Troi Xanh Cho Mua Phun
Sáng sớm tinh mơ Ngụy Vô Tiện đã sốt sắn thức dậy đánh răng rửa mặt chạy tới trước phòng Diệp Đỉnh Chi đợi sẵn, hắn gõ cửa cộc cộc:"Các ngươi thức chưa."Mặc Phương bị tiếng gõ cửa đánh thức, nghe giọng quen quen. Hắn niệm một cái bịt tai Diệp An Thế lại, rồi nhanh chóng khoác áo đi ra ngoài. "Ta đây." Mặc Phương mở cửa nói:"Chỉ mới sáng sớm ngươi tới đây làm gì?"Ngụy Vô Tiện thấy thiếu niên môi trắng răng hồng còn đang mơ ngủ, đây chẳng lẽ là nhi tử của hắn? Không giống cho lắm, nhưng thiếu niên từ trong phòng này bước ra, không con hắn thì ai được nữa chứ. Hắn cười nói:"Xin chào buổi sáng, ngươi ngủ có ngon không."Một lời hỏi thăm nhỏ nghe bộ rất thân thuộc, Mặc Phương nói:"Ngủ rất ngon, cảm tạ."Ngụy Vô Tiên gãi gãi đầu không biết phải nói gì thêm nữa, có chút ngượng ngùng. Mặc Phương bỗng chợt nói:"Di Lăng Lão Tổ còn muốn nói chuyện gì nữa sao?"Ngụy Vô Tiện nghe bốn chữ "Di Lăng Lão Tổ" từ miệng Mặc Phương bỗng toát mồ hôi hột. Lắp ba lắp bắp vội vàng biện minh:"Ngươi, ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu.""Ta nói không đúng sao, Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện." Mặc Phương khoanh tay dựa vào cửa nói. Ngụy Vô Tiện trong lòng run lên, bên ngoài giả vờ bình tĩnh nói:"Ngươi nha còn trẻ mà đầu óc không tốt thật. Ta hôm qua không phải đã nói ta tên là Mạc Huyền Vũ sao, sớm như vậy liền quên rồi.""Thân xác đúng là Mạc Huyền Vũ, nhưng linh hồn bên trong thì không phải." Mặc Phương cắt ngang hắn:"Ta đoán vì Mạc Huyền Vũ đã dùng một thuật triệu hoán để đem vào thân xác này, khác với đoạt xá một chút nên khi Tử Điện đánh ngươi không thể rút ra được hồn phách đi."Ngụy Vô Tiện cả người như rơi vào hầm băng,sao hắn có thể bị phát hiện rồi. Làm thằng bé biết? Ngụy Vô Tiện tâm loạn thành một đoàn, cào tới cào lui. Chẳng biết phải làm gì cho đúng, thằng bé biết rồi có phải sẽ sợ hắn không. "Nhưng ngươi cũng đừng loa lắng, nếu ngươi đã không muốn nói ra, ta cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài." Mặc Phương bỗng nói ra lời này khiến Ngụy Vô Tiện sửng sốt:"Ngươi nói thật sao?"Mặc Phương xoay nữa người vào trong nói:"Được rồi ngươi về đi, ta còn chưa ngủ đủ đâu."Ngụy Vô Tiện ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng lại, suy nghĩ của hắn bị cuốn theo cơn gió sáng, miên mang không ngừng. Mất một lúc lâu sao mới choàng tỉnh, xoay người rời đi. Mặc Phương vừa vào phòng thì liền bị Diệp Đỉnh Chi nhảy ra ôm lấy:"Ngươi thức rồi sao.""Ừm." Diệp Đỉnh Chi ôm hắn từ phía sau, dễ dàng cảm nhận được mùi hương trên người đối phương:"Ngươi sáng sớm đã ra ngoài nói chuyện cùng nam nhân khác, thật là làm ta ghen tị đó."Mặc Phương phủ nhẹ lên tay hắn:"Ngươi còn là con nít sao? Ta nói chuyện cũng tức giận." Diệp Đỉnh Chi chu mỏ chuẩn bị giãy nãy. Mặc Phương không dám nói gì sợ động da thối thịt vội chặn Diệp Đỉnh Chi thành con lươn bị chích điện:"Hắn mới sáng sớm đến đây tìm ngươi, có phải tìm ta đâu. Ta chưa ghen thì thôi ngươi ghen cái gì.""Ò, nhưng ta cũng có thân với hắn đâu. Mới gặp thôi à."Diệp Đỉnh Chi sợ hắn hiểu lầm vội giải thích. Hắn sợ Mặc Phương nghĩ hắn ra ngoài kiếm người khác. Mặc Phương không muốn đôi co với hắn, đang ở nhà người ta làm vậy mất mặt lắm. Y ngồi xuống giường chỉnh lại chăn cho Diệp An Thế, thấy y không để ý tới chuyện khác Diệp Đỉnh Chi thở phào một cái liền bay tới ngồi sát:" Mặc Phương lúc nãy chuyện ngươi nói là thật sao?""Chuyện gì?" Mặc Phương quay đầu hỏi hắn, Diệp Đỉnh Chi nhớ lại nói ra một cái biệt danh:"Lúc nãy ngươi nói chuyện về Di Lăng Lão Tổ."Hắn dừng lại một chút dè dè hỏi:"Mạc Huyền Vũ đó thật là trong lời đồn ma đạo tổ sư Ngụy Vô Tiện sao?" hắn lúc trước đi ngang còn nghe được trên đường không ít lời bàn tán về vị Di Lăng Lão Tổ này đâu, nên cũng gọi là có ấn tượng. Mặc Phương cũng đoán ra hắn đã nghe được cuộc nói chuyện nên không bất ngờ về câu hỏi:"Không phải hắn đã thừa nhận rồi sao."
"A, vậy tại sao ngươi biết hắn là Ngụy Vô Tiện?" hôm qua Mạc Huyền Vũ bị Tam Độc thánh thủ đánh một roi không rút ra được hồn phách nào, ai cũng nghĩ là lầm rồi. Vậy tại sao Mặc Phương có thể ép Ngụy Vô Tiện thừa nhận thân phận. "Ta hỏi thử, ai dè hắn nhận thật." Mặc Phương ngó sang chỗ khác, điêu đó. Hắn nhân lúc Diệp Đỉnh Chi ngủ đã kêu Phù Sinh đi điều tra đó. Không hổ là nhân viên siêng cần lương năm củ cũng không đi mắng vốn công ty của cha để lại cho hắn, tốc độ điều tra cực nhanh chưa tới nửa giờ đã có kết quả. Hắn vôn cũng không định vạch trần, mà Ngụy Vô Tiện này tự tìm đến cửa nên cũng không cần câu nệ quá, cứ coi như thêm một người quen đi. Lúc nãy Mặc Phương khi nói sex che dấu cho Ngụy Vô Tiện không biết có phải mình nhìn nhầm không, nhưng Ngụy Vô Tiện hình như rơi nước mắt, chẳng lẽ kẻ này bị xúc động quá rồi sao. Có vậy cũng khóc. Mặc Phương không nghĩ nữa lôi kéo Diệp Đỉnh Chi về ngủ lại, lúc Ngụy Vô Tiện tới làm phiền bọn hắn chỉ mới sáu giờ rưỡi sáng thôi, hắn còn chưa ngủ đủ đâu. Bên này ngon giấc bao nhiêu, bên đây Lam Vong Cơ thức trắng nguyên đêm, hắn ngồi trầm lạnh bên án thư vân vê thanh kiếm đen trên tay. Trước mặt hắn bức tranh thanh niên mặc áo đen huyền viền đỏ, cả người một mảnh u ám. Giọng hắn nhè nhẹ:"Ngụy Anh."Cái tên hắn gọi biết bao nhiêu lần trong mười sáu năm qua, hắn tưởng người đã chìm vĩnh viễn vào Loạn Tán Cương kia. Trước khi Ngụy Anh ra đi đã nói cho hắn biết một chuyện, bọn họ có một đứa con ba tuổi. Hắn dường như không tin vào tai mình, sau khi Ngụy Anh rời đi Lam Vong Cơ bị Lam Khải Nhân sai người kéo về phạt mười ba giới tiên. Lam Khải Nhân lúc đó nhìn Lam Vong Cơ cả bạch y đều bị nhuộm đỏ nhưng vẫn ngoan cường đứng dậy muốn nhanh chóng rời khỏi Vân Thâm, máu hắn lập tức xông tới não kêu người giữ chật hắn. Lam Vong Cơ vùng vẫy không ngừng phản khán tới mức đầu tóc rối bù, Lam Khải Nhân không hiểu, không thể hiểu tại đứa cháu thanh băng ngọc khiếp này của hắn lại trở thành dáng vẻ như bây giờ hỏi:"Tại sao? Vòng cơ."Chỉ thấy Lam Vong Cơ bị mấy cái môn sinh ấn xuống đất cả người bê bết máu, khuôn mặt giàn giụa nước mắt thật không nhìn ra Hàm Quang Quân một chút nào, hắn khàn giọng mở miệng:"Thúc phụ cho con đi, cho con đi. Con của con cùng Ngụy Anh đang ở đó, con phải đi cứu nó."Lam Khải Nhân nghe được câu nói của hắn không thể tin trợn trừng mắt:"Con nói cái gì!? Con cùng Ngụy Vô Tiện...""Thúc phụ." Lam Hi Thần thấy Lam Khải Nhân sắp tức tới hộc máu vội vàng tiến lên khuyên ngăn:"Thúc phụ bình tĩnh trước. Con biết ngài không chấp nhận Ngụy Vô Tiện nhưng Vong Cơ đã nói đó cũng là con của đệ ấy, là huyết mạch của Lam gia chúng ta. Thúc phụ chúng ta có thể, đi tìm nó không."Câu cuối của Lam Hi Thần gần như là cầu xin, mắt thấy Lam Khải Nhân không nói gì. Hắn liền vén vạt áo quỳ xuống chấp tay:"Hi Thần cầu xin thúc phụ." chỉ còn thiếu sắp bật khóc. Lam Khải Nhân hít vào một hơi, mở miệng:"Đem toàn bộ môn sinh không có phận sự đều tới Loạn Tán Cương cùng Tông chủ và Hàm Quang Quân, tất cả, đều nghe theo lệnh bọn họ."Được chấp thuận Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ mím môi lạy hắn một cái:"Tạ thúc phụ."liền nhanh chóng chạy tới Loạn Tán Cương. Mà Lam Vong Cơ cũng biết Giang Trừng vốn biết sự hiện diện của đứa trẻ, lúc người Lam gia chạy tới đã thấy Giang gia đệ tử do Giang Trừng dẫn đầu đang đào ba tất đất của Loạn Tán Cương. Bọn họ đều cùng chung mục tiêu nên bắt tay cùng nhau tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không có kết quả. Mà ở một bờ sông nhỏ gần đó, trụ quốc đại tướng quân Diệp Vũ đang dẫn quân trở về thành Thiên Khải. Hắn cho quân dừng chân nghỉ ngơi, còn mình thì đang cúi đầu xuống sông rửa mặt, bỗng có một cái chaqn nhỏ trôi tới trước mặt hắn, hình như là hướng thượng nguồn. Diệp Vũ nhấc cái bao đó lên phát hiện là một đứa bé rất nhỏ, hắn nhìn quanh nhưng không phát hiện ai. Đứa nhỏ này hẳn là bị người thả từ trôi theo dòng sông đi, còn không có để trong nôi nữa. Mà thật ra là do tứ thúc của Ôn Uyển đem hắn giấu ở cạnh bờ sông, mà chỗ đất đó dốc nên đứa trẻ mới tuột xuống. Diệp Vũ nhìn đứa nhỏ đáng yêu trong bọc khuôn mặt cứng rắn không khỏi lộ ra nụ cười. Thuộc hạ dưới trướng hắn thấy tướng quân nhà mình cười vui vẻ liền đến xem sao, hắn thấy đứa bé trong tay Diệp Vũ liền hô hào huynh đệ lại xem. Kẻ sờ người chọc, nhưng đíă bé cũng không chút phản ứng, kiểm tra một hồi cũng không có gì. Diệp Vũ nhìn đứa bé một hồi rất lâu, một bầy binh lính đều chụm đầu lại xem vật nhỏ mềm mềm tại sao không cử động. Diệp Vũ sờ má hắn bỗng ngón tay bị bắt lại, hắn thấy có thứ như bông đụng vào tay mình, không thể tin mở to mắt. Đứa trẻ hí hí nhìn hắn một chút nhếch nhếch miệng đáng yêu cực kì, mà một đám nam tử Hán cao to trong đội quân lần đầu tiên thấy vật nhỏ mỉm cười không khỏi bị một mũi tên bắn vào tom gục ngã. Diệp Vũ tâm mềm như bông bế đứa bé lên hô:"Từ đây đứa bé này sẽ là con ta, tên là Diệp Vân."Mọi người đều đồng loạt hô hào phản ứng. Bên đây vui vẻ như vậy, nhưng bên Lam Vong Cơ thì không có tâm trạng như vậy. Hắn ngồi thẫn thờ dưới đất, đôi mắt như bị ai cướp mất hồn phách. Giang Trừng khinh thường liếc một cái, hắn thật ra đã tức giận đỉnh điểm, hắn đã lật cái Loạn Tán Cương này không biết bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn tìm không thấy. Chỉ có bên Lam gia tìm được một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi. Hắn không quan tâm nhiều vậy, ưu tiên hàng đầu của hắn là tìm tiểu cháu trai, không rảnh quan tâm tên chồng bội bạc này. Đệ tử Lam gia lẫn Giang gia đều tìm kiếm ở Loạn Tán Cương ba ngày, tới đất cũng đào lên rồi nhưng vẫn không có kết quả gì, một góc áo cũng không có. Hai bên đều phải thất vọng trở về, có lẽ người thất vọng nhất là Lam Vong Cơ. Hắn bị Lam Hi Thần đem trở về cả người tiều tụy như mới từ bãi tha ma ra, miệng cứ luôn lẩm bẩm gì đó kiệt sức ngất đi. Trở về liền này trên giường ba năm, sau ba năm hắn lại tới Loạn Tán Cương lần nữa. Nhưng cũng không ai biết hắn tới làm gì. Nhưng khi trở lại vẫn là một bọ dạng trầm mặt như vậy, mọi người cũng không để ý. Quay lại Lam Vong Cơ hiện tại, hắn vuốt ve thanh kiếm trên tay, không ngừng hồi tưởng. Hắn đã gặp lại Ngụy Anh không lẫn cả con của bọn họ vào cùng một ngày, con có conquả là kinh hỉ không lường trước ập đến.
Lam Vong Cơ khuôn mặt không khỏi toát lên một tỉa vui vẻ, còn chưa vui bao lâu bỗng bên ngoài vang lên một tiếng động rầm rầm. Lam Vong Cơ vác kiếm ra xem, nên ngoài một căn phòng mấy cái môn sinh đều nằm đè lên cửa la lết. Bên trong phòng phát ra trầm trọng khí đen kịt, tà khí. Hắn nhấc chân bước lên, thì một cái người khác chạy đến. Ngụy Anh. Lam Vong Cơ trong lòng thầm gọi một cái cùng Ngụy Vô Tiện đối mắt.
"A, vậy tại sao ngươi biết hắn là Ngụy Vô Tiện?" hôm qua Mạc Huyền Vũ bị Tam Độc thánh thủ đánh một roi không rút ra được hồn phách nào, ai cũng nghĩ là lầm rồi. Vậy tại sao Mặc Phương có thể ép Ngụy Vô Tiện thừa nhận thân phận. "Ta hỏi thử, ai dè hắn nhận thật." Mặc Phương ngó sang chỗ khác, điêu đó. Hắn nhân lúc Diệp Đỉnh Chi ngủ đã kêu Phù Sinh đi điều tra đó. Không hổ là nhân viên siêng cần lương năm củ cũng không đi mắng vốn công ty của cha để lại cho hắn, tốc độ điều tra cực nhanh chưa tới nửa giờ đã có kết quả. Hắn vôn cũng không định vạch trần, mà Ngụy Vô Tiện này tự tìm đến cửa nên cũng không cần câu nệ quá, cứ coi như thêm một người quen đi. Lúc nãy Mặc Phương khi nói sex che dấu cho Ngụy Vô Tiện không biết có phải mình nhìn nhầm không, nhưng Ngụy Vô Tiện hình như rơi nước mắt, chẳng lẽ kẻ này bị xúc động quá rồi sao. Có vậy cũng khóc. Mặc Phương không nghĩ nữa lôi kéo Diệp Đỉnh Chi về ngủ lại, lúc Ngụy Vô Tiện tới làm phiền bọn hắn chỉ mới sáu giờ rưỡi sáng thôi, hắn còn chưa ngủ đủ đâu. Bên này ngon giấc bao nhiêu, bên đây Lam Vong Cơ thức trắng nguyên đêm, hắn ngồi trầm lạnh bên án thư vân vê thanh kiếm đen trên tay. Trước mặt hắn bức tranh thanh niên mặc áo đen huyền viền đỏ, cả người một mảnh u ám. Giọng hắn nhè nhẹ:"Ngụy Anh."Cái tên hắn gọi biết bao nhiêu lần trong mười sáu năm qua, hắn tưởng người đã chìm vĩnh viễn vào Loạn Tán Cương kia. Trước khi Ngụy Anh ra đi đã nói cho hắn biết một chuyện, bọn họ có một đứa con ba tuổi. Hắn dường như không tin vào tai mình, sau khi Ngụy Anh rời đi Lam Vong Cơ bị Lam Khải Nhân sai người kéo về phạt mười ba giới tiên. Lam Khải Nhân lúc đó nhìn Lam Vong Cơ cả bạch y đều bị nhuộm đỏ nhưng vẫn ngoan cường đứng dậy muốn nhanh chóng rời khỏi Vân Thâm, máu hắn lập tức xông tới não kêu người giữ chật hắn. Lam Vong Cơ vùng vẫy không ngừng phản khán tới mức đầu tóc rối bù, Lam Khải Nhân không hiểu, không thể hiểu tại đứa cháu thanh băng ngọc khiếp này của hắn lại trở thành dáng vẻ như bây giờ hỏi:"Tại sao? Vòng cơ."Chỉ thấy Lam Vong Cơ bị mấy cái môn sinh ấn xuống đất cả người bê bết máu, khuôn mặt giàn giụa nước mắt thật không nhìn ra Hàm Quang Quân một chút nào, hắn khàn giọng mở miệng:"Thúc phụ cho con đi, cho con đi. Con của con cùng Ngụy Anh đang ở đó, con phải đi cứu nó."Lam Khải Nhân nghe được câu nói của hắn không thể tin trợn trừng mắt:"Con nói cái gì!? Con cùng Ngụy Vô Tiện...""Thúc phụ." Lam Hi Thần thấy Lam Khải Nhân sắp tức tới hộc máu vội vàng tiến lên khuyên ngăn:"Thúc phụ bình tĩnh trước. Con biết ngài không chấp nhận Ngụy Vô Tiện nhưng Vong Cơ đã nói đó cũng là con của đệ ấy, là huyết mạch của Lam gia chúng ta. Thúc phụ chúng ta có thể, đi tìm nó không."Câu cuối của Lam Hi Thần gần như là cầu xin, mắt thấy Lam Khải Nhân không nói gì. Hắn liền vén vạt áo quỳ xuống chấp tay:"Hi Thần cầu xin thúc phụ." chỉ còn thiếu sắp bật khóc. Lam Khải Nhân hít vào một hơi, mở miệng:"Đem toàn bộ môn sinh không có phận sự đều tới Loạn Tán Cương cùng Tông chủ và Hàm Quang Quân, tất cả, đều nghe theo lệnh bọn họ."Được chấp thuận Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ mím môi lạy hắn một cái:"Tạ thúc phụ."liền nhanh chóng chạy tới Loạn Tán Cương. Mà Lam Vong Cơ cũng biết Giang Trừng vốn biết sự hiện diện của đứa trẻ, lúc người Lam gia chạy tới đã thấy Giang gia đệ tử do Giang Trừng dẫn đầu đang đào ba tất đất của Loạn Tán Cương. Bọn họ đều cùng chung mục tiêu nên bắt tay cùng nhau tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không có kết quả. Mà ở một bờ sông nhỏ gần đó, trụ quốc đại tướng quân Diệp Vũ đang dẫn quân trở về thành Thiên Khải. Hắn cho quân dừng chân nghỉ ngơi, còn mình thì đang cúi đầu xuống sông rửa mặt, bỗng có một cái chaqn nhỏ trôi tới trước mặt hắn, hình như là hướng thượng nguồn. Diệp Vũ nhấc cái bao đó lên phát hiện là một đứa bé rất nhỏ, hắn nhìn quanh nhưng không phát hiện ai. Đứa nhỏ này hẳn là bị người thả từ trôi theo dòng sông đi, còn không có để trong nôi nữa. Mà thật ra là do tứ thúc của Ôn Uyển đem hắn giấu ở cạnh bờ sông, mà chỗ đất đó dốc nên đứa trẻ mới tuột xuống. Diệp Vũ nhìn đứa nhỏ đáng yêu trong bọc khuôn mặt cứng rắn không khỏi lộ ra nụ cười. Thuộc hạ dưới trướng hắn thấy tướng quân nhà mình cười vui vẻ liền đến xem sao, hắn thấy đứa bé trong tay Diệp Vũ liền hô hào huynh đệ lại xem. Kẻ sờ người chọc, nhưng đíă bé cũng không chút phản ứng, kiểm tra một hồi cũng không có gì. Diệp Vũ nhìn đứa bé một hồi rất lâu, một bầy binh lính đều chụm đầu lại xem vật nhỏ mềm mềm tại sao không cử động. Diệp Vũ sờ má hắn bỗng ngón tay bị bắt lại, hắn thấy có thứ như bông đụng vào tay mình, không thể tin mở to mắt. Đứa trẻ hí hí nhìn hắn một chút nhếch nhếch miệng đáng yêu cực kì, mà một đám nam tử Hán cao to trong đội quân lần đầu tiên thấy vật nhỏ mỉm cười không khỏi bị một mũi tên bắn vào tom gục ngã. Diệp Vũ tâm mềm như bông bế đứa bé lên hô:"Từ đây đứa bé này sẽ là con ta, tên là Diệp Vân."Mọi người đều đồng loạt hô hào phản ứng. Bên đây vui vẻ như vậy, nhưng bên Lam Vong Cơ thì không có tâm trạng như vậy. Hắn ngồi thẫn thờ dưới đất, đôi mắt như bị ai cướp mất hồn phách. Giang Trừng khinh thường liếc một cái, hắn thật ra đã tức giận đỉnh điểm, hắn đã lật cái Loạn Tán Cương này không biết bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn tìm không thấy. Chỉ có bên Lam gia tìm được một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi. Hắn không quan tâm nhiều vậy, ưu tiên hàng đầu của hắn là tìm tiểu cháu trai, không rảnh quan tâm tên chồng bội bạc này. Đệ tử Lam gia lẫn Giang gia đều tìm kiếm ở Loạn Tán Cương ba ngày, tới đất cũng đào lên rồi nhưng vẫn không có kết quả gì, một góc áo cũng không có. Hai bên đều phải thất vọng trở về, có lẽ người thất vọng nhất là Lam Vong Cơ. Hắn bị Lam Hi Thần đem trở về cả người tiều tụy như mới từ bãi tha ma ra, miệng cứ luôn lẩm bẩm gì đó kiệt sức ngất đi. Trở về liền này trên giường ba năm, sau ba năm hắn lại tới Loạn Tán Cương lần nữa. Nhưng cũng không ai biết hắn tới làm gì. Nhưng khi trở lại vẫn là một bọ dạng trầm mặt như vậy, mọi người cũng không để ý. Quay lại Lam Vong Cơ hiện tại, hắn vuốt ve thanh kiếm trên tay, không ngừng hồi tưởng. Hắn đã gặp lại Ngụy Anh không lẫn cả con của bọn họ vào cùng một ngày, con có conquả là kinh hỉ không lường trước ập đến.
Lam Vong Cơ khuôn mặt không khỏi toát lên một tỉa vui vẻ, còn chưa vui bao lâu bỗng bên ngoài vang lên một tiếng động rầm rầm. Lam Vong Cơ vác kiếm ra xem, nên ngoài một căn phòng mấy cái môn sinh đều nằm đè lên cửa la lết. Bên trong phòng phát ra trầm trọng khí đen kịt, tà khí. Hắn nhấc chân bước lên, thì một cái người khác chạy đến. Ngụy Anh. Lam Vong Cơ trong lòng thầm gọi một cái cùng Ngụy Vô Tiện đối mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz