ZingTruyen.Xyz

Tro Thanh Ke Vo Lai Nha Ba Tuoc Trash Of The Count S Family

Cale vỗ tay.

Bộp. Bộp. Bộp.

Những người khác cũng reo hò và vỗ tay khi xem vị giám mục đổ nước lên bàn thờ.

"Hãy để tất cả những nỗi buồn năm nay biến mất ngay khi nước thấm vào đất!"
"Hãy để tất cả những nỗi buồn năm nay biến mất ngay khi nước thấm vào đất!"

Vị giám mục nói to và mọi người lặp lại câu ấy.

Mọi người thậm chí còn dậm chân xung quanh hồ nước với truyền thuyết về giọt nước mắt của Thần.

Cale đã nghĩ rằng nó sẽ u ám vì đây là một buổi lễ tế, tuy vậy, nó lại khá sôi động.

Cale nhân lúc ồn ào để hỏi Hong, người đang nằm trong vòng tay cậu, một câu hỏi.

"Những tên khốn kia đang ở đó?"

Meeeeeow.

Hong, người vẫn trông như một con mèo con có lẽ bởi vì nó chỉ mới tám tuổi tính theo năm của con người, meo meo đáp lại. Cale sắp xếp lại suy nghĩ của mình sau khi nghe câu trả lời.

Những tên khốn đó, Arm, đã ở lại Dinh thự Duke thay vì rời đi sau khi bàn giao món đồ.

'Liệu chúng ta có gặp phải chúng ở Lãnh địa Duke không?'

Cale đang suy nghĩ về việc sẽ làm thế nào nếu bắt gặp các thành viên của Arm khi cậu từ từ rời khỏi đám đông ồn ào.

Cậu đã để Rosalyn, người yếu hơn Clopeh, và hai Cá voi cực kỳ đẹp trai, ở lại dinh thự để đề phòng. Chỉ có Choi Han và ba đứa trẻ đi cùng cậu. Sẽ rất tệ nếu họ bị Clopeh nhìn thấy hoặc nếu sau này mọi người nhớ mặt họ.

"Ngay cả vị thần cũng sẽ vui mừng trước niềm tin và hy vọng của chúng ta!"

Woooooooooooo-

Cale nhìn mọi người hoan hô khi cậu lấy một miếng tteok kkochi từ Choi Han. (tteok kkochi là một loại bánh gạo cay giòn trên xiên.)

"Thú vị thật."

Cale cảm thấy thú vị khi các công dân của Vương quốc Paerun, một vương quốc không có quốc giáo nhưng chứa nhiều tôn giáo khác nhau, đều cùng nhau ca ngợi một vị thần duy nhất.

Có thể họ không nhất thiết ca ngợi vị thần trong truyền thuyết Nước mắt của Thần, mà thay vào đó họ chỉ thích thú vì điều ấy cho họ lý do để thư giãn và ăn mừng.

'Chà, đó cũng không phải việc của mình.'

Cale nhai bánh gạo và nhìn lên phía bàn thờ.
Cậu không thấy Hiệp sĩ Hộ vệ Clopeh Sekka như đã nghĩ. Thay vào đó, cậu thấy gia chủ hiện tại, Công tước Sekka, cha của Clopeh.

'Mọi người vẫn nghĩ rằng công tước là Hiệp sĩ hộ vệ.'

Đó là thông tin được tung ra trên toàn vương quốc.
Chỉ một số ít người biết rằng Clopeh mới là Hiệp sĩ Hộ vệ thực sự.

Những người biết có thể được phân thành hai nhóm.
Nhóm đầu tiên là đội của Clopeh cùng tuyên chiến với các vương quốc phía nam. Nhóm thứ hai là người của Cale.

"Haaa."

Cale cảm thấy bực bội vô cớ và cậu thản nhiên nhấc Hong lên bằng một tay rồi kết thúc cây tteok kkochi.
Đúng vào thời điểm đó.

Cậu nghe thấy một giọng nói trong đầu cậu.

-...Nhân, nhân loại.

Đó là Raon.

- Ta có một con heo đất...Ta cũng có rất nhiều tiền. Mua cho ta một cây tteok kkochi.

Cale cúi đầu xuống để thấy Hong cũng đang chảy nước miếng. On, người đang nằm trong tay của Choi Han, cũng tập trung vào Cale.
Cậu cảm nhận được ánh mắt của ba đứa trẻ.

"Ta sẽ mua nó cho mấy nhóc sau."

Sau đó cậu nói thêm một câu.

"Bằng tiền của ta."

Tai của On và Hong vẫy vẫy trong khi giọng nói của Raon lại vang lên lần nữa.

- Nhân loại của chúng ta quả là một người tốt!

'Đương nhiên rồi.'

Cale gật đầu trước nhận xét của Raon. Cậu dự định sẽ cho chúng ăn chơi thoả thích trong vài ngày tới.

Bởi vì chúng sẽ phải làm việc suốt đêm cuối cùng.

"Choi Han, chúng ta có nên đến nhà hàng không?"
"Ngài không ở lại cho đến khi kết thúc sao?"

Waaaaaaaaaa-

Choi Han chỉ tay về phía hồ nước vẫn đông người reo hò. Dù vậy, Cale không còn lý do gì để ở lại nữa.

"Ừm, không cần xem. Hãy đi trước khi nó trở nên đông đúc. Chúng ta có thể ăn trong yên bình theo cách này."

Cale nghe thấy giọng nói của các linh mục ngay lúc đó.

"Mặc dù hồ khô cạn, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của vị thần!"
"Paerun của chúng ta là nơi duy nhất mà một vị thần đích thân tạo ra nước cho người dân!"
"Vinh quang sẽ đến với Paerun khi hồ đầy nước một lần nữa!"

Biểu cảm của Choi Han càng trở nên cứng nhắc khi nghe vậy.
Cậu yêu cầu Cale, người đang lội qua đám đông, ra ngoài mà không có chút hứng thú nào.

"Họ nói về vị thần nào vậy?"

Choi Han tò mò về vị thần mà họ điên cuồng ngợi khen.

"Ta không rõ."

Dù vậy, Cale không cách nào biết được
Không có cuốn sách nào nói về danh tính của vị thần này.

"Người dân của vương quốc này gọi là thần Paerun."

Người dân ca ngợi vị thần này là thần của vùng đất họ.
Đây là điều mà Cale không quan tâm và cậu nhanh chóng xuyên qua đám đông rồi đi về phía nhà hàng mà họ đã thấy trước đó.
Choi Han liếc bàn thờ và người dân trước khi nhanh chóng theo sau Cale.

"Wow."

Cale, người đã đến trước nhà hàng, vuốt lại mái tóc nhuộm nâu bằng ma thuật của mình, và thở hắt ra đầy ngưỡng mộ.
Một mùi thơm nức mũi.

- Nhân loại, nhân loại, nhớ đưa thức ăn xuống dưới khăn trải bàn cho ta đấy!

Raon khẩn trương nói trong đầu Cale.

- NHỚ ĐẤY!

Cale phớt lờ Raon và bước vào nhà hàng vẫn chưa đông người lắm. Cậu đã chủ ý chọn một nhà hàng có khăn trải bàn dài để Raon có thể ăn trong khi nấp bên dưới.

Cậu tiến về phía một chiếc bàn trong góc khi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

"Cậu đang làm gì đấy?"

Choi Han đã dừng bước và đang nhìn cậu.

'Tại sao cậu ấy lại làm thế?'

Bộp bộp.

Hong vội vã vỗ vào cánh tay của Cale ngay lúc đó. Cale nhìn xuống thấy Hong như thể đang có điều gì muốn nói.

Cale nhìn xung quanh một chút trước và hành động như bình thường khi một phục vụ bước đến.

"Chào mừng! Tôi đưa ngài đến bàn nhé?"
"Ta muốn một bàn ở góc nhà hàng."
"Không vấn đề gì! Mời ngài đi theo tôi!"

Người phục vụ hướng dẫn họ đến bàn và đặt thực đơn lên trước khi rời đi vì Cale bảo sẽ gọi cho cô ấy khi họ chọn món xong.
Cale cúi đầu xuống khi phục vụ đi khỏi. Hong dùng bàn chân trước dẫm lên vai Cale rồi thì thầm vào tai cậu.

Raon cũng nói trong đầu.

"Những người chúng em thấy đêm qua đều ở đây."
- Nhân loại, có một sinh vật mạnh như Rosalyn ở đây.

'... Gì?'

Cale cứng đờ sau khi nghe báo cáo của chúng.

Những người đêm qua.
Là Arm.

Cạch.

Cale quay đầu lại khi nghe tiếng kéo ghế. Choi Han ngồi đối diện khẽ thì thầm.

"Hướng 9 giờ của ngài."

Cale vu vơ nhìn quanh nhà hàng. Cậu thấy hai người tóc vàng trông như anh em ruột đang ngồi ở hướng 9 giờ của mình.

Cale nhớ lại những gì Raon vừa nói.

'Nhân loại, có một sinh vật mạnh như Rosalyn ở đây.'

Sinh vật.

Từ ấy luẩn quẩn trong đầu Cale. Hai người tóc vàng làm cậu nhớ đến ai đó.

Họ cao to hơn mức trung bình, nhưng trông rất nhanh nhẹn.
Họ khiến cậu nghĩ về tộc Hổ lăn lộn trên tuyết ở làng Harris.

Cale có thể thấy mái tóc vàng của họ sáng chói.

'Lẽ nào?'

Cale nhìn về phía Choi Han và gõ ngón trỏ lên bàn.

Cọc cọc.

Hành động ấy khiến Choi Han nhìn xuống bàn và Cale bắt đầu di chuyển ngón tay của mình.

Ngón trỏ của cậu viết ra một số chữ cái trên bàn.

<Sư tử?>

Choi Han lắc đầu để nói rằng cậu không biết. Cale cúi xuống On và Hong, cả hai đều nhún vai.

Ngay cả những thú nhân cũng không thể ngay lập tức nhận biết danh tính thực sự của nhau. Nó cũng khó khăn hơn nhiều trong việc chống lại những kẻ mạnh hơn.

Cậu đã nghe thấy giọng nói của Raon ngay lúc đó.

- Ồ! Họ là Sư tử! Không có gì ngạc nhiên khi chúng giống với loài Sói nhưng lại có mùi khác biệt!

Đây thực là một con Rồng biết tất cả.
Cale vuốt mặt bằng cả hai tay.

"Haaaaa."

Hổ, Gấu, Cá voi và Sư tử.
Đó là bốn tộc Thú nhân mạnh nhất, và sức mạnh tộc Sói nằm ngay dưới họ. Trong số bốn tộc này, tộc Gấu và tộc Sư tử được biết đến là có số lượng thành viên lớn hơn cả.

'Không ngờ tổ chức bí mật còn có cả Sư tử.'

Cale đã nghĩ chỉ có con người trong Arm.

Cách chúng đối phó với Cá voi, Sói và Hổ cho đến giờ khiến cậu nghĩ rằng chúng đang hành động để biến con người trở thành dạng sống mạnh nhất.
Nhưng sự việc này đã thay đổi mọi thứ.

Cale lén lút quan sát hai Sư tử.

'...có vẻ họ rất mạnh.'

Hai con Sư tử đang ăn có vẻ rất mạnh mẽ. Không khí xung quanh họ khiến Cale nghĩ rằng có lẽ họ cũng giữ một thứ hạng cao trong tộc Sư tử.

'Mình đoán những người giao dịch với nhà Công tước chắc hẳn phải có một cấp bậc cao.'

Hong lại thì thầm.

"Tất cả các thành viên khác đều đeo mặt nạ. Chỉ có họ là không đeo."

Có lẽ họ giữ một chức vụ khá cao.
Đó cũng là lý do họ mạnh ngang Rosalyn.

Cale bắt đầu thấy khó chịu.

'Mình muốn ăn trong yên bình.'

Nhưng cậu lại giáp mặt những tên khốn của Arm này.
Tuy vậy, cậu bình tĩnh lại và mở menu. Choi Han quan sát Cale đang nghiêm túc xem thực đơn và thận trọng.

"Nó ổn vì tôi ở đây. Nếu ngài lo lắng, tôi có cần theo dõi họ không?"
"Cậu đã quyết định những gì cậu muốn chưa?"
"...Sao cơ?"

Cale đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tất cả trông đều rất ngon. Ta không thể chọn được."

Cale đã gạt mọi thứ sang một bên để chọn món. Cậu không quan tâm đến Choi Han đang nhìn cậu với vẻ mặt ngơ ngác. Thay vào đó, cậu ra hiệu với hai con mèo con và chúng lén lút chỉ vào món mà chúng muốn.

- Nhân loại, ta sẽ chọn năm món! Ta sẽ chọn năm! Ta có thể ăn tất cả nếu nó miễn phí!

Một con rồng thực sự vĩ đại và hùng mạnh.
Cale rất ngạc nhiên trước những lời của Raon khi cậu gọi phục vụ đến. Choi Han cũng gọi món và sau đó quan sát Cale, người nhàn nhã đáp lại.

"Nếu cậu biết địch biết ta-"

Choi Han nhớ lại câu nói từ Trái đất.

'Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.'

'Có phải Cale-nim định nói câu đó không?'

Tuy nhiên, cậu đã nhầm.
Cale tiếp tục .

"Nếu cậu biết địch biết ta, cậu có thể tạo ra một mớ hỗn độn còn lớn nữa."

Cale vui mừng nói.

"Và cậu cũng có thể đánh cắp những thứ mà chúng không biết."

'Cậu cũng có thể chuẩn bị cho tương lai.'

Cale đã không nói ra câu cuối. Cậu cũng không quan tâm đến biểu hiện của Choi Han và liếc trộm Sư tử đang đứng dậy sau khi ăn xong.

Cậu đã chạm phải mắt tên Sư tử đực.
Cale nao núng.

Khục.

Sư tử đực chế giễu Cale.
Cứ như thể hắn đang nói, "phải, ta hiểu tại sao ngươi lại muốn nhìn một người đàn ông đẹp trai như ta."
Và đó chính xác là những gì hắn nghĩ.

"Ta nghĩ mình đã thu hút sự chú ý ở bất cứ nơi nào ta đến."

Sư tử đực cười khúc khích với những người bên trong nhà hàng trước khi cùng Sư tử cái rời đi.

Cale nghĩ thầm.

'Tên này bị mất trí à?'

Hắn ta là một thể loại điên rồ khác với những gì Cale thấy.
Dù vậy, Cale đã biết được rất nhiều dựa trên sự xuất hiện của hai con Sư tử.

Hai con Sư tử quả thật là cùng cấp độ với Rosalyn như Raon đề cập, vì chúng không nhận ra sức mạnh của Choi Han và Raon. Chúng cũng nghĩ On và Hong chỉ là những con mèo con bình thường.

'Chúng không quá mạnh.'

Cale nhìn vào cơ thể to lớn của Sư tử và thầm nghĩ.

'Sư tử sống theo bầy.'

Không giống như Hổ, Sư tử sống theo bầy đàn, khiến chúng trở nên mạnh mẽ hơn so với khi chiến đấu đơn lẻ. Nếu có một trận đấu giữa Hổ và bầy Sư tử, cơ hội giành chiến thắng của Sư tử sẽ cao hơn.

Dù thế, lúc này Cale đang nghĩ về một bộ tộc khác.

Tộc Sói lam.
Sói yếu hơn Sư tử, nhưng cũng có lúc chúng trở nên rất đáng sợ.

'Mình phải đào tạo Lock đúng cách.'

Mặc dù đã khắc phục được tính nhút nhát, nhưng cậu nhóc Người Sói còn lâu mới có thể trở thành Vua Sói.
Cale đã thấy Choi Han huấn luyện cậu ấy bằng phương pháp của con người.

Tuy vậy, việc nhìn thấy bộ tộc Sư tử khiến Cale tin rằng cậu cần phải phát triển Lock một cách nhanh chóng.

'Không chỉ Lock.'

Những đứa trẻ tộc Sói kia cũng phải lớn lên như những Người Sói đúng nghĩa.

'Nếu thêm các chiến thuật chiến đấu du kích của tộc Hổ vào...'

Không ai có thể thắng được trí tuệ và sức mạnh của tộc Hổ khi đấu một chọi một.
Nếu kết hợp tộc Sói và tộc Hổ lại với nhau...

'Rất đáng để thử.'

Nó chắc chắn đáng để thử. Mặc dù cậu có chút lo lắng về tộc Gấu, nhưng đó là vấn đề của sau này.

Cale nhìn hai con Sư tử bước ra ngoài rồi quay lại.

"Ăn thôi."

Meeeeeow!
Meeow!

- Ta, ta nữa! Bỏ miếng cá hồi xuống dưới bàn đi!

Cale lén lút luồn cái đĩa xuống gầm bàn và bắt đầu ăn. Cậu thích thú tận hưởng thức ăn và quan sát những vị khách ngày một đông hơn trong nhà hàng.
Cậu nghĩ thầm.

'Mình sẽ còn gặp lại chúng.'

Cale vẫn chưa quên việc Sư tử đã chế giễu cậu như thế nào.

* * *

Cale cau có vào sáng sớm hôm sau.

Bộp, bộp, bộp.

Tổng cộng có sáu bàn chân đang lay cậu.

'Bọn nhóc này.'

Cale bực bội mở mắt ra. Cậu có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẫm bên ngoài cửa sổ. Dù thế, giờ vẫn đang là mùa đông, nên mặt trời sẽ không xuất hiện trong vài giờ nữa.
Bộ lông đỏ đập vào mắt Cale.

"Là ngày hôm nay."

Hong nghe hơi chán nản.

"Phải, đúng hơn là đêm nay."
"Đến lúc bắn pháo hoa rồi!"

Một On điềm tĩnh và một Raon phấn khích khiến Cale cau có ngồi dậy. Có tiếng gõ cửa ngay lúc đó.

Cốc. Cốc. Cốc.

"Mời vào."

Cánh cửa từ từ mở ra.

Kẹttttt-

Cale thấy Choi Han và Cá voi sát thủ Archie. Archie đang đứng sau Choi Han với một biểu cảm kỳ quặc trên khuôn mặt trong khi Choi Han trông rất tươi tỉnh.
Cale hỏi một câu.

"Bài tập thể dục buổi sáng của cậu diễn ra tốt đẹp chứ?"
"Vâng, Cale-nim. Tôi cảm thấy thật sảng khoái."

Choi Han đáp lại bằng một nụ cười hồn nhiên khi cậu ấy phủi bụi bẩn trên tay và vẫn đứng bên ngoài phòng. Điều ấy khiến Archie lặng lẽ lắc đầu.
Choi Han đã chôn chất lỏng tạo ra lửa trong hồ nước khô cạn kia.

"Tập thể dục là tốt nhất."

Cale, người có cách tập luyện yêu thích là hít thở, đã hùa theo Choi Han và chào đón ngày mới.

Ngày cuối cùng của lễ hội, ngày họ định bắn pháo hoa, bắt đầu với một buổi sáng rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz