( Truyện Đam Mỹ ) Trả Tất Cả Cho Anh [ABO] H
Chương 16 Bí Mật
Cậu bắt đầu sống cùng anh sao cho hạnh phúc nhất nhưng cậu vẫn muốn biết là Đình Dương ra sao rồi có tốt không
[ Nhà Đình Dương ]
- Cậu chủ, ăn gì đi
- Tôi không đói
- Sáng giờ cậu không ăn gì rồi
Chuông điện thoại của anh vang lên
- Alo
- Đại ca
- Có chuyện gì
- Bên phía rừng cấm họ nhất quyết không cho vào
- Tại sao
- Nghe nói đó là lãnh địa của người sói
- Người sói sao?
- Phải
- Tiếp tục điều tra
- Dạ
[ Chuyển cảnh, Nhà Thiên Dật~ ]
- Em nấu lâu vậy, tôi đói chết rồi này
- A..tới liền
- Em nấu gì vậy
- Vậy anh thích ăn gì
- Món gì em nấu tôi điều thích
- Vậy anh ăn mì gói đi
- Emm
- Giỡn thôi tôi có nấu cho anh chén súp, ăn đi
- Vậy còn được xem như em biết điều
- Biết điều gì chứ, chỉ là tôi ko biết nấu nhiều món cho lắm
- Không tệ
- Ngon sao
- Phải, rất ngon
- Mà anh thích ăn gì để tôi nấu
- Mỗi ngày đều nấu cho tôi là được - Được thôi
Mỗi ngày trôi qua cậu cảm thấy rất thoải mái, không tranh cãi, không bắt ép nhiều thứ, cậu thấy rất tốt chỉ có điều cậu cũng không dám lại gần bất cứ ai trừ anh
- Làm về rồi sao, mệt không
- Không
- Mặt anh sao vậy, đánh nhau à
- Um, một chút
- Sao lại đánh nhau
- Vô tình trúng thôi, không sao
- Tắm đi tôi bôi thuốc cho
- Umm
Đình Dương từ ngoài bước vào thấy cậu đang bôi thuốc cho Thiên Dật thì máu trong người không thể lưu thông được nữa
- Nè
- Đình Dương
- Sao lại đến đây
- Trả cậu ấy cho tôi
- Trả cho cậu
- Cậu ấy là của tôi
- Vậy cậu hỏi em ấy dám lại gần cậu không
- Tiểu Đinh, lại đây anh đưa em v
- Tôi..tôi
- Em sao vậy?
- Em ấy kí với tôi rồi
- Anh..dám
- Không cam tâm
- Được, anh giỏi lắm
Thiên Dật ghé sát tai Đình Dương nói gì đó
- Đình Dương, anh về đi
- Tôi biết rồi
Cậu vô cùng bất ngờ không ngờ anh lại đi dễ dàng vậy sao
[ Đình Dương rời đi ]
- Anh nói gì với anh ấy vậy
- Không có gì
- Lại đây chưa bôi thuốc xong mà
- Umm
Khuya anh không về phòng, cậu cũng thắc mắc nên lén qua phòng xem anh làm gì
- Xem sổ sách sao, siêng vậy
Nhưng đó không phải số sách mà là một cuốn sách cũ, anh cẩn thận cất vào kệ tủ. Cậu không nghi ngờ gì nên cũng về phòng ngủ
[ Sáng hôm sau ]
- Đi làm sao?
- Umm, ở nhà nhớ ngoan đó
- Um biết rồi
- Ngoan
- Đi đi
Anh rời khỏi nhà, cậu dọn chén rồi lên phòng sách của anh để tìm sách đọc.
- Cuốn sách lúc tối
Cậu lật vài trang thì, cậu cũng không tin vào mắt mình nữa, từng trang trong cuốn sách như những nhát dao đâm sau vào tim cậu
- Bất ngờ lắm sao
- Quản gia Lạc
- Đúng như tôi nghĩ
- Ý anh là gì?
- Nếu cậu đã đọc cuốn sách đó thì chắc hẳn đã biết mọi chuyện rồi
-.....
- Vậy chắc anh cũng hiểu tại sao thiếu gia lại kó khế ước với cậu. Thực ra cậu Dương đã ở đây rất lâu nói đúng hơn thù là 7 năm cho đến khi cậu ấy kế nghiệp tập đoàn, thiếu gia rất rất yêu cậu ấy. Nhờ có tấm vé nên cậu ấy có thể tùy ý ra vào khu rừng này
- Vậy sao
- Khi cậu ấy bỏ đi thiếu gia như phát điên, cậu ấy cho người bắt cậu Dương bao nhiêu lần nhưng cậu vẫn không chịu về, làm cho thiếu gia ngày nào cũng bỏ bữa. Cậu..
- Thôi đi, đủ rồi
- Dấu ấn trên tay anh là của khế ước?
- Phải
- Tôi nghĩ cái khế ước này sẽ không lâu đâu, thiếu gia sẽ giải nó nhanh thôi
Cậu bây giờ không thể nói thêm từ nào nữa, lừa dối cậu bấy lâu nay sao lại ngờ ngốc mà tin chứ
[ Nội tâm ]
Sao lại ngu ngốc như vậy, lại bị lừa sao, mày đáng lẽ vẫn còn trong quán bar chứ không phải ở đây, nơi đây không dành cho mày, chỉ cần hủy bỏ khế ước là mày được tự do rồi. 7 năm sao, mình cho dù cố gắng đến thế nào cũng chẳng bằng được.
- Làm gì mà ngây người ra vậy
- Umm~~ _ lắc đầu
- Ăn tối chưa
- Ăn rồi, hôm nay anh bảo họ làm bữa tối đi tôi hơi mệt, tôi ngủ trước
- Bệnh sao
- Không có
Cậu phủ chăng lên người thì không khỏi rơi nước mắt.
[ Nhà Đình Dương ]
- Cậu chủ, ăn gì đi
- Tôi không đói
- Sáng giờ cậu không ăn gì rồi
Chuông điện thoại của anh vang lên
- Alo
- Đại ca
- Có chuyện gì
- Bên phía rừng cấm họ nhất quyết không cho vào
- Tại sao
- Nghe nói đó là lãnh địa của người sói
- Người sói sao?
- Phải
- Tiếp tục điều tra
- Dạ
[ Chuyển cảnh, Nhà Thiên Dật~ ]
- Em nấu lâu vậy, tôi đói chết rồi này
- A..tới liền
- Em nấu gì vậy
- Vậy anh thích ăn gì
- Món gì em nấu tôi điều thích
- Vậy anh ăn mì gói đi
- Emm
- Giỡn thôi tôi có nấu cho anh chén súp, ăn đi
- Vậy còn được xem như em biết điều
- Biết điều gì chứ, chỉ là tôi ko biết nấu nhiều món cho lắm
- Không tệ
- Ngon sao
- Phải, rất ngon
- Mà anh thích ăn gì để tôi nấu
- Mỗi ngày đều nấu cho tôi là được - Được thôi
Mỗi ngày trôi qua cậu cảm thấy rất thoải mái, không tranh cãi, không bắt ép nhiều thứ, cậu thấy rất tốt chỉ có điều cậu cũng không dám lại gần bất cứ ai trừ anh
- Làm về rồi sao, mệt không
- Không
- Mặt anh sao vậy, đánh nhau à
- Um, một chút
- Sao lại đánh nhau
- Vô tình trúng thôi, không sao
- Tắm đi tôi bôi thuốc cho
- Umm
Đình Dương từ ngoài bước vào thấy cậu đang bôi thuốc cho Thiên Dật thì máu trong người không thể lưu thông được nữa
- Nè
- Đình Dương
- Sao lại đến đây
- Trả cậu ấy cho tôi
- Trả cho cậu
- Cậu ấy là của tôi
- Vậy cậu hỏi em ấy dám lại gần cậu không
- Tiểu Đinh, lại đây anh đưa em v
- Tôi..tôi
- Em sao vậy?
- Em ấy kí với tôi rồi
- Anh..dám
- Không cam tâm
- Được, anh giỏi lắm
Thiên Dật ghé sát tai Đình Dương nói gì đó
- Đình Dương, anh về đi
- Tôi biết rồi
Cậu vô cùng bất ngờ không ngờ anh lại đi dễ dàng vậy sao
[ Đình Dương rời đi ]
- Anh nói gì với anh ấy vậy
- Không có gì
- Lại đây chưa bôi thuốc xong mà
- Umm
Khuya anh không về phòng, cậu cũng thắc mắc nên lén qua phòng xem anh làm gì
- Xem sổ sách sao, siêng vậy
Nhưng đó không phải số sách mà là một cuốn sách cũ, anh cẩn thận cất vào kệ tủ. Cậu không nghi ngờ gì nên cũng về phòng ngủ
[ Sáng hôm sau ]
- Đi làm sao?
- Umm, ở nhà nhớ ngoan đó
- Um biết rồi
- Ngoan
- Đi đi
Anh rời khỏi nhà, cậu dọn chén rồi lên phòng sách của anh để tìm sách đọc.
- Cuốn sách lúc tối
Cậu lật vài trang thì, cậu cũng không tin vào mắt mình nữa, từng trang trong cuốn sách như những nhát dao đâm sau vào tim cậu
- Bất ngờ lắm sao
- Quản gia Lạc
- Đúng như tôi nghĩ
- Ý anh là gì?
- Nếu cậu đã đọc cuốn sách đó thì chắc hẳn đã biết mọi chuyện rồi
-.....
- Vậy chắc anh cũng hiểu tại sao thiếu gia lại kó khế ước với cậu. Thực ra cậu Dương đã ở đây rất lâu nói đúng hơn thù là 7 năm cho đến khi cậu ấy kế nghiệp tập đoàn, thiếu gia rất rất yêu cậu ấy. Nhờ có tấm vé nên cậu ấy có thể tùy ý ra vào khu rừng này
- Vậy sao
- Khi cậu ấy bỏ đi thiếu gia như phát điên, cậu ấy cho người bắt cậu Dương bao nhiêu lần nhưng cậu vẫn không chịu về, làm cho thiếu gia ngày nào cũng bỏ bữa. Cậu..
- Thôi đi, đủ rồi
- Dấu ấn trên tay anh là của khế ước?
- Phải
- Tôi nghĩ cái khế ước này sẽ không lâu đâu, thiếu gia sẽ giải nó nhanh thôi
Cậu bây giờ không thể nói thêm từ nào nữa, lừa dối cậu bấy lâu nay sao lại ngờ ngốc mà tin chứ
[ Nội tâm ]
Sao lại ngu ngốc như vậy, lại bị lừa sao, mày đáng lẽ vẫn còn trong quán bar chứ không phải ở đây, nơi đây không dành cho mày, chỉ cần hủy bỏ khế ước là mày được tự do rồi. 7 năm sao, mình cho dù cố gắng đến thế nào cũng chẳng bằng được.
- Làm gì mà ngây người ra vậy
- Umm~~ _ lắc đầu
- Ăn tối chưa
- Ăn rồi, hôm nay anh bảo họ làm bữa tối đi tôi hơi mệt, tôi ngủ trước
- Bệnh sao
- Không có
Cậu phủ chăng lên người thì không khỏi rơi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz