Truyen Dm H Don Xin Ly Hon Edit Van Gian
Lục Đào muốn đi về quân doanh và muốn Trình cẩn đi cùng, nhưng cậu cự tuyệt.Ferry tới đón Thượng Tướng Đại Nhân đi. Trình Cẩn thu dọn váy áo đã hoàn thành, bỏ vào trong một cái hộp lớn, sau đó lái xe đi 'Tục Lệ'.Trên con phố buôn bán không thể dừng xe, muốn đậu xe vào bãi thì phải mất tiền. Để tiết kiệm, Trình Cẩn mang xe đậu ở cách đó hai con phố, sau đó cầm hộp đồ đi bộ tới cửa hàng. Hai năm trước, mỗi lần cậu tới đây là khí thế oanh oanh liệt liệt, vung tiền như rác, nên được nhiều cửa hàng chào đón, chạy tới nịnh nọt, muốn Cậu ghé qua cửa hàng họ để xem những món đồ xa xỉ mới nhập về. Không giống như hiện tại, Trình Cẩn phải dùng mũ che đi nửa khuôn mặt, chọn con đường vắng vẻ mà đi. Nhưng hôm nay vận khí của cậu có lẽ không được tốt lắm.Khi vừa bước chân vào cửa, Trình Cẩn thấy Andy đang cùng người khác nói chuyện. Người đó từ trên xuống dưới nhìn một cây hàng hiệu, đắt đỏ, trên cổ tay còn mang một cái đồng hồ vô cùng chói mắt. Bất luận là từ quần áo hay trang sức trên người, hầu hết đều là hàng được đặt làm riêng, liếc sơ là biết có giá trên trời, người bình thường khó mà mơ tới được. Người đó khi đối diện nói chuyện với Andy lộ ra sự không kiên nhẫn. Tuy rằng thái độ phục vụ của Andy
rất chuyên nghiệp, luôn cười nói lấy lòng, nhưng có lẽ cũng không dỗ được vì khách hàng này vui vẻ. Khi đang không biết phải làm sao, khóe mắt của Andy bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, trong đầu nãy ra một ý định, lớn tiếng gọi: "Trình Thiếu Gia".Trình Cẩn căn bản không nghĩ hắn sẽ gọi mình, nên chưa kịp tránh đi chỗ khác, đành phải dừng bước chân, cả người cứng đơ đứng tại chỗ.Người nọ quả nhiên bị dời lực chú ý, đầu tiên là nhíu mày, nghi hoặc nói: "Trình Thiếu Gia? Trình Thiếu Gia nào?" Hắn quay người liền thấy Trình Cẩn đang đứng bên này, híp đôi mắt lại, nhấc chân bước qua, chỉ cần vài bước là tới trước mặt Cậu. Đến khi thấy rõ khuôn mặt, người nọ cười nhạo một tiếng, trong giọng nói còn mang theo trào phúng: "Ta còn tưởng Trình Thiếu Gia nào, hóa ra là Trình Thiếu Gia này nha". Trình Cẩn nhìn người trước mặt, hận không thể khoét một cái lỗ chui vào. Người nọ thấy cậu không nói lời nào, cười lạnh nói: "Không phải người không nhớ ta là ai đi? Ta lại nhớ rõ người nha, Trình-Thiếu-Gia. Năm đó người rất oai phong, rất lợi hại mà. Cùng lắm ta chỉ đưa cho Lục Đào một chai nước mà thôi, rốt cuộc bị người kéo người đập cho một trận, đến đôi mắt sưng vù lên. Chắc ngươi còn nhớ rõ việc này chứ hả?"Trình Cẩn gục đầu xuống im lặng, không nói gì. Làm gì còn nửa điểm khí phách kiêu ngạo của trước kia. "Ha! Hiện tại hèn hạ đến mở miệng nói cũng không dám hả? Còn ở đây giả bộ đáng thương cho ai xem? Khí thế phát lối phách lối khi bắt nạt người khác chạy đi đâu rồi? Ta nghe nói Gia đình của ngươi đã phá sản hả? Như thế nào? Đã không có tiền rồi mà còn dám chạy tới đây hoang phí sao?" Người thanh niên trong giọng nói mang theo đầy ý chế nhạo, mỉa mai. Vừa nói hắn vừa bước lại gần Trình Cẩn thêm một bước.Trình Cẩn run lên, sợ tới mức lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói: "Không phải...""Không phải cái gì?" Thanh niên đẩy đẩy bờ vai của Cậu, trong giọng nói toát ra sự thiếu kiên nhẫn: "Ta nói, ngươi còn nhớ tên ta là gì không đấy?" Liên Vụ, cậu ta tên là Liên Vụ. Trình Cẩn còn nhớ, năm đó nhằm những người nào có chút thân cận với Lục Đào là Cậu đều biết hết, đặc biệt là những đối tượng bị tình nghi là 'đối thủ cạnh tranh', mà Liên Vụ là một trong số đó. Cậu ta là học sinh của trường quân đội, là đàn em khóa dưới của Lục Đào, cũng là một Omega, hơn nữa có bề ngoài khá xinh đẹp. Trình Cẩn khi đó tình cờ nhìn thấy Liên Vụ đưa nước và Khăn lông cho Lục Đào mà tức đến phát điên lên, trong lòng thầm mắn đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, một bên tìm cơ hội cùng cậu ta 'Trò truyện nhân sinh'.Động thủ đánh người, vốn không phải là chủ ý của Trình Cẩn, mà là của đám người đi theo Cậu lúc đó. Vừa thấy mặt Liên Vụ liền xông lên đánh cho cậu ta một đấm, người đó cơ bản ra tay quá nhanh nên Trình Cẩn cũng không kịp ra tay ngăn cản. Nói thật, thời điểm đó trong lòng Cậu cũng không có cảm thấy áy náy gì, ngược lại khi thấy khuôn mặt xinh đẹp kia bị đánh sưng vù, trong lòng con cảm thấy vui nữa là đằng khác. Gia đình Liên Vụ ở Tinh Cầu Đế Quốc cũng chỉ coi là bình thường, cũng không có tước hiệu, không phải là dân bản xứ, gia đình không quá giàu có, ba hắn còn làm ăn buôn bán với chi nhánh nhỏ của Trình Gia, cho nên dù là bị Trình Cẩn bắt nạt nhưng cũng không dám nói gì, ngược lại còn phải thành thành thật thật rời xa Lục Đào. Nhưng nay đã khác xưa, phong thuỷ luân chuyển, Trình Gia bị xử phạt dẫn tới phá sản, gia đình Liên Vụ được đà đi lên, cậu ta lại được gả cho một vị thiếu tướng, hiện giờ hiển nhiên là một hào môn thế gia đức cao trọng vọng.Trình Cẩn cúi gầm mặt mím chặt môi không dám nói lời nào, chỉ hy vọng Liên Vụ sau sau khi sĩ nhục Cậu xong có thể để mình rời đi. Nhưng có lẽ vận khí hôm nay của Trình Cẩn quá bết bát, nên đụng trúng cái tên này đang tồn một bụng hỏa khí, thành ra phải đưa đầu ra cho hắn xả giận.Liên Vụ cười lạnh nói: "Ngươi Cho rằng miệng nói không nhớ là được sao? Nhưng ta còn nhớ rất rõ năm đó người đối xử với tao như thế nào nha".Trình Cẩn nhỏ giọng: "Tôi xin lỗi..."Liên Vụ sửng sốt, còn tưởng bản thân bị ảo giác nên nghe nhầm: "Ha? Ngươi nói cái gì?""Thật xin lỗi ngươi..." Trình Cẩn thậm chí còn cúi mình gập người xin lỗi: "Năm đó khi dễ ngươi là ta không đúng, thật xin lỗi...""Đệch!" Liên Vụ ngẩng đầu lên nhìn không chung, cười nhạo nói: "Không lẽ hôm nay là tận thế sao? Tiểu Trình Thiếu Gia xưa nay không ai bì nổi mà cũng biết nói lời xin lỗi nữa hả? Hey Andy! Ông có nghe thấy rõ không kìa. Hahaha!!"Andy vốn muốn mượn Trình Cẩn làm bia đỡ đạn, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng đáng thương như vầy, liền cảm thấy có chút không đành lòng, nên nói: "Nghe rõ, nghe rõ. Trình Thiếu gia đã xin lỗi, Liên thiếu gia xin ngài bớt giận, đừng thèm chấp nhặt với hắn nữa. Trong cửa hàng chúng tôi mới nhập về rất nhiều sản phẩm độc lạ, tôi đưa ngài đi tham quan nhé, lại đảm bảo đưa giá tốt nhất cho ngài, có được không?" Hắn muốn hoà hoãn bầu không khí, đem vị tổ tông này dỗ tới chỗ khác. Nhưng Liên Vụ không nể mặt, nhăn tâm mi nói: "Ta không cần mấy đồ vật tầm thường trong cửa hàng của các người, ta chính là muốn gặp Reila phu nhân, muốn bà ấy làm trang phục cho ta. Giá cả không thành vấn đề".Andy trong lòng thầm than khổ, với hắn mà nói 'Reila Phu Nhân' chỉ là một công cụ kiếm tiền, cũng là chút mánh lới trong kinh doanh để làm tăng giá thành và giá trị sản phẩm, nên làm sao có thể lộ ra ngoài được. Còn về Trình Cẩn, khi nghe đến cái tên 'Reila Phu Nhân' thì Cậu cũng chẳng có bất cứ một phản ứng nào, vì đơn giản là cậu cũng đâu biết người đó chính là 'mình' sau khi được Andy xào nấu mà ra. Andy vội vàng cười nịnh nọt: "Reila Phu Nhân có thể nhận đơn đặt hàng, xin ngài cứ việc nói ra yêu cầu đặc biệt mà ngài muốn, ta nhất định sẽ đưa đến tay nàng ấy không có sai sót gì".Liên Vụ bực mình nói: "Không được, ta muốn đích thân gặp bà ấy. Ta không chỉ muốn bà ấy nhận đơn đặt hàng của ta, mà ta còn muốn làm độc quyền cho ta mà thôi. Dẫu sao Cam Hoa yến hội rất quan trọng, ta không muốn bị mọi người so sánh cao thấp đâu"Nghe được 'Cam Hoa yến hội' thì Trình Cẩn từ nãy giờ luôn đứng im không nói tiếng nào, lúc này mới có một chút phản ứng. 'Cam Hoa' là nét đặc trưng của riêng Tinh Cầu Đế Quốc, bởi vì chỉ duy nhất ở tại đây thì loài thực vật này mới có thể sinh trưởng mạnh được. Loại cây này nở ra bông hoa màu cam rực rỡ vô cùng đẹp, không chỉ có thể dùng để trang trí mà con có thể dùng để chế biến món ăn. 'Cam Hoa Yến Hội' là do gia tộc Hữu Tư - 'dân bản xứ' cổ xưa nhất tại Tinh Cầu Đế Quốc đứng ra tổ chức hàng năm. Trong yến hội sẽ tổ chức một vài trò chơi cho thanh niên thiếu nữ cùng tham gia, những ai thắng cuộc đương nhiên cũng sẽ nhận giải thưởng phong phú. Vốn dĩ ý nghĩa ban đầu của Yến hội này là để mọi người giao lưu tình cảm, trao đổi kinh nghiệm sống, cùng chơi vài trò chơi nhân gian. Nhưng trôi dần theo thời gian, hiện tại nơi này đã biến thành sân khấu cho một số người tranh tài khoe sắc. Mà đối với người bình thường, được cầm trong tay thiệp mời đến tham dự Cam Hoa Yến Hội là một điều vô cùng vinh hạnh. Hầu hết người được mời tham gia đều là dân bản xứ, là người thuộc dòng giỏi quý tộc hoặc là những gia đình giàu có nhất nhì Tinh Cầu này. Riêng bản thân Trình Cẩn cũng đã từng tham gia hai lần, bất quá bản thân cậu trước kia không nghề nghiệp không học thức, tham gia trò chơi thì không bằng ai, nên thực sự cũng không hứng thú với cái Yến Hội này lắm. Sau này có nhận được thư mời, thì cậu cũng không đi. Mấy năm sau này, khi gia đình bị phá sản, Trình Cẩn cũng không còn cơ hội thấy qua thiệp mời nữa. Andy cố gắng hết sức bình sinh từ hồi bú sữa mẹ để khuyên bảo vị tổ tông nào đó: "Liên Vụ Thiếu Gia, Reila Phu Nhân thật sự không có thời gian, hơn nữa nàng là người có tước hiệu, cho nên..." hắn một bên dỗ dành, một bên nháy mắt ra hiệu với Trình Cẩn ý nói mau đi trước đi. Trình Cẩn nhẹ nhàng thở ra, đang muốn xoay người rời khỏi, thì Liên Vụ bỗng nhiên chắn trước mặt Cậu, hắn nhìn chằm chằm vào cái hộp trước ngược của Trình Cẩn mà hỏi đây là cái gì?Trình Cẩn giật mình, theo bản năng đưa ra sau người để dấu: "Không..không có gì.."Liên Vụ không quan tâm những gì cậu nói, mà vươn tay ra túm lấy cái hộp. Tuy hai người cao ngang bằng nhau, nhưng một bên Liên Vụ tràn đầy khí thế, còn Trình Cẩn có hơi chút gầy yếu, nên hai người giằng co một lúc, Liên Vụ thắng thế, kéo cái hộp mở ra và thấy được ánh sáng lấp lánh phản chiếu lam quang từ đồ vật bên trong ánh ra ngoài.Tuy rằng không mang toàn bộ lễ phục lộ ra ngoài, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng cái cài áo hình ngôi sao lấp lánh kia. Liên Vụ liền biết trang phục này không phải hàng tầm thường. Hô hấp của hắn bị kìm nén mà nhẹ đi, muốn đưa tay ra sờ những hạt pha lê đính trên áo. Nhưng đáng tiếc, tay còn chưa chạm tới thì đã bị Trình Cẩn vội vàng nhào tới ôm lấy cái hộp mà nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi... đây..đây là đồ của người khác. Vậy Liên Thiếu Gia..ta..ta đây xin phép đi trước.."Nhưng đời nào dễ dàng như thế, Liên Vụ bắt chặt lấy không buông, ánh mắt loé nên vui mừng: "Đây là đồ do Reila Phu Nhân làm đúng không? Ta đã từng xem qua nhiều trang phục bà ấy làm, đều chính là phong cách này". Hắn lại nhìn sang Trình Cẩn đầy nghi hoặc: "Ngươi bây giờ nghèo rớt mồng tơi, vậy lấy tiền đâu ra đặt trang phục của Reila Phu Nhân làm?"Trình Cẩn không rõ đầu đuôi ý của Liên Vụ, theo bản năng muốn phản bác: "Không Phải, cái này..."Andy cũng vội vàng nói xen vào: "Không phải, không phải. Đây không phải làm từ Reila Phu Nhân". Một bên nháy mắt ra hiệu với Trình Cẩn. Trình Cẩn bốn định giải thích đây là trang phục do mình làm, nhưng lại nghĩ đến tình trạng làm chui của bản thân, nếu như bị báo cáo, không những nguồn thu nhập bị chặt đứt mà sẽ còn liên luỵ đến Andy, nên vội vàng ngậm chặt miệng. Liên Vụ bấu chặt lấy cái hộp không buông: "Ta không cần biết cái này là do ai làm, ta đã nhìn trúng y phục này thì phải đưa cho ta. Giá cả bao nhiêu không thành vấn đề". Trán Andy mồ hôi tuôn như mưa: "Nhưng Liên Thiếu Gia, cái này..cái này là trang phục cho nữ a".Liên Vụ không tin, hai tay cầm trang phục giơ lên cao xem, thì xác định đúng là trang phục cho nữ, không khỏi thất vọng. Nhưng hắn nhanh nhạy trừng mắt Trình Cẩn: "Sao trong tay ngươi lại cầm trang phục phụ nữ?""Ta..ta.." Trình Cẩn 'Ta' nữa ngày mà chưa tìm được lý do thích hợp, vẫn là Andy nhanh miệng nói giúp: "Trình Thiếu Gia là được người nhờ giao quần áo đến đây để sửa lại kích cỡ, có đúng vậy không?"Trình Cẩn vội vàng gật đầu: "Vâng, đúng là như vậy, Liên Thiếu gia, xin ngài hãy trả lại cho ta". Cậu không dám cướp về, chỉ có thể năn nỉ cầu xin. Liên Vụ hừ lạnh một tiếng, đem cái hộp vứt trên mặt đất rồi thẳng tay ném cái váy vào bên trong, nói: "Bổn Thiếu Gia hôm nay tạm tha cho ngươi". Lại quay sang Andy nói: "Ngày mai ta sai người mang yêu cầu và kích thước đến cho ngươi. Ngươi nhanh chuyển tới cho Reila Phu Nhân. Hơn nữa phải nhấn mạnh với bà ấy là tháng này chỉ được nhận đơn của ta, không được phép làm trang phục cho người khác".Mãi mới có thể tiễn vị tổ tông không nói lý lẽ này đi, Andy vội vàng cúi đầu gập người lại ma nói: "Vâng vâng vâng!!" Đám người vừa đi, hàng mới nhẹ nhàng thở ra. Trình Cẩn nhặt cái hộp lên phủi bụi. Andy trừng mắt tức giận nói: "Cậu tới cũng thật vừa vặn nhỉ, không thể trễ hơn một chút được sao? Nếu bí mật bị người khác biết được chân tướng, cậu không có việc để làm mà tôi đây cũng bị hại thảm đó, có biết không?"Trình Cẩn vội vàng xin lỗi. Hai người cùng tiến vào kho hàng bên trong, Andy bật đèn sáng chưng, người cũng bình tĩnh lại nói: "Nào đưa váy lên cho ta kiểm tra một chút, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai liền có thể giao qua cho Tề Tiểu Thư".Chiếc váy được đèn chiếu vào nên càng lấp lánh rực rỡ chói mắt. Không thể không thừa nhận, Andy rất phục tay nghề của Trình Cẩn. Dù sao cũng chỉ mới trải qua hai năm thôi, mà cậu ta đã có thể tự hoàn thành được tác phẩm trình độ này, nếu cứ tiếp tục đi trên con đường này, chắc chắn sẽ trở thành nhà thiết kế trang phục chuyên nghiệp. Andy một bên kiểm tra, một bên nói: "Tề Tiểu Thư chắc chắn sẽ rất vừa lòng. Kiểu dáng cũng rất đẹp, kết hợp với các hạt pha lê lam thuỷ cũng rất sang trọng và tinh tế. Mà số lượng của hạt pha lê đủ cả hết chứ?""Đủ cả mà, 148 viên pha lên lam thuỷ. Đều sử dụng đính trang trí và làm cài áo". Trình Cẩn vừa dứt lời, đôi mắt trừng lớn, cả người đều cứng đơ. Một lát sau, Andy cũng ngây người mà đưa tay rờ một chỗ trống không có đính hạt, mà chỉ còn một đầu dây chỉ sót lại, hắn cứng ngắc nói: "Có phải .... ở đây bị rớt mất một hạt hay không?"
rất chuyên nghiệp, luôn cười nói lấy lòng, nhưng có lẽ cũng không dỗ được vì khách hàng này vui vẻ. Khi đang không biết phải làm sao, khóe mắt của Andy bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, trong đầu nãy ra một ý định, lớn tiếng gọi: "Trình Thiếu Gia".Trình Cẩn căn bản không nghĩ hắn sẽ gọi mình, nên chưa kịp tránh đi chỗ khác, đành phải dừng bước chân, cả người cứng đơ đứng tại chỗ.Người nọ quả nhiên bị dời lực chú ý, đầu tiên là nhíu mày, nghi hoặc nói: "Trình Thiếu Gia? Trình Thiếu Gia nào?" Hắn quay người liền thấy Trình Cẩn đang đứng bên này, híp đôi mắt lại, nhấc chân bước qua, chỉ cần vài bước là tới trước mặt Cậu. Đến khi thấy rõ khuôn mặt, người nọ cười nhạo một tiếng, trong giọng nói còn mang theo trào phúng: "Ta còn tưởng Trình Thiếu Gia nào, hóa ra là Trình Thiếu Gia này nha". Trình Cẩn nhìn người trước mặt, hận không thể khoét một cái lỗ chui vào. Người nọ thấy cậu không nói lời nào, cười lạnh nói: "Không phải người không nhớ ta là ai đi? Ta lại nhớ rõ người nha, Trình-Thiếu-Gia. Năm đó người rất oai phong, rất lợi hại mà. Cùng lắm ta chỉ đưa cho Lục Đào một chai nước mà thôi, rốt cuộc bị người kéo người đập cho một trận, đến đôi mắt sưng vù lên. Chắc ngươi còn nhớ rõ việc này chứ hả?"Trình Cẩn gục đầu xuống im lặng, không nói gì. Làm gì còn nửa điểm khí phách kiêu ngạo của trước kia. "Ha! Hiện tại hèn hạ đến mở miệng nói cũng không dám hả? Còn ở đây giả bộ đáng thương cho ai xem? Khí thế phát lối phách lối khi bắt nạt người khác chạy đi đâu rồi? Ta nghe nói Gia đình của ngươi đã phá sản hả? Như thế nào? Đã không có tiền rồi mà còn dám chạy tới đây hoang phí sao?" Người thanh niên trong giọng nói mang theo đầy ý chế nhạo, mỉa mai. Vừa nói hắn vừa bước lại gần Trình Cẩn thêm một bước.Trình Cẩn run lên, sợ tới mức lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói: "Không phải...""Không phải cái gì?" Thanh niên đẩy đẩy bờ vai của Cậu, trong giọng nói toát ra sự thiếu kiên nhẫn: "Ta nói, ngươi còn nhớ tên ta là gì không đấy?" Liên Vụ, cậu ta tên là Liên Vụ. Trình Cẩn còn nhớ, năm đó nhằm những người nào có chút thân cận với Lục Đào là Cậu đều biết hết, đặc biệt là những đối tượng bị tình nghi là 'đối thủ cạnh tranh', mà Liên Vụ là một trong số đó. Cậu ta là học sinh của trường quân đội, là đàn em khóa dưới của Lục Đào, cũng là một Omega, hơn nữa có bề ngoài khá xinh đẹp. Trình Cẩn khi đó tình cờ nhìn thấy Liên Vụ đưa nước và Khăn lông cho Lục Đào mà tức đến phát điên lên, trong lòng thầm mắn đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, một bên tìm cơ hội cùng cậu ta 'Trò truyện nhân sinh'.Động thủ đánh người, vốn không phải là chủ ý của Trình Cẩn, mà là của đám người đi theo Cậu lúc đó. Vừa thấy mặt Liên Vụ liền xông lên đánh cho cậu ta một đấm, người đó cơ bản ra tay quá nhanh nên Trình Cẩn cũng không kịp ra tay ngăn cản. Nói thật, thời điểm đó trong lòng Cậu cũng không có cảm thấy áy náy gì, ngược lại khi thấy khuôn mặt xinh đẹp kia bị đánh sưng vù, trong lòng con cảm thấy vui nữa là đằng khác. Gia đình Liên Vụ ở Tinh Cầu Đế Quốc cũng chỉ coi là bình thường, cũng không có tước hiệu, không phải là dân bản xứ, gia đình không quá giàu có, ba hắn còn làm ăn buôn bán với chi nhánh nhỏ của Trình Gia, cho nên dù là bị Trình Cẩn bắt nạt nhưng cũng không dám nói gì, ngược lại còn phải thành thành thật thật rời xa Lục Đào. Nhưng nay đã khác xưa, phong thuỷ luân chuyển, Trình Gia bị xử phạt dẫn tới phá sản, gia đình Liên Vụ được đà đi lên, cậu ta lại được gả cho một vị thiếu tướng, hiện giờ hiển nhiên là một hào môn thế gia đức cao trọng vọng.Trình Cẩn cúi gầm mặt mím chặt môi không dám nói lời nào, chỉ hy vọng Liên Vụ sau sau khi sĩ nhục Cậu xong có thể để mình rời đi. Nhưng có lẽ vận khí hôm nay của Trình Cẩn quá bết bát, nên đụng trúng cái tên này đang tồn một bụng hỏa khí, thành ra phải đưa đầu ra cho hắn xả giận.Liên Vụ cười lạnh nói: "Ngươi Cho rằng miệng nói không nhớ là được sao? Nhưng ta còn nhớ rất rõ năm đó người đối xử với tao như thế nào nha".Trình Cẩn nhỏ giọng: "Tôi xin lỗi..."Liên Vụ sửng sốt, còn tưởng bản thân bị ảo giác nên nghe nhầm: "Ha? Ngươi nói cái gì?""Thật xin lỗi ngươi..." Trình Cẩn thậm chí còn cúi mình gập người xin lỗi: "Năm đó khi dễ ngươi là ta không đúng, thật xin lỗi...""Đệch!" Liên Vụ ngẩng đầu lên nhìn không chung, cười nhạo nói: "Không lẽ hôm nay là tận thế sao? Tiểu Trình Thiếu Gia xưa nay không ai bì nổi mà cũng biết nói lời xin lỗi nữa hả? Hey Andy! Ông có nghe thấy rõ không kìa. Hahaha!!"Andy vốn muốn mượn Trình Cẩn làm bia đỡ đạn, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng đáng thương như vầy, liền cảm thấy có chút không đành lòng, nên nói: "Nghe rõ, nghe rõ. Trình Thiếu gia đã xin lỗi, Liên thiếu gia xin ngài bớt giận, đừng thèm chấp nhặt với hắn nữa. Trong cửa hàng chúng tôi mới nhập về rất nhiều sản phẩm độc lạ, tôi đưa ngài đi tham quan nhé, lại đảm bảo đưa giá tốt nhất cho ngài, có được không?" Hắn muốn hoà hoãn bầu không khí, đem vị tổ tông này dỗ tới chỗ khác. Nhưng Liên Vụ không nể mặt, nhăn tâm mi nói: "Ta không cần mấy đồ vật tầm thường trong cửa hàng của các người, ta chính là muốn gặp Reila phu nhân, muốn bà ấy làm trang phục cho ta. Giá cả không thành vấn đề".Andy trong lòng thầm than khổ, với hắn mà nói 'Reila Phu Nhân' chỉ là một công cụ kiếm tiền, cũng là chút mánh lới trong kinh doanh để làm tăng giá thành và giá trị sản phẩm, nên làm sao có thể lộ ra ngoài được. Còn về Trình Cẩn, khi nghe đến cái tên 'Reila Phu Nhân' thì Cậu cũng chẳng có bất cứ một phản ứng nào, vì đơn giản là cậu cũng đâu biết người đó chính là 'mình' sau khi được Andy xào nấu mà ra. Andy vội vàng cười nịnh nọt: "Reila Phu Nhân có thể nhận đơn đặt hàng, xin ngài cứ việc nói ra yêu cầu đặc biệt mà ngài muốn, ta nhất định sẽ đưa đến tay nàng ấy không có sai sót gì".Liên Vụ bực mình nói: "Không được, ta muốn đích thân gặp bà ấy. Ta không chỉ muốn bà ấy nhận đơn đặt hàng của ta, mà ta còn muốn làm độc quyền cho ta mà thôi. Dẫu sao Cam Hoa yến hội rất quan trọng, ta không muốn bị mọi người so sánh cao thấp đâu"Nghe được 'Cam Hoa yến hội' thì Trình Cẩn từ nãy giờ luôn đứng im không nói tiếng nào, lúc này mới có một chút phản ứng. 'Cam Hoa' là nét đặc trưng của riêng Tinh Cầu Đế Quốc, bởi vì chỉ duy nhất ở tại đây thì loài thực vật này mới có thể sinh trưởng mạnh được. Loại cây này nở ra bông hoa màu cam rực rỡ vô cùng đẹp, không chỉ có thể dùng để trang trí mà con có thể dùng để chế biến món ăn. 'Cam Hoa Yến Hội' là do gia tộc Hữu Tư - 'dân bản xứ' cổ xưa nhất tại Tinh Cầu Đế Quốc đứng ra tổ chức hàng năm. Trong yến hội sẽ tổ chức một vài trò chơi cho thanh niên thiếu nữ cùng tham gia, những ai thắng cuộc đương nhiên cũng sẽ nhận giải thưởng phong phú. Vốn dĩ ý nghĩa ban đầu của Yến hội này là để mọi người giao lưu tình cảm, trao đổi kinh nghiệm sống, cùng chơi vài trò chơi nhân gian. Nhưng trôi dần theo thời gian, hiện tại nơi này đã biến thành sân khấu cho một số người tranh tài khoe sắc. Mà đối với người bình thường, được cầm trong tay thiệp mời đến tham dự Cam Hoa Yến Hội là một điều vô cùng vinh hạnh. Hầu hết người được mời tham gia đều là dân bản xứ, là người thuộc dòng giỏi quý tộc hoặc là những gia đình giàu có nhất nhì Tinh Cầu này. Riêng bản thân Trình Cẩn cũng đã từng tham gia hai lần, bất quá bản thân cậu trước kia không nghề nghiệp không học thức, tham gia trò chơi thì không bằng ai, nên thực sự cũng không hứng thú với cái Yến Hội này lắm. Sau này có nhận được thư mời, thì cậu cũng không đi. Mấy năm sau này, khi gia đình bị phá sản, Trình Cẩn cũng không còn cơ hội thấy qua thiệp mời nữa. Andy cố gắng hết sức bình sinh từ hồi bú sữa mẹ để khuyên bảo vị tổ tông nào đó: "Liên Vụ Thiếu Gia, Reila Phu Nhân thật sự không có thời gian, hơn nữa nàng là người có tước hiệu, cho nên..." hắn một bên dỗ dành, một bên nháy mắt ra hiệu với Trình Cẩn ý nói mau đi trước đi. Trình Cẩn nhẹ nhàng thở ra, đang muốn xoay người rời khỏi, thì Liên Vụ bỗng nhiên chắn trước mặt Cậu, hắn nhìn chằm chằm vào cái hộp trước ngược của Trình Cẩn mà hỏi đây là cái gì?Trình Cẩn giật mình, theo bản năng đưa ra sau người để dấu: "Không..không có gì.."Liên Vụ không quan tâm những gì cậu nói, mà vươn tay ra túm lấy cái hộp. Tuy hai người cao ngang bằng nhau, nhưng một bên Liên Vụ tràn đầy khí thế, còn Trình Cẩn có hơi chút gầy yếu, nên hai người giằng co một lúc, Liên Vụ thắng thế, kéo cái hộp mở ra và thấy được ánh sáng lấp lánh phản chiếu lam quang từ đồ vật bên trong ánh ra ngoài.Tuy rằng không mang toàn bộ lễ phục lộ ra ngoài, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng cái cài áo hình ngôi sao lấp lánh kia. Liên Vụ liền biết trang phục này không phải hàng tầm thường. Hô hấp của hắn bị kìm nén mà nhẹ đi, muốn đưa tay ra sờ những hạt pha lê đính trên áo. Nhưng đáng tiếc, tay còn chưa chạm tới thì đã bị Trình Cẩn vội vàng nhào tới ôm lấy cái hộp mà nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi... đây..đây là đồ của người khác. Vậy Liên Thiếu Gia..ta..ta đây xin phép đi trước.."Nhưng đời nào dễ dàng như thế, Liên Vụ bắt chặt lấy không buông, ánh mắt loé nên vui mừng: "Đây là đồ do Reila Phu Nhân làm đúng không? Ta đã từng xem qua nhiều trang phục bà ấy làm, đều chính là phong cách này". Hắn lại nhìn sang Trình Cẩn đầy nghi hoặc: "Ngươi bây giờ nghèo rớt mồng tơi, vậy lấy tiền đâu ra đặt trang phục của Reila Phu Nhân làm?"Trình Cẩn không rõ đầu đuôi ý của Liên Vụ, theo bản năng muốn phản bác: "Không Phải, cái này..."Andy cũng vội vàng nói xen vào: "Không phải, không phải. Đây không phải làm từ Reila Phu Nhân". Một bên nháy mắt ra hiệu với Trình Cẩn. Trình Cẩn bốn định giải thích đây là trang phục do mình làm, nhưng lại nghĩ đến tình trạng làm chui của bản thân, nếu như bị báo cáo, không những nguồn thu nhập bị chặt đứt mà sẽ còn liên luỵ đến Andy, nên vội vàng ngậm chặt miệng. Liên Vụ bấu chặt lấy cái hộp không buông: "Ta không cần biết cái này là do ai làm, ta đã nhìn trúng y phục này thì phải đưa cho ta. Giá cả bao nhiêu không thành vấn đề". Trán Andy mồ hôi tuôn như mưa: "Nhưng Liên Thiếu Gia, cái này..cái này là trang phục cho nữ a".Liên Vụ không tin, hai tay cầm trang phục giơ lên cao xem, thì xác định đúng là trang phục cho nữ, không khỏi thất vọng. Nhưng hắn nhanh nhạy trừng mắt Trình Cẩn: "Sao trong tay ngươi lại cầm trang phục phụ nữ?""Ta..ta.." Trình Cẩn 'Ta' nữa ngày mà chưa tìm được lý do thích hợp, vẫn là Andy nhanh miệng nói giúp: "Trình Thiếu Gia là được người nhờ giao quần áo đến đây để sửa lại kích cỡ, có đúng vậy không?"Trình Cẩn vội vàng gật đầu: "Vâng, đúng là như vậy, Liên Thiếu gia, xin ngài hãy trả lại cho ta". Cậu không dám cướp về, chỉ có thể năn nỉ cầu xin. Liên Vụ hừ lạnh một tiếng, đem cái hộp vứt trên mặt đất rồi thẳng tay ném cái váy vào bên trong, nói: "Bổn Thiếu Gia hôm nay tạm tha cho ngươi". Lại quay sang Andy nói: "Ngày mai ta sai người mang yêu cầu và kích thước đến cho ngươi. Ngươi nhanh chuyển tới cho Reila Phu Nhân. Hơn nữa phải nhấn mạnh với bà ấy là tháng này chỉ được nhận đơn của ta, không được phép làm trang phục cho người khác".Mãi mới có thể tiễn vị tổ tông không nói lý lẽ này đi, Andy vội vàng cúi đầu gập người lại ma nói: "Vâng vâng vâng!!" Đám người vừa đi, hàng mới nhẹ nhàng thở ra. Trình Cẩn nhặt cái hộp lên phủi bụi. Andy trừng mắt tức giận nói: "Cậu tới cũng thật vừa vặn nhỉ, không thể trễ hơn một chút được sao? Nếu bí mật bị người khác biết được chân tướng, cậu không có việc để làm mà tôi đây cũng bị hại thảm đó, có biết không?"Trình Cẩn vội vàng xin lỗi. Hai người cùng tiến vào kho hàng bên trong, Andy bật đèn sáng chưng, người cũng bình tĩnh lại nói: "Nào đưa váy lên cho ta kiểm tra một chút, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai liền có thể giao qua cho Tề Tiểu Thư".Chiếc váy được đèn chiếu vào nên càng lấp lánh rực rỡ chói mắt. Không thể không thừa nhận, Andy rất phục tay nghề của Trình Cẩn. Dù sao cũng chỉ mới trải qua hai năm thôi, mà cậu ta đã có thể tự hoàn thành được tác phẩm trình độ này, nếu cứ tiếp tục đi trên con đường này, chắc chắn sẽ trở thành nhà thiết kế trang phục chuyên nghiệp. Andy một bên kiểm tra, một bên nói: "Tề Tiểu Thư chắc chắn sẽ rất vừa lòng. Kiểu dáng cũng rất đẹp, kết hợp với các hạt pha lê lam thuỷ cũng rất sang trọng và tinh tế. Mà số lượng của hạt pha lê đủ cả hết chứ?""Đủ cả mà, 148 viên pha lên lam thuỷ. Đều sử dụng đính trang trí và làm cài áo". Trình Cẩn vừa dứt lời, đôi mắt trừng lớn, cả người đều cứng đơ. Một lát sau, Andy cũng ngây người mà đưa tay rờ một chỗ trống không có đính hạt, mà chỉ còn một đầu dây chỉ sót lại, hắn cứng ngắc nói: "Có phải .... ở đây bị rớt mất một hạt hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz