ZingTruyen.Xyz

Trong tim chị còn có em không?

20

khoaitaydayyy

Đà Lạt những ngày này vẫn thế , mưa phùn cứ lất phất bay, mang theo cái lạnh se sắt thấm vào da thịt. Tóc Tiên vẫn ở lại, tìm thuê một căn phòng nhỏ gần chỗ Thy Ngọc, tự nhủ rằng chỉ cần được nhìn thấy em mỗi ngày, dù chỉ là từ xa, thì trái tim sẽ bớt đau hơn.

Những ngày sau đó của Tóc Tiên trôi qua thật vô vị. Chị lang thang khắp các con phố, qua những quán cà phê nhỏ. Chị ngồi một mình, nhìn ra khung cửa kính ướt nhòa, cố gắng tìm lại những hình ảnh thân thuộc của ngày xưa, nhưng tất cả chỉ còn là những mảnh ký ức vụn vỡ.

Đêm đến, Tóc Tiên lại ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh đèn từ ngôi nhà của Thy Ngọc. Ánh đèn ấy le lói trong màn đêm, như một ngọn hải đăng hi vọng trong cuộc đời tăm tối của chị. Chị nhìn, nhìn mãi, cho đến khi đôi mắt mỏi nhừ, và rồi lại thiếp đi trong nước mắt.

Sáng hôm sau, Tóc Tiên thức dậy sớm, pha một ly cà phê nóng, rồi ra ban công ngồi. Chị nhìn thấy Thy Ngọc đang tưới cây. Em mặc một chiếc áo len mỏng, mái tóc dài buông xõa. Nụ cười của em không còn rạng rỡ như xưa, nhưng vẫn đẹp, một vẻ đẹp buồn man mác.

Tóc Tiên chỉ biết đứng đó, lặng lẽ nhìn em, trái tim đau nhói. Chị ước gì mình có thể chạy đến, ôm em vào lòng, nói với em rằng chị yêu em nhiều đến nhường nào. Nhưng chị biết, giờ đây, chị không còn tư cách đó nữa. Chị chỉ là một người xa lạ, đang đứng từ xa để nhìn về phía em.

Sự hiện diện của Tóc Tiên ở Đà Lạt là một cơn ác mộng đối với Thy Ngọc. Em đã nghĩ rằng chị sẽ trở về Sài Gòn, nơi có ánh hào quang, có sự nghiệp rực rỡ và cuộc sống mà chị luôn khao khát. Nhưng không, chị vẫn ở lại. Em nhận ra chị đã thuê nhà gần đây, thấy ánh đèn từ căn phòng của chị mỗi đêm. Ánh đèn ấy không phải là hi vọng, mà là lời nhắc nhở không ngừng về nỗi đau, về những vết sẹo chưa bao giờ lành.

Thy Ngọc vẫn ra vườn, vẫn tưới cây, nhưng trái tim em không còn bình yên nữa. Mỗi hành động của em đều có Tóc Tiên ở trong đó. Em biết chị đang nhìn, đang dõi theo. Cảm giác bị quan sát khiến em nghẹt thở. Em muốn chạy trốn, muốn biến mất khỏi thành phố này, khỏi cuộc đời chị. Nhưng em không thể. Em đã chọn ở lại, để tự mình đối diện với nỗi đau và để Tóc Tiên có cơ hội làm điều tương tự.

Một buổi sáng, khi Thy Ngọc đang tưới nước cho những bông hoa cẩm tú cầu, em ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Tóc Tiên. Chị đứng trên ban công, đôi mắt đỏ hoe, gầy guộc. Thy Ngọc quay mặt đi, nước mắt không kìm được mà trào ra. Em không còn yêu chị nữa, đó là điều em đã nói. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy chị đau khổ, trái tim em vẫn run lên. Đó không phải là tình yêu, mà là sự thương xót, là nỗi đau của hai tâm hồn đã từng thuộc về nhau.

Thy Ngọc chạy vào nhà, sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo. Em ôm lấy đầu, cố gắng xua tan hình ảnh của Tóc Tiên. Em đã chết tâm, đã đóng chặt cánh cửa trái tim mình. Nhưng sự hiện diện của chị như một lưỡi dao, cứa vào vết thương cũ, khiến nó lại rỉ máu. Em không muốn một cơ hội thứ hai. Em không muốn tin vào tình yêu đã từng phản bội mình. Em sợ hãi. Sợ hãi sự tổn thương, sợ hãi sự yếu đuối, sợ hãi phải yêu chị một lần nữa để rồi lại phải chịu đựng nỗi đau.

Thy Ngọc nhìn ra cửa sổ. Ánh đèn từ căn phòng của Tóc Tiên vẫn sáng. Em biết, đó là ánh sáng của một người đang tìm kiếm sự tha thứ. Nhưng với em, đó là ánh sáng của một cuộc đời mà em không còn muốn thuộc về. Em đã chấp nhận buông tay, chấp nhận nỗi đau để chị được hạnh phúc. Nhưng Tóc Tiên lại ở đây, khiến cho sự hy sinh của em trở nên vô nghĩa. Em không còn biết mình phải làm gì. Nước mắt rơi lã chã, Thy Ngọc thì thầm

"Chị đi đi, làm ơn... Đừng làm em đau khổ thêm nữa."

Thy Ngọc đã đi đến bước đường cùng của nỗi đau....

Sự cầu xin yếu ớt của Thy Ngọc như một lời nguyền vô vọng. Nó không thể đến được tai Tóc Tiên, nhưng lại xoáy sâu vào trái tim vốn đã tan nát của cô. Ánh đèn phòng Tóc Tiên vẫn sáng, nhưng đó không phải là sự hy vọng như Thy Ngọc nghĩ, mà là một sự bấu víu tuyệt vọng vào chút ánh sáng cuối cùng của cuộc đời cô.

Sau nhiều đêm mất ngủ và những giọt nước mắt không ngừng, Tóc Tiên quyết định làm một điều gì đó. Cô không thể cứ đứng từ xa nhìn Thy Ngọc đau khổ và tự dằn vặt bản thân. Sáng hôm đó, cô mặc một chiếc áo khoác dày, đội chiếc mũ len che gần kín khuôn mặt, và rảo bước xuống đường. Đà Lạt vẫn lạnh, nhưng trái tim cô thì nóng rực.

Cô đứng trước cổng nhà Thy Ngọc, lưỡng lự. Bàn tay cô run run, muốn gõ cửa nhưng lại không dám. Những lời nói đầy tổn thương của Thy Ngọc ngày đó vẫn văng vẳng bên tai, ngăn cô lại. Cuối cùng, Tóc Tiên lấy hết can đảm, hít một hơi thật sâu rồi ấn chuông.

Tiếng chuông vang lên, cắt ngang sự tĩnh lặng của buổi sáng. Thy Ngọc đang ngồi trong phòng khách, giật mình. Em nhìn ra cửa, thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó. Trái tim em như ngừng đập. Em biết đó là Tóc Tiên. Em không muốn gặp, không muốn đối diện. Em đã lùi sâu vào trong, để mặc cho tiếng chuông reo vang rồi tự tắt.

Tóc Tiên chờ đợi một lúc, không thấy ai ra mở cửa. Cô biết Thy Ngọc không muốn gặp mình. Nỗi tuyệt vọng dâng lên, nhưng cô không bỏ cuộc. Cô quyết định để lại một bức thư. Cô viết trên một tờ giấy trắng, những dòng chữ run rẩy, đầy nước mắt. Cô kể về những ngày tháng cô đơn ở Sài Gòn, về sự trống rỗng khi không có Thy Ngọc, về nỗi ân hận và tình yêu vẫn còn vẹn nguyên. Cô xin Thy Ngọc một cơ hội, một cơ hội để được bù đắp, để được yêu thương em như những ngày đầu.

Tóc Tiên kẹp bức thư vào khe cửa, rồi lặng lẽ quay đi. Cô bước đi trên con đường ướt sương, cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô không biết Thy Ngọc có đọc bức thư hay không, và nếu đọc, em có tha thứ cho cô không. Nhưng ít nhất, cô đã làm điều mà trái tim cô mách bảo.

Thy Ngọc đợi Tóc Tiên đi khỏi rồi mới ra mở cửa. Em thấy bức thư kẹp hờ hững ở đó. Trái tim em lại đau nhói. Em biết Tóc Tiên đã viết gì trong đó. Em không muốn đọc, nhưng một sức mạnh vô hình nào đó lại thôi thúc em. Em cầm bức thư, run rẩy mở ra. Những dòng chữ của Tóc Tiên đập vào mắt, như những nhát dao cứa vào vết thương chưa lành. Em đọc, nước mắt lại rơi. Không phải vì em tin Tóc Tiên, mà vì em thương cô, thương cho một tình yêu đã từng đẹp đẽ giờ trở thành bi kịch.

Thy Ngọc không muốn tha thứ. Em vẫn sợ. Nỗi sợ hãi đã trở thành một phần của em, không thể gột rửa. Em đứng ở cửa, nhìn Tóc Tiên đi xa dần. Bóng dáng cô đơn của Tóc Tiên tan dần vào màn sương mờ ảo của Đà Lạt. Thy Ngọc bỗng cảm thấy một nỗi đau vô bờ. Em không biết mình đang thương Tóc Tiên hay thương chính bản thân mình. Có lẽ, cả hai đều đang chìm trong một nỗi đau không thể giải thoát.

Thy Ngọc quay vào nhà, ném bức thư vào ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi. Em nhìn những dòng chữ của Tóc Tiên dần tan biến trong lửa, như một sự đoạn tuyệt cuối cùng. Em muốn đốt cháy tất cả, đốt cháy những ký ức, đốt cháy tình yêu, đốt cháy cả nỗi đau. Nhưng em biết, nỗi đau vẫn sẽ ở lại, âm ỉ và dai dẳng như sương mù Đà Lạt. Em không biết mình có thể sống tiếp ra sao, khi mà mỗi hơi thở, mỗi ánh nhìn đều là Tóc Tiên.

Tóc Tiên vẫn hy vọng, mỗi ngày, mỗi giờ. Cô đi qua những con đường cũ, những quán cà phê cũ, mong một lần được nhìn thấy Thy Ngọc mỉm cười. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Thy Ngọc dường như đã biến mất khỏi cuộc đời cô. Ngôi nhà của em vẫn ở đó, nhưng ánh đèn không còn sáng, và khu vườn hoa cẩm tú cầu cũng héo tàn.

Một đêm, Tóc Tiên quyết định quay trở về Sài Gòn. Cô nhận ra rằng, sự có mặt của mình ở Đà Lạt chỉ mang lại đau khổ cho cả hai. Cô đã làm tất cả những gì có thể, đã xin lỗi, đã cầu xin, nhưng tình yêu này đã không thể cứu vãn. Cô phải rời đi, để Thy Ngọc được bình yên.

Sáng hôm sau, Tóc Tiên bắt chuyến xe đầu tiên rời Đà Lạt. Cô ngồi ở ghế sau, nhìn ra cửa sổ, nơi những ngọn đồi thông và những ngôi nhà nhỏ dần khuất sau lưng. Giọt nước mắt cuối cùng lăn dài trên má, hòa vào màn sương sớm. Cô biết, trái tim mình sẽ mãi mãi ở lại đây, ở cái thành phố lạnh lẽo này, cùng với tình yêu đầu tiên và cũng là cuối cùng của đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz