ZingTruyen.Xyz

Troi Xanh Cho Mua Phun




Mặc Phương nằm trên giường sắt mặt tái nhợt,hai lông mày nhíu chặt đau đớn. Diệp Đỉnh Chi vẻ mặt lo lắng đến mức, hai mắt đều nổi gân máu nắm chặt tay của y. Đằng sau Bách Lí Đông Quân, Nguyệt Dao cùng Tư Không Trường Phong đều vẻ mặt lo lắng.

"Vân ca ngươi hãy cho đại phu xem cho tẩu tẩu đi" Bách Lí Đông Quân kéo Diệp Đỉnh Chi tách hắn ra khỏi Mặc Phương để đại phu chuẩn đoán.

Đại phu bắt mạch cho Mặc Phương khuôn mặt già nua của ông không khỏi hiện lên vẻ bối rối, sau liền đứng dậy cúi đầu:"Vị công tử này lão phu e là... Lực bất tòng tâm"

Diệp Đỉnh Chi tức giận nắm cổ áo đại phu, gằn giọng:"Lực bất tòng tâm là ý gì?

Đại phu hoảng sợ nói:"Vị công tử này trúng độc rất lạ vượt quá khả năng của lão phu, lão phu không thể chữa được"

Diệp Đỉnh Chi nổi điên bạo phát Bách Lí Đông Quân cùng Tư Không Trường Phong vội tiến lên kìm cặp lại, Bách Lí Đông Quân ra hiệu cho đại phu đi trước. Lão đại phu mừng rỡ cảm ơn vội vã xách hòm thuốc chạy mất. Bọn họ cũng bỏ Diệp Đỉnh Chi ra.

Hắn nổi điên đập nát cái bàn, hai mắt đỏ rực lọm khọm đi tới trước giường nắm tay Mặc Phương:"Mặc Phương, Mặc Phương ngươi nhất định đừng có chuyện gì, ta xin ngươi"nước mắt không ngừng chảy.

Cảnh Ngọc vương phủ,

"Hahahaha"Dịch Văn Quân cười ha ha vang vọng cả căn phòng làm người nghe được đều rùng mình:" Hắn sắp chết rồi, há qn thật sự sắp chết rồi. Sẽ không còn ai có thể chiếm đoạt Vân ca của ta nữa, hahaha"

"Đúng vậy" Người áo đen kia phát ra tiếng cười khẽ đáp. Mà hắn là người của Thiên Ngoại Thiên phái tới, lần trước Nguyệt Khanh mang tin tức Diệp Đỉnh Chi không còn yêu thích với Dịch Văn Quân về, làm công sức cướp người của bọn họ đổ sông đổ bể.

Cũng may hắn trên đường gặp được cái Phù Sinh môn nhìn cách bọn họ giết người liền nổi hứng thú mua một chút thuốc độc của bọn họ, người bị bọn họ hạ độc dù có là người của Dược Vương Cốc cũng chữa không được. Lần này lại có dịp sử dụng tới, giết người mà Diệp Đỉnh Chi yêu sau đó vu oan cho Tiêu gia người lợi dụng cơn thịnh nộ của hắn đưa hắn về Thiên Ngoại Thiên. Mà đối tượng hắn nghĩ đến đầu tiên chính là Dịch Văn Quân người đã từng là ánh trăng sáng của Diệp Đỉnh Chi, là con gái của tông chủ Ảnh tông, vừa là trắc phi của Tiêu Nhược Cẩn con trai thứ hai của Thái An đế. Kế hoạch đúng là hoàn hảo không chỗ chê.

Hắn nhìn Dịch Văn Quân vui mừng mà cười khẩy, ta thật sự rất mong chờ đến lúc Diệp Đỉnh Chi biết ngươi là người hại vợ con hắn ngươi còn có thể cười được nữa không.

Ở Hành quán trải qua hai ba ngày đều không an ổn, đám người Bách Lí Đông Quân , Tiêu Nhược Phong mời hết danh y trong ngoài thành, Tư Không Trường Phong thì chạy tới thẳng Dươc Vương cốc nhờ giúp đỡ nhưng điều công cóc. Bách Tân Thảo kiểm tra những đường vân đen trên cổ Mặc Phương thở dài, nói:"Gần đây cũng không ít người tới Dược Vương cốc ta cầu cứu họ hầu như đều có tình trạng này, nhưng đều vô vọng."

Bách Lí Đông Quân có nghi hoặc hỏi:"Có người cũng bị hạ độc này giống tẩu tẩu của ta sao?"

"Ừm" Bách Tân Thảo gật đầu:"Hầu như là cùng một loại, người sống lâu nhất là một ngày, còn lẹ nhất là chết liền. Vị công tử này đã ba ngày vẫn còn sống, vã lại ta xem mạch đập đứa bé trong bụng hắn không chút tổn hại nào. Thật vi diệu"

Diệp Đỉnh Chi thẫn thờ đứng trước giường hỏi hắn:"Có chữa được không?"

Bách Tân Thảo thở dài:"Trừ khi là thần tiên xuất hiện nếu không, vô phương cứu chữa"

"Vô phương cứu chữa?" Diệp Đỉnh Chi như bị mất hồn cứ lặp đi lặp lại lời bốn chữ này, lúc lại 'Mặc Phương' liên tục.

Bách Lí Đông Quân cũng không nhìn nổi nữa đem Nguyệt Dao đi ra ngoài:"Ngươi xem, huynh ấy cứ như vậy làm ta lo muốn chết"

"Lo lắng cũng không được gì, thay vào đó chúng ta đi tìm người hạ độc bắt hắn về đây giao ra thuốc giải" Tư Không Trường Phong dựa vào góc cột nói.

Vô Thiền nắm vạt áo Nguyệt Dao buồn hiu hỏi:"Nguyệt Dao tỷ tỷ, Mặc ca ca có thể tỉnh lại không. Huynh ấy nhất định không chết đúng không"

Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười an ủi hắn:"Mặc ca ca của đệ phúc lớn mạng lớn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì"

"Mặc ca ca huynh nhất định phải tỉnh lại đó đừng bỏ ta và Diệp đại ca, ta sau này sẽ nghe lời không đòi ăn kẹo hồ lô nữa" Vô Thiền không chút sức sống ngồi xổm trước của thì thào, tới kẹo hồ lô thích ăn nhất cũng không thèm đoái hoài tới.

Bỗng có một cái gia nô hớt ha hớt hải chạy vào:"Công tử công tử"

"Ngươi có gì từ từ nói" Bách Lí Đông Quân nhìn bộ dạng thở không ra hơi của hắn nói.

Cái gia nô nuốt lại một ngụm nước bọt nói:"Ở ngoài cổng có một thanh niên tự xưng là ca của Mặc công tử"

"Ca?" Bách Lí Đông Quân cùng từ Phong Trường Phong đồng thời thốt ra:"Tẩu tẩu có ca sao? Ta chưa từng nghe ngài ấy nhắc, thôi kệ mời vào, mời vào đi"

Một thanh niên ăn mặc một thân áo xanh đơn giản xuất hiện, tướng người nhã nhặn, khuôn mặt đẹp nhưng lại tái nhợt, dưới mắt có quần thâm thoạt yếu ớt, vừa nhìn là biết tướng đoản mệnh. Hành Vân gật đầu chào:"Tại hạ Hành Vân là huynh trưởng của Mặc Phương, nghe nói đệ đệ ta đang ở đây, nên tới xem nó thế nào"

"Hóa ra huyng là huynh trưởng của tẩu tẩu, đệ tên là Bách Lí Đông Quân" Bách Lí Đông Quân vội vàng tiến lên chào hỏi.

"Tại hạ Tư Không Trường Phong"

"Tiểu nữ Nguyệt Dao"

"Tại hạ Tân Bách Thảo"

Bách Lí Đông Quân nhìn Hành Vân rất nhàn nhã làm hắn không biết làm sao bèn nói:"Có lẽ huynh không biết nhưng tẩu tẩu đang bị trúng độc, có lẽ sẽ không qua khỏi"

"Ta biết chứ" Hành Vân thản nhiên đáp.

Lại đổi lại phản ứng bất ngờ,không mấy tốt lành của Bách Lí Đông Quân:"Huynh biết? Huynh biết đệ đệ của mình sắp chết còn có thể thản nhiên như vậy!?"

"Ai nói?" Hành Vân cười nói:"Ai nói nó sẽ chết chứ" hắn không để tâm đến xung quanh tự nhiên đạp cửa phòng của Mặc Phương thản nhiên đi vào.

Một lúc sau đám người Bách Lí Đông Quân thấy Diệp Đỉnh Chi cũng bị đuổi ra ngoài. Vội vàng tới hỏi thăm:"Vân ca, hắn nói gì với ngươi?"

Diệp Đỉnh Chi ánh mắt chờ mong nhìn vào cánh cửa khép lại:"Hắn nói sẽ cứu được Mặc Phương"

"Không thể nào" Tân Bách Thảo không tin nóu:"Tới Dược Vương cốc bọn ta còn bó tay chịu chết hắn lấy cái gì mà ngươi tin hắn có thể chữa khỏi!"

Bọn họ cũng không còn cách nào ngoài đứng chờ, tới khi cánh cửa được mở ra Diệp Đỉnh Chi đưngd bất động mới lấy lại thần sắc nhào lên trước mặt Hành Vân hỏi:"Mặc Phương sao rồi?"

Hành Vân híp mắt cười đáp:"Được rồi, không sao nữa rồi. Sống nhăn răng như cá vàng trong chảo mỡ"

Diệp Đỉnh Chi không thèm để ý Hành Vân nói gì chỉ nghe được sống rồi liền lao vào phòng xem Mặc Phương thế nào. Đám người ngoài cửa nghe được cũng vui mừng, nhưng câu cuối thì, thôi đi.

Tân Bách Thảo khó thể tin nhìn Mặc Phương đã không còn đường vân đen tren người, lại bắt mạch vài lần mạch đập trôi chảy, thông thuận vô cùng. Quả nhiên giải được độc rồi.

Diệp Đỉnh Chi vô cùng vui vẻ, mừng đến mức khóc như một đứa trẻ xoa xoa tay Mặc Phương. Lại cảm ơn Hành Vân rối rít, chỉ nghe hắn nói:"Không cần cảm ơn, nó cũng là đệ đệ ta" phải cảm ơn hai ngươi không giành vợ với ta.

Qua nửa ngày Mặc Phương cũng tỉnh lại, vừa mở mắt đã gặp ngay khuôn mặt phóng đại của Diệp Đỉnh Chỉ suýt chút nữa hồn vía lên mây.

Diệp Đỉnh Chỉ lại vui đến xốt xắn:"Mặc Phương ngươi tỉnh lại rồi, ngươi làm ta sợ sắp chết"nói đến đây hắn lại rơi nước mắt.

Thấy hắn khóc Mặc Phương dù đang rất mệt nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành:"Đừng khóc, ta ở đây. Sẽ không đi đâu. Khóc thành ra nhuw vậy rồi,thật mất mặt nam nhi"

Diệp Đỉnh Chi quẹt nước mắt:"Nhưng..."

Bàn tay của Mặc Phương phủ lên một bên mặt của hắn,áp mặt lên tay y chà sát, ấm áp:"Ta sẽ không buông ngươi, muốn bên ngươi mãi mãi"

Cảnh âu yếm thấm thiết lại bị Hành Vân đá cửa vào phá vỡ. Mặc Phương vừa nhìn thấy Hành Vân thì y như rằng gà bị cắt cổ phặt thẳng dậy, chỉ vào hắn:"Ngươi, ngươi... "

"Huynh trưởng" Diệp Đỉnh Chi đứng dậy giơ đấm với Hành Vân. Làm Mặc Phương mở to mắt nhìn hắn.

"Huynh trưởng????"

Diệp Đỉnh Chi thản nhiên đáp:"Đúng vậy, hắn là huynh trưởng của ngươi đương nhiên cũng là huynh trưởng của ta"

Hành Vân như muốn chọc tức Mặc Phương, chấp tay sau lưng nói:"Phương nhi đệ tỉnh rồi sao"

Phương nhi?! Cái cách gọi quần què gì đây, bệnh hả!

Hành Vân ôm ngực giả bộ:"Đệ đệ lớn rồi a, tới lấy chồng cũng không thông báo với người ca ca này. Ca đau lòng quá"


Đau ông nội ngươi!

Mặc Phương không trực tiếp phản bác Hành Vân, nể mặt vương gia hắn sẽ tên này cơ hội giải thích. Không giải thích được thì chết quách đi.

Trong một buổi chiều thu gió đẹp Hành Vân đã được hưởng thụ cảm giác của gà bị vặt lông.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz