ZingTruyen.Xyz

TRÙNG VƯƠNG [Cao H/NP]

Chương 40

dabgthuha

Sean thoải mái hừ một tiếng, hẩy hông khiến dương vật tiến vào nơi sâu nhất trong yết hầu hắn. Truy Phong thoải mái mở ra nơi mềm mại nhất để Sean có thể tùy ý sử dụng yết hầu. Một lát sau, dương vật trong miệng Truy Phong run lên, Sean trực tiếp phun thẳng nước tiểu vào họng hắn. 

Truy Phong cảm nhận được mùi vị nước thánh của Bệ hạ, dạ dày được tiếp xúc với nước tiểu tựa như khôi phục lại sức sống. Nước tiểu của Sean rất nhanh đã không còn xem nơi mình đang tiến vào là một sinh vật có sự sống, ào ào tiến vào dạ dày, âm thanh lớn tựa như đang vang lên bên tai Truy Phong. Sean tiểu xong liền lau sạch quy đầu lên đầu lưỡi Truy Phong, đang chuẩn bị rút dương vật ra thì hắn đột nhiên ngậm miệng lại, kích thích dương vật của mỹ nhân cương cứng lên.

Khác với tính tình trẻ tuổi ngông cuồng của Tháp Tư, đám Trùng tướng đôi khi sẽ đột nhiên làm càn một cách khác thường. Lúc đầu Sean sẽ ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó sẽ bị môi lưỡi của Truy Phong trêu chọc đến sung sướng hưởng thụ, thả lỏng cơ thể để mặc hắn hầu hạ dương vật của bản thân.
 
Truy Phong cảm nhận được sự chấp thuận của Trùng Vương, hắn không ngừng nháy mắt sợ nước mắt của chính mình vô tình dính lên cơ thể của Sean. Việc mà hắn đang làm đã mạo phạm Bệ hạ, nhưng Sean lại không hề có ý muốn phạt hắn. Đầu lưỡi Truy Phong đè ép quy đầu trong khoang miệng, nghe thấy Sean thoải mái rên rỉ liền tiếp tục chuyển động lưỡi.

Cảm nhận được dương vật trong miệng ngày càng cửng hơn, Truy Phong đột nhiên cúi đầu xuống sâu hơn khiến dương vật trực tiếp cắm thẳng vào nơi yết hầu mềm mại nhất. Yết hầu bị kích thích, bắt đầu co bóp liên tục khiến Sean trực tiếp bắn tinh.

Khoái cảm kéo đến, Sean thoải mái dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Truy Phong: “ Tìm Bổn vương có việc gì? ”

Truy Phong dừng một chút, hắn nhả dương vật của Sean ra, cơ thể quỳ rạp trên mặt đất khẽ run rẩy: “ Thuộc hạ, thuộc hạ thua. ”

Sean chớp chớp mắt. Từ khi y tuyên bố mở cuộc tranh cử Trùng tướng đến nay cũng đã gần hai tháng, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả. Việc một vị Trùng tướng thất bại cũng không có gì lạ, bởi lẽ, muốn có được vinh dự đó, mỗi đời Trùng tướng đều phải đánh bại người tiền nhiệm. Mà những kẻ bại trận, tuy đau lòng vì không thể tiếp tục ở bên cạnh Sean, nhưng vẫn vui mừng khi có một người mạnh mẽ hơn đứng ra bảo vệ bệ hạ của mình.

Tình cảm mà các Trùng tướng dành cho Sean luôn mang theo sự ích kỷ, song mục đích của họ chưa bao giờ thay đổi, tất cả đều vì Sean, lấy lợi ích của Sean làm ý nghĩa tồn tại duy nhất.

Sean thẳng người, từ trên đệm quý phi ngồi dậy, nói:
“Vậy thì, bổn vương nên nhanh chân đi xem bé ong nhỏ mới nhậm chức thôi.”

Danh hiệu “Trùng tướng” vốn thuộc về mình sắp bị người khác đoạt đi, trong lòng Truy Phong khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, Sean luôn gọi mỗi đời Trùng tướng của tộc Ong là bé ong nhỏ, đó không phải biệt danh dành riêng cho hắn. Hắn cúi đầu, định lặng lẽ tiễn Sean rời đi, nhưng bất ngờ bị mỹ nhân kia khẽ dùng mũi chân nâng cằm mình lên.

“Sao còn đứng đấy? Không mau tới hầu bổn vương thay quần áo? Ngươi còn chưa chính thức bị bãi chức mà đã chậm chạp thế này à?”

Khóe mắt Sean mang theo ý cười, thỏa mãn nhìn vẻ mặt bối rối đột ngột của Truy Phong. Y rất thích bé ong này, đặc biệt là dáng vẻ đáng yêu mỗi khi bị y trêu chọc.

Truy Phong vươn tay, cẩn thận giúp Sean cởi áo. Mỹ nhân ngồi trên đệm cao, nhìn xuống hắn bằng đôi mắt sáng, thân hình hắn mặc áo da ôm sát gợi cảm. Khi Truy Phong kéo đai lưng áo xuống, dải vải lụa trượt khỏi vai trái, để lộ làn da trắng mịn mơn mởn, hơi thở của hắn bắt đầu trở nên dồn dập. Vừa định kéo nốt bên phải xuống, cổ tay hắn lập tức bị Sean giữ chặt.

Lòng bàn tay Sean mềm mại, làn da mịn màng, tinh tế. Cảm nhận được sự chạm khẽ ấy của Trùng Vương, Truy Phong ngẩng đầu, đối diện gương mặt tuyệt mỹ của bệ hạ, giọng run rẩy khẩn cầu:
“Bệ hạ… xin Người, đừng… đừng trêu chọc thần nữa.”

Bởi hắn biết, từ nay hắn không còn là Trùng tướng của Sean nữa, sẽ có bé ong khác thay hắn đứng ở vị trí ấy. Sự cảm xúc cô độc trên mặt Truy Phong, Sean đều nhìn thấy hết.

“ Ưm ~ ”. Sean nhẹ nhàng mở đùi, kẹp lấy sườn eo của Truy Phong, áo da của hắn có kiểu dáng lộ eo, giờ phút này bị đùi trong của mỹ nhân tiếp xúc trực tiếp, vòng eo bé ong run rẩy, dương vật từ từ cửng lên dưới ánh nhìn của Sean. 

Truy Phong thật sự không chịu đựng được sự dụ dỗ của Sean, bị mỹ nhân dỗ dành một chút liền bế người đặt lên giường Quý phi. Hắn thành kính đút dương vật vào hậu huyệt của Sean, vòng eo bé ong phát lực liên tục hẩy hông, khẽ kêu rên: “ Bệ hạ… Bệ hạ… Truy Phong thật sự rất yêu Người… Bệ hạ… ”.

......

Trên cơ thể tràn ngập sự lạnh lẽo của Trùng Vương chỉ có mỗi hậu huyệt ấm áp, tiểu huyệt mãnh liệt triền miên cùng dương vật, nhưng Sean dường như chẳng hề nghe thấy lời tâm tình của Truy Phong. Bởi vì vốn dĩ lời nói của Trùng tộc đối với Sean không phải thứ gì đáng giá để quan tâm.

Bởi vì vừa tỉnh lại nên mỹ nhân lười khống chế nhịp điệu, Truy Phong hầu hạ khiến mỹ nhân thấy rất vừa ý, đem toàn bộ quyền chủ động giao cho hắn. Sean thoải mái cảm nhận dương vật thô to đang ma sát trong huyệt mềm, khoái cảm từ những lần va chạm mãnh liệt khiến cơ thể mỹ nhân run rẩy sung sướng. Đôi khi khoái cảm quá lớn sẽ khiến mỹ nhân bấu chặt móng vào cánh tay Truy Phong, khiến cơ thể Trùng tướng đầy những vết thương nhỏ rỉ máu.

Máu nhỏ giọt rơi trên ngực Sean, trúng núm vú hồng mềm mại, từng giọt từng giọt như bông hoa đỏ xinh đẹp nở rộ trên làn da trắng tựa tuyết của mỹ nhân. Sean thích hương vị của máu, nó khiến mỹ nhân càng thêm hưng phấn hơn.

Nhưng Sean không bao giờ liếm máu của Trùng tộc, mỹ nhân ấn đầu Truy Phong xuống trước ngực mình để hắn liếm đầu vú. Hắn trợn trừng mắt ngạc nhiên vài giây rồi liền nhẹ nhàng liếm láp núm vú hồng mềm mại ấy.

Đầu lưỡi ướt át chạm lên giọt máu, Sean không tự chủ nâng ngực lên miệng Truy Phong. Đây là lần đầu tiên mỹ nhân được liếm nơi này, Sean cũng không nghĩ rằng nó lại đem đến khoái cảm lớn đến vậy. Dòng điện nhỏ chạy dọc cơ thể khiến Sean run rẩy thít chặt miệng huyệt. 

Truy Phong đang mải chìm đắm trong niềm hạnh phúc được liếm láp ngực Bệ hạ thì bị hậu huyệt đột ngột siết chặt kích thích bắn tinh. Lượng lớn tinh dịch bắn vào hậu huyệt khiến mỹ nhân thoải mái bắn tinh theo. 

“Nằm lên đất... ”. Sau khi được thoả mãn dục vọng, Sean bắt Truy Phong nằm xuống mặt đất, còn bản thân thì xoay người ngồi quỳ trên giường Quý phi. Truy Phong nhìn thấy cặp mông mềm mại vì Bệ hạ ngồi quỳ xuống mà bị đè ép biến dạng nhưng lại càng thêm gợi cảm. Tiểu huyệt sau khi được hắn hầu hạ ửng đỏ, miệng huyệt ướt át tựa như bên trong đang chứa rất nhiều tinh dịch. Hắn há miệng thật to chờ Bệ hạ.

“ Ưm~ ”. Sean thả lỏng tiểu huyệt, nhắm tiểu huyệt thẳng miệng Truy Phong rồi phun tinh dịch ra. Lượng lớn tinh dịch từ miệng huyệt nhỏ phun đầy mặt Truy Phong, từ cằm đến trán đều bị tưới đẫm. Đầu Truy Phong vẫn luôn đuổi theo dòng tinh dịch phun ra, mỹ nhân bởi vì bị kích thích bởi khoái cảm, cặp mông khẽ giật, miệng huyệt lại lệch sang vị trí khác, mỗi lần như vậy lại khiến hắn bối rối, vội vàng đuổi theo chuyển động mông của Bệ hạ.

Sau khi Sean phun hết tinh dịch ra liền quay đầu nhìn dáng vẻ chật vật của Truy Phong: “Coi như ngươi đáng thương, vốn dĩ tính thưởng cho ngươi nếm thử phân của Bổn vương, đáng tiếc bây giờ Bổn vương không có. ”

Truy Phong chưa từng được ăn phân của Sean, những Trùng tộc từng được thưởng thức đều có thể cảm nhận đồ ăn từ miệng của Bệ hạ đi qua toàn bộ hệ thống tiêu hoá trong cơ thể, mang theo cả vi khuẩn ra và trở thành một món ngon.

Có thể được nếm thử thứ đã đi qua toàn bộ bên trong cơ thể của Bệ hạ, Truy Phong mới chỉ tưởng tượng thôi đã hưng phấn đến mức đỏ mặt. Nhưng hắn cũng biết rõ mình vừa được Bệ hạ ban ân rất lớn rồi, chỉ là lúc Sean vừa tỉnh lại trùng hợp bị hắn khơi dậy dục vọng mà thôi.  

Sean khẽ cười một tiếng, ra lệnh cho Truy Phong vét sạch tinh dịch trên mặt rồi ăn hết, rửa tay sạch sẽ sau đó hầu hạ mỹ nhân mặc quần áo.

Phá Vân vẫn quỳ gối trong đại điện của Trùng tộc. Căn điện rộng lớn đến mức khiến người ta cảm thấy trống rỗng, trong đó chỉ có tiếng hít thở của hắn vang vọng. Hắn vẫn đang cố tiêu hóa cảm xúc khi vừa đánh bại Trùng tướng tiền nhiệm, chờ giây phút được diện kiến bệ hạ.

Hắn chưa từng gặp qua bệ hạ, thậm chí chỉ một lần duy nhất mới từng có cơ hội kết nối tinh thần từ xa. Nhưng khi đó, Sean đã liên kết tinh thần với tất cả các Trùng tộc cấp cao, chỉ được ở chung trong cùng một không gian với bệ hạ, dù chỉ là trong ý thức, cũng đã khiến Phá Vân cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

“Ngươi chính là bé ong mới nhậm chức sao? Ngẩng đầu lên, để bổn vương nhìn một chút.”

Giọng nói ấy vang lên cùng lúc không gian bị xé rách, khiến Phá Vân lập tức dựng hết lông tơ. Máu lạnh trong cơ thể hắn sôi trào, hai tay không kiềm được nắm chặt lại, cố gắng ngẩng đầu để bệ hạ có thể nhìn rõ mình.

“Ừm… hình người cũng không tệ.” — Sean bình phẩm, ngay ca lời nói của Trùng Vương cũng rất lười biếng.

Thời điểm Truy Phong trở thành Trùng tướng, Sean cũng chỉ nói đúng một câu y hệt, không sai một chữ. Không biết đã có bao nhiêu Trùng tướng từng nghĩ mình được bệ hạ đặc biệt coi trọng, nhưng rồi tất cả đều nhận ra mỗi lần chọn người, bệ hạ đều nói cùng một câu, cùng một thái độ.

Đó chính là “vòng kiểm duyệt cuối cùng” trước khi trở thành Trùng tướng: diện kiến bệ hạ.

Truy Phong từng âm thầm cầu nguyện rằng gương mặt của Phá Vân sẽ không hợp với thẩm mỹ của bệ hạ, để hắn có thể giữ được vị trí này lâu hơn. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện vẫn đã được định đoạt.

Phá Vân mang đặc trưng rõ nét của tộc Ong, tính cách trầm ổn, lý trí. Giống như Truy Phong, hắn cũng mặc áo da ôm sát, song khác ở chỗ Truy Phong thích để hở eo, còn hắn thì toàn thân được bao kín, gần như chỉ lộ ra cái đầu. Dáng người hắn cường tráng, cơ ngực và cơ bụng rắn chắc hiện rõ dưới lớp áo da đen bóng. Làn da màu nâu, ngũ quan rõ nét, giữa trán còn đeo chiếc mũ ong tượng trưng cho chủng tộc của mình. Giờ phút này, hắn hoàn toàn bị vẻ đẹp cao quý và kiêu ngạo của bệ hạ mê hoặc.

Bệ hạ thật sự quá đẹp, đó là tiếng lòng chung của toàn Trùng tộc. Sean khẽ mỉm cười, đón nhận ánh nhìn ngưỡng mộ quen thuộc ấy, rồi quay sang phía Truy Phong, người vẫn đứng bên cạnh, nói nhẹ:
“Đem lệnh bài của Trùng tướng giao cho hắn.”

Lệnh bài của trùng tướng là biểu tượng thân phận, là quyền chỉ huy được bệ hạ ban cho, đại diện cho quyền lực thống lĩnh chủng tộc. Truy Phong cầm lấy lệnh bài, vẻ mặt miễn cưỡng, rồi chậm rãi trao cho Phá Vân. Từ giây phút ấy, hắn chỉ còn là một Trùng tộc cấp cao bình thường. Giờ đây, hắn chỉ có thể chờ xem bệ hạ sẽ an bài mình ở đâu.

Truy Phong đã giữ vị trí Trùng tướng suốt mấy trăm năm, vậy mà vẫn chưa bao giờ thấy đủ. Hắn từng muốn dành cả đời bầu bạn bên bệ hạ, nhưng cuối cùng, hắn vẫn bị người mới đánh bại. Là do thực lực không đủ, là do hắn không thể thắng nổi số mệnh. Khi thấy Phá Vân vui sướng nhận lấy lệnh bài của Trùng tướng, trong lòng hắn dâng lên một cơn ghen hận đến mức chỉ muốn xông lên đấm cho mấy quyền, song hắn vẫn nén lại.

Sean liếc nhìn hắn, nói:
“Về phần Truy Phong… bổn vương thấy ngươi trong thời gian tại vị trung thành tận tâm, vậy thì giữ lại làm trùng binh đi.”

Không bị đuổi khỏi Trùng sào đã là ân huệ lớn lao của Sean. Bởi bệ hạ xưa nay luôn ưa thích cái mới, ngay cả hàng ngũ trùng binh cao cấp trong Trùng sào, cứ một thời gian lại thay đổi toàn bộ. Dù sao thì, đôi khi Sean cũng cần những “trùng binh” ấy để giải tỏa dục vọng của mình.

Truy Phong đột nhiên cúi đầu mấy lần liền, chân thành tạ ơn bệ hạ vì vẫn cho phép hắn được ở lại trong Trùng sào. Nhưng chuyện thú vị là không biết do cố ý hay vô tình mà vị trí mới của hắn lại bị sắp xếp ngay bên cạnh Tháp Tư.

Tháp Tư không biết thân phận cũ của hắn, chỉ mỉm cười chào hỏi như một đồng nghiệp mới quen:
“Sau này mong được ngươi chỉ giáo nhiều hơn.”

Truy Phong lịch sự cong môi đáp lại, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Bởi hắn biết rõ, Trùng tộc này chính là sinh vật lúc còn chưa thành hình ở trong cơ thể Sean được hắn tưới tinh dịch lên. Giờ đây, hắn cảm nhận rõ mùi pheromone đậm đặc của Sean vẫn còn lưu lại trên cơ thể Tháp Tư. Chỉ cần dò xét đôi chút bằng cảm giác tinh thần, hắn liền biết: Tháp Tư chính là trứng trùng của bệ hạ.

Sợ rằng bản thân không kiềm được cơn ghen mà đánh người, Truy Phong chỉ có thể giữ khoảng cách, lặng lẽ tránh xa hắn một chút.

Tháp Tư thì lại không hiểu vì sao vừa mới tới đã bị đồng nghiệp xa lánh, trong lòng hơi tủi thân, chỉ muốn tìm cha để được an ủi. Nhưng tiếc thay, mỹ nhân của hắn nay đã có người mới.

“Ưm~…” Sean thoải mái nằm trên Tàm Đoàn, người vừa nhậm chức Trùng tướng — Phá Vân đang mát-xa cho y. Đôi bàn tay to lớn của Phá Vân khẽ chạm vào làn da trắng nõn, thân thể mềm mại của Sean, đến nỗi hắn chẳng dám thở mạnh. Thân thể của bệ hạ quý giá đến nhường nào, hắn không dám dùng sức, chỉ cần mạnh hoặc nhẹ hơn một chút thôi cũng có thể khiến Trùng Vương không vui.

Làn da mềm mịn thay đổi hình dạng dưới lòng bàn tay hắn, tiếng rên khe khẽ đầy thoải mái của mỹ nhân lại càng trêu chọc Phá Vân. Đôi chân mảnh mai, tinh xảo của Sean dường như không có xương, mịn màng đến mức chỉ cần khẽ chạm là như sắp tan ra, còn phần đùi thì đầy đặn, quyến rũ lạ thường. Phá Vân đỏ bừng mặt mỗi khi ấn xuống, may mà ngoài đôi chân ra, phần lưng và hông của bệ hạ vẫn còn được che bởi lớp áo nếu không, có lẽ hắn đã không chịu nổi.

“Bệ hạ… đã xong rồi… không thể xoa thêm nữa…” Phá Vân cố nén cảm xúc, trầm giọng nói.

Khi tay hắn vô tình chạm qua lớp quần da, cảm giác từ thân thể bệ hạ khiến phần dưới của hắn, thứ chưa từng thức tỉnh từ khi sinh ra nay bỗng đứng dậy. Nhưng Phá Vân không hiểu, không biết rằng đó chính là bản năng ham muốn, chỉ thấy bản thân dơ bẩn vì dám sinh ra thứ ý nghĩ táo bạo ấy với bệ hạ.

Chiếc quần da bó sát khiến hắn đau đớn, nhưng ít ra còn che giấu được sự xấu hổ kia. Sean lúc này nằm nghiêng trên Tàm Đoàn, khẽ nâng nhẹ phần mông, ánh mắt nửa như vô tình nửa như hữu ý liếc nhìn hắn.

Mỹ nhân tựa mình trên Tàm Đoàn mềm mại, mái tóc đen dài rối bời, đuôi mắt dài và quyến rũ thoáng ửng hồng lười biếng nhìn Phá Vân. Thân thể mảnh dẻ nhưng tràn đầy đường cong chết người được lớp áo đen ôm sát tôn lên triệt để. Khi Sean khẽ nâng mông, đường cong eo hông kia như được khắc rõ từng tấc. Ở cổ chân trái, một sợi tuyến trùng đỏ thắm quấn quanh, điểm nhấn duy nhất ngoài đôi mắt mê hoặc, khiến y càng thêm yêu mị.

Phá Vân cảm thấy máu trong người sôi trào, cả người như sắp nổ tung. Hắn không dám nghĩ rằng bệ hạ đang cố ý câu dẫn mình. Tuy rằng hắn có biết một ít khái niệm giữa các sinh vật nhưng hắn không cho rằng tin vui này sẽ rơi trên đầu mình.
Dù vậy, ánh mắt hắn vẫn không thể rời khỏi mỹ nhân trước mặt, cơ thể như bị cắm rễ tại chỗ, không thể động đậy.

Loại trai tân đơn thuần này bị chính sức hấp dẫn của mình mê hoặc, lại chẳng hiểu rõ về ham muốn chính là kiểu mà Sean yêu thích nhất. Phá Vân, so với Truy Phong, càng ít chủ động bộc lộ lòng mình, càng khiến bệ hạ nảy sinh hứng thú.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz