ZingTruyen.Xyz

Truyen Thai Spare Me Your Mercy

*Tìm hiểu cùng Cá*

- Ung thư Nội mạc tử cung tên tiếng Anh Endometrial Cancer, gọi tắt là CA Corpus: là một loại ung thư phụ khoa đang ngày càng trở nên phổ biến ở phụ nữ. Ở dạng ung thư này, các tế bào xuất phát từ nội mạc tử cung (lớp màng mỏng phía trong thành tử cung) sẽ phân chia và phát triển không ngừng, lây lan sang các mô xung quanh, tạo thành các khối u ác tính và dẫn tới tử vong cho người bệnh.

_____

Ngoài nhịp đập từ tim mình, người phụ nữ lớn tuổi còn có thể nghe thấy âm thanh của tiếng bước chân nặng nề đang phát ra từ chiếc sàn gỗ trong căn nhà. Bà chậm rãi mở đôi mắt lờ đờ của mình và chỉ thấy được màn đêm đen kịt. Bà thầm hét lên bởi vì cơn đau đã tấn công vào phần lưng dưới của bà ngay khi bà trở nên tỉnh táo. Nó đã rất đau. Quá đau đớn cho một người phụ nữ nhỏ nhắn như bà có thể chịu đựng được.

Bà Rawiwan, 70 tuổi, là một người phụ nữ mạnh mẽ. Mọi người đều gọi bà ấy như thế. Bà ấy là một bà mẹ đơn thân với ba người con. Đứa lớn nhất của bà ấy, mặc dù không giàu có, là một người bán hàng nhỏ lẻ lâu dài và luôn có thời gian cho người mẹ dấu yêu của mình. Điều không may mắn của bà là đứa con trai giữa đã mất trong một vụ tai nạn. Đứa con trai út là một cảnh sát, đang làm việc ở tỉnh khác. Bà ấy đã chiến đấu với rất nhiều thứ trong cả cuộc đời mình, nhưng bà chưa một lần bỏ cuộc. Bà đã đấu tranh với cuộc hôn nhân sai lầm của mình, phải tự mình chống đỡ tài chính cho việc học hành của ba đứa con trai. Chưa kể đến số tiền nợ mà chồng bà đã bỏ lại. Rawiwan đã từng hy vọng rằng sau cùng bản thân sẽ trở nên may mắn hơn, và mọi thứ sẽ dần tốt hơn sau khi bà trở thành một người phụ nữ trung niên.

Tuy nhiên, đến cuối cùng, bà ấy lại thua trong cuộc chiến của căn bệnh Ung thư Nội mạc tử cung* giai đoạn cuối.

Căn bệnh ung thư đã ăn mòn cột sống cùng với các dây thần kinh của bà, gây cho bà sự đau đớn đến mức không thể chịu đựng nỗi. Nếu không có những liều morphine** mà bà nhận được, bà sẽ phải chịu đựng những cơn đau đớn tột cùng này như thể đang ở trong địa ngục vô tận vậy.

**[Morphine: là một dạng thuốc giảm đau liều mạnh, hay còn được gọi là nhóm giảm đau gây ngủ (thuốc phiện), được sử dụng giúp làm dịu các cơn đau nặng sau phẫu thuật hoặc các chấn thương nghiêm trọng]

Tiếng bước chân tiến lại gần hơn và gần hơn nữa. Người phụ nữa già từ từ nhìn xung quanh để tìm kiếm nguồn gốc âm thanh mà bà nghe được. Khi tiêu cự của bà cuối cùng cũng điểu chỉnh để thích ứng được trong màn đêm, Rawiwan nhìn thấy hình bóng của một người đàn ông đang đứng ở cuối giường mình. Thật bất ngờ, bà lại không hề cảm thấy hoảng hốt vì nó. Cái bóng tiến lại gần bà một cách chậm rãi, trước khi ngồi xuống bên cạnh giường bà. Bàn tay nó vươn ra rồi đặt lên bàn tay gầy gò, xương xẩu của bà.

"Games...Games, là con phải không?" Bằng một chất giọng khàn khàn, bà gọi tên đứa con trai giữa đã mất của mình. "Mẹ... đã rất nhớ con..."

Bàn tay ấy nắm lấy tay bà một cách quả quyết. "Con cũng nhớ mẹ ạ."

"Con sẽ đưa mẹ đi cùng con, phải không, James?"

"Vâng ạ." Giọng nói của cái bóng vang vọng gần tai trái bà, "Con muốn mẹ chỉ để tâm vào những việc làm tốt đẹp của mình. Mẹ đã quyên góp tiền cho việc xây dựng bệnh viện, nhớ không ạ? "

Người phụ nữ già chậm rãi gật đầu, hồi tưởng lại cái ngày bà đem một chiếc phong bì trắng với 10,000 Baht bên trong đến một bệnh viện ở vùng nông thôn xa xôi. Số tiền được quyên góp cho quỹ xây dựng khu bệnh viện mới. Nó là hành động lớn lao nhất mà bà đã từng làm. Nghĩ về nó, bà lại cảm thấy bình yên lạ kỳ. Cơn đau và sự thống khổ bắt đầu lắng xuống.

"Mẹ, mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà con từng gặp. Mẹ đã trải qua rất nhiều sự gian khổ trong cuộc sống." Giọng nói trầm ấm, dịu dàng ru bà vào trạng thái thư giãn vì bà biết rất rõ giọng nói này. "Nào, bây giờ đã tới lúc rồi. Đừng lo lắng nhé. Hãy để suy nghĩ của mẹ được thanh thản và tất cả nỗi đau đều sẽ biến mất. Mẹ sẽ đi rất xa. Đến một nơi yên bình với con trai của mẹ."

Đó là tất cả những gì bà muốn. Đôi mắt bà bắt đầu nhắm lại với dòng nước mắt hạnh phúc. "Cảm ơn con...Cảm ơn con..."

Giống như giọng nói đã bảo, nỗi đau của bà bắt đầu biến mất một cách chậm rãi. Người phụ nữ già cảm thấy được thư giãn bằng cách mà bà ấy chưa từng cảm nhận được trước đây. Hơi thở của bà từ từ chậm lại cho đến khi lồng ngực dừng chuyển động. Đôi mắt nhạt đi, mờ mịt khép chặt lại và sẽ không bao giờ mở ra thêm một lần nào nữa.

Rawiwan. Thời gian tử vong: 02.35 sáng.


◆◆◆


"Tôi?" Vị bác sĩ trẻ chỉ vào bản thân mình. Vẻ ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt cậu trong khi những vị bác sĩ khác trong phòng hội nghị đã vỗ tay. Cậu quay sang nhìn vị đồng nghiệp đang ngồi bên cạnh. Cô thúc giục cậu đứng lên với vẻ mặt tươi cười.

"Đi đi, Kan"

Cậu rụt rè mỉm cười trước khi đứng dậy và đi đến phía trước Phòng hội nghị nhân viên Y tế (Medical Staff Conference Room). Cậu chào hỏi theo cách truyền thống với vị Viện trưởng Bệnh viện (Hospital Director) đang cầm tấm bằng danh dự trên tay, và sau đó đã trao nó đi một cách khiêm tốn.

"Điểm số của Bác sĩ Kantapat có sự vượt trội nhỏ so với Bác sĩ Bunnakit"

Đã có vài tiếng cười nhẹ cất lên trong Phòng Hội nghị. Bác sĩ Bunnakit giơ tay khước từ với một nụ cười. "Để nó cho Kan đi."

Kantapat cúi đầu chào vị Viện trưởng một lần nữa rồi nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình. Bác sĩ Somsak, Viện trưởng Bệnh viện (Hospital Director), tiếp tục bài diễn văn của mình. "Bởi vì đây chính là một lời khích lệ cho tất cả các bác sĩ, tôi đã chuẩn bị 'Giải thưởng Bác sĩ Xuất sắc (Outstanding Physician Awards)'. Mỗi người đều có cơ hội để nhận được giải thưởng này miễn là mọi người làm việc chăm chỉ, thân thiện, và trở thành người mà tất cả đồng nghiệp đều yêu mến. Hãy lấy Kan làm hình mẫu."

Kan lắc đầu với một nụ cười khiêm tốn. Vì là một Bác sĩ Gia đình (Family Physician), cậu đã được dạy rằng để trở thành một bác sĩ thì nên thấu hiểu và làm việc thật tốt với người khác bởi vì cậu phải công tác cùng với nhiều kiểu người khác nhau. Nó có thể là lợi thế để cậu thắng được giải thưởng này. Kan không thể hiểu được những Bác sĩ Phẫu thuật (Surgeons) hầu hết phải làm công việc áp lực trong phòng mổ, phải đánh giá và kiểm tra cho hàng loạt bệnh nhân trong bộ dạng gấp gáp làm sao có thể nhận được phiếu bầu như cách cậu đã làm.

"Có vẻ như Kittipong không mấy hứng thú với điều này ấy." Bác sĩ Ning, Bác sĩ Sản khoa (Obstetrician) cũng là bạn thân của Kan, tiến lại gần hơn và thì thầm vào tai cậu. Người mà cô ấy vừa nói tới là một Bác sĩ Phẫu thuật Chỉnh hình (Orthopedic Surgeon) nổi tiếng bởi sự lạnh lùng của mình.

"Đấy, mặt cậu ta lúc nào cũng trông như vậy đấy" Kan đặt tấm bằng danh dự cậu vừa nhận được lên tập tài liệu trên cặp mình.

"Ngoài chủ đề thú vị này ra, tôi phải thông báo rằng..." Viện trưởng Somsak tạm dừng một chút, "...đây là một điều hối tiếc khi một trong những vị bác sĩ của chúng ta, Bác sĩ Bunnakit đến từ Khoa Pháp y (Forensic Department), sẽ từ chức và bắt đầu với vị trí mới là giảng viên tại Bangkok. Tôi muốn mời tất cả bác sĩ tham dự buổi tiệc chia tay của Bác sĩ Bunnakit vào thứ Sáu tuần này. Những ai có thể tham dự, vui lòng phản hồi trong nhóm chat LINE của chúng ta để thư ký của tôi có thể đặt bàn tại nhà hàng cho mọi người. Bác sĩ Pháp y (Forensic Physician) mới của chúng ta, người sẽ thay thế công việc cho Bác sĩ Bunnakit, là Bác sĩ Suphaphorn. Chúng ta chờ cô ấy sẽ gặp gỡ mọi người vào ngày cô bắt đầu làm việc tại đây."

Kan quay sang nhìn vị bác sĩ trẻ ngồi đối diện mình trên bàn. Bunnakit là một Bác sĩ Pháp y vừa vượt qua một trải nghiệm đầy đau buồn. Kan không mấy bất ngờ khi cậu ấy lại từ chức để trốn tránh khỏi tất cả những điều tồi tệ đã xảy ra với mình. Vài tháng trước, vị Bác sĩ Pháp y trẻ tuổi này đã bị cuốn và một vụ án giết người bí ẩn khiến cậu ấy bị tấn công, bắt cóc, và đe dọa đến tính mạng. Tất cả những thử thách đã xảy ra hẳn đã vượt quá sức chịu đựng của Bunnakit. Kan vẫn còn nhớ ngày đầu tiên Bunnakit trở lại với công việc sau những thử thách. Cậu ấy dường như không còn là chính mình nữa. Tất cả những gì Kan có thể làm được là gửi những lời động viên tinh thần và cảm thấy tiếc thương cho cậu ấy. Cậu ấy là một Bác sĩ Pháp y xuất sắc, có năng khiếu với những kỹ thuật giảng dạy tài giỏi, và được yêu thích bởi các y tá và thực tập sinh. Giảng viên có lẽ là vai trò phù hợp nhất đối với cậu ấy trong những tháng ngày tiếp theo.

Sau buổi gặp mặt, tất cả bác sĩ đều chia ra nhiều hướng để đi làm công việc của mình. Kan và Ning rời đi cùng nhau và đi thẳng đến thang máy trước phòng hội nghị. Kan bận rộn tìm kiếm nhóm chat LINE 'Bác sĩ' để đăng kí cho buổi tiệc chia tay của Bác sĩ Bunnakit.

"Cậu có muốn đi không? Mình có thể đăng kí cho cả hai chúng ta luôn." Kan quay đầu sang hỏi bạn của mình.

"Có, tính cả mình vào nữa nhé." Ning nghiêng người nhìn vào màn hình điện thoại của Kan. "Bắt được rồi, cậu lại đang nói chuyện với gái nhé."

"Gái gì cơ? Mình đang tìm nhóm chat LINE đây," Kan nhanh chóng cất điện thoại của mình đi. "Cậu có dự định gì cho chiều nay không?"

"Mình có hai ca sinh mổ đang đợi trong Phòng Phẫu thuật. Còn cậu thì sao, Kan?"

"Đến trạm y tế, rồi sau đó tao sẽ đi đến dự đám tang ở đền trong thành phố."

Ning nhíu mày, "Đám tang của ai cơ?"

"Bệnh nhân chăm sóc sức khỏe tại nhà ấy. Mình có đến thăm hỏi thường xuyên bởi vì có nhiều vấn đề phát sinh cần phân tích. Bà ấy là một người phụ nữ 70 tuổi với căn bệnh Ung thư Nội mạc tử cung* giai đoạn cuối. Nó đã lan ra tới cột sống, làm chèn ép lên dây thần kinh của bà ấy, khiến bà ấy bị đau dữ dội. Nhiều lần điều chỉnh thuốc cũng không giúp ích được gì nhiều. Bọn mình đã dự định chuyển bà ấy đến Bệnh viện Đại học để kiểm soát cơn đau, nhưng bà ấy không thể đến bệnh viện được nữa rồi." Kan thở ra một hơi nhẹ. "Ít nhất thì bây giờ cơn đau cũng đã hết rồi."

"Cậu đã làm rất tốt rồi, Kan." Ning nhẹ nhàng vỗ vào vai Kan. "Không một ai hiểu hiểu rõ được bệnh nhân giai đoạn cuối như cậu đâu, Kan."

"Đúng vậy, chỉ có mỗi mình thôi. Bác sĩ tư vấn duy nhất ở trong cái bệnh viện này."

Kan nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình ở trên tấm kính thang máy. Cậu là một người đàn ông 31 tuổi với gương mặt quyến rũ. Cậu có một nét đặc trưng rất đặc biệt của người Thái bản xứ với làn da vàng nhợt nhạt. Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo blouse ngắn tay, là đồng phục thực tập sinh, bên ngoài áo sơ mi đen dài tay. Kan vẫn thích mặc bộ đồng phục này, dù cậu đã trở thành một Chuyên gia Y tế (Medical Specialist). Trên ngực cậu có những hàng chữ màu xanh lá cây được thêu nổi, đọc là, " Kantaphat Akkharamethi, MD**." Cậu là Chuyên gia Y tế Gia đình, đã nhận được bằng tốt nghiệp về y học nghề nghiệp và là người duy nhất trong bệnh viện có kiến thức về chăm sóc giảm đau tạm thời (Palliative Care)*.

**[MD là viết tắt của Doctor of Medicine: nghĩa là Bác sĩ Y khoa. Đây là một danh hiệu học thuật được trao cho những người hoàn thành chương trình đào tạo y khoa chuyên nghiệp tại các trường đại học y trên thế gii]

*[Chăm sóc giảm đau tạm thời (Palliative Care): là một loại chăm sóc chuyên biệt cho những bệnh nhân phải trải qua những bệnh nghiêm trọng hoặc những căn bệnh giai đoạn cuối, với mục đích là giúp họ và gia đình của họ tìm được một cách tốt hơn để sống chung với nó]

Thang máy mở ra tại tầng trệt. Điều đầu tiên có thể thấy được là biển người bệnh đang đợi kiểm tra sức khỏe vào buổi chiều. Ning quay lại vẫy tay chào tạm biệt cậu trước khi nhanh chóng đi thẳng về phía tòa nhà gần đó nơi có các phòng phẫu thuật. Kan đi đến chiếc xe bán tải bốn cửa của bệnh viện đậu ở phía trước. Cậu cần phải quay lại để kiểm tra các bệnh nhân còn lại từ sáng nay tại Bệnh viện Khuyến khích Sức khỏe Công cộng Khu vực (RPHPH), sau đó đến viếng thăm bệnh nhân chăm sóc tại nhà lúc trước của mình.


◆◆◆


Nhiệt độ trong chùa nóng đến nỗi không ngờ do ánh nắng nóng rực vào cuối buổi chiều. Kan cởi áo blouse, đặt nó lên vai của mình. Cậu bước ra khỏi xe van của bệnh viện và sải bước tới đền chùa nơi thi thể của Bà Rawiwan được đặt. Ngay lúc đó, khách khứa lần lượt đến viếng thăm và liên tục trò chuyện với người thân của người đã khuất. Kan cố gắng nhìn quanh để tìm người nào đó mà cậu biết. Người đầu tiên mà cậu thấy được là con trai cả của Bà Rawiwan và vợ của anh ta. Hai người này là người chăm sóc chính của bệnh nhân cũ của cậu. Con trai cả là ông Thongkum, một người đàn ông 45 tuổi, hiện là một thương nhân. Vợ anh ta là một thợ may. Gia đình này cũng được coi là giàu có hơn so với các hộ xung quanh.

Nếu bạn hỏi Kan làm sao mà cậu ấy biết được tất cả những điều này, thì câu trả lời sẽ là: đây là một loại tài năng đặc biệt của một Bác sĩ Gia đình.

"Chào Anh Thongkum." Kan chắp tay lại với nhau để chào hỏi người đàn ông trung niên đang bận rộn sắp xếp lại ghế bên trong lều.

"Bác sĩ!" Thongkum reo lên với vẻ mặt tươi cười. Anh ta chấp nhận lời chào từ Bác sĩ, chắp tay lại cùng nhau và cúi đầu chào vài lần. "Tôi không biết cậu sẽ đến."

"Tôi rất tiếc vì mất mát của gia đình anh. Tôi mong mọi người trong gia đình sẽ mạnh mẽ." Kan rút ra một phong bì có chứa một ít tiền bên trong*. "Xin hãy nhận lấy nó nhé."

*[Phong bì có tiền: việc bỏ tiền vào phong bì và sau đó đưa cho người thân của người đã khuất khi đến viếng tang là một truyền thống thể hiện sự chia buồn ở Thái Lan]

Thongkum nhận phong bì và chắp tay lại với nhau để tỏ lòng biết ơn. "Cảm ơn Bác sĩ rất nhiều. Tôi sẽ dẫn cậu đến viếng mẹ tôi."

Kan đứng yên một lúc, nhìn vào khuôn mặt trẻ trung của Bà Rawiwan trong khung ảnh bằng vàng trước khi cầm lấy một cây nhang. Cậu thầm cầu nguyện rồi sau đó cắm cây nhang vào trong bát.

Ngay lúc đó, Kan có thể cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình. Cậu ngẩng đầu nhìn qua chỗ bát hương về phía quan tài. Đôi mắt cậu bắt gặp đôi mắt của một người đàn ông đang nhìn mình một cách dữ dội. Anh ta có lẽ ở độ tuổi đầu ba mươi. Người đàn ông có một thân hình đúng theo tiêu chuẩn thông thường, nhưng lại rất cơ bắp, nó có thể thấy rõ từ chiếc áo thun trắng ôm sát mà anh ta mặc. Anh ta có làn da rám nắng như thể anh đã tắm trong nắng vậy. Đôi lông mày đen dày làm khuôn mặt anh ta trông dữ dằn. Tóc ngắn sát da đầu tiết lộ nghề nghiệp của anh ta. Kan chưa bao giờ gặp người này trước đây, nhưng cậu không biết liệu người kia có nghĩ cậu là người lạ như cậu đã nghĩ không.

Anh Thongkum đi thẳng tới chỗ người đàn ông đó và dẫn anh ta về phía chỗ Kan đứng. Đó là khi Kan nhận ra sự giống nhau giữa hai người bọn họ. Và lúc ấy cậu cũng chợt nảy ra ý nghĩ là mình đã nhìn thấy khuôn mặt của người này trong bức ảnh trên tường.

Đây có phải là vị cảnh sát đang làm việc ở tỉnh khác không? Anh ta là con trai út của Bà Rawiwan cái người mà Kan chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt. Nghĩ đến điều này, Kan không thể nói nên lời. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đi tới đây như thể cậu đã bị mê hoặc vậy. Đôi mắt của người đàn ông rất cuốn hút. Loại ánh mắt này thuộc về một người cứng đầu, không khuất phục. Khi anh ta tiến đến gần và đứng cạnh Kan, có thể thấy được rằng Kan cao hơn anh ta một chút.

"Bác sĩ, đây là Đại úy (Captain) Wasan, em trai tôi. Nó sẽ trở thành một Thanh tra (Inspector) sớm thôi. Nó chỉ mới vừa chuyển về đây để làm điều tra viên," Thongkum chỉ tay về phía bác sĩ và nói bằng giọng địa phương miền Bắc Thái. "Và đây là bác sĩ Kantapat, người mà anh kể với em rằng cậu ấy đã giúp chăm sóc cho mẹ tại nhà."

Wasan nhẹ nhàng gật đầu, nhưng anh ta không chắp tay chào hỏi Kan. Kan cũng không trách anh ta. Nếu cậu không nhầm, từ thông tin mà cậu nghe được, người con trai út của gia đình này lớn hơn cậu.

"Cảm ơn vì đã chăm sóc mẹ tôi." Giọng Wasan nghiêm nghị, cộc lốc và khàn khàn.

"Bác sĩ, mời cậu ngồi. Tôi sẽ mang cho cậu một ly nước." Thongkum dẫn Kan đến một chiếc sofa bên trong đình. Kan không muốn từ chối lòng tốt của anh ta, vì vậy cậu đi đến chỗ ngồi mà Thongkum đã chuẩn bị. Cậu bắt đầu thở phào một cách nhẹ nhõm lần nữa sau khi tách được ra khỏi Wasan. Tuy nhiên, sự ngượng ngùng lại trở lại khi người đàn ông đó theo sau cậu và ngồi cạnh Kan.

"Tôi đã định chuyển về đây. Mẹ đã nói rằng bà ấy sẽ đợi tôi." Wasan nhìn chằm chằm về phía vị trí của chiếc quan tài. "Tất cả những gì tôi quan tâm là sự thăng tiến trong công việc, vì vậy tôi nhận vị trí ở một tỉnh lớn. Khi mẹ được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, tôi đã vội vàng lên kế hoạch chuyển về đây, về quê của tôi, để chăm sóc cho bà ấy. Nhưng tôi đã muộn mất một ngày."

"Tôi thường nghe mẹ anh nói rằng bà ấy muốn đợi và gặp anh." Kan nói với giọng mềm mại trước khi nhớ lại bài học từ khóa học về Sự an ủi và Cảm thông (Reassurance and Sympathy course)** mà cậu đã tham gia trong lớp học y và dùng nó một cách có ích. "Anh chắc hẳn cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cơ hội trở về và chăm sóc bà, nhưng đừng lo. Mỗi khi Bà Rawiwan nói về anh, khuôn mặt bà ấy tràn đầy tự hào."

**[Khóa học về Sự an ủi và Cảm thông (Reassurance and Sympathy course): là một khóa học tập trung vào việc phát triển kỹ năng trấn an và đồng cảm với người khác. Những kỹ năng này thường được ứng dụng trong các lĩnh vực như chăm sóc sức khỏe, dịch vụ khách hàng, giáo dục, và các ngành nghề yêu cầu sự tương tác và hỗ trợ con người.Khóa học này thường được thiết kế để giúp người học xây dựng các kỹ năng mềm quan trọng, nhằm cải thiện chất lượng giao tiếp và sự gắn kết trong các mối quan hệ cá nhân hoặc công việc]

Bình thường, nói như vậy sẽ làm người khác cảm thấy đỡ hơn ít nhiều. Tuy nhiên, Kan không thể đoán được tất cả cảm xúc của người đàn ông trước mặt. "Cậu dường như biết rất nhiều về gia đình chúng tôi."

Kan im lặng vài giây trước khi cậu mỉm cười. "Tôi biết mọi thứ về sức khỏe của bệnh nhân. Sức khỏe bao gồm sức khỏe thể chất, tinh thần lẫn sức khỏe xã hội. Tôi thậm chí biết tâm hồn của bệnh nhân, và điều mà cuộc sống của họ mong muốn vào cuối đời."

Wasan chuyển ánh nhìn trở lại khuôn mặt của Kan. "Vậy thì, mẹ tôi không muốn đợi tôi trở về nhà. Đó là lý do tại sao bà ấy lại qua đời thật nhanh trước khi tôi kịp trở về."

Kan có thể cảm nhận sự tức giận trong giọng nói của anh ta. "Tôi hiểu rằng anh đang cảm thấy buồn và tức giận. Hãy để tôi nói anh nghe điều ước mà bà từng nói với tôi." Cậu nhẹ nhàng chạm vào đùi Wasan. "Bà ấy không muốn thức dậy và chịu đựng nỗi đau đớn này thêm một chút nào nữa."

Wasan nhắm mắt lại. "Nếu đó là điều mẹ tôi muốn, tôi đoán tôi phải chấp nhận nó."

Cuối cùng, Kan có thể làm người trước mặt anh cảm thấy thư giãn hơn. Có một cô gái trẻ đến gần họ và mời họ hai chai nước lạnh nhỏ. Kan nói cảm ơn, mở nắp và uống nó. Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt với gia đình này. "Tôi phải đi rồi. Nếu có ai trong số mọi người có gặp vấn đề về sức khỏe, mọi người luôn có thể liên lạc với tôi tại bệnh viện."

Wasan nhìn xuống bàn tay vẫn đang đặt trên đùi mình làm Kan nhanh chóng rút tay của mình ra khỏi khu vực có thể làm Wasan cảm thấy không thoải mái.

"Cậu từ đâu đến?" Bất ngờ, Wasan hỏi Kan.

"Tôi đến từ Nonthaburi*. Chỉ mới ở đây được ba năm thôi."

*[Nonthaburi: là một tỉnh ở khu vực trung tâm của Thái Lan, nằm gần KrungThep]

"Tôi hiểu rồi." Đó là tất cả những gì mà Wasan đáp lại, rồi anh ta im lặng trong một khoảng thời gian dài. Đó được coi là dấu hiệu để kết thúc cuộc trò chuyện này.

Kan quyết định gửi lời chào tạm biệt Wasan. Sau khi chào tạm biệt Anh Thongkum, Kan bước trở lại xe tải của bệnh viện. Như vậy, nhiệm vụ hôm nay coi như đã hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz