ZingTruyen.Xyz

Truyen Ngan Gtae Yeu Em Lan Nua

Cô và anh, hai con người trong hai thế giới, họ vô tình gặp nhau. Kim Taeyeon, một người vô cùng bình thường, không quá xinh đẹp cũng không quá xấu xí. Nhưng là rất ưa nhìn, một nhan sắc có thể nói không quá nổi bật nhưng khiến người khác phải ngước nhìn. Nhà cô thuộc dạng khá giả, không quá giàu cũng chẳng quá nghèo, ba mẹ lại rất thương vì đây là cô con gái duy nhất của họ.

Còn Kwon Jiyong, một chủ tịch tập đoàn của công ty thời trang nổi tiếng, năm nay tròn chĩnh 30 tuổi. Cô nhỏ hơn anh 1 tuổi, nhưng dù sao họ vẫn thật xứng đôi.

Tuy nhiên, ông trời lại như trêu đùa với số phận của cả hai con người này, tạo cơ hội cho họ vô tình gặp nhau giữa dòng đời bộn bề. Để hai trái tim nhỏ bé này được rung động một lần và họ đã yêu nhau. Anh yêu cô và cô cũng yêu anh. Tình yêu như một thứ bé nhỏ mang lại hơi ấm cho cả hai tâm hồn. Họ cưới nhau từ 2 năm về trước, tình yêu của họ đã khiến cho nhiều người phải ganh tỵ. Thế nhưng, thời gian càng dài, hạn sử dụng đương nhiên cũng hết, anh chán cô!

Chỉ sau hai năm, ngay sau khi đi công tác về, thì cũng là lúc mà tình cảm giữa anh và cô dường như đã phai mờ dần. Anh thường hay về rất khuya, thậm chí có hôm không về. Anh nói anh bận, anh phải ở công ty hoàn thành mọi thứ, ăn cơm trước đi, đừng đợi anh về.

Anh thường hay tránh mặt cô, mỗi khi ở nhà, anh luôn ngủ xem như là nghỉ ngơi chút ít rồi lại tiếp tục đến công ty. Hai tháng trước, anh lại chọn cách đi công tác thay vì nghỉ ngơi ở nhà. Thường ra ngoài ăn hơn là về nhà ngồi chung bàn với cô, được ăn những món cô nấu. Anh đã dần thay đổi, dần trở nên chán ghét cô và thậm chí đã đưa đơn ly hôn. Nhưng vì cô yêu anh, tình yêu của anh càng nhạt bao nhiêu, thì trái tim cô lại si mê anh bấy nhiêu. Cô không đồng ý, dù sao cô cũng là con gái, cũng biết yêu, biết ghen và biết ích kỷ. Cô nhất quyết không ly hôn vì đơn giản, cô muốn một lần được níu kéo trái tim anh hướng về mình dù chỉ đôi chút thôi cũng mãn nguyện.

Nhưng không, cô đã sai, anh không những không chú ý đến cô mà lại càng chán ghét cô hơn. Tuy anh không làm gì quá đáng nhưng cô biết, anh đang vụng trộm, đang giấu diếm cô một thứ gì đó. Cô không màng đến, cũng không tính toan. Đơn giản, cô chỉ muốn được mọi người công nhận là vợ chính thức của anh chứ không phải là người đàn bà kia, mang tiếng chỉ là người tình nhỏ của anh.

Cô đang làm gì vào giờ này ư? Tất nhiên là ngồi chờ anh về. Cơm canh cũng đã nguội lạnh, đồng hồ lại điểm đúng mười hai giờ. Thật thất vọng! Xem như hôm nay, anh không về.

Cô lại phải bỏ công thu dọn đống bát đĩa, dù hoàn toàn chưa đụng đũa. Anh không về, không biết đã ăn gì chưa, có đói không, vì những điều ấy, làm sao cô còn tâm trạng để ăn nữa. Cả tuần nay, anh chỉ về ăn cơm cùng cô có ba lần. Và tất nhiên, cô cũng chỉ lót dạ bằng ba ngày hiếm hoi đó, còn những ngày kia? Cô nhịn!

Thu dọn xong, cô trở về phòng, căn phòng này quả thực vẫn còn hơi ấm của anh vương vấn đâu đây. Nhìn xem, chiếc giường là anh đã đích thân mua về cho cả hai. Ngày đầu tiên nằm lên chiếc giường này, cô thấy hạnh phúc vô cùng. Anh ôm cô trong vòng tay ấm áp của mình, kể cho cô nghe về những chuyện trong công ty và những đêm ân ái thời mới yêu. Vẫn còn đó, tất cả ký ức ngày xưa ấy. Nhưng bây giờ thì sao? Anh đã thay đổi quá nhiều, khiến cho cô không kịp nhận ra sự khác thường này. Nhưng biết thế nào đây, cô yêu anh, yêu anh rất nhiều.

Cạch. Tiếng mở cửa, tiếng bước chân, rồi đến tiếng rót nước. Hôm nay anh đi làm về trễ, ở công ty có quá nhiều việc cần phải làm. Nhưng dù sao điều đó cũng chỉ là một phần lý do, anh thật sự không muốn trở về căn nhà này, căn nhà có sự hiện diện của người con gái đó.

Khuôn mặt góc cạnh quyến rũ, từng chi tiết đẹp đến hoàn hảo của anh cứ thoắt ẩn, thoắt hiện trong gian bếp im ắng. Jiyong nhâm nhi ly rượu vang trên tay, màu đỏ và vị nồng này khiến anh cảm thấy dễ chịu vô cùng. Đặt ly rượu xuống bàn, anh xoay bước về phòng. Mở cửa, trong căn phòng tối im lặng, tiếng bước chân của anh cứ kêu vang lên đều đều. Anh tiến thẳng về phía giường, nơi người con gái anh vô cùng chán ghét, cũng là người mà anh đã từng yêu say đắm đang nằm co ro một góc. Anh nhìn một lúc thì đi thẳng vào phòng tắm, tiếng xả nước vang lên khiến cô khẽ động đậy mà mở mắt ra. Cô ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào phòng tắm, tiếng nước vẫn vang lên, chảy không ngừng.

Bỗng nhiên mọi thứ lại trở về ban đầu, sự im lặng nhanh chóng bao trùm lấy căn phòng. Cô nhanh chóng nằm xuống, nhắm mắt lại, một phần cô mong đây là sự thật, không phải mơ, một phần cô cũng không muốn phải đối mặt với anh.

Tiếng cửa phòng bật ra, anh từ tốn bước đi với bộ đồ ngủ rất thoải mái. Anh lau tóc, đi thẳng ra ngoài mà không thèm ngó ngàng gì đến cô nữa. Anh ngồi ở phòng khách, nhâm nhi ly rượu vang trên tay, cố nhắm mắt một chút để thư giãn đầu óc, anh dần chìm vào giấc ngủ. Cô đi từ phòng ra, nhìn thấy anh mà lòng đau như bị ai đâm vào. Anh không cần phải đối xử tàn nhẫn như thế với cô đâu, cô như vậy đã khổ lắm rồi!

Nhanh chóng thu dọn hết mọi thứ trên bàn, cả ly rượu anh đang uống dở kia. Cô lau dọn mọi thứ, nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống ghế. Cô không hiểu, nếu anh vào giường, không phải sẽ thoải mái hơn sao? Chạy vào phòng, cô mang ra một cái chăn khá lớn và dày, đắp lên người anh. Dù gì thì trời cũng đang trở đông, vào buổi tối sẽ rất lạnh nên cô phải lấy cái chăn dày nhất để đắp cho anh. Xong xuôi mới an tâm mà về phòng ngủ.

Anh khẽ cựa người, đôi mày nheo lại rồi từ từ mở mắt ra. Nhìn lên đồng hồ cũng đã 4 giờ, anh mệt mỏi đứng dậy mà đi vào phòng tắm. Cảm nhận có thứ gì đó trên người, anh quay lại nhìn. Là chăn? Có phải do người con gái kia đã đắp cho anh không? Rời mắt khỏi đó, anh đi thẳng vào phòng tắm. Khi trở ra, anh vô tình lướt ngang qua cái bàn kính, nơi anh nằm vào tối qua. Gọn gàng, sạch sẽ, hoàn toàn không còn lại bất kì dấu tích gì. Đôi mắt sắc lạnh của anh liền thu về, bước vào phòng, một cô gái đang nằm trên giường cùng với tấm chăn mỏng. Đôi môi tái đi vì lạnh, người co rúm như đang cố giữ một chút hơi ấm còn xót lại. Jiyong khẽ lắc đầu, quay người lấy chiếc chăn dày cộm kia mà đắp lên người cô. Anh thay đồ và lại tiếp tục trở về với công việc hằng ngày của mình.

Taeyeon khẽ mở mắt, ánh sáng của những tia nắng kia đang len lỏi vào phòng như muốn đánh thức cô. Mệt mỏi ngồi dậy, cô đi vào phòng tắm.

Taeyeon lúc nào cũng dậy vào khoảng 7 giờ, làm sao đây? Cô chỉ mong bản thân dậy sớm một chút, có lẽ sẽ làm được bữa ăn sáng cho anh. Nhưng có điều, không biết anh đã rời nhà từ lúc mấy giờ. Vậy là tuần này, anh đã về nhà bốn lần, và lần này là trễ nhất. Thôi thì hôm nay, cô lại làm mọi thứ một mình. Dùng công việc để quên đi cái cảm giác cô đơn kia, cô cứ làm, làm tất cả mọi thứ trong nhà.

Trời cũng xế chiều, không biết anh có về nhà hay không. Hơn nữa từ sáng đến giờ Taeyeon đã hắc hơi không biết bao nhiêu lần, không những vậy còn làm việc quá nhiều khiến cô trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết, người cô dần nóng lên.

Reng... Là tiếng điện thoại bàn? Cô bắt máy, a thì ra là anh, đây là lần đầu tiên anh gọi điện cho cô bằng máy bàn. Không sao! Dù sao như vậy cô cũng vui lắm rồi.

Cô thay đồ rồi nhanh chóng đi ra ngoài, là vì cô không có xe với cả cũng không muốn đụng đến tiền của anh nên cô chọn cách đi bộ.

Đã lâu lắm rồi, cô mới được thấy cảnh hoàng hôn như thế này. Chúng thật sự rất đẹp, ánh mặt trời tạo cho cô được sự ấm áp, khung cảnh trở nên thơ mộng. Bất giác cô lại nhớ đến anh.

Đi thẳng vào công ty, là anh nhờ cô mang giúp đống tài liệu anh bỏ quên ở nhà đến. Sau khi trở ra, trong lòng cô hân hoan hơn bao giờ hết. Còn gì vui hơn khi anh nói, hôm nay anh sẽ về?

Vừa ra đến đại sảnh, bên ngoài trời đã đổ mưa ầm ầm. Mưa hôm nay khá nặng hạt, lại là mưa giao mùa nên rất dễ bị cảm lạnh. Cô phải làm sao đây? Ông trời giống như đang trêu ngươi cô vậy? Tại sao hôm nay anh về, ông lại đổ mưa to như thế, làm sao cô có thể về nhà mà chuẩn bị bữa tối cho anh? Bây giờ cũng khoảng 5 giờ chiều, từ giờ có lẽ mưa sẽ rất lớn và lâu, cô phải làm sao đây?

Thời tiết ngày một lạnh dần, cô đang trên đường chạy về nhà. Đường từ nhà đến công ty của anh, chí ít cũng khoảng năm cây số. Cô cố gắng len lỏi vào cách hiên nhà để che mưa, người cô bây giờ đang run lên bần bật vì lạnh. Sắp rồi, sắp về đến nhà rồi!

Cô cứ chạy, lâu lâu lại núp vào một chỗ để che đi những hạt mưa cứ đâm vào làn da của mình. May quá, về đến nhà rồi! Cô bước đến gần cửa, tìm chìa khoá để chuẩn bị vào nhưng, sao cô có cảm giác khó chịu thế này? Người cô nóng quá, đầu óc lại ong ong, hơi thở của cô gần như gấp rút hơn hẳn.

Anh vươn vai mệt nhọc, hôm nay anh sẽ về nhà. Không biết vì sao anh lại cảm thấy người con gái này, sao mà ngốc nghếch vậy? Anh khẽ cười, lắc đầu nhẹ rồi thu dọn mọi thứ. Anh muốn thử lại cảm giác của ngày xưa, vì sao lúc ấy, anh lại yêu người con gái ngốc nghếch này đến vậy! Vừa ra đến ngoài, thấy trời mưa vẫn còn dai dẳng, anh đành phải cầm ô để ra xe thôi! Mưa từ 5 giờ chiều đến giờ, suốt 4 tiếng luôn sao?

Trên đường về, anh có ghé vào một tiệm hàng nhỏ. Cô gái này, chẳng bao giờ đòi hỏi anh mua cho thứ gì. Bộ trang điểm, son phấn, quần áo,...cô chẳng nói với anh một tiếng nào. Thậm chí là cô còn không thèm quan tâm đến, là cô không dám nói với anh hay là không muốn nói? Anh mua cho cô một bộ nước hoa của Pháp, mùi hương khá nhẹ nhàng và anh nghĩ cô sẽ thích nó.

Vừa về gần đến nhà, anh chợt thấy có thứ gì đó chắn ngang. Là gì đây? Anh chầm chậm lái xe đến. Hoảng hồn, mắt mở to ra. Là cô! Nhưng tại sao lại nằm ở đây, không những vậy trời còn đang mưa rất to. Đã có chuyện gì xảy ra với cô?

Anh cầm dù, vội vàng chạy lại trước cửa nhà mình. Vừa chạm vào cô, anh bàng hoàng giật mình. Lạnh! Lạnh quá! Người cô rất lạnh, làn da trắng bệt như không còn một giọt máu nào trong người. Anh vội vàng bế xốc cô lên, đưa vào xe rồi chạy thẳng đến bệnh viện.

Các bác sĩ nhanh chóng chạy đến phòng cấp cứu. Anh bên ngoài cũng có thoải mái gì hơn đâu. Trong lòng vô cùng rối bời, vừa lo sợ mà cũng vừa hối hận. Anh lo sợ rằng lỡ như cô xảy ra mệnh hệ gì, không biết anh sẽ ra sao? Anh hối hận, đương nhiên vì rất nhiều lý do. Nếu lúc đó anh không nói cô mang tài liệu đến, cô sẽ không vì vậy mà dầm mưa chạy về. Nếu lúc đó anh không nói mình sẽ về ăn cơm mà xuống chở cô về thì cô sẽ không bị nước mưa làm cho ngất đi như vậy. Nếu anh...nếu anh làm một người chồng tốt, cô đã không vì vậy mà mệt mỏi.

Sau suốt 4 tiếng, bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu. Với gương mặt vô cùng mệt mỏi, đôi mắt nhìn anh đầy thất vọng.

Anh bước vào phòng hồi sức, nơi người con gái yếu ớt kia đang nằm cùng với một đống dây chằng chịt đang cắm vào da thịt. Hình ảnh tiều tuỵ của cô khiến anh không khỏi đau lòng. Cô gầy đi nhiều rồi, ấy vậy mà anh lại chẳng để ý tới. Là anh. Là lỗi của anh, nên mới khiến cô suy sụp như ngày hôm nay. Anh có phải đã quá tàn nhẫn với cô không?

"Bệnh nhân là do nhiều ngày không ăn gì, sức khoẻ lại rất yếu, trong người còn đang sốt nhẹ, hơn nữa lại chịu đúng vào trận mưa đầu mùa này suốt bốn tiếng nên cơ thể hoàn toàn không chịu nổi. Nhưng điều đáng lo ngại là....đứa trẻ trong bụng có lẽ sẽ chẳng thể qua khỏi. Hoặc là phải phá cái thai để đảm bảo tính mạng của người mẹ, còn nếu không.....!"

Anh hận. Hận là không thể tự giết chết chính bản thân mình. Hận vì người nằm ở đây không phải là anh. Hận vì sao anh lại vô tâm với cô như vậy, tại sao lại khiến cho cô yêu anh và phải hy sinh nhiều đến quên cả bản thân mình. Anh ước, ước thời gian có thể quay trở lại để anh có thể yêu thương cô. Ước cho anh không vì sự khiêu khích của người đàn bà kia mà chán ghét cô. Ước rằng anh có thể sẽ quan tâm đến cô nhiều hơn một chút để bây giờ, sinh mạng bé bỏng kia của anh và cô cũng bỏ cả hai mà đi. Và anh ước, đây chỉ là mơ. Một cơn ác mộng!

Cô vẫn đang nằm ở đây, ngay trước mặt anh. Nụ cười hồn nhiên của cô đâu, những tiếng nói vui mừng khi anh trở về nhà của cô đâu? Tất cả đều là sự im lặng đến đáng sợ. Anh phải làm sao đây? Cô chắc chắn là đang rất hận anh, rất ghét anh, anh không màng. Bây giờ chỉ cần cô ngồi dậy, chửi bới anh, đánh anh, trách anh vì sao lại vô tâm như vậy, đối với anh như vậy là đủ lắm rồi. Cô đừng nằm im như thế, anh sợ lắm! Sợ sẽ mất cô thêm lần nữa! Sợ sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười của cô, cả giọng nói hay càm ràm ấy. Làm ơn, hãy vì anh mà động đậy một chút đi! Tiếng "tút tút" của máy đo nhịp tim cứ vang lên đều đều, ngay lúc này, anh cần cô hơn là bất cứ điều gì trên đời.

Tách.

Tách.

Từng giọt nước mắt cứ thế thi rơi xuống khuôn mặt đẹp đẽ đã một phần nào tái đi của Taeyeon, anh đang khóc, phải, là khóc vì sự dằn vặt trong lồng ngực, là khóc thay cho sự chịu đựng của Taeyeon trong suốt thời gian qua. Anh đúng là một người chồng tồi tệ, anh chỉ mong được một lần quay trở lại quá khứ, anh muốn cảm nhận lại sự ấm áp của ngày xưa, nơi mà chỉ có anh và cô, ở đó thật yên bình, thật thoải mái. Nhưng cũng chính anh lại là người phá đi điều tuyệt vời ấy, để bây giờ cái giá phải trả thật quá đắt. Nặng nề ngồi xuống bên góc giường, nhẹ nhàng như sợ cô sẽ giật mình, Jiyong nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, anh bắt đầu thấy nhớ cô rồi.

Nước, đây là nước mắt của anh hay là của cô? Là cô đã cảm nhận được tâm tình của anh hay chỉ là anh tự mình tưởng tượng ra? Jiyong vội vàng chạy đi tìm bác sĩ, nhưng anh lại không hay biết rằng, nhịp tim của cô đang ngày một yếu dần và rồi ngay lúc anh vừa rời khỏi, tiếng vang của chiếc máy đã kéo dài đến vô tận, trái tim của Taeyeon đã hoàn toàn ngừng đập.

....

Còn gì hạnh phúc hơn khi ngay lúc bản thân không còn gì để mất nữa, lại có thể được anh yêu thương và dịu dàng chăm sóc như thế? Cô muốn ngủ mãi, muốn tận hưởng giấc mơ này mãi, muốn anh quan tâm cô nhiều hơn thế, và những giọt nước mắt cứ thế lăn dài, nụ cười mãn nguyện vẫn giữ trọn trên môi.

Cuối cùng thì Kwon Jiyong anh cũng đã nhìn lại phía cô rồi!

Nếu thật sự chỉ là mơ, cô ước mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz