Trung Binh Mot Ngay Cua Nam Phu
Sau những biến cố đầy căng thẳng và cảm xúc bất ngờ từ ngày hôm trước, Hào Mạnh thức dậy với cảm giác nhẹ nhõm. Những tia nắng sớm xuyên qua rèm cửa, tô điểm cho căn phòng một bầu không khí dịu nhẹ. Hôm nay hứa hẹn là một ngày yên bình, ít nhất là theo cách cậu hy vọng.Tại sân trường, Hào Mạnh bước đi chậm rãi, thưởng thức không khí trong lành của buổi sáng. Các học sinh khác cũng đang tụ tập, trò chuyện về những câu chuyện thường nhật, bỏ qua những kịch tính của ngày hôm qua. Hào Mạnh cảm nhận được một không gian yên tĩnh và dễ chịu, trái ngược hoàn toàn với những hỗn loạn trước đó.Khi Hào Mạnh vào lớp, cậu thấy Thanh Lam đã ngồi ở bàn của mình, cặm cụi đọc sách. Nhớ lại những lời mình đã nói hôm qua, Hào Mạnh không khỏi mỉm cười. Cậu đã tạo ra một sự thay đổi tích cực không chỉ cho mình mà còn cho người khác.Thanh Lam ngẩng đầu lên khi nghe bước chân Hào Mạnh tiến lại gần. "Chào buổi sáng," cô cười nhẹ, giọng nói đựng chút xíu ngượng ngùng nhưng ấm áp."Chào buổi sáng." Hào Mạnh đáp lại, cảm thấy không khí giữa hai người đã trở nên nhẹ nhàng và tự nhiên hơn.Những giờ học trôi qua êm đềm. Không có xích mích, không có những lời đàm tiếu. Mọi người trở lại với cuộc sống học đường thường nhật, với những bài tập, giờ giải lao và những câu chuyện học trò quen thuộc.Đến giờ ăn trưa, Hào Mạnh và Thanh Lam rủ nhau ra ngoài ăn ở quán quen thuộc gần trường. Ngồi ở bàn ngoài trời, cả hai thưởng thức những món ăn đơn giản nhưng ngon lành. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi thơm dịu nhẹ của hoa từ công viên gần đó."Thật khó tin là mọi chuyện có thể trở nên yên bình như thế này sau tất cả những gì đã xảy ra," Thanh Lam trầm ngâm nói, nhấp một ngụm nước cam."Có lẽ đôi khi cuộc sống chỉ cần một chút can thiệp nhỏ, để mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo của nó," Hào Mạnh đáp, nhấm nháp miếng khoai tây chiên giòn tan.Họ cùng nhau trò chuyện về những sở thích cá nhân, những bộ phim yêu thích và cả những ước mơ tương lai mà lâu nay Thanh Lam chưa từng chia sẻ với ai. Hào Mạnh nhận ra rằng đằng sau vẻ ngoài trầm lặng, cô là một người sống nội tâm, với khát khao mãnh liệt và một tinh thần mạnh mẽ dù cuộc sống không dễ dàng.Kết thúc bữa ăn, hai người chậm rãi quay trở lại trường, cảm thấy lòng ngập tràn sự dễ chịu và niềm vui giản dị. Hào Mạnh biết rằng mình đã tạo ra một sự chuyển mình quan trọng trong cuộc đời Thanh Lam, nhưng cậu cũng hiểu rằng còn nhiều thử thách phía trước. Dù vậy, cậu muốn tận hưởng từng khoảnh khắc bình yên như thế này, như một cách sạc lại năng lượng cho hành trình dài phía trước.Buổi chiều tiếp tục trôi qua trong sự yên tĩnh đáng ngạc nhiên. Hào Mạnh cùng Thanh Lam dự định sẽ đến thư viện tìm tài liệu cho bài thuyết trình nhóm. Không khí yên lặng và mùi sách cũ khiến cả hai cảm thấy dễ chịu. Thanh Lam nhặt một cuốn sách cũ ra khỏi kệ, khẽ mỉm cười:"Mình từng đọc cuốn này khi còn nhỏ. Những nhân vật trong đây thật sự đã cho mình rất nhiều động lực."Hào Mạnh nhìn cô, mỉm cười đáp lại: "Cậu cũng là động lực của mình đấy." Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, trước khi cả hai lại cắm cúi vào những cuốn sách, cảm thấy sự kết nối không cần lời.Ngày hôm nay, dẫu chỉ là một ngày bình yên, nhưng với Hào Mạnh và Thanh Lam, nó đã mang lại một cảm giác ấm áp, như ánh nắng nhẹ nhàng của mùa xuân, xua tan đi những giá lạnh của quá khứ và mở ra những hy vọng tốt đẹp cho tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz