Trong Sinh Chi Vuong Gia The Quan Nghiem
Cố Du Ninh không biết vì sao y càng lúc càng cảm thấy không thể thừa nhận ánh mắt của Sở Dự, cái kiểu cô độc ấy cùng vẻ mặt mang theo một mảnh mờ mịt bi thương, tất cả đều làm cho trái tim của y mạc danh kỳ diệu* mà rung động, giống như một người bị mắc bệnh tim vậy.*Mạc danh kỳ diệu: không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.Sở Dự đối với y rất tốt, tốt đến mức chính Cố Du Ninh y cũng hơi kinh ngạc, chỉ cần là chuyện liên quan đến y, phương diện nào Sở Dự cũng đều sẽ suy nghĩ đến, đồng thời cẩn thận từng li từng tí thăm dò sở thích của y, rất sợ ủy khuất y dù chỉ là một chút.Thậm chí, mỗi buổi tối bọn hắn song song nằm ở trên giường, Cố Du Ninh có khi sẽ mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon, nhưng mỗi một lần tỉnh lại, Sở Dự cũng đều cảm nhận được, nhắm mắt lại nhẹ nhàng an ủi dỗ dành y.Cố Du Ninh thở dài thật sâu, nhìn Mục Vân Hán một bên nhàn nhã uống trà nói: "Bây giờ nếu mà Mân Vương điện hạ nói muốn ngủ với ta, ta sẽ không chút do dự mà cởi quần áo." (😊)) liêm sỉ con ơi)Mục Vân Hán buông chén trà xuống, nhìn y một cái, hé miệng cười nói: "Nhanh như vậy liền từ bỏ rồi? Về sau đều sẽ ngồi ngốc trong nội trạch, cái gì tam thê tứ thiếp cũng đều không nghĩ đến nữa?""Đó là hai chuyện khác nhau," Cố Du Ninh lắc đầu, mỏi mệt nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy hắn đối với ta quá tốt, tốt đến mức ta đều cảm thấy không có gì để báo đáp lại, chỉ có tấm thân này vẫn là tiểu xử nam đẹp đến mất hồn." (+10 điểm cho sự tự tin 😊))Mục Vân Hán không nói lời nào, chỉ cười lạnh!Cố Du Ninh hừ một tiếng: "Ngươi nha, cười cái gì?""Người ta đường đường là thân vương, dù cho ngươi có là Cố Ngũ gia nhan sắc khuynh thành diễm lệ, thế nhưng ở cái thành Trường An này người muốn bò lên giường Mân Vương còn thiếu sao?""Vậy ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?" Cố Du Ninh lại thở dài, sau đó nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ngươi không biết có bao nhiêu khủng bố đâu, cả ngày lúc hắn đối mặt với người khác đều là khuôn mặt nghiêm túc, nhưng chỉ cần vừa thấy ta đến lập tức liền cười."Mục Vân Hán khịt mũi coi thường: "Ngươi là đang khoe khoang ngươi ở Vương phủ nhận được bao nhiêu sủng ái đấy à.""..." Cố Du Ninh đau khổ cắn môi, bi thương nói: "Thế nhưng hắn càng như vậy càng làm ta bất an, ta sợ hãi nha ~""Sợ cái gì?"Cố Du Ninh mím môi, vô cùng đáng thương nhìn hắn, giống như khuê nữ bị chà đạp (-.-|||) yếu ớt mở miệng: "Ta sợ ta sẽ không thể rời xa hắn, từ nay về sau chỉ biết ở trong nội trạch cùng rất nhiều nữ nhân khác tranh sủng, chỉ cần tưởng tượng đến đó, ta liền hận không thể ngay lập tức tìm ba thước lụa trắng mà treo cổ!""Ngươi thật tiện!" Mục Vân Hán đánh giá vô cùng đúng trọng tâm, sau đó hướng y ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Muốn làm cho một nam nhân mất đi kiên nhẫn thật ra rất đơn giản."Cố Du Ninh nghi hoặc nhìn hắn."Ngươi cứ làm những điều khiến hắn không thoải mái là được, đến lúc hắn mất kiên nhẫn, nói không chừng trong cơn tức giận liền bỏ ngươi."Mắt to xoay chuyển, Cố Du Ninh cảm thấy có khả năng, mặc dù hiện tại đã có chút quen với việc Sở Dự đối tốt với y, thế nhưng như vậy mới làm cho y sợ hãi, có người đối tốt với ngươi, ngươi không thể đáp lại, tựa như đời này cho ngươi trăng cao gió mát, ngươi vĩnh viễn cũng không thể trả lại. Một tia nắng sớm hay thậm chí một bụi cỏ dưới chân ngươi, ngươi cũng không đủ sức hoàn lại.Huống chi một người còn sống sờ sờ, giao phó tình cảm lên người ngươi, nếu điều này xảy ra ở thời hiện đại, lúc đó Cố Du Ninh sẽ không chút do dự mà tiếp nhận Sở Dự. Nhưng ở thời đại này thì không được, y không có khả năng khiến chính mình trở thành dạng người như vậy, cả ngày chờ đợi ân sủng, cùng một đám nữ nhân lục đục, thật đáng thương khi mãi mãi phải lui về nội trạch.Cho nên Cố Du Ninh bắt đầu khắp nơi gây khó dễ hắn, Sở Dự hạ triều liền vội vàng trở về chuẩn bị cùng y ăn cơm, cơm nước đều đã dọn lên, kết quả người này sai người đến nói, không ăn."Không ăn?" Sở Dự nghe xong liền ngạc nhiên, sau đó nhíu mày, mấy ngày nay hắn vẫn luôn chú ý sở thích của Cố Du Ninh, phát hiện vật nhỏ này ham ăn vô cùng, có niềm yêu thích to lớn đối với mỹ thực, vậy nên Sở Dự cố ý từ đại giang nam bắc đưa tới thật nhiều đầu bếp, làm sao hôm nay lại đột nhiên không muốn ăn cơm, chẳng lẽ là sinh bệnh rồi.Cuối cùng Kiêm Vũ thật sự nhìn không nổi nữa, vị Vương gia ẩn nhẫn thâm tình cả ngày vây quanh Cố Ngũ gia đáng thất vọng nhà hắn, đối với y tốt như vậy, chỉ hận không thể để y vào tủ kính trưng bày. Ai biết người nọ thế nhưng ném Vương gia lại, một mình đến hậu viện nghe vị di nương kia hát hí khúc. Trong lòng tiểu thiếu niên Kiêm Vũ, chủ tử nhà hắn nghiễm nhiên đã trở thành người phụ lòng, đặc biệt là mỗi lần hắn thấy ánh mắt của Vương gia khi nhìn Ngũ gia, cái loại ôn nhu mà sắt đá cũng đều có thể hòa tan được, làm cho lòng người đều đau, chỉ tiếc Ngũ gia kia vô tâm vô phế, cũng không biết nghĩ như thế nào.Vậy nên tiểu thiếu niên Kiêm Vũ thiện lương chính nghĩa, lời lẽ chính đáng nói cho Sở Dự biết, Cố Du Ninh cả ngày không ngoan ngoãn ăn cơm lại đang ở hậu viện nghe di nương hát tuồng đó!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz