận, không những thế, còn có thể dễ dàng múa đao múa kiếm.

Khi còn nhỏ, ta cùng mẫu thân đến chùa cầu phúc. Trên đường đi, ta bị bọn cướp b/ắt c/óc, lâm phải một trận bện/h nặng.

Phụ thân ta rất thương nữ nhi, trong lòng vô cùng lo lắng, đau đớn. Vừa hay, ông lại có giao tình với cựu hộ quốc đại tướng quân - Hoắc lão gia. Vì vậy, ông nghĩ đến việc gửi ta đến võ đài học chút công phu quyền cước để tự bảo vệ bản thân mình.

Khi đó, ta đã gặp Hoắc Cảnh.

Đám thích khách áo đen lần lượt tiến đến, động tác cực kỳ tà/n á/c, nhìn không giống người Trung Nguyên.

Nhờ khói báo động dẫn đường, chẳng mấy chốc, hộ vệ của bãi săn đã từ phía tây tiến tới.

Ta cầm thanh kiếm mềm và g.i.ế/t ngày càng hun/g hã/n, chặn đường rút lui của đám thích khách áo đen, nhưng đột nhiên, ta nghe thấy một tiếng hét kinh hãi sau lưng.

"Phu nhân, cẩn thận!"

Từ phía tây, một mũi tên đột nhiên bắn ra, nhắm thẳng vào ti/m ta.

Mùi má/u tươi nồng nặc xông tới, ta run rẩy đỡ lấy Hoắc Cảnh đang ngã xuống.

Khi đó, ta gần như vô thức nhìn về hướng mũi tên.

Trong đoàn hộ vệ, một bóng người đang vội vã rời đi, người nọ vô tình đánh rơi chiếc dây buộc tóc vàng tơ.

"Đưa tướng quân về trại!"

Ta kiểm tra vết thươ/ng trên vai Hoắc Cảnh, phát hiện miệng mũi tên thực chất được tẩm một lớp chất độ/c không màu không mùi.

Nhìn lại khuôn mặt của hắn, thấy một lớp xanh xám mơ hồ, huyết sắc trên môi đã biến mất từ lâu.

Sau khi giao hắn lại cho hộ vệ, ta phi nước đại sâu thêm vào trong khe núi.

12

Khi ta quay lại lều trại, Tô Vân đang đứng trước lều trại, nói chuyện với ai đó với vẻ mặt buồn bã.

Sau khi lắng nghe cẩn thận, hóa ra thái y sắp tiến hành phẫu thuật lấy mũi tên ra cho Hoắc Cảnh, cần một vị nữ quyến vào trong hầu hạ, thêm nước.

Mọi người tìm ta nhiều lần trong quân doanh nhưng vẫn không thấy. Lúc này, Tô Vân dũng cảm đứng lên.

"Ta và Hoắc Cảnh là huynh đệ tốt, bây giờ chiếu cố hắn thì cũng không có gì ngại cả."

Nhưng xung quanh nàng ta vẫn có những người sáng suốt, bọn họ ngăn cản và cố gắng thuyết phục nàng ta.

"Không được, khi rút tên chữa thương thì phải c/ởi y phục, cở/i thắt lưng. Khi hầu hạ, thêm nước, khó tránh khỏi việc tiếp xúc d/a t/hịt. Một nữ tử trong trắng như ngươi, sau này biết gả chồng thế nào?"

Trong ánh mắt lo lắng của mọi người, Tô Vân cắn môi dưới, hốc mắt đỏ hoe, cúi đầu trịnh trọng:

"Đối mặt với sự sống và cái c.h/ế.t, bất kể hắn là nam hay nữ, ta cũng không thể trơ mắt nhìn hắn c.h.ế/t đi được. Bị cả thiên hạ chỉ trích, chê trách thì có sao đâu nào?"

Lời vừa rơi xuống, tất cả mọi người có mặt đều cảm động, lần lượt nghị luận, thì thầm.

Hộ vệ đang chặn nàng ta lập tức mở lều cho nàng ta vào trong.

Có vẻ ngày mai, tin đồn về việc Tô Vân đại nghĩa xả thân cứu mạng Tướng quân sẽ được lan truyền khắp chốn kinh thành, trở thành câu chuyện mọi người ca tụng.

n tình này của mỹ nhân, thật khó mà hưởng thụ nổi.

Tô Vân vừa bước vào lều, liền nóng lòng đưa tay, hận không thể xé toạc y phục của người trên giường, muốn cởi toàn bộ y phục của hắn.

Nàng ta gây ra quá nhiều tiếng động, khiến Hoắc Cảnh tỉnh lại sau cơn hôn mê, hắn đột nhiên giơ tay ra ngăn cản.

"Cút đi, ta muốn phu nhân của ta."

"Lan Kiều bỏ mặc ngươi thế này, ngươi còn nhớ thương nàng ta! Nàng ta đâu có nghĩa khí như huynh đệ ta đây!"

Sau khi bị hắn gầm lên giận dữ, Tô Vân có chút tức giận, cố ý lớn tiếng chỉ trích ta.

Lời chỉ trích xuyên qua vải mành, rơi thẳng vào trong tai ta.

Ta mở cửa lều, thấy Tô Vân bất chấp sự ngăn cản của Hoắc Cảnh, cố gắng x/é y phục của hắn ra.

Sau vài lần xô đẩy, vết thương trên vai Hoắc Cảnh toạc ra và rỉ má/u.

Thấy vậy, ta nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia tức giận, trực tiếp bước tới, túm lấy cổ áo nàng ta hất mạnh.

Khoảnh khắc đó, trong góc vang lên tiếng vật rơi xuống, xen lẫn tiếng kêu đau đớn của một nữ tử.

Động tĩnh này khiến cho vị thái y mới mang thuốc kim sáng* tới giật mình.

(金创药 thần dược cầm máu thời cổ đại.)

Nàng ta không bao giờ nghĩ tới ta sẽ động thủ.

Tô Vân xoa xoa tay đứng dậy, vẻ mặt trông cực kỳ xấu xí.

Vừa rồi lúc ta hất nàng ta ra ngoài không có ai ở đó, nên giờ nàng ta không thể đánh trả ta trước mặt mọi người.

Bất chấp ánh mắt nghi ngờ của các thái y, Tô Vân chỉ trích ta, trong mắt là vẻ chính nghĩa lẫm liệt:

"Tẩu tẩu, ta biết tâủ không muốn nữ tử khác lại gần Hoắc Cảnh, nhưng mạng sống của hắn quan trọng, xin tẩu đừng vì ghe/n tuô/ng bừa bãi mà tổn thương hắn.

"Ta từng ở trong quân doanh chứng kiến quân y khâu vết thương cứu người. Chắc chắn có thể giúp ích được cho các thái y."

"Ta hy vọng tẩu tẩu sẽ lấy đại cục làm trọng và ngừng gây rắc rối ở đây."

Những lời nàng ta nói hợp tình hợp lý, các thái y đều vuốt râu đồng tình.

Một vị một thái y trẻ tuổi muốn tiến tới thuyết phục ta rời đi, nhưng trước khi hắn kịp đến gần, thì đã bị ánh mắt hung dữ của ta hù doạ.

Ta ném cái gùi xuống đất, khiến mấy bó thảo dược bên trong rơi ra ngoài.

Khi đó, mọi người mới nhận ra ta đang ở trong tình trạng nhếch nhác, y phục lấm lem bùn đất.

"Đây đều là thảo dược gây tê, cầm má/u và giải độc. Phu nhân, người thông thạo y thuật sao?"

"Ta biết một chút... người đâu, kéo nữ nhân này xuống."

Những hộ vệ bên ngoài lều trại vốn là người của Thiên phủ. Sau khi ta vội vã quay lại, thì thấy đã có thêm một nhóm hộ vệ của phủ Tướng quân.

Theo lệnh của ta, hộ vệ cầm kiếm xông vào và dùng vũ lực kéo Tô Vân xuống.

Sau khi thanh tĩnh lại, các thái y tất bật chuẩn bị nước nóng để m/ổ và lấy mũi tên ra.

Ta cẩn thận cởi y phục trên người Hoắc Cảnh, dùng khăn tay lau vết máu lớn trên vai hắn.

"Phu nhân, sao giờ nàng mới tới? Thân thể của ta gần như bị kẻ khác thấy hết mất rồi."

"Ngoan nào, im lặng."

Trước ánh mắt ủy khuất của hắn, ta nhét chiếc khăn vào miệng hắn, bảo hắn cắn lấy, thái y bước tới, cầm một con dao sắc nhọn.

Ta cúi đầu áp vào trán hắn an ủi, sau đó đứng dậy nhường chỗ cho thái y.

Chất độc trên mũi tên kia rất hiếm, gần như không lưu truyền ở Trung Nguyên. Ngay cả các thái y cũng có thể không biết.

Vì vậy, thuốc giải chỉ có thể do ta chuẩn bị tại chỗ.

Nước nóng được thay hết chậu này đến chậu khác, trong lều trại tràn ngập mùi má/u tan/h nồng nặc.

Cuối cùng, khi thái y rút được mũi tên độc ra, Hoắc Cảnh đã mất má/u quá nhiều mà ngất đi.

Ta đắp thảo dược đã chuẩn bị sẵn vào vết thương của hắn, sau đó nhờ thái y đi nấu thuốc.

Mãi đến nửa đêm mọi người mới được nghỉ ngơi.

Gặp phải thích khách, Hoàng thân quốc thích và các quan đại thần đều lập tức sơ tán khỏi bãi săn.

Chỉ có một số người bạn chí cốt của Hoắc Cảnh là ở lại hiện trường để quan sát tình hình.

Khi bước ra khỏi lều trại, ta dễ dàng rút ra một cây cung dài từ trên giá gỗ.

Nạp cung, kéo cung, cuối cùng là bắn tên.

13

"Ahh!!!"

Tiếng hét chói tai xé toạc bầu trời, xuyên thủng sự im lặng hiếm có.

Đám người Dương Chiêu đều đã kiệt sức. Khi đang buồn ngủ, họ bị đánh thức bởi tiếng động phát ra bên cạnh.

Nhìn kỹ hơn, Tô Vân đang ngồi thẳng, nhưng lúc này, một cánh tay của nàng ta đã bị xuyê/n thủn/g.

Nàng ta chảy rất nhiều m/áu, ngất đi vì đau đớn.

Ta - thủ phạm, vẫn cầm cung mà không hề giấu diếm, nhìn họ với vẻ mặt tức giận.

Giơ tay lên, định bắn thêm một mũi tên khác.

"Lan Kiều, ngươi bị điê/n à!"

Người đầu tiên bế Tô Vân lên và bảo vệ trong vòng tay chính là Dương Chiêu. Hắn ta trợn mắt nhìn ta như muốn ă/n tươi nuố/t sống.

Ta chĩa cây cung mình đã lên tên vào người hắn ta, nói một cách đầy vẻ lạnh lùng:

"Tô Vân đã bắn phu quân ta, ta đã nộp vật chứng cho Đại Lý Tự."

"Nếu bây giờ ngươi không dẫn nàng ta đi, thì mũi tên tiếp theo, ta sẽ bắn thẳng vào đầu nàng ta."

Người mà Tô Vân định bắn là ta, nhưng Hoắc Cảnh đã cố gắng hết sức để đỡ thay ta.

Sau khi vô tình tổn thương người trong lòng, nàng ta hoảng sợ đến độ bỏ lại dây buộc tóc ngay tại hiện trường.

Ngoài ra, để phân biệt con mồi trong cuộc săn bắn mùa thu lần này, mỗi người đều sẽ sử dụng những mũi tên hoàn toàn khác nhau, và mũi tên khắc chữ 'Vân' kia - chính là mũi tên của Tô Vân.

Sau khi bị đe dọa, đám người Dương Chiêu nhìn ta với vẻ mặt tràn đầy căm hận, sau đó bế Tô Vân rời đi.

Ta chỉ đứng đó, nhìn khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn của Tô Vân, sau đó nở nụ cười giễu cợt.

Đúng là nàng ta muốn g.i.ế/t c.h.ế.t ta, nhưng tại sao lại dùng mũi tên khắc chữ 'Vân' của chính mình để đi g.i.ế/t ta?

Tô Vân đúng là trà, nhưng nàng ta không ng/u ng/ốc như vậy.

Vậy Tô Vân à, ngươi đang may váy cưới* cho ai vậy?

*(Chỉ hành động chịu khổ thay cho người, mình làm tất nhưng công lao lại do kẻ khác hưởng.)

"Lan Kiều à, người muội cần ta đã bắt được."

Sau khi mọi người ở hiện trường đi hết, một nữ tử ẩn nấp phía sau lều trại đã lâu bước ra.

Tô Oản lo lắng nhìn ta mấy cái, sau đó lấy khăn tay ra lau vết bẩn trên mặt ta.

"Cảm ơn."

"Giữa ta và muội không cần khách sáo như vậy... Nhưng mà, sao muội biết hôm nay sẽ có thích khách?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz