ZingTruyen.Xyz

[Trung văn YunJae] Bá đạo tình nhân

Chương 17

CaptainSnowballYJ

Cái gì gọi là không tin vào kẻ ác, cái gì gọi là tự làm tự chịu?

Kim Tại Trung, có thể nói cho các người...

Ngày hôm đó sau khi bị Trịnh Duẫn Hạo hôn, cậu quả thật muốn sụp đổ.

Căn bản không hợp logic, căn bản không có thiên lý.

Vì sao hắn thấy cậu lại động tình?

Lại vì sao hắn hôn cậu thì cái đuôi sẽ biến mất?

Để xác nhận lý luận chết tiệt này, mỗi ngày thừa dịp Trịnh Duẫn Hạo đang tắm, cậu lại đá văng cửa phòng tắm, sau đó trừng mắt nhìn hắn thật lâu.

"Có việc?" Không chút ngại bản thân đang trần truồng, Trịnh Duẫn Hạo hào phóng nhìn ngược lại cậu.

"Anh động tình với tôi sao?" Kim Tại Trung chỉ vào mũi hắn, trực tiếp hỏi.

Trịnh Duẫn Hạo híp mắt, khinh thường nở nụ cười: "Cậu nghĩ tôi và cậu là chó đực sao?"

"Anh là." Kim Tại Trung cười lạnh, không chút do dự đáp lại, tiếp theo nhanh chóng nhìn xuống mông hắn, xem có cái đuôi nào mọc ra không.

"Ngày đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, cậu có biết nam nhân đều cần biểu đạt một chút. Đối tượng không nhất định phải là cậu." Trịnh Duẫn Hạo càng thêm hào phóng khoe thân, đi qua một vòng để cho Kim Tại Trung thấy được hắn không hề mọc đuôi.

"Tốt lắm, tôi cũng không hi vọng có một con chó mỗi ngày động dục với tôi!" Kim Tại Trung hiện ra ánh mắt khinh bỉ, cậu tuyệt đối sẽ không nói, đối với một thân cơ bắp kia, cậu có một chút thuận mắt.

Hừ!

"Đây là cảnh cáo tôi muốn đưa ra cho cậu." Đối với lời nói khiêu khích của cậu, Trịnh Duẫn Hạo ác ý một lần nữa mở vòi sen, bắt đầu tắm rửa.

"Nha ── anh là muốn nghịch nước hay là tắm rửa!" Nhìn quần áo của bản thân bị nước làm cho ướt nhẹp, Kim Tại Trung quả thật muốn đấm cho hắn hai phát.

Trừng mắt nhìn người đang phớt lờ cậu, Kim Tại Trung vừa lải nhải vừa cởi quần áo: "Tốt nhất là như vậy, tôi không nhìn thấy anh, anh không nhìn thấy tôi... Tất cả đều là chuyện tâm linh, bằng không nước làm sao có thể mở ra? A, ha ha..."

Như muốn chứng minh lời nói của cậu rằng trong phòng này chỉ có một mình cậu, Kim Tại Trung cố ý đem ra quần áo ném về phía Trịnh Duẫn Hạo, sau đó bỏ chạy lấy người.

Kéo quần áo từ trên đầu xuống, sắc mặt Trịnh Duẫn Hạo cực kỳ khó coi.

Kim Tại Trung này...

Nếu không chơi trò gậy ông đập lưng ông, có phải là trái với lẽ thường rồi không?

Tuyệt đối đúng là như vậy.

Bưng ly rượu đỏ, Trịnh Duẫn Hạo vui vẻ tựa vào cạnh cửa, đợi Kim Tại Trung đóng cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy, hắn liền thảnh thơi uống hết ly rượu, sau đó bước đến trước phòng tắm đá văng cửa.

Không nhìn Kim Tại Trung thét chói tai, Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu nhàn nhã đánh răng.

"Mắt chó mù của anh không thấy tôi đang ở bên cạnh tắm rửa hả?!!" Kim Tại Trung chỉ vào Trịnh Duẫn Hạo, chửi ầm lên.

Nhìn người kia vẫn thờ ơ, tính tình quật cường của cậu cũng nổi lên.

Tiểu tử anh muốn đánh răng, lão tử cho anh đánh!

Kiêu ngạo xả nước, lại còn huýt sáo, Kim Tại Trung quả thật tự đắc đến một cảnh giới quá đáng.

Đánh răng xong, Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu nhìn bộ quần áo không còn một chỗ khô.

Tốt lắm...

Cậu muốn cùng hắn chiến đấu sao?

Trịnh Duẫn Hạo nâng mắt nhìn, lại xấu hổ một chút...

Hắn đã quên, Kim Tại Trung thật sự đang tắm...

Cậu đang trần truồng.

Kim Tại Trung đem trạng thái không nhìn thấy này làm rất tốt.

Tắm xong, Kim Tại Trung muốn mặc quần áo, nhưng vừa quay sang lại phát hiện...

"Anh con mẹ nó nhìn đủ chưa?!!"

Nói hắn là chó đực, còn là chó đực động dục, mấy người có tin không?

Mặc kệ mấy người có tin hay không, cái đuôi trên mông Trịnh Duẫn Hạo tuyệt đối là bằng chứng.

Sắc mặt thối đến tột đỉnh, Trịnh Duẫn Hạo gọi điện thoại, vẻ mặt âm trầm mở miệng: "Nói cho Giang Nam Vu, phải tìm ra phương pháp giải quyết cái đuôi chết tiệt này."

Cúp điện thoại, Trịnh Duẫn Hạo xoa xoa thái dương có chút đau đớn.

Hắn thật sự rất cơ khát sao?

Hắn thật sự cần biểu đạt?

Hắn như thế nào...

Đáng chết!

Dáng vẻ kiêu ngạo chính là như thế.

Kim Tại Trung như đang đi catwalk, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, đôi khi còn nhìn cái đuôi chó của hắn lộ ra ánh mắt đồng tình.

"Mị lực của tôi, quả thật rất lớn..." Kim Tại Trung vuốt vuốt tóc, bưng bữa ăn khuya đi qua. "Nhân khí này...Chậc..."

Trịnh Duẫn Hạo trừng to mắt, gân xanh lại nổi lên.

Ngày mai, hắn phải đi ký hợp đồng.

Hắn, không thể mang theo cái đuôi chó này.

Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, bước về phía Kim Tại Trung.

"Thế nào? Có gì phải làm sao?" Kim Tại Trung cười cười, ánh mắt lại rơi xuống cái mông của hắn.

"Để tôi nói cho cậu biết, hết thảy những chuyện này là do cậu khơi mào, tạo nên hậu quả này, cậu phải phụ trách." Trịnh Duẫn Hạo nhìn chằm chằm môi KimTại Trung, cười lạnh bước đến gần.

Nếu động tình thật sự xuất hiện đuôi chó, như vậy cho thấy Giang Nam Vu không phải chó ngáp phải ruồi, mà là thiên chân vạn xác.

Như vậy, phương pháp giải quyết, chỉ có một...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz