Truyện thơ Nôm Thạch Sanh (Tổng hợp bởi: Alph16)
Đoạn 20 - Trăn tinh và Xà tinh lập mưu hãm hại Thạch Sanh
-------------------------------
Đoạn 20 – Trăn tinh và Xà tinh lập mưu hãm hại Thạch Sanh
Vì oán Thạch Sanh, hồn Trăn tinh và Xà tinh lấy trộm châu báu trong cung rồi vu cho chàng. Thạch Sanh bị tống giam. Trong ngục, chàng lấy cây đàn thần ra gảy để bày tỏ nỗi lòng.
✪
Này đoạn trong miếu yêu tinh
Đền đài phá tán, bùa linh yểm trừ
Ngẩn ngơ ở bãi ở bờ
Cơ hàn đói khát thực là khốn thay!
Ngày ngày thơ thẩn ăn mày
Đêm thì ăn trộm của rày thôn dân;
Bắt gà, bắt chó kiếm ăn
Làm cho hủy hoại thôn dân ngày ngày.
Mãng xà hồn cũng ghê thay!
Khốn cùng ăn những thủa nay ngô đồng.
Cùng nhau ăn trộm làm xong
Bắt gà bắt chó khắp vùng thôn dân.
Làm cho chó cắn ầm ầm
Thôn dân xơ xác nhiều phần khốn thay!
Một đêm thanh vắng gió mây.
Xà tinh bèn mới gặp rày Trăn tinh;
Cùng nhau mới hỏi sự tình:
Chẳng hay sở ngụ quê thành đâu ta?
Làm sao ngao ngán xót xa
Thì anh nói hết thực thà ta hay.
Nghe lời Trăn mới trình bày:
Quê tôi thời ở ngày rày Miếu sơn;
Có lầu có các cung chương
Bạc vàng cũng đủ mọi đường hẳn hoi.
Mỗi năm phải nộp một người.
Tháng ngày no đủ vui chơi bảo đình
Hay đâu gặp đứa anh linh
Nó bèn đấu trận tung hoành với tôi.
Phép màu nó thực không hai
Vậy nên tôi phải lạc loài đến đây.
Nói thôi mới hỏi rằng nay:
Thế thì quê quán anh rày ở đâu?
Nhân sao xin nói gót đầu
Thì anh tỏ bảo tôi hầu được hay.
Xà tinh mới nói khi nay:
Quê tôi chính thực ở rày Động sơn
Thiên thành cao rộng một hang
Ra vào đài, các, cung chương bời bời.
Dạo tìm thiên hạ khắp nơi
Tìm người mà bắt được thời khiếp uy.
Bị thằng mặt đỏ tài kỳ
Mày xanh biêng biếc nó thì đánh tôi.
Vậy nên thân phải lạc loài
Bắt gà bắt chó rông rài cho qua.
Nghe lời Trăn cũng nói ra:
Ấy tháng ngày trước nó đà đánh tôi.
Bây giờ thực đã rõ mười
Đinh ninh hai mặt một lời tri chu
Âu là ta quyết trả thù
Gieo oan cho nó để vua bắt rầy.
Xà tinh mới hỏi khi nay:
Vậy thì tên tuổi nó rày là chi?
Chẳng hay nó ở quê gì?
Trả thù ta biết lấy chi báo cùng?
Trăn rằng: Anh chớ ngại ngùng
Để tôi liệu kế vân mòng cho hay.
Tên nó là Thạch Sanh nay
Cửa nhà chẳng có, ở rày bóng đa.
Nó thì không mẹ không cha
Anh em chẳng có, chẳng hòa vật chi.
Việc làm nào có khó gì
Biến vào kho nội trộm thì của vua.
Chạy ra rồi lại chạy vô
Để quân canh biết tri hô ngày rày.
Xà tinh khen: Trí giỏi thay!
Mưu kia Gia Cát, trí nay Phượng Sồ.
Hai hồn khi ấy vào kho
Cùng nhau lấy hết cả đồ kim ngân.
Trở đi, trở lại tần ngần
Cho quân canh biết dời chân ra ngoài;
Gốc cây, trông thấy nằm hoài
Bảo nhau bắt lấy nó thời chẳng sai.
Thạch Sanh mới hỏi một hai
Thưa rằng: Các chú bắt ai vậy mà?
Bảo rằng: Sao dám vào tòa
Bạc vàng trộm lấy vậy mà trốn đây?
Sanh rằng: Việc ấy lạ thay!
Thế mà các chú bắt rày làm chi?
Bảo tôi, tôi sẽ theo đi
Phỏng như trộm cắp vậy thì cỏ chăng?
Quân rằng: Này bạc, này vàng
Mày còn biến trá nói năng chi rày?
Sanh rằng: Như vậy oan thay!
Vốn tôi vẫn ở xưa nay thật thà.
Việc này thôi hẳn oan ta
Chịu gông, khi ấy về tòa Viện vương.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz