Tro Thanh Ke Vo Lai Nha Ba Tuoc Su Ra Doi Cua Mot Anh Hung 599 End P1
"Mình thậm chí còn chưa từng tưởng tượng ra cảnh này."Cale nhìn xung quanh. Cậu có thể nhìn thấy một ngôi trường trung học nằm trên một con dốc gần như thẳng đứng.Đây là trường trung học của cậu, trường trung học Raon. Con đường đi lên ngôi trường này khá nổi tiếng."Haaa, bọn họ không cắt con đường dốc này đi được à?""Điên. Mày biết mày đang nói gì không thế?""Bắp chân của tao đang bốc cháy luôn đây này!"Cale có thể thấy nhiều học sinh đi ngang qua cậu.Họ đang leo lên con đường dốc này, thứ khiến họ phải chửi thề trên đường đi vào mỗi mùa hè và đông. Nhiều học sinh đã phàn nàn về việc Raon không phải là một cái tên phù hợp cho ngôi trường này. Quên niềm vui đi, họ cảm thấy như thể mình sẽ chết mỗi khi phải leo lên ngọn đồi này thì đúng hơn. (Trong tiếng Hàn, 'Raon' nghĩa là niềm vui; 'Raon Miru' nghĩa là con rồng vui vẻ)"Ừm."Thời gian hiện tại là 7:45 sáng theo đồng hồ của cậu.Cale chắc chắn trí nhớ của cậu không sai khi nhớ rằng mình cần phải có mặt ở lớp trong vòng 15 phút nữa nếu không muốn bị muộn."Haaaa."Cale càng không tin vào điều đó.'Mình cứ tưởng nó có thể sẽ xuất hiện vào một lúc nào đó cơ.'Cậu tưởng rằng quá khứ của mình trước trận đại hồng thủy sẽ hiện ra ít nhất một lần trong số năm bài kiểm tra ảo ảnh cảm xúc này.Tuy nhiên, Cale cho rằng nó sẽ không dựa trên những ngày cậu còn học trung học mà là xa hơn nữa, trong khoảng thời gian mà mọi thứ trong cuộc sống của cậu dường như tràn ngập bóng tối.Chắc chắn lúc đó cậu đầy nhục nhã, thịnh nộ và thất bại.Trên thực tế, cuộc sống của Kim Rok Soo khi còn là học sinh năm nhất trung học là một trong số ít những khoảnh khắc yên bình sau khi phải sống trong trại trẻ mồ côi vài năm sau đó.Không như mẹ cậu, người con duy nhất trong thế hệ của bà, cha cậu có một người họ hàng xa và ông ta đã trở thành người giám hộ của Kim Rok Soo sau khi cha mẹ cậu qua đời vì tai nạn.Ông ta có một công việc ổn định và là một người khá tốt.Mà khi ấy...Vào thời điểm đó, ông ta rất thích uống rượu và đánh bạc, ông ta lâm vào tình trạng cực kỳ nghiện những thứ đó không lâu sau khi nhận Kim Rok Soo về.Kim Rok Soo từng phải đối phó với lão khốn đó mỗi khi hắn điên lên và phải chịu đủ mọi sự sỉ nhục khi tìm cách tự mình sống sót.Nhưng cậu đã có thể sống sót qua tất cả và đến được trại trẻ mồ côi.Tất nhiên, cậu đã không làm điều đó một mình.Một đứa trẻ có thể tự làm gì chứ? Điều duy nhất cậu biết làm là phục tùng chú mình và làm bất cứ điều gì có thể để tồn tại. Rất nhiều người đã giúp cậu, và các hệ thống được thiết lập trong xã hội đã giúp cậu thoát ra, Cale đã cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không phải bị đánh nữa.Việc cậu không cần phải co ro trong sợ hãi dưới chăn hay nhịn đi vệ sinh vì không được phép rời khỏi phòng chỉ đơn giản khiến cậu nghĩ rằng giờ đây mình đã có thể sống trong yên bình.Cale đã ở trong cô nhi viện cho đến năm cuối trung học.Cuộc sống của cậu ở cô nhi viện cũng không đến nỗi tệ. Trên thực tế, cậu đã có một khoảng thời gian trung bình nhưng tốt. Nó thật tuyệt vời về mọi mặt từ thức ăn, quần áo cho tới chỗ ở."Này, nhanh lên! Mày muốn trễ giờ à?""Èo! Cái đường dốc chết bầm này!"Cale quan sát bóng lưng của những học sinh vừa chạy qua cậu.Cale cũng phải bắt đầu đi bộ lên ngọn đồi này nếu không muốn bị trễ. Cậu bắt đầu bước đi.Shaaaaaaaaaaaaa-Cậu cảm thấy một cơn gió thoảng qua.Con đường lên dốc của trường trung học Raon nổi tiếng vì một lý do khác ngoài tai tiếng về độ dốc lớn của nó. Có hoa anh đào ở hai bên đường vào mùa xuân."Hừ."Cale cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề hơn và không khỏi bật cười khúc khích. Sức khỏe của cậu đã rất tệ vào thời điểm này.'Mình đã gặp vấn đề gì trong thời gian này nhỉ?'Cần phải có một lý do rõ ràng vì đây chỉ là ảo ảnh.Cậu lần theo những ký ức trong quá khứ, bước qua cổng chính của trường trung học Raon và hướng đến lớp học.'Năm nhất mình học lớp nào ấy nhở? À, nhớ rồi. Lớp 4.'Đôi chân cậu hướng về Lớp 4 một cách tự nhiên.Đã là cuối tháng ba. Phòng học trong thời gian này khi hoa anh đào đang dần bắt đầu nở cũng chỉ ở mức bình thường.Những kỷ niệm hạnh phúc?Khoảnh khắc xúc động?'Mình không đời nào có được những thứ đó.'Những năm tháng thời còn đi học chẳng là gì với Cale. Chúng chỉ đơn giản là một khoảng thời gian yên bình.Cậu đi về phía chỗ ngồi của mình. Ghế của Kim Rok Soo là ghế thứ ba ở hàng giữa.Đó là một chỗ ngồi tốt để nghe giảng, và Kim Rok Soo của thời gian này đã khá chăm học.'Mình lười biếng hửm?'Sinh viên năm nhất Kim Rok Soo có chú tâm đến việc học của mình và điểm của cậu ở mức trung bình.'Mình đã định đi học đại học.'Kim Rok Soo đã lên kế hoạch tiếp tục con đường học vấn của mình thay vì kiếm việc làm khi đủ 18 tuổi và sẽ phải rời trại trẻ mồ côi. Cậu sẽ bắt đầu một công việc bán thời gian vào cuối tuần trong học kỳ thứ hai của năm thứ nhất và dần dần tăng số lượng công việc bán thời gian của mình lên trong khi học hành đàng hoàng để vào đại học.Đó sẽ là khoảng thời gian khá mệt mỏi và khốc liệt đối với cậu.Cậu không có ai chăm sóc và phải tự chăm sóc bản thân."Tới rồi?""Ừ."Cale ngồi xuống và thờ ơ nhìn những tên nhóc đang nói chuyện với mình từ bên cạnh và phía sau."Kim Rok Soo, hôm nay cậu đến muộn hơn bình thường một chút nhỉ?""Ai quan tâm chứ?""Nghe cậu ta nói kìa trời."Kim Rok Soo luôn tươm tất chỉnh tề trong bộ đồng phục và mối quan hệ của cậu với bạn học không tệ.Mọi thứ đều ở mức trung bình. Ngay ở giữa. Đó là cuộc sống mà cậu duy trì.Ít nhất, đó là cách Cale nhớ tới nó.'Lạ lùng.'Tuy nhiên, cậu không thể nhớ tên của mấy đứa bạn đang chào mình.Cậu lén nhìn bảng tên của họ.'Ừm. Nhớ rồi.'Cậu đã nhớ ra tên họ.Cạch.Giáo viên chủ nhiệm của họ bước vào phòng. Cậu nhớ lại khuôn mặt của giáo viên sau khi nhìn thấy ông ấy.'Tên của giáo viên là gì ấy nhỉ?'Cậu không nhớ ra vì giáo viên không có bảng tên.'Mình không nhớ vì nó không quan trọng hả ta?'Thầy chủ nhiệm ra khỏi lớp và tiết học lại tiếp tục.'Wow.'Cale không khỏi trầm trồ trong thâm tâm.'Không tệ.'Những bài học ở trường trung học mà cậu đã không được nghe trong hai mươi năm có gì đó khá thú vị.Bữa trưa nhanh chóng đến và Cale không cần phải nhớ lại nhiều thứ khi nghe theo cơ thể và cùng một số bạn cùng lớp đi ăn trưa."Ầy, gặp lại sau ha."Sau đó cậu tự nhiên bị bỏ lại một mình.Những người đã ăn cùng cậu chia thành nhóm hai hay ba người và đi tập thể dục hoặc đến lớp học. Nó vô cùng tự nhiên, như thể đây đã là một thói quen.'Vậy sao mình lại bị bỏ lại ở đây ấy nhỉ? À.'Cale nhận ra điều gì đó."À, đúng rồi. Pffft."Cậu không khỏi thở dài.Cậu đã nhận ra điều đó ngay bây giờ.Cale đã nhớ ra vấn đề của mình trong thời gian này.Vấn đề hoặc tình huống đáng thương này là điều mà cuối cùng cậu cũng có thể nhận ra vì giờ đã ở độ tuổi từ giữa đến cuối ba mươi. "...Mình không thể giữ bất cứ ai bên cạnh cả."Mối quan hệ của Kim Rok Soo với các bạn cùng lớp chỉ ở mức độ hời hợt, chào hỏi trong lớp học, ăn cùng nhau và cùng nhau đi bộ đến trạm xe buýt sau giờ học.Cậu đã mất cha mẹ, những người từng là tất cả của cậu khi còn nhỏ.Người em họ xa của bố cậu lúc đầu khá ấm áp, nhưng dần dần ông ta trở nên điên loạn và ngược đãi Cale.Mặc dù Cale chỉ nhớ được những sự cố lớn này, nhưng những năm học của cậu vẫn khá cô đơn.Bất cứ ai mà cậu cố gắng thân thiết ở trường sẽ đột nhiên trở nên xa cách. Một vài người trong số họ thậm chí sẽ chuyển đến trường khác. Ngay cả những người cố trở nên thân thiết với cậu và cố gắng chăm sóc cậu tại trại trẻ mồ côi cuối cùng cũng sẽ mắc phải lý do gì đó rồi nghỉ việc.Cậu không thể thân thiết với ai dù đã cố gắng tìm hiểu mọi người nhiều hơn.'Mình chắc chắn đó là ảnh hưởng của White Star.'Bây giờ, Cale có thể nói rằng tất cả những điều đó là do White Star tái sinh lấy mất cơ thể của cậu, buộc cậu phải sống một cuộc sống tương tự như White Star ngay cả khi đang ở thế giới khác.Kim Rok Soo của thời điểm này đã không biết chuyện đó.Tuy nhiên, cậu đã không bị tổn thương nhiều vì nó.Bởi vì cậu biết rằng đó không phải lỗi của mình.Mọi người đôi khi sẽ có ý kiến khác nhau và tranh luận với nhau, nhưng những điều đã xảy ra với Kim Rok Soo, tai nạn xe hơi của cha mẹ cậu, sự bạo hành từ chú của cậu, bạn bè của cậu chuyển trường,... tất cả đều là những chuyện cứ thế xảy ra.Đó là lý do tại sao cậu đã đáp lại một cách ngắn gọn và thờ ơ với mọi người mà không cố gắng tiếp cận họ.Tại sao?"...Khó chịu thật. Ah."Cale thở hổn hển.Cậu ít nhất đã tìm thấy một điều mà mình thấy khó chịu trong thời gian này.Cậu không biết liệu nó có đủ điều kiện cho 'lười biếng' hay không, nhưng nó vẫn đáng để suy nghĩ.Tất nhiên, trận đại hồng thủy xảy ra trong công việc bán thời gian sau kỳ thi đại học vào năm cuối đã cho phép Cale gặp được gia đình thứ hai của cậu.'Và rồi mình cũng mất họ.'Sau khi bước sang tuổi ba mươi và trở thành Cale Henituse, cậu đã có rất nhiều mối quan hệ với rất nhiều con người và những sự tồn tại khác.Giờ cậu cần phải bảo vệ họ. Cậu cần phải giải quyết ngôi đền của vị thần bị phong ấn này, chấm dứt sự tái sinh của White Star và giết chết hắn ta để làm được điều đó."Mình chỉ cần làm thôi."Tất cả đều đáng để thử.Cale củng cố quyết tâm một lần nữa và tiếp tục bước đi.Cậu để đôi chân dẫn mình đến một nơi nào đó và nhìn lên tấm biển mô tả địa điểm.<Thư viện Raon>Raon.Cale nghĩ về ai đó trong khi nhìn vào thư viện vui vẻ trước khi do dự. Một ánh sáng màu vàng chuyển động sau lưng Cale vào lúc đó.'Hửm? À, đúng rồi. Raon. Lũ trẻ trung bình chín tuổi. Raon Miru, đứa nhỏ nhất trong số lũ trẻ sẽ được mười tuổi vào năm tới.'Cale ngay lập tức nhớ lại người đó và gật đầu vài lần.Cạch.Cậu cẩn thận mở cửa và bước vào không chút do dự.'Ừ. Là từ thời điểm này.'Cậu nhanh chóng dừng lại và mỉm cười.'Có chút đặc biệt. Thư viện trường này thật thú vị.'Ở trường cấp hai sẽ không được như vậy, nhưng trường cấp ba Raon có rất nhiều tiểu thuyết giả tưởng. Kim Rok Soo 17 tuổi thường xuyên đến thăm cả trường học và thư viện công cộng vì cậu không muốn đến gần mọi người hơn mức cần thiết. Điều đó đã mở rộng tầm mắt của cậu đối với tiểu thuyết giả tưởng.Sau đó, cậu đã sử dụng một số tiền kiếm được thông qua công việc bán thời gian của mình để đọc thêm tiểu thuyết thuộc thể loại này.'Đọc cũng khá vui.'Các nhân vật chính của tiểu thuyết đều đã không khuất phục mặc dù họ có tuổi thơ khó khăn và phải chiến đấu chống lại thế giới. Tuy nhiên, Cale không có ý định chiến đấu chống lại thế giới kể từ thời điểm cậu chọn sống như một người vô hình không thể bị chú ý ở nhà.Nói rõ hơn, cậu không đủ sức làm thế.Chịu trách nhiệm để lo cho tương lai và cuộc sống của mình đã đủ khó rồi.'Đó là lý do tại sao Choi-'Một ánh sáng vàng lại lóe lên phía sau Cale.'À, phải rồi. Choi Han.'Ánh sáng vàng lập tức biến mất.'Mình đã tưởng rằng Choi Han là kiểu anh hùng đó khi lần đầu tiên đọc về anh ấy trong cuốn sách. Mình tưởng anh ấy khác mình .'Choi Han, nhân vật chính trong 'Sự ra đời của một anh hùng'. Cale đã chăm chỉ đọc cuốn sách đó vì cuộc sống của Choi Han khác với của Cale.Cậu cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết giả tưởng, như thể đang luyến tiếc nhớ tới quá khứ rồi đặt nó trở lại giá sách.'Mình phải nhanh chóng hoàn thành bài kiểm tra này và xử lý các bài kiểm tra khác nữa.'Cậu cần phải thoát ra khỏi cái gọi là bài kiểm tra lười biếng này để làm được điều đó. Hoặc là thế, hoặc cậu cần phải chấp nhận và kiên trì vượt qua nó theo một cách nào đó như cậu đã làm trong bài kiểm tra nỗi buồn.Cale nhớ lại việc cậu đã không gần gũi với mọi người như thế nào vì cảm thấy điều đó thật phiền phức trong thời gian này và đã quyết định.'Mình cần phải tạo mối quan hệ tốt hơn với mọi người hoặc chấp nhận tình huống này.'Cậu có thể lần lượt thử cả hai.Điều đó không khó đối với Cale, người giờ đã biết thế nào là gần gũi với mọi người và hiểu cách để xây dựng mối quan hệ chứ không như con người trước đây.'Chấp nhận tình huống này thậm chí còn dễ hơn.'Đó là một trong những khoảng thời gian yên bình nhất trong cuộc đời Kim Rok Soo.Nếu sự yên bình đó là lười biếng, thì thật dễ dàng để chấp nhận nó.'Nhưng liệu việc có một bức tường ngăn cản mình xây dựng mối quan hệ với mọi người có thực sự khiến mình rơi vào sự lười biếng hay không thế?'Cậu không khỏi thắc mắc.'Có vẻ như đây là một phong cách kiểm tra tương tự vì nó là ký ức về quá khứ giống bài kiểm tra nỗi buồn.'Cale nghĩ về nó theo nhiều cách trước khi đi về phía cửa thư viện. Cậu nghĩ ít nhất mình cũng nên thử trò chuyện với một số học sinh khác sẽ có mặt trong lớp trong giờ ăn trưa.Bóng của Cale được tạo ra bởi ánh đèn bên trong thư viện, nó hiện rõ khi cậu bước đi.Shhh-Ánh sáng vàng từ từ dâng lên từ trong bóng tối.'Hửm?'Tại bàn thanh toán cạnh cửa thư viện... Một thành viên câu lạc bộ sách, người được sắp xếp cho ca ăn trưa đang ngồi ở đó.Cale đang định đi lướt qua mà không cần suy nghĩ nhiều. Tuy nhiên, cậu nhanh chóng dừng bước.'Mình nhớ mình và anh ta ít nhất đã chào nhau.'Thành viên nọ có mái tóc nâu trầm điềm tĩnh.Cale đã mượn rất nhiều sách thông qua thành viên này bất cứ khi nào cậu đến thư viện.'...Tại sao-'Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Cale khi cậu nghĩ về người mới mà mình nhớ này dần dần biến mất.Khuôn mặt của người này khi anh ta cúi đầu trong khi sắp xếp thứ gì đó...Nó khác nhưng trông giống với một người khác.Trông ngây thơ nhưng bướng bỉnh.'Tên của thành viên này là gì thế?'Cale lại có một cảm giác kỳ lạ.Cậu không thể nhớ ra tên của thành viên này trong trí nhớ của mình.Tương tự như việc cậu không thể nhớ tên giáo viên chủ nhiệm vì không giống Kim Rok Soo, người có khả năng đã phát triển hoàn toàn sau trận đại hồng thủy, cậu sinh viên năm nhất Kim Rok Soo không nhớ tên những người không quan trọng.'Không.'Bây giờ nghĩ lại, những ký ức về năm nhất của cậu thật u ám.Những kỷ niệm của học kỳ đầu tiên này đặc biệt như thế.'Tại sao vậy?'Cậu bước thêm một bước về phía bàn làm việc.Cale có thể nhìn thấy màu của thẻ tên người đó.Thành viên này là sinh viên lâu năm.'Tại sao một học sinh năm cuối lại ở đây trong bữa trưa?'Cale đứng trước bàn và thấy thành viên câu lạc bộ sách nhìn lên.Người này trông giống.Choi Han.Anh ta trông khác, nhưng kỳ lạ là lại tỏa ra cảm giác giống với anh chàng đó. Cái cách họ có vẻ ngoài cực kỳ trưởng thành so với tuổi và không thể che giấu nhiều năm kinh nghiệm đặc biệt giống nhau."Lại đến mượn sách sao?"Bảng tên của thành viên câu lạc bộ sách có tên, 'Choi Jung Gun.'Sát long nhân đầu tiên và là người sống sót sau trận chiến cuối cùng với White Star cổ đại.Một thành viên của gia đình họ Choi đã du hành đến thế giới của Cale Henituse trước Choi Han.Một người được cho là sống đơn kiếp và đã trở thành một thứ khác sau khi chết để hoàn thành một nhiệm vụ nào đó.Đó là Choi Jung Gun mà Cale biết.Thành viên câu lạc bộ sách năm cuối trước mặt Cale này cũng là Choi Jung Gun.Cale vô thức có một suy nghĩ tại thời điểm đó.'Ai đây?'Đôi mắt cậu, thứ đang thư giãn trong sự bình yên mà cậu đã lâu không cảm thấy trở nên sắc bén trở lại. Ánh sáng vàng loang loáng trong bóng cậu đồng thời biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz