ZingTruyen.Xyz

Truyện Chưa Có Tiêu Đề

Part 8

sanegure

Phải nói từ ngày Bạch thiếu niên vào Tuyết Nguyệt thành, trong thành rất sôi động, việc lông gà vỏ tỏi gì cũng đều qua miệng y. Ăn chơi đàng điếm, xa hoa trụy lạc dùng từ rất đúng nhưng ăn là ăn những thứ chứa tiên khí làm người thèm nhỏ dãi, chơi là chọc tức người không đền mạng

Bách Hoa hội đến, khắp chốn trăm hoa đua nở, cảnh đẹp ngất trời.

Lôi Vô Kiệt hỏi "Bách Hoa hội, sư phụ ta sẽ đi sao?"

Đường Liên lắc đầu "ngàn vạn nhưng đừng nói cho sự phụ ngươi, tam sư tôn nói, ai đều có thể tới, chỉ có Lý Hàn Y ngàn vạn đừng tới"

"Làm sao vậy?"

"Đại khái là sợ sư phụ ngươi nhất kiếm ra sau đó bách hoa hội liền trọc a"

Tạ Tuyên với Bạch gia vừa gặp đã quen, chỉ hận gặp nhau quá trễ

Bạch gia không lớn không nhỏ khoác tay lên vai Tạ Tuyên, 1 bộ tiếc hận nói "huynh đệ ngươi đã ở đâu trong suốt cuộc đời dài dằng dặc của ta"

Tạ Tuyên vẫn ôn hòa cười nói "đi đây đi đó"

"Ta cũng đi đây đi đó nhưng chưa bao giờ gặp ngươi" Thương Tiên chỉ đành ngồi nghe 2 người nói nhảm với nhau, sau đó bàn luận về phía dưới các thiếu niên trẻ tuổi.

Tiêu Sắt thổi sáo, Tạ Tuyên đánh đàn, Diệp Nhược Y múa ống tay áo, Lôi Vô Kiệt múa kiếm trợ trận, Đường Liên đứng bên cạnh bỗng thấy phiền muộn, có cảm giác như bị cho ra rìa nhưng ý chí sục sôi trong lòng cũng bi kích thích. Hắn theo đó nhảy một cái bước lên nóc nhà, làn áo đen tung bay theo gió, cao giọng hát vang. Chính là bài thơ mà tại Vu Điền quốc ngày trước Vô Tâm làm

Giai điệu kết thúc một thiếu niên khác lại phấn chấn bừng bừng đi lên

Lôi Vô Kiệt hỏi "Bạch huynh đệ ngươi đang làm gì?"

Y vẻ mặt nghiêm nghị nói "ta đang xem phong cảnh, tiểu Lôi ngươi xem này phong cảnh cỡ nào rộng lớn mạnh mẽ, thực là hoành tráng a!"

Hắn như suy tư gì nói "tình cảnh này, chẳng lẽ là tưởng phú thơ"

Y gật gật đầu, vẻ mặt trang nghiêm nói "đúng là như thế, vẫn là ngươi hiểu biết ta a! Thấy tình cảnh này ta nhịn không được thi hứng quá độ a!"

Tư Không Thiên Lạc có chút hồ nghi mà nhìn y hỏi "ngươi sẽ làm thơ?"

Y lắc lắc tay áo, vẻ mặt cao thâm khó đoán nói "đó là tự nhiên, bổn thiếu gia không gì làm không được, cùng ngươi như vậy giá áo túi cơm nhưng không giống nhau"

Thiên Lạc nhún vai, buông tay nói "ta chăm chú lắng nghe"

Bạch đại gia đắc ý mà ngẩng ngẩng đầu, thanh thanh yết hầu, thanh âm và tình cảm phong phú nói

"Biển rộng a!

Ngươi là như vậy đại

Biển rộng a!

Ngươi là như vậy thâm.

Biển rộng a!

Ngươi bên trong cái gì cá đều có

Biển rộng a!

Ngươi bên trong vương bát đặc biệt phì

Biển rộng a!

Ngươi bên trong con cua đặc biệt tráng"

Người nào đó đắc ý dào dạt mà không hề để ý những sự hỗn loạn xảy ra xung quanh. Tư Không Trường Phong rót lệch chén trà, Tạ Tuyên lỡ tay xé một trang sách, Tạ Yên Thụ ăn bánh bao cắn phải lưỡi, còn Tiêu Sắt như có dự kiến trước và nhét bông gòn vào tai rồi

Thiên Lạc, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên !!!

Những người khác . . .

Y nhìn họ khó hiểu hỏi "các ngươi vậy là cái gì biểu tình?"

Đúng lúc này vẫn luôn im hơi lặng tiếng Tiêu Sắt đột nhiên vỗ tay "tiểu Bạch ngươi quá lợi hại, thật là tài hoa hơn người, thiên hạ vô song"

"Không dám, không dám" y có chút ngượng ngùng đạo

Lôi Vô Kiệt . . .

Y nhìn hắn lại hỏi "ngươi cái này phó biểu tình là cái gì?" có chút trầm xuống khuôn mặt

Tiêu Sắt xấu hổ cười nói "Lôi Vô Kiệt hắn là quá say mê a"

"Là sao! Hắn này phó biểu tình là say mê sao?" y có chút hoài nghi.

"Không sai, hắn say mê lên chính là như vậy" Tiêu Sắt lời thề son sắt địa đạo.

Lôi Vô Kiệt rất muốn nói, ngươi thơ thực lạn, nhưng là nhìn Tiêu Sắt không ngừng thổi qua tới ánh mắt, hắn đành quá mặt, miệng không đúng lòng nói "ngươi làm thơ thực hảo, thực khỏe mạnh, trong nước cá đều bị ngươi thơ mê say, thẹn thùng trốn đi"

Đường Liên . . .

Thiên Lạc . . .

Quần chúng ăn dưa . . .

Y ho nhẹ một tiếng, đắc ý dào dạt nói "không sai, chính là như vậy, bổn đại gia làm thơ, sao có thể kém đâu"

Tuy mở đầu bị nháo đến trời long đất lỡ, tai nghe muốn đóng kiến, miệng muốn sùi bọt mép, tuy không biết lí do vì sao Tiêu Sắt không cho vạch trần sự thật nhưng y đã cảnh cáo nói "tuyệt đối không được chê bai hắn, khen, phải dùng hết sức lực mà khen, tuyệt đối không được để tiểu Bạch kiểm đó biết chúng ta đang chê hắn, nếu không hậu quả các ngươi tự chịu"

Vì thế không ai đành lòng nhìn thẳng phải dùng hết sức để khen thơ hay, thơ thực hảo, đến nỗi Tạ Tuyên cầm sách mà không đành lòng đọc vì quá lạn

Cũng may cuối cùng có một khúc nhạc cảnh đủ xứng cảnh đẹp ý vui, Diệp Nhược Y, Lôi Vô Kiệt múa trợ hứng, Tiêu Sắt thổi sáo, Tạ Tuyên đánh đàn, cũng xem một hồi phong hoa vô hạn, cuối cùng vẫn kết thúc khi Kiếm Tiên Lý Hàn Y đến.

Sau bữa tiệc đó mọi người cũng nhanh chóng tan, trước khi đi Bạch thiếu niên đã lén đưa cho Tiêu Sắt vài loại dược liệu, người kia cười nói tạ, xém nữa y cũng quên mất việc đan dược cho ai kia rồi

Y lén ra khỏi thành luyện đan, có điều quên mất lúc này mình không sử dụng được linh lực, đành phải cắn răng vận dụng công lực, nếu biết sớm đã nhờ tiểu Bạch luyện giúp rồi, đáng tiếc y đi mất, có trời mới biết khi nào quay lại

Mạnh mẽ phá bỏ phong ấn nhưng chỉ cưỡng ép được dùng một chút linh lực, y nhớ người kia từng nói phong ấn này là để tránh y sử dụng linh lực khác thường mà bị dòm ngó, người kia có cách để y khôi phục võ công vốn có nhưng không ra tay, cả 2 đều biết nếu mạnh mẽ can thiệp vào số phận của y cái giá phải trả đắt đến mức nào nên Tiêu Sắt chưa bao giờ đề cập qua

May mắn không làm nhục mệnh luyện ra thành đan. Y suy nhược đến mức sắp ngất đi lại được 1 vòng tay hữu lực đỡ lấy. Người tới không ai khác chính là mỹ kiếm, Mạc Kỳ Tuyên. Không biết đã đến từ lúc nào, y cũng chẳng quan tâm đưa lọ đan cho hắn "đây là đan dược" rồi tránh sang một bên

Bên này Bạch Phát Tiên cũng không nghi ngờ mà không có lí do chỉ biết thiếu niên này sẽ không gạt hắn, dùng đan ngồi vận tức trừ độc. Bên kia Tiêu Sắt cũng chưa đi mà là không đi được

Đột nhiên như nhớ tới cái gì đó mà sắc mặt y rất khó coi, chuyện quan trọng như vậy mà giờ y mới nhớ đến, đúng là đầu óc vô nước mà. Kỳ phát tình của y, y biết cơ thể mình rất khác người, đã biết từ lúc 8 tuổi năm đó rồi

Do mạnh mẽ dùng đan cộng thêm bị phong ấn nên kỳ phát nhiệt cứ bị dồn nén. Thật ra thì trước kia không có chỉ có điều linh hồn của hắn trước đó gặp bất trắc bị bắt ép mạnh mẽ biến đổi may mắn mà được cứu mới giữ được thân mình

Giờ lại bị cưỡng chế cởi phong ấn, cơn nóng bắt đầu ập đến như thủy triều. Không được phải lập tức ra khỏi đây, không thể ở lại đây được, nhưng bước chân loạng choạng ngã xuống, mồ hôi đầm đìa, mùi hương càng lúc càng đậm đặc

Mạc Kỳ Tuyên cho dù có cố gắng cách nào đi chăng nữa cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa vì hắn đã có hảo cảm với y từ trước nên việc gạo nấu thành cơm là không thể tránh thoát

"Đừng . . . đừng tới đây" một tia lí trí thanh tỉnh cuối cùng của hắn nháy mắt đứt phựt khi nhìn đến cơ thể kia

"Ngươi . . .ngô" đột nhiên bị hôn, ngôn ngữ sắp xuất khẩu bị phong bế. Tiếp đó đầu lưỡi liền xông vào trong miệng tùy ý du tẩu

Tiêu Sắt không khỏi mở to hai mắt, bắt đầu giãy dụa nhưng lại bị nam nhân trước mặt này càng ôm càng chặt.

Không biết qua bao lâu Bạch Phát Tiên mới thỏa mãn buông ra đôi môi bị tàn sát bừa bãi. Chưa thèm mà liếm liếm môi, nhìn đến thiếu niên hơi hơi phiếm hồng khuôn mặt, không ngừng thở dốc, hắn biết hắn đã động tình

Tuy rằng trái luân lí nhưng hắn không muốn buông tay, có lẽ dược lực cũng góp một phần sức lực trong này. Nếu thức ăn đã tới miệng có lẽ nào còn bỏ lỡ, hắn nếu làm vậy chắc chắn không phải là nam nhân khi bên dưới lại là 1 tuyệt sắc nhân gian

Lúc này mây nhẹ tán đi, ánh trăng soi chiếu vào hai người, dưới ánh trăng Tiêu Sắt lộ ra cả người khí chất cao quý, thon dài thân hình, cho người ta một loại cao không thể với tới cảm giác, mỹ đến làm nhân tình không kìm hãm được muốn đoạt lấy, làm thành chính mình sở hữu.

Mạc Kỳ Tuyên bị cảnh đẹp trước mắt thật sâu kinh sợ, trong lòng một trận quay cuồng "Tiêu Sắt" vô tình lên tiếng

"Ngươi . . .nhanh buông ta ra" cắn răng cưỡng ép chính mình nói

"Thực xin lỗi, ta không làm được, ta muốn ngươi, nghĩ đến ngươi tâm đều đau" ngón tay trượt qua vòng eo khiến y từng trận rung động.

Nhìn kỹ người nọ hắn nói "ta không tin ngươi đối ta một chút cảm giác đều không có, Tiêu Sắt, ta bây giờ chỉ muốn ngươi, cho ta hảo sao" Tiêu Sắt đầu tiên là ngây ngẩn, 2 người gặp qua bất quá đếm trên đầu ngón tay nhưng y biết đối người đã gấp đôi tuổi y này không phải là y không có cảm giác chỉ là bị y bỏ qua thôi

Vì quá hoang đường, đột nhiên bị hỏi tới y không biết trả lời thế nào. Toàn thân cơ bắp đều căng thẳng

"Không có việc gì, đừng sợ, tin tưởng ta" Kỳ Tuyên đè ở chính y trên người hôn môi, mình lại tùy ý người khinh bạc, trong lòng lại thẹn lại giận nhưng người toàn vô lực, không khỏi đỏ ửng mắt, thêm sức nóng đã tới, y biết bây giờ không còn cách nào khác ngoài phát tiết ra ngoài

"Ngô" đôi môi bị lấp kín, đầu lưỡi chen vào chỗ sâu, thân thể Tiêu Sắt giống như một khối ngọc thiên sinh tỉ mỉ ra tới khiến cho bất luận cái gì nam nhân chỉ xem một cái đều vì nó mà điên cuồng.

Ngậm lấy trước ngực một khỏa hồng anh cuồng mút, bàn tay khác trên người xoa bóp. Tiêu Sắt xấu hổ đến mặt đỏ bừng, bất tri bất giác buông tha mặc cho hắn muốn làm gì thì làm

Không bao lâu Mạc Kỳ Tuyên đối với Tiêu Sắt hạ thân chinh phạt, nâng lên một cái trong suốt trắng nõn đùi ngọc đặt tại trên đầu vai của mình, đôi môi nóng bỏng từ trên người chuyển xuống, ly bắp đùi càng ngày càng gần, bắt đầu chôn giữa hai chân

Môi lớn nhất hạn độ mà bao bọc ngọc hành, đầu lưỡi tùy ý rong ruổi, chạm tới nóng bỏng trơn trượt, không bao lâu một cỗ nóng bỏng bắn nhanh mà ra, đổ toàn bộ vào trong miệng Mạc Kỳ Tuyên, nhất thời xấu hổ đến Tiêu Sắt không nói ra lời, mặt đỏ tới mang tai

"A . . . a . . .ân . . ." từng tiếng than nhẹ mê người, hai chân bị tách ra, mật huyệt bị ngón tay người kia không ngừng âu yếm

Toàn thân đều cảm nhận được hoan ái, nội tâm y tràn ngập phẫn uất cùng hổ thẹn, rồi lại không cấm thấy thỏa mãn, làm y vô cùng mâu thuẫn

"Aa . . . Bạch Phát . . .Tiên . . .ân . . ." tần suất ngón tay thọc ra rút vào đột nhiên nhanh hơn, y cảm giác toàn thân đều mau hòa tan

"Tiêu Sắt gọi tên ta"

"Bạch . . .a"

"Không phải là tên thật của ta"

"Mạc . . .Kỳ Tuyên"

Thân thể y không tự chủ được mà tiếp nhận loại này khó có thể miêu tả vui sướng

"Ta . . . ta không được" một cỗ bạch tróc bắn lên ở thượng bào người kia, Tiêu Sắt đã sớm mềm mại cả người liền nâng tay đều không có ý niệm

"Tiểu Sắt nhi ngươi quá nhạy cảm đoản thời gian như vậy liền tiết quá 2 lần, bất quá kế tiếp nên đến phiên ta" trong nháy mắt người kia đã đem cả thân hoàng bào rút đi, dưới háng kia thân thô to dâng trào, lúc này cũng hoàn toàn bại lộ, tuy tuổi quá tứ tuần nhưng một thân cơ bắp cũng không yếu kém, hợp với cái tên mỹ kiếm, cả người như 1 thanh kiếm mỹ lệ

"Ngươi biết ta nhẫn có bao nhiêu khó chịu đi" hẳn cười khổ nói, đều là nam nhân đương nhiên y biết. Tách ra hai chân đem dương cụ đặt giữa huyệt khẩu

Sau đó bị Tiêu Sắt đá văng "ngươi . . . ngươi đang làm gì?"

Hắn ngạc nhiên "làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi không biết nam nhân hợp hoan . . ." 1 bộ bừng tỉnh đại ngộ, không phải nói người này còn trinh sao

"Kia địa phương như thế nào có thể . . ." Tiêu Sắt xấu hổ đỏ bừng mặt nhưng hắn đúng là không biết thật

Tiêu Sắt theo bản năng vặn vẹo thân thể muốn tránh ra, nhưng bị ôm đến càng khẩn, phía dưới bị thô bạo dã man chèn ép tới khiến y hét lên kinh hoàng 'đau, đau như bị chẻ làm 2 vậy'

Dưới háng cực đại dương vật không có hảo ý mà thường xẹt qua những nơi mềm mại công kích "tiểu Sắt nhi, đây mới là chân chính giao hợp"

Hung khí hung hăng đâm xuyên qua huyệt khẩu, tê tâm liệt phế chặt đứt hết mọi suy nghĩ của y, chỉ cảm thấy kiều nộn bích nhục bị thô bạo phá vỡ. Nơi chưa bao giờ thăm dò qua co rút liên hồi, đau nứt, y xấu hổ nước mắt tràn mi, chỉ phải kêu thảm "a . . .aa . . .đau . . .mau rút ra"

Đôi tay vô lực đấm đánh ngực Mạc Kỳ Tuyên "ngươi cái này . . ."

"Thật xin lỗi, ta nhịn không được, kế tiếp khả năng sẽ tương đối điên cuồng" ngoảnh mặt làm ngơ lời cầu xin, tiếp theo một trận đấu đá lung tung, tận tình rong ruổi, hắn xưa kia chưa bao giờ vui sướng như vậy ái một người, hơn nữa lại còn là thiếu niên trẻ như vậy

Có chút khống chế không được chính mình, quá nhanh, quá dùng sức để yêu y, làm y có chút không thích ứng, không nổi đến xin tha

"A . . . Kỳ Tuyên . . . ngươi . . . nhẹ điểm . . .không cần . . .không cần . . .như vậy . . .dùng sức" y chưa bao giờ thể nghiệm này đó, thứ đó quá lớn lại nhanh như vậy

"Tiêu Sắt . . .Tiêu Sắt . . ." hắn vô ý thức nỉ non, thanh âm chưa từng biết cũng có thể ái đến như vậy

Tiêu Sắt bắt đầu cảm thấy là lạ, hạ thân kịch liệt đau đớn chậm rãi biến mất, một cỗ vô pháp kháng cự khoái cảm như thế mới mẻ, như thế liêu nhân, y kỳ quái tại sao chính mình đến bây giờ mới khoái hoạt như vậy, dần dà loại này như tia điện run rẩy làm y quên đi tất cả, hai chân gắt gao kẹp ở trung niên trên người, vòng eo mềm mại đưa đẩy, cả người xưa nay chưa từng có như vậy khoái cảm.

"Sắt nhi, cảm giác được sao? Ngươi là người của ta, từ đầu tới cuối đều là ta" Mạc Kỳ Tuyên tuyên cáo khi Tiêu Sắt bắt đầu tan rã ý chí

"Aha . . .a. . .a . . ." cả người y dần dần tiến vào dục tiên dục tử

Phối hợp tiếng rên rỉ mãnh liệt lao tới hơn trăm phát sau, hắn kêu lên một tiếng, dùng sức đỉnh nhập tràng, chỗ sâu nhất phun ra từng đợt tinh dịch nóng bỏng.

"A . . ." một tiếng rên rỉ thật dài, dòng tinh nóng bỏng tưới Tiêu Sắt co rút lại thân thể, mây tạnh mưa tan sau, Tiêu Sắt mềm như bông mà nằm ở Bạch Phát Tiên dưới thân

Ánh mắt mê ly, tóc đen tứ tán, môi anh đào ướt át run run, toàn thân tuyết trắng mềm mại, mỹ lệ khuôn mặt vì cao trào mà ửng hồng một mảnh, nữa khép mắt đẹp phóng ra vô hạn xuân tình

Hắn tiếp tục âu yếm thân thể vừa mới cao trào kia nhưng đồng thời cũng dâng lên một cỗ mặc cảm tội ác 'thật xin lỗi, nhưng không có cách nào, không như vậy, ta sợ ta không có cơ hội'

Hắn phát hiện Tiêu Sắt khí chất đoan trang đã nhiễm một tia thành thục vũ mị, phong tình vạn chủng. Hắn không khỏi rung động tinh thần "Sắt nhi ta lại muốn rồi"

Y chưa kịp định thần thì thứ hung khí kia đã cắm vào trong cơ thể "Sắt nhi, ngươi là của ta, ta là nam nhân đầu tiên của ngươi"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz