cái hôm mà tú bân lần nữa tái giá, nhị điện hạ bận việc không đến, chỉ có trắc phi đến thay. vũ lăng vui vẻ uống rượu hỷ, còn không khách sáo mà chúc y bách niên giai lão. tú bân không nghĩ gì nhiều, chỉ chấp nhận ý tốt của đệ đệ mà trong lòng vẫn nôn nao mong chờ nhiên thuân sẽ đến nhìn mình dù chỉ một lần. qua hôm nay rồi, y sẽ không còn là thôi tú bân nữa, không còn là người bạn thuở bé, không còn là người thuộc về thôi nhiên thuân.phủ tam hoàng tử không có trồng lê. tú bân nhớ sao màu sắc trắng nõn mà tuyệt đẹp, hương thơm nhẹ nhàng mà ngọt ngào của từng khóm hoa nở trên cành rồi lả tả rơi rụng theo gió. mãi vu vơ nghĩ ngợi, thời khắc ngàn vàng cũng đã đến. phạm khuê bước vào phòng, trên người chàng có mùi rượu nhẹ, tuy vậy tú bân nghĩ chàng vẫn còn đủ tỉnh táo bởi bước chân không xiêu vẹo mà còn nhẹ nhàng nhanh nhẹn. phạm khuê vén mảnh khăn màu đỏ lên, ẩn sau lớp khăn voan ấy là khuôn mặt mà ngày đêm chàng thương nhớ với đôi mắt ánh như sao. y nhìn chàng rồi mím nhẹ môi tránh ánh mắt đi nơi khác. phạm khuê tiến đến bàn gỗ, chàng cầm bình rượu uyên ương bước ra cửa."đã không ngủ được, chúng ta cùng đi dạo một vòng đi."thôi tú bân có hơi kinh ngạc, y nhìn chàng một lúc rồi cũng nhẹ nhàng đứng dậy, nối gót theo sau.gió mát trăng thanh, là một hôm đẹp trời để những đôi tình nhân cùng ngắm hoa thưởng nguyệt. trong biệt viện, hai nam tử mặc hỷ phục đỏ sẫm đứng nhìn nhau. cả đêm hôm đó, phạm khuê hàn huyên với tú bân rất nhiều điều, trong cơn say, chàng đã nói sẽ chẳng động tới y cho đến khi y nguyện ý. một nam nhân tốt như vậy sao lại để tâm đến kẻ không ra gì như y. vì không ra gì nên y mới bị ghét bỏ, trong tất thảy những việc đã xảy ra, thôi tú bân luôn luôn nghĩ mình là người có lỗi."tú bân, ta yêu ngươi từ hôm đầu tiên chúng ta gặp nhau dưới hồ. có nhớ không?"phạm khuê xoay người, nhìn thẳng vào người đối diện. chàng thấy y thoáng nét lúng túng, song môi bắt đầu mấp máy như muốn nói lại thôi. đôi môi đó chẳng lúc nào gọi tên chàng, chỉ xưng hô cung kính như người xa lạ, dù cả hai đã sống chung dưới một mái nhà.nghe câu hỏi của phạm khuê, tú bân mới chợt sững lại. hôm đó do y mải vui đùa với nhiên thuân lại không cẩn thận va vào phạm khuê làm chàng ngã xuống hồ. chợt, tú bân bật cười khúc khích."lúc đó ta làm người bị ướt, thế sao lại vì thế mà thích ta?""ngươi không biết bơi nhưng đã nhanh chân nhảy xuống."phạm khuê nói. lúc trước cũng không có ai quan tâm chàng như vậy. mẫu phi ghét bỏ chàng vì phụ hoàng chỉ yêu thương mình nhị ca, lúc nhỏ toàn là chàng tự mình lớn lên. làm sai thì bị trách phạt, xuất sắc cũng chẳng được tuyên dương. hôm đi dạo dọc bờ hồ phạm khuê đã nghĩ đến chuyện bỏ buổi học, không muốn làm một đứa con ngoan nữa. chẳng may từ đâu một thiếu niên chạy xông đến, phạm khuê chỉ kịp nghe tiếng cười trẻ con ngân vang như tiếng chuông bạc, sau đó mắt mũi tai chàng đều là nước. phạm khuê cũng định thử thả lỏng mà chìm xuống, định chôn thân trong hồ, tay áo lại bị kéo mạnh làm chàng định thần lại. người đó định cứu chàng chăng? cuối cùng cũng có người quan tâm đến chàng rồi. rồi một lúc sau đó phạm khuê cảm nhận có một người khác cũng đang từ từ chìm xuống hồ. lúc này chàng mới sực tỉnh mà hoạt động tay chân, nắm lấy tay áo người kia rồi bơi lên mặt nước.chuyện đó cách đây cũng được bốn năm.lúc đó thì phạm khuê đã biết người này có hôn ước với nhiên thuân.chàng chỉ biết bất lực mà ghen tức, vì sao cái gì tốt cũng rơi vào tay nhị hoàng tử? sự yêu thương của cha mẹ, sự coi trọng của mọi người, sự dịu dàng và ôn nhu của tú bân, tất cả đều thuộc về thôi nhiên thuân.tuy không cam tâm, chàng cũng không thể làm được gì. không muốn bị trách mắng nữa, bị lãng quên quá lâu chàng cũng không muốn trở nên xuất chúng. chàng chỉ muốn mình từ từ, cứ như vậy mà chết đi.mỗi buổi học, chàng chỉ dám len lén nhìn tú bân.lúc nào y cũng cười, ngọt ngào đến như vậy.hồi tưởng kết thúc bởi một cái ho của thôi tú bân."sương xuống rồi, ngươi vào phòng nghỉ đi."
___
dùng xong điểm tâm buổi sáng, thôi phạm khuê ngỏ ý muốn cùng tú bân về nhà.
đến lúc này y mới sực tỉnh, thì ra năm xưa sau khi thành hôn, nhiên thuân còn chẳng thèm mang y về nhà thăm phụ mẫu.
bạc tình như thế, sao y không quên được hắn.
cứ mỗi dịp trong cung có dạ yến, tú bân đều tranh thủ lợi dụng phạm khuê để được nhìn thấy nhiên thuân. nhưng rồi cũng chẳng để làm gì. vì hắn lúc nào cũng có vũ lăng bên cạnh, là nhị hoàng tử phi.
phạm khuê biết mình bị tú bân lợi dụng nhưng chàng vẫn bỏ qua, chỉ cần y bên cạnh mình không phải tốt rồi sao?
"tú bân, nếu mệt mỏi như thế, ngươi hãy thử từ bỏ huynh ấy và thử...thích ta xem thế nào?"
phạm khuê đã nói một câu như vậy với vẻ mặt mong chờ.
tam hoàng tử, người rất tốt, người xứng đáng nhận nhiều hơn thế nhưng đã chọn sai người gửi gắm tâm tư.
"ta... ta không muốn làm tam điện hạ tổn thương."
tú bân né tránh ánh mắt như lửa đốt ấy đang nhìn thẳng vào mình.
phạm khuê cong môi, chàng cười.
"không sao, ta biết ngươi sẽ trả lời như vậy. nhưng ta vẫn luôn có một thắc mắc, sao chẳng lúc nào ngươi gọi thẳng tên của ta?"
"ta không dám."
nhìn người trước mặt cúi đầu, phạm khuê càng cười phá lên. chàng rời khỏi.
không dám gọi tên ta cũng chỉ là một cái cớ. ta thừa biết mà, ngươi chỉ có một mình huynh ấy, trong tim ngươi.
ta sẽ đợi, đến một ngày ngươi nhìn ta