ZingTruyen.Xyz

Truyen Thai Spare Me Your Mercy

*Tìm hiểu cùng Cá*

- Ung thư đại trực tràng tên khoa học là Colorectal Cancer, gọi tắt là CRC: là loại ung thư có nguồn gốc từ đại tràng (phần chính của ruột già) hoặc trực tràng (đoạn nối giữa đại tràng và hậu môn). Đây là loại ung thư phổ biến thứ ba được chẩn đoán có ở cả nam và nữ.

_____

Anne bước ra khỏi Bệnh viện Khuyến khích Sức khỏe Công cộng Khu vực nơi cô đậu chiếc xe máy với sự hào hứng. Hôm nay, cô và chồng sẽ kỷ niệm một năm ngày cưới. Tất nhiên, cô phải ăn mặc thật đẹp và trông thật tuyệt để chờ đợi người chồng yêu dấu của mình từ nhà đến đón. Có thể gọi đó là may mắn khi cô đã tìm được một người bạn đời sống gần nơi làm việc của mình. Chồng của Anne sở hữu một chiếc gara. Hai người tình cờ gặp nhau khi anh ấy ghé qua bệnh viện để tư vấn về việc tiêm nhắc lại vắc xin uốn ván (tetanus booster)** sau khi anh bị kim loại cắt trúng. Anh ta đã xuất hiện lần thứ hai với những món ăn đặc biệt dành cho Anne. Đó đã là chuyện của hai năm trước rồi.

**[Vắc xin uốn ván (tetanus booster): là một giải pháp hữu hiệu trong việc phòng ngừa bệnh uốn ván, một bệnh nhiễm trùng nghiêm trọng do vi khuẩn Clostridium Tetani gây ra]

Cô lái xe máy từ Bệnh viện Khuyến khích Sức khỏe Cộng đồng Khu vực. Hôm nay, cô đã chọn một con đường khác để về nhà vì cô muốn ghé qua thăm nhà để kiểm tra vết thương của một bệnh nhân mà cô vừa giúp làm sạch. Khi cô đột ngột rẽ vào một con hẻm hẹp bên phải, cô đã nhận thấy điều gì đó khác thường.

Có một bóng đen mờ mờ ở giữa đường. Khi Anne lái xe máy tiến lại gần hơn, cô phát hiện đó là cái xác của một chú chó con màu đen. Đầu nó bị nát như thể bị cái gì đó nghiền ra. Máu đỏ thẫm bắn tung tóe khắp đường. Anne che miệng, cố gắng đè nén tiếng kêu của mình. Cô ngay lập tức rồ ga để rời khỏi khu đó. Chú chó con đó chắc hẳn đã bị xe đâm trúng. Cô cố gắng xóa bỏ hình ảnh kinh hoàng đó khỏi tâm trí mình.

Anne lái xe đi thêm 100 mét nữa thì phát hiện thêm một cái xác khác bên lề đường. Đó là một con gà màu đen trông như vừa bị giết. Máu vẫn còn đỏ tươi, chảy ra từ cổ của nó.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy..." Anne lẩm bẩm và giảm tốc độ phương tiện, cố gắng nhìn xung quanh để tìm kiếm điều gì đó khác thường. Cô cố gắng tự thuyết phục bản thân mình rằng chiếc xe đó chắc hẳn đã lái quá nhanh nên mới đâm vào chó con, rồi sau đó là đến con gà.

"Anne!" Cô y tá trẻ giật mình trước tiếng gọi của một người phụ nữ. Cô đạp mạnh phanh xe và quay đầu lại. Bà Kum Eui, là một bệnh nhân tiểu đường mà Anne biết rất rõ, bà ấy đi về phía cô. "Anne, cháu thấy điều đó đúng không?"

"C...cái gì ạ?" Giọng của Anne hơi run rẩy.

"Nhiều điều kỳ lạ đã xảy ra gần đây. Động vật thì chết như ruồi. Và cả những người bệnh nữa. Đám tang diễn ra khắp nơi." Bà Kum Eui lắc đầu. "Trưởng thôn đã hỏi rằng liệu chúng ta có nên họp lại và đi làm phước tại đền không. Có thể mọi thứ sẽ khá hơn."

"Nghe có vẻ là một ý kiến hay đấy, Cô Eui. Cháu cũng có cảm giác không tốt về việc này." Nói chuyện với Bà Kum Eui khiến nỗi sợ của Anne giảm đi một chút.

"Cháu có biết không, gần đây người ta nói rằng có một con ác ma* đi lang thang trong làng." Kum Eui thì thầm. "Nó chắc hẳn đến từ nhà của Aye Sunthorn. Gia đình đó có nuôi một con ma, nhưng chắc hẳn nó đã bị đói. Vậy nên bây giờ nó mới đi ra ngoài, tìm chút thịt và máu. Ba con gà của Chú Add đã chết. Con chó nhỏ nhà Bà Sri cũng đã mất tích. Con ma chắc đã đói đến mức đã mang theo cả người bệnh xuống âm phủ cùng mình."

*[Ác ma: hoặc ma cà rồng là một loại ma quỷ trong văn hóa Thái Lan. Những người bị ma quỷ chiếm đoạt phải được cho ăn thịt và máu tươi của các sinh vật sống]

Sự mê tín và người dân địa phương chính là hai thứ không thể tách rời nhau. Ngay cả Anne, người tốt nghiệp từ Đại học Khoa học Sức khỏe (School of Health Sciences), cũng tin vào những điều siêu nhiên mà cô được nghe kể từ khi còn nhỏ. Mặc dù sợ, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh lại để tìm nguồn gốc hoặc lời giải thích khác hợp lý như một điểm tựa. "Nó có thể là một dạng dịch bệnh ở động vật nào đó thôi, cô ạ. Cháu sẽ đi báo cảnh sát để điều tra thêm về việc này."

"Nó không phải là bệnh đâu, Anne. Các con vật đã bị giết. Con gà đó đã bị chém. Con chó đó thì bị đánh chết." Người phụ nữ đẫy đà nói với sự tự tin. "Cô nói với cháu, Anne, nó chính là ma. Chúng ta cần phải tìm ra cái người mà nó đang chiếm lấy."

Anne đáng ra không nên sợ sự tồn tại chưa được chứng minh của thứ đó, nhưng trước đôi mắt tràn đầy sự tự tin của người phụ nữ trung niên trước mặt khiến cô bắt đầu nổi da gà từ đầu đến tay. "Cháu sẽ nhờ cảnh sát điều tra việc này." Anne nhấn mạnh lại lời của mình trước khi tăng tốc xe để rời khỏi con đường đó nhanh nhất có thể.


◆◆◆


"Này, tôi phải đi rồi."

"Anh đã tới hiện trường vụ án chưa?"

"Sắp rồi."

"Tôi vẫn nhớ anh lắm."

Wasan cố tình thở mạnh vào điện thoại để người ở đầu dây bên kia có thể nghe thấy. Anh liếc nhìn Trung sĩ (Sergeant) Narong đang lái xe và giả vờ như không nghe thấy gì. "Cậu nên nhanh chóng quay lại làm việc đi."

"Chắc chắn rồi. Tôi sẽ gọi lại cho anh sau khi làm việc xong."

"Cậu biết đấy, con người không cần phải gọi cho nhau ba lần một ngày sau bữa ăn như cách mà cậu kê đơn thuốc cho bệnh nhân của mình đâu." Wasan nói với một giọng chắc nịch.

Giọng trầm ở đầu dây bên kia cười. "Và anh cũng không cần phải dùng cái giọng đó, như khi anh dùng với tội phạm, với tôi. Hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ. Và đừng quên tìm cái gì đó để ăn nhé."

Wasan cúp máy và cất điện thoại vào túi của mình. Khi anh nhìn sang bên trái, anh thấy Trung sĩ Narong đang liếc nhìn mình với một nụ cười nhẹ.

"Anh không cần phải xấu hổ, Đại úy, nói chuyện với bạn gái trước mặt người khác không phải là điều gì đó tồi tệ lắm đâu."

"Không phải bạn gái, Trung sĩ," Wasan đội chiếc mũ cảnh sát lên. "Vẫn chưa phải."

Hiện trường vụ án là một ngôi nhà nửa gỗ nằm trong khu làng, cách đường chính 3km. Đây là một trong những khu vực dân cư đông đúc nhất. Wasan đã nhận được báo cáo về một vụ đột nhập và một số tài sản trong nhà đã bị đánh cắp. Người báo tin là con gái của chủ nhà vừa mới qua đời.

Khi anh bước ra khỏi xe, điều đầu tiên mà Wasan bắt gặp được là một chiếc quan tài với một tấm khăn phủ hoa và một bức ảnh của người đã khuất ở phía trước.

Sau khi nghe con gái của chủ nhà quá cố kể lại, có vẻ như cha cô vừa qua đời vào hôm qua vì Ung thư Đại trực tràng** giai đoạn cuối. Sáng nay, sau đêm đầu tiên làm lễ, cô con gái đã phát hiện dấu vết của vụ đột nhập qua đường cửa sổ. Những đồ vật có giá trị như dây chuyền vàng và số tiền mặt mà cha cô giữ đều đã biến mất.

"Còn thứ gì khác bị mất nữa không?" Wasan kiểm tra xung quanh chiếc giường đã từng thuộc về chủ nhân của căn nhà.

"Không, thưa ngài. Hầu hết, là vàng và tiền của bố tôi." Cô gái trẻ đau khổ nói trong khi lau nước mắt. "Có rất nhiều khách tham dự tang lễ ngày hôm qua. Rất nhiều người đã đi vào đi ra từ nhà. Thật sự, tôi không biết ai đã làm điều này."

"Nếu nó dễ dàng vào ra như thế thì không cần phải đột nhập qua cửa sổ làm gì." Wasan chỉ vào chiếc cửa sổ bằng gỗ đã có dấu hiệu bị phá. "Tôi nghĩ rằng kẻ trộm đã lẻn vào sau khi cô đi ngủ. Có ai ở lại để tiếp khách sau đám tang hay không?"

"Tôi đã nói với những vị khách không ở lại quá muộn để uống rượu, vì thế mọi người đều rời đi vào khoảng 11 giờ đêm*. Tôi đã đóng cửa và đi nghỉ ngơi vì tôi đã quá mệt mỏi sau nhiều đêm chăm sóc cho bố đến ngày ông qua đời. Tôi đã ngủ thiếp đi ngay khi đầu chạm gối. Khi thức dậy, tôi thấy một số vật dụng đã bị đánh cắp. Tôi thậm chí còn kiểm tra lại dây chuyền vàng của bố trước khi đi ngủ."

*[Đám tang ở Thái Lan thường được tổ chức vào ban đêm, và có thể kéo dài 1, 3, 5 hoặc 7 đêm, tùy thuộc vào quyết định của người thân. Thông thường nghi lễ bắt đầu từ khoảng 7 giờ tối và kéo dài khoảng 30 phút đến 1 giờ. Sau nghi lễ, mọi người ở lại để dự tiệc chiêu đãi đến đêm khuya, uống rượu và trò chuyện cùng người thân, chủ yếu là để an ủi họ]

Wasan nhìn vào một rổ đầy túi thuốc trên đầu giường. Anh thấy một cái chai thuốc dạng lỏng và dòng chữ 'Morphine' được ghi trên đó. Suy nghĩ của anh liền hướng về Bác sĩ Kantapat. Cậu ta chính là một chuyên gia về loại thuốc này. "Đó là thuốc của bố cô sao?"

"Vâng. Tôi vẫn chưa thể vứt nó đi. Thật khó để bỏ đi một thứ gì đó thuộc về người thân yêu của mình." Cô gái trẻ lau nước mắt bằng mu bàn tay.

Wasan gật đầu. "Tôi hiểu. Mẹ của tôi cũng vừa qua đời."

Anh liếc nhìn lá thư hẹn của bệnh nhân tên ông Nipol Gongkum, được đặt gần các túi thuốc. Người hẹn là Bác sĩ Kantapat. Đại úy Wasan cau mày. Dù anh đi đâu, cái tên này cũng sẽ xuất hiện, đặc biệt là khi nó có liên quan đến các bệnh nhân giai đoạn cuối.

"Đại úy!" Một giọng nam gọi Wasan từ phía trước ngôi nhà. "Chúng tôi biết ai đã làm điều đó rồi ạ!"

"Sao cơ?" Wasan nhanh chóng đi ra ngoài. Sau đó anh đã thấy một cảnh tượng hỗn loạn của hai người đàn ông kéo một người đàn ông gầy gò hướng về phía anh. Wasan nhăn mặt khi ngửi thấy mùi rượu phát ra từ người đàn ông kia. Sau đó, người đàn ông đã gọi Wasan đưa cho anh chiếc dây chuyền vàng và một xấp tiền mặt.

"Tôi đã thấy người này lấy một xấp tiền ra ở cửa hàng tạp hóa gần đây. Hắn đã trộm tiền để mua chút rượu. Nhốt hắn lại!"

"Không! Không phải tôi!" Người bị cáo buộc cố gắng thoát khỏi sự kiềm kẹp. "Đêm qua, tôi uống ở một quán bar nhỏ gần đường và có ai đó đưa những thứ này cho tôi. Tôi không hề trộm từ nhà này!"

"Đồ dối trá! Anh đã bị bắt quả tang. Chính anh là kẻ đã lấy chúng!" Một người phụ nữ trong làng hét lên bằng giọng cao từ trong đám đông.

"Những đồ vật này có phải là của bố cô không?" Wasan đưa dây chuyền vàng và một xấp tiền mặt cho cô gái trẻ.

Cô gật đầu trong khi nhận lại những đồ vật bị đánh cắp với nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. "Vâng, chính nó."

"Này!"

Một tiếng hét bất ngờ của người đang giữ nghi phạm đã thu hút sự chú ý của Đại úy Wasan. Người say rượu đã lợi dụng cơ hội khi mọi người đang tập trung vào chủ nhà, giật mạnh cơ thể để thoát ra và nhanh chóng chạy thẳng ra sân trước.

Không một chút do dự, Wasan lao nhanh về phía nghi phạm đang cố gắng trốn thoát. Anh mạnh mẽ và nhanh nhẹn, chỉ trong vài giây, anh bắt kịp người đàn ông gầy gò hôi rượu và lao nhanh về phía anh ta. Lực truyền đến đã khiến cả hai ngã lăn xuống đường. Wasan cưỡi lên nghi phạm, ngồi đè lên người anh ta, và đặt tay anh ta ra sau lưng.

"Tôi thề là tôi không phải là kẻ trộm, thưa Cảnh sát!" Người đàn ông gào lên trong khi Wasan đang còng tay anh ta.

"Hãy nói chuyện đó tại Đồn Cảnh sát." Wasan đứng dậy, để Trung sĩ Narong kéo kẻ phạm tội lên. Mặc dù người say rượu liên tục nói rằng anh ta không phải là kẻ đã trộm đồ trong nhà đó và khẳng định rằng có một người đàn ông mặc đồ đen, đeo khẩu trang y tế, là người đã đưa cho anh ta tiền và dây chuyền, Wasan vẫn chưa bị thuyết phục bởi câu chuyện này. Họ cần phải điều tra thêm về chuyện này và thu thập thêm bằng chứng nữa. Ít nhất, cô gái trẻ, người vừa mất đi người cha thân yêu, đã hoàn toàn lấy lại được vật dụng có giá trị tình cảm.


◆◆◆


"Đại úy, bất kể là anh giàu có hay quyền lực đến đâu; Cái chết là điều không thể tránh khỏi." Lời nói của Kan khiến Wasan cảm thấy lạnh sống lưng. "Chỉ có hai loại cái chết: cái chết tốt và cái chết xấu. Điều đó phụ thuộc vào những công đức anh đã làm. Công đức của anh sẽ dẫn anh đến một cái chết bình yên trong khi những tội lỗi của anh sẽ dẫn anh đến những đau khổ không thể tả được."

Wasan quay sang nhìn người trò chuyện đang cùng đi dạo bên cạnh anh. Hiện tại, họ đang đi bộ trên vỉa hè trước chợ với đầy những nhà hàng đêm. Kan vẫn mặc chiếc áo blouse ngắn bên ngoài áo sơ mi, điều này được xem là một phong cách ăn mặc đặc biệt. Trong túi áo blouse của cậu có một chiếc bút bi bằng vàng, và Wasan không bận tâm để hỏi nó đắt cỡ nào. "Không thể nào mà người bình thường có thể thảo luận về vấn đề này một cách bình thản như vậy."

"Anh đang nói rằng tôi không bình thường à?"

"Đúng. Cậu là một bác sĩ kỳ lạ."

Kan cười. "Thực ra, sự đau khổ của sinh, lão, bệnh, và tử là một sự thật không thể tránh khỏi. Tôi đã học và hiểu được tất cả vòng đời này. Khi con người được sinh ra, họ đã đến gặp Bác sĩ Sản khoa. Khi họ còn là đứa trẻ, họ đến gặp các chuyên gia khác. Khi họ già và bệnh, họ đến gặp các chuyên gia khác, và khi họ sắp chết, họ cần một bác sĩ như tôi."

"Kể từ khi tôi sinh ra, tôi chưa từng gặp bất kì ai bị ám ảnh với cái chết... ý tôi là... nghiên cứu về vấn đề này."

"Ám ảnh về 'một cái chết tốt đẹp và bình yên' thì đúng hơn." Đôi mắt của Kan như sáng lên với sự nhiệt tình khi cậu được nói về chủ đề mà cậu đã nghiên cứu trong thời gian dài với ai đó.

Wasan dừng lại để nhìn vào khuôn mặt điển trai của Kan.

"Làm thế nào mà một người đàn ông 31 tuổi, lại quan tâm đến cái chết như thế?"

"Một người đàn ông muốn cái người lớn tuổi hơn nghĩ rằng tôi thú vị và nổi bật," Kan cười lớn. "Để có lẽ anh ta sẽ quay lại và chấp nhận tình cảm của tôi."

Wasan có thể cảm nhận được khóe môi của mình nhếch lên thành một nụ cười, nhưng anh cố gắng kiểm soát khuôn mặt lạnh lùng của mình để người khác không nhìn thấy. Lần cuối cùng khi anh hành động như một cậu nhóc thầm thích ai đó là khi nào nhỉ? Tuy nhiên, anh lại không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc của bản thân. "Khi cậu chăm sóc cho mẹ tôi, bà ấy có nói gì về tôi không?"

"Nhiều thứ lắm."

"Bà ấy đã nói gì?"

"Ừ thì..." Kan đã tự ý chạm vào lưng của Wasan trong khi họ đang đi bộ. "Bà ấy nói anh là một nhóc quỷ ranh của gia đình. Anh nhỏ hơn rất nhiều so với các anh em của mình. Anh thích làm họ lo lắng về mình, nhưng cuối cùng, anh lại làm họ yên tâm bằng cách vào Học viện Cảnh sát Hoàng gia, trở thành một cảnh sát và là niềm tự hào của gia đình. Bà ấy nói bà rất tự hào về anh."

Wasan nhắm mắt lại. Những gì Kan nói đều đúng cả. "Mẹ chắc hẳn đã tin tưởng cậu rất nhiều nhỉ, nếu không bà ấy sẽ không nói với cậu nhiều điều như vậy."

"Bà cũng nói với tôi rằng bà lo lắng vì anh vẫn còn độc thân, và anh chưa bao giờ đưa bạn gái về gặp bà." Kan nhìn Wasan với nụ cười dịu dàng.

"Bà ấy luôn muốn có một cô con dâu. Điều đó sẽ càng khiến bà đau lòng nhiều hơn nếu tôi đưa một người đàn ông về nhà thay vì phụ nữ."

"Anh khá là dũng cảm đó."

"Tôi đã biết mình là gay ngay trước cả khi vào Học viện Cảnh sát Hoàng gia. Tôi nhận ra điều đó khi có một ý nghĩ đã thúc giục tôi đưa một đàn anh lên giường."

Họ cười phá lên cùng một lúc. Hiện tại, bầu không khí giữa cả hai rất thư giãn. Kan nhận thấy đây là thời điểm tuyệt vời, vì thế cậu đã đưa tay ra để ôm lấy vai của người đàn ông kia. Wasan không từ chối hành động đó.

Mọi thứ giữa họ rất đơn giản. Họ gặp nhau, chào hỏi, quen biết nhau, và bây giờ họ đang trở nên gần gũi hơn. Wasan có thể nhận thấy rằng họ sẽ tiếp tục tiến tới tương lai, nhưng nó sẽ đi xa đến đâu là tùy thuộc vào số phận.

"Tôi có thể đến nhà cậu được không?" Wasan hỏi một câu mà bất kỳ người nghe nào cũng biết ý nghĩa tán tỉnh của nó.

Đột nhiên, biểu cảm của Kan thay đổi. Bàn tay của cậu, từng ở trên vai Wasan, đã di chuyển trở lại bên hông của chủ nhân. Bầu không khí thư giãn đã trở nên căng thẳng. "Chúng ta có nên đến khách sạn không?"

Wasan nhíu mày trước khi nhanh chóng cúi đầu. Anh không hiểu tại sao thái độ của Kan lại thay đổi như vậy khi anh nói về nhà. À, anh quên mất rằng mình không có quyền vào nhà người khác bất cứ khi nào anh muốn. Có lẽ họ cần thêm thời gian để thân thiết hơn. "Tôi quên hỏi rằng liệu cậu có ổn khi đưa tôi về nhà của cậu không."

"Chúng ta đến nhà của anh thì sao?"

"Hiện tại, tôi đang ở với anh trai và vợ của anh ấy. Tôi sợ rằng tôi không thể đưa cậu về nơi đó."

"Một khách sạn dường như là sự lựa chọn tốt nhất cho chúng ta." Kan cúi thấp xuống và cạ vào dái tai và cổ của Wasan.

Wasan cảm thấy như có dòng điện chạy thẳng từ đầu xuống cánh tay. Giọng nói trầm của Kan khiến anh không thể tiếp tục di chuyển. Sự bí ẩn và nguy hiểm kỳ lạ của vị Bác sĩ lại thu hút Wasan như thể adrenaline đang chảy khắp cơ thể anh. "Chúng ta đi ngay bây giờ chứ?"

Anh không hiểu tại sao mình lại đưa bản thân vào tình huống này với một người đàn ông mà mình chỉ mới gặp vài tuần trước. Người mà anh vẫn xem như người lạ, nhưng lại kỳ lạ một cách hấp dẫn. Anh muốn biết thêm về cậu. Anh muốn biết cậu nghĩ gì, được gần cậu, được cậu chạm vào, được cậu ôm ấp, được cậu hôn. Anh muốn thách thức cái khí chất nguy hiểm tỏa ra từ ánh nhìn quyến rũ và giọng nói thật khó chối từ. Wasan biết rằng anh đang chơi với lửa, nhưng anh cảm thấy nó đáng để mạo hiểm.

Cơ thể mạnh mẽ của Wasan tự nguyện trần trụi với người đàn ông trước mặt anh. Anh nhìn người đàn ông cao lớn đang tự chuẩn bị phía trên người anh. Đúng vậy, họ đang đi xa hơn so với những gì đã dự định, nhưng Wasan đã van nài sẽ không quan hệ vào lần này. Kan rất vui vẻ hợp tác. Chỉ cần chạm vào cơ thể của nhau cũng đủ để Wasan bùng cháy, và anh có thể cảm nhận rằng Bác sĩ cũng gặp phải cái nghiệp chướng tương tự. Mỗi nụ hôn của Kan đều mạnh mẽ trong khi tay cậu vuốt ve da thịt của Wasan, khiến anh quên mất bản thân. Bàn tay xung quanh vật đàn ông của anh di chuyển một cách mạnh mẽ khiến Wasan không thể nghĩ đến bất kì điều gì khác, ngoại trừ sự động chạm từ người đàn ông trước mặt anh. Thời gian trôi qua bao lâu, anh không thể nói rõ. Cuối cùng, ngọn lửa dục vọng của họ được dập tắt bởi sự hài lòng.

"Wasan," Kan nói trong khi hôn lên cổ của anh. Hai cơ thể trần truồng âu yếm nhau trên giường, khi Kan nắm lấy cằm của Wasan và khiến anh quay lại nhìn mình. "Tôi nghĩ chúng ta thật sự rất hợp nhau."

"Cậu nghĩ vậy?" Wasan nhắm mắt để chấp thuận hương vị của nụ hôn mà người đàn ông khác nhẹ nhàng trao cho anh.

"Có quá sớm để hỏi xin anh làm bạn trai của tôi không?"

Wasan im lặng một lúc lâu. "Quá sớm."

Đôi mắt sắc bén của Kan nhìn anh một cách van nài. "Nhưng tôi thích anh rất nhiều."

"Nó không có hiệu quả đâu. Vẫn còn quá sớm." Wasan đặt tay lên khuôn mặt điển trai và đẩy cậu ra. Anh chộp lấy chiếc khăn tắm để che đi cơ thể mình và quay lưng lại với Kan. "Những gì vừa xảy ra chỉ là một phần trong quá trình tìm hiểu nhau thôi."

"Anh sẽ nói đồng ý sớm thôi. Tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ rất hợp nhau." Kan hôn lên má của Wasan thêm một lần nữa trước khi lăn qua bên kia để tắt đèn trên đầu giường.

"Đừng có quá tự mãn."

Kan cười trong bóng tối, và quàng tay qua phía bạn giường tối nay của mình, chia sẻ sự ấm áp từ cơ thể cậu để mang lại cho người đàn ông khác một giấc ngủ ngon. "Ngủ ngon, Wasan."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz