Tu Qua Bong Toi Trai Tim
Thầy Park nghe câu "chồng của Quyết" thì thấy ngờ ngợ. Thầy toan bỏ điện thoại xuống nhưng rồi lại nói: - Tôi muốn gặp Quyết, cầu thủ Văn Quyết. Thành Lương vẫn nhây: - Quyết bận rồi. Tôi là "chồng" Quyết, cần gì cứ nói với tôi. Thầy Park buông điện thoại, mặt đầy ngạc nhiên. Trợ lý tò mò lắm, hỏi chuyện gì thì thầy không đáp. Thầy chỉ bảo đi tìm Duy Mạnh. Duy Mạnh lại đến, thầy hỏi ngay:- Cậu đưa nhầm số điện thoại cho tôi rồi phải không? Duy Mạnh gãi đầu: - Không nhầm đâu ạ. Số của anh cả nhà em thì sao nhầm được ạ. Thầy chau mày một lát. Ngẫm nghĩ, thầy đưa điện thoại cho Mạnh, bảo: - Cậu gọi thử tôi xem. Duy Mạnh khó hiểu cầm lấy điện thoại, bấm số. Ở bên này, Thành Lương thấy số lúc nãy gọi lại bèn bấm nghe, không đợi bên kia lên tiếng đã nói ngay: - Tôi bảo có chuyện gì thì nói với tôi. Tôi là "chồng" Quyết đây. Duy Mạnh ngớ người. Anh chàng nhận ra là giọng của anh Lương "dị" nhà mình. Mạnh cắn môi. Thôi xong! Chắc là thầy đã gặp anh Lương rồi. Duy Mạnh lắp bắp: - A... nô... anh... ơi... em là Duy Mạnh. Thành Lương nhận ra giọng quen, gật gù: - Mạnh ư? Sao nay số em lạ vậy? Mà nãy giọng ai lạ lắm không phải giọng em. Duy Mạnh nuốt nước bọt cái ực, nói: - Anh ơi, đây là số thầy Park của tụi em. Thầy vừa gọi đó.Thành Lương đần mặt ra. Chết rồi! Mình nhây nhầm người rồi. Sắc mặt Thành Lương thay đổi thấy rõ. Đỗ Hùng Dũng vừa ăn táo vừa ngó nghiêng, hỏi: - Vụ gì căng vậy anh Lương? Thành Lương nói qua điện thoại: - Mạnh, thầy đâu? Để anh gặp thầy nói chuyện tử tế. - Nói nhỏ - Kẻo Quyết mà biết chuyện là anh ra đường mất. Duy Mạnh xuýt xoa: - Ui chao... Anh Lương gan quá gan. Để em giải thích thay anh cho. Yên tâm! Đoạn nghe tiếng thầy:- Cậu xong chưa? Duy Mạnh vội cúp máy, trả điện thoại cho thầy. Thầy hỏi:- Sao? Thế nào rồi? Duy Mạnh cười xề xòa: - Dạ dạ... Hì hì... - Giải thích - Là mấy anh trong câu lạc bộ đùa thôi thầy. Số ấy của anh Quyết ạ. Thầy nhíu mày: - Đùa hay thật. - Phẩy tay - Thôi cậu về phòng nghỉ đi. Duy Mạnh lo lắng: - Thầy gọi anh Quyết làm gì ạ? Ông Hang Seo đáp: - Chút việc riêng, cậu không cần tò mò. Duy Mạnh không biết nói gì nữa đành phải chào rời đi. Ông Hang Seo bước đến bàn làm việc. Ở Hà Nội. Lúc Duy Mạnh vừa cúp máy thì Thành Lương nghe một tiếng gọi quen thuộc phía sau: "Nương...". Anh giật bắn cả mình, cái điện thoại rơi xuống giường. Văn Quyết hỏi: - Anh "nàm" gì mà em gọi "nại" giật mình? Và sao "nại" cầm điện thoại của em? Thành Lương cười hề hề: .- Không có gì đâu. Anh check đơn hàng cho em thôi mà. - Đánh trống lảng - Em mới tắm à? - Không! - Văn Quyết lắc đầu - Không có tắm, nghịch "lước" tí cho khỏe người. - Em ăn uống gì không anh mua cho? - Thành Lương đầy tình cảm hỏi. - Em muốn ăn bún đậu! - Văn Quyết xoa bụng - Tự nhiên đói. À anh mua thêm cho em cốc "lước" chanh "lữa", chua chua một tí. Thành Lương bật cười: - Để anh lo. - Cười tình tứ kéo má Quyết - Ăn bao nhiêu cũng không lên da thịt, nuôi em lãng phí quá. Văn Quyết đập vào tay Thành Lương: - Cái tay hư! - Chớp mắt - Nhanh đi em đói. Thành Lương chết chìm trong sự đáng yêu này. Đội phó Hà Nội nhanh chóng chạy đi mua đồ ăn. Anh thở phào, cầu mong mọi chuyện êm đẹp. Văn Quyết trèo lên giường, cầm điện thoại lên. Anh mở xem nhật ký gọi. Thấy số lạ, anh tò mò gọi thử. Thầy Park nhấc máy. Ông nghe một giọng nói ở đầu dây:- A nô... Xin hỏi "nà" ai đã gọi Văn Quyết thế ạ? Vị huấn luyện viên Hàn Quốc đoán mình đang nói chuyện đúng người bèn buông một câu trêu đùa: - Chào cậu, cầu thủ đã có "chồng". - Tự giới thiệu - Tôi là huấn luyện viên U23 Việt Nam, Park Hang Seo. Văn Quyết sửng sốt. Ở U23, Duy Mạnh họp team Hà Nội. Vừa gặp mặt, Mạnh đã than với Út Hậu: - Út ơi! Idol của em chắc không xong rồi. Mọi người không ai hiểu gì. Duy Mạnh bèn thuật lại câu chuyện "tôi là chồng Quyết". Cả team nghe xong cười cái rần. Nhưng cười xong ai cũng lo lo. Anh Lương, chúc anh sống tốt. Ngọc Tuấn gối tay lên đầu, nhìn lên trần khách sạn có đắp phù điêu. Văn Hoàng đẩy cửa vào. Nhìn dáng vẻ của Tuấn thì Hoàng phải suy nghĩ. Anh bước đến, hỏi nhỏ: - Sao nhìn chán đời thế bạn ơi? Ngọc Tuấn nhìn Hoàng một cái rồi quay đi: - Tôi chán bạn đấy. Văn Hoàng ngơ ngác. Sao cái đội này càng lúc càng nhiều người nói chuyện khó hiểu vậy? Anh thật thà hỏi: - Sao chán tôi? Ngọc Tuấn không thèm đáp. Văn Hoàng lại nói: - Ăn trái cây không? Ngọc Tuấn chưa kịp đáp thì có tin nhắn đến. Là của cầu thủ A Hoàng ở Gia Lai. Tuấn bèn nói với Hoàng, à cũng là Hoàng nhưng không phải Hoàng mà là Hoàng: - Cho gì ăn đó. Cám ơn bạn hiền. Nói xong, anh chàng tập trung vào việc rep tin nhắn. Văn Hoàng bỏ ra ngoài lấy trái cây. Đức Huy họp team xong trở về phòng. Anh chàng nghĩ đến câu chuyện của anh Lương mà có chút phấn khích, cứ cười khùng khục. Xuân Trường ngạc nhiên:- Mày bị ai nhập vậy? Đức Huy lăn ra giường cười một hồi rồi nói: - Tao kể mày nghe chuyện này. Xuân Trường nghe Huy kể chuyện xong thì cũng trố mắt. Anh Lương lầy vậy luôn. Đức Huy ôm bụng cười phát nữa rồi nói:- Hay mày thử gọi cho Mạnh đi để tao nghe máy...Xuân Trường nhún vai. Đức Huy nói tới đó thì có tin nhắn đến. Tin nhắn của Thành Lương. Thành Lương gửi một tấm ảnh chụp mấy kiện hành lý kèm dòng chữ: "Huy ơi, anh bị đuổi khỏi ký túc xá rồi". (Tạm ngưng chờ chính truyện. Nếu các tình yêu muốn đọc tiếp ngoại truyện này thì Phong sẽ up sau. Yêu yêu ^^)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz