ZingTruyen.Xyz

Tuc Menh

Chương 1

Edit: Sakura Trang

Phía nam Cửu Hoa Sơn, màu xanh phủ khắp núi đồi, dòng suối nhỏ chảy róc rách. Nơi giữa sườn núi, một tòa đạo quan nho nhỏ như ẩn như hiện trong màu xanh, đạo quan tên ‘‘Vân long quan”, bên trong tuy có vẻ hơi cũ nát, nhưng giữ gìn tương đối tốt, trong sân nhỏ hoa cỏ mọc tươi tốt, trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, mùi huân hương nhàn nhạt bao phủ cả đạo quan, khiến người đặt mình trong trong đó chợt cảm thấy bình tĩnh an tường.

Đạo quan phân hai gian trước sau, đại điện to lớn phía trước thờ tượng tiên tổ cực lớn, gian sau là đại sảnh, hai bên trái phải là hai gian nhĩ phòng. Bên trái đại sảnh là phòng ngủ và thư phòng của quan chủ Chư Cát Vân Anh, hai gian bên phải là phòng ngủ của gia bộc Cửu nương và phòng bếp, lúc này Cửu nương vừa nấu xong một hũ nước đường trần bì mang đến phòng Chư Cát Vân Anh, mới vừa tới cửa, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rên rỉ đè nén, nàng vội vàng dừng bước chân, nhìn vào bên trong qua khe cửa sổ.

Đầu mùa hè Cửu Hoa Sơn không hề nóng, Chư Cát Vân Anh mặc trường sam màu xanh đen nằm dựa trên tháp*, bụng lớn nhô cao, chống trường sam vốn rộng rãi trở nên căng chặt, thậm chí ngay cả đai lưng dài ba thước cũng không đủ dùng. Sau lưng lót gối dựa dày, càng khiến bụng trông cao ngất vô cùng. Vốn chủ tử có vóc người cao gầy, bởi vì lúc còn trẻ tập võ, tay chân cũng coi là có cơ bắp, nhưng so với bụng lớn kinh người này, cũng có vẻ nhỏ bé. Tóc dài đen nhánh xõa xuống, có mấy lọn tóc ướt mồ hôi dính sát bên tai, mày sắc như núi, cặp mắt nhỏ dài, chẳng qua lúc này bởi vì thân thể không khoẻ, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt. Hai tay y không ngừng xoa tròn trên bụng, muốn làm vậy để giảm bớt đau đớn, nhưng xem ra hiệu quả quá nhỏ.

*tháp: giống cái tháp quý phi của mấy chị trong phim cổ trang



“Ưm…” Dường như đau đớn càng mạnh hơn, y không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, đầu ngửa về sau, thân thể căng chặt, hai mắt nhắm nghiền, hai hàng lông mày nhíu chặt, trên mặt trắng nõn phủ một lớp mồ hôi mỏng, râu được tỉa gọn gàng cũng run lên theo, sau khi vượt qua liền thở lớn một hơi, thân thể kiệt sức mệt mỏi nằm liệt xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy chủ tử như vậy, trong lòng Cửu nương cũng thở dài, nàng đi tới gõ cửa nhẹ, nghe bên trong phòng vang lên một chuối tiếng “loạt xoạt”, sau đó một giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn vang lên: “Vào đi.”

Tính tình của Chư Cát Vân Anh nàng quá rõ, từ nhỏ theo sư phụ ẩn cư núi sâu, lại tu đạo nửa đời, trời sinh tính tình lãnh đạm, không thích gặp người, cho dù bọn họ chủ tớ hơn ba mươi năm, y cũng không muốn lộ quá nhiều trước mặt mình. Quả nhiên, chờ Cửu nương đẩy cửa đi vào, Vân Anh đã khoác thêm một chiếc trường bào màu trắng ánh trăng, bụng lớn bị che kín, áo trong màu xanh đen cũng chỉ lộ ra một chút vạt áo.

“Chủ tử, người tốt hơn chưa?” Cửu nương đi tới trước tháp, đặt nước đường lên trên bàn nhỏ bên cạnh.

“Không có gì đáng ngại, là chuyện thường ngày mà, ta không sao!” Vẫn là giọng trầm thấp như cũ, tốc độ không nhanh không chậm, chẳng qua tay đột nhiên nắm chặt áo ngoài, đã tiết lộ bí mật thân thể y.

Cửu nương nhìn ở trong mắt, vội ở trong lòng, “Chủ tử, nếu không thì dùng bồ câu đưa tin bảo Thiếu chủ trở về sớm đi!”

“Không cần!” Giọng luôn điềm đạm của Chư Cát Vân Anh đột nhiên cất cao, người cũng thẳng lên “Không cần, ta không sao, có thể chờ được đến lúc hắn về.” Đại khái là chính y cũng cảm thấy phản ứng quá kịch liệt, nói thêm, “Hắn đang làm chuyện quan trọng, chuyện của ta chỉ là chuyện nhỏ, không thể bởi vì chuyện này làm chậm trễ hắn!” Lúc nói chuyện y hơi rũ mắt, dưới lớp áo trắng một đôi tay đặt trên bụng lớn cứng rắn, trong lòng hỗn tạp mùi vị chua ngọt, nhất thời không nói nên lời.

“Chuyện này? Haiz…” Cửu nương biết rõ tính tình của Chư Cát Vân Anh, nói nhiều vô ích, nhất là đối với vấn đề của thiếu chủ.

“Cửu nương, ngươi đừng lo lắng, ta chịu được, Thiên nhi đã đồng ý với ta, hai ba ngày nữa sẽ quay về, chuyện này hắn so với ai khác đều để tâm, mạng của của bản thân sao có thể không cần được?” Vân Anh cầm tay Cửu nương an ủi nàng.

“Chỉ cần mạng của hắn, chẳng lẽ không cần mạng của người hay sao?” Cửu nương hiếm khi nói chuyện với vẻ nghiêm túc, giọng cũng hùng hổ dọa người.

“Cửu nương…” Chư Cát Vân Anh bị phản ứng mạnh của nàng doạ sợ, lẩm bẩm gọi một tiếng, mở mắt to nhìn nàng, nhưng trong lòng lại thấy khổ sở, bây giờ ngay cả Cửu nương đều không hiểu y nữa, y cảm thấy mình thật cô độc, hình như đây là trận chiến chỉ có mình y chiến đấu, nhưng chỉ cần nghĩ đến trận chiến này là để bảo vệ Thác Bạt Thiên y yêu sâu đậm, y lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Thiên nhi vẫn chưa tới hai mươi tuổi, là thiên tử tương lai, thân mang thiên hạ chúng sinh, mà mình đã gần bốn mươi, những thứ cần trải đã trải qua rồi, chỉ cần có thể giữ được mạng của Thiên nhi, bảo y làm gì đều được, cho dù là phản bội sư môn trộm dùng Phượng Hoàng tử mẫu châu, biến mình thành công cụ chế tạo nhau thai, chỉ cần có thể trợ giúp bảo vệ tính mạng của Thiên nhi, y tình nguyện nhốt mình trong ‘‘Vân Long quan” nho nhỏ này dùng lực lượng của bản thân, thậm chí là sinh mạng để kéo dài tính mạng của tiểu ái nhân! Cho đến khi Thiên nhi có thể tìm được tử châu, không cần phải chịu đựng tổn thương nữa!

Thấy biểu tình của Chư Cát Vân Anh từ kinh ngạc đến ảm đạm rồi đến có chút cố chấp tuyệt vọng, Cửu nương không khỏi hối hận, mình không nên miệng, khiến chủ tử thương tâm khổ sở. Nàng vội vàng cầm ngược tay của Chư Cát Vân Anh, “Chủ tử, là Cửu nương không tốt, người đừng khó chịu, người và Thiếu chủ đều sẽ không có chuyện gì đâu, các lão quân sẽ bảo vệ hai người…”

“A… A…” Không nghĩ tới lời còn chưa nói hết lời, Chư Cát Vân Anh đột nhiên nắm chặt quả đấm, một tay khác đặt trên áo ngoài cũng nắm chặt, nội sam bị y nắm nhăn nhúm lại, tiếng kêu đau mới tràn ra miệng liền bị y che giấu, mím chặt môi, cắn chặt hàm răng.

“Chủ tử, thế nào? Lại đau nữa sao?”

“Không, ừ, không sao.” Sắc mặt Chư Cát Vân Anh trắng hơn, rút tay đang bị tay Cửu nương nắm ra, siết chặt đệm mềm dưới thân, “Thuốc, lấy thuốc! Ách…” Tuy y đang chịu đựng đến người căng chặt, tiếng rên rỉ vẫn không kìm được tràn ra, Cửu nương không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy đi thư phòng lấy thuốc cho chủ tử.

Thư phòng của Chư Cát Vân Anh ở phía đông có một cái rương lớn, là lão quan chủ truyền xuống, phần đáy rương có ám cách*, trong ám cách để bảy bình thuốc nước màu sắc khác nhau, Cửu nương thuần thục mở ám cách ra, cầm chai màu nâu ở giữa lên, ba bước thành hai bước chạy về phòng ngủ.

*ám cách: ô ngầm được giấu sau một mặt phẳng nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz