Tuong Cong La Ke An Choi Trac Tang
Chỉ có hai người ăn cơm trưa, Vạn Minh Tễ mở nắp hồ lô rượu ra ngửi thử, mùi rượu thơm ngọt xen chút men nhẹ lan ra. Hắn dụi mũi rồi đặt hồ lô xuống.Tạ Kiều Ngọc thì đang cầm cái đùi gà gặm ngon lành, tay kia gõ gõ lên mặt bàn, cằm hất nhẹ ra hiệu cho Vạn Minh Tễ rót rượu cho mình."Biết rồi." Vạn Minh Tễ vừa đáp, tay vừa thong thả rót rượu vào chén cho cậu.Không biết là đang chúc mừng hắn thi xong, hay là chúc mừng Tạ Kiều Ngọc thi xong. Vạn Minh Tễ tự rót cho mình một bát canh, chậm rãi húp.Tạ Kiều Ngọc ăn rất vui vẻ, mỡ dính đầy tay, chẳng thèm để ý đến dáng vẻ nữa. Vạn Minh Tễ thì biết rõ, trước mặt người ngoài Tạ Kiều Ngọc lúc nào cũng giữ dáng, đi đứng tao nhã, lời nói nhỏ nhẹ.Thế mà giờ đây lại cầm đùi gà, há miệng cắn một phát to, còn cầm chén nhỏ uống rượu, đôi má trắng hồng lên vì men."Vạn Minh Tễ, nhìn ta làm gì?" Tạ Kiều Ngọc cảm thấy ánh mắt hắn, liền lườm một cái.Không phải chê cậu ăn uống thô lỗ đấy chứ? Dù sao cũng thành người một nhà rồi, có ghét thì cũng muộn rồi."Ta thấy ngươi đẹp." Vạn Minh Tễ lập tức đáp.Quả thật, Tạ Kiều Ngọc rất đẹp.Tạ Kiều Ngọc ngờ ngợ hắn đang trêu chọc mình, liếc nhìn kỹ lại thì thấy trong mắt Vạn Minh Tễ là một tầng dịu dàng sâu không thấy đáy. Ánh mắt hắn như gợn nước, khiến người đối diện chẳng kìm được mà nóng bừng cả người."Ta biết ta đẹp mà." Tạ Kiều Ngọc tiếp tục uống rượu, ánh mắt bắt đầu lờ đờ.Đến khi ăn xong bữa trưa, cậu đã thành một con ma men chính hiệu. Rượu thịt vào bụng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Vạn Minh Tễ, ánh nhìn mơ hồ, thấy đâu cũng là bóng dáng chập chờn.Một trong số những bóng ấy lên tiếng: "No say rồi à? Ta đỡ đệ về nghỉ ngơi."Thân thể bỗng nhẹ bẫng."Còn bảo là mừng cho ta, rõ là đệ có ý riêng, muốn thỏa mãn mình thì có..." Vạn Minh Tễ vừa lầm bầm vừa nhẹ nhàng đỡ cậu dậy."Vạn..."Hắn không nghe rõ."Vạn Minh Tễ..." Tạ Kiều Ngọc lại gọi rõ tên hắn.Một cái hôn thoảng mùi rượu rơi lên má Vạn Minh Tễ, Tạ Kiều Ngọc bắt đầu lặp đi lặp lại tên hắn, hết lần này tới lần khác."Huynh thật tốt.""Huynh thật là đẹp mắt.""Huynh là người rất đặc biệt.""Đặc biệt rất tốt luôn."Trên đường đỡ Tạ Kiều Ngọc về phòng, cậu cứ bám riết Vạn Minh Tễ mà khen lấy khen để.Vạn Minh Tễ nghe đến mức mím môi, khóe miệng khẽ cong lên, lòng cũng dần mềm ra."Ta đâu có tốt như đệ nói."Tạ Kiều Ngọc nghe vậy liền túm lấy áo hắn:"Không được nói bậy, tự huynh lại dám chê huynh à."Cái này mà cũng gọi là nói bậy sao?Vạn Minh Tễ mở cửa, đặt con ma men kia lên giường. Tạ Kiều Ngọc lập tức tự động mở chăn, chui vào nằm ngay ngắn.Vạn Minh Tễ cúi đầu, sờ lên má cậu – nóng bừng. Tạ Kiều Ngọc né tránh cái chạm của hắn.Vạn Minh Tễ nhìn gương mặt đỏ bừng ấy, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ."Ta đâu có tốt như vậy đâu. Chẳng qua là vì đệ thích ta, nên mới thấy ta tốt thôi." Hắn nói khẽ."Là vì đệ trao cho ta quá nhiều yêu thương, nên ta mới trông như vậy. Ta thật ra cũng chỉ là người bình thường, ta tốt... là chỉ trong mắt đệ thôi."Nói rồi Vạn Minh Tễ bật cười, đắp lại chăn cho Tạ Kiều Ngọc, còn mình thì quay ra bếp dọn dẹp.Thi hội vừa kết thúc, các sĩ tử trong kinh cũng chỉ được thảnh thơi mấy ngày đã lại cuống cuồng ôn tập.
Từ thi hội đến thi đình chỉ cách nhau đúng một tháng. Dù kết quả thi hội chưa công bố, nhưng ai nấy đều đã bắt đầu chuẩn bị cho vòng sau."Lần này chẳng biết sẽ có bao nhiêu gương mặt mới nổi?" Thái tử ngồi trong lầu Trạng Nguyên, nhìn đám sĩ tử đang trò chuyện dưới kia, khẽ cảm thán."Anh tài trong thiên hạ cuối cùng cũng sẽ quy về triều đình." Nhiễm Triết kính cẩn đáp."Cô chỉ mong tìm được vài vị hiền tài thật sự, đừng để người giỏi lại phải uổng phí. Dù có dùng người đến kiệt sức, thì cũng phải đặt đúng nơi."Thái tử nghe vậy liền khẽ cười, nhưng lại lắc đầu, trong giọng nói có vẻ khao khát nhân tài thực thụ.Hôm nay Tạ Kiều Ngọc lôi kẻ ở ẩn trong nhà – Vạn Minh Tễ – ra ngoài đi dạo. Vừa đi, cậu vừa than:"Huynh nhìn xem huynh mấy hôm nay thành ra cái dạng gì? Cứ ru rú trong nhà hoài.""Ta ở nhà đọc sách." Vạn Minh Tễ biện hộ."Đọc sách cũng phải ra ngoài đi lại cho giãn gân cốt chứ. Lỡ sau này dáng người méo mó thì sao? Còn nữa, huynh nhìn người ta coi, ai nấy đều mạnh mẽ, khí thế đầy mình. Huynh thì... nhìn lại cái dáng đi này."Tạ Kiều Ngọc tức đến mức như thể muốn bóp nát khối sắt uổng phí kia vậy.Vạn Minh Tễ mặc một bộ đồ đơn giản, hắn lại thấy mình như thế là ổn, còn rất tự tin nữa."Đừng có nói đi nói lại nữa." Vạn Minh Tễ nói."Sao mà không nói được? Huynh nhìn nhà người ta xem, vừa có tiền, tiền đồ cũng rộng mở, còn huynh thì chẳng chịu tiến lên một bước." Tạ Kiều Ngọc trong bụng có chút chua chát.Người ta lấy được tướng công biết làm thơ đối câu, còn tướng công của cậu thì chỉ biết chơi đất, trồng cây, biết võ công, nhưng không biết lãng mạn. Cái chuyện có hơi lãng mạn nhất, có khi là lần đầu gặp nhau, hắn đốt pháo hoa vì cậu — chỉ một lần duy nhất đó thôi, sau này thì chẳng có chút tình thú gì cho ra hồn nữa.Một bài thơ tặng cậu cũng chưa từng có.Trời sinh gương mặt ôn hòa như vậy, lại để uổng phí một cách trắng trợn."Lại có chuyện gì chọc giận đệ nữa vậy?" Vạn Minh Tễ hỏi."Huynh nhìn nhà người ta đi, tướng công biết làm thơ, còn mua đồ mới cho phu lang, còn giúp xách giỏ nữa." Tạ Kiều Ngọc chỉ tay sang một cặp vợ chồng bên cạnh.Cặp đôi kia đang tình tứ cực kỳ, cứ mở miệng là gọi ngọt như rót mật, hết 'cục cưng' lại đến 'bảo bối', người nam thì thỉnh thoảng đọc vài câu thơ nghe cũng ra dáng người có học. Hắn cầm đồ ăn, một miếng đút cho phu lang, một miếng lại đút cho mình.Vạn Minh Tễ: "......""Đệ thích kiểu đó sao?" Vạn Minh Tễ rùng mình một cái, không dám tin hỏi.Tạ Kiều Ngọc hừ lạnh, không thèm trả lời."Được rồi cục cưng của ta, đi mua, mua, mua!" Vạn Minh Tễ lôi kéo Tạ Kiều Ngọc vào tiệm.Tạ Kiều Ngọc khẽ thở phào: "Tiêu thế này tốn nhiều bạc lắm đó."Nói thì nói vậy, nhưng chân tay thì lại rất nhanh nhẹn, đi theo sát sau Vạn Minh Tễ.Vạn Minh Tễ sốt ruột lắm, còn vội vàng khuyến khích Tạ Kiều Ngọc tiêu tiền: "Tổ tông ơi, đến đây đi, chọn đi!"Miễn cho suốt ngày cứ dỗi dằn bóng gió."Là huynh nói đó nha, ta không hề phá của."Vạn Minh Tễ gật đầu ngay lập tức: "Là ta phá của, ta là nam nhân phá của đây.""Huynh tự nói mình thế à, mà công nhận đúng thật." Tạ Kiều Ngọc liếc hắn một cái, nhưng nét mặt thì lại tràn đầy vui vẻ.Vạn Minh Tễ bị cậu liếc cho một cái giận dỗi, nửa người như tê dại, nhưng vừa nghe đến nửa câu sau thì lại nghẹn lời, không biết nên khóc hay cười.Hai người cùng nhau bước vào trong tiệm.Thái tử đang ngồi trên lầu quán rượu Trạng Nguyên nhìn xuống, thấy cảnh tượng này thì hiếm hoi lộ ra chút trầm mặc. Ban đầu hắn chỉ là bị nhan sắc của Tạ Kiều Ngọc và Vạn Minh Tễ thu hút — dù sao người đẹp thì ai cũng phải nhìn thêm đôi lần, điều đó không hẳn vì háo sắc mà chỉ là thưởng thức cái đẹp.Kết quả vừa nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Thái tử liền có chút cạn lời.Một người phu lang vừa mở miệng đã oán trách, người làm tướng công thì để mặc cậu ấy càm ràm tùy ý, nhìn thế nào cũng thấy không có bản lĩnh gì. Ngoài mặt trông tuấn tú vô cùng, hóa ra lại là một kẻ mềm yếu."Đi thôi, đến doanh trại ngoại thành xem thử." Thái tử nói.Hắn dẫn theo Nhiễm Triết đến doanh trại ở ngoại ô xem xét tình hình. Thái tử đã chuyển một phần quyền lực quân đội về tay mình, dùng tiền trong phủ Thái tử để nuôi quân, đồng thời đưa người thân tín của mình chen vào Binh Bộ — rốt cuộc doanh trại ngoại thành này cũng có vài phần dáng vẻ ra quân đội.Doanh trại vốn có tổng cộng sáu ngàn quân, sau khi hắn tiếp quản thì cho loại bỏ hết kẻ nghiện rượu, đuổi hết những ai không đủ tiêu chuẩn, người già yếu bệnh tật cũng không lưu lại. Hắn lại tuyển thêm một nhóm tân binh, gom đủ ba ngàn quân lính trẻ khoẻ — số này chính là do hắn bỏ tiền túi ra nuôi, cực kỳ quý giá.Quân doanh ngoại thành thường xuyên có thịt ăn, điều đó cũng đã là xa xỉ lắm rồi.Thái tử đi một vòng quanh doanh trại, thấy binh sĩ nơi đây tinh thần sung mãn, ý chí mạnh mẽ thì gật đầu hài lòng. Cuối cùng công sức của hắn cũng không uổng phí. Chỉ cần đạt được kết quả tốt, coi như không phụ sự khổ tâm hắn đổ vào nơi này."Thái tử điện hạ, doanh trại ngoại thành vẫn còn thiếu một người thống lĩnh. Người này có thể chọn ra từ kỳ thi võ sắp tới." Nhiễm Triết — bạn nối khố của Thái tử từ thuở nhỏ, hiện là thống lĩnh thị vệ Đông Cung — thấp giọng nói.Hắn là người giỏi trấn giữ nội cung, nhưng với việc điều binh khiển tướng thì tự biết mình không đủ khả năng. Thái tử cũng hiểu rõ điều này, cho nên mới không giao cả doanh trại cho hánaq quản lý."Đã muốn chọn thống lĩnh, tất nhiên phải lấy người đỗ đầu kỳ thi võ làm Võ Trạng Nguyên." Thái tử đáp, ánh mắt lộ rõ kỳ vọng.Hắn muốn bắt đầu từ ba ngàn quân lính trẻ khoẻ này mà thay đổi khí thế quân đội Đại Khải, tạo nên một khởi đầu thật tốt cho cả triều đình.Sau này nếu rảnh rỗi ở nhà quá buồn chán, hắn liền ra ngoại thành đi săn, dù sao hắn cũng không phải hạng người chỉ ru rú trong nhà.Thái tử ngồi cao trên lưng ngựa, dáng vẻ hăng hái, khí chất mạnh mẽ, đôi mắt đen sâu như đáy giếng.Vạn Minh Tễ dẫn Tạ Kiều Ngọc đi mua quần áo và đồ trang sức. Tạ Kiều Ngọc kéo tay hắn, nhẹ giọng nói: "Về nhà đi."Thái tử và Vạn Minh Tễ chỉ lướt qua nhau một cái, không chào hỏi gì."Biết rồi. Còn muốn mua gì nữa không?" Vạn Minh Tễ hỏi.Dứt khoát một lần mua hết cho rồi."Không cần nữa, từng này là đủ rồi. Ta muốn tiết kiệm." Tạ Kiều Ngọc đặc biệt ngoan ngoãn, đặc biệt biết lo nghĩ: "Mua một ít quần áo là được."Vạn Minh Tễ: "......"Tủ đồ trong nhà cậu sớm đã chất đầy không biết bao nhiêu quần áo, như thế mà còn gọi là "mua chút ít"? Thôi, Vạn Minh Tễ biết nếu mình nói thêm lời nào, lại phải nghe Tạ Kiều Ngọc giảng đạo lý.Loại chuyện này vẫn là ngậm miệng thì hơn, trong lòng âm thầm chửi thề một câu cho qua chuyện.Hai người vừa về đến nhà, Tạ Kiều Ngọc đã bắt tay vào làm xà phòng thơm — cậu vốn đã biết cách làm từ trước, nên tự mình tìm vài người thích hợp, tập hợp lại. Trong kinh thành, cậu cũng có một cửa tiệm, tuy mở tiệm giữa nơi người đông như nêm, nhưng cái tiệm nhỏ ấy cứ thế âm thầm mà đi vào hoạt động, chẳng ai để ý. • Thái tử: Nhìn thẳng không bình luận • Tiểu Kiều: Cứ kéo tay chồng như thể hắn là cái giỏ xách biết đi. • Tiểu Minh: Mua chất đống rồi mà còn bảo là mua ít, tức muốn phát cáu.
Từ thi hội đến thi đình chỉ cách nhau đúng một tháng. Dù kết quả thi hội chưa công bố, nhưng ai nấy đều đã bắt đầu chuẩn bị cho vòng sau."Lần này chẳng biết sẽ có bao nhiêu gương mặt mới nổi?" Thái tử ngồi trong lầu Trạng Nguyên, nhìn đám sĩ tử đang trò chuyện dưới kia, khẽ cảm thán."Anh tài trong thiên hạ cuối cùng cũng sẽ quy về triều đình." Nhiễm Triết kính cẩn đáp."Cô chỉ mong tìm được vài vị hiền tài thật sự, đừng để người giỏi lại phải uổng phí. Dù có dùng người đến kiệt sức, thì cũng phải đặt đúng nơi."Thái tử nghe vậy liền khẽ cười, nhưng lại lắc đầu, trong giọng nói có vẻ khao khát nhân tài thực thụ.Hôm nay Tạ Kiều Ngọc lôi kẻ ở ẩn trong nhà – Vạn Minh Tễ – ra ngoài đi dạo. Vừa đi, cậu vừa than:"Huynh nhìn xem huynh mấy hôm nay thành ra cái dạng gì? Cứ ru rú trong nhà hoài.""Ta ở nhà đọc sách." Vạn Minh Tễ biện hộ."Đọc sách cũng phải ra ngoài đi lại cho giãn gân cốt chứ. Lỡ sau này dáng người méo mó thì sao? Còn nữa, huynh nhìn người ta coi, ai nấy đều mạnh mẽ, khí thế đầy mình. Huynh thì... nhìn lại cái dáng đi này."Tạ Kiều Ngọc tức đến mức như thể muốn bóp nát khối sắt uổng phí kia vậy.Vạn Minh Tễ mặc một bộ đồ đơn giản, hắn lại thấy mình như thế là ổn, còn rất tự tin nữa."Đừng có nói đi nói lại nữa." Vạn Minh Tễ nói."Sao mà không nói được? Huynh nhìn nhà người ta xem, vừa có tiền, tiền đồ cũng rộng mở, còn huynh thì chẳng chịu tiến lên một bước." Tạ Kiều Ngọc trong bụng có chút chua chát.Người ta lấy được tướng công biết làm thơ đối câu, còn tướng công của cậu thì chỉ biết chơi đất, trồng cây, biết võ công, nhưng không biết lãng mạn. Cái chuyện có hơi lãng mạn nhất, có khi là lần đầu gặp nhau, hắn đốt pháo hoa vì cậu — chỉ một lần duy nhất đó thôi, sau này thì chẳng có chút tình thú gì cho ra hồn nữa.Một bài thơ tặng cậu cũng chưa từng có.Trời sinh gương mặt ôn hòa như vậy, lại để uổng phí một cách trắng trợn."Lại có chuyện gì chọc giận đệ nữa vậy?" Vạn Minh Tễ hỏi."Huynh nhìn nhà người ta đi, tướng công biết làm thơ, còn mua đồ mới cho phu lang, còn giúp xách giỏ nữa." Tạ Kiều Ngọc chỉ tay sang một cặp vợ chồng bên cạnh.Cặp đôi kia đang tình tứ cực kỳ, cứ mở miệng là gọi ngọt như rót mật, hết 'cục cưng' lại đến 'bảo bối', người nam thì thỉnh thoảng đọc vài câu thơ nghe cũng ra dáng người có học. Hắn cầm đồ ăn, một miếng đút cho phu lang, một miếng lại đút cho mình.Vạn Minh Tễ: "......""Đệ thích kiểu đó sao?" Vạn Minh Tễ rùng mình một cái, không dám tin hỏi.Tạ Kiều Ngọc hừ lạnh, không thèm trả lời."Được rồi cục cưng của ta, đi mua, mua, mua!" Vạn Minh Tễ lôi kéo Tạ Kiều Ngọc vào tiệm.Tạ Kiều Ngọc khẽ thở phào: "Tiêu thế này tốn nhiều bạc lắm đó."Nói thì nói vậy, nhưng chân tay thì lại rất nhanh nhẹn, đi theo sát sau Vạn Minh Tễ.Vạn Minh Tễ sốt ruột lắm, còn vội vàng khuyến khích Tạ Kiều Ngọc tiêu tiền: "Tổ tông ơi, đến đây đi, chọn đi!"Miễn cho suốt ngày cứ dỗi dằn bóng gió."Là huynh nói đó nha, ta không hề phá của."Vạn Minh Tễ gật đầu ngay lập tức: "Là ta phá của, ta là nam nhân phá của đây.""Huynh tự nói mình thế à, mà công nhận đúng thật." Tạ Kiều Ngọc liếc hắn một cái, nhưng nét mặt thì lại tràn đầy vui vẻ.Vạn Minh Tễ bị cậu liếc cho một cái giận dỗi, nửa người như tê dại, nhưng vừa nghe đến nửa câu sau thì lại nghẹn lời, không biết nên khóc hay cười.Hai người cùng nhau bước vào trong tiệm.Thái tử đang ngồi trên lầu quán rượu Trạng Nguyên nhìn xuống, thấy cảnh tượng này thì hiếm hoi lộ ra chút trầm mặc. Ban đầu hắn chỉ là bị nhan sắc của Tạ Kiều Ngọc và Vạn Minh Tễ thu hút — dù sao người đẹp thì ai cũng phải nhìn thêm đôi lần, điều đó không hẳn vì háo sắc mà chỉ là thưởng thức cái đẹp.Kết quả vừa nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Thái tử liền có chút cạn lời.Một người phu lang vừa mở miệng đã oán trách, người làm tướng công thì để mặc cậu ấy càm ràm tùy ý, nhìn thế nào cũng thấy không có bản lĩnh gì. Ngoài mặt trông tuấn tú vô cùng, hóa ra lại là một kẻ mềm yếu."Đi thôi, đến doanh trại ngoại thành xem thử." Thái tử nói.Hắn dẫn theo Nhiễm Triết đến doanh trại ở ngoại ô xem xét tình hình. Thái tử đã chuyển một phần quyền lực quân đội về tay mình, dùng tiền trong phủ Thái tử để nuôi quân, đồng thời đưa người thân tín của mình chen vào Binh Bộ — rốt cuộc doanh trại ngoại thành này cũng có vài phần dáng vẻ ra quân đội.Doanh trại vốn có tổng cộng sáu ngàn quân, sau khi hắn tiếp quản thì cho loại bỏ hết kẻ nghiện rượu, đuổi hết những ai không đủ tiêu chuẩn, người già yếu bệnh tật cũng không lưu lại. Hắn lại tuyển thêm một nhóm tân binh, gom đủ ba ngàn quân lính trẻ khoẻ — số này chính là do hắn bỏ tiền túi ra nuôi, cực kỳ quý giá.Quân doanh ngoại thành thường xuyên có thịt ăn, điều đó cũng đã là xa xỉ lắm rồi.Thái tử đi một vòng quanh doanh trại, thấy binh sĩ nơi đây tinh thần sung mãn, ý chí mạnh mẽ thì gật đầu hài lòng. Cuối cùng công sức của hắn cũng không uổng phí. Chỉ cần đạt được kết quả tốt, coi như không phụ sự khổ tâm hắn đổ vào nơi này."Thái tử điện hạ, doanh trại ngoại thành vẫn còn thiếu một người thống lĩnh. Người này có thể chọn ra từ kỳ thi võ sắp tới." Nhiễm Triết — bạn nối khố của Thái tử từ thuở nhỏ, hiện là thống lĩnh thị vệ Đông Cung — thấp giọng nói.Hắn là người giỏi trấn giữ nội cung, nhưng với việc điều binh khiển tướng thì tự biết mình không đủ khả năng. Thái tử cũng hiểu rõ điều này, cho nên mới không giao cả doanh trại cho hánaq quản lý."Đã muốn chọn thống lĩnh, tất nhiên phải lấy người đỗ đầu kỳ thi võ làm Võ Trạng Nguyên." Thái tử đáp, ánh mắt lộ rõ kỳ vọng.Hắn muốn bắt đầu từ ba ngàn quân lính trẻ khoẻ này mà thay đổi khí thế quân đội Đại Khải, tạo nên một khởi đầu thật tốt cho cả triều đình.Sau này nếu rảnh rỗi ở nhà quá buồn chán, hắn liền ra ngoại thành đi săn, dù sao hắn cũng không phải hạng người chỉ ru rú trong nhà.Thái tử ngồi cao trên lưng ngựa, dáng vẻ hăng hái, khí chất mạnh mẽ, đôi mắt đen sâu như đáy giếng.Vạn Minh Tễ dẫn Tạ Kiều Ngọc đi mua quần áo và đồ trang sức. Tạ Kiều Ngọc kéo tay hắn, nhẹ giọng nói: "Về nhà đi."Thái tử và Vạn Minh Tễ chỉ lướt qua nhau một cái, không chào hỏi gì."Biết rồi. Còn muốn mua gì nữa không?" Vạn Minh Tễ hỏi.Dứt khoát một lần mua hết cho rồi."Không cần nữa, từng này là đủ rồi. Ta muốn tiết kiệm." Tạ Kiều Ngọc đặc biệt ngoan ngoãn, đặc biệt biết lo nghĩ: "Mua một ít quần áo là được."Vạn Minh Tễ: "......"Tủ đồ trong nhà cậu sớm đã chất đầy không biết bao nhiêu quần áo, như thế mà còn gọi là "mua chút ít"? Thôi, Vạn Minh Tễ biết nếu mình nói thêm lời nào, lại phải nghe Tạ Kiều Ngọc giảng đạo lý.Loại chuyện này vẫn là ngậm miệng thì hơn, trong lòng âm thầm chửi thề một câu cho qua chuyện.Hai người vừa về đến nhà, Tạ Kiều Ngọc đã bắt tay vào làm xà phòng thơm — cậu vốn đã biết cách làm từ trước, nên tự mình tìm vài người thích hợp, tập hợp lại. Trong kinh thành, cậu cũng có một cửa tiệm, tuy mở tiệm giữa nơi người đông như nêm, nhưng cái tiệm nhỏ ấy cứ thế âm thầm mà đi vào hoạt động, chẳng ai để ý. • Thái tử: Nhìn thẳng không bình luận • Tiểu Kiều: Cứ kéo tay chồng như thể hắn là cái giỏ xách biết đi. • Tiểu Minh: Mua chất đống rồi mà còn bảo là mua ít, tức muốn phát cáu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz