ZingTruyen.Xyz

Truy The

    Một người phụ nữ đang nằm ngủ dậy trên chiếc giường lớn, bị đánh thức bởi tiếng gọi của người đàn ông:
    -"Uyển nhi, dậy ăn sáng nào, ăn xong lên công ty với anh".
    Cô bị đánh thức nhưng cô  không giận chỉ nói nũng nịu:
    -"Lăng, bế em đi".
    Thẩm Lăng nghe thế vẫn không giận mà còn chiều chuộng ôm cô lên đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân cho cô, còn thay quần áo cho cô. Trong suốt quá trình cô không hề mở mắt mà chỉ để cho Thẩm Lăng tùy ý làm. Cô Lý Uyển một người thích tự do từ khi lấy Thẩm Lăng cô không chỉ bị gò bó còn không được phép làm theo ý mình, cô cảm thấy cô không còn chịu đựng được cuộc sống của hiện tại nữa. Mặc dù Thẩm Lăng khi không có bên cạnh cô thì một mặt lạnh lùng, nhưng khi bên cô thì yêu chiều cô, thương cô, chiều chuộng cô nhưng lại không cho được thứ cô muốn, thứ cô muốn rất đơn giản cô chỉ muốn được cuộc sống tự do trong hôn nhân, sống đơn giản, không câu nệ tiểu tiết.
    Sau khi được Thẩm Lăng vscn xong cô được Thẩm Lăng ôm xuống dưới nhà ăn sáng, mặc dù Thẩm Lăng nấu ăn nhưng hôm nào cũng là một thực đơn khác nhau đơn giản nhưng rất có dinh dưỡng. Khi ăn sáng cũng không cần cô động tay động chân hôm nào cũng là Thẩm Lăng tự tay vận động. Ăn sáng xong cô lại nằm ngủ trong vòng tay của Thẩm Lăng rồi mặc kệ hắn ôm cô đi đến công ty, trên đường đi cô nằm trong vòng tay của Thẩm Lăng rất ấm áp nhưng cô muốn tự do nên cô đã quyết định bỏ trốn khỏi y, cô muốn đi tới nơi yên tĩnh để sống ở đó.
    Sau khi đến công ty cô tỉnh dậy trên giường lớn thì đã là một tiếng sau. Cô đi vscn rồi mở cửa đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi đi đến trước bàn của Thẩm Lăng rất tự nhiên khi thấy anh bận rộn với công việc mà đi ra ghế sofa trong góc phòng ngồi. Phòng Thẩm Lăng rất lớn nằm ở tầng chóp của toà nhà hơn trăm tầng diện tích phòng làm việc chiếm cả một tầng bảo gồm cả phòng nghỉ, phòng làm việc theo phong cách tây âu lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo làm phong cách căn phòng trở nên trầm ổn rất cuốn hút khi Thẩm Lăng ngồi làm việc chuyên chú trở nên rất cuốn hút.
    Cô rất nhanh lấy lại tinh thần lên mạng tìm nhà. Lướt xuống dưới Lý Uyển thấy một căn nhà rất ưng ý, căn nhà màu trắng hai tầng với những nhánh hoa buông xuống tạo cho căn nhà một vẻ đẹp mê hồn, xung quanh là những bông hoa hồng đỏ cùng hoa cẩm tú cầu tạo thành một khu vườn đặc biệt. Trên tường những dây leo buông xuống với những bông hồng đỏ nhỏ nhoi đang hé lộ trong nắng. Sau khi cô nhìn thấy căn nhà này cô đã nghĩ đến tương lai mình sống trong căn nhà này yên bình không một chút ồn ào, không khí xung quanh yên tĩnh, thoáng mát, không chút ôn nhiễm nào. Cô quyết định sẽ đến nơi này sống.
     Nhưng trước khi đi cô còn có việc cần làm, Lý Uyển đặt điện thoại xuống đi đến chỗ Thẩm Lăng ngồi lên trên đùi của nam nhân rồi hôn lên môi. Thẩm Lăng thấy cô đang quyến rũ mình thì nói không khỏi có chút vui vẻ, giọng nói cũng có chút trầm:
      -"Uyển nhi, em đây là đang quyến rũ anh hử" cô nghe thấy nằm nhân nói thế cũng chỉ nhàn nhạt"Ừ" một tiếng.
     Thẩm Lăng sau khi nghe cô trả lời thành thật thì không nói một lời nhấc cô lên đi vào phòng nghỉ, không lâu sau trong phòng nghỉ trận ra những tiếng rên rỉ mê người, cùng những âm thanh không khỏi khiến cho người ta đỏ mặt.
     Đến khi cô tỉnh cũng đã là năm giờ sáng hôm sau. Nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay Thẩm Lăng có chuyến đi công tác hai ngày ở Mỹ, đó là thời điểm tốt nhất để trốn. Cô nén cơn đau ở hạ thân đi vào phòng tắm vscn rồi xuống lầu nấu bữa sáng, lâu rồi cô không xuống bếp nên cô loay hoay xoay sở hơn một tiếng đồng hồ mới làm xong bữa ăn sáng, khi cô dọn ra thì cũng thấy Thẩm Lăng đi từ trên lầu xuống, trên người mặc một bộ ves đen được đặt máy tỉ mỉ tôn lên dáng người hoàn mỹ cũng đôi chân dài đầy lực lưỡng đó. Anh đi xuống ôm cô vào lòng dịu dàng nói:
     -"Sao không ngủ thêm tý nữa, dậy sớm thế ảnh hưởng đến sức khỏe thì sao, em bị ốm anh sẽ đau lòng đó". Nghe lời anh nói cô thấy trong lòng rất ấm áp trả lời:
      -"Không sao mà, em khỏe lắm á. Hôm nay anh đi công tác nên em xuống bếp nấu bữa ăn sáng cho anh lấy tinh thần á".
      Thẩm Lăng nghe thấy cô nói thế không khỏi ấm lòng càng yêu cô thêm. Anh ôm cô ngồi lên trên đùi mình rồi đút cho cô ăn, thấy cô ăn no rồi anh mới anh phần của anh. Anh ăn xong bịn rịn không muốn đi xa cô vợ bé bỏng của mình cầm vali vừa đi vừa nhìn cô đến khi lên xe anh mới không nhìn nữa, nếu như anh còn anh sẽ không chịu nổi một ngày xa cô.
     Sau khi thấy xe đi xa cô chạy lẹ phòng kéo vali ra rồi bắt đầu lấy quần áo đã gấp sẵn và những đồ cá nhân tống hết vào vali  không quyên lấy tấm thẻ ngân hàng cùng điền thoại đi ra khỏi biệt thự Chung Đình. Chuẩn bị xong mọi thứ cô mới gọi một chiếc tacxi đến đón, với biết Thẩm Lăng rất thông minh nên cô đi được một đoạn đường xa rồi đổi một chiếc tacxi cửa hàng điện thoại trước sau đó đến ngân hàng trong trung tâm thành phố rút ra một số tiền lớn rồi làm thêm một tấm thẻ ngân hàng chuyển tiền vào sau khi xong mọi việc cô đi lên chuyến xe buýt ra ngoại thành phố. Rút một số tiền rồi sau đó đi theo tuyến đường sắt tới nơi mà cô đã quyết định đến, cô tới nơi gặp gỡ chủ căn nhà bàn bạc về mùa bán, bàn bạc thuận lợi nên một tay giáo tiền một tay giáo nhà, căn nhà hai tầng rất giống với hình ảnh mà cô đã thấy. Cô kéo vali vào nhà nội thất rất đầy đủ không thiết một thứ gì.
     Cô kéo vali vào phòng ngủ sắp xếp đồ vào tủ quần áo mọi thứ xong suôi cô cầm theo bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, một lúc sau cô đi ra với tâm trạng rất thoải mái ngả người trên giường nghịch điện thoại mới một lúc rồi ngủ thiếp đi.
      Bên Mỹ, sau khi Thẩm Lăng xuống máy bay anh gọi điện cho cô mặc dù đang mệt mỏi sau khi đi máy bay, nhưng anh gọi mãi không thấy cô nghe máy tưởng cô đang ngủ nên không nghĩ nhiều, dù sao chỗ anh và chỗ cô có lệch mũi giờ mà, sau khi đến năm giờ chiều anh xử lý mọi chuyện xong anh gọi điện thoại lại cho cô một lần nữa nhưng vẫn thấy cô không bắt máy, lần này khiến anh càng lo lắng hơn lo sợ cô sảy ra chuyện gì anh cuống quýt, xử lý gấp mọi việc bên này rồi gấp gáp đặt vé máy bay trở về. Sau khi máy bay đáp xuống sân bay đã là ngày hôm sau, anh gấp gáp lái xe về biệt thự Chung Đình, anh chạy nhanh vào nhà không thấy bóng dáng của cô trong nhà, căn nhà rất lớn cũng rất lạnh lẽo, anh vội vã chạy lên lầu đi đến mở cửa phòng ngủ ra không thấy bóng dáng cô, trên bàn bụi bặm đã bám một lớp mỏng như có như không, anh chạy lại mở tủ quần áo ra chỉ còn lại vài bộ đồ của anh treo trên đấy không thấy đồ của cô đâu anh cảm thấy mất mát một khoảng trống trong tim, anh thấy đau lắm, anh vội vã lôi điện thoại trong túi ra bấm vào một số lạ giọng lạnh lùng nói:
     -"A Huy, cho dù cậu làm thế nào cũng phải tìm ra thiếu phụ nhân cho tôi, nêu cậu không tìm thấy thì không cần thiết phải đến gặp tôi nữa đâu". A Huy nghe vậy liền nói:
     -"Chủ tịch , tôi...".
     -"Cậu có ý kiến" nghe giọng nói không kiên nhẫn của Thẩm Lăng, A Huy thấy điểm không lành nên không giám nói nhiều chỉ nhận lệnh:
     -"Vâng, chủ tịch". A Huy thật muốn khóc mà, A Huy là một trong trợ thủ đắc lực trong công ty cũng là bạn thân của Thẩm Lăng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz