Chương 13: Nữ sát thủ
"Ta đã hoàn thành ủy thác rồi!"
Dưới cái nhìn đầy ngạc nhiên của đám tán tu xung quanh và những mỹ nữ tiếp tân, Vô Thần từ trong không gian pháp khí lấy ra một cánh tay vượn khổng lồ ném xuống mặt đất. Đây chính là cánh tay của Hoả Hầu Vương!
"Trời ạ, hắn ta vậy mà thực sự tiêu diệt được Hoả Hầu Vương?!"
"Không thể nào, cho dù là Bạch Ngân Cấp chiếu dưới tiếp nhận nhiệm vụ này thì cũng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành a?!"
"Tên này chỉ là Thanh Đồng Cấp, hắn là làm thế nào mà hoàn thành ủy thác vậy?!"
Đám đông xung quanh lúc này đã bàn tán ầm ĩ. Mỹ nữ tiếp tân đưa cho Vô Thần ủy thác cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nàng không thể tin nổi vào việc Vô Thần đã hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí là hoàn thành trong vòng một ngày.
Thế nhưng hiện vật bày ra trước mắt, không ai có thể chối cãi được.
"Chúc mừng ngươi đã hoàn thành ủy thác một cách xuất sắc! Theo như thoả thuận, ngươi được nhận 9 phần tiền thưởng, tương ứng với 18 Trung phẩm Linh Thạch."
Vô Thần đưa tay tiếp nhận túi linh thạch từ quầy tiếp tân. Thú thật là bản thân hắn không hề để ý đến số tiền thưởng này. Trong không gian giới chỉ của Vô Thần, có vô số pháp bảo quý giá và tiên thạch, thậm chí không thiếu những món đồ khiến tiên nhân phải điên cuồng tranh đoạt, chút linh thạch này đúng là hạt muối bỏ biển.
Chỉ có điều hắn ta tiếp nhận những công việc như thế này là để cho nương tử rèn luyện, đồng thời cũng là để bản thân giải khuây, kiếm được bao nhiêu không hề quan trọng a.
Vô Thần bỏ túi linh thạch vào giới chỉ, sau đó lại tiếp tục nhờ mỹ nữ tiếp tân tìm cho mình một ủy thác khác.
"Tên của ta Mai Thanh Liên, ngươi không cần phải gọi ta là mỹ nữ liên tục như thế..."
Mai Thanh Liên đối mặt với Vô Thần, nghe hắn cứ gọi bản thân là "mỹ nữ" thì không chịu đựng nổi, đành phải báo tên của mình ra.
"Được rồi, Thanh Liên cô nương!"
Sau đó, Mai Thanh Liên tìm kiếm một ủy thác khác cho Vô Thần, độ khó cũng giống như lần trước, khó hoàn thành nhất trong Thanh Đồng Cấp. Đây là một nhiệm vụ bảo hộ cho một đoàn thương nhân, trên đường đi đến thành trì khác để buôn bán.
"Còn một chuyện nữa ta chưa nói cho ngươi, những thành viên Thanh Đồng Cấp muốn thăng lên Bạch Ngân Cấp thông thường phải hoàn thành 100 ủy thác cấp Thanh Đồng. Tuy nhiên, trong trường hợp đặc biệt, nếu như có thể hoàn thành liên tiếp hai nhiệm vụ khó nhất trong Thanh Đồng Cấp, đồng thời tu vi đạt tới Đạp Tiên Cảnh, ngươi sẽ được đặc cách thăng lên Bạch Ngân Cấp!"
"Ồ! Còn có quy định như vậy?"
Vô Thần nghe Mai Thanh Liên giải thích thì khẽ ồ lên một tiếng. Nói như vậy là chỉ cần hắn ta hoàn thành nốt nhiệm vụ lần này là có thể có được Bạch Ngân Ngọc bội hay sao?
"Ngươi hẳn là Đạp Tiên Cảnh a?"
"...Đúng vậy!"
"Vậy thì nếu như ngươi hoàn thành nhiệm vụ lần này, không gặp phải vấn đề gì thì Thanh Lam Các sẽ tiến hành thăng cấp cho ngươi."
Vô Thần ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi tiếp:
"Vậy thì đồng hành của ta thì sao? Nàng sẽ cũng được thăng cấp chứ?"
Mai Thanh Liên nghe vậy thì quan sát hồ sơ về tổ đội của Vô Thần, hắn ta đúng là có một đồng hành, tên là Tô Trác Ngọc, hiện tại cũng đang là Thanh Đồng Cấp thành viên.
"Nếu như nàng cũng đạt đến Đạp Tiên Cảnh, hẳn là cũng không vấn đề gì."
Vô Thần nghe Mai Thanh Liên xác nhận thì yên tâm trong lòng, lúc này mới tạm biệt nàng rồi rời khỏi Thanh Lam Các.
Hắn ta dự định sẽ đi gặp chủ nhân của ủy thác vừa nhận được một chút, xem tình huống là như thế nào. Đây vốn là một nhiệm vụ hộ tống, được xếp vào hàng ngũ khó nhất trong Thanh Đồng Cấp thì mục tiêu đe doạ cũng phải có chút thực lực a.
Vô Thần theo chỉ dẫn của Mai Thanh Liên, tiến tới một toà nhà khá lớn gần trung tâm thành. Ngoài đại môn của toà nhà này ghi ba chữ "Nghĩa Minh Đoàn", đây vốn là chi nhánh tại Thanh Lam Thành của đoàn thương nhân nọ.
Thương nhân trong Truyền Kì Tiên Giới là một nghề nghiệp mang tính giải trí khá cao, họ là những người chơi đam mê việc kinh doanh, hàng ngày tập trung vào việc kiếm tiền trong game để quy đổi ra tiền ngoài đời thực, nói chung là một nghề có thể vừa chơi game vừa kiếm ra tiền.
Nghề thương nhân này có đặc tính phụ thuộc vào những người chơi khác, ví dụ trong quá trình vận chuyển hàng hoá, để tránh việc bị cướp bóc bởi những người chơi khác, họ phải dựa vào những mối quan hệ, hay là phải bỏ tiền ra để thuê người hộ tống.
Một ví dụ khác là những thương nhân có liên quan đến việc buôn bán đan dược, để cho việc làm ăn thuận buồm xuôi gió, họ cũng phải giữ mối quan hệ hữu hảo với các Luyện Đan Sư, tránh cho việc bị cả cộng đồng này phong sát nếu đắc tội.
"Còn nhớ hồi còn trong tông môn, tên khốn kia là một tay kinh doanh thiên tài a, dựa vào cái đầu đem về biết bao nhiêu tiền của, mới khiến cho Hồng Môn Giáo phát triển đến như vậy..."
Vô Thần bỗng nhiên nhớ về một thành viên trong tông môn xưa cũ, thở dài đầy hoài niệm. Lúc này những chiến hữu đã không còn bên cạnh, chung quy Vô Thần cũng có chút thất lạc, may mà có Tô Trác Ngọc ở bên, không thì hắn đã cô đơn đến chết rồi.
"Hồng Môn Giáo tổng bộ nằm ở Ngoại Thiên Địa Tiên Giới, sau nhiệm vụ lần này thì ta phải trở lại đó quan sát một chút mới được..."
Vô Thần nhủ thầm trong lòng, sau đó thì gặp mặt được người đã đưa ra ủy thác lần này, vốn là ông chủ của Nghĩa Minh Đoàn.
"Không giấu gì ngươi, chuyến đi lần này cần người bảo hộ là vì Nghĩa Minh Đoàn ta lo sợ sẽ bị đối thủ cạnh tranh chơi xấu, phát sát thủ hoặc thổ phỉ đến chặn đường ám sát."
Người đứng đầu hiện giờ, đồng thời là người sáng lập ra Nghĩa Minh Đoàn, là một trung niên khoảng chừng 40 tuổi, tên là Vu Doãn.
Trong một lần đi làm ăn tại Nguyệt Sương Quốc, vốn là điểm đến của chuyến hộ tống lần này, Nghĩa Minh Đoàn đã có mâu thuẫn không hề nhỏ với một thế lực thương nhân bản địa. Thế lực này sau đó đã nhiều lần chơi xấu, thậm chí là phái ra thổ phỉ chặn đường vận chuyển của thương đoàn, khiến cho việc làm ăn của họ bị gián đoạn.
"Lần này cái tên Mã Cương khốn kiếp đó đã buông lời đe doạ, bảo rằng Nghĩa Minh Đoàn không được phép lại gần Nguyệt Sương Quốc, nếu không hắn ta sẽ không tiếc giá nào để cho thương đoàn chúng ta biến mất trên đường đi!"
Vu Doãn lúc này một mặt bực tức nói, đồng thời cũng tỏ rõ vẻ lo lắng, mặc dù hắn ta có thể thuê người hộ tống thương đoàn, thế nhưng ai biết được cái gì đang chờ đợi phía trước a!
Thế lực đối đầu này có căn cơ tại Nguyệt Sương Quốc, đi vào lãnh địa của đối phương chính là lành ít dữ nhiều. Vu Doãn nhiều lần muốn từ bỏ mối làm ăn này, thế nhưng nghĩ đến tầm quan trọng của nó lại không dám buông bỏ, cuối cùng vẫn là lựa chọn cầu phú quý trong nguy hiểm.
Nhiệm vụ hộ tống này cũng theo đó được coi là khó khăn trong Thanh Đồng Cấp, chủ yếu là do không xác định được độ nguy hiểm của đối phương.
Vô Thần nghe câu chuyện từ đầu tới đuôi, lúc này mới một mặt khẳng định:
"Vu huynh cứ yên tâm, chừng nào có ta ở đây thì chuyến đi lần này vẫn sẽ được an toàn!"
Vu Doãn nghe hắn nói vậy thì miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, thiếu niên này mặc dù chỉ là Thanh Đồng Cấp nhưng mà có vẻ rất tự tin a, không biết đến lúc đó có thể làm nên trò trống gì không.
Đương nhiên, để an toàn hơn thì Vu Doãn đã thuê thêm không ít người, trong đó thậm chí không thiếu Bạch Ngân Cấp hộ vệ. Vô Thần chỉ là một trong số những người được thuê, thực lực không phải là nhất lưu.
Vô Thần hiểu rõ trong đầu Vu Doãn lúc này đang nghĩ gì, chỉ cười cười mà không nói gì thêm, một lúc sau thì cáo từ ra về.
"Mong là lần này có đối thủ phù hợp cho nương tử a!"
Ngày hôm nay thì Tô Trác Ngọc đã có chút cảm ứng được cánh cửa của Đạp Tiên Cảnh, dự là sẽ đột phá sau mấy ngày nữa. Trùng hợp là nhiệm vụ hộ tống lần này cũng sẽ diễn ra sau năm hôm, cho đến lúc đó thì nàng đã hoàn thành a.
"Dựa vào những công pháp ta dạy thì nương tử hẳn là có thể vượt cấp chiến đấu, cho dù là đối mặt Trúc Cơ Cảnh cũng có sức đánh một trận..."
Tô Trác Ngọc vốn dĩ là một thiên tài, cộng thêm việc có Vô Thần chỉ dạy thì chiến lực vô cùng nghịch thiên. Sau một lần kiểm tra sơ bộ, với tu vi Phát Khí Cảnh đỉnh phong, nàng có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Nên nhớ rằng ở giữa Đạp Tiên Cảnh và Trúc Cơ Cảnh chính là một cái ranh giới, Đạp Tiên Cảnh Đỉnh Phong phổ thông đối mặt Trúc Cơ Sơ Kỳ cũng chỉ có nước bị nghiền ép, chớ nói đến việc đánh ngang tay.
Điều này chung quy là do Trúc Cơ Cảnh đã có sự khác biệt với Phàm Nhân Cảnh, đó là sự chênh lệch về chất, Trúc Cơ Cảnh có thể dẫn động linh khí trời đất để tu luyện, đồng thời cũng có thể dùng nó để tấn công, khiến Phàm Nhân Cảnh không có cách nào đối phó.
Vậy mới nói Tô Trác Ngọc chính là một cái thiên tài khó gặp, dưới sự chỉ dẫn của Vô Thần, nàng đã có thể sử dụng linh khí đất trời, mặc cho việc bản thân vẫn là Phàm Nhân Cảnh!
...
Nguyệt Sương Quốc, trụ sở thương hội Mã Vân Đoàn.
Đoàn chủ của Mã Vân Đoàn tên là Mã Cương, lúc này đang chăm chú nhìn vào một tấm địa đồ. Nhìn sơ qua thì cũng có thể biết đây là tấm địa đồ miêu tả con đường đi từ Thanh Lam Thành đến thành trì gần nhất của Nguyệt Sương Quốc.
"Nghĩa Minh Đoàn, bọn chúng dám chen một chân vào mối làm ăn của ta, đáng chết!"
Mã Cương vừa nhìn chằm chằm vào một địa điểm vừa gằn giọng nói. Bên cạnh hắn lúc này có một thân ảnh toàn thân bao trùm trong áo choàng đen, hời hợt lên tiếng:
"Điều này ngươi không cần lo, Ám Vân Tông chúng ta làm ăn uy tín, sẽ không thất bại!"
"Ta biết, Ám Vân Tông cùng ta hợp tác nhiều năm, độ tin cậy thì không phải bàn rồi!"
Mã Cương một đường dựa vào mưu kế gây dựng cơ nghiệp, trong quá khứ đã thuê người ám sát không biết bao nhiêu đối thủ trong thương trường. Đối tượng chủ yếu mà hắn nhờ vả đó là Ám Vân Tông, một tông môn tà đạo chuyên đào tạo sát thủ thực hiện các nhiệm vụ ám sát để kiếm tiền, khá có danh tiếng trong giới hắc đạo của Nguyệt Sương Quốc.
Mã Cương đối với Ám Vân Tông có thể nói là khách quen, từ lúc hắn lập nghiệp cho đến giờ thì chưa có một ủy thác nào mà Ám Vân Tông không thực hiện được. Thế nên là đối mặt với thân ảnh vốn là người được Ám Vân Tông phái tới này, hắn ta là tin tưởng tuyệt đối.
"Mã tiên sinh, ta sẽ xuất phát để chặn đường mục tiêu ngay đêm nay, ngươi chỉ việc ngồi đợi ta mang đầu của bọn chúng về thôi."
Thân ảnh nọ nhàn nhạt nói ra, mặc dù giọng điệu không rõ là nam hay nữ, thế nhưng trên thân hình người này nhìn kĩ thì vẫn có đôi chỗ lồi lõm, mặc cho việc bị bao phủ trong áo choàng.
Điều này đủ để nhìn ra đây vốn làm một cái dáng vóc kinh người nữ tử, tuy vậy Mã Cương lại không dám lỗ mãng, chỉ khép nép cười nói:
"Đạ tạ tiền bối, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta ắt sẽ có thêm hầu báo."
"Tốt!"
Nữ tử nọ đáp lại một câu, trong chớp mắt biến mất khỏi nguyên địa.
"Vu Doãn, lần này ngươi phải chết!"
Mã Cương sau đó cười gằn, như thể thấy trước được tương lai, hắn ta nhẹ nhàng ngồi xuống ghế tựa, thoải mái mà chợp mắt thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz